Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 192: 【 Bảo Tàng Tín Ngưỡng 】(3)
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
Ninh Vi Trần nhướng mày: "Mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ như vậy sao?"
Diệp Sanh: "Câm miệng."
Vừa bước vào Bảo tàng Tín Ngưỡng, Diệp Sanh cảm thấy một cơn ớn lạnh, từng bước bước lên, sự lạnh lùng càng ngày càng rõ ràng.
Bảo tàng Tín Ngưỡng đã bị bỏ hoang từ lâu, nằm ở trung tâm khu rừng, tường ngoài phủ đầy dây leo. Bậc thang và tường đã cũ và đen tuyền nhưng bên trong lại vô cùng mới mẻ, như thể vừa được xây dựng và không tì vết.
Thứ hiện ra trong tầm mắt cậu là một hành lang tối tăm với ánh sáng mờ ảo.
Cuối hành lang là phòng triển lãm duy nhất được mở của Bảo tàng Tín Ngưỡng.
Khi Diệp Sanh bước vào, cậu phát hiện bên trong thực sự có rất nhiều người.
Trước khi cậu và Ninh Vi Trần đến, phòng triển lãm đã được chia thành các nhóm nhỏ.
Kẻ mạnh được tôn trọng và mọi người vô thức tập trung xung quanh một người phụ nữ mặc áo choàng đen. Bên cạnh người phụ nữ mặc áo choàng đen là một cô gái mặc một chiếc váy nhỏ. Vòng cổ, kẹp tóc và hoa tai đều bằng đá sapphire, vẻ mặt khinh thường, giống như đang tham dự một bữa tiệc tối hơn là đang đi rèn luyện.
Tuy nhiên, qua thái độ của Circe đối với cô, mọi người đều biết rằng cô gái này rất kiêu ngạo và ngang ngược. Cô là con gái lớn của Queen, công hội Queen, Tô Hi.
Công hội Queen chắc chắn đã trở thành trung tâm của trải nghiệm lần này tại Bảo tàng Tín Ngưỡng, bởi vì công hội của họ có hai dị năng giả cấp A là 【Nghịch Vị Thẩm Phán】 Circe và 【Linh Thính】 Dịch Hồng Chi. Dịch Hồng Chi là một chàng trai trẻ hơi gầy, đầy vẻ mọt sách và có tính cách thờ ơ giống như Circe.
Hầu hết mọi người chỉ có thể vội vàng lấy lòng Tô Hi. Tô Hi tuy tính tình xấu xa, hung ác nhưng tâm tình tốt sẽ thu nhận bọn họ như một con chó.
Khi có bè phái trong một nhóm người, những người còn lại sẽ bị cô lập.
Không tính đám nam nữ bên cạnh Tô Hi, ở đây thoạt nhìn có hơn hai mươi người.
Chẳng trách Lạc Hưng Ngôn lại nói ở đây náo nhiệt.
Nhóm nhỏ đến cùng với Tô Hi như một vinh dự của họ.
Những người còn lại có vẻ hơi xấu hổ, cô đơn lẻ loi và không dám nói gì.
Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ đối với dị năng giả cấp A.
Salmond cúi xuống, phớt lờ bầu không khí xa lạ, mỉm cười và giải thích lịch sử cho cậu con trai nhỏ.
Lâm Nại thậm chí còn tách biệt hơn với thế giới, một mình ngửa đầu và nhìn chằm chằm vào một bức tranh.
Tô Hi dám mở miệng đâm chọc Lâm Nại, chỉ vì Lâm Nại nổi tiếng là người thu mình và tốt tính. Cô không ngu ngốc đến mức khiêu khích quá nhiều dị năng giả cấp A, vì vậy mục tiêu chính của Tô Hi là những người bị công hội ép khám phá Bảo tàng Tín Ngưỡng và những con bạc không có lai lịch hay năng lực. Lần này, công hội King và công hội Jack đều không cử người đến Bảo tàng Tín Ngưỡng một cách rầm rộ mà chỉ chọn một cách chiếu lệ một vài người để khám phá con đường trước. Tô Hi nghĩ rằng cô ấy nên là trung tâm của sự chú ý.
Cô ta từ lâu đã quen với việc được người khác theo đuổi, khi quan sát một người phụ nữ, trước tiên cô sẽ nhìn vào ngoại hình và dáng người của cô ấy, khi quan sát một người đàn ông, cô ta càng quan tâm đ ến cách anh ta nhìn cô. Vì vậy khi hai người hoàn toàn phớt lờ cô xuất hiện trong bảo tàng, Tô Hi nhướng mày.
Trên thực tế, cô không phải là người duy nhất chú ý đến Lạc Hưng Ngôn và La Hành.
