Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 32
Thiếp Tại Sơn Dương
02/11/2023
Diệp Sanh không nghĩ tới Ninh Vi Trần sẽ đến đây, cậu ngồi trên sô pha kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn hắn.
Đi theo phía sau Ninh Vi Trần là một đám người đều là quan chấp hành của Cục Phi tự nhiên Hoài Thành. Sắc mặt ba người Trình Pháp Từ Thanh Nguyên Thuần đều xanh mét, đều cùng một bộ dáng giận mà không dám nói gì.
Ninh Vi Trần đối diện với tầm mắt của Diệp Sanh, nhoẻn miệng cười. Sau đó hắn nghiêng đầu, phong độ nhẹ nhàng nói với những người phía sau: "Cảm ơn mọi người đã đưa tôi lên đây, nhưng chuyện sau đó có lẽ tôi cần phải đơn độc nói chuyện với Trình cục trưởng một lúc."
Lý quản gia lập tức lý giải ý tứ của hắn, chờ cho Ninh Vi Trần đi vào trong liền cầm lấy tay nắm cửa đóng cửa lại. Ông che trước cửa rồi cười hiền lành đối với đoàn người Trình Pháp: "Làm phiền các vị rồi. Thiếu gia có việc cùng Trình cục trưởng trò chuyện, chúng ta đi xuống dưới chờ là được."
Nguyên Thuần trợn trắng mắt. Trình Pháp liếc nhìn Lý quản gia một cái, mặt không biểu tình mà xoay người đi xuống dưới.
Sau khi Ninh Vi Trần bước vào phòng, hắn trực tiếp bước tới và ngồi bên cạnh Diệp Sanh. Hắn vừa từ khách sạn Rose Emperor đến đây, quần áo cũng không có thời gian thay, cổ tay áo sơ mi dường như thoang thoảng một mùi hương sang trọng và tao nhã.
Sau khi ngồi xuống, Ninh Vi Trần nhìn về phía Diệp Sanh với ánh mắt lo lắng hối lỗi rồi thì thầm: "Xin lỗi, em đến muộn."
"......"
Kỹ thuật diễn của Diệp Sanh so với hắn giống như một trên trời một dưới đất.
Ninh Vi Trần có thể đối với đầu gỗ mà diễn xuất đến cùng nhưng Diệp Sanh ngoại trừ mặt không biểu tình thì chẳng có thể diễn ra một biểu tình nào khác.
Vì để cho Trình cục trưởng nhìn không ra sơ hở nên Diệp Sanh hàm hồ lãnh đạm mà gật đầu. Cậu lựa chọn rũ mắt uống nước.
Cũng may có Ninh Vi Trần ở đây, tầm mắt của Trình cục trưởng cũng không dư thừa mà rơi xuống trên người cậu.
Trình Tắc không hiểu ra sao: "Vị hôn phu?" Không phải là ái nhân gặp trên đoàn tàu hay sao? Sao chớp mắt cái liền trở thành vị hôn phu rồi?!
Ninh Vi Trần vừa đến đây liền hoàn toàn nắm chắc quyền đàm phán chủ đạo trong tay. Hắn ôn nhu mà nhìn thoáng qua Diệp Sanh rồi sau đó mới nghiêng đầu trả lời vấn đề của Trình Tắc, hắn cong môi cười gật đầu.
"Đúng vậy, vị hôn phu của tôi."
"Cha tôi vừa mắng tôi một trận trong điện thoại. Xem ra Cục Phi tự nhiên mấy người đã đem chuyện trên đoàn tàu nói với ông ấy." Ninh Vi Trần cười như không cười nói: "Ông ấy biết tôi làm người khác mang thai, đã vậy còn không muốn giữ đứa nhỏ này nên cảm thấy tôi quá tồi tệ. Đặc biệt khi đoạn video này bị truyền ra khiến toàn bộ Đế Quốc Dị Đoan theo dõi tôi với Diệp Sanh. Cha của tôi cho rằng tôi kéo một người vô tội xuống nước rồi đặt anh ấy vào trong hiểm cảnh là một hành vi không có đạo đức. Chính vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm."
Từ "có trách nhiệm" thốt ra từ trong miệng hắn tựa như mang theo một loại cảm giác ái muội lưu luyến. Đôi mắt đào hoa của Ninh Vi Trần cong lên, hắn vươn tay kéo lấy tay trái của Diệp Sanh, mười ngón tay thong thả đan vào nhau.
Hắn nghiêm túc mà nhìn sườn mặt Diệp Sanh, nghĩ nghĩ, cười nói.
"Tôi cảm thấy cha tôi nói rất đúng. Diệp Sanh đã mang thai con của tôi thì là vị hôn phu của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm đối với bọn họ, bao gồm trên mặt pháp lý."
Diệp Sanh: "......"
Có đôi khi cậu rất bội phục Ninh Vi Trần.
Một vở kịch tùy tiện hắn có thể ứng biến tùy ý, không chỉ vậy còn vô cùng logic chặt chẽ có đầu có đuôi.
Thật sự không hổ là ảnh đế.
Uống một ly nước xuống bụng cũng không thể dập tắt ngọn lửa vô danh trong lòng Diệp Sanh.
