Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 77: Người Trong Câu Chuyện (14)
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
Trong bóng tối, ba người công nhân đang đào giếng dưới tầng hầm.
Hết búa này đến búa khác làm vỡ băng, hết xẻng này đến xẻng khác đào ra máu thịt thối rữa.
Trong mắt họ, máu thịt là bùn đất, xương cốt là đá, kinh mạch là rễ cây phức tạp.
Sau khi đập đá và đào rễ cây xong, ba anh em nắm chặt dụng cụ trong tay, ánh mắt phấn khích, nhiệt tình, dùng hết sức lực để đào giếng ngày càng sâu.
Diệp Sanh ngồi xổm bên cạnh, cậu lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin chiếu sáng bọn họ. Từ góc nhìn của cậu, cậu có thể thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Bức tường đang chuyển động, thịt đỏ được phủ một lớp chất lỏng mỏng màu xanh lá cây, giống như axit dạ dày của con người. Sau khi ba anh em nhảy xuống thì bắt đầu bị ăn mòn dần lên từ dưới chân, để lộ cả xương.
Nhưng họ được ban cho sự bất tử theo quy tắc. Vì thế một bên vừa chết đi một bên vừa sống lại, đồng thời làm việc không mệt mỏi để đào giếng.
Diệp Sanh giật giật khóe miệng. Có vẻ như cậu tạo ra một cái bug trong không gian này —— Sử dụng những con quái vật bất tử theo quy tắc để đối phó với khu vườn không thể ra ngoài.
Ba anh em cùng nhau đào giếng đến cùng và bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Anh cả, sao chúng ta đào đến tận đây mà vẫn chưa thấy nước?”
“Câm miệng! Tiếp tục đào đi!”
“Anh cả, anh có cảm giác mặt đất dưới chân càng ngày càng mỏng không?”
“Ha ha, đó chính là do chúng ta sắp đào tới rồi!”
Diệp Sanh ngồi xổm bên cạnh giếng, mặt không biểu cảm chờ đợi kết quả của mình. Ban đầu cậu bước vào thế giới dưới lòng đất là để điều tra Tường Người, không ngờ cậu gặp được Cố Sự Đại Vương, nhưng trời xui đất khiến mang lại cho cậu nhiều tin tức hơn.
Một khi ba anh em đào xuyên qua Tường Người, mở lối ra và rời khỏi đây, mọi chuyện sẽ kết thúc trong đêm nay.
Diệp Sanh cúi đầu nhìn mức pin của điện thoại là 15%. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy thì đột nhiên trên vai có thêm một bàn tay thon dài hơi lạnh. Diệp Sanh lập tức cảnh giác, muốn tránh né hắn, nhưng khi nhận ra hơi thở quen thuộc, cậu lại thả lỏng tinh thần.
Ninh Vi Trần không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng ngồi sát đất như vậy.”
Diệp Sanh ngẩng đầu, quay người lại, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt đen tiêu tán, chuyển thành nghi hoặc và lo lắng, hỏi: “Vừa rồi cậu ở đâu? Tại sao tôi không thể nhìn thấy cậu?”
Ninh Vi Trần rũ mắt chăm chú nhìn cậu, có chút đùa cợt nhẹ giọng nói: “À, anh không cho em đi theo nên em đi theo một hướng khác.”
Diệp Sanh gật đầu: “Được rồi, vậy cậu có phát hiện được gì không?”
Ninh Vi Trần: “......”
Ninh Vi Trần tức giận cười, dùng một chút lực ấn vào vai cậu. Hắn cúi người xuống, giọng điệu vừa cười vừa nguy hiểm: “Cục cưng, thời gian anh lạc đường với em lâu như vậy mà anh không lo lắng chút nào cho em sao?”
Diệp Sanh đã quen với sự “điên” đột ngột của người đàn ông này, có chút quay mặt đi, lười nói chuyện vô nghĩa với hắn.
Diệp Sanh nhanh chóng kể lại những gì mình đã phát hiện với vẻ mặt nghiêm nghị: “Bây giờ chúng ta đang ở trong cơ thể của Tô Kiến Đức, và thế giới này được tạo thành từ máu thịt của ông ta. Ninh Vi Trần, Tô Kiến Đức tương ứng với câu chuyện cổ tích thứ tư —— Khu vườn của người khổng lồ.”
Đôi mắt hoa đào của Ninh Vi Trần đen tối không rõ, mỉm cười nói: “Ồ, sau đó thì sao.”
Diệp Sanh nói: “Khi tôi xử lý con rối gỗ và con chim, tôi phát hiện ra rằng những nhân vật trong truyện cổ tích này có thể bị giết bởi kết cục của chính nó. Nếu chúng ta làm theo tình tiết cốt truyện của 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》là có thể tiêu diệt dị giáo cấp B Tường Người theo cách tương tự. Nhưng bây giờ chúng ta đang bị mắc kẹt trong cơ thể của Tường Người và không thể nhìn thấy người khổng lồ —— câu chuyện cổ tích thứ tư đơn giản là không có khả năng hoàn thành.”
