Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 85: Dị Năng Giả
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
【 Thành thật mà nói, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng hai người này lại quen nhau. 】
【 Tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện đó. 】
【 Ninh Vi Trần và Diệp Sanh...có cảm giác như họ không đến từ cùng một thế giới, và họ có phong cách hoàn toàn khác nhau. Diệp Sanh là kiểu nhân vật học sinh xa cách trong tiểu thuyết vườn trường, xuất thân từ một gia đình nghèo, tính cách lạnh lùng, có thể làm bất cứ điều gì nhưng không bao giờ nói một lời. Về hoàn cảnh gia đình, ngoại hình và trình độ học vấn của Ninh Vi Trần lại khiến người ta liên tưởng đến xã hội thượng lưu, nơi con người bị ám ảnh bởi tiền bạc và chủ nghĩa vật chất. Trong hai người này, một người đi theo kịch bản của anh chàng lạnh lùng đến từ khu ổ chuột, người còn lại đi theo kịch bản tình yêu cưỡng chế của một gia đình giàu có. Chà, tôi đã bắt đầu nghĩ về các loại tài liệu về chim hoàng yến. 】
【 ha ha ha ha ha ha cười chết, văn học chim hoàng yến. 】
【...... Chim hoàng yến? Diệp Sanh? Cậu đang đùa tôi à? 】
【 Đừng kích động, nói nói mà thôi. 】
【 Thật ra lúc đầu chỉ là hình ảnh, nội dung đều đã được chỉnh sửa. Không có hôn, không ôm, không có cử chỉ ái muội, có nhiều điều phải suy nghĩ như vậy sao? 】
【 Dù sao thì tôi cũng không thể tranh cãi với cậu được, khoảng cách tính cách giữa hai người này quá lớn. Tôi nghĩ cách Ninh Vi Trần nhìn Diệp Sanh cũng giống như cách nhìn những người bạn cùng lớp bình thường. 】
【 Bạn cùng lớp bình thường? Bạn bị mù à? 】
Trong lúc nhất thời, hai nhóm người đã tranh cãi nảy lửa trên diễn đàn. Cho đến khi đạo diễn vui vẻ mượn một tài khoản và đăng những bức ảnh mà hắn chụp được ở bệnh viện số 3.
Đạo diễn nói: 【 Đừng tranh cãi nữa, bọn họ thật sự có quan hệ tốt. Diệp Sanh bị lạc trong tòa nhà sản khoa, được Ninh Vi Trần đưa ra ngoài. 】
Trong ảnh, trước tòa nhà sản phụ khoa màu xanh lam, Diệp Sanh bước xuống bậc thang cầm một mảnh giấy, đôi môi mỏng mím thành một đường, lông mày nhíu lại. Bên cạnh cậu, Ninh Vi Trần cúi đầu, nhếch lên khóe môi, đôi mắt đào nở nụ cười, yên lặng nghe Diệp Sanh nói.
Những tia nắng trong trẻo xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt họ, tạo nên một sự hài hòa, dịu dàng khó tả.
Đạo diễn biết trong bức ảnh này có ý nghĩa khác nên đã suy nghĩ và nhanh chóng giải thích.
【 Ồ, thứ Diệp Sanh đang cầm là bản đồ mà Ninh Vi Trần vẽ cho cậu ấy chứ không phải báo cáo khám thai. Đừng hiểu lầm tôi! 】
【......】
【............】
【??? 】
【?????? 】
【 Đạo diễn khi anh nói điều này, anh có tin không? 】
*
Phim tuyên truyền chủ đề 《 Yêu Thầm 》, chủ yếu nói về mối tình thầm kín của nữ chính, giai đoạn sau có nam chính hay không cũng không thành vấn đề.
Bởi vì Tạ Văn Từ phải nhập viện và nhân vật nam chính đã biến mất, Hoàng Kỳ Kỳ chỉ đơn giản là thay đổi cốt truyện một cách quyết liệt, biến nó thành một màn trình diễn một người cho nữ nhân vật chính. Một nhóm người bắt đầu quay chụp xung quanh Đại học Hoài An. Quay chụp hành lang, quay chụp lớp học, quay chụp thư viện.
Diệp Sanh làm một diễn viên quần chúng, nói lộ mặt một lần liền thật sự chỉ lộ mặt một lần.
Cậu dùng thời gian còn lại của kỳ nghỉ để điều tra trung tâm mua sắm Gia Hòa.
Cậu bắt taxi và nghe tài xế trò chuyện.