Vở kịch này diễn ra khó tin đến mức Trình Tắc phải sửng sốt, cô trăm triệu lần không nghĩ ra gia huấn của Ninh gia lại là cái dạng này.
Một gia tộc tài phiệt đỉnh cấp thế giới đối với sinh hoạt cá nhân của người thừa kế cũng quản nghiêm như vậy? Có thai thì nhất định phải cho một danh phận?
Trình Tắc có chút hoang mang.
Ninh Vi Trần cong khóe môi: "Cho nên hiện tại tôi không vội trở về. Cha tôi mua một căn hộ gần trường đại học Hoài An cho tôi. Nếu không có chuyện gì thì hẳn là tôi sẽ đi học cùng với vị hôn phu của tôi."
Diệp Sanh: "......"
Trình Tắc: "......"
Trình Tắc gian nan mở miệng: "Không phải cậu đã tốt nghiệp MIT sao?"
Ninh Vi Trần cười ừ một tiếng, không để bụng nói: "Trở về trường học cũng không có gì không tốt, không phải có một câu nói sao? Học không có điểm dừng."
Trình Tắc: "......"
Học không có điểm dừng là dùng như vậy sao?!
Lấy năng lực của Ninh gia, Ninh Vi Trần học thêm một bằng đại học khác ở Trung Quốc cũng không khó khăn gì. Nhưng điều này cũng có nghĩa là từ nay trở đi Ninh Vi Trần cùng với Diệp Sanh sẽ cột lại một chỗ cùng nhau.
Cục Phi Tự Nhiên có thể theo dõi Diệp Sanh theo ý muốn của Diệp Sanh, nhưng nhiều thêm một Ninh Vi Trần nữa thì không được.
Ninh gia không có khả năng và tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ theo dõi người thừa kế duy nhất của mình hàng ngày.
Cũng như đã nhiều năm bọn họ ngoài nghi trên người Ninh Vi Trần bị cấy dị đoan cấp S vào, đã suốt mười mấy năm cũng chỉ dám phái ra quan chấp hành tinh anh mà âm thầm điều tra.
Không được.
Không có khả năng để cho bọn họ ở bên nhau.
Trình Tắc nói: "Chuyện này cậu đã hỏi qua ý của Diệp Sanh chưa?"
Đúng vậy, Trình Tắc đột nhiên nhớ tới Diệp Sanh muốn phá bỏ đứa bé kia!
Ninh Vi Trần nghe xong, nụ cười càng sâu hơn, hắn nắm tay Diệp Sanh, nghiêng đầu hỏi cậu: "Anh trai, Trình cục trưởng đang hỏi anh?"
Dưới tình huống không khát Diệp Sanh đã đem ly nước kia uống sạch sẽ.
Cậu cảm thấy mình cùng với Ninh Vi Trần đã có định mệnh là bị buộc lại cùng nhau.
Nếu là trước kia, Diệp Sanh chết cũng không nghĩ đến có một ngày cậu sẽ cam chịu mình có một bạn lữ là một người đàn ông.
Nhưng hiện tại Ninh Vi Trần đã vươn cành olive này ra, đây chính là giải pháp tối ưu nhất. Diệp Sanh không muốn bị Cục Phi tự nhiên theo dõi, nhưng hiện tại cậu cần hợp tác với Cục Phi tự nhiên để điều tra diễn đàn, tìm ra chân tướng thân thế bản thân mình.
Thừa nhận thân phận do Ninh Vi Trần đưa ra là biện pháp tốt nhất.
Jeremiel.
mercy of god.
Diệp Sanh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía Ninh Vi Trần: "Cậu dự định ở lại Hoài Thành để tiếp tục đi học?"
Ninh Vi Trần: "Ừ."
Diệp Sanh: "Học cùng trường, cùng ngành với tôi?"
Ninh Vi Trần cười chớp mắt: "Đúng vậy, nếu anh không muốn dọn ra ở với em thì em có thể ở ký túc xá với anh."
Diệp Sanh mặt vô biểu tình từ chối: "Cảm ơn, không cần. Tôi ở ký túc xá, cậu ở chung cư."
Ninh Vi Trần có chút tiếc nuối mà nói: "Được rồi."
Trình Tắc nhìn hai người này nói chuyện phiếm, lòng chậm rãi trầm xuống.
Diệp Sanh hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, hỏi: "Trình cục trưởng, nếu Ninh Vi Trần vẫn luôn ở bên cạnh tôi, có phải Cục Phi tự nhiên không cần thiết phải phái người bảo hộ tôi?"
Trình Tắc miễn cưỡng cười nói: "Ừ, theo lý thuyết là như thế."
Diệp Sanh nói: "Được rồi cứ như vậy đi, các người không cần an bài người bên cạnh tôi. Tôi coi như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục an ổn học tập làm việc chờ dị đoan tìm tới cửa. Nhưng tôi sẽ giữ liên hệ với mọi người, khi phát sinh tình huống đặc thù sẽ nói với mọi người, cũng mong các người sẽ thực hiện điều kiện đã đáp ứng tôi, đưa những chuyện có quan hệ với việc điều tra diễn đàn nói cho tôi."
