Sau Khi Mất Trí Nhớ Dazai Nói Muốn Kết Hôn Cùng Tôi
Chương 38
Vân Giả Bất Ngôn
21/07/2023
Editor: Qing Yun
Dazai Osamu cứng đờ cả người.
Iwanaga Kotoko lại không để ý nhiều, tất cả lực chú ý đều đặt lên nơi tiếp xúc, cô cẩn thận đảo qua mọi ngóc ngách trong miệng Dazai Osamu.
… Rất tốt, ngoan ngoãn nuốt xuống rồi.
Không thể không nói, Dazai tiên sinh chịu phối hợp hành động lại không tự tiện gây chuyện thật sự làm người càng nhìn càng thích!
Dazai tiên sinh làm sao thế, sao không nhúc nhích gì cả vậy?
Iwanaga Kotoko kéo ra chút khoảng cách, khi đối diện với đôi mắt kinh ngạc tới mức đồng tử giãn ra kia, cô cũng hơi ngẩn ra.
Trong mắt Dazai tiên sinh trống rỗng, nhưng khác với sự trống rỗng thường ngày, đây càng như là quá ngoài dự đoán nên không biết phản ứng thế nào.
Đôi đồng tử màu nâu phản chiếu lại ảnh ngược của cô.
Âm thanh của thế giới bên ngoài như bị đẩy đi xa.
Hô hấp mềm nhẹ đan chéo, bầu không khí kiều diễm nhàn nhạt mở ra, trái tim cũng nặng nề chưa từng có.
…?
Sao lại thế này?
Tuy rằng Iwanaga Kotoko có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng ở phương diện nào đó cô lại rất đơn thuần. Ví dụ chuyện như hôn lưỡi phải xác định quan hệ mới được làm. Chuyện như lăn giường cũng phải thành niên mới có thể.
Cho nên cô vẫn luôn ba hoa ngoài miệng với Dazai Osamu chứ không áp dụng hành động thực tế.
Lần này hôn Dazai tiên sinh chỉ vì xác nhận anh có uống thuốc hay không, hoàn toàn không có tâm tư khác, tuy rằng đúng là cô rất muốn.
Suy xét đến tình cảnh của bọn họ lúc này, chỉ có làm vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.
Dazai tiên sinh… Chắc là có thể hiểu rõ nhỉ?
Iwanaga Kotoko nhanh chóng ném cảm xúc rung động này ra sau đầu.
Dáng vẻ này của Dazai tiên sinh quá hiếm thấy! Vì sao không nhân cơ hội chấm mút thêm một chút nhỉ!
Cô duỗi tay ôm cổ Dazai Osamu, lại nhón chân lên, mục tiêu lần này là gương mặt.
Tuy không thể hôn môi nhưng thơm má cũng được!
Thơm một cái, Iwanaga Kotoko còn chưa đã nghiền, đang chuẩn bị thơm cái nữa.
“?!”
Dazai Osamu như đột nhiên hoàn hồn, vẻ hoảng loạn xẹt qua khuôn mặt lãnh đạm, cậu muốn tránh nhưng bị Iwanaga Kotoko túm chặt.
“Đừng trốn mà.”
Cô cười xán lạn hơn.
“Trốn cái gì chứ, Dazai tiên sinh đừng thẹn thùng.”
“Lại hôn một chút, chỉ một chút thôi, một lần cuối cùng!”
Nói như thế nào đây, Dazai tiên sinh không giống bình thường thế này rất khiến người để ý đó.
Hơn nữa Dazai tiên sinh còn không cho cô nhìn mặt anh, như vậy khiến cô càng muốn nhìn hơn!
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan hấp dẫn sự chú ý của Iwanaga Kotoko.
“Hôn đủ rồi chứ… Hôn đủ rồi thì đi thôi.”
… Chậc.
Iwanaga Kotoko quy chụp cái này là sự phẫn nộ của người độc thân. Nhưng chính sự quan trọng, cô vẫn buông tha cho Dazai Osamu trước.
Dưới sự dẫn dắt của cảnh vệ, bọn họ đi đến điểm đích, đó là một căn phòng ở cuối đường.
Cảnh vệ ấn chuông thông báo, cánh cửa lập tức tự động mở ra.
Trong phòng có một người đàn ông mặc áo blouse trắng và đi giày da đen.
Nụ cười nóng bỏng quá mức giống như là chim chóc vừa lấy ra khỏi lồng hấp đánh tới bọn họ.
“Đã lâu không gặp, tiểu thư Iwanaga.”
“Chào anh.”
Iwanaga Kotoko có thể cảm nhận được mỗi một lỗ chân lông đều đang run rẩy nhưng bị cô che giấu lại.
Cơ thể cô nói cho cô, người này chính là người tên N đã xuất hiện trong giấc mơ của cô, cũng chính là người đã dẫn cô đi tham quan viện nghiên cứu.
“Đây là bạn trai tôi, Dazai Osamu.”
“Hoan nghênh hoan nghênh, đúng là trai tài gái sắc.”
N khen tặng vài câu, tầm mắt lại quay về trên người cô.
Sâu bên trong nụ cười kia là thăm dò cùng thử.
“Cô Iwanaga, nghe nói trước đây cô gặp tai nạn xe cộ nên mất trí nhớ…?”
Iwanaga Kotoko gật đầu, cô nói thẳng tình hình thực tế ra, làm bộ không có cảnh giác.
“Đúng vậy, may mắn thoát một kiếp, nhưng ký ức của hai năm gần nhất bị mất hết cả,” cô nở nụ cười công nghiệp: “Cho nên xin lỗi anh, tôi không có ấn tượng gì về anh và viện nghiên cứu cả.”
“… Không sao, cô không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
N thở phào một hơi.
Tuy rằng Iwanaga Kotoko cảm thấy nguyên nhân N thở phào cũng không phải vì cô không có việc gì.
“Đây là viện nghiên cứu của lục quân, tôi là người phụ trách N.”
N giới thiệu đơn giản, lại nói: “Lúc ấy tôi cũng muốn đến thăm cô, đáng tiếc viện nghiên cứu bận quá không đi được, ba mẹ cô cũng từ chối người ngoài đến thăm.”
Thăm? Là muốn xác nhận cô có chết hay không đi.
“Chỗ nào là không có việc gì, đêm nay tôi lại gặp tai nạn xe tiếp, thật là quá bất hạnh!”