Salmond đã để mắt tới họ từ lâu.
Hai người có lẽ là bạn tốt, cả hai đều có ngoại hình đẹp. Một người mặc quần áo màu đen, một người mặc quần áo màu trắng, thanh niên mặc đồ đen trong miệng ngậm kẹo m út, đội mũ lưỡi trai, trước ngực đeo một sợi dây xích sắt màu bạc. Tính khí của anh ta cà lơ phất phơ như là của một tên lưu manh, nhưng khi anh ta nhìn mọi người bằng con ngươi thẳng đứng màu vàng nhạt lại sắc bén như lửa, giống như một con liệp báo ẩn náu trong rừng. Một người khác có thái độ còn đoan chính hơn anh ta rất nhiều, thậm chí còn quá đoan chính. Tư thế của hắn rất tỉ mỉ, bọn họ không biết anh ấy có phải là người mắc chứng ở sạch hay gì đó không, nhưng hắn luôn đeo khẩu trang. Mái tóc trắng, thậm chí cả lông mi của hắn ta dường như bị bao phủ bởi sương giá, và đôi mắt xanh nhạt vô cơ của hắn ta nhìn mọi người như thể họ là vật chết.
Quản Thiên Thu nhận thức được La Hành vì một lần ngoài ý muốn và cũng do 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 quá mạnh mẽ trong lĩnh vực của Thần linh.
Không ai khác có mặt có thể nhận ra hai quan chấp hành cấp S này. Đặc biệt, La Hành đã bị Lạc Hưng Ngôn ép thay quân phục.
Lạc Hưng Ngôn trốn trong bóng tối và nhận ra mọi người chỉ bằng cách nghe họ trao đổi, nhưng anh ta chỉ nhớ được một vài nhân vật quan trọng.
Dị năng giả cấp A, 【Nghịch Vị Thẩm Phán】, Circe.
Dị năng giả cấp A, 【Winter】, Salmond.
Dị năng giả cấp A, 【Vạn Vật Có Linh】, Lâm Nại.
Dị năng giả cấp A, 【Linh Thính】, Dịch Hồng Chi.
Dị năng giả cấp B, 【Người Thẩm Định Giá Trị】, Harbor.
Lạc Hưng Ngôn thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt La Hành, lấy cây kẹo m út ra, nhỏ giọng nói: "Nhà Tiên Tri không thể phạm sai lầm phải không? Tại sao tôi không nhìn thấy gì cả? Bảo tàng Tín Ngưỡng vẫn là một vùng nước đọng."
La Hành đang xem triển lãm, hắn không đeo găng tay thì không muốn chạm vào bất cứ thứ gì, nghe thấy Lạc Hưng Ngôn nói, hắn nói thẳng: "Cậu thay đổi tính tình của mình đi, đừng nóng vội như vậy, hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Lạc Hưng Ngôn trợn mắt: "Nhãi con lông trắng, xin hãy hiểu cho. Bảo tàng Tín Ngưỡng là nhiệm vụ của cậu, và tôi đã bị Tổng cục bắt tới đây để giúp cậu. Theo một nghĩa nào đó, tôi là ân nhân của cậu, và tôi là cha của cậu."
Lạc Hưng Ngôn đang định mắng Tổng cục thì đột nhiên nghe thấy tiếng hít hà của nhiều người ở phía sau.
Anh choáng váng và nghĩ đến điều gì đó. Anh nhét cây kẹo m út trở lại vào miệng, quay lại và nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đúng như dự đoán.
Chỉ dựa vào ngoại hình và khí chất, hai người này thực sự thu hút sự chú ý mà không cần làm gì cả.
Giây đầu tiên Diệp Sanh bước vào Bảo tàng Tín Ngưỡng, cậu nhạy bén cảm nhận được rằng nhiệt độ dường như ở mức một con số.
Sau khi Ninh Vi Trần tới đây, cúi đầu nhìn lối vào hàng triển lãm, mỉm cười nói: "Bảo bối, xem ra hôm nay chúng ta sẽ gặp phải một sự kiện rất thú vị."
Diệp Sanh: "Sự kiện?"
Ninh Vi Trần: "Ừ, đây là một triển lãm chuyên đề hiếm có ở Bảo tàng Tín Ngưỡng."
Diệp Sanh vẫn muốn hỏi tại sao.
Lạc Hưng Ngôn đã lên tiếng, anh ta nâng vành mũ lên, giơ hai tay lên hô: "Thái tử, Thái tử phi, hướng này!"
Diệp Sanh: "..."
La Hành: "..."
Người khác: "?"