Diệp Sanh phát hiện ra rằng trong quá trình xây dựng Trung tâm mua sắm Gia Hòa đã bị truyền ra không ít câu chuyện đô thị quái đản.
“Tên ban đầu của Trung tâm mua sắm Gia Hòa là Quảng trường Gia Hòa. Bởi vì ký tự tiếng Trung “Guang” trông quá giống ký tự tiếng Trung “Thi”* nhìn thấy kinh dị nên nhà đầu tư đã bị sốc và đổi tên.”
*Guang(广) là pinyin của từ quảng trường - guǎngchǎng – 广场. Trong khi Thi (尸) - là pinyin của từ xác chết - Shītǐ - 尸体.
“Khi trung tâm thương mại mới được cải tạo, những điều kỳ lạ thường xuyên xảy ra. Người dân phụ cận có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc mỗi đêm. Ngoài ra, còn có ma-nơ-canh di chuyển, trẻ em chơi bóng cao su, bà già hư thối trong thang máy, người ăn xin ngu ngốc, v.v. Đó đều là những câu chuyện ma đã được lan truyền vào thời điểm đó.”
“Vừa lúc đó, đài phát thanh Hoài Thành và trung tâm mua sắm ở cùng một khu vực, ngày nào cũng nhận được bài viết có sẵn. Trong thời gian đó, đài phát thanh ngày nào cũng đưa tin kỳ lạ khiến mọi người hoảng sợ và trung tâm mua sắm không thể làm gì được.”
“Sau đó, cảnh sát Hoài Thành đã dọn dẹp khu vực này, những tin đồn kỳ quái này dần dần biến mất.”
Diệp Sanh nghĩ thầm rằng cảnh sát Hoài Thành mà người lái xe nhắc đến chắc chắn là Cục Phi Tự Nhiên.
Người tài xế khoảng bốn mươi năm mươi tuổi cười vui vẻ nói: “Ồ, cậu đẹp trai, cậu xem như hỏi đúng người rồi. Tôi từng sống ở gần khu trung tâm mua sắm Gia Hòa.”
Diệp Sanh chọn đi taxi chỉ để tìm ra vài thông tin từ trong miệng người dân địa phương, không ngờ cậu lại vô tình gặp một người sống gần khu mua sắm.
Diệp Sanh cau mày: “Trước đây anh sống ở đó à?”
Tài xế: “Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì!”
“Tôi vẫn nhớ ở đó có một bệnh viện phụ khoa tư nhân khi tôi còn nhỏ.”
“Cạnh bệnh viện có một công viên nhỏ, cạnh công viên có một sân chơi. Khu đó lúc đó chưa trở thành trung tâm kinh tế, cũng không có nhiều nhà cao tầng. Mỗi ngày tan học, tôi đều đi qua phố lớn ngõ nhỏ cùng bạn bè rượt đuổi đánh nhau.” Người tài xế lắc đầu thở dài: “Ôi, thật hoài niệm.”
“Kết quả là sau đó chính phủ bắt đầu thực hiện một số kế hoạch phát triển. Họ muốn xây một quảng trường lớn ở đó và phá bỏ tất cả các tòa nhà dân cư gần đó. Bố mẹ tôi đã lấy 10 triệu tiền phá dỡ và buồn bã đưa tôi đến sống ở quận Tinh Hồ.”
Người lái xe rưng rưng một hai giọt nước mắt, nhớ lại quá khứ không thể chịu đựng được rồi thở dài: “Kể từ đó, tuổi thơ lạnh lẽo của tôi đã biến thành chuỗi những con số ấm áp“.
Diệp Sanh: “......”
Tài xế: “......”
Hay.
Người tài xế nhận ra mình vừa nói gì, lập tức nói thêm: “Ồ không, sai rồi. Từ nay tuổi thơ ấm áp của tôi đã biến thành một chuỗi những con số lạnh lùng“. Người tài xế cười và bù đắp: “Ai cậu nhìn xem người này già rồi, không còn nhớ được chuyện xưa nữa, buồn đến thần chí không rõ.”
Diệp Sanh không hề nhìn thấy nỗi buồn nào trên người hắn cả. Tuy nhiên, cậu vẫn gật đầu, động viên người tài xế đa cảm và hỏi: “Anh có biết chuyện năm đó có hai vị phu nhân Tần gia chết ở bệnh viện phụ khoa Thừa Ân không?”