Iwanaga Kotoko tiếp tục diễn, cô duỗi tay khoác tay Dazai Osamu: “Cũng may bạn trai tôi phản ứng nhanh, đẩy tôi ra ngoài kịp lúc làm chúng tôi lăn xuống sườn dốc nên mới tránh thoát được một kiếp.”
Ngày thường cô là người gặp nguy không loạn, cho nên không cần cố tình giả vờ rất sợ hãi.
N đánh giá dáng vẻ mặt xám mày tro của họ.
“Vì sao cô Iwanaga không ở hiện trường chờ cứu viện?”
“Chúng tôi nghi ngờ lúc sau sẽ có tập kích.”
Dazai Osamu nói tiếp.
Tiếng nói của cậu trầm ổn, sắc mặt chín chắn nhìn như một người bạn trai thông minh đáng tin cậy, kỹ xảo ngụy trang đủ để gạt người.
“Kotoko từng gặp không ít chuyện như vậy. Nếu kẻ địch cố ý tập kích thì nhất định sẽ có phương án ứng phó nếu lần một không thành công. Cho nên tôi đề nghị rời khỏi hiện trường trước.”
N gật đầu.
“Đúng vậy, cậu nói có lý.”
Iwanaga Kotoko nghiêng đầu.
“Chúng tôi cũng rất tò mò, sao anh N tìm được chúng tôi vậy?”
N cười khổ.
“Nói cũng trùng hợp, có nghiên cứu viên của chúng tôi vừa lúc ăn cơm ở quán ăn kia, vì cô Iwanaga từng đến viện nghiên cứu cho nên anh ta vẫn còn nhớ cô, lúc ấy mới gọi điện thoại cho tôi.”
“Bởi vì thân phận của cô Iwanaga khá đặc biệt, tôi suy đoán cô không ở hiện trường tai nạn xe là vì có nguyên nhân, tựa như bạn trai cô vừa nói là khả năng có kẻ địch ở đó… Cho nên mới âm thầm dùng cách xâm lấn internet để liên hệ với cô. Mong cô không để ý.”
Thật là thay cô suy nghĩ.
Iwanaga Kotoko bừng tỉnh: “Như vậy sao.”
Cô cười rộ lên: “Không sao cả, tôi không ngại.”
“Như vậy, anh muốn nói chân tướng cho tôi, cùng với cần tôi giúp đỡ gì à?”
“Là kế hoạch hợp tác cô từng đề nghị, chỗ này không quá tiện… Hai người đi theo tôi.”
N dẫn bọn họ xuống tầng hầm.
Iwanaga Kotoko không rõ có kế hoạch hợp tác thật hay không.
Đầu tiên đối phương thử thăm dò ký ức của cô, sau khi biết cô không nhớ viện nghiên cứu, anh ta lại dùng cách nói vi diệu “cô từng đề nghị”, N biết cô không thể tìm hiểu tính chân thật của lời này.
Iwanaga Kotoko nhìn thấy bậc thang quen thuộc.
Cô biết ở cuối cầu thang có một cánh cửa, phía sau cửa là thang máy, dưới thang máy là nhà xưởng trống trải.
Bí mật cô muốn khai quật đang chôn giấu ở sâu trong nhà xưởng này.
Ở cảnh trong mơ, cũng chính trước khi cô đến chỗ này, N không muốn cô đến gần nhà xưởng.
Vì sao bây giờ lại chủ động dẫn bọn họ đến?
Rất đơn giản, bởi vì bọn họ đã bị tiêm chất độc vào người.
Ở trong mắt N, cô và Dazai Osamu chính là người sắp chết. Đối phó với người sắp chết có gì phải băn khoăn với giấu diếm?
Cho nên đây cũng là nguyên nhân bọn họ đồng ý lấy máu: làm N buông cảnh giác, càng dễ bề nói lời khách sáo.
Nếu nhiều người biết thì khó giữ được bí mật của viện nghiên cứu, cô lại là nhân vật công chúng, rất khó bảo đảm cô không để lộ.
Ra tay ở nhà xưởng dưới hầm ngầm không một bóng người càng thích hợp hơn.
“Nội dung kế hoạch không dễ giải thích, thiết bị đều ở dưới, cô xem sẽ biết.”
Như để đánh mất băn khoăn của bọn họ, N vừa đi vừa nói.
“Nội dung nghiên cứu của viện là gì?”
Dazai Osamu đột nhiên lên tiếng.
N hơi sửng sốt, tựa như đang suy nghĩ có nên nói hay không. Có thể là nghĩ tới dù sao bây giờ bọn họ cũng không còn khả năng sống sót đi ra ngoài, anh ta sảng khoái trả lời.
“Chắc hai người cũng biết sự tồn tại của dị năng là cực hạn, cũng chính là cực hạn của thân thể người và tử vong.”
“Quân đội muốn tìm được biện pháp phá giải cực hạn này — xét về mặt ý nghĩa nào đó đây cũng là tồn tại, đồng thời cũng là ‘điểm đặc dị’.”
“Điểm đặc dị là hiện tượng dị năng cao cấp hơn, đây là kết quả khi hai dị năng trở lên can thiệp vào nhau.”
“Nói một cách đơn giản chính là, dị năng ‘có thể xuyên phá tất cả trở ngại’ cùng với ‘có thể ngăn cản tất cả công kích’, khi các dị năng chạm vào nhau, cái nào mạnh hơn thì cái nó thắng.”
“Nhưng cũng tồn tại tình huống đặc thù, đây cũng chính là nguyên lý phát triển lên điểm đặc dị cao cấp.”
“Nguyên lý mâu thuẫn sao…”
Iwanaga Kotoko liếc nhìn Dazai Osamu ở bên cạnh một cái. Dazai tiên sinh nghe rất chăm chú, xem ra cảm thấy rất hứng thú với điểm đặc dị này.
N nói tiếp.
“Mời hai bạn nghĩ lại, nếu có loại di năng mâu thuẫn này xuất hiện ở trên cùng một người thì sẽ như thế nào?”
“Đổi một cách khác, dị năng ‘phóng đại dị năng’, nếu người có dị năng này sử dụng dị năng liên tục—”
Dazai Osamu vuốt cằm lẩm bẩm, trên mặt hiện lên nụ cười chứa dự cảm tan biến.
“Tự diệt vong sao… Ha ha…”
“Đúng vậy, là dị năng hủy diệt cả đời chỉ dùng được một lần. Bởi vì cơ thể người không thể thừa nhận năng lượng của điểm đặc dị, một khi phát động chính là chịu chết.”