Diệp Sanh kìm lại lời chửi thề, không muốn để ý tới Lạc Hưng Ngôn, cậu kéo Ninh Vi Trần sang một bên khác.
Lạc Hưng Ngôn cho rằng cậu chưa nghe thấy nên đưa một cây kẹo m út vào miệng, nghi ngờ lặp lại: "Này, tôi ở đây, cậu không thấy à? Vừa rồi tôi còn gọi cậu."
La Hành nghiến răng nghiến lợi, ước gì vừa rồi mình không kéo anh ta lại. Lạc Hưng Ngôn, cậu không thấy xấu hổ sao?
【Atheist】 lần đầu tiên xấu hổ đến vậy, tất cả là nhờ người bạn cùng phòng này.
Lúc này Salmond ôm đứa con trai út đi tới, không để ý tới cành ô liu do Circe đưa ra mà chủ động bày tỏ ý định hợp tác với La Hành.
Thái độ của Salmond thoải mái, cười nói: "Xin chào, vừa rồi hai thanh niên kia đi vào cùng với các cậu phải không?"
La Hành liếc mắt liền có thể nhìn ra ý đồ của gã. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ từ chối một người lạ tham gia. Nhưng bây giờ, nhờ có Lạc Hưng Ngôn "Ngự tiền thị vệ" của Ninh gia cùng Thái tử và Thái tử phi Ninh gia đứng chung một chỗ, phong cách của hắn rất kỳ lạ và kỳ quái, khiến hắn trông như một người ngoài cuộc.
Để không có vẻ trông như hắn đang ở cùng bọn họ.
La Hành quyết định để gã tham gia, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Salmond: "Ừm, tên tôi là La Hành."
Trên mặt Salmond tràn đầy vui mừng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám: "Tên tôi là Salmond, cấp A, 【Winter】, còn đây là con trai tôi. Harbor, đến đây, chào hỏi anh trai nào." Harbor tuy rằng mắc chứng tự kỷ, nhưng cậu ấy rất nghe lời cha mình, đặt cân xuống, ngẩng đầu lên nói với La Hành một cách lanh lợi và ngoan ngoãn: "Xin chào anh trai, em tên là Harbor."
La Hành không có hứng thú với trẻ con, gật đầu.
Bên kia. Lạc Hưng Ngôn dù sao cũng là quan chấp hành cấp S, anh ta vẫn có khả năng quan sát cảm xúc của mọi người, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Sanh, anh ta ngay lập tức nhận ra những gì mình vừa nói, anh ta bị La Hành chế giễu vì là một ngự tiền thị vệ, chỉ là thói quen nói nhất thời anh không sửa đổi được mà thôi. Có trời mới biết, lúc mới tới Hoài Thành, anh ta thật sự chỉ muốn chọc tức Diệp Sanh, nên mới gọi cậu là Thái tử phi.
Lạc Hưng Ngôn có thái độ tốt nhận lỗi: "Tôi gọi nhầm rồi, Diệp Sanh."
Diệp Sanh nhìn chung quanh nói: "Nơi này không có gì dị thường sao?"
Vẻ mặt Lạc Hưng Ngôn trở nên nghiêm túc: "Đúng, nhưng Nhà Tiên Tri đã nói rằng ở đây sẽ sớm có những thay đổi lớn."
Lạc Hưng Ngôn gần đây rất bận rộn, hiện tại anh ta chỉ muốn đi nghỉ ngơi, đi thẳng vào vấn đề và giới thiệu vấn đề với Diệp Sanh.
"Bảo tàng Tín Ngưỡng ban đầu được định vị là một nơi nguy hiểm cấp cao bởi vì Thiên Xu đã từng nắm bắt được biến động giá trị thần quái của nó và giá trị rất lớn đến mức có ít nhất hai kẻ dị giáo cấp A+ bên trong."
Hai kẻ dị giáo cấp A+.
Diệp Sanh cau mày.
Ninh Vi Trần bỗng nhiên mỉm cười: "Quan chấp hành Lạc, lúc vị hôn thê của tôi tới Làng cổ Dạ Khóc, nhất định là anh đã đưa địa chỉ cho anh ấy đúng không."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Ninh Vi Trần trong giọng nói mang theo ý cười nói: "Ừm, Cục Phi tự nhiên của các người thật sự rất thú vị."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Anh nghẹn họng.
Chà, anh ta cũng cho rằng Cục Phi tự nhiên bọn họ cũng không tử tế.
Trước kia bọn họ từng điều tra và theo dõi Ninh Vi Trần, nhưng giờ bọn họ suốt ngày lại đưa vị hôn thê của hắn đến những khu vực nguy hiểm nhất!
Vì cảm thấy áy náy nên anh ta đã chủ động đến chỗ Diệp Sanh.