“Cố Sự Đại Vương muốn nhốt chúng ta vào thế giới cổ tích, nhưng luật lệ mà hắn đặt ra lại có sơ hở.” Diệp Sanh cau mày bỏ qua quá trình hành động và điều tra của mình, trực tiếp nói thẳng kết quả: “Ba anh em sẽ sớm đào bới xuyên qua khu vườn này.”
“Trước tiên chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó liên lạc với Cục Phi tự nhiên. Nếu chúng ta cứ ở trong ảo cảnh do Cố Sự Đại Vương tạo ra, chúng ta sẽ chỉ rơi vào thế bị động.”
Ninh Vi Trần nghe xong, an tĩnh nói: “Không cần liên hệ Cục Phi tự nhiên, bọn họ sẽ tự mình đến đây.”
Diệp Sanh nhanh chóng phản ứng lại.
Đúng vậy, giá trị thần quái của Tường Người là cấp B, điều này chắc chắn đã kinh động đến Thiên Xu.
Nhưng nếu Cục Phi tự nhiên lại đây, cậu sẽ giải thích chuyện đêm nay như thế nào?
Diệp Sanh nhíu mày, bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Ninh Vi Trần trầm mặc nhìn cậu, đột nhiên mở miệng: “Diệp Sanh, em đã gặp được Cố Sự Đại Vương.”
“......” Một câu làm đại não đang nhanh chóng chuyển động của Diệp Sanh bị mắc kẹt, đôi mắt hạnh của cậu mở to, không thể tin được nhìn hắn, cao giọng nói: “Cậu gặp được Cố Sự Đại Vương?!”
Ninh Vi Trần mím môi, nói: “Đúng vậy.”
Lúc này Diệp Sanh mới chú ý tới sắc mặt của Ninh Vi Trần có chút không tốt lắm.
Diệp Sanh chau mày: “Cậu đánh nhau với gã?”
Ninh Vi Trần lắc đầu: “Không có.”
Diệp Sanh: “Cậu bị thương à?”
Ninh Vi Trần rũ mắt, gượng cười, nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
“......”
Diệp Sanh không thể nói được cảm xúc trong lòng của mình, nhưng vào lúc này, sự chán ghét của cậu đối với Cố Sự Đại Vương đã lên đến đỉnh điểm! Sự hung bạo trong lòng cậu khiến đôi mắt cậu nhiễm một tầng màu đỏ. mercy of god, chẳng trách nó được gọi là mercy of god. Để những kẻ dị giáo đó sống sót quả thực là là lòng thương xót của Chúa!
Diệp Sanh lạnh lùng cất điện thoại.
Lần đầu tiên cậu chủ động nắm lấy cánh tay của Ninh Vi Trần và nói.
“Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài sau, hãy giữ chặt tôi nhé.”
Ninh Vi Trần nhìn cậu một lát, lập tức cong môi nở nụ cười, an ủi nói: “Đừng lo lắng, em không sao. Cố Sự Đại Vương sợ chọc phải phiền toái nên gã không ở chỗ này lâu lắm.”
Diệp Sanh trầm mặc thật lâu, nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Cậu luôn khó nắm bắt về sức mạnh của Ninh Vi Trần.
Đôi khi cậu cảm thấy Ninh Vi Trần sâu không lường được, đôi khi cậu cảm thấy Ninh Vi Trần không toàn năng như cậu tưởng tượng. Trên người Ninh Vi Trần đã bị cấy ghép dị giáo cấp A Hải yêu, có được tiềm năng thiên phú đứng đầu. Nhưng nhiệm vụ đầu tiên sau khi trở về Trung Quốc của hắn lại thất bại.
Biết nhau đã lâu như vậy, Diệp Sanh vẫn chưa từng thấy Ninh Vi Trần sử dụng dị năng của mình một lần. Suy cho cùng, dị năng được cấy vào cơ thể không phải là bẩm sinh và hắn cần phải học tập, làm quen, khống chế nó và chậm rãi thuần thục. Với thái độ thản nhiên và thờ ơ của Ninh Vi Trần đối với những kẻ dị giáo, Diệp Sanh cảm thấy có khả năng từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa dùng dị năng của Hải yêu được mấy lần.
“......”
Chẳng trách những người bên cạnh Ninh Vi Trần như quản gia và bác sĩ đều là quan chấp hành cấp A và cấp S. Ninh gia nhất định sẽ làm mọi cách để bảo vệ sự an toàn cho người thừa kế của mình.