“Loại điểm đặc dị này được gọi là [điểm đặc dị tự mâu thuẫn], như vậy người có dị năng này được gọi là dị năng giả tự mâu thuẫn..”
Iwanaga Kotoko không khỏi liên tưởng đến hai dị năng giả mà cô quen thuộc.
Dazai tiên sinh chắc chắn không phải dị năng giả tự mâu thuẫn, dùng một chút vô hiệu hóa là có thể phản dịu năng rồi.
Chuuya tiên sinh thì sao? Cậu ấy có thể điều khiển trọng lực, nếu cậu ấy dùng dị năng làm trọng lực trên người tăng lớn vô hạn… Nghĩ như vậy, có phải Chuuya tiên sinh cũng coi như một dị năng giả tự mâu thuẫn?
Tiếng nói của N đột nhiên im bặt.
“Đến rồi.”
Anh ta đứng ở trước cửa thang máy, hình tượng ấm áp bị xé rách một góc, nhìn có vẻ rất quỷ dị, ánh mắt nhìn bọn họ như là bọn họ sắp bước vào cánh cửa địa ngục.
“Đồ vật ở dưới kia.”
“Mời đi.”
Sau khi ra khỏi thang máy, N không dẫn bọn họ vào sâu trong nhà xưởng mà đi đến một căn phòng tường kép.
Ánh đèn sáng lên.
Đây là căn phòng theo dõi nhà xưởng, tầm nhìn rộng mở. Khi từng hàng bóng đèn của nhà xưởng được bật mở, Iwanaga Kotoko nhìn thấy được cảnh tượng làm người lạnh sống lưng.
Không chỉ có một ống trụ màu đen như trong giấc mơ của cô, sâu trong bóng tối của nhà xưởng có vô số ống thực nghiệm sắp hàng như vậy!
Tất cả đều là ống trụ kéo dài từ sàn đến trần nhà.
— chỉ là đối tượng thực nghiệm ở đây lại là người.
Có rất nhiều thanh niên, có rất nhiều thiếu niên, thậm chí có cả trẻ nhỏ.
Bọn họ ngâm trong dung dịch màu lam hoặc là trong suốt, mặc áo ngoài làm từ nhựa cây, tất cả đều gầy tới mức da bọc xương.
Bọn họ cuộn tròn cơ thể, sống lưng cắm ống thuốc, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ, nhưng vẻ mặt lại không thả lỏng như đang ngủ mà giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tan ra.
“Bắt đầu đi.”
N nói vào một cái mic: “Xác nhận giải trừ mật mã một dị năng giả.”
Ánh đèn tập trung ở một vật chứa trong suốt.
Bên trong là một thanh niên diện mạo bình thường, anh ta mở mắt ra.
Một đồng xu lấp lánh rơi vào trong dung dịch, sau đó chìm xuống chân thanh niên. Anh ta không nhặt lên, khuôn mặt vô cảm hiện lên vẻ mâu thuẫn mỏng manh.
N nhíu mày không vui.
“Tiêm 10 ml thuốc kích thích vào.”
Thiết bị kết nối truyền ra âm thanh: “Nhưng tim đã…”
“Không chết được, tiêm vào.”
Thanh niên đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt mất tiêu cự, sắc mặt như là nội tạng đang bị đốt cháy.
Miệng anh ta há to phát ra tiếng rống khàn đặc, nhưng bị vật chứa ngăn cách nên không nghe thấy gì cả.
Cho dù đối tượng bị tra tấn là chuột bạch thì người thường nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng.
Thế nhưng sắc mặt của N hoàn toàn không thay đổi gì cả.
“Tiêm thêm 20 ml.”
Sắc mặt Iwanaga Kotoko lạnh xuống.
“Xin hãy dừng lại.”
“Sẽ không có việc gì, cô yên tâm.”
N nhìn chằm chằm giao diện, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, lạnh nhạt nhữ chuỗi số thực nghiệm. Cho đến khi thanh niên run rẩy nhặt đồng xu lên, sắc mặt anh ta mới thả lỏng hơn.
“Giải trừ mật mã dị năng.”
Thanh niên không có động tác, vì thế N ra lệnh truyền điện vào.
Cả ống nghiệm phát ra sáng sáng chói mắt, tia điện như rắn độc cắn khắp người thanh niên, ánh sáng hắt lên mặt N.
Như là rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, cánh môi thanh niên mấp máy, đồng xu trong tay phát sáng, từ màu trắng biến thành màu đỏ đen—
Rõ ràng không nghe thấy thanh niên nói gì nhưng Dazai Osamu lại đồng thời nỉ non.
“Khi nỗi sầu hoen ố… Sao.”
“Tiếp tục gia tăng lực điện.”
N hạ lệnh.
“Lực gia tăng đã vượt quá 200% giá trị cho phép.”
“Tiếp tục, đừng dừng.”
Đồng xu đong đưa không ổn định, màu đỏ đen biến thành màu đen cắn nuốt tất thảy.
“Không gian xuất hiện vặn vẹo! Dụng cụ bị phá hư!”
“Sinh mệnh của thực nghiệm xuất hiện dấu hiệu biến mất—“
“Bỏ giở thực nghiệm! Bỏ giở thực nghiệm!”
…
Ánh đèn phòng quan trắc lập lòe sau đó khôi phục bình thường.
Ống thủy tinh cường lực bị chia năm xẻ bảy, thanh niên bên trong đã không còn nữa.
Nghĩ cũng đúng, khi trọng lực thừa nhận vượt quá cực hạn, cơ thể người sẽ bị ép thành bụi bặm.
Một người, đã chết.
Chết ở trước mặt bọn họ như vậy.
N thở dài, nhưng anh ta không cảm thấy tiếc hận vì sinh mệnh, chỉ đơn giản là thấy tiếc vì thực nghiệm thất bại.
“…”
“…”
Iwanaga Kotoko nắm chặt gậy chống.
Sắc mặt cô đông cứng lại, lạnh lùng nói.
“Căn bản không có cái gì là ‘kế hoạch hợp tác’, tôi tuyệt đối không thể tán thành loại chuyện này!”
Thực nghiệm trên cơ thể người, đùa bỡn sinh mệnh.
Tội ác tày trời cỡ nào!
“Đúng vậy, cô chưa từng nói.”
N xoay người, nụ cười trở nên tàn nhẫn.
Rốt cuộc ác ma cũng xé bỏ lớp ngụy trang, để lộ bản chất tàn ác.