Dù sao thì anh ta cũng đã lừa người thực hiện nhiệm vụ và anh ta phải bảo vệ người ta.
Lạc Hưng Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thái tử không thể nói như vậy. Cục Phi tự nhiên chúng tôi và Ninh gia là bạn cũ mà."
La Hành dẫn Salmond đi tìm ba người.
Giữa đường, Salmond còn nhờ con trai Harbor dùng đôi mắt ngây thơ và trong sáng đưa Lâm Nại vào nhóm.
Trước đây, La Hành không bao giờ có thể tưởng tượng được mình sẽ cùng người khác tổ đội ở nơi nguy hiểm, hắn thực sự rất cảm kích người bạn cùng phòng tốt bụng của mình. Nhưng Salmond và Lâm Nại thực sự là những người đồng đội mà hắn cho là hữu ích nhất trong số họ.
La Hành đi đến bên cạnh ba người, sau khi chào hỏi Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, hắn nói ngắn gọn.
"Nhà Tiên Tri cho thời gian là bảy giờ tối, còn năm phút nữa."
Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "Cái gì, Nhà Tiên Tri đã cho thời gian? Tại sao cậu không nói cho tôi biết?"
La Hành lạnh lùng nói: "Bởi vì cậu ngu ngốc."
Diệp Sanh nhìn 【Atheist】 này và hỏi ngẫu nhiên: "Thời gian sự kiện sẽ bắt đầu sao?"
La Hành sửng sốt nói: "Ừ."
Diệp Sanh gật đầu.
La Hành lại giới thiệu Salmond và Lâm Nại.
Diệp Sanh tiếp tục không biểu cảm gật đầu, nhưng Ninh Vi Trần lại nhìn chiếc cân vàng trong tay Harbor, cười nhẹ. Hắn cúi người xuống, đôi mắt hoa đào đen tối không rõ, cười nói: "Thẩm định giá trị?"
Harbor hơi sợ hắn.
Salmond ở phía sau bảo vệ con trai mình, ông hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Đúng vậy, dị năng của Harbor là đánh giá giá trị." Gã nói: "Cậu bé có thể dùng cái cân đó để định giá mọi thứ."
Lạc Hưng Ngôn nheo mắt và nói: "Dị năng này chắc chắn sẽ rất phổ biến trong giới thương nhân ở Thành phố Giải trí Thế giới."
Có quá nhiều thứ trong thế giới dị năng giả không thể định giá được. Nhưng điều anh ta muốn nói là khả năng của Harbor sẽ vô dụng ở những nơi nguy hiểm.
Salmond lặng lẽ mỉm cười và nắm chặt tay con trai.
Lạc Hưng Ngôn không nói gì, và những người khác cũng vậy. Người duy nhất được họ coi là đồng đội là Salmond, còn Harbor chỉ có thể được coi là người kéo chân sau được cha mình cõng theo.
Chỉ có Ninh Vi Trần tỏ ra có chút hứng thú với Harbor.
Mặc dù theo lẽ thường, Ninh Vi Trần là người ít để ý đến người ngoài nhất.
"Một dị năng rất thú vị." Ninh Vi Trần mỉm cười và đưa ra đánh giá cuối cùng.
Harbor tái mặt và lùi lại một bước.
Diệp Sanh nhìn không ra, chủ động nói: "Đừng bắt nạt trẻ con."
Ninh Vi Trần đứng dậy, không thèm nhìn người bên cạnh, bất đắc dĩ nói với Diệp Sanh: "Em không có ức hiếp cậu bé." Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, cười như không cười nói: "Em chỉ đang nghĩ bọn họ thật may mắn mà thôi."
7 giờ tối.
Mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau trong bảo tàng.
Đột nhiên một tia sáng chiếu vào lối ra của phòng triển lãm đầu tiên.
——Cánh cửa dẫn đến phòng triển lãm thứ hai sáng lên.
Mọi người đều sửng sốt.
Một cuộc triển lãm đặc biệt xuất hiện trong bảo tàng.
Bốn chữ hiện lên mờ nhạt trên tường.
Ánh sáng trắng chói lóa và mãnh liệt gần như làm tan chảy tất cả mọi người.
Diệp Sanh nhìn rõ bốn chữ trên.
【Đi Vào Vĩnh Hằng】.
【Đi Vào Vĩnh Hằng —— Triển lãm chuyên đề về nền văn minh nhân loại tại Bảo tàng Tín Ngưỡng. 】
Khoảnh khắc ánh sáng trắng chiếu vào, Diệp Sanh cảm thấy như cổ tay mình bị đâm.