Tài xế gật đầu: “Điều đó tôi khẳng định biết. Tần gia, gia tộc giàu có nhất Hoài Thành, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể lên mặt báo.”
“Nhưng sau khi hai vị phu nhân Tần gia qua đời, gia chủ Tần gia cũng không lo lắng, cũng không đi quấy rầy bệnh viện. Người bình thường như chúng ta chỉ có thể ngồi lê đôi mách, xem náo nhiệt.”
“Tôi muốn nói việc đó cũng thật là kỳ lạ, hồi đó chính là bác sĩ Lương Tân Hải đã đỡ đẻ cho hai phu nhân nhà họ Tần. Bác sĩ Lương là một trong những người có uy tín nhất trong lĩnh vực sản phụ khoa, ông ấy đã thất bại hai cuộc phẫu thuật trong đời, và tất cả là người Tần gia.”
“Vợ tôi kể rằng một gia đình giàu có như Tần gia đã tranh giành quyền lực một cách quyết liệt, hai vị Tần phu nhân chắc chắn đã bị người hãm hại mới chết trên bàn mổ.”
Diệp Sanh không nói gì, xác thật là bị người hãm hại. Cô bị một người chồng mắc bệnh suy nhược t1nh trùng gài bẫy và dùng những công thức dân gian độc ác để ép cô thụ thai và sinh con.
Diệp Sanh nói: “Bác sĩ Lương Tân Hải là người như thế nào?”
Tài xế nói: “Ông ấy là người rất lợi hại. Trung Quốc không ít tình huống thai phụ mang thai với tình trạng phức tạp bay đến Hoài Thành chỉ để tìm ông ấy. Chuyện phụ nữ sinh con chính là đi qua quỷ môn quan một chuyến cho nên khi lựa chọn bệnh viện cần phải cẩn thận. Bác sĩ Lương mỗi lần đều sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ đứa trẻ được sinh ra an toàn.”
Khi Diệp Sanh nghe thấy cụm từ “bảo vệ đứa trẻ”, cậu bất giác cau mày. Trong phim truyền hình có tình tiết vô lý khi bác sĩ hỏi người chồng về việc “giữ lớn hay giữ nhỏ”, nhưng ngoài đời, nếu người mẹ gặp vấn đề gì trong quá trình sinh nở thì bác sĩ nhất định sẽ ưu tiên đảm bảo an toàn cho người mẹ và ngừng quá trình sinh nở ngay lập tức.
Khi Lương Tân Hải phẫu thuật cho hai phu nhân Tần gia, với tư cách là một bác sĩ sản phụ khoa có uy tín, ông ta thực sự không phát hiện ra sự kỳ lạ trong việc mang thai của hai người phụ nữ sao.
Một người trong số họ đã chết trên giường bệnh có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng người thứ hai thì sao?
Tần lão gia tử hiện đang ở trong tù, nhưng khi bị thẩm vấn, ông ta không thú nhận bất cứ điều gì, ông chỉ nói rằng ông sẽ cho họ uống một loại thuốc do đạo sĩ đưa cho, và họ đã có thai khi uống nó. Và ông nhấn mạnh rằng hai người họ đã tự nguyện làm điều đó.
Tần lão gia tử không biết sự thay đổi thể chất của hai người vợ sau khi uống thuốc, nhưng Lương Tân Hải, với tư cách là bác sĩ phẫu thuật chính, thực sự không biết sao? Khi cậu nghĩ đến những đứa trẻ ma quái dày đặc trong biệt thự nhà Tần cùng với chiếc còng tay đẫm máu nằm trên giường.
Diệp Sanh cảm thấy Lương Tân Hải không đơn giản như vậy.
Tài xế nói: “Tôi nghe nói vợ của bác sĩ Lương Tân Hải đã chết trên bàn mổ khi sinh con. Bà ấy rất đáng thương. Tôi nghĩ ông ấy chắc chắn đã cảm thấy rất khó chịu sau khi hai phu nhân Tần gia qua đời.”
Tài xế nhận được 10 triệu tiền phá dỡ, sống ở quận Tinh Hồ, ra ngoài chạy xe thuê vì không có việc gì làm và muốn trò chuyện với mọi người. Mở chủ đề trò chuyện liền miệng lưỡi lưu loát nói từ chuyện bác sĩ Lương Tân Hải rồi nhắc đến vợ anh và việc cô sinh con khó khăn như thế nào, anh lo lắng đến mức bật khóc ngoài phòng mổ và còn đề cập rằng đứa con hiện tại của anh rất có tiền đồ, lại nhắc rằng hắn sẽ kiếm được một triệu mỗi năm sau khi đi du học trở về.