“Không chỉ có như thế, cô còn chuẩn bị công bố nhà xưởng ra ngoài, làm tôi rất khó xử. Ngoan ngoãn tham quan những thứ khác không được sao, ai bảo cô đi lung tung trong viện nghiên cứu làm gì.”
“Ai nha, thật là làm tôi đau hết cả đầu.”
Tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau.
Iwanaga Kotoko bình tĩnh đối mặt với anh: “Vì để diệt khẩu, anh đã tạo ra tai nạn xe cộ.”
“Đúng vậy.”
N sảng khoái thừa nhận.
“Không ngờ mạng của cô lớn như vậy, bị tai nạn mà còn không chết. Nhưng cô lại bị mất trí nhớ ha ha!”
“Xem ra thần cũng đứng về phía tôi!”
“Kotoko!”
Dazai Osamu đột nhiên xoay người ôm cô ngã xuống đất, viên đạn cọ qua áo khoác của cậu.
Sau lưng N, bóng dáng Iwanaga Kotoko quen thuộc đi ra từ chỗ tối.
“Giới thiệu một chút, vị này chính là nhân viên cảnh vệ của chúng tôi, Shimane.”
Dazai Osamu nâng cô dậy.
Sắc mặt Iwanaga Kotoko không thay đổi, cô chỉ nghiêng đầu, dùng giọng điệu giấu giếm mỉa mai cười khẽ hỏi.
“Xem ra nhà Iwanaga đãi ngộ anh không tốt nhỉ, Shimane.”
“Xin đừng trêu cợt cảnh vệ của chúng tôi, cô Iwanaga,” N cười khổ: “Làm quân nhân, ba chữ nguyện trung thành đương nhiên khắc sâu vào cốt tủy.”
Iwanaga Kotoko cũng không để ý chuyện vệ sĩ, cô tiếp tục vạch trần chân tướng.
“Tuy rằng nghe nói tôi mất trí nhớ nhưng anh vẫn không thể yên tâm. Vừa lúc vì chuyện tai nạn xe cộ cho nên bà mẹ muốn sắp xếp cho tôi một vệ sĩ có dị năng, anh liền nhân cơ hội lại sắp xếp tai mắt vào bên cạnh tôi.”
“—mục đích chính là có thể giám thị tình hình khôi phục ký ức của tôi.”
“Dù sao nếu tự ra tay làm loại chuyện này mà bị lộ thì rất nguy hiểm, đã làm một lần, lần thứ hai khó khăn càng cao. Hơn nữa sau khi tôi xuất viện, an ninh trong nhà tăng cao, độ chú ý của xã hội cũng cao, các người cũng chỉ dùng sách lược tùy thời được thôi.”
Iwanaga Kotoko hơi nheo mắt.
“Đương nhiên anh cũng dặn vệ sĩ, một khi tôi khôi phục ký ức, vậy thì dù có nguy hiểm thế nào cũng phải giết tôi ngay lập tức.”
Nhân viên y tế từng chăm sóc cô tử vong một cách lý kỳ, nghĩ lại mới biết đây cũng là do viện nghiên cứu động tay động chân.
Mục đích chính là không cho cô có bất cứ khả năng khôi phục trí nhớ nào.
Nhưng bọn họ để sót cặp vợ chồng ở phòng khám.
Bởi vì cặp vợ chồng này ở Yokohama, không liên hệ nhiều với cô, hơn nữa chắc hẳn lúc trước cô đi tìm bọn họ cũng đã tiến hành bảo mật cho nên không thể tra được.
Vì vậy khi nghe thấy cặp vợ chồng khi nói về chuyện quá khứ của mình, vệ sĩ mới khiếp sợ như vậy.
Sau đó lập tức thiết kế vụ tai nạn giao thông đêm nay.
Trận tập kích ở khách sạn trước đó chỉ là một vở kịch, vệ sĩ mượn danh nghĩa đuổi theo kẻ địch để rời khỏi cô, tiến hành bước tiếp theo.
Xe mà cô ngồi cũng đã trang bị máy phát tín hiệu từ trước.
Đương nhiên, tất cả đều là chuyện cô đã đoán được từ trước.
Bộp bộp bộp.
N vỗ tay tháng thưởng: “Không tồi, cô Iwanaga rất thông minh, tôi bắt đầu bội phục cô từ tận đáy lòng.”
Hơn nữa mặc niệm vì sinh mệnh sắp mất đi của cô.
“Không ngờ cô lại có thể thoát khỏi miệng hổ lần thứ hai, nói thật lúc nhìn thấy cô còn sống qua máy theo dõi, tôi đã kinh hãi lắm, nhưng mà…”
Giọng điệu của anh ta trở nên độc ác.
“Không có lần thứ ba.”
Chất độc sẽ phát tác ngay thôi.
“Đi vào đây chính là sai lầm của cô, còn di ngôn gì không tiểu thư Iwanaga?”
“Nếu cô và bạn trai yêu nhau như vậy thì yên tâm đi, tôi sẽ để hai người chết cùng một chỗ.”
“Haizz~”
Iwanaga Kotoko duỗi tay.
“So với cùng chết, tôi càng muốn sống cùng nhau hơn, dù sao tôi vẫn chưa được ngủ Dazai tiên sinh mà.”
N chỉ coi như cô đang khua môi múa mép.
“Một khi đã như vậy…”
Iwanaga Kotoko chỉ vào vị trí trung tâm nhà xưởng, đó là một ống trụ có dung dịch màu xanh đen, cũng chính là ống trụ có bàn tay nho nhỏ cô thấy trong mơ.
“Tôi muốn nhìn một chút xem trong cái kia là gì.”
Dường như N không ngờ cô lại nói như vậy, nhưng nghĩ đến việc bọn họ sắp chết: “Vậy tôi thỏa mãn tâm nguyện của cô, cô Iwanaga.”
Anh ta lấy một chiếc điều khiển từ xa trong túi áo blouse, bấm chiếc nút bên trên.
Dung dịch màu xanh đen bắt đồng rung chuyển, bọt khí ùng ục dâng tên. Bắt đầu từ trên đỉnh, mực nước dần dần giảm xuống để lộ ra vật bên trong.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, mặc một chiếc áo ngoài làm từ nhựa cây, người cuộn tròn nho nhỏ.
Mắt cá chân bị xiềng xích trắng khóa cố định dưới đáy ống nghiệm.
Dazai Osamu nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhìn thấy cái này cậu khó chịu chậc lưỡi.
“Chậc.”
Iwanaga Kotoko đương nhiên hiểu vì sao cậu lại như vậy.