Cậu cúi đầu xuống và nhìn thấy một chấm đỏ trên cổ tay mình.
Diệp Sanh: "Câm miệng."
Vừa bước vào Bảo tàng Tín Ngưỡng, Diệp Sanh cảm thấy một cơn ớn lạnh, từng bước bước lên, sự lạnh lùng càng ngày càng rõ ràng.
Bảo tàng Tín Ngưỡng đã bị bỏ hoang từ lâu, nằm ở trung tâm khu rừng, tường ngoài phủ đầy dây leo. Bậc thang và tường đã cũ và đen tuyền nhưng bên trong lại vô cùng mới mẻ, như thể vừa được xây dựng và không tì vết.
Thứ hiện ra trong tầm mắt cậu là một hành lang tối tăm với ánh sáng mờ ảo.
Cuối hành lang là phòng triển lãm duy nhất được mở của Bảo tàng Tín Ngưỡng.
Khi Diệp Sanh bước vào, cậu phát hiện bên trong thực sự có rất nhiều người.
Trước khi cậu và Ninh Vi Trần đến, phòng triển lãm đã được chia thành các nhóm nhỏ.
Kẻ mạnh được tôn trọng và mọi người vô thức tập trung xung quanh một người phụ nữ mặc áo choàng đen. Bên cạnh người phụ nữ mặc áo choàng đen là một cô gái mặc một chiếc váy nhỏ. Vòng cổ, kẹp tóc và hoa tai đều bằng đá sapphire, vẻ mặt khinh thường, giống như đang tham dự một bữa tiệc tối hơn là đang đi rèn luyện.
Tuy nhiên, qua thái độ của Circe đối với cô, mọi người đều biết rằng cô gái này rất kiêu ngạo và ngang ngược. Cô là con gái lớn của Queen, công hội Queen, Tô Hi.
Công hội Queen chắc chắn đã trở thành trung tâm của trải nghiệm lần này tại Bảo tàng Tín Ngưỡng, bởi vì công hội của họ có hai dị năng giả cấp A là 【Nghịch Vị Thẩm Phán】 Circe và 【Linh Thính】 Dịch Hồng Chi. Dịch Hồng Chi là một chàng trai trẻ hơi gầy, đầy vẻ mọt sách và có tính cách thờ ơ giống như Circe.
Hầu hết mọi người chỉ có thể vội vàng lấy lòng Tô Hi. Tô Hi tuy tính tình xấu xa, hung ác nhưng tâm tình tốt sẽ thu nhận bọn họ như một con chó.
Khi có bè phái trong một nhóm người, những người còn lại sẽ bị cô lập.
Không tính đám nam nữ bên cạnh Tô Hi, ở đây thoạt nhìn có hơn hai mươi người.
Chẳng trách Lạc Hưng Ngôn lại nói ở đây náo nhiệt.
Nhóm nhỏ đến cùng với Tô Hi như một vinh dự của họ.
Những người còn lại có vẻ hơi xấu hổ, cô đơn lẻ loi và không dám nói gì.
Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ đối với dị năng giả cấp A.
Salmond cúi xuống, phớt lờ bầu không khí xa lạ, mỉm cười và giải thích lịch sử cho cậu con trai nhỏ.
Lâm Nại thậm chí còn tách biệt hơn với thế giới, một mình ngửa đầu và nhìn chằm chằm vào một bức tranh.
Tô Hi dám mở miệng đâm chọc Lâm Nại, chỉ vì Lâm Nại nổi tiếng là người thu mình và tốt tính. Cô không ngu ngốc đến mức khiêu khích quá nhiều dị năng giả cấp A, vì vậy mục tiêu chính của Tô Hi là những người bị công hội ép khám phá Bảo tàng Tín Ngưỡng và những con bạc không có lai lịch hay năng lực. Lần này, công hội King và công hội Jack đều không cử người đến Bảo tàng Tín Ngưỡng một cách rầm rộ mà chỉ chọn một cách chiếu lệ một vài người để khám phá con đường trước. Tô Hi nghĩ rằng cô ấy nên là trung tâm của sự chú ý.
Cô ta từ lâu đã quen với việc được người khác theo đuổi, khi quan sát một người phụ nữ, trước tiên cô sẽ nhìn vào ngoại hình và dáng người của cô ấy, khi quan sát một người đàn ông, cô ta càng quan tâm đ ến cách anh ta nhìn cô. Vì vậy khi hai người hoàn toàn phớt lờ cô xuất hiện trong bảo tàng, Tô Hi nhướng mày.
Trên thực tế, cô không phải là người duy nhất chú ý đến Lạc Hưng Ngôn và La Hành.
Salmond đã để mắt tới họ từ lâu.