Cuối cùng, khi nhìn thấy mình đang đến gần Trung tâm mua sắm Gia Hòa, người tài xế lập tức nhớ ra rằng lúc đầu anh vẫn hoài niệm tuổi thơ. Sau khi đi một vòng lại quay lại chủ đề chính.
“Thật ra tôi cũng không thích đến đây. Vừa nhìn thấy Trung tâm mua sắm Gia Hòa tôi đã nghĩ đến ngôi nhà đã mất của mình, nỗi nhớ quê hương chỉ còn tồn tại trong lòng tôi.”
Khi Diệp Sanh xuống xe, cậu bổ sung trong lòng cho: Nỗi nhớ quê hương, từ nay về sau chỉ còn tồn tại trong thẻ ngân hàng.
Diệp Sanh đã ở Hoài Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu đi đến Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Cục Phi tự nhiên đã tới đây để điều tra và dọn dẹp một lần, Diệp Sanh đi vòng quanh và không phát hiện ra điều gì khác thường.
Diệp Sanh vừa định gọi điện thoại cho Trình Tắc để hỏi một chút manh mối. Đột nhiên cậu phát hiện có hai người đang bí mật theo dõi mình.
Diệp Sanh liếc nhìn hai người trẻ tuổi từ khóe mắt. Một cao một thấp, mặc áo phông và quần jeans bình thường. Diệp Sanh cau mày gần như không thể thấy, tắt cuộc gọi, cố tình tăng tốc rồi đi vào nhà vệ sinh
Đúng như dự đoán, hai người cũng đi theo cậu.
Trong phòng vệ sinh nam của khu mua sắm không có ai, Diệp Sanh vừa bước vào, hai người đàn ông cũng đi theo cậu. Diệp Sanh mở vòi nước, cúi đầu xuống và nghe thấy tiếng ùng ục. Từ trong gương, cậu nhìn thấy hai người đàn ông đang nhìn nhau, sau đó người đàn ông cao lớn đeo khuyên tai bạc tiến tới, đặt tay lên bồn rửa và nhỏ giọng nói: “Anh em, cậu cũng là dị năng giả đi.”
Dị năng giả.
Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn anh bằng đôi mắt hạnh sắc bén.
Người đàn ông cao lớn mỉm cười với cậu: “Đừng căng thẳng, tôi đến đây để hợp tác với bạn. Có người trong nhóm nói rằng quảng trường Gia Hòa gần đây lại trở thành nơi nguy hiểm, hai anh em chúng tôi dự định đến đây để thử thời vận.”
Người đàn ông cao cố tỏ ra thân thiện.
“Tôi và em trai tôi không có công đoàn, chúng tôi luôn hành động một mình. Em trai tôi là cấp E, tôi là cấp C. Tôi thấy bạn đi dạo từ tầng một đến tầng bảy, nhìn xung quanh và không mua bất cứ thứ gì. Hẳn là bạn là dị năng giả cũng nghe được chút tin tức nên lại đây thử vận may đi ——Chúng ta hợp tác nhé?”
Diệp Sanh nhướng mày: “Một chút tin tức?”
Người đàn ông cao lớn gật đầu: “Đúng vậy, hình như lại có tin tức kỳ lạ xuất hiện ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Cấp độ của kẻ dị giáo chắc chắn là C hoặc D, gi ết chết chúng nó rồi chúng ta chia đều số tiền thưởng nhận được từ Cục Phi tự nhiên thì sao?”
Trên thực tế, đối với những dị năng giả, tiền thưởng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thuốc sinh học.
Người đàn ông cao lớn đã cố gắng tỏ ra tử tế, nhưng trong mắt vẫn không giấu được ác ý. Khi thăm dò một nơi nguy hiểm, đặc biệt là một nơi có dị đoan nguy hiểm chưa được biết đến, mỗi một bước đều cần có một kẻ chết thay.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng Diệp Sanh. Hắn biết cấp bậc dị năng của Diệp Sanh hẳn là không cao.
Người đàn ông mỉm cười, đưa ra lời dụ dỗ khiến người mới không thể cưỡng lại: “Tôi và em trai lần đầu tiên đến Hoài Thành, cần một người dẫn đường. Chà, nếu bạn giết một tên dị giáo cấp C và có năm lọ thuốc sinh học, tôi chia cho bạn một lọ nhé?”