Các giác quan của Diệp Sanh rất nhạy bén và cậu luôn chú ý đến Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần muốn không bị cậu phát hiện hắn đang chật vật rất đơn giản, dù sao ảnh đế này cũng có thể biểu đạt một vạn biểu cảm khác nhau. Nhận thấy ánh mắt nhìn chăm chú của cậu, Ninh Vi Trần ngẩng đầu lên nở nụ cười, đôi mắt đào hoa mỉm cười nhìn lại cậu giống như thường lệ với khí chất khinh mạn lơ đãng. Nhưng đôi môi tái nhợt và hàm dưới vẫn luôn căng chặt vẫn nói cho cậu biết trạng thái của Ninh Vi Trần không ổn.
Giọng nói lớn của ba anh em vọng lên từ dưới giếng.
“Anh cả! Cuối cùng cũng đào tới đáy!”
“Anh cả! Dưới đó không có nước! Anh ơi! Ahhhh!”
Ba anh em trong truyện cổ tích không thể rời khỏi thế giới này. Thế giới thực bên ngoài là một địa ngục tro tàn đối với họ.
Sau một loạt tiếng la hét hoảng loạn, ba anh em bắt đầu leo lên như điên.
Trong nháy mắt binh hoang mã loạn, Diệp Sanh nắm lấy tay Ninh Vi Trần, thấp giọng nói: “Đi thôi.” Cậu đứng rất gần Ninh Vi Trần, trong lúc xoay người hô hấp dường như cọ qua vành tai của Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần trầm ngâm nhìn cậu, bỗng nhiên cười một cái, nhỏ giọng nói: “Anh trai, em ôm anh được không?”
Diệp Sanh: “......”
Diệp Sanh: “............”
Diệp Sanh: “Sao cũng được.”
Nhận thấy cái giếng do ba anh em vất vả đào ra sau khi họ rời khỏi đó đang bắt đầu dung hợp lại.
“Đi!” Diệp Sanh không nói nhảm nữa, cậu ôm lấy Ninh Vi Trần nhảy về phía trước.
Khi đang rơi xuống, Ninh Vi Trần được cậu cho phép thuận thế ôm lấy eo cậu.
Toàn thân Diệp Sanh cứng đờ, gió thổi từ dưới lên thổi bay áo thun của cậu, để lộ một phần làn da trắng nõn, cho nên lúc này tay Ninh Vi Trần trực tiếp dán vào trên người cậu.
Diệp Sanh leo núi mà lớn lên và lăn lộn trên dãy núi Âm Sơn, tay, chân, vai, cột sống và eo của cậu đều rất khỏe mạnh, việc tập luyện lâu dài đã khiến vòng eo của cậu trở nên thon gọn và săn chắc. Khi đứng trông giống như tùng như bách, chỉ khi c ởi quần áo mới có thể nhìn thấy vùng da đó, trắng lạnh và thanh tú, giống như một đoạn ánh trăng và đường cong hoàn hảo.
Cảm giác bị người khác dùng tay khống chế quá bị động. Sắc mặt Diệp Sanh khó coi, muốn quay đầu lại.
Ninh Vi Trần đã tựa cằm ở trên vai cậu, khẽ cười một tiếng: “Đừng nhìn em, anh nhìn đường đi.”
Mẹ kiếp.
Diệp Sanh đã kìm lại rất nhiều lời chửi thề.
Ngón tay Ninh Vi Trần nhẹ nhàng xoa xoa eo cậu, đầu ngón tay ái muội, nơi nào đi qua dường như đều có dòng điện nhẹ. Hắn chợt mỉm cười không rõ ý nghĩa nói: “Anh trai, anh gầy quá, sao eo anh nhỏ thế?”
Diệp Sanh lạnh như băng nói: “Cậu muốn chết sao?”
“Em không muốn.” Ninh Vi Trần lại cười một tiếng, dừng lại có chừng mực, ngoan ngoãn câm miệng.
Sau khi tiếp đất, Diệp Sanh lập tức ấn vai hắn định đẩy hắn ra, nhưng cậu lo lắng sức khỏe của Ninh Vi Trần hiện tại không tốt nên cậu cũng không có dùng sức. Diệp Sanh nói: “Buông ra.”
“Được.” Ninh Vi Trần bình tĩnh nói.
Nhảy ra từ thế giới Tường Người là có một sự biến đổi giữa ánh sáng và bóng tối tối tăm và méo mó.
Sau khi trời đất quay cuồng, bọn họ trở lại trong hiện thực. Họ trở lại phòng tiện ích dưới cầu thang.
Chổi, giẻ lau, thùng rác, hộp gỗ chất đống trước cửa, bốc mùi đồ cũ mục nát. Khi họ bước ra thì cửa đã bị khóa. Diệp Sanh bước tới, đưa tay ra thì phát hiện cửa đã đóng chặt, không thể mở được nữa.
—— Lối đi dẫn đến không gian dưới lòng đất hiện đã bị khóa hoàn toàn.
Diệp Sanh trầm giọng nói: “Lạc Hưng Ngôn và những người khác vẫn còn ở trong đó.”
Dị năng của Tường Người thuộc về hệ không gian.
