Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 39
Thiếp Tại Sơn Dương
13/11/2023
Sau khi Hạ Văn Thạch nói xong, anh phát tin nhắn thoại wechat trước mặt ba người.
Lời nói có chút đau thương của một người phụ nữ vang lên.
"Anh đang tìm Tiểu Xán phải không, Tiểu Xán em ấy...... đã qua đời ba năm trước. Em ấy bị trầm cảm sau khi bỏ học vào năm hai. Em ấy thường xuyên nói những điều vô nghĩa và có trạng thái tinh thần rất tồi tệ. Trước khi em ấy nhảy lầu một tháng thậm chí thường xuyên xuất hiện ảo giác, nói nửa đêm nghe thấy có người gõ cửa sổ, có khi gõ chậm có khi gõ nhanh nhưng em ấy lo lắng nhưng không dám kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ có cái gì. Vốn dĩ chúng tôi muốn đem Tiểu Xán đi kiểm tra một chút nhưng một đêm trước khi đi bệnh viện, đột nhiên Tiểu Xán nhảy ra khỏi cửa sổ, nhà chúng tôi ở tầng 26, em ấy cứ như vậy nhảy xuống."
Nói đến cái chết của em gái ruột, người chị không khỏi nghẹn ngào.
Sau khi tin nhắn thoại được phát ra, Lý Quang Vận là người duy nhất trong khán phòng sắc mặt tái nhợt.
Hắn giống như là bị cướp đi một sợi hồn phách cuối cùng, hắn ta buông lỏng cánh tay của Hoàng Kỳ Kỳ, cái mũi hít một hơi.
Một người đàn ông cao 1,8 mét cường tráng lại đang khóc ở tiền sảnh.
Đôi mắt hắn đẫm lệ, đôi môi run lên vì sợ hãi, lau nước mắt: "Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thực sự biết mình sai rồi, anh sẽ không bao giờ lừa dối hay nói dối nữa. Hãy để anh đi, anh đã sai rồi. Hãy buông tha anh đi."
Sự chú ý của Hoàng Kỳ Kỳ không còn ở trên người hắn ta nữa, cô cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nói: "Ông chủ, đây cũng là người đã đi qua cầu thật à?"
Hạ Văn Thạch hai mắt vẫn còn hơi đỏ, gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà tại sao, nếu điều đó được chứng minh là đúng, không phải bạn trai của cô ấy là kẻ phải chết sao! Bạn trai của cô ấy là người phụ lòng cô ấy. Cô ấy đối xử với bạn trai của mình rất tốt, toàn bộ câu lạc bộ chúng tôi đều thấy rõ như ban ngày!"
Diệp Sanh như đang suy tư gì, không nói chuyện, cậu nghĩ tới ps của Cố Sự Đại Vương.
【post scriptum:
Những kẻ phụ lòng người đang bị theo dõi, không cần chờ đợi sự may mắn.
Chưa báo thù không phải vì không báo mà vì thời điểm chưa đến.
Tình yêu, là đồ vật duy nhất trên đời này không cần đến sự dối trá. 】
Khi đọc nó, phản ứng đầu tiên của cậu là: Cố Sự Đại Vương chẳng biết cái rắm gì về tình yêu cả.
Hiện tại xem ra quả nhiên như thế, nữ quỷ trong hồ tình nhân kia có lẽ căn bản không phải "Cupid", mà là người điên.
Diệp Sanh nói: "Học trưởng, những năm gần đây ở đại học Hoài An có nhiều người chết không?"
Hạ Văn Thạch suy sút lắc đầu nói: "Chỉ bình thường thôi, không tính là nhiều đi." Anh chợt nghĩ tới điều gì đó, sửng sốt: "Đúng vậy, đàn em, anh nhớ ra một chuyện – bạn trai của đàn chị hình như đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi trong lần thực tập thứ tư."
Diệp Sanh: "Tai nạn xe cộ?"
Hạ Văn Thạch gật đầu: "Đúng vậy. Khi đó hắn ta nổi tiếng là hải vương trong trường đại học. Bạn gái của hắn ta thay đổi mỗi học kỳ. Sau khi đàn chị bỏ học, hắn đã tìm được một người mới. Thường thì cặp đôi nào cũng sẽ đi qua cầu Nghiệm Chân hồ tình nhân một lần, hải vương kia ít nhất cũng đi mười lần rồi. Nào có ai thường đi bên bờ sông mà không bị ướt giày, anh nghe nói rằng khi hải vương kia xảy ra tai nạn xe cộ, hai cái chân đã bị dập nát thành bùn lầy và chết vì đau đớn."
Khi Hạ Văn Thạch nói về kết cục của tra nam đều nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Lý Quang Vận lại khóc như muốn hỏng mất.
Hắn đau đớn hét lên, gắt gao bắt lấy tay Hoàng Kỳ Kỳ, cố gắng thanh minh tội danh tra nam của mình: "Kỳ Kỳ, khi chúng ta hẹn hò, ngoài việc yêu em ra anh cũng không làm gì quá đáng, anh không lừa tiền em, cũng không PUA* em, cũng không có bạo lực lạnh với em, mỗi lần hẹn hò anh đều tìm mọi cách dỗ em vui vẻ, mua cho em son với túi. Anh chỉ vì say ngủ với bạn thân em một lần, chỉ là có chút cặn bã, em không thể trơ mắt nhìn anh đi chết được."
*PUA: Pick-up Artist, những kẻ dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác bằng lời nói.
Hoàng Kỳ Kỳ thực sự đã được mở rộng tầm mắt.