Vật chứa kia chính là — Nakahara Chuuya.
Dazai Osamu cứng đờ cả người.
Iwanaga Kotoko lại không để ý nhiều, tất cả lực chú ý đều đặt lên nơi tiếp xúc, cô cẩn thận đảo qua mọi ngóc ngách trong miệng Dazai Osamu.
… Rất tốt, ngoan ngoãn nuốt xuống rồi.
Không thể không nói, Dazai tiên sinh chịu phối hợp hành động lại không tự tiện gây chuyện thật sự làm người càng nhìn càng thích!
Dazai tiên sinh làm sao thế, sao không nhúc nhích gì cả vậy?
Iwanaga Kotoko kéo ra chút khoảng cách, khi đối diện với đôi mắt kinh ngạc tới mức đồng tử giãn ra kia, cô cũng hơi ngẩn ra.
Trong mắt Dazai tiên sinh trống rỗng, nhưng khác với sự trống rỗng thường ngày, đây càng như là quá ngoài dự đoán nên không biết phản ứng thế nào.
Đôi đồng tử màu nâu phản chiếu lại ảnh ngược của cô.
Âm thanh của thế giới bên ngoài như bị đẩy đi xa.
Hô hấp mềm nhẹ đan chéo, bầu không khí kiều diễm nhàn nhạt mở ra, trái tim cũng nặng nề chưa từng có.
…?
Sao lại thế này?
Tuy rằng Iwanaga Kotoko có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng ở phương diện nào đó cô lại rất đơn thuần. Ví dụ chuyện như hôn lưỡi phải xác định quan hệ mới được làm. Chuyện như lăn giường cũng phải thành niên mới có thể.
Cho nên cô vẫn luôn ba hoa ngoài miệng với Dazai Osamu chứ không áp dụng hành động thực tế.
Lần này hôn Dazai tiên sinh chỉ vì xác nhận anh có uống thuốc hay không, hoàn toàn không có tâm tư khác, tuy rằng đúng là cô rất muốn.
Suy xét đến tình cảnh của bọn họ lúc này, chỉ có làm vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.
Dazai tiên sinh… Chắc là có thể hiểu rõ nhỉ?
Iwanaga Kotoko nhanh chóng ném cảm xúc rung động này ra sau đầu.
Dáng vẻ này của Dazai tiên sinh quá hiếm thấy! Vì sao không nhân cơ hội chấm mút thêm một chút nhỉ!
Cô duỗi tay ôm cổ Dazai Osamu, lại nhón chân lên, mục tiêu lần này là gương mặt.
Tuy không thể hôn môi nhưng thơm má cũng được!
Thơm một cái, Iwanaga Kotoko còn chưa đã nghiền, đang chuẩn bị thơm cái nữa.
“?!”
Dazai Osamu như đột nhiên hoàn hồn, vẻ hoảng loạn xẹt qua khuôn mặt lãnh đạm, cậu muốn tránh nhưng bị Iwanaga Kotoko túm chặt.
“Đừng trốn mà.”
Cô cười xán lạn hơn.
“Trốn cái gì chứ, Dazai tiên sinh đừng thẹn thùng.”
“Lại hôn một chút, chỉ một chút thôi, một lần cuối cùng!”
Nói như thế nào đây, Dazai tiên sinh không giống bình thường thế này rất khiến người để ý đó.
Hơn nữa Dazai tiên sinh còn không cho cô nhìn mặt anh, như vậy khiến cô càng muốn nhìn hơn!
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan hấp dẫn sự chú ý của Iwanaga Kotoko.
“Hôn đủ rồi chứ… Hôn đủ rồi thì đi thôi.”
… Chậc.
Iwanaga Kotoko quy chụp cái này là sự phẫn nộ của người độc thân. Nhưng chính sự quan trọng, cô vẫn buông tha cho Dazai Osamu trước.
Dưới sự dẫn dắt của cảnh vệ, bọn họ đi đến điểm đích, đó là một căn phòng ở cuối đường.
Cảnh vệ ấn chuông thông báo, cánh cửa lập tức tự động mở ra.
Trong phòng có một người đàn ông mặc áo blouse trắng và đi giày da đen.
Nụ cười nóng bỏng quá mức giống như là chim chóc vừa lấy ra khỏi lồng hấp đánh tới bọn họ.
“Đã lâu không gặp, tiểu thư Iwanaga.”
“Chào anh.”
Iwanaga Kotoko có thể cảm nhận được mỗi một lỗ chân lông đều đang run rẩy nhưng bị cô che giấu lại.
Cơ thể cô nói cho cô, người này chính là người tên N đã xuất hiện trong giấc mơ của cô, cũng chính là người đã dẫn cô đi tham quan viện nghiên cứu.
“Đây là bạn trai tôi, Dazai Osamu.”
“Hoan nghênh hoan nghênh, đúng là trai tài gái sắc.”
N khen tặng vài câu, tầm mắt lại quay về trên người cô.
Sâu bên trong nụ cười kia là thăm dò cùng thử.
“Cô Iwanaga, nghe nói trước đây cô gặp tai nạn xe cộ nên mất trí nhớ…?”
Iwanaga Kotoko gật đầu, cô nói thẳng tình hình thực tế ra, làm bộ không có cảnh giác.
“Đúng vậy, may mắn thoát một kiếp, nhưng ký ức của hai năm gần nhất bị mất hết cả,” cô nở nụ cười công nghiệp: “Cho nên xin lỗi anh, tôi không có ấn tượng gì về anh và viện nghiên cứu cả.”
“… Không sao, cô không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
N thở phào một hơi.
Tuy rằng Iwanaga Kotoko cảm thấy nguyên nhân N thở phào cũng không phải vì cô không có việc gì.
“Đây là viện nghiên cứu của lục quân, tôi là người phụ trách N.”
N giới thiệu đơn giản, lại nói: “Lúc ấy tôi cũng muốn đến thăm cô, đáng tiếc viện nghiên cứu bận quá không đi được, ba mẹ cô cũng từ chối người ngoài đến thăm.”
Thăm? Là muốn xác nhận cô có chết hay không đi.
“Chỗ nào là không có việc gì, đêm nay tôi lại gặp tai nạn xe tiếp, thật là quá bất hạnh!”
Iwanaga Kotoko tiếp tục diễn, cô duỗi tay khoác tay Dazai Osamu: “Cũng may bạn trai tôi phản ứng nhanh, đẩy tôi ra ngoài kịp lúc làm chúng tôi lăn xuống sườn dốc nên mới tránh thoát được một kiếp.”