Lạc Hưng Ngôn và những người khác hiện đang bị mắc kẹt trong thế giới cổ tích đó.
Ninh Vi Trần nói: “Đừng lo lắng.”
Tách! Đột nhiên đèn ở hành lang bật sáng. Diệp Sanh đột nhiên quay đầu lại, phát hiện là đạo diễn quay phim tuyên tuyền, đạo diễn nửa đêm bị nước tiểu nghẹn tỉnh, hắn đứng dậy đi vệ sinh vừa bật đèn lên liền thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đang đứng ở đầu cầu thang, thiếu chút nữa cảm thấy chính mình còn đang nằm mơ.
Hắn dùng sức dụi dụi mắt, nghi ngờ hỏi: “Các cậu đến đây làm gì?”
Diệp Sanh vừa định nói chuyện.
Ầm vang! Đột nhiên toàn bộ tòa nhà chuyển động và một trận động đất mạnh có thể cảm nhận được truyền lên từ dưới lòng đất.
Đạo diễn hoàn toàn bị động tĩnh này đánh thức, ánh mắt trở nên thanh tỉnh, sắc mặt tái nhợt, hét lớn: “Mẹ kiếp mẹ kiếp trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy! Động đất?! Có động đất à?!”
Sự rung chuyển dữ dội này đã đánh thức tất cả những người ở trong tòa nhà thi đấu cũ.
Tiếng răng rắc, nhiều âm thanh mang giày, tiếng bước đi, hoảng loạn và tiếng mở cửa lần lượt vang lên. Hoàng Kỳ Kỳ ôm gối vội vàng đi ra ngoài.
Chớp mắt một cái, cô run rẩy hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi có động đất, các người có cảm nhận được không?”
Sắc mặt của Quảng Tuyết Bình cũng không hơn gì cô, tái nhợt nói: “Tôi cảm nhận được.” Một nhóm người nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương là tin tức khiến mình hoảng sợ —— Động đất!
“Có động đất, mau ra ngoài! Chạy đến sân thể dục đi!”
Sau tiếng hét của ai đó không quen biết, mọi người hoảng sợ chạy ra ngoài. Nhưng khi chạy đến trước cửa nhà thi đấu thể thao cũ, họ phát hiện ở nơi này có một hàng ô tô đậu. Người đang đứng phía trước xe là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn, bên cạnh cô là một chàng trai trẻ với khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc, cả hai đều mặc quân trang màu đen bạc, đeo găng tay màu trắng, trên nền quân phục, vẻ mặt của họ toát ra sự nghiêm túc hoàn toàn khác với người thường.
“Các người là ai?” Đêm nay đạo diễn đã không biết trợn tròn mắt bao nhiêu lần.
Trình Tắc nhìn bọn họ, gật đầu với Từ Thanh đứng đằng sau. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Từ Thanh chủ động bước tới, nghiêm mặt nói với mọi người: “Nhà thi đấu cũ sắp dọn dẹp để điều tra một chuyện, các người đi theo tôi.” Việc sơ tán người dân trong tình huống dị giáo cấp cao đã là điều mà Cục Phi tự nhiên rất quen thuộc.
Đạo diễn giơ tay, giọng run run nhắc nhở: “Báo cáo cảnh sát, vừa rồi có động đất.”
Từ Thanh không kiên nhẫn, không thể nhịn được nữa nói: “Lại đây!” Hắn có khí chất mạnh mẽ, vẻ mặt nghiêm túc.
Một nhóm sinh viên đại học còn chưa bước ra ngoài xã hội đột nhiên dừng lại, ngây người đi theo hắn.
Sau khi xác nhận trong nhà thi đấu không có người bình thường, Trình Tắc liền duỗi tay ra.
Cô là quan chấp hành cấp A, thân là cục trưởng Cục Phi tự nhiên Hoài Thành, dị năng của Trình Tắc cũng là hệ không gian.
Thiên Xu nói với cô rằng dị giáo ở nhà thi đấu cũ này rất lớn, cực kỳ lớn.
Khu vực này phải được khoanh vùng và xử lý.
Những đám mây và khói màu hoa cà từ mặt đất bốc lên, liên tục tụ lại trên bầu trời và ngưng tụ thành một kết giới hình bán nguyệt.
Một hàng rào màu tím cao hàng chục mét bao trùm toàn bộ nhà thi đấu cũ, tạo thành một không gian cách ly với thế giới bên ngoài khiến người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong!
Sau đó, mặt đất lại rung chuyển, tòa nhà to lớn hùng vĩ trước mặt chỉ có thể gọi người ngước nhìn lên này, dường như “sống lại”, máu đỏ thắm rỉ ra từ bức tường cuồn cuộn không ngừng.
Diệp Sanh bước nhanh ra khỏi nhà thi đấu và nghe thấy một âm thanh như núi đổ, ầm! Cậu quay đầu lại và mở to mắt.