Hoàng Kỳ Kỳ đẩy tay hắn ra: "Anh là máy giặt đầu thai à? Anh biết cách tự dọn dẹp tẩy trắng chính mình thật đấy, những việc đó là chuyện người bình thường sẽ làm, ở chỗ anh cư nhiên lại trở nên tăng thêm phân hạng, đồ ngu."
Hơn nữa cô còn cảm thấy Lý Quang Vận bị tâm thần, một nữ sinh bình thường như cô có thể làm gì đây?
Lý Quang Vận bật khóc, hắn đã hoàn toàn buông tha, không biết phải làm sao, nhìn mọi người với đôi mắt đẫm lệ.
"Nhà ma của mấy người mấy giờ đóng cửa, tôi ngủ dưới đất ở đây nhé?"
Hiện tại là buổi sáng, không có vị khách nào.
Nhìn chung, dòng người vào nhà ma tập trung vào buổi chiều và buổi tối.
Hạ Văn Thạch nói: "Cậu điên rồi đi ngủ trong nhà ma, tự mình trêu chọc tới quỷ không phải xứng đáng sao, còn trông cậy vào ai cứu cậu."
Lý Quang Vận khóc rống: "Cho dù anh không cứu tôi, anh cũng có thể cứu những người vô tội khác. Nhìn đàn chị trong câu lạc bộ của anh đi, cô ấy không phải là người vô tội được chọn sao? Có lẽ nữ quỷ đó không nhìn được tình yêu có tỳ vết, một người nói dối, hai người gặp báo ứng đâu."
Hoàng Kỳ Kỳ tức giận đến tát vào mặt hắn ta và bắt tên ngốc này im lặng.
Hạ Văn Thạch hoàn toàn quan tâm đến việc cứu tên cặn bã, nhưng anh đã có chút nghi ngờ về nữ quỷ trong hồ.
Hạ Văn Thạch vốn dĩ chính là livestream thần quái, đối với quỷ quái cũng không sợ hãi như vậy, anh nói: "Tôi biết một đại sư diệt quỷ, có thể giới thiệu hắn cho cậu. Nhưng tối nay đừng ngủ, tìm nơi an toàn có nhiều người trốn đi đi."
Lý Quang Vận gật đầu.
Hoàng Kỳ Kỳ do dự một lát nói: "Đi chùa Linh Quang đi." Cô mím môi, nghĩ rằng mình cũng đã đi qua cầu Nghiệm Chân, trong lòng cảm thấy sợ hãi, buồn bã nhìn Hạ Văn Thạch: "Ông chủ, nếu không tối nay chúng ta cũng đi chùa Linh Quang? Dù sao thì đêm đó anh cũng ở đó. Em không biết tại sao, nhưng em luôn cảm thấy bất an."
Hạ Văn Thạch gật đầu nói: "Được, chúng ta cùng đi đi."
Nói xong, ánh mắt anh rơi vào trên người Diệp Sanh.
Diệp Sanh từ chối trước khi anh lên tiếng: "Em chỉ muốn ở trong khuôn viên trường."
Hạ Văn Thạch thở dài: "Đàn em, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."
Cậu chính là chờ cái vạn nhất này.
Hạ Văn Thạch ngại Lý Quang Vận đen đủi, trực tiếp đem hắn đuổi đi.
Lý Quang Vận chán nản đi ra ngoài đặt vé vào chùa thắp hương.
Buổi trưa, mặt trời ló dạng. Ánh nắng ấm áp thổi bay bầu không khí lạnh lẽo u ám âm trầm, Hoàng Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Văn Thạch vì chuyện đàn chị tự sát cảm thấy buồn bã, một mình đến cảnh tượng tân nương quỷ ngồi mân mê.
Sau khi Diệp Sanh dọn dẹp xong, cậu mượn ID học sinh và mật khẩu của Hoàng Kỳ Kỳ, ngôi nhà ma nằm trên đường trung tâm Hoài An, rất gần trường Hoài An, mạng lưới trong khuôn viên trường có tín hiệu tốt.
Cậu tìm một chỗ ngồi ở sảnh trước rồi ngồi xuống, bật máy tính lên rồi vào BBS trong khuôn viên trường bằng số của Hoàng Kỳ Kỳ.
Lần này cậu trực tiếp tìm kiếm hồ tình nhân và tìm được bài viết của Tôi là hạt đậu nhỏ.
【 Bí ẩn về hồn ma nữ trên cầu Nghiệm Chân 】
Diệp Sanh đã tóm tắt về những người đã chết trong những câu chuyện này và cố gắng tìm ra những điểm tương đồng. Nhưng bọn họ có nam có nữ, tuổi tác có trẻ có già, ngoại trừ sinh viên còn có khách du lịch, và không có quy luật nào cả.
Có vẻ như nữ quỷ này thực sự giết người một cách ngẫu nhiên.
Chủ đề thịnh hành trên buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang sôi sục, rất nhiều người đã đến đây để xem cậu, cuối cùng ngày hôm nay cũng nhìn thấy bộ dạng thật của anh chàng đẹp trai. Diệp Sanh đang kiểm tra thì đột nhiên có ba người với mái tóc sặc sỡ cầm gậy selfie với vẻ mặt phấn khích bước tới.
"Anh chàng đẹp trai, anh có thể chụp ảnh với chúng tôi được không?"
Diệp Thịnh thậm chí không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh lùng: "Không tiện."
Hoàng Kỳ Kỳ lúc này chủ động ra hoà giải: "Xin lỗi, Tiểu Diệp chỉ đang đi làm vào mùa hè, cậu ấy không thích ảnh của mình bị đưa lên mạng."
Mọi người đều hậm hực.