Hai người có lẽ là bạn tốt, cả hai đều có ngoại hình đẹp. Một người mặc quần áo màu đen, một người mặc quần áo màu trắng, thanh niên mặc đồ đen trong miệng ngậm kẹo m út, đội mũ lưỡi trai, trước ngực đeo một sợi dây xích sắt màu bạc. Tính khí của anh ta cà lơ phất phơ như là của một tên lưu manh, nhưng khi anh ta nhìn mọi người bằng con ngươi thẳng đứng màu vàng nhạt lại sắc bén như lửa, giống như một con liệp báo ẩn náu trong rừng. Một người khác có thái độ còn đoan chính hơn anh ta rất nhiều, thậm chí còn quá đoan chính. Tư thế của hắn rất tỉ mỉ, bọn họ không biết anh ấy có phải là người mắc chứng ở sạch hay gì đó không, nhưng hắn luôn đeo khẩu trang. Mái tóc trắng, thậm chí cả lông mi của hắn ta dường như bị bao phủ bởi sương giá, và đôi mắt xanh nhạt vô cơ của hắn ta nhìn mọi người như thể họ là vật chết.
Quản Thiên Thu nhận thức được La Hành vì một lần ngoài ý muốn và cũng do 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 quá mạnh mẽ trong lĩnh vực của Thần linh.
Không ai khác có mặt có thể nhận ra hai quan chấp hành cấp S này. Đặc biệt, La Hành đã bị Lạc Hưng Ngôn ép thay quân phục.
Lạc Hưng Ngôn trốn trong bóng tối và nhận ra mọi người chỉ bằng cách nghe họ trao đổi, nhưng anh ta chỉ nhớ được một vài nhân vật quan trọng.
Dị năng giả cấp A, 【Nghịch Vị Thẩm Phán】, Circe.
Dị năng giả cấp A, 【Winter】, Salmond.
Dị năng giả cấp A, 【Vạn Vật Có Linh】, Lâm Nại.
Dị năng giả cấp A, 【Linh Thính】, Dịch Hồng Chi.
Dị năng giả cấp B, 【Người Thẩm Định Giá Trị】, Harbor.
Lạc Hưng Ngôn thu hồi ánh mắt, đi đến trước mặt La Hành, lấy cây kẹo m út ra, nhỏ giọng nói: "Nhà Tiên Tri không thể phạm sai lầm phải không? Tại sao tôi không nhìn thấy gì cả? Bảo tàng Tín Ngưỡng vẫn là một vùng nước đọng."
La Hành đang xem triển lãm, hắn không đeo găng tay thì không muốn chạm vào bất cứ thứ gì, nghe thấy Lạc Hưng Ngôn nói, hắn nói thẳng: "Cậu thay đổi tính tình của mình đi, đừng nóng vội như vậy, hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Lạc Hưng Ngôn trợn mắt: "Nhãi con lông trắng, xin hãy hiểu cho. Bảo tàng Tín Ngưỡng là nhiệm vụ của cậu, và tôi đã bị Tổng cục bắt tới đây để giúp cậu. Theo một nghĩa nào đó, tôi là ân nhân của cậu, và tôi là cha của cậu."
Lạc Hưng Ngôn đang định mắng Tổng cục thì đột nhiên nghe thấy tiếng hít hà của nhiều người ở phía sau.
Anh choáng váng và nghĩ đến điều gì đó. Anh nhét cây kẹo m út trở lại vào miệng, quay lại và nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đúng như dự đoán.
Chỉ dựa vào ngoại hình và khí chất, hai người này thực sự thu hút sự chú ý mà không cần làm gì cả.
Giây đầu tiên Diệp Sanh bước vào Bảo tàng Tín Ngưỡng, cậu nhạy bén cảm nhận được rằng nhiệt độ dường như ở mức một con số.
Sau khi Ninh Vi Trần tới đây, cúi đầu nhìn lối vào hàng triển lãm, mỉm cười nói: "Bảo bối, xem ra hôm nay chúng ta sẽ gặp phải một sự kiện rất thú vị."
Diệp Sanh: "Sự kiện?"
Ninh Vi Trần: "Ừ, đây là một triển lãm chuyên đề hiếm có ở Bảo tàng Tín Ngưỡng."
Diệp Sanh vẫn muốn hỏi tại sao.
Lạc Hưng Ngôn đã lên tiếng, anh ta nâng vành mũ lên, giơ hai tay lên hô: "Thái tử, Thái tử phi, hướng này!"
Diệp Sanh: "..."
La Hành: "..."
Người khác: "?"
Diệp Sanh kìm lại lời chửi thề, không muốn để ý tới Lạc Hưng Ngôn, cậu kéo Ninh Vi Trần sang một bên khác.