Diệp Sanh: “...”
【 Tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện đó. 】
【 Ninh Vi Trần và Diệp Sanh...có cảm giác như họ không đến từ cùng một thế giới, và họ có phong cách hoàn toàn khác nhau. Diệp Sanh là kiểu nhân vật học sinh xa cách trong tiểu thuyết vườn trường, xuất thân từ một gia đình nghèo, tính cách lạnh lùng, có thể làm bất cứ điều gì nhưng không bao giờ nói một lời. Về hoàn cảnh gia đình, ngoại hình và trình độ học vấn của Ninh Vi Trần lại khiến người ta liên tưởng đến xã hội thượng lưu, nơi con người bị ám ảnh bởi tiền bạc và chủ nghĩa vật chất. Trong hai người này, một người đi theo kịch bản của anh chàng lạnh lùng đến từ khu ổ chuột, người còn lại đi theo kịch bản tình yêu cưỡng chế của một gia đình giàu có. Chà, tôi đã bắt đầu nghĩ về các loại tài liệu về chim hoàng yến. 】
【 ha ha ha ha ha ha cười chết, văn học chim hoàng yến. 】
【...... Chim hoàng yến? Diệp Sanh? Cậu đang đùa tôi à? 】
【 Đừng kích động, nói nói mà thôi. 】
【 Thật ra lúc đầu chỉ là hình ảnh, nội dung đều đã được chỉnh sửa. Không có hôn, không ôm, không có cử chỉ ái muội, có nhiều điều phải suy nghĩ như vậy sao? 】
【 Dù sao thì tôi cũng không thể tranh cãi với cậu được, khoảng cách tính cách giữa hai người này quá lớn. Tôi nghĩ cách Ninh Vi Trần nhìn Diệp Sanh cũng giống như cách nhìn những người bạn cùng lớp bình thường. 】
【 Bạn cùng lớp bình thường? Bạn bị mù à? 】
Trong lúc nhất thời, hai nhóm người đã tranh cãi nảy lửa trên diễn đàn. Cho đến khi đạo diễn vui vẻ mượn một tài khoản và đăng những bức ảnh mà hắn chụp được ở bệnh viện số 3.
Đạo diễn nói: 【 Đừng tranh cãi nữa, bọn họ thật sự có quan hệ tốt. Diệp Sanh bị lạc trong tòa nhà sản khoa, được Ninh Vi Trần đưa ra ngoài. 】
Trong ảnh, trước tòa nhà sản phụ khoa màu xanh lam, Diệp Sanh bước xuống bậc thang cầm một mảnh giấy, đôi môi mỏng mím thành một đường, lông mày nhíu lại. Bên cạnh cậu, Ninh Vi Trần cúi đầu, nhếch lên khóe môi, đôi mắt đào nở nụ cười, yên lặng nghe Diệp Sanh nói.
Những tia nắng trong trẻo xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt họ, tạo nên một sự hài hòa, dịu dàng khó tả.
Đạo diễn biết trong bức ảnh này có ý nghĩa khác nên đã suy nghĩ và nhanh chóng giải thích.
【 Ồ, thứ Diệp Sanh đang cầm là bản đồ mà Ninh Vi Trần vẽ cho cậu ấy chứ không phải báo cáo khám thai. Đừng hiểu lầm tôi! 】
【......】
【............】
【??? 】
【?????? 】
【 Đạo diễn khi anh nói điều này, anh có tin không? 】
*
Phim tuyên truyền chủ đề 《 Yêu Thầm 》, chủ yếu nói về mối tình thầm kín của nữ chính, giai đoạn sau có nam chính hay không cũng không thành vấn đề.
Bởi vì Tạ Văn Từ phải nhập viện và nhân vật nam chính đã biến mất, Hoàng Kỳ Kỳ chỉ đơn giản là thay đổi cốt truyện một cách quyết liệt, biến nó thành một màn trình diễn một người cho nữ nhân vật chính. Một nhóm người bắt đầu quay chụp xung quanh Đại học Hoài An. Quay chụp hành lang, quay chụp lớp học, quay chụp thư viện.
Diệp Sanh làm một diễn viên quần chúng, nói lộ mặt một lần liền thật sự chỉ lộ mặt một lần.
Cậu dùng thời gian còn lại của kỳ nghỉ để điều tra trung tâm mua sắm Gia Hòa.
Cậu bắt taxi và nghe tài xế trò chuyện.