Hiện giờ nhà ma Scare You chỉ có một cảnh tượng về linh hồn búp bê, về cơ bản, khách du lịch sẽ đến vì Diệp Sanh. Một anh chàng đẹp trai với ngoại hình nổi bật và khí chất lạnh lùng như vậy, chỉ cần ngồi đó nhìn thì tháng Bảy cũng có thể hạ nhiệt.
Ngôi nhà ma không còn chỗ trống nên một nhóm người ngồi ở quán trà sữa bên kia đường. Con hẻm này rất hẹp, mùa hè ngồi uống trà sữa và ngắm anh chàng đẹp trai nhà bên gõ bàn phím cũng là một thú vui.
Diệp Sanh không thích bị nhìn chăm chú, nhưng đây là nơi duy nhất có thể kết nối với mạng của trường cũng may cậu có thể tập trung vào công việc.
Cậu đã tìm kiếm chuyện trong hồ tình nhân rất lâu cũng không phát hiện ra những điểm chung của người đã chết.
Tuy nhiên, cậu phát hiện ra rằng có nhiều người đến hồ tình nhân vào mùa hè hơn là mùa đông và nhiều người đến hồ tình nhân vào mùa đông đã bị cảm lạnh.
Lúc này, một nhóm người khác cầm gậy selfie và máy ảnh bước vào.
Hoàng Kỳ Kỳ là người đầu tiên lên tiếng ở quầy lễ tân: "Xin lỗi, ngôi nhà ma của chúng tôi không được phép chụp ảnh."
Nhóm người này có nam có nữ, đầu tiên là một cô gái tóc ngắn và một người đàn ông mập mạp.
"Ồ, xin lỗi, xin lỗi." Cô gái tóc ngắn nghe được lời nói của Hoàng Kỳ Kỳ, cô lập tức lấy điện thoại ra khỏi gậy selfie, sau đó đóng lại camera. Cô chủ động bước tới nói: "Xin chào, tôi đang tìm ông chủ của cô."
Hoàng Kỳ Kỳ sửng sốt: "Tìm ông chủ của chúng tôi?"
Cô gái tóc ngắn gật đầu và tự giới thiệu: "Đúng vậy, tôi tên là Tề Lam, tôi là đồng nghiệp của ông chủ mấy người trên diễn đàn phát sóng trực tiếp. Lần trước tôi đến biệt thự La Hồ để cùng anh ấy khám phá, và lần này tôi đến để thảo luận một số chuyện với anh ấy."
Người đàn ông mập mạp bên cạnh cũng vui vẻ nói: "Tôi tên là Hổ, cũng là bạn của Tiểu Thạch Đầu. Lần trước mấy người streamer chúng tôi cùng nhau đi thăm dò biệt thự La Hồ khá là nổi tiếng, bị phía chính phủ chú ý đến. Lần này phần ngoài trời của Tinh Vân livestream đã mởi ra một chủ đề đặc biệt về biệt thự La Hồ ở Hoài Thành, chúng tôi muốn tìm Tiểu Thạch Đầu cùng đi."
Hoàng Kỳ Kỳ vội vàng gật đầu: "Ông chủ đang ở bên trong, tôi giúp cậu gọi anh ấy ra ngoài."
Biệt thự La Hồ chính là nơi Hạ Văn Thạch đến vào cuối tháng 6, nơi nữ chủ nhân đem chồng mình phanh thây nhét đầy tủ lạnh, sự việc này năm đó đã gây chấn động ở Hoài Thành.
Hạ Văn Thạch phấn khích bước ra khi nghe đến tên Tề Lam và anh Hổ, sau khi nhìn thấy họ, nỗi buồn trong anh đã vơi đi một chút.
"Sao mọi người lại đến đây?"
Anh Hổ nói: "Tôi đến đây để chia sẻ một tin tốt với cậu. Cuối tháng chúng ta hãy đến biệt thự La Hồ một lần nữa —— lần này là sự kiện chính thức do Tinh Vân tổ chức. Mỗi phòng phát sóng trực tiếp sẽ có phần thưởng đề cử."
Hạ Văn Thạch nghe được vị trí đề cử, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
"Vị trí đề cử?"
Anh Hổ nói: Ừ, có muốn đi hay không thì cứ nói."
Hạ Văn Thạch nói: "Đi đi đi!"
Tề Lam cười nói: "Lần trước chúng ta chỉ lo phát sóng trực tiếp, lầu 3 biệt thự cũng chưa đi. Lần này là do nền tảng livestream làm hoạt động, đã lấy được chìa khóa tất cả các phòng trong biệt thự La Hồ cho chúng ta."
Hạ Văn Thạch vui mừng khôn xiết: "Thật có tiền! Đúng là danh tác!"
Sau khi mọi người trò chuyện xong và giải thích những điều cụ thể.
Ánh mắt Tề Lam rơi vào trên người Diệp Sanh, kinh ngạc nói: "Đây là nhân viên của anh à? Thật đáng kinh ngạc. Hot search vừa rồi chỉ nhìn vào bức ảnh đã sốc rồi. Tôi còn không nghĩ đến cậu ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn cơ. Tại sao cậu ấy lại ở đây với anh làm việc bán thời gian? Lớn lên như vậy vẫn chưa bị ngành giải trí đào đi sao."
Hạ Văn Thạch cười không ngừng và thở dài: "Tiểu Diệp chỉ đi làm trong kỳ nghỉ hè. Cậu ấy có điểm thi đại học là 680. Làm sao cậu ấy có thể vào làng giải trí được? Hơn nữa, bạn của Tiểu Diệp lại lái chiếc xe trị giá một ngàn vạn nhân dân tệ. Cô nghĩ cậu ấy đơn giản à?"