Lạc Hưng Ngôn cho rằng cậu chưa nghe thấy nên đưa một cây kẹo m út vào miệng, nghi ngờ lặp lại: "Này, tôi ở đây, cậu không thấy à? Vừa rồi tôi còn gọi cậu."
La Hành nghiến răng nghiến lợi, ước gì vừa rồi mình không kéo anh ta lại. Lạc Hưng Ngôn, cậu không thấy xấu hổ sao?
【Atheist】 lần đầu tiên xấu hổ đến vậy, tất cả là nhờ người bạn cùng phòng này.
Lúc này Salmond ôm đứa con trai út đi tới, không để ý tới cành ô liu do Circe đưa ra mà chủ động bày tỏ ý định hợp tác với La Hành.
Thái độ của Salmond thoải mái, cười nói: "Xin chào, vừa rồi hai thanh niên kia đi vào cùng với các cậu phải không?"
La Hành liếc mắt liền có thể nhìn ra ý đồ của gã. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ từ chối một người lạ tham gia. Nhưng bây giờ, nhờ có Lạc Hưng Ngôn "Ngự tiền thị vệ" của Ninh gia cùng Thái tử và Thái tử phi Ninh gia đứng chung một chỗ, phong cách của hắn rất kỳ lạ và kỳ quái, khiến hắn trông như một người ngoài cuộc.
Để không có vẻ trông như hắn đang ở cùng bọn họ.
La Hành quyết định để gã tham gia, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Salmond: "Ừm, tên tôi là La Hành."
Trên mặt Salmond tràn đầy vui mừng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám: "Tên tôi là Salmond, cấp A, 【Winter】, còn đây là con trai tôi. Harbor, đến đây, chào hỏi anh trai nào." Harbor tuy rằng mắc chứng tự kỷ, nhưng cậu ấy rất nghe lời cha mình, đặt cân xuống, ngẩng đầu lên nói với La Hành một cách lanh lợi và ngoan ngoãn: "Xin chào anh trai, em tên là Harbor."
La Hành không có hứng thú với trẻ con, gật đầu.
Bên kia. Lạc Hưng Ngôn dù sao cũng là quan chấp hành cấp S, anh ta vẫn có khả năng quan sát cảm xúc của mọi người, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Sanh, anh ta ngay lập tức nhận ra những gì mình vừa nói, anh ta bị La Hành chế giễu vì là một ngự tiền thị vệ, chỉ là thói quen nói nhất thời anh không sửa đổi được mà thôi. Có trời mới biết, lúc mới tới Hoài Thành, anh ta thật sự chỉ muốn chọc tức Diệp Sanh, nên mới gọi cậu là Thái tử phi.
Lạc Hưng Ngôn có thái độ tốt nhận lỗi: "Tôi gọi nhầm rồi, Diệp Sanh."
Diệp Sanh nhìn chung quanh nói: "Nơi này không có gì dị thường sao?"
Vẻ mặt Lạc Hưng Ngôn trở nên nghiêm túc: "Đúng, nhưng Nhà Tiên Tri đã nói rằng ở đây sẽ sớm có những thay đổi lớn."
Lạc Hưng Ngôn gần đây rất bận rộn, hiện tại anh ta chỉ muốn đi nghỉ ngơi, đi thẳng vào vấn đề và giới thiệu vấn đề với Diệp Sanh.
"Bảo tàng Tín Ngưỡng ban đầu được định vị là một nơi nguy hiểm cấp cao bởi vì Thiên Xu đã từng nắm bắt được biến động giá trị thần quái của nó và giá trị rất lớn đến mức có ít nhất hai kẻ dị giáo cấp A+ bên trong."
Hai kẻ dị giáo cấp A+.
Diệp Sanh cau mày.
Ninh Vi Trần bỗng nhiên mỉm cười: "Quan chấp hành Lạc, lúc vị hôn thê của tôi tới Làng cổ Dạ Khóc, nhất định là anh đã đưa địa chỉ cho anh ấy đúng không."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Ninh Vi Trần trong giọng nói mang theo ý cười nói: "Ừm, Cục Phi tự nhiên của các người thật sự rất thú vị."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Anh nghẹn họng.
Chà, anh ta cũng cho rằng Cục Phi tự nhiên bọn họ cũng không tử tế.
Trước kia bọn họ từng điều tra và theo dõi Ninh Vi Trần, nhưng giờ bọn họ suốt ngày lại đưa vị hôn thê của hắn đến những khu vực nguy hiểm nhất!
Vì cảm thấy áy náy nên anh ta đã chủ động đến chỗ Diệp Sanh.