Trình Tắc sửng sốt, cô không nghĩ tới sau khi Diệp Sanh có Ninh Vi Trần chống lưng còn muốn hợp tác cùng với bọn họ.
"Được, đây là số điện thoại của tôi." Cô dứt khoát lưu loát lấy tờ giấy ra, nhanh chóng dùng bút viết xuống một chuỗi con số, rồi sau đó đưa cho Diệp Sanh.
"Cậu gặp được bất cứ tình huống đặc thù nào đều có thể trực tiếp nói với tôi."
Diệp Sanh tiếp nhận tờ giấy kia bấm bấm: "Cảm ơn."
Ninh Vi Trần ở bên cạnh nhìn Diệp Sanh rồi nói với Trình Tắc: "Trình cục trưởng còn có chuyện gì không, nếu không có chuyện gì thì tôi dẫn anh ấy đi trước."
Trình Tắc mím môi, khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ninh Vi Trần: "Có."
Ninh Vi Trần nhướng mày.
Trình Tắc dù sao cũng là một quan chấp hành cấp A, đồng thời là cục trưởng Cục Phi tự nhiên Hoài Thành, cô mở miệng nói: "Lần này đoạn video truyền ra từ vùng cấm của các vị Thần. Tôi muốn hỏi Ninh thiếu gia một chút, cha cậu ở bên kia nói như thế nào?"
Khi Ninh Vi Trần nghe xong, hắn nhếch môi không rõ ý tứ, thản nhiên nói: "Cha tôi không làm gì cả, ông ấy chỉ dặn tôi phải cẩn thận trong mọi việc. Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, trước nay chúng ta đều là ở ngoài sáng, địch ở trong tối. Hiện tại là một cơ hội khó mà có được không phải sao?"
Trình Tắc mím môi: "Đúng vậy."
Ninh Vi Trần nhẹ nhàng cười: "Được rồi cứ như vậy đi, có thể hiệp trợ công tác của Cục Phi Tự Nhiên, là vinh hạnh của tôi."
Sau khi nho nhã lễ độ nói xong, hắn liền nắm lấy tay Diệp Sanh, đứng dậy rời đi.
Tổng cục Cục Phi tự nhiên Hoài Thành cũng không ở trong trung tâm thành phố mà lại ở vùng ngoại ô bí ẩn ít người đến.
Diệp Sanh bước ra ngoài phát hiện Lý quản gia không ở đây.
Ninh Vi Trần mở cửa ghế phụ cho cậu, nở một nụ cười rạng rỡ nói: "Ông ấy giúp em đi xử lý chuyện nhập học. Hôm nay em là tài xế của anh trai."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Sanh chính là: "Cậu có bằng lái?"
Ninh Vi Trần: "Ừ, lúc em 16 tuổi đã lấy bằng lái ở California."
Diệp Sanh lạnh nhạt vô tình nói: "Đây là Trung Quốc, bằng lái của cậu vô dụng."
Trẻ vị thành niên ở Trung Quốc cũng không thể lái xe.
Ninh Vi Trần bị cậu chọc cười nói: "Em không lái xe trên đường, em chỉ đưa anh xuống núi thôi."
Diệp Sanh lắc đầu: "Không cần."
"Được." Ninh Vi Trần liếc nhìn đồng hồ trên tay. Sau khi đóng cửa xe, hắn nói: "Chúng ta xuống núi nhé?"
Diệp Sanh nói: "Được rồi, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi."
Nghe xong lời này, sắc mặt Ninh Vi Trần có chút cổ quái.
Sau khi hắn tùy tiện gửi tin nhắn cho Lý quản gia, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sanh, đôi mắt đào hoa mỉm cười, giọng điệu lại có chút đùa giỡn.
"Anh trai, anh không cảm thấy thái độ hiện tại của anh đối với em có chút kỳ quái à?"
Diệp Sanh nhíu mày: "Hả?"
Ninh Vi Trần chân dài đi tới, cười nói: "Anh có chút thói quen với việc ra lệnh cho em."
Diệp Sanh: "......" Cậu thật muốn nói tiếp rằng cậu chưa ý thức được cái gì gọi là quá thái độ.
Ninh Vi Trần nở một nụ cười nịnh nọt: "Nhưng em rất nghe lời anh trai, anh có thể hỏi bất cứ điều gì anh muốn."
Diệp Sanh vạch trần hắn: "Cảm ơn cậu giúp tôi giải vây ở bên trong, nhưng hiện tại không có ai, không cần diễn nữa."
Ninh Vi Trần tiếc nuối nói: "Được rồi, anh muốn hỏi cái gì?"
Diệp Sanh nói: "Trước kia cậu có biết tôi không?"
Ninh Vi Trần: "Có biết."
Diệp Sanh hờ hững nói: "Trước kia tôi là người như thế nào?"
Ninh Vi Trần nói: "Anh muốn em trả lời như thế nào?"
Diệp Sanh: "Ngoại hình, tính cách, thân phận, sở thích."
Ninh Vi Trần lập tức cười ra tiếng, ánh mắt hắn tùy ý mà lưu chuyển trên người Diệp Sanh trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ngoại hình và tính cách của anh vẫn giống hệt như bây giờ, còn về thân phận và sở thích của anh thì em đã quên mất rồi."