Diệp Sanh phát hiện ra rằng trong quá trình xây dựng Trung tâm mua sắm Gia Hòa đã bị truyền ra không ít câu chuyện đô thị quái đản.
“Tên ban đầu của Trung tâm mua sắm Gia Hòa là Quảng trường Gia Hòa. Bởi vì ký tự tiếng Trung “Guang” trông quá giống ký tự tiếng Trung “Thi”* nhìn thấy kinh dị nên nhà đầu tư đã bị sốc và đổi tên.”
*Guang(广) là pinyin của từ quảng trường - guǎngchǎng – 广场. Trong khi Thi (尸) - là pinyin của từ xác chết - Shītǐ - 尸体.
“Khi trung tâm thương mại mới được cải tạo, những điều kỳ lạ thường xuyên xảy ra. Người dân phụ cận có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc mỗi đêm. Ngoài ra, còn có ma-nơ-canh di chuyển, trẻ em chơi bóng cao su, bà già hư thối trong thang máy, người ăn xin ngu ngốc, v.v. Đó đều là những câu chuyện ma đã được lan truyền vào thời điểm đó.”
“Vừa lúc đó, đài phát thanh Hoài Thành và trung tâm mua sắm ở cùng một khu vực, ngày nào cũng nhận được bài viết có sẵn. Trong thời gian đó, đài phát thanh ngày nào cũng đưa tin kỳ lạ khiến mọi người hoảng sợ và trung tâm mua sắm không thể làm gì được.”
“Sau đó, cảnh sát Hoài Thành đã dọn dẹp khu vực này, những tin đồn kỳ quái này dần dần biến mất.”
Diệp Sanh nghĩ thầm rằng cảnh sát Hoài Thành mà người lái xe nhắc đến chắc chắn là Cục Phi Tự Nhiên.
Người tài xế khoảng bốn mươi năm mươi tuổi cười vui vẻ nói: “Ồ, cậu đẹp trai, cậu xem như hỏi đúng người rồi. Tôi từng sống ở gần khu trung tâm mua sắm Gia Hòa.”
Diệp Sanh chọn đi taxi chỉ để tìm ra vài thông tin từ trong miệng người dân địa phương, không ngờ cậu lại vô tình gặp một người sống gần khu mua sắm.
Diệp Sanh cau mày: “Trước đây anh sống ở đó à?”
Tài xế: “Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì!”
“Tôi vẫn nhớ ở đó có một bệnh viện phụ khoa tư nhân khi tôi còn nhỏ.”
“Cạnh bệnh viện có một công viên nhỏ, cạnh công viên có một sân chơi. Khu đó lúc đó chưa trở thành trung tâm kinh tế, cũng không có nhiều nhà cao tầng. Mỗi ngày tan học, tôi đều đi qua phố lớn ngõ nhỏ cùng bạn bè rượt đuổi đánh nhau.” Người tài xế lắc đầu thở dài: “Ôi, thật hoài niệm.”
“Kết quả là sau đó chính phủ bắt đầu thực hiện một số kế hoạch phát triển. Họ muốn xây một quảng trường lớn ở đó và phá bỏ tất cả các tòa nhà dân cư gần đó. Bố mẹ tôi đã lấy 10 triệu tiền phá dỡ và buồn bã đưa tôi đến sống ở quận Tinh Hồ.”
Người lái xe rưng rưng một hai giọt nước mắt, nhớ lại quá khứ không thể chịu đựng được rồi thở dài: “Kể từ đó, tuổi thơ lạnh lẽo của tôi đã biến thành chuỗi những con số ấm áp“.
Diệp Sanh: “......”
Tài xế: “......”
Hay.
Người tài xế nhận ra mình vừa nói gì, lập tức nói thêm: “Ồ không, sai rồi. Từ nay tuổi thơ ấm áp của tôi đã biến thành một chuỗi những con số lạnh lùng“. Người tài xế cười và bù đắp: “Ai cậu nhìn xem người này già rồi, không còn nhớ được chuyện xưa nữa, buồn đến thần chí không rõ.”
Diệp Sanh không hề nhìn thấy nỗi buồn nào trên người hắn cả. Tuy nhiên, cậu vẫn gật đầu, động viên người tài xế đa cảm và hỏi: “Anh có biết chuyện năm đó có hai vị phu nhân Tần gia chết ở bệnh viện phụ khoa Thừa Ân không?”
Tài xế gật đầu: “Điều đó tôi khẳng định biết. Tần gia, gia tộc giàu có nhất Hoài Thành, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể lên mặt báo.”