Anh Hổ sửng sốt, trợn mắt: "Xe một ngàn vạn?!"
Hạ Văn Thạch ngữ khí phức tạp: "Đúng vậy."
Trên toàn cầu chỉ có một số ít xe giá trên chục triệu, anh Hổ sửng sốt: "Bạn của cậu ấy là ai? Đây là có phải người nhà họ Tần ở Hoài Thành không?"
Hạ Văn Thạch lắc đầu, kể từ khi chiếc Bentley màu đen xuất hiện lần trước, anh mới nhận ra rằng mình hoàn toàn không hiểu Tiểu Diệp. Trước đây chỉ biết xuất thân của cậu từ Âm Sơn, không cha không mẹ, không nơi nương tựa, hiện tại mới phát hiện, anh biết như vậy quá phiến diện.
Mặt trời sắp lặn, lập tức liền đến thời điểm năm giờ chiều. Diệp Sanh nghĩ Ninh Vi Trần muốn đến đón cậu uống thuốc.
Theo một nghĩa nào đó, đó cũng là "thuốc phá thai".
"......"
Diệp Sanh quyết định tối nay sẽ một mình đến hồ tình nhân.
Ví dụ như nữ quỷ ngẫu nhiên chọn người. Sau đó cậu bị toàn bộ dị giáo truy nã trên diễn đàn, nữ quỷ trong hồ lại là bút tích của Cố Sự Đại Vương, mục tiêu đầu tiên có thể sẽ sớm trở thành cậu.
"Anh chàng đẹp trai, lát nữa tôi đãi anh một bữa nhé?" Mặc dù Diệp Sanh từ chối rất nhiều người với vẻ mặt thờ ơ, nhưng khi cậu sắp tan sở, vẫn có người muốn mời cậu.
Ngồi đối diện Diệp Sanh là một chàng trai trẻ có vẻ ngoài dễ thương, dáng người mảnh khảnh, khi ngồi đối diện, anh ta cố tình liếm môi dưới một cách khiêu khích.
Diệp Sanh nói: "Không được. Tôi có hẹn.".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Chàng trai đã quan sát cậu cả buổi chiều, nhướng mày: "Hẹn hò? Anh gạt tôi. Tại sao, anh sợ tôi?"
Hắn quan sát rất cẩn thận, tuy Diệp Sanh đẹp trai lạnh lùng nhưng quần áo lại rẻ tiền. Một nam sinh lạnh lùng, tội nghiệp, càng nhìn Diệp Sanh càng muốn nắm bắt, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sanh, hắn đã biết đó là bữa ăn tuyệt vời, hơn nữa hắn cũng đã từng tiếp xúc với những người như vậy, và hắn đã "tự tin" nhận ra điều đó, dù vẻ ngoài không giỏi ăn nói nhưng cậu ấy chắc chắn là một người bạn trai tốt, tuyệt đối là một chú chó trung thành với hai mươi bốn chữ hiếu.
Diệp Sanh có lẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mình lại bị gắn lên một đống nhãn dán lung tung bừa bộn như vậy.
Nếu cậu biết người thanh niên trước mặt đang nghĩ gì thì không khác gì thấy quỷ. Cùng cậu yêu đương, cậu tuyệt đối sẽ không giữ hai mươi bốn chữ hiếu mà cậu có khả năng đưa đối phương đi giữ đạo hiếu.
Cậu cũng không thích hợp làm một người yêu.
Diệp Sanh kì thật cũng không muốn Ninh Vi Trần tới cửa hàng đón mình, dự định đi ra đầu đường chờ hắn tới.
Nhưng lại bị thiếu niên này dây dưa.
Thiếu niên quyết tâm giành chiến thắng: "Anh đẹp trai đừng sợ tôi, nhìn tôi đi, tôi không tin anh không có hứng thú với tôi chút nào. Tôi lớn lên không khiến cậu có hứng thú à?"
Diệp Sanh rũ mắt xuống, đóng máy tính lại, dùng thái độ làm lơ nói cho hắn là cậu thật sự không có hứng thú.
Thiếu niên tức giận đến mức muốn nói điều gì khác.
Đột nhiên, cửa nhà ma "ding" một tiếng mở ra, Hoàng Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên: "Hoan nghênh quang..." Phía sau có một chữ "Lâm", cô khó nhọc nuốt xuống.
Một vị khách có khí chất rất đặc biệt không giống người thường bước vào cửa.
Khi đang nói chuyện với Hạ Văn Thạch, anh Hổ cùng với Tề Lâm ngẩng đầu lên và sửng sốt khi nhìn thấy người đang đi tới. Tiền sảnh rải rác một nhóm người xem kịch ở quán trà sữa và nhà hàng trên phố Nhân Hà, tất cả đều như bị lạc giọng.
Sau khi Ninh Vi Trần bước vào, hướng về phía cô gái ngơ ngác nhìn mình ở quầy lễ tân rồi mỉm cười.
Hắn rất dễ dàng làm cho những người xa lạ có hảo cảm với chính mình.
Tuy nhiên Ninh Vi Trần vẫn chưa nói câu nào, tầm mắt tản mạn rơi xuống trên người Diệp Sanh mang theo điểm nghiêm túc.
Diệp Sanh tự nhiên cũng thấy được hắn, cậu đứng dậy khỏi ghế. Mặc kệ tiếng la hét của thiếu niên kia nhanh chóng bước đến.
Ninh Vi Trần mỉm cười với cậu, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình: "Em đến đón anh tan làm."