Diệp Sanh: "Đã quên rồi?!"
Ninh Vi Trần gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều là mơ, nhớ không rõ không phải rất bình thường sao?"
Diệp Sanh nghi hoặc: "Thật sự là nằm mơ?"
Ninh Vi Trần bật cười: "Thật mâu thuẫn nha anh trai. Nói em nằm mơ cũng là anh, hoài nghi có phải mơ hay không cũng là anh." Hắn lại cười nói: "Sao vậy, hiện tại anh lại hi vọng đây không phải là mơ?"
Diệp Sanh cũng không để ý đến lời trêu chọc của hắn, cậu bình tĩnh nghiêm túc nói: "Ninh Vi Trần, về chuyện trước kia của tôi, cậu nhớ nhiều hay ít."
Ninh Vi Trần nhận ra vẻ nghiêm túc của cậu, không chút để ý cười cười, nói: "Không nhiều lắm."
Diệp Sanh cau mày.
Ninh Vi Trần thở dài nói: "Trên tàu em liếc nhìn anh một cái liền nhất kiến chung tình, sau đó em lại làm một đống chuyện trái với tính cách của em: Em làm trò comeout trước mặt nhiều người như vậy, bị cha em quở trách, giờ lại vì anh mà đi học lại."
Ninh Vi Trần nói với giọng điệu khó hiểu: "Nếu em thực sự có ký ức rõ ràng về quá khứ của chúng ta chắc em đã phát điên rồi quá."
Diệp Sanh: "Vậy cậu nhớ rõ cái gì."
Ninh Vi Trần liếm hàm răng dưới: "Ừm, nhớ kỹ chúng ta từng ở cùng nhau, sau đó anh vứt bỏ em."
"......" Diệp Sanh nhếch khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Chúng ta ở bên nhau khi nào."
Cậu không tin là khi cậu năm tuổi. Có lẽ là trước khi cậu "tái sinh".
Ninh Vi Trần thấy cậu đối với chủ đề này có hứng thú nhưng lại không hứng thú gì với chính mình.
Bên đường núi khắp nơi nở rộ cẩm tú cầu trắng.
Tầm mắt Ninh Vi Trần bị ánh sáng và bóng tối giữa hè dây dưa quấn lấy, hắn trầm mặc một hồi lâu.
"Diệp Sanh, anh sẽ không nhận được câu trả lời từ em."
Diệp Sanh không nói lời nào.
Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bởi vì em không muốn nhớ lại."
Ninh Vi Trần nói: "Bác sĩ tư nhân của em nói với em, những chuyện khiến em khó chịu đều là giả và là ác mộng. Em đã trải qua ba lần xóa bỏ cảm xúc, không thể nhớ lại được bất cứ chi tiết nào. Sau khi cấy ghép dị đoan vào, con người ít nhiều sẽ có một số triệu chứng, bệnh trạng của em chắc là ảo giác."
"Đừng hỏi nữa bảo bối." Hắn nhàn nhạt nói: "Hiện tại thứ quan trọng nhất cũng không phải cái này."
Sau khi Diệp Sanh nghe được "cấy ghép dị đoan" và "ảo giác" trong miệng hắn, cậu cau mày, nhưng nghi ngờ trong lòng từ từ biến mất.
Dù sao cậu vẫn luôn cảm thấy kiếp trước của Ninh Vi Trần chỉ là một cái rắm mà thôi. Diệp Sanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu người khác, cũng hoàn toàn không cho rằng mình được người khác yêu thương, bản thân mình có bệnh thì vái tứ phương mới nghĩ ra các tìm hiểu quá khứ của mình thông qua Ninh Vi Trần.
Có lẽ đó thật sự là ảo giác tinh thần do bị cấy ghép dị đoan vào người.
Sau khi diễn đàn dị đoan thứ sáu tồn tại, Ninh Vi Trần sẽ ảo tưởng ra "kiếp trước kiếp này" là điều hoàn toàn có khả năng xảy ra, dù sao trong giáo lý Phật giáo có từ "Luân hồi chuyển thế".
Ninh Vi Trần nói đúng, hiện tại điều quan trọng nhất cũng không phải cái này.
Bất quá lấy năng lực hiện tại của Diệp Sanh, chỉ có thể bất biến ứng vạn biến.
Diệp Sanh không nói chuyện nữa, mở điện thoại ra xem giờ, hiện tại 9 giờ sáng rồi.
Cậu cần xin phép Hạ Văn Thạch nghỉ nửa ngày, buổi chiều lại đi qua nhà ma.
Sáng ra cậu còn không có tiền ngồi xe đến khách sạn Rose Emperor, hiện tại việc cấp bách hơn cả dị giáo là cậu gần như hết tiền ăn cơm.
Nghèo quả nhiên đáng sợ hơn so với quỷ.
Mà lúc này trong nhà ma Scare You, Hoàng Kỳ Kỳ cùng với Hạ Văn Thạch thậm chí còn không nhìn vào điện thoại của họ.
Bọn họ đang hứng thú bừng bừng mà làm tốt hết thảy mọi chuẩn bị, dự định đêm nay sẽ đưa tên tra nam kia đến hồ tình nhân đại học Hoài An, dùng bản ghi âm hù chết hắn!