Ngày thường cô là người gặp nguy không loạn, cho nên không cần cố tình giả vờ rất sợ hãi.
N đánh giá dáng vẻ mặt xám mày tro của họ.
“Vì sao cô Iwanaga không ở hiện trường chờ cứu viện?”
“Chúng tôi nghi ngờ lúc sau sẽ có tập kích.”
Dazai Osamu nói tiếp.
Tiếng nói của cậu trầm ổn, sắc mặt chín chắn nhìn như một người bạn trai thông minh đáng tin cậy, kỹ xảo ngụy trang đủ để gạt người.
“Kotoko từng gặp không ít chuyện như vậy. Nếu kẻ địch cố ý tập kích thì nhất định sẽ có phương án ứng phó nếu lần một không thành công. Cho nên tôi đề nghị rời khỏi hiện trường trước.”
N gật đầu.
“Đúng vậy, cậu nói có lý.”
Iwanaga Kotoko nghiêng đầu.
“Chúng tôi cũng rất tò mò, sao anh N tìm được chúng tôi vậy?”
N cười khổ.
“Nói cũng trùng hợp, có nghiên cứu viên của chúng tôi vừa lúc ăn cơm ở quán ăn kia, vì cô Iwanaga từng đến viện nghiên cứu cho nên anh ta vẫn còn nhớ cô, lúc ấy mới gọi điện thoại cho tôi.”
“Bởi vì thân phận của cô Iwanaga khá đặc biệt, tôi suy đoán cô không ở hiện trường tai nạn xe là vì có nguyên nhân, tựa như bạn trai cô vừa nói là khả năng có kẻ địch ở đó… Cho nên mới âm thầm dùng cách xâm lấn internet để liên hệ với cô. Mong cô không để ý.”
Thật là thay cô suy nghĩ.
Iwanaga Kotoko bừng tỉnh: “Như vậy sao.”
Cô cười rộ lên: “Không sao cả, tôi không ngại.”
“Như vậy, anh muốn nói chân tướng cho tôi, cùng với cần tôi giúp đỡ gì à?”
“Là kế hoạch hợp tác cô từng đề nghị, chỗ này không quá tiện… Hai người đi theo tôi.”
N dẫn bọn họ xuống tầng hầm.
Iwanaga Kotoko không rõ có kế hoạch hợp tác thật hay không.
Đầu tiên đối phương thử thăm dò ký ức của cô, sau khi biết cô không nhớ viện nghiên cứu, anh ta lại dùng cách nói vi diệu “cô từng đề nghị”, N biết cô không thể tìm hiểu tính chân thật của lời này.
Iwanaga Kotoko nhìn thấy bậc thang quen thuộc.
Cô biết ở cuối cầu thang có một cánh cửa, phía sau cửa là thang máy, dưới thang máy là nhà xưởng trống trải.
Bí mật cô muốn khai quật đang chôn giấu ở sâu trong nhà xưởng này.
Ở cảnh trong mơ, cũng chính trước khi cô đến chỗ này, N không muốn cô đến gần nhà xưởng.
Vì sao bây giờ lại chủ động dẫn bọn họ đến?
Rất đơn giản, bởi vì bọn họ đã bị tiêm chất độc vào người.
Ở trong mắt N, cô và Dazai Osamu chính là người sắp chết. Đối phó với người sắp chết có gì phải băn khoăn với giấu diếm?
Cho nên đây cũng là nguyên nhân bọn họ đồng ý lấy máu: làm N buông cảnh giác, càng dễ bề nói lời khách sáo.
Nếu nhiều người biết thì khó giữ được bí mật của viện nghiên cứu, cô lại là nhân vật công chúng, rất khó bảo đảm cô không để lộ.
Ra tay ở nhà xưởng dưới hầm ngầm không một bóng người càng thích hợp hơn.
“Nội dung kế hoạch không dễ giải thích, thiết bị đều ở dưới, cô xem sẽ biết.”
Như để đánh mất băn khoăn của bọn họ, N vừa đi vừa nói.
“Nội dung nghiên cứu của viện là gì?”
Dazai Osamu đột nhiên lên tiếng.
N hơi sửng sốt, tựa như đang suy nghĩ có nên nói hay không. Có thể là nghĩ tới dù sao bây giờ bọn họ cũng không còn khả năng sống sót đi ra ngoài, anh ta sảng khoái trả lời.
“Chắc hai người cũng biết sự tồn tại của dị năng là cực hạn, cũng chính là cực hạn của thân thể người và tử vong.”
“Quân đội muốn tìm được biện pháp phá giải cực hạn này — xét về mặt ý nghĩa nào đó đây cũng là tồn tại, đồng thời cũng là ‘điểm đặc dị’.”
“Điểm đặc dị là hiện tượng dị năng cao cấp hơn, đây là kết quả khi hai dị năng trở lên can thiệp vào nhau.”
“Nói một cách đơn giản chính là, dị năng ‘có thể xuyên phá tất cả trở ngại’ cùng với ‘có thể ngăn cản tất cả công kích’, khi các dị năng chạm vào nhau, cái nào mạnh hơn thì cái nó thắng.”
“Nhưng cũng tồn tại tình huống đặc thù, đây cũng chính là nguyên lý phát triển lên điểm đặc dị cao cấp.”
“Nguyên lý mâu thuẫn sao…”
Iwanaga Kotoko liếc nhìn Dazai Osamu ở bên cạnh một cái. Dazai tiên sinh nghe rất chăm chú, xem ra cảm thấy rất hứng thú với điểm đặc dị này.
N nói tiếp.
“Mời hai bạn nghĩ lại, nếu có loại di năng mâu thuẫn này xuất hiện ở trên cùng một người thì sẽ như thế nào?”
“Đổi một cách khác, dị năng ‘phóng đại dị năng’, nếu người có dị năng này sử dụng dị năng liên tục—”
Dazai Osamu vuốt cằm lẩm bẩm, trên mặt hiện lên nụ cười chứa dự cảm tan biến.
“Tự diệt vong sao… Ha ha…”
“Đúng vậy, là dị năng hủy diệt cả đời chỉ dùng được một lần. Bởi vì cơ thể người không thể thừa nhận năng lượng của điểm đặc dị, một khi phát động chính là chịu chết.”
“Loại điểm đặc dị này được gọi là [điểm đặc dị tự mâu thuẫn], như vậy người có dị năng này được gọi là dị năng giả tự mâu thuẫn..”