Dưới bầu trời màu hoa oải hương, có một hư ảnh khổng lồ đầy máu đang thức dậy phía trên nhà thi đấu.
Cảnh tượng này quá ma huyễn.
Phía sau tòa nhà, một “người khổng lồ” từng chút một đứng dậy. Nó cao hơn và lớn hơn nhà thi đấu.
Thân hình to lớn, đỏ như máu giống như một ngọn núi hùng vĩ. Người khổng lồ không có khuôn mặt, không có nét mặt và không có tứ chi xác định. Thịt nát, xi măng, xương —— ghép lại với nhau thành một hình dạng con người mơ hồ. Nó đứng giữa trời và đất, mùi hôi thối của xác chết tràn ngập bầu trời. Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến người ta không thở được.
Bây giờ người khổng lồ đang rất tức giận.
Nó bước về phía trước, và với mỗi bước nó đi, toàn bộ vùng đất dường như đang chuyển động.
Rầm, rầm, rầm!
Khi đến gần hơn, mọi người đều thấy trên cơ thể người khổng lồ có một cái lỗ. Có thứ gì đó cứ chảy ra khỏi lỗ.
Tuyết tan, máu, thịt và mảnh vụn chảy ra... Hòa lẫn trong dòng máu bẩn thỉu đó còn có vài người.
Họ dường như bị trục xuất khỏi bụng của người khổng lồ.
Lạc Hưng Ngôn vẻ mặt xanh mét, cùng với ba người Hạ Văn Thạch, Trần Cẩn, Tạ Văn Từ đã ngất xỉu.
Cố Sự Đại Vương đã rời đi.
Giấc mơ cổ tích bị Diệp Sanh phá vỡ.
Bây giờ Tường Người đã cho họ thấy màu sắc thực sự của nó.
Lạc Hưng Ngôn lúc này thực sự đã nổi điên, đôi mắt mèo đầy giận dữ và sát ý, tay nắm chặt sợi dây xích sắt, gân xanh nổi lên. Ở trong truyện cổ tích, ngại với quy tắc của Cố Sự Đại Vương nên anh mới bị hạn chế ở khắp nơi.
Bây giờ một kẻ dị giáo cấp B đã xuất hiện, anh phải tự tay giế t chết nó!
Hết búa này đến búa khác làm vỡ băng, hết xẻng này đến xẻng khác đào ra máu thịt thối rữa.
Trong mắt họ, máu thịt là bùn đất, xương cốt là đá, kinh mạch là rễ cây phức tạp.
Sau khi đập đá và đào rễ cây xong, ba anh em nắm chặt dụng cụ trong tay, ánh mắt phấn khích, nhiệt tình, dùng hết sức lực để đào giếng ngày càng sâu.
Diệp Sanh ngồi xổm bên cạnh, cậu lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin chiếu sáng bọn họ. Từ góc nhìn của cậu, cậu có thể thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Bức tường đang chuyển động, thịt đỏ được phủ một lớp chất lỏng mỏng màu xanh lá cây, giống như axit dạ dày của con người. Sau khi ba anh em nhảy xuống thì bắt đầu bị ăn mòn dần lên từ dưới chân, để lộ cả xương.
Nhưng họ được ban cho sự bất tử theo quy tắc. Vì thế một bên vừa chết đi một bên vừa sống lại, đồng thời làm việc không mệt mỏi để đào giếng.
Diệp Sanh giật giật khóe miệng. Có vẻ như cậu tạo ra một cái bug trong không gian này —— Sử dụng những con quái vật bất tử theo quy tắc để đối phó với khu vườn không thể ra ngoài.
Ba anh em cùng nhau đào giếng đến cùng và bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Anh cả, sao chúng ta đào đến tận đây mà vẫn chưa thấy nước?”
“Câm miệng! Tiếp tục đào đi!”
“Anh cả, anh có cảm giác mặt đất dưới chân càng ngày càng mỏng không?”
“Ha ha, đó chính là do chúng ta sắp đào tới rồi!”
Diệp Sanh ngồi xổm bên cạnh giếng, mặt không biểu cảm chờ đợi kết quả của mình. Ban đầu cậu bước vào thế giới dưới lòng đất là để điều tra Tường Người, không ngờ cậu gặp được Cố Sự Đại Vương, nhưng trời xui đất khiến mang lại cho cậu nhiều tin tức hơn.
Một khi ba anh em đào xuyên qua Tường Người, mở lối ra và rời khỏi đây, mọi chuyện sẽ kết thúc trong đêm nay.
Diệp Sanh cúi đầu nhìn mức pin của điện thoại là 15%. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy thì đột nhiên trên vai có thêm một bàn tay thon dài hơi lạnh. Diệp Sanh lập tức cảnh giác, muốn tránh né hắn, nhưng khi nhận ra hơi thở quen thuộc, cậu lại thả lỏng tinh thần.
Ninh Vi Trần không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng ngồi sát đất như vậy.”