Đi theo phía sau Ninh Vi Trần là một đám người đều là quan chấp hành của Cục Phi tự nhiên Hoài Thành. Sắc mặt ba người Trình Pháp Từ Thanh Nguyên Thuần đều xanh mét, đều cùng một bộ dáng giận mà không dám nói gì.
Ninh Vi Trần đối diện với tầm mắt của Diệp Sanh, nhoẻn miệng cười. Sau đó hắn nghiêng đầu, phong độ nhẹ nhàng nói với những người phía sau: "Cảm ơn mọi người đã đưa tôi lên đây, nhưng chuyện sau đó có lẽ tôi cần phải đơn độc nói chuyện với Trình cục trưởng một lúc."
Lý quản gia lập tức lý giải ý tứ của hắn, chờ cho Ninh Vi Trần đi vào trong liền cầm lấy tay nắm cửa đóng cửa lại. Ông che trước cửa rồi cười hiền lành đối với đoàn người Trình Pháp: "Làm phiền các vị rồi. Thiếu gia có việc cùng Trình cục trưởng trò chuyện, chúng ta đi xuống dưới chờ là được."
Nguyên Thuần trợn trắng mắt. Trình Pháp liếc nhìn Lý quản gia một cái, mặt không biểu tình mà xoay người đi xuống dưới.
Sau khi Ninh Vi Trần bước vào phòng, hắn trực tiếp bước tới và ngồi bên cạnh Diệp Sanh. Hắn vừa từ khách sạn Rose Emperor đến đây, quần áo cũng không có thời gian thay, cổ tay áo sơ mi dường như thoang thoảng một mùi hương sang trọng và tao nhã.
Sau khi ngồi xuống, Ninh Vi Trần nhìn về phía Diệp Sanh với ánh mắt lo lắng hối lỗi rồi thì thầm: "Xin lỗi, em đến muộn."
"......"
Kỹ thuật diễn của Diệp Sanh so với hắn giống như một trên trời một dưới đất.
Ninh Vi Trần có thể đối với đầu gỗ mà diễn xuất đến cùng nhưng Diệp Sanh ngoại trừ mặt không biểu tình thì chẳng có thể diễn ra một biểu tình nào khác.
Vì để cho Trình cục trưởng nhìn không ra sơ hở nên Diệp Sanh hàm hồ lãnh đạm mà gật đầu. Cậu lựa chọn rũ mắt uống nước.
Cũng may có Ninh Vi Trần ở đây, tầm mắt của Trình cục trưởng cũng không dư thừa mà rơi xuống trên người cậu.
Trình Tắc không hiểu ra sao: "Vị hôn phu?" Không phải là ái nhân gặp trên đoàn tàu hay sao? Sao chớp mắt cái liền trở thành vị hôn phu rồi?!
Ninh Vi Trần vừa đến đây liền hoàn toàn nắm chắc quyền đàm phán chủ đạo trong tay. Hắn ôn nhu mà nhìn thoáng qua Diệp Sanh rồi sau đó mới nghiêng đầu trả lời vấn đề của Trình Tắc, hắn cong môi cười gật đầu.
"Đúng vậy, vị hôn phu của tôi."
"Cha tôi vừa mắng tôi một trận trong điện thoại. Xem ra Cục Phi tự nhiên mấy người đã đem chuyện trên đoàn tàu nói với ông ấy." Ninh Vi Trần cười như không cười nói: "Ông ấy biết tôi làm người khác mang thai, đã vậy còn không muốn giữ đứa nhỏ này nên cảm thấy tôi quá tồi tệ. Đặc biệt khi đoạn video này bị truyền ra khiến toàn bộ Đế Quốc Dị Đoan theo dõi tôi với Diệp Sanh. Cha của tôi cho rằng tôi kéo một người vô tội xuống nước rồi đặt anh ấy vào trong hiểm cảnh là một hành vi không có đạo đức. Chính vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm."
Từ "có trách nhiệm" thốt ra từ trong miệng hắn tựa như mang theo một loại cảm giác ái muội lưu luyến. Đôi mắt đào hoa của Ninh Vi Trần cong lên, hắn vươn tay kéo lấy tay trái của Diệp Sanh, mười ngón tay thong thả đan vào nhau.
Hắn nghiêm túc mà nhìn sườn mặt Diệp Sanh, nghĩ nghĩ, cười nói.
"Tôi cảm thấy cha tôi nói rất đúng. Diệp Sanh đã mang thai con của tôi thì là vị hôn phu của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm đối với bọn họ, bao gồm trên mặt pháp lý."
Diệp Sanh: "......"
Có đôi khi cậu rất bội phục Ninh Vi Trần.
Một vở kịch tùy tiện hắn có thể ứng biến tùy ý, không chỉ vậy còn vô cùng logic chặt chẽ có đầu có đuôi.
Thật sự không hổ là ảnh đế.
Uống một ly nước xuống bụng cũng không thể dập tắt ngọn lửa vô danh trong lòng Diệp Sanh.