Dù sao thì anh ta cũng đã lừa người thực hiện nhiệm vụ và anh ta phải bảo vệ người ta.
Lạc Hưng Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thái tử không thể nói như vậy. Cục Phi tự nhiên chúng tôi và Ninh gia là bạn cũ mà."
La Hành dẫn Salmond đi tìm ba người.
Giữa đường, Salmond còn nhờ con trai Harbor dùng đôi mắt ngây thơ và trong sáng đưa Lâm Nại vào nhóm.
Trước đây, La Hành không bao giờ có thể tưởng tượng được mình sẽ cùng người khác tổ đội ở nơi nguy hiểm, hắn thực sự rất cảm kích người bạn cùng phòng tốt bụng của mình. Nhưng Salmond và Lâm Nại thực sự là những người đồng đội mà hắn cho là hữu ích nhất trong số họ.
La Hành đi đến bên cạnh ba người, sau khi chào hỏi Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, hắn nói ngắn gọn.
"Nhà Tiên Tri cho thời gian là bảy giờ tối, còn năm phút nữa."
Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "Cái gì, Nhà Tiên Tri đã cho thời gian? Tại sao cậu không nói cho tôi biết?"
La Hành lạnh lùng nói: "Bởi vì cậu ngu ngốc."
Diệp Sanh nhìn 【Atheist】 này và hỏi ngẫu nhiên: "Thời gian sự kiện sẽ bắt đầu sao?"
La Hành sửng sốt nói: "Ừ."
Diệp Sanh gật đầu.
La Hành lại giới thiệu Salmond và Lâm Nại.
Diệp Sanh tiếp tục không biểu cảm gật đầu, nhưng Ninh Vi Trần lại nhìn chiếc cân vàng trong tay Harbor, cười nhẹ. Hắn cúi người xuống, đôi mắt hoa đào đen tối không rõ, cười nói: "Thẩm định giá trị?"
Harbor hơi sợ hắn.
Salmond ở phía sau bảo vệ con trai mình, ông hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Đúng vậy, dị năng của Harbor là đánh giá giá trị." Gã nói: "Cậu bé có thể dùng cái cân đó để định giá mọi thứ."
Lạc Hưng Ngôn nheo mắt và nói: "Dị năng này chắc chắn sẽ rất phổ biến trong giới thương nhân ở Thành phố Giải trí Thế giới."
Có quá nhiều thứ trong thế giới dị năng giả không thể định giá được. Nhưng điều anh ta muốn nói là khả năng của Harbor sẽ vô dụng ở những nơi nguy hiểm.
Salmond lặng lẽ mỉm cười và nắm chặt tay con trai.
Lạc Hưng Ngôn không nói gì, và những người khác cũng vậy. Người duy nhất được họ coi là đồng đội là Salmond, còn Harbor chỉ có thể được coi là người kéo chân sau được cha mình cõng theo.
Chỉ có Ninh Vi Trần tỏ ra có chút hứng thú với Harbor.
Mặc dù theo lẽ thường, Ninh Vi Trần là người ít để ý đến người ngoài nhất.
"Một dị năng rất thú vị." Ninh Vi Trần mỉm cười và đưa ra đánh giá cuối cùng.
Harbor tái mặt và lùi lại một bước.
Diệp Sanh nhìn không ra, chủ động nói: "Đừng bắt nạt trẻ con."
Ninh Vi Trần đứng dậy, không thèm nhìn người bên cạnh, bất đắc dĩ nói với Diệp Sanh: "Em không có ức hiếp cậu bé." Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, cười như không cười nói: "Em chỉ đang nghĩ bọn họ thật may mắn mà thôi."
7 giờ tối.
Mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau trong bảo tàng.
Đột nhiên một tia sáng chiếu vào lối ra của phòng triển lãm đầu tiên.
——Cánh cửa dẫn đến phòng triển lãm thứ hai sáng lên.
Mọi người đều sửng sốt.
Một cuộc triển lãm đặc biệt xuất hiện trong bảo tàng.
Bốn chữ hiện lên mờ nhạt trên tường.
Ánh sáng trắng chói lóa và mãnh liệt gần như làm tan chảy tất cả mọi người.
Diệp Sanh nhìn rõ bốn chữ trên.
【Đi Vào Vĩnh Hằng】.
【Đi Vào Vĩnh Hằng —— Triển lãm chuyên đề về nền văn minh nhân loại tại Bảo tàng Tín Ngưỡng. 】
Khoảnh khắc ánh sáng trắng chiếu vào, Diệp Sanh cảm thấy như cổ tay mình bị đâm.
Cậu cúi đầu xuống và nhìn thấy một chấm đỏ trên cổ tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.