- --Editor muốn nói---
Mỹ công rules the world hihihihihihihihihihihihi mê lém mê lém gâu gâu ẳng ẳng ẳng
Lời nói có chút đau thương của một người phụ nữ vang lên.
"Anh đang tìm Tiểu Xán phải không, Tiểu Xán em ấy...... đã qua đời ba năm trước. Em ấy bị trầm cảm sau khi bỏ học vào năm hai. Em ấy thường xuyên nói những điều vô nghĩa và có trạng thái tinh thần rất tồi tệ. Trước khi em ấy nhảy lầu một tháng thậm chí thường xuyên xuất hiện ảo giác, nói nửa đêm nghe thấy có người gõ cửa sổ, có khi gõ chậm có khi gõ nhanh nhưng em ấy lo lắng nhưng không dám kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ có cái gì. Vốn dĩ chúng tôi muốn đem Tiểu Xán đi kiểm tra một chút nhưng một đêm trước khi đi bệnh viện, đột nhiên Tiểu Xán nhảy ra khỏi cửa sổ, nhà chúng tôi ở tầng 26, em ấy cứ như vậy nhảy xuống."
Nói đến cái chết của em gái ruột, người chị không khỏi nghẹn ngào.
Sau khi tin nhắn thoại được phát ra, Lý Quang Vận là người duy nhất trong khán phòng sắc mặt tái nhợt.
Hắn giống như là bị cướp đi một sợi hồn phách cuối cùng, hắn ta buông lỏng cánh tay của Hoàng Kỳ Kỳ, cái mũi hít một hơi.
Một người đàn ông cao 1,8 mét cường tráng lại đang khóc ở tiền sảnh.
Đôi mắt hắn đẫm lệ, đôi môi run lên vì sợ hãi, lau nước mắt: "Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thực sự biết mình sai rồi, anh sẽ không bao giờ lừa dối hay nói dối nữa. Hãy để anh đi, anh đã sai rồi. Hãy buông tha anh đi."
Sự chú ý của Hoàng Kỳ Kỳ không còn ở trên người hắn ta nữa, cô cũng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nói: "Ông chủ, đây cũng là người đã đi qua cầu thật à?"
Hạ Văn Thạch hai mắt vẫn còn hơi đỏ, gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà tại sao, nếu điều đó được chứng minh là đúng, không phải bạn trai của cô ấy là kẻ phải chết sao! Bạn trai của cô ấy là người phụ lòng cô ấy. Cô ấy đối xử với bạn trai của mình rất tốt, toàn bộ câu lạc bộ chúng tôi đều thấy rõ như ban ngày!"
Diệp Sanh như đang suy tư gì, không nói chuyện, cậu nghĩ tới ps của Cố Sự Đại Vương.
【post scriptum:
Những kẻ phụ lòng người đang bị theo dõi, không cần chờ đợi sự may mắn.
Chưa báo thù không phải vì không báo mà vì thời điểm chưa đến.
Tình yêu, là đồ vật duy nhất trên đời này không cần đến sự dối trá. 】
Khi đọc nó, phản ứng đầu tiên của cậu là: Cố Sự Đại Vương chẳng biết cái rắm gì về tình yêu cả.
Hiện tại xem ra quả nhiên như thế, nữ quỷ trong hồ tình nhân kia có lẽ căn bản không phải "Cupid", mà là người điên.
Diệp Sanh nói: "Học trưởng, những năm gần đây ở đại học Hoài An có nhiều người chết không?"
Hạ Văn Thạch suy sút lắc đầu nói: "Chỉ bình thường thôi, không tính là nhiều đi." Anh chợt nghĩ tới điều gì đó, sửng sốt: "Đúng vậy, đàn em, anh nhớ ra một chuyện – bạn trai của đàn chị hình như đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi trong lần thực tập thứ tư."
Diệp Sanh: "Tai nạn xe cộ?"
Hạ Văn Thạch gật đầu: "Đúng vậy. Khi đó hắn ta nổi tiếng là hải vương trong trường đại học. Bạn gái của hắn ta thay đổi mỗi học kỳ. Sau khi đàn chị bỏ học, hắn đã tìm được một người mới. Thường thì cặp đôi nào cũng sẽ đi qua cầu Nghiệm Chân hồ tình nhân một lần, hải vương kia ít nhất cũng đi mười lần rồi. Nào có ai thường đi bên bờ sông mà không bị ướt giày, anh nghe nói rằng khi hải vương kia xảy ra tai nạn xe cộ, hai cái chân đã bị dập nát thành bùn lầy và chết vì đau đớn."
Khi Hạ Văn Thạch nói về kết cục của tra nam đều nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Lý Quang Vận lại khóc như muốn hỏng mất.
Hắn đau đớn hét lên, gắt gao bắt lấy tay Hoàng Kỳ Kỳ, cố gắng thanh minh tội danh tra nam của mình: "Kỳ Kỳ, khi chúng ta hẹn hò, ngoài việc yêu em ra anh cũng không làm gì quá đáng, anh không lừa tiền em, cũng không PUA* em, cũng không có bạo lực lạnh với em, mỗi lần hẹn hò anh đều tìm mọi cách dỗ em vui vẻ, mua cho em son với túi. Anh chỉ vì say ngủ với bạn thân em một lần, chỉ là có chút cặn bã, em không thể trơ mắt nhìn anh đi chết được."
*PUA: Pick-up Artist, những kẻ dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác bằng lời nói.
Hoàng Kỳ Kỳ thực sự đã được mở rộng tầm mắt.