Iwanaga Kotoko không khỏi liên tưởng đến hai dị năng giả mà cô quen thuộc.
Dazai tiên sinh chắc chắn không phải dị năng giả tự mâu thuẫn, dùng một chút vô hiệu hóa là có thể phản dịu năng rồi.
Chuuya tiên sinh thì sao? Cậu ấy có thể điều khiển trọng lực, nếu cậu ấy dùng dị năng làm trọng lực trên người tăng lớn vô hạn… Nghĩ như vậy, có phải Chuuya tiên sinh cũng coi như một dị năng giả tự mâu thuẫn?
Tiếng nói của N đột nhiên im bặt.
“Đến rồi.”
Anh ta đứng ở trước cửa thang máy, hình tượng ấm áp bị xé rách một góc, nhìn có vẻ rất quỷ dị, ánh mắt nhìn bọn họ như là bọn họ sắp bước vào cánh cửa địa ngục.
“Đồ vật ở dưới kia.”
“Mời đi.”
Sau khi ra khỏi thang máy, N không dẫn bọn họ vào sâu trong nhà xưởng mà đi đến một căn phòng tường kép.
Ánh đèn sáng lên.
Đây là căn phòng theo dõi nhà xưởng, tầm nhìn rộng mở. Khi từng hàng bóng đèn của nhà xưởng được bật mở, Iwanaga Kotoko nhìn thấy được cảnh tượng làm người lạnh sống lưng.
Không chỉ có một ống trụ màu đen như trong giấc mơ của cô, sâu trong bóng tối của nhà xưởng có vô số ống thực nghiệm sắp hàng như vậy!
Tất cả đều là ống trụ kéo dài từ sàn đến trần nhà.
— chỉ là đối tượng thực nghiệm ở đây lại là người.
Có rất nhiều thanh niên, có rất nhiều thiếu niên, thậm chí có cả trẻ nhỏ.
Bọn họ ngâm trong dung dịch màu lam hoặc là trong suốt, mặc áo ngoài làm từ nhựa cây, tất cả đều gầy tới mức da bọc xương.
Bọn họ cuộn tròn cơ thể, sống lưng cắm ống thuốc, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ, nhưng vẻ mặt lại không thả lỏng như đang ngủ mà giống như giây tiếp theo sẽ vỡ tan ra.
“Bắt đầu đi.”
N nói vào một cái mic: “Xác nhận giải trừ mật mã một dị năng giả.”
Ánh đèn tập trung ở một vật chứa trong suốt.
Bên trong là một thanh niên diện mạo bình thường, anh ta mở mắt ra.
Một đồng xu lấp lánh rơi vào trong dung dịch, sau đó chìm xuống chân thanh niên. Anh ta không nhặt lên, khuôn mặt vô cảm hiện lên vẻ mâu thuẫn mỏng manh.
N nhíu mày không vui.
“Tiêm 10 ml thuốc kích thích vào.”
Thiết bị kết nối truyền ra âm thanh: “Nhưng tim đã…”
“Không chết được, tiêm vào.”
Thanh niên đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt mất tiêu cự, sắc mặt như là nội tạng đang bị đốt cháy.
Miệng anh ta há to phát ra tiếng rống khàn đặc, nhưng bị vật chứa ngăn cách nên không nghe thấy gì cả.
Cho dù đối tượng bị tra tấn là chuột bạch thì người thường nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng.
Thế nhưng sắc mặt của N hoàn toàn không thay đổi gì cả.
“Tiêm thêm 20 ml.”
Sắc mặt Iwanaga Kotoko lạnh xuống.
“Xin hãy dừng lại.”
“Sẽ không có việc gì, cô yên tâm.”
N nhìn chằm chằm giao diện, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, lạnh nhạt nhữ chuỗi số thực nghiệm. Cho đến khi thanh niên run rẩy nhặt đồng xu lên, sắc mặt anh ta mới thả lỏng hơn.
“Giải trừ mật mã dị năng.”
Thanh niên không có động tác, vì thế N ra lệnh truyền điện vào.
Cả ống nghiệm phát ra sáng sáng chói mắt, tia điện như rắn độc cắn khắp người thanh niên, ánh sáng hắt lên mặt N.
Như là rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, cánh môi thanh niên mấp máy, đồng xu trong tay phát sáng, từ màu trắng biến thành màu đỏ đen—
Rõ ràng không nghe thấy thanh niên nói gì nhưng Dazai Osamu lại đồng thời nỉ non.
“Khi nỗi sầu hoen ố… Sao.”
“Tiếp tục gia tăng lực điện.”
N hạ lệnh.
“Lực gia tăng đã vượt quá 200% giá trị cho phép.”
“Tiếp tục, đừng dừng.”
Đồng xu đong đưa không ổn định, màu đỏ đen biến thành màu đen cắn nuốt tất thảy.
“Không gian xuất hiện vặn vẹo! Dụng cụ bị phá hư!”
“Sinh mệnh của thực nghiệm xuất hiện dấu hiệu biến mất—“
“Bỏ giở thực nghiệm! Bỏ giở thực nghiệm!”
…
Ánh đèn phòng quan trắc lập lòe sau đó khôi phục bình thường.
Ống thủy tinh cường lực bị chia năm xẻ bảy, thanh niên bên trong đã không còn nữa.
Nghĩ cũng đúng, khi trọng lực thừa nhận vượt quá cực hạn, cơ thể người sẽ bị ép thành bụi bặm.
Một người, đã chết.
Chết ở trước mặt bọn họ như vậy.
N thở dài, nhưng anh ta không cảm thấy tiếc hận vì sinh mệnh, chỉ đơn giản là thấy tiếc vì thực nghiệm thất bại.
“…”
“…”
Iwanaga Kotoko nắm chặt gậy chống.
Sắc mặt cô đông cứng lại, lạnh lùng nói.
“Căn bản không có cái gì là ‘kế hoạch hợp tác’, tôi tuyệt đối không thể tán thành loại chuyện này!”
Thực nghiệm trên cơ thể người, đùa bỡn sinh mệnh.
Tội ác tày trời cỡ nào!
“Đúng vậy, cô chưa từng nói.”
N xoay người, nụ cười trở nên tàn nhẫn.
Rốt cuộc ác ma cũng xé bỏ lớp ngụy trang, để lộ bản chất tàn ác.
“Không chỉ có như thế, cô còn chuẩn bị công bố nhà xưởng ra ngoài, làm tôi rất khó xử. Ngoan ngoãn tham quan những thứ khác không được sao, ai bảo cô đi lung tung trong viện nghiên cứu làm gì.”
