Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 80: Đảo Bướm
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
Diệp Sanh: “Dị năng của quan chấp hành thứ bảy có liên quan đến thực vật.”
Ninh Vi Trần: “Chắc là vậy. Nhiệm vụ lần trước của Demeter là ở khu rừng mưa nhiệt đới được gọi là Lục Sắc Địa Ngục.” Hắn mỉm cười hỏi: “Anh trai, sao đột nhiên anh lại quan tâm đ ến quan chấp hành như vậy?”
Diệp Sanh im lặng một lúc và thành thật nói ra những gì trong lòng mình.
“Cho dù bây giờ tôi không có hứng thú, về sau cũng sẽ buộc phải tìm hiểu những thứ này.”
Cuộc sống của cậu đã hoàn toàn trật bánh, chệch khỏi con đường ban đầu và hướng tới một thế giới kỳ quái khác.
Những điều này sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt.
Ninh Vi Trần cười một cái, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải tuyệt đối như vậy, nếu như anh không muốn, em có thể làm cho anh vĩnh viễn không tiếp xúc với Cục Phi tự nhiên.”
Diệp Sanh không trả lời, ngước mắt lên nhìn hắn một cái rồi nói: “Cậu bài xích Cục Phi tự nhiên?”
Ninh Vi Trần thoải mái hào phóng gật đầu: “Ừm, em cảm thấy bọn họ đều có bệnh.”
Diệp Sanh: “......”
Mặc dù ban đầu ấn tượng của Diệp Sanh về Cục Phi tự nhiên cũng cực kỳ xấu, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều lần, bây giờ cậu không thích cũng không ghét nó.
“Tại sao?”
Ninh Vi Trần cười nói: “Nếu như có một nhóm người từ khi anh sinh ra đã luôn cảnh giác, nghi ngờ anh, âm thầm điều tra anh, anh sẽ không có ấn tượng tốt với bọn họ...”
“Cục Phi tự nhiên nghi ngờ cậu về điều gì?”
Ninh Vi Trần không chút để ý nói: “Họ nghi ngờ em đã bị cấy dị giáo trên cấp A+.”
Diệp Sanh sửng sốt: “Không phải cậu đã nói với bọn họ đó là Hải yêu sao?”
“Ừ, nhưng bọn họ không tin.” Ninh Vi Trần cười rộ lên, trên môi mang theo một tia giễu cợt: “Bọn họ luôn cảm thấy Ninh gia thực hiện ca phẫu thuật trên người em là vi phạm 《 Công ước Đảo Bướm 》.”
《 Công ước Đảo Bướm 》.
Lại là Đảo Bướm.
“Đảo Bướm là cái gì?”
“Em biết anh sẽ hỏi cái này.”
Ánh mắt Ninh Vi Trần giống như đã hiểu rõ nội tâm của cậu, hơi hơi mỉm cười.
“Đảo Bướm là một hòn đảo độc lập ở Thái Bình Dương, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Tên thật của nó là Sariel, nhưng bởi vì trên đảo khắp nơi đều có bướm màu đỏ nên càng nhiều người đồng ý gọi nó là Đảo Bướm.”
“Đảo Bướm không thuộc về chính phủ, cũng không thuộc về Cục Phi tự nhiên. Nó tồn tại độc lập với thế giới. Đây là nơi trú ẩn của dị giáo lớn nhất thế giới và là viện nghiên cứu tối cao của nhân loại. Bây giờ nó được coi là cơ quan có thẩm quyền cao nhất.”
“Hầu hết những kẻ dị giáo đều có thể bị tiêu diệt và thanh lọc, nhưng một số kẻ dị giáo cấp cao chỉ có thể bị kiềm chế.”
“Đảo Bướm chứa những kẻ dị giáo, nghiên cứu những kẻ dị giáo —— và chiết xuất những kẻ dị giáo và tạo ra các mẫu cấy ghép.”
“Có rất ít người thức tỉnh bẩm sinh đã đạt cấp cao. Nhiều sinh viên xuất sắc của Học viện Quân sự số 1 sẽ đến Đảo Bướm để thực hiện phẫu thuật cấy ghép sau khi tốt nghiệp —— để cấy ghép những kẻ dị giáo cấp cao vào cơ thể họ. Nhưng điều này giống như một canh bạc hơn, có vô số người bị đào thải, số lượng người chết hàng năm đếm không xuể, thậm chí nếu việc cấy ghép thành công, họ cũng chưa chắc có thể kiểm soát được sức mạnh.”