Diệp Sanh ngẩng đầu, quay người lại, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt đen tiêu tán, chuyển thành nghi hoặc và lo lắng, hỏi: “Vừa rồi cậu ở đâu? Tại sao tôi không thể nhìn thấy cậu?”
Ninh Vi Trần rũ mắt chăm chú nhìn cậu, có chút đùa cợt nhẹ giọng nói: “À, anh không cho em đi theo nên em đi theo một hướng khác.”
Diệp Sanh gật đầu: “Được rồi, vậy cậu có phát hiện được gì không?”
Ninh Vi Trần: “......”
Ninh Vi Trần tức giận cười, dùng một chút lực ấn vào vai cậu. Hắn cúi người xuống, giọng điệu vừa cười vừa nguy hiểm: “Cục cưng, thời gian anh lạc đường với em lâu như vậy mà anh không lo lắng chút nào cho em sao?”
Diệp Sanh đã quen với sự “điên” đột ngột của người đàn ông này, có chút quay mặt đi, lười nói chuyện vô nghĩa với hắn.
Diệp Sanh nhanh chóng kể lại những gì mình đã phát hiện với vẻ mặt nghiêm nghị: “Bây giờ chúng ta đang ở trong cơ thể của Tô Kiến Đức, và thế giới này được tạo thành từ máu thịt của ông ta. Ninh Vi Trần, Tô Kiến Đức tương ứng với câu chuyện cổ tích thứ tư —— Khu vườn của người khổng lồ.”
Đôi mắt hoa đào của Ninh Vi Trần đen tối không rõ, mỉm cười nói: “Ồ, sau đó thì sao.”
Diệp Sanh nói: “Khi tôi xử lý con rối gỗ và con chim, tôi phát hiện ra rằng những nhân vật trong truyện cổ tích này có thể bị giết bởi kết cục của chính nó. Nếu chúng ta làm theo tình tiết cốt truyện của 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》là có thể tiêu diệt dị giáo cấp B Tường Người theo cách tương tự. Nhưng bây giờ chúng ta đang bị mắc kẹt trong cơ thể của Tường Người và không thể nhìn thấy người khổng lồ —— câu chuyện cổ tích thứ tư đơn giản là không có khả năng hoàn thành.”
“Cố Sự Đại Vương muốn nhốt chúng ta vào thế giới cổ tích, nhưng luật lệ mà hắn đặt ra lại có sơ hở.” Diệp Sanh cau mày bỏ qua quá trình hành động và điều tra của mình, trực tiếp nói thẳng kết quả: “Ba anh em sẽ sớm đào bới xuyên qua khu vườn này.”
“Trước tiên chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó liên lạc với Cục Phi tự nhiên. Nếu chúng ta cứ ở trong ảo cảnh do Cố Sự Đại Vương tạo ra, chúng ta sẽ chỉ rơi vào thế bị động.”
Ninh Vi Trần nghe xong, an tĩnh nói: “Không cần liên hệ Cục Phi tự nhiên, bọn họ sẽ tự mình đến đây.”
Diệp Sanh nhanh chóng phản ứng lại.
Đúng vậy, giá trị thần quái của Tường Người là cấp B, điều này chắc chắn đã kinh động đến Thiên Xu.
Nhưng nếu Cục Phi tự nhiên lại đây, cậu sẽ giải thích chuyện đêm nay như thế nào?
Diệp Sanh nhíu mày, bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Ninh Vi Trần trầm mặc nhìn cậu, đột nhiên mở miệng: “Diệp Sanh, em đã gặp được Cố Sự Đại Vương.”
“......” Một câu làm đại não đang nhanh chóng chuyển động của Diệp Sanh bị mắc kẹt, đôi mắt hạnh của cậu mở to, không thể tin được nhìn hắn, cao giọng nói: “Cậu gặp được Cố Sự Đại Vương?!”
Ninh Vi Trần mím môi, nói: “Đúng vậy.”
Lúc này Diệp Sanh mới chú ý tới sắc mặt của Ninh Vi Trần có chút không tốt lắm.
Diệp Sanh chau mày: “Cậu đánh nhau với gã?”
Ninh Vi Trần lắc đầu: “Không có.”
Diệp Sanh: “Cậu bị thương à?”
Ninh Vi Trần rũ mắt, gượng cười, nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
“......”
Diệp Sanh không thể nói được cảm xúc trong lòng của mình, nhưng vào lúc này, sự chán ghét của cậu đối với Cố Sự Đại Vương đã lên đến đỉnh điểm! Sự hung bạo trong lòng cậu khiến đôi mắt cậu nhiễm một tầng màu đỏ. mercy of god, chẳng trách nó được gọi là mercy of god. Để những kẻ dị giáo đó sống sót quả thực là là lòng thương xót của Chúa!
Diệp Sanh lạnh lùng cất điện thoại.
Lần đầu tiên cậu chủ động nắm lấy cánh tay của Ninh Vi Trần và nói.
“Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài sau, hãy giữ chặt tôi nhé.”
Ninh Vi Trần nhìn cậu một lát, lập tức cong môi nở nụ cười, an ủi nói: “Đừng lo lắng, em không sao. Cố Sự Đại Vương sợ chọc phải phiền toái nên gã không ở chỗ này lâu lắm.”
Diệp Sanh trầm mặc thật lâu, nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Cậu luôn khó nắm bắt về sức mạnh của Ninh Vi Trần.
Đôi khi cậu cảm thấy Ninh Vi Trần sâu không lường được, đôi khi cậu cảm thấy Ninh Vi Trần không toàn năng như cậu tưởng tượng. Trên người Ninh Vi Trần đã bị cấy ghép dị giáo cấp A Hải yêu, có được tiềm năng thiên phú đứng đầu. Nhưng nhiệm vụ đầu tiên sau khi trở về Trung Quốc của hắn lại thất bại.
Biết nhau đã lâu như vậy, Diệp Sanh vẫn chưa từng thấy Ninh Vi Trần sử dụng dị năng của mình một lần. Suy cho cùng, dị năng được cấy vào cơ thể không phải là bẩm sinh và hắn cần phải học tập, làm quen, khống chế nó và chậm rãi thuần thục. Với thái độ thản nhiên và thờ ơ của Ninh Vi Trần đối với những kẻ dị giáo, Diệp Sanh cảm thấy có khả năng từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa dùng dị năng của Hải yêu được mấy lần.
“......”
Chẳng trách những người bên cạnh Ninh Vi Trần như quản gia và bác sĩ đều là quan chấp hành cấp A và cấp S. Ninh gia nhất định sẽ làm mọi cách để bảo vệ sự an toàn cho người thừa kế của mình.
Các giác quan của Diệp Sanh rất nhạy bén và cậu luôn chú ý đến Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần muốn không bị cậu phát hiện hắn đang chật vật rất đơn giản, dù sao ảnh đế này cũng có thể biểu đạt một vạn biểu cảm khác nhau. Nhận thấy ánh mắt nhìn chăm chú của cậu, Ninh Vi Trần ngẩng đầu lên nở nụ cười, đôi mắt đào hoa mỉm cười nhìn lại cậu giống như thường lệ với khí chất khinh mạn lơ đãng. Nhưng đôi môi tái nhợt và hàm dưới vẫn luôn căng chặt vẫn nói cho cậu biết trạng thái của Ninh Vi Trần không ổn.
Giọng nói lớn của ba anh em vọng lên từ dưới giếng.
“Anh cả! Cuối cùng cũng đào tới đáy!”
“Anh cả! Dưới đó không có nước! Anh ơi! Ahhhh!”
Ba anh em trong truyện cổ tích không thể rời khỏi thế giới này. Thế giới thực bên ngoài là một địa ngục tro tàn đối với họ.
Sau một loạt tiếng la hét hoảng loạn, ba anh em bắt đầu leo lên như điên.
Trong nháy mắt binh hoang mã loạn, Diệp Sanh nắm lấy tay Ninh Vi Trần, thấp giọng nói: “Đi thôi.” Cậu đứng rất gần Ninh Vi Trần, trong lúc xoay người hô hấp dường như cọ qua vành tai của Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần trầm ngâm nhìn cậu, bỗng nhiên cười một cái, nhỏ giọng nói: “Anh trai, em ôm anh được không?”
Diệp Sanh: “......”
Diệp Sanh: “............”
Diệp Sanh: “Sao cũng được.”
Nhận thấy cái giếng do ba anh em vất vả đào ra sau khi họ rời khỏi đó đang bắt đầu dung hợp lại.
“Đi!” Diệp Sanh không nói nhảm nữa, cậu ôm lấy Ninh Vi Trần nhảy về phía trước.
Khi đang rơi xuống, Ninh Vi Trần được cậu cho phép thuận thế ôm lấy eo cậu.
Toàn thân Diệp Sanh cứng đờ, gió thổi từ dưới lên thổi bay áo thun của cậu, để lộ một phần làn da trắng nõn, cho nên lúc này tay Ninh Vi Trần trực tiếp dán vào trên người cậu.
Diệp Sanh leo núi mà lớn lên và lăn lộn trên dãy núi Âm Sơn, tay, chân, vai, cột sống và eo của cậu đều rất khỏe mạnh, việc tập luyện lâu dài đã khiến vòng eo của cậu trở nên thon gọn và săn chắc. Khi đứng trông giống như tùng như bách, chỉ khi c ởi quần áo mới có thể nhìn thấy vùng da đó, trắng lạnh và thanh tú, giống như một đoạn ánh trăng và đường cong hoàn hảo.
Cảm giác bị người khác dùng tay khống chế quá bị động. Sắc mặt Diệp Sanh khó coi, muốn quay đầu lại.
Ninh Vi Trần đã tựa cằm ở trên vai cậu, khẽ cười một tiếng: “Đừng nhìn em, anh nhìn đường đi.”