Vở kịch này diễn ra khó tin đến mức Trình Tắc phải sửng sốt, cô trăm triệu lần không nghĩ ra gia huấn của Ninh gia lại là cái dạng này.
Một gia tộc tài phiệt đỉnh cấp thế giới đối với sinh hoạt cá nhân của người thừa kế cũng quản nghiêm như vậy? Có thai thì nhất định phải cho một danh phận?
Trình Tắc có chút hoang mang.
Ninh Vi Trần cong khóe môi: "Cho nên hiện tại tôi không vội trở về. Cha tôi mua một căn hộ gần trường đại học Hoài An cho tôi. Nếu không có chuyện gì thì hẳn là tôi sẽ đi học cùng với vị hôn phu của tôi."
Diệp Sanh: "......"
Trình Tắc: "......"
Trình Tắc gian nan mở miệng: "Không phải cậu đã tốt nghiệp MIT sao?"
Ninh Vi Trần cười ừ một tiếng, không để bụng nói: "Trở về trường học cũng không có gì không tốt, không phải có một câu nói sao? Học không có điểm dừng."
Trình Tắc: "......"
Học không có điểm dừng là dùng như vậy sao?!
Lấy năng lực của Ninh gia, Ninh Vi Trần học thêm một bằng đại học khác ở Trung Quốc cũng không khó khăn gì. Nhưng điều này cũng có nghĩa là từ nay trở đi Ninh Vi Trần cùng với Diệp Sanh sẽ cột lại một chỗ cùng nhau.
Cục Phi Tự Nhiên có thể theo dõi Diệp Sanh theo ý muốn của Diệp Sanh, nhưng nhiều thêm một Ninh Vi Trần nữa thì không được.
Ninh gia không có khả năng và tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ theo dõi người thừa kế duy nhất của mình hàng ngày.
Cũng như đã nhiều năm bọn họ ngoài nghi trên người Ninh Vi Trần bị cấy dị đoan cấp S vào, đã suốt mười mấy năm cũng chỉ dám phái ra quan chấp hành tinh anh mà âm thầm điều tra.
Không được.
Không có khả năng để cho bọn họ ở bên nhau.
Trình Tắc nói: "Chuyện này cậu đã hỏi qua ý của Diệp Sanh chưa?"
Đúng vậy, Trình Tắc đột nhiên nhớ tới Diệp Sanh muốn phá bỏ đứa bé kia!
Ninh Vi Trần nghe xong, nụ cười càng sâu hơn, hắn nắm tay Diệp Sanh, nghiêng đầu hỏi cậu: "Anh trai, Trình cục trưởng đang hỏi anh?"
Dưới tình huống không khát Diệp Sanh đã đem ly nước kia uống sạch sẽ.
Cậu cảm thấy mình cùng với Ninh Vi Trần đã có định mệnh là bị buộc lại cùng nhau.
Nếu là trước kia, Diệp Sanh chết cũng không nghĩ đến có một ngày cậu sẽ cam chịu mình có một bạn lữ là một người đàn ông.
Nhưng hiện tại Ninh Vi Trần đã vươn cành olive này ra, đây chính là giải pháp tối ưu nhất. Diệp Sanh không muốn bị Cục Phi tự nhiên theo dõi, nhưng hiện tại cậu cần hợp tác với Cục Phi tự nhiên để điều tra diễn đàn, tìm ra chân tướng thân thế bản thân mình.
Thừa nhận thân phận do Ninh Vi Trần đưa ra là biện pháp tốt nhất.
Jeremiel.
mercy of god.
Diệp Sanh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía Ninh Vi Trần: "Cậu dự định ở lại Hoài Thành để tiếp tục đi học?"
Ninh Vi Trần: "Ừ."
Diệp Sanh: "Học cùng trường, cùng ngành với tôi?"
Ninh Vi Trần cười chớp mắt: "Đúng vậy, nếu anh không muốn dọn ra ở với em thì em có thể ở ký túc xá với anh."
Diệp Sanh mặt vô biểu tình từ chối: "Cảm ơn, không cần. Tôi ở ký túc xá, cậu ở chung cư."
Ninh Vi Trần có chút tiếc nuối mà nói: "Được rồi."
Trình Tắc nhìn hai người này nói chuyện phiếm, lòng chậm rãi trầm xuống.
Diệp Sanh hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, hỏi: "Trình cục trưởng, nếu Ninh Vi Trần vẫn luôn ở bên cạnh tôi, có phải Cục Phi tự nhiên không cần thiết phải phái người bảo hộ tôi?"
Trình Tắc miễn cưỡng cười nói: "Ừ, theo lý thuyết là như thế."
Diệp Sanh nói: "Được rồi cứ như vậy đi, các người không cần an bài người bên cạnh tôi. Tôi coi như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục an ổn học tập làm việc chờ dị đoan tìm tới cửa. Nhưng tôi sẽ giữ liên hệ với mọi người, khi phát sinh tình huống đặc thù sẽ nói với mọi người, cũng mong các người sẽ thực hiện điều kiện đã đáp ứng tôi, đưa những chuyện có quan hệ với việc điều tra diễn đàn nói cho tôi."
Trình Tắc sửng sốt, cô không nghĩ tới sau khi Diệp Sanh có Ninh Vi Trần chống lưng còn muốn hợp tác cùng với bọn họ.