Hoàng Kỳ Kỳ đẩy tay hắn ra: "Anh là máy giặt đầu thai à? Anh biết cách tự dọn dẹp tẩy trắng chính mình thật đấy, những việc đó là chuyện người bình thường sẽ làm, ở chỗ anh cư nhiên lại trở nên tăng thêm phân hạng, đồ ngu."
Hơn nữa cô còn cảm thấy Lý Quang Vận bị tâm thần, một nữ sinh bình thường như cô có thể làm gì đây?
Lý Quang Vận bật khóc, hắn đã hoàn toàn buông tha, không biết phải làm sao, nhìn mọi người với đôi mắt đẫm lệ.
"Nhà ma của mấy người mấy giờ đóng cửa, tôi ngủ dưới đất ở đây nhé?"
Hiện tại là buổi sáng, không có vị khách nào.
Nhìn chung, dòng người vào nhà ma tập trung vào buổi chiều và buổi tối.
Hạ Văn Thạch nói: "Cậu điên rồi đi ngủ trong nhà ma, tự mình trêu chọc tới quỷ không phải xứng đáng sao, còn trông cậy vào ai cứu cậu."
Lý Quang Vận khóc rống: "Cho dù anh không cứu tôi, anh cũng có thể cứu những người vô tội khác. Nhìn đàn chị trong câu lạc bộ của anh đi, cô ấy không phải là người vô tội được chọn sao? Có lẽ nữ quỷ đó không nhìn được tình yêu có tỳ vết, một người nói dối, hai người gặp báo ứng đâu."
Hoàng Kỳ Kỳ tức giận đến tát vào mặt hắn ta và bắt tên ngốc này im lặng.
Hạ Văn Thạch hoàn toàn quan tâm đến việc cứu tên cặn bã, nhưng anh đã có chút nghi ngờ về nữ quỷ trong hồ.
Hạ Văn Thạch vốn dĩ chính là livestream thần quái, đối với quỷ quái cũng không sợ hãi như vậy, anh nói: "Tôi biết một đại sư diệt quỷ, có thể giới thiệu hắn cho cậu. Nhưng tối nay đừng ngủ, tìm nơi an toàn có nhiều người trốn đi đi."
Lý Quang Vận gật đầu.
Hoàng Kỳ Kỳ do dự một lát nói: "Đi chùa Linh Quang đi." Cô mím môi, nghĩ rằng mình cũng đã đi qua cầu Nghiệm Chân, trong lòng cảm thấy sợ hãi, buồn bã nhìn Hạ Văn Thạch: "Ông chủ, nếu không tối nay chúng ta cũng đi chùa Linh Quang? Dù sao thì đêm đó anh cũng ở đó. Em không biết tại sao, nhưng em luôn cảm thấy bất an."
Hạ Văn Thạch gật đầu nói: "Được, chúng ta cùng đi đi."
Nói xong, ánh mắt anh rơi vào trên người Diệp Sanh.
Diệp Sanh từ chối trước khi anh lên tiếng: "Em chỉ muốn ở trong khuôn viên trường."
Hạ Văn Thạch thở dài: "Đàn em, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."
Cậu chính là chờ cái vạn nhất này.
Hạ Văn Thạch ngại Lý Quang Vận đen đủi, trực tiếp đem hắn đuổi đi.
Lý Quang Vận chán nản đi ra ngoài đặt vé vào chùa thắp hương.
Buổi trưa, mặt trời ló dạng. Ánh nắng ấm áp thổi bay bầu không khí lạnh lẽo u ám âm trầm, Hoàng Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Văn Thạch vì chuyện đàn chị tự sát cảm thấy buồn bã, một mình đến cảnh tượng tân nương quỷ ngồi mân mê.
Sau khi Diệp Sanh dọn dẹp xong, cậu mượn ID học sinh và mật khẩu của Hoàng Kỳ Kỳ, ngôi nhà ma nằm trên đường trung tâm Hoài An, rất gần trường Hoài An, mạng lưới trong khuôn viên trường có tín hiệu tốt.
Cậu tìm một chỗ ngồi ở sảnh trước rồi ngồi xuống, bật máy tính lên rồi vào BBS trong khuôn viên trường bằng số của Hoàng Kỳ Kỳ.
Lần này cậu trực tiếp tìm kiếm hồ tình nhân và tìm được bài viết của Tôi là hạt đậu nhỏ.
【 Bí ẩn về hồn ma nữ trên cầu Nghiệm Chân 】
Diệp Sanh đã tóm tắt về những người đã chết trong những câu chuyện này và cố gắng tìm ra những điểm tương đồng. Nhưng bọn họ có nam có nữ, tuổi tác có trẻ có già, ngoại trừ sinh viên còn có khách du lịch, và không có quy luật nào cả.
Có vẻ như nữ quỷ này thực sự giết người một cách ngẫu nhiên.
Chủ đề thịnh hành trên buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang sôi sục, rất nhiều người đã đến đây để xem cậu, cuối cùng ngày hôm nay cũng nhìn thấy bộ dạng thật của anh chàng đẹp trai. Diệp Sanh đang kiểm tra thì đột nhiên có ba người với mái tóc sặc sỡ cầm gậy selfie với vẻ mặt phấn khích bước tới.
"Anh chàng đẹp trai, anh có thể chụp ảnh với chúng tôi được không?"
Diệp Thịnh thậm chí không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh lùng: "Không tiện."
Hoàng Kỳ Kỳ lúc này chủ động ra hoà giải: "Xin lỗi, Tiểu Diệp chỉ đang đi làm vào mùa hè, cậu ấy không thích ảnh của mình bị đưa lên mạng."
Mọi người đều hậm hực.