Giọng điệu của Ninh Vi Trần lạnh lùng: “Dù là dị năng giả đã thức tỉnh từ khi mới sinh ra hay là người được cấy ghép thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi “dị hóa“. Dị hóa có thể khiến con người trở nên hưng phấn, mất đi lý trí và thậm chí tự hủy hoại bản thân. Những dị năng giả có khả năng tự hủy hoại bản thân cao hơn, xét cho cùng, việc đánh cắp sức mạnh của vật thể lạ về bản chất là đang giao dịch với Thần chết và họ cần liên tục dùng thuốc sinh học để “duy trì bản thân“.”
Diệp Sanh: “Thuốc sinh học?”
Ninh Vi Trần: “Đúng vậy. Thuốc sinh học có thể trì hoãn sự dị hóa của cơ thể con người và thanh lọc các giá trị thần quái bên ngoài.”
Diệp Sanh sửng sốt, nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Ninh Vi Trần, lúc chúng ta ở ga Hoài Thành, cậu bảo quản gia Lý đưa tôi xuống nghỉ ngơi, ông ấy rót cho tôi một cốc nước. Có thuốc sinh học trong cốc nước kia phải không?”
Diệp Sanh chỉ nhớ rằng sau khi cậu nuốt Thai Nữ, cổ họng và bụng cậu cảm thấy khó chịu nóng rát như bị lửa thiêu đốt.
Nhưng sau khi uống ly nước đó, cơn đau như dao cắt bắt đầu dịu dần.
Ninh Vi Trần sửng sốt một chút, không biết cười có ý gì, nhẹ giọng nói: “Anh, trí nhớ của anh thật tốt.”
“Làm sao để có được thuốc sinh học?” Diệp Sanh hỏi.
Ninh Vi Trần không còn sự lựa chọn nào khác đành nói: “Anh trai, anh có rất nhiều câu hỏi.”
“Thuốc sinh học có trên thị trường nhưng lại vô giá. Gia nhập Cục Phi tự nhiên và trở thành quan chấp hành, Tổng cục sẽ tự động phân phối chúng hàng tháng. Về phần những dị năng giả tự do đã thoát ly khỏi Cục Phi tự nhiên, họ có thể trao đổi những kẻ dị giáo bị họ giết với Cục Phi tự nhiên. Những kẻ dị giáo ở các cấp độ khác nhau sẽ đổi được những định mức khác nhau. Nếu những kẻ dị giáo quá mạnh để giết, họ cũng có thể nhận được thù lao vì đã cung cấp thông tin cho Cục Phi tự nhiên.”
Ninh Vi Trần nói xong thì thở dài, mở miệng trước: “Đừng hỏi em về chuyện của bọn họ, chuyện này em thật sự không biết.”
Diệp Sanh: “......” Cậu không cần nghĩ cũng biết Ninh Vi Trần sẽ không biết gì về chuyện của “Thợ săn tiền thưởng“. Bởi vì vị đại thiếu gia này thậm chí còn không thèm giải quyết những tình huống bất thường.
Diệp Sanh: “Câu hỏi cuối cùng, Ninh gia và Cục Phi tự nhiên có quan hệ như thế nào?”
Ninh Vi Trần ngẩn người, lập tức cười: “Thật hiếm thấy, cục cưng, anh lại hỏi đến chuyện này.”
Diệp Sanh vẫn luôn biết Ninh Vi Trần có gia thế hiển hách, nhưng loại hiển hách này giống như đã vượt xa ý nghĩa thông thường.
Thân là người thừa kế, Ninh Vi Trần không muốn nhắc tới chuyện gì của nhà họ Ninh, chỉ cười nhẹ bâng quơ nói: “Ninh gia nắm giữ dây chuyền sản xuất thuốc sinh học, có mối quan hệ hợp tác với Cục Phi tự nhiên.”
Diệp Sanh: “......”
Diệp Sanh: “............”
Vãi.
Trách không được Lạc Hưng Ngôn gọi hắn là Thái Tử gia.
Ninh Vi Trần nói: “Anh hỏi nhiều vấn đề như vậy, anh muốn vào Cục Phi Tự Nhiên sao?”
Diệp Sanh: “Tôi không muốn.”