"Được, đây là số điện thoại của tôi." Cô dứt khoát lưu loát lấy tờ giấy ra, nhanh chóng dùng bút viết xuống một chuỗi con số, rồi sau đó đưa cho Diệp Sanh.
"Cậu gặp được bất cứ tình huống đặc thù nào đều có thể trực tiếp nói với tôi."
Diệp Sanh tiếp nhận tờ giấy kia bấm bấm: "Cảm ơn."
Ninh Vi Trần ở bên cạnh nhìn Diệp Sanh rồi nói với Trình Tắc: "Trình cục trưởng còn có chuyện gì không, nếu không có chuyện gì thì tôi dẫn anh ấy đi trước."
Trình Tắc mím môi, khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ninh Vi Trần: "Có."
Ninh Vi Trần nhướng mày.
Trình Tắc dù sao cũng là một quan chấp hành cấp A, đồng thời là cục trưởng Cục Phi tự nhiên Hoài Thành, cô mở miệng nói: "Lần này đoạn video truyền ra từ vùng cấm của các vị Thần. Tôi muốn hỏi Ninh thiếu gia một chút, cha cậu ở bên kia nói như thế nào?"
Khi Ninh Vi Trần nghe xong, hắn nhếch môi không rõ ý tứ, thản nhiên nói: "Cha tôi không làm gì cả, ông ấy chỉ dặn tôi phải cẩn thận trong mọi việc. Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, trước nay chúng ta đều là ở ngoài sáng, địch ở trong tối. Hiện tại là một cơ hội khó mà có được không phải sao?"
Trình Tắc mím môi: "Đúng vậy."
Ninh Vi Trần nhẹ nhàng cười: "Được rồi cứ như vậy đi, có thể hiệp trợ công tác của Cục Phi Tự Nhiên, là vinh hạnh của tôi."
Sau khi nho nhã lễ độ nói xong, hắn liền nắm lấy tay Diệp Sanh, đứng dậy rời đi.
Tổng cục Cục Phi tự nhiên Hoài Thành cũng không ở trong trung tâm thành phố mà lại ở vùng ngoại ô bí ẩn ít người đến.
Diệp Sanh bước ra ngoài phát hiện Lý quản gia không ở đây.
Ninh Vi Trần mở cửa ghế phụ cho cậu, nở một nụ cười rạng rỡ nói: "Ông ấy giúp em đi xử lý chuyện nhập học. Hôm nay em là tài xế của anh trai."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Sanh chính là: "Cậu có bằng lái?"
Ninh Vi Trần: "Ừ, lúc em 16 tuổi đã lấy bằng lái ở California."
Diệp Sanh lạnh nhạt vô tình nói: "Đây là Trung Quốc, bằng lái của cậu vô dụng."
Trẻ vị thành niên ở Trung Quốc cũng không thể lái xe.
Ninh Vi Trần bị cậu chọc cười nói: "Em không lái xe trên đường, em chỉ đưa anh xuống núi thôi."
Diệp Sanh lắc đầu: "Không cần."
"Được." Ninh Vi Trần liếc nhìn đồng hồ trên tay. Sau khi đóng cửa xe, hắn nói: "Chúng ta xuống núi nhé?"
Diệp Sanh nói: "Được rồi, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi."
Nghe xong lời này, sắc mặt Ninh Vi Trần có chút cổ quái.
Sau khi hắn tùy tiện gửi tin nhắn cho Lý quản gia, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sanh, đôi mắt đào hoa mỉm cười, giọng điệu lại có chút đùa giỡn.
"Anh trai, anh không cảm thấy thái độ hiện tại của anh đối với em có chút kỳ quái à?"
Diệp Sanh nhíu mày: "Hả?"
Ninh Vi Trần chân dài đi tới, cười nói: "Anh có chút thói quen với việc ra lệnh cho em."
Diệp Sanh: "......" Cậu thật muốn nói tiếp rằng cậu chưa ý thức được cái gì gọi là quá thái độ.
Ninh Vi Trần nở một nụ cười nịnh nọt: "Nhưng em rất nghe lời anh trai, anh có thể hỏi bất cứ điều gì anh muốn."
Diệp Sanh vạch trần hắn: "Cảm ơn cậu giúp tôi giải vây ở bên trong, nhưng hiện tại không có ai, không cần diễn nữa."
Ninh Vi Trần tiếc nuối nói: "Được rồi, anh muốn hỏi cái gì?"
Diệp Sanh nói: "Trước kia cậu có biết tôi không?"
Ninh Vi Trần: "Có biết."
Diệp Sanh hờ hững nói: "Trước kia tôi là người như thế nào?"
Ninh Vi Trần nói: "Anh muốn em trả lời như thế nào?"
Diệp Sanh: "Ngoại hình, tính cách, thân phận, sở thích."
Ninh Vi Trần lập tức cười ra tiếng, ánh mắt hắn tùy ý mà lưu chuyển trên người Diệp Sanh trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ngoại hình và tính cách của anh vẫn giống hệt như bây giờ, còn về thân phận và sở thích của anh thì em đã quên mất rồi."
Diệp Sanh: "Đã quên rồi?!"