“Ai nha, thật là làm tôi đau hết cả đầu.”
Tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau.
Iwanaga Kotoko bình tĩnh đối mặt với anh: “Vì để diệt khẩu, anh đã tạo ra tai nạn xe cộ.”
“Đúng vậy.”
N sảng khoái thừa nhận.
“Không ngờ mạng của cô lớn như vậy, bị tai nạn mà còn không chết. Nhưng cô lại bị mất trí nhớ ha ha!”
“Xem ra thần cũng đứng về phía tôi!”
“Kotoko!”
Dazai Osamu đột nhiên xoay người ôm cô ngã xuống đất, viên đạn cọ qua áo khoác của cậu.
Sau lưng N, bóng dáng Iwanaga Kotoko quen thuộc đi ra từ chỗ tối.
“Giới thiệu một chút, vị này chính là nhân viên cảnh vệ của chúng tôi, Shimane.”
Dazai Osamu nâng cô dậy.
Sắc mặt Iwanaga Kotoko không thay đổi, cô chỉ nghiêng đầu, dùng giọng điệu giấu giếm mỉa mai cười khẽ hỏi.
“Xem ra nhà Iwanaga đãi ngộ anh không tốt nhỉ, Shimane.”
“Xin đừng trêu cợt cảnh vệ của chúng tôi, cô Iwanaga,” N cười khổ: “Làm quân nhân, ba chữ nguyện trung thành đương nhiên khắc sâu vào cốt tủy.”
Iwanaga Kotoko cũng không để ý chuyện vệ sĩ, cô tiếp tục vạch trần chân tướng.
“Tuy rằng nghe nói tôi mất trí nhớ nhưng anh vẫn không thể yên tâm. Vừa lúc vì chuyện tai nạn xe cộ cho nên bà mẹ muốn sắp xếp cho tôi một vệ sĩ có dị năng, anh liền nhân cơ hội lại sắp xếp tai mắt vào bên cạnh tôi.”
“—mục đích chính là có thể giám thị tình hình khôi phục ký ức của tôi.”
“Dù sao nếu tự ra tay làm loại chuyện này mà bị lộ thì rất nguy hiểm, đã làm một lần, lần thứ hai khó khăn càng cao. Hơn nữa sau khi tôi xuất viện, an ninh trong nhà tăng cao, độ chú ý của xã hội cũng cao, các người cũng chỉ dùng sách lược tùy thời được thôi.”
Iwanaga Kotoko hơi nheo mắt.
“Đương nhiên anh cũng dặn vệ sĩ, một khi tôi khôi phục ký ức, vậy thì dù có nguy hiểm thế nào cũng phải giết tôi ngay lập tức.”
Nhân viên y tế từng chăm sóc cô tử vong một cách lý kỳ, nghĩ lại mới biết đây cũng là do viện nghiên cứu động tay động chân.
Mục đích chính là không cho cô có bất cứ khả năng khôi phục trí nhớ nào.
Nhưng bọn họ để sót cặp vợ chồng ở phòng khám.
Bởi vì cặp vợ chồng này ở Yokohama, không liên hệ nhiều với cô, hơn nữa chắc hẳn lúc trước cô đi tìm bọn họ cũng đã tiến hành bảo mật cho nên không thể tra được.
Vì vậy khi nghe thấy cặp vợ chồng khi nói về chuyện quá khứ của mình, vệ sĩ mới khiếp sợ như vậy.
Sau đó lập tức thiết kế vụ tai nạn giao thông đêm nay.
Trận tập kích ở khách sạn trước đó chỉ là một vở kịch, vệ sĩ mượn danh nghĩa đuổi theo kẻ địch để rời khỏi cô, tiến hành bước tiếp theo.
Xe mà cô ngồi cũng đã trang bị máy phát tín hiệu từ trước.
Đương nhiên, tất cả đều là chuyện cô đã đoán được từ trước.
Bộp bộp bộp.
N vỗ tay tháng thưởng: “Không tồi, cô Iwanaga rất thông minh, tôi bắt đầu bội phục cô từ tận đáy lòng.”
Hơn nữa mặc niệm vì sinh mệnh sắp mất đi của cô.
“Không ngờ cô lại có thể thoát khỏi miệng hổ lần thứ hai, nói thật lúc nhìn thấy cô còn sống qua máy theo dõi, tôi đã kinh hãi lắm, nhưng mà…”
Giọng điệu của anh ta trở nên độc ác.
“Không có lần thứ ba.”
Chất độc sẽ phát tác ngay thôi.
“Đi vào đây chính là sai lầm của cô, còn di ngôn gì không tiểu thư Iwanaga?”
“Nếu cô và bạn trai yêu nhau như vậy thì yên tâm đi, tôi sẽ để hai người chết cùng một chỗ.”
“Haizz~”
Iwanaga Kotoko duỗi tay.
“So với cùng chết, tôi càng muốn sống cùng nhau hơn, dù sao tôi vẫn chưa được ngủ Dazai tiên sinh mà.”
N chỉ coi như cô đang khua môi múa mép.
“Một khi đã như vậy…”
Iwanaga Kotoko chỉ vào vị trí trung tâm nhà xưởng, đó là một ống trụ có dung dịch màu xanh đen, cũng chính là ống trụ có bàn tay nho nhỏ cô thấy trong mơ.
“Tôi muốn nhìn một chút xem trong cái kia là gì.”
Dường như N không ngờ cô lại nói như vậy, nhưng nghĩ đến việc bọn họ sắp chết: “Vậy tôi thỏa mãn tâm nguyện của cô, cô Iwanaga.”
Anh ta lấy một chiếc điều khiển từ xa trong túi áo blouse, bấm chiếc nút bên trên.
Dung dịch màu xanh đen bắt đồng rung chuyển, bọt khí ùng ục dâng tên. Bắt đầu từ trên đỉnh, mực nước dần dần giảm xuống để lộ ra vật bên trong.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, mặc một chiếc áo ngoài làm từ nhựa cây, người cuộn tròn nho nhỏ.
Mắt cá chân bị xiềng xích trắng khóa cố định dưới đáy ống nghiệm.
Dazai Osamu nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhìn thấy cái này cậu khó chịu chậc lưỡi.
“Chậc.”
Iwanaga Kotoko đương nhiên hiểu vì sao cậu lại như vậy.
Vật chứa kia chính là — Nakahara Chuuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.