Cậu chỉ muốn nhìn rõ toàn cảnh thế giới này càng sớm càng tốt. Trong lòng Diệp Sanh luôn có một bí ẩn không thể giải đáp được, bí ẩn này chính là mối quan hệ giữa những tổ chức này. Tài phiệt, Đảo Bướm, Cục Phi tự nhiên và chính phủ của nhiều quốc gia khác nhau.
Ninh Vi Trần đột nhiên nói: “Nhưng thật ra em rất muốn anh gia nhập Cục Phi tự nhiên.”
Diệp Sanh nhìn hắn một cách kỳ quái.
Ninh Vi Trần mỉm cười nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nếu bọn họ thích theo dõi em như vậy, không bằng từ nay về sau sao không gửi anh đến bên cạnh em. Em hứa sẽ sống trong tầm mắt của anh hai mươi bốn giờ mỗi ngày, vô cùng nghe lời.”
Diệp Sanh cắt đứt tưởng tượng của hắn, vẻ mặt vô cảm: “Tôi không có dị năng cho nên không có tư cách gia nhập.”
Ninh Vi Trần: “Thật vậy sao?”
Diệp Sanh: “Tôi hỏi xong rồi, ngủ đi.” Sau khi cậu ngã xuống, đầu đập vào gối, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ quen thuộc như thủy triều ập đến.
Ninh Vi Trần cúi đầu nhìn Diệp Sanh, cúi người nói: “Bây giờ anh đi ngủ à?”
Diệp Sanh: “Ừ.”
Ninh Vi Trần nói: “Không nói cho em biết về anh sao?”
Diệp Sanh bị hơi thở của hắn quét có chút ngứa ngáy, bất mãn mà mở mắt ra: “Nói cái gì.”
Ninh Vi Trần: “Làm trao đổi, kể cho em nghe về tuổi thơ của anh ở Âm Sơn.”
Diệp Sanh hoàn toàn không muốn nhắc tới chuyện cũ: “Không có gì hay để kể.”
Ninh Vi Trần nói với cậu rằng thế giới cổ tích đẫm máu dưới tầng hầm là vùng đất thuần khiết của thời gian được Cố Sự Đại Vương viết ra.
Miền đất thanh tịnh của thời gian. Nhưng đối với Diệp Sanh, tuổi thơ chẳng có ý nghĩa gì. Từ lúc cậu mở mắt sau khi sinh ra, cậu dường như đang trải qua một cơn độ kiếp. Trên đời sẽ không bao giờ có ai như cậu, sinh ra đã mang theo hận thù và lệ khí.
Diệp Sanh xoay người, để lưng lại cho Ninh Vi Trần, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Ninh Vi Trần nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn vào chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh dưới mái tóc đen của cậu. Đôi mắt hắn đen tối, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, thật lâu sau hắn mới mỉm cười nói: “Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Diệp Sanh có đồng hồ sinh học của riêng mình, bất kể ban đêm cậu đi ngủ lúc mấy giờ, như thường lệ, cậu sẽ thức dậy vào lúc bảy giờ ngày hôm sau. Nhưng có lẽ vì tối hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực nên lần này cậu thực sự đã ngủ đến chín giờ sáng. Khi cậu thức dậy, ánh nắng vàng đã chiếu vào phòng qua kẽ hở của rèm cửa. Diệp Sanh cảm thấy đầu óc choáng váng đau nhức như say rượu, xoa xoa thái dương, cố gắng đánh thức mình.
Đột nhiên có một cánh tay vòng qua eo cậu và vòng qua người cậu.
Thanh âm khàn khàn lười nhác của Ninh Vi Trần vang lên: “Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Diệp Sanh: “......”
Diệp Sanh lấy tay hắn ra với vẻ mặt vô cảm, lần đầu tiên cậu không dùng nhiều lực, tất nhiên cũng không thể kéo ra. Lúc cậu chuẩn bị dùng sức, Ninh Vi Trần đã rút tay lại, ngồi dậy trên giường nói: “Sao anh dậy sớm như vậy?”
Diệp Sanh nói: “Muộn rồi.” Cậu đứng dây chân trần bước xuống giường, đi kéo rèm ra, hi vọng ánh nắng có thể lọt vào. Nhưng khi thực hiện hành động này cậu lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
Thật trùng hợp, Ninh Vi Trần ở phía sau cậu, tầm mắt ái muội lưu luyến, trầm ngâm cười nhẹ: “Chúng ta như vậy thật sự rất giống tối hôm qua vừa phát sinh quan hệ với nhau.”
Diệp Sanh “Phịch” một tiếng kéo bức màn ra, sắc mặt lạnh lùng, động tác rất lớn.
Ninh Vi Trần thở dài: “Chỉ là nói đùa thôi, anh đừng nóng giận.”
Hắn duỗi người, cũng xuống khỏi giường, liếc mắt đưa tình nói: “Nếu là tối hôm qua chúng ta thật sự phát sinh quan hệ, em nhất định sẽ không buông anh ra để anh xuống giường ngay bây giờ.”
“......”
Diệp Sanh đã khom người cầm lấy di động, đi ra cửa, tiếng đóng cửa vang lên.
Rầm!
Để lại Ninh Vi Trần ở đó một mình, cười một lúc lâu.
Diệp Sanh đi ra ngoài thay quần áo rồi đi vào bếp. Khi mở tủ lạnh ra thì thấy bên trong có thịt, trứng, rau và mì. Chắc là lần trước khi cậu lại đây phát hiện tủ lạnh trống không nên Ninh Vi Trần đã nhờ quản gia Lý đặt một số đồ ở đây.
Diệp Sanh thu hồi tầm mắt, rũ mắt xắn tay áo lên, rửa tay sạch sẽ, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Cậu sống một mình từ khi còn nhỏ và đã nấu ăn hơn mười năm, động tác của cậu khéo léo và gọn gàng, bao gồm đập trứng và trộn đều, rửa cà chua cắt thành hình khối. Đun nóng dầu trong chảo, cho trứng vào xào, lại xào cà chua đến khi ra nước rồi cuối cùng đun sôi nước để luộc mì.
Chẳng bao lâu sau, hai tô mì trứng cà chua đã sẵn sàng.
Trứng vàng, nước súp đặc, sợi mì mềm trắng, rắc thêm hành lá xắt nhỏ, màu sắc đẹp mắt, mùi thơm hấp dẫn.
Diệp Sanh cảm thấy những nguyên liệu mà quản gia Lý cho vào căn hộ của Ninh Vi Trần chắc chắn không hề bình thường, ít nhất khi cậu nhặt trứng lên, trên chiếc hộp đều chứa đầy những từ ngữ xa lạ. Hương vị đậm đà hơn trước.
Khi Diệp Sanh đặt bữa sáng lên bàn, Ninh Vi Trần bước ra khỏi phòng tắm. Diệp Sanh cũng không đợi hắn, sau khi ngồi xuống thì cầm đũa lên.
“Ăn nhanh đi, sau khi ăn xong hãy đến Cục Phi tự nhiên một chuyến.”
Ninh Vi Trần có vẻ hơi sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Diệp Sanh ngồi vào bàn. Nắng vàng xiên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt lạnh lẽo.
Sau khi ánh sáng làm mờ đi biểu cảm của cậu, nó mang lại cho người ta một loại cảm giác dịu dàng.
Mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn tràn ngập trong không khí. Ninh Vi Trần không quen ăn đồ nóng, cũng không quen ăn sáng. Trên thực tế, hắn hiếm khi cảm thấy “đói” và có cái gọi là “thèm ăn“.
Mà giờ khắc này, d*c vọng bấy lâu nay dường như đang thức tỉnh.
Ninh Vi Trần đi qua, ngón tay cầm lấy chiếc đũa, nhìn mì trứng cà chua trước mắt, cười nói: “Cảm ơn.”
Diệp Sanh: “......Nhanh lên.”
Ninh Vi Trần đã cư xử ngoan ngoãn trong dịp hiếm hoi được dùng bữa sáng. Hơn nữa khi hắn cầm đôi đũa và gắp mì, hắn ăn từng miếng một vô cùng cẩn thận.
Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đã ăn cùng nhau rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên vị đại thiếu gia này có cảm giác thèm ăn như vậy.
Khi đi tàu đến Âm Sơn, cậu nghĩ rằng Ninh Vi Trần chỉ không quen với việc ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền, sau đó cậu phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần dường như chỉ ăn một thứ bình thường dù ở bất cứ đâu, mặc dù động tác của hắn rất tao nhã và đàng hoàng, nhưng bằng mắt thường có thể thấy hắn chỉ ăn cho có và kén chọn.
Như hôm nay thì thật hiếm thấy.
---Tác giả có lời muốn nói---
Sở dĩ tôi đăng sớm như vậy là vì tôi viết khi đang đói.
Hôm nay tôi không viết, buổi chiều tôi sẽ ăn mì cà chua và trứng!!
---Editor có lời muốn nói---
Bây giờ là ba giờ sáng và mình không có mì cà chua trứng:(
Ninh Vi Trần: “Chắc là vậy. Nhiệm vụ lần trước của Demeter là ở khu rừng mưa nhiệt đới được gọi là Lục Sắc Địa Ngục.” Hắn mỉm cười hỏi: “Anh trai, sao đột nhiên anh lại quan tâm đ ến quan chấp hành như vậy?”
Diệp Sanh im lặng một lúc và thành thật nói ra những gì trong lòng mình.
“Cho dù bây giờ tôi không có hứng thú, về sau cũng sẽ buộc phải tìm hiểu những thứ này.”
Cuộc sống của cậu đã hoàn toàn trật bánh, chệch khỏi con đường ban đầu và hướng tới một thế giới kỳ quái khác.
Những điều này sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt.
Ninh Vi Trần cười một cái, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải tuyệt đối như vậy, nếu như anh không muốn, em có thể làm cho anh vĩnh viễn không tiếp xúc với Cục Phi tự nhiên.”
Diệp Sanh không trả lời, ngước mắt lên nhìn hắn một cái rồi nói: “Cậu bài xích Cục Phi tự nhiên?”
Ninh Vi Trần thoải mái hào phóng gật đầu: “Ừm, em cảm thấy bọn họ đều có bệnh.”
Diệp Sanh: “......”
Mặc dù ban đầu ấn tượng của Diệp Sanh về Cục Phi tự nhiên cũng cực kỳ xấu, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều lần, bây giờ cậu không thích cũng không ghét nó.
“Tại sao?”
Ninh Vi Trần cười nói: “Nếu như có một nhóm người từ khi anh sinh ra đã luôn cảnh giác, nghi ngờ anh, âm thầm điều tra anh, anh sẽ không có ấn tượng tốt với bọn họ...”
“Cục Phi tự nhiên nghi ngờ cậu về điều gì?”
Ninh Vi Trần không chút để ý nói: “Họ nghi ngờ em đã bị cấy dị giáo trên cấp A+.”
Diệp Sanh sửng sốt: “Không phải cậu đã nói với bọn họ đó là Hải yêu sao?”
“Ừ, nhưng bọn họ không tin.” Ninh Vi Trần cười rộ lên, trên môi mang theo một tia giễu cợt: “Bọn họ luôn cảm thấy Ninh gia thực hiện ca phẫu thuật trên người em là vi phạm 《 Công ước Đảo Bướm 》.”
《 Công ước Đảo Bướm 》.
Lại là Đảo Bướm.
“Đảo Bướm là cái gì?”
“Em biết anh sẽ hỏi cái này.”
Ánh mắt Ninh Vi Trần giống như đã hiểu rõ nội tâm của cậu, hơi hơi mỉm cười.
“Đảo Bướm là một hòn đảo độc lập ở Thái Bình Dương, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Tên thật của nó là Sariel, nhưng bởi vì trên đảo khắp nơi đều có bướm màu đỏ nên càng nhiều người đồng ý gọi nó là Đảo Bướm.”
“Đảo Bướm không thuộc về chính phủ, cũng không thuộc về Cục Phi tự nhiên. Nó tồn tại độc lập với thế giới. Đây là nơi trú ẩn của dị giáo lớn nhất thế giới và là viện nghiên cứu tối cao của nhân loại. Bây giờ nó được coi là cơ quan có thẩm quyền cao nhất.”
“Hầu hết những kẻ dị giáo đều có thể bị tiêu diệt và thanh lọc, nhưng một số kẻ dị giáo cấp cao chỉ có thể bị kiềm chế.”
“Đảo Bướm chứa những kẻ dị giáo, nghiên cứu những kẻ dị giáo —— và chiết xuất những kẻ dị giáo và tạo ra các mẫu cấy ghép.”
“Có rất ít người thức tỉnh bẩm sinh đã đạt cấp cao. Nhiều sinh viên xuất sắc của Học viện Quân sự số 1 sẽ đến Đảo Bướm để thực hiện phẫu thuật cấy ghép sau khi tốt nghiệp —— để cấy ghép những kẻ dị giáo cấp cao vào cơ thể họ. Nhưng điều này giống như một canh bạc hơn, có vô số người bị đào thải, số lượng người chết hàng năm đếm không xuể, thậm chí nếu việc cấy ghép thành công, họ cũng chưa chắc có thể kiểm soát được sức mạnh.”
Giọng điệu của Ninh Vi Trần lạnh lùng: “Dù là dị năng giả đã thức tỉnh từ khi mới sinh ra hay là người được cấy ghép thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi “dị hóa“. Dị hóa có thể khiến con người trở nên hưng phấn, mất đi lý trí và thậm chí tự hủy hoại bản thân. Những dị năng giả có khả năng tự hủy hoại bản thân cao hơn, xét cho cùng, việc đánh cắp sức mạnh của vật thể lạ về bản chất là đang giao dịch với Thần chết và họ cần liên tục dùng thuốc sinh học để “duy trì bản thân“.”
Diệp Sanh: “Thuốc sinh học?”
Ninh Vi Trần: “Đúng vậy. Thuốc sinh học có thể trì hoãn sự dị hóa của cơ thể con người và thanh lọc các giá trị thần quái bên ngoài.”
Diệp Sanh sửng sốt, nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Ninh Vi Trần, lúc chúng ta ở ga Hoài Thành, cậu bảo quản gia Lý đưa tôi xuống nghỉ ngơi, ông ấy rót cho tôi một cốc nước. Có thuốc sinh học trong cốc nước kia phải không?”
Diệp Sanh chỉ nhớ rằng sau khi cậu nuốt Thai Nữ, cổ họng và bụng cậu cảm thấy khó chịu nóng rát như bị lửa thiêu đốt.
Nhưng sau khi uống ly nước đó, cơn đau như dao cắt bắt đầu dịu dần.
Ninh Vi Trần sửng sốt một chút, không biết cười có ý gì, nhẹ giọng nói: “Anh, trí nhớ của anh thật tốt.”
“Làm sao để có được thuốc sinh học?” Diệp Sanh hỏi.
Ninh Vi Trần không còn sự lựa chọn nào khác đành nói: “Anh trai, anh có rất nhiều câu hỏi.”
“Thuốc sinh học có trên thị trường nhưng lại vô giá. Gia nhập Cục Phi tự nhiên và trở thành quan chấp hành, Tổng cục sẽ tự động phân phối chúng hàng tháng. Về phần những dị năng giả tự do đã thoát ly khỏi Cục Phi tự nhiên, họ có thể trao đổi những kẻ dị giáo bị họ giết với Cục Phi tự nhiên. Những kẻ dị giáo ở các cấp độ khác nhau sẽ đổi được những định mức khác nhau. Nếu những kẻ dị giáo quá mạnh để giết, họ cũng có thể nhận được thù lao vì đã cung cấp thông tin cho Cục Phi tự nhiên.”
Ninh Vi Trần nói xong thì thở dài, mở miệng trước: “Đừng hỏi em về chuyện của bọn họ, chuyện này em thật sự không biết.”
Diệp Sanh: “......” Cậu không cần nghĩ cũng biết Ninh Vi Trần sẽ không biết gì về chuyện của “Thợ săn tiền thưởng“. Bởi vì vị đại thiếu gia này thậm chí còn không thèm giải quyết những tình huống bất thường.
Diệp Sanh: “Câu hỏi cuối cùng, Ninh gia và Cục Phi tự nhiên có quan hệ như thế nào?”
Ninh Vi Trần ngẩn người, lập tức cười: “Thật hiếm thấy, cục cưng, anh lại hỏi đến chuyện này.”
Diệp Sanh vẫn luôn biết Ninh Vi Trần có gia thế hiển hách, nhưng loại hiển hách này giống như đã vượt xa ý nghĩa thông thường.
Thân là người thừa kế, Ninh Vi Trần không muốn nhắc tới chuyện gì của nhà họ Ninh, chỉ cười nhẹ bâng quơ nói: “Ninh gia nắm giữ dây chuyền sản xuất thuốc sinh học, có mối quan hệ hợp tác với Cục Phi tự nhiên.”
Diệp Sanh: “......”
Diệp Sanh: “............”
Vãi.
Trách không được Lạc Hưng Ngôn gọi hắn là Thái Tử gia.
Ninh Vi Trần nói: “Anh hỏi nhiều vấn đề như vậy, anh muốn vào Cục Phi Tự Nhiên sao?”
Diệp Sanh: “Tôi không muốn.”
Cậu chỉ muốn nhìn rõ toàn cảnh thế giới này càng sớm càng tốt. Trong lòng Diệp Sanh luôn có một bí ẩn không thể giải đáp được, bí ẩn này chính là mối quan hệ giữa những tổ chức này. Tài phiệt, Đảo Bướm, Cục Phi tự nhiên và chính phủ của nhiều quốc gia khác nhau.
Ninh Vi Trần đột nhiên nói: “Nhưng thật ra em rất muốn anh gia nhập Cục Phi tự nhiên.”
Diệp Sanh nhìn hắn một cách kỳ quái.
Ninh Vi Trần mỉm cười nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nếu bọn họ thích theo dõi em như vậy, không bằng từ nay về sau sao không gửi anh đến bên cạnh em. Em hứa sẽ sống trong tầm mắt của anh hai mươi bốn giờ mỗi ngày, vô cùng nghe lời.”
Diệp Sanh cắt đứt tưởng tượng của hắn, vẻ mặt vô cảm: “Tôi không có dị năng cho nên không có tư cách gia nhập.”
Ninh Vi Trần: “Thật vậy sao?”
Diệp Sanh: “Tôi hỏi xong rồi, ngủ đi.” Sau khi cậu ngã xuống, đầu đập vào gối, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ quen thuộc như thủy triều ập đến.
Ninh Vi Trần cúi đầu nhìn Diệp Sanh, cúi người nói: “Bây giờ anh đi ngủ à?”
Diệp Sanh: “Ừ.”
Ninh Vi Trần nói: “Không nói cho em biết về anh sao?”
Diệp Sanh bị hơi thở của hắn quét có chút ngứa ngáy, bất mãn mà mở mắt ra: “Nói cái gì.”
Ninh Vi Trần: “Làm trao đổi, kể cho em nghe về tuổi thơ của anh ở Âm Sơn.”
Diệp Sanh hoàn toàn không muốn nhắc tới chuyện cũ: “Không có gì hay để kể.”
Ninh Vi Trần nói với cậu rằng thế giới cổ tích đẫm máu dưới tầng hầm là vùng đất thuần khiết của thời gian được Cố Sự Đại Vương viết ra.
Miền đất thanh tịnh của thời gian. Nhưng đối với Diệp Sanh, tuổi thơ chẳng có ý nghĩa gì. Từ lúc cậu mở mắt sau khi sinh ra, cậu dường như đang trải qua một cơn độ kiếp. Trên đời sẽ không bao giờ có ai như cậu, sinh ra đã mang theo hận thù và lệ khí.
Diệp Sanh xoay người, để lưng lại cho Ninh Vi Trần, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Ninh Vi Trần nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn vào chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh dưới mái tóc đen của cậu. Đôi mắt hắn đen tối, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, thật lâu sau hắn mới mỉm cười nói: “Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Diệp Sanh có đồng hồ sinh học của riêng mình, bất kể ban đêm cậu đi ngủ lúc mấy giờ, như thường lệ, cậu sẽ thức dậy vào lúc bảy giờ ngày hôm sau. Nhưng có lẽ vì tối hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực nên lần này cậu thực sự đã ngủ đến chín giờ sáng. Khi cậu thức dậy, ánh nắng vàng đã chiếu vào phòng qua kẽ hở của rèm cửa. Diệp Sanh cảm thấy đầu óc choáng váng đau nhức như say rượu, xoa xoa thái dương, cố gắng đánh thức mình.
Đột nhiên có một cánh tay vòng qua eo cậu và vòng qua người cậu.
Thanh âm khàn khàn lười nhác của Ninh Vi Trần vang lên: “Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Diệp Sanh: “......”
Diệp Sanh lấy tay hắn ra với vẻ mặt vô cảm, lần đầu tiên cậu không dùng nhiều lực, tất nhiên cũng không thể kéo ra. Lúc cậu chuẩn bị dùng sức, Ninh Vi Trần đã rút tay lại, ngồi dậy trên giường nói: “Sao anh dậy sớm như vậy?”
Diệp Sanh nói: “Muộn rồi.” Cậu đứng dây chân trần bước xuống giường, đi kéo rèm ra, hi vọng ánh nắng có thể lọt vào. Nhưng khi thực hiện hành động này cậu lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
Thật trùng hợp, Ninh Vi Trần ở phía sau cậu, tầm mắt ái muội lưu luyến, trầm ngâm cười nhẹ: “Chúng ta như vậy thật sự rất giống tối hôm qua vừa phát sinh quan hệ với nhau.”
Diệp Sanh “Phịch” một tiếng kéo bức màn ra, sắc mặt lạnh lùng, động tác rất lớn.
Ninh Vi Trần thở dài: “Chỉ là nói đùa thôi, anh đừng nóng giận.”
Hắn duỗi người, cũng xuống khỏi giường, liếc mắt đưa tình nói: “Nếu là tối hôm qua chúng ta thật sự phát sinh quan hệ, em nhất định sẽ không buông anh ra để anh xuống giường ngay bây giờ.”
“......”
Diệp Sanh đã khom người cầm lấy di động, đi ra cửa, tiếng đóng cửa vang lên.
Rầm!
Để lại Ninh Vi Trần ở đó một mình, cười một lúc lâu.
Diệp Sanh đi ra ngoài thay quần áo rồi đi vào bếp. Khi mở tủ lạnh ra thì thấy bên trong có thịt, trứng, rau và mì. Chắc là lần trước khi cậu lại đây phát hiện tủ lạnh trống không nên Ninh Vi Trần đã nhờ quản gia Lý đặt một số đồ ở đây.
Diệp Sanh thu hồi tầm mắt, rũ mắt xắn tay áo lên, rửa tay sạch sẽ, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Cậu sống một mình từ khi còn nhỏ và đã nấu ăn hơn mười năm, động tác của cậu khéo léo và gọn gàng, bao gồm đập trứng và trộn đều, rửa cà chua cắt thành hình khối. Đun nóng dầu trong chảo, cho trứng vào xào, lại xào cà chua đến khi ra nước rồi cuối cùng đun sôi nước để luộc mì.
Chẳng bao lâu sau, hai tô mì trứng cà chua đã sẵn sàng.
Trứng vàng, nước súp đặc, sợi mì mềm trắng, rắc thêm hành lá xắt nhỏ, màu sắc đẹp mắt, mùi thơm hấp dẫn.
Diệp Sanh cảm thấy những nguyên liệu mà quản gia Lý cho vào căn hộ của Ninh Vi Trần chắc chắn không hề bình thường, ít nhất khi cậu nhặt trứng lên, trên chiếc hộp đều chứa đầy những từ ngữ xa lạ. Hương vị đậm đà hơn trước.
Khi Diệp Sanh đặt bữa sáng lên bàn, Ninh Vi Trần bước ra khỏi phòng tắm. Diệp Sanh cũng không đợi hắn, sau khi ngồi xuống thì cầm đũa lên.
“Ăn nhanh đi, sau khi ăn xong hãy đến Cục Phi tự nhiên một chuyến.”
Ninh Vi Trần có vẻ hơi sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Diệp Sanh ngồi vào bàn. Nắng vàng xiên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt lạnh lẽo.
Sau khi ánh sáng làm mờ đi biểu cảm của cậu, nó mang lại cho người ta một loại cảm giác dịu dàng.
Mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn tràn ngập trong không khí. Ninh Vi Trần không quen ăn đồ nóng, cũng không quen ăn sáng. Trên thực tế, hắn hiếm khi cảm thấy “đói” và có cái gọi là “thèm ăn“.
Mà giờ khắc này, d*c vọng bấy lâu nay dường như đang thức tỉnh.
Ninh Vi Trần đi qua, ngón tay cầm lấy chiếc đũa, nhìn mì trứng cà chua trước mắt, cười nói: “Cảm ơn.”
Diệp Sanh: “......Nhanh lên.”
Ninh Vi Trần đã cư xử ngoan ngoãn trong dịp hiếm hoi được dùng bữa sáng. Hơn nữa khi hắn cầm đôi đũa và gắp mì, hắn ăn từng miếng một vô cùng cẩn thận.
Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đã ăn cùng nhau rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên vị đại thiếu gia này có cảm giác thèm ăn như vậy.
Khi đi tàu đến Âm Sơn, cậu nghĩ rằng Ninh Vi Trần chỉ không quen với việc ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền, sau đó cậu phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần dường như chỉ ăn một thứ bình thường dù ở bất cứ đâu, mặc dù động tác của hắn rất tao nhã và đàng hoàng, nhưng bằng mắt thường có thể thấy hắn chỉ ăn cho có và kén chọn.
Như hôm nay thì thật hiếm thấy.
---Tác giả có lời muốn nói---
Sở dĩ tôi đăng sớm như vậy là vì tôi viết khi đang đói.
Hôm nay tôi không viết, buổi chiều tôi sẽ ăn mì cà chua và trứng!!
---Editor có lời muốn nói---
Bây giờ là ba giờ sáng và mình không có mì cà chua trứng:(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.