“Nhưng sau khi hai vị phu nhân Tần gia qua đời, gia chủ Tần gia cũng không lo lắng, cũng không đi quấy rầy bệnh viện. Người bình thường như chúng ta chỉ có thể ngồi lê đôi mách, xem náo nhiệt.”
“Tôi muốn nói việc đó cũng thật là kỳ lạ, hồi đó chính là bác sĩ Lương Tân Hải đã đỡ đẻ cho hai phu nhân nhà họ Tần. Bác sĩ Lương là một trong những người có uy tín nhất trong lĩnh vực sản phụ khoa, ông ấy đã thất bại hai cuộc phẫu thuật trong đời, và tất cả là người Tần gia.”
“Vợ tôi kể rằng một gia đình giàu có như Tần gia đã tranh giành quyền lực một cách quyết liệt, hai vị Tần phu nhân chắc chắn đã bị người hãm hại mới chết trên bàn mổ.”
Diệp Sanh không nói gì, xác thật là bị người hãm hại. Cô bị một người chồng mắc bệnh suy nhược t1nh trùng gài bẫy và dùng những công thức dân gian độc ác để ép cô thụ thai và sinh con.
Diệp Sanh nói: “Bác sĩ Lương Tân Hải là người như thế nào?”
Tài xế nói: “Ông ấy là người rất lợi hại. Trung Quốc không ít tình huống thai phụ mang thai với tình trạng phức tạp bay đến Hoài Thành chỉ để tìm ông ấy. Chuyện phụ nữ sinh con chính là đi qua quỷ môn quan một chuyến cho nên khi lựa chọn bệnh viện cần phải cẩn thận. Bác sĩ Lương mỗi lần đều sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ đứa trẻ được sinh ra an toàn.”
Khi Diệp Sanh nghe thấy cụm từ “bảo vệ đứa trẻ”, cậu bất giác cau mày. Trong phim truyền hình có tình tiết vô lý khi bác sĩ hỏi người chồng về việc “giữ lớn hay giữ nhỏ”, nhưng ngoài đời, nếu người mẹ gặp vấn đề gì trong quá trình sinh nở thì bác sĩ nhất định sẽ ưu tiên đảm bảo an toàn cho người mẹ và ngừng quá trình sinh nở ngay lập tức.
Khi Lương Tân Hải phẫu thuật cho hai phu nhân Tần gia, với tư cách là một bác sĩ sản phụ khoa có uy tín, ông ta thực sự không phát hiện ra sự kỳ lạ trong việc mang thai của hai người phụ nữ sao.
Một người trong số họ đã chết trên giường bệnh có thể nói là ngoài ý muốn, nhưng người thứ hai thì sao?
Tần lão gia tử hiện đang ở trong tù, nhưng khi bị thẩm vấn, ông ta không thú nhận bất cứ điều gì, ông chỉ nói rằng ông sẽ cho họ uống một loại thuốc do đạo sĩ đưa cho, và họ đã có thai khi uống nó. Và ông nhấn mạnh rằng hai người họ đã tự nguyện làm điều đó.
Tần lão gia tử không biết sự thay đổi thể chất của hai người vợ sau khi uống thuốc, nhưng Lương Tân Hải, với tư cách là bác sĩ phẫu thuật chính, thực sự không biết sao? Khi cậu nghĩ đến những đứa trẻ ma quái dày đặc trong biệt thự nhà Tần cùng với chiếc còng tay đẫm máu nằm trên giường.
Diệp Sanh cảm thấy Lương Tân Hải không đơn giản như vậy.
Tài xế nói: “Tôi nghe nói vợ của bác sĩ Lương Tân Hải đã chết trên bàn mổ khi sinh con. Bà ấy rất đáng thương. Tôi nghĩ ông ấy chắc chắn đã cảm thấy rất khó chịu sau khi hai phu nhân Tần gia qua đời.”
Tài xế nhận được 10 triệu tiền phá dỡ, sống ở quận Tinh Hồ, ra ngoài chạy xe thuê vì không có việc gì làm và muốn trò chuyện với mọi người. Mở chủ đề trò chuyện liền miệng lưỡi lưu loát nói từ chuyện bác sĩ Lương Tân Hải rồi nhắc đến vợ anh và việc cô sinh con khó khăn như thế nào, anh lo lắng đến mức bật khóc ngoài phòng mổ và còn đề cập rằng đứa con hiện tại của anh rất có tiền đồ, lại nhắc rằng hắn sẽ kiếm được một triệu mỗi năm sau khi đi du học trở về.