Hiện giờ nhà ma Scare You chỉ có một cảnh tượng về linh hồn búp bê, về cơ bản, khách du lịch sẽ đến vì Diệp Sanh. Một anh chàng đẹp trai với ngoại hình nổi bật và khí chất lạnh lùng như vậy, chỉ cần ngồi đó nhìn thì tháng Bảy cũng có thể hạ nhiệt.
Ngôi nhà ma không còn chỗ trống nên một nhóm người ngồi ở quán trà sữa bên kia đường. Con hẻm này rất hẹp, mùa hè ngồi uống trà sữa và ngắm anh chàng đẹp trai nhà bên gõ bàn phím cũng là một thú vui.
Diệp Sanh không thích bị nhìn chăm chú, nhưng đây là nơi duy nhất có thể kết nối với mạng của trường cũng may cậu có thể tập trung vào công việc.
Cậu đã tìm kiếm chuyện trong hồ tình nhân rất lâu cũng không phát hiện ra những điểm chung của người đã chết.
Tuy nhiên, cậu phát hiện ra rằng có nhiều người đến hồ tình nhân vào mùa hè hơn là mùa đông và nhiều người đến hồ tình nhân vào mùa đông đã bị cảm lạnh.
Lúc này, một nhóm người khác cầm gậy selfie và máy ảnh bước vào.
Hoàng Kỳ Kỳ là người đầu tiên lên tiếng ở quầy lễ tân: "Xin lỗi, ngôi nhà ma của chúng tôi không được phép chụp ảnh."
Nhóm người này có nam có nữ, đầu tiên là một cô gái tóc ngắn và một người đàn ông mập mạp.
"Ồ, xin lỗi, xin lỗi." Cô gái tóc ngắn nghe được lời nói của Hoàng Kỳ Kỳ, cô lập tức lấy điện thoại ra khỏi gậy selfie, sau đó đóng lại camera. Cô chủ động bước tới nói: "Xin chào, tôi đang tìm ông chủ của cô."
Hoàng Kỳ Kỳ sửng sốt: "Tìm ông chủ của chúng tôi?"
Cô gái tóc ngắn gật đầu và tự giới thiệu: "Đúng vậy, tôi tên là Tề Lam, tôi là đồng nghiệp của ông chủ mấy người trên diễn đàn phát sóng trực tiếp. Lần trước tôi đến biệt thự La Hồ để cùng anh ấy khám phá, và lần này tôi đến để thảo luận một số chuyện với anh ấy."
Người đàn ông mập mạp bên cạnh cũng vui vẻ nói: "Tôi tên là Hổ, cũng là bạn của Tiểu Thạch Đầu. Lần trước mấy người streamer chúng tôi cùng nhau đi thăm dò biệt thự La Hồ khá là nổi tiếng, bị phía chính phủ chú ý đến. Lần này phần ngoài trời của Tinh Vân livestream đã mởi ra một chủ đề đặc biệt về biệt thự La Hồ ở Hoài Thành, chúng tôi muốn tìm Tiểu Thạch Đầu cùng đi."
Hoàng Kỳ Kỳ vội vàng gật đầu: "Ông chủ đang ở bên trong, tôi giúp cậu gọi anh ấy ra ngoài."
Biệt thự La Hồ chính là nơi Hạ Văn Thạch đến vào cuối tháng 6, nơi nữ chủ nhân đem chồng mình phanh thây nhét đầy tủ lạnh, sự việc này năm đó đã gây chấn động ở Hoài Thành.
Hạ Văn Thạch phấn khích bước ra khi nghe đến tên Tề Lam và anh Hổ, sau khi nhìn thấy họ, nỗi buồn trong anh đã vơi đi một chút.
"Sao mọi người lại đến đây?"
Anh Hổ nói: "Tôi đến đây để chia sẻ một tin tốt với cậu. Cuối tháng chúng ta hãy đến biệt thự La Hồ một lần nữa —— lần này là sự kiện chính thức do Tinh Vân tổ chức. Mỗi phòng phát sóng trực tiếp sẽ có phần thưởng đề cử."
Hạ Văn Thạch nghe được vị trí đề cử, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
"Vị trí đề cử?"
Anh Hổ nói: Ừ, có muốn đi hay không thì cứ nói."
Hạ Văn Thạch nói: "Đi đi đi!"
Tề Lam cười nói: "Lần trước chúng ta chỉ lo phát sóng trực tiếp, lầu 3 biệt thự cũng chưa đi. Lần này là do nền tảng livestream làm hoạt động, đã lấy được chìa khóa tất cả các phòng trong biệt thự La Hồ cho chúng ta."
Hạ Văn Thạch vui mừng khôn xiết: "Thật có tiền! Đúng là danh tác!"
Sau khi mọi người trò chuyện xong và giải thích những điều cụ thể.
Ánh mắt Tề Lam rơi vào trên người Diệp Sanh, kinh ngạc nói: "Đây là nhân viên của anh à? Thật đáng kinh ngạc. Hot search vừa rồi chỉ nhìn vào bức ảnh đã sốc rồi. Tôi còn không nghĩ đến cậu ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn cơ. Tại sao cậu ấy lại ở đây với anh làm việc bán thời gian? Lớn lên như vậy vẫn chưa bị ngành giải trí đào đi sao."
Hạ Văn Thạch cười không ngừng và thở dài: "Tiểu Diệp chỉ đi làm trong kỳ nghỉ hè. Cậu ấy có điểm thi đại học là 680. Làm sao cậu ấy có thể vào làng giải trí được? Hơn nữa, bạn của Tiểu Diệp lại lái chiếc xe trị giá một ngàn vạn nhân dân tệ. Cô nghĩ cậu ấy đơn giản à?"