Ninh Vi Trần gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều là mơ, nhớ không rõ không phải rất bình thường sao?"
Diệp Sanh nghi hoặc: "Thật sự là nằm mơ?"
Ninh Vi Trần bật cười: "Thật mâu thuẫn nha anh trai. Nói em nằm mơ cũng là anh, hoài nghi có phải mơ hay không cũng là anh." Hắn lại cười nói: "Sao vậy, hiện tại anh lại hi vọng đây không phải là mơ?"
Diệp Sanh cũng không để ý đến lời trêu chọc của hắn, cậu bình tĩnh nghiêm túc nói: "Ninh Vi Trần, về chuyện trước kia của tôi, cậu nhớ nhiều hay ít."
Ninh Vi Trần nhận ra vẻ nghiêm túc của cậu, không chút để ý cười cười, nói: "Không nhiều lắm."
Diệp Sanh cau mày.
Ninh Vi Trần thở dài nói: "Trên tàu em liếc nhìn anh một cái liền nhất kiến chung tình, sau đó em lại làm một đống chuyện trái với tính cách của em: Em làm trò comeout trước mặt nhiều người như vậy, bị cha em quở trách, giờ lại vì anh mà đi học lại."
Ninh Vi Trần nói với giọng điệu khó hiểu: "Nếu em thực sự có ký ức rõ ràng về quá khứ của chúng ta chắc em đã phát điên rồi quá."
Diệp Sanh: "Vậy cậu nhớ rõ cái gì."
Ninh Vi Trần liếm hàm răng dưới: "Ừm, nhớ kỹ chúng ta từng ở cùng nhau, sau đó anh vứt bỏ em."
"......" Diệp Sanh nhếch khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Chúng ta ở bên nhau khi nào."
Cậu không tin là khi cậu năm tuổi. Có lẽ là trước khi cậu "tái sinh".
Ninh Vi Trần thấy cậu đối với chủ đề này có hứng thú nhưng lại không hứng thú gì với chính mình.
Bên đường núi khắp nơi nở rộ cẩm tú cầu trắng.
Tầm mắt Ninh Vi Trần bị ánh sáng và bóng tối giữa hè dây dưa quấn lấy, hắn trầm mặc một hồi lâu.
"Diệp Sanh, anh sẽ không nhận được câu trả lời từ em."
Diệp Sanh không nói lời nào.
Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bởi vì em không muốn nhớ lại."
Ninh Vi Trần nói: "Bác sĩ tư nhân của em nói với em, những chuyện khiến em khó chịu đều là giả và là ác mộng. Em đã trải qua ba lần xóa bỏ cảm xúc, không thể nhớ lại được bất cứ chi tiết nào. Sau khi cấy ghép dị đoan vào, con người ít nhiều sẽ có một số triệu chứng, bệnh trạng của em chắc là ảo giác."
"Đừng hỏi nữa bảo bối." Hắn nhàn nhạt nói: "Hiện tại thứ quan trọng nhất cũng không phải cái này."
Sau khi Diệp Sanh nghe được "cấy ghép dị đoan" và "ảo giác" trong miệng hắn, cậu cau mày, nhưng nghi ngờ trong lòng từ từ biến mất.
Dù sao cậu vẫn luôn cảm thấy kiếp trước của Ninh Vi Trần chỉ là một cái rắm mà thôi. Diệp Sanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu người khác, cũng hoàn toàn không cho rằng mình được người khác yêu thương, bản thân mình có bệnh thì vái tứ phương mới nghĩ ra các tìm hiểu quá khứ của mình thông qua Ninh Vi Trần.
Có lẽ đó thật sự là ảo giác tinh thần do bị cấy ghép dị đoan vào người.
Sau khi diễn đàn dị đoan thứ sáu tồn tại, Ninh Vi Trần sẽ ảo tưởng ra "kiếp trước kiếp này" là điều hoàn toàn có khả năng xảy ra, dù sao trong giáo lý Phật giáo có từ "Luân hồi chuyển thế".
Ninh Vi Trần nói đúng, hiện tại điều quan trọng nhất cũng không phải cái này.
Bất quá lấy năng lực hiện tại của Diệp Sanh, chỉ có thể bất biến ứng vạn biến.
Diệp Sanh không nói chuyện nữa, mở điện thoại ra xem giờ, hiện tại 9 giờ sáng rồi.
Cậu cần xin phép Hạ Văn Thạch nghỉ nửa ngày, buổi chiều lại đi qua nhà ma.
Sáng ra cậu còn không có tiền ngồi xe đến khách sạn Rose Emperor, hiện tại việc cấp bách hơn cả dị giáo là cậu gần như hết tiền ăn cơm.
Nghèo quả nhiên đáng sợ hơn so với quỷ.
Mà lúc này trong nhà ma Scare You, Hoàng Kỳ Kỳ cùng với Hạ Văn Thạch thậm chí còn không nhìn vào điện thoại của họ.
Bọn họ đang hứng thú bừng bừng mà làm tốt hết thảy mọi chuẩn bị, dự định đêm nay sẽ đưa tên tra nam kia đến hồ tình nhân đại học Hoài An, dùng bản ghi âm hù chết hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.