Mẹ kiếp.
Diệp Sanh đã kìm lại rất nhiều lời chửi thề.
Ngón tay Ninh Vi Trần nhẹ nhàng xoa xoa eo cậu, đầu ngón tay ái muội, nơi nào đi qua dường như đều có dòng điện nhẹ. Hắn chợt mỉm cười không rõ ý nghĩa nói: “Anh trai, anh gầy quá, sao eo anh nhỏ thế?”
Diệp Sanh lạnh như băng nói: “Cậu muốn chết sao?”
“Em không muốn.” Ninh Vi Trần lại cười một tiếng, dừng lại có chừng mực, ngoan ngoãn câm miệng.
Sau khi tiếp đất, Diệp Sanh lập tức ấn vai hắn định đẩy hắn ra, nhưng cậu lo lắng sức khỏe của Ninh Vi Trần hiện tại không tốt nên cậu cũng không có dùng sức. Diệp Sanh nói: “Buông ra.”
“Được.” Ninh Vi Trần bình tĩnh nói.
Nhảy ra từ thế giới Tường Người là có một sự biến đổi giữa ánh sáng và bóng tối tối tăm và méo mó.
Sau khi trời đất quay cuồng, bọn họ trở lại trong hiện thực. Họ trở lại phòng tiện ích dưới cầu thang.
Chổi, giẻ lau, thùng rác, hộp gỗ chất đống trước cửa, bốc mùi đồ cũ mục nát. Khi họ bước ra thì cửa đã bị khóa. Diệp Sanh bước tới, đưa tay ra thì phát hiện cửa đã đóng chặt, không thể mở được nữa.
—— Lối đi dẫn đến không gian dưới lòng đất hiện đã bị khóa hoàn toàn.
Diệp Sanh trầm giọng nói: “Lạc Hưng Ngôn và những người khác vẫn còn ở trong đó.”
Dị năng của Tường Người thuộc về hệ không gian.
Lạc Hưng Ngôn và những người khác hiện đang bị mắc kẹt trong thế giới cổ tích đó.
Ninh Vi Trần nói: “Đừng lo lắng.”
Tách! Đột nhiên đèn ở hành lang bật sáng. Diệp Sanh đột nhiên quay đầu lại, phát hiện là đạo diễn quay phim tuyên tuyền, đạo diễn nửa đêm bị nước tiểu nghẹn tỉnh, hắn đứng dậy đi vệ sinh vừa bật đèn lên liền thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đang đứng ở đầu cầu thang, thiếu chút nữa cảm thấy chính mình còn đang nằm mơ.
Hắn dùng sức dụi dụi mắt, nghi ngờ hỏi: “Các cậu đến đây làm gì?”
Diệp Sanh vừa định nói chuyện.
Ầm vang! Đột nhiên toàn bộ tòa nhà chuyển động và một trận động đất mạnh có thể cảm nhận được truyền lên từ dưới lòng đất.
Đạo diễn hoàn toàn bị động tĩnh này đánh thức, ánh mắt trở nên thanh tỉnh, sắc mặt tái nhợt, hét lớn: “Mẹ kiếp mẹ kiếp trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy! Động đất?! Có động đất à?!”
Sự rung chuyển dữ dội này đã đánh thức tất cả những người ở trong tòa nhà thi đấu cũ.
Tiếng răng rắc, nhiều âm thanh mang giày, tiếng bước đi, hoảng loạn và tiếng mở cửa lần lượt vang lên. Hoàng Kỳ Kỳ ôm gối vội vàng đi ra ngoài.
Chớp mắt một cái, cô run rẩy hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi có động đất, các người có cảm nhận được không?”
Sắc mặt của Quảng Tuyết Bình cũng không hơn gì cô, tái nhợt nói: “Tôi cảm nhận được.” Một nhóm người nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương là tin tức khiến mình hoảng sợ —— Động đất!
“Có động đất, mau ra ngoài! Chạy đến sân thể dục đi!”
Sau tiếng hét của ai đó không quen biết, mọi người hoảng sợ chạy ra ngoài. Nhưng khi chạy đến trước cửa nhà thi đấu thể thao cũ, họ phát hiện ở nơi này có một hàng ô tô đậu. Người đang đứng phía trước xe là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn, bên cạnh cô là một chàng trai trẻ với khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc, cả hai đều mặc quân trang màu đen bạc, đeo găng tay màu trắng, trên nền quân phục, vẻ mặt của họ toát ra sự nghiêm túc hoàn toàn khác với người thường.
“Các người là ai?” Đêm nay đạo diễn đã không biết trợn tròn mắt bao nhiêu lần.
Trình Tắc nhìn bọn họ, gật đầu với Từ Thanh đứng đằng sau. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Từ Thanh chủ động bước tới, nghiêm mặt nói với mọi người: “Nhà thi đấu cũ sắp dọn dẹp để