Anh Hổ sửng sốt, trợn mắt: "Xe một ngàn vạn?!"
Hạ Văn Thạch ngữ khí phức tạp: "Đúng vậy."
Trên toàn cầu chỉ có một số ít xe giá trên chục triệu, anh Hổ sửng sốt: "Bạn của cậu ấy là ai? Đây là có phải người nhà họ Tần ở Hoài Thành không?"
Hạ Văn Thạch lắc đầu, kể từ khi chiếc Bentley màu đen xuất hiện lần trước, anh mới nhận ra rằng mình hoàn toàn không hiểu Tiểu Diệp. Trước đây chỉ biết xuất thân của cậu từ Âm Sơn, không cha không mẹ, không nơi nương tựa, hiện tại mới phát hiện, anh biết như vậy quá phiến diện.
Mặt trời sắp lặn, lập tức liền đến thời điểm năm giờ chiều. Diệp Sanh nghĩ Ninh Vi Trần muốn đến đón cậu uống thuốc.
Theo một nghĩa nào đó, đó cũng là "thuốc phá thai".
"......"
Diệp Sanh quyết định tối nay sẽ một mình đến hồ tình nhân.
Ví dụ như nữ quỷ ngẫu nhiên chọn người. Sau đó cậu bị toàn bộ dị giáo truy nã trên diễn đàn, nữ quỷ trong hồ lại là bút tích của Cố Sự Đại Vương, mục tiêu đầu tiên có thể sẽ sớm trở thành cậu.
"Anh chàng đẹp trai, lát nữa tôi đãi anh một bữa nhé?" Mặc dù Diệp Sanh từ chối rất nhiều người với vẻ mặt thờ ơ, nhưng khi cậu sắp tan sở, vẫn có người muốn mời cậu.
Ngồi đối diện Diệp Sanh là một chàng trai trẻ có vẻ ngoài dễ thương, dáng người mảnh khảnh, khi ngồi đối diện, anh ta cố tình liếm môi dưới một cách khiêu khích.
Diệp Sanh nói: "Không được. Tôi có hẹn.".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Chàng trai đã quan sát cậu cả buổi chiều, nhướng mày: "Hẹn hò? Anh gạt tôi. Tại sao, anh sợ tôi?"
Hắn quan sát rất cẩn thận, tuy Diệp Sanh đẹp trai lạnh lùng nhưng quần áo lại rẻ tiền. Một nam sinh lạnh lùng, tội nghiệp, càng nhìn Diệp Sanh càng muốn nắm bắt, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sanh, hắn đã biết đó là bữa ăn tuyệt vời, hơn nữa hắn cũng đã từng tiếp xúc với những người như vậy, và hắn đã "tự tin" nhận ra điều đó, dù vẻ ngoài không giỏi ăn nói nhưng cậu ấy chắc chắn là một người bạn trai tốt, tuyệt đối là một chú chó trung thành với hai mươi bốn chữ hiếu.
Diệp Sanh có lẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mình lại bị gắn lên một đống nhãn dán lung tung bừa bộn như vậy.
Nếu cậu biết người thanh niên trước mặt đang nghĩ gì thì không khác gì thấy quỷ. Cùng cậu yêu đương, cậu tuyệt đối sẽ không giữ hai mươi bốn chữ hiếu mà cậu có khả năng đưa đối phương đi giữ đạo hiếu.
Cậu cũng không thích hợp làm một người yêu.
Diệp Sanh kì thật cũng không muốn Ninh Vi Trần tới cửa hàng đón mình, dự định đi ra đầu đường chờ hắn tới.
Nhưng lại bị thiếu niên này dây dưa.
Thiếu niên quyết tâm giành chiến thắng: "Anh đẹp trai đừng sợ tôi, nhìn tôi đi, tôi không tin anh không có hứng thú với tôi chút nào. Tôi lớn lên không khiến cậu có hứng thú à?"
Diệp Sanh rũ mắt xuống, đóng máy tính lại, dùng thái độ làm lơ nói cho hắn là cậu thật sự không có hứng thú.
Thiếu niên tức giận đến mức muốn nói điều gì khác.
Đột nhiên, cửa nhà ma "ding" một tiếng mở ra, Hoàng Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên: "Hoan nghênh quang..." Phía sau có một chữ "Lâm", cô khó nhọc nuốt xuống.
Một vị khách có khí chất rất đặc biệt không giống người thường bước vào cửa.
Khi đang nói chuyện với Hạ Văn Thạch, anh Hổ cùng với Tề Lâm ngẩng đầu lên và sửng sốt khi nhìn thấy người đang đi tới. Tiền sảnh rải rác một nhóm người xem kịch ở quán trà sữa và nhà hàng trên phố Nhân Hà, tất cả đều như bị lạc giọng.
Sau khi Ninh Vi Trần bước vào, hướng về phía cô gái ngơ ngác nhìn mình ở quầy lễ tân rồi mỉm cười.
Hắn rất dễ dàng làm cho những người xa lạ có hảo cảm với chính mình.
Tuy nhiên Ninh Vi Trần vẫn chưa nói câu nào, tầm mắt tản mạn rơi xuống trên người Diệp Sanh mang theo điểm nghiêm túc.
Diệp Sanh tự nhiên cũng thấy được hắn, cậu đứng dậy khỏi ghế. Mặc kệ tiếng la hét của thiếu niên kia nhanh chóng bước đến.
Ninh Vi Trần mỉm cười với cậu, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình: "Em đến đón anh tan làm."
- --Editor muốn nói---
Mỹ công rules the world hihihihihihihihihihihihi mê lém mê lém gâu gâu ẳng ẳng ẳng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.