Cuối cùng, khi nhìn thấy mình đang đến gần Trung tâm mua sắm Gia Hòa, người tài xế lập tức nhớ ra rằng lúc đầu anh vẫn hoài niệm tuổi thơ. Sau khi đi một vòng lại quay lại chủ đề chính.
“Thật ra tôi cũng không thích đến đây. Vừa nhìn thấy Trung tâm mua sắm Gia Hòa tôi đã nghĩ đến ngôi nhà đã mất của mình, nỗi nhớ quê hương chỉ còn tồn tại trong lòng tôi.”
Khi Diệp Sanh xuống xe, cậu bổ sung trong lòng cho: Nỗi nhớ quê hương, từ nay về sau chỉ còn tồn tại trong thẻ ngân hàng.
Diệp Sanh đã ở Hoài Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu đi đến Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Cục Phi tự nhiên đã tới đây để điều tra và dọn dẹp một lần, Diệp Sanh đi vòng quanh và không phát hiện ra điều gì khác thường.
Diệp Sanh vừa định gọi điện thoại cho Trình Tắc để hỏi một chút manh mối. Đột nhiên cậu phát hiện có hai người đang bí mật theo dõi mình.
Diệp Sanh liếc nhìn hai người trẻ tuổi từ khóe mắt. Một cao một thấp, mặc áo phông và quần jeans bình thường. Diệp Sanh cau mày gần như không thể thấy, tắt cuộc gọi, cố tình tăng tốc rồi đi vào nhà vệ sinh
Đúng như dự đoán, hai người cũng đi theo cậu.
Trong phòng vệ sinh nam của khu mua sắm không có ai, Diệp Sanh vừa bước vào, hai người đàn ông cũng đi theo cậu. Diệp Sanh mở vòi nước, cúi đầu xuống và nghe thấy tiếng ùng ục. Từ trong gương, cậu nhìn thấy hai người đàn ông đang nhìn nhau, sau đó người đàn ông cao lớn đeo khuyên tai bạc tiến tới, đặt tay lên bồn rửa và nhỏ giọng nói: “Anh em, cậu cũng là dị năng giả đi.”
Dị năng giả.
Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn anh bằng đôi mắt hạnh sắc bén.
Người đàn ông cao lớn mỉm cười với cậu: “Đừng căng thẳng, tôi đến đây để hợp tác với bạn. Có người trong nhóm nói rằng quảng trường Gia Hòa gần đây lại trở thành nơi nguy hiểm, hai anh em chúng tôi dự định đến đây để thử thời vận.”
Người đàn ông cao cố tỏ ra thân thiện.
“Tôi và em trai tôi không có công đoàn, chúng tôi luôn hành động một mình. Em trai tôi là cấp E, tôi là cấp C. Tôi thấy bạn đi dạo từ tầng một đến tầng bảy, nhìn xung quanh và không mua bất cứ thứ gì. Hẳn là bạn là dị năng giả cũng nghe được chút tin tức nên lại đây thử vận may đi ——Chúng ta hợp tác nhé?”
Diệp Sanh nhướng mày: “Một chút tin tức?”
Người đàn ông cao lớn gật đầu: “Đúng vậy, hình như lại có tin tức kỳ lạ xuất hiện ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Cấp độ của kẻ dị giáo chắc chắn là C hoặc D, gi ết chết chúng nó rồi chúng ta chia đều số tiền thưởng nhận được từ Cục Phi tự nhiên thì sao?”
Trên thực tế, đối với những dị năng giả, tiền thưởng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thuốc sinh học.
Người đàn ông cao lớn đã cố gắng tỏ ra tử tế, nhưng trong mắt vẫn không giấu được ác ý. Khi thăm dò một nơi nguy hiểm, đặc biệt là một nơi có dị đoan nguy hiểm chưa được biết đến, mỗi một bước đều cần có một kẻ chết thay.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng Diệp Sanh. Hắn biết cấp bậc dị năng của Diệp Sanh hẳn là không cao.
Người đàn ông mỉm cười, đưa ra lời dụ dỗ khiến người mới không thể cưỡng lại: “Tôi và em trai lần đầu tiên đến Hoài Thành, cần một người dẫn đường. Chà, nếu bạn giết một tên dị giáo cấp C và có năm lọ thuốc sinh học, tôi chia cho bạn một lọ nhé?”
Diệp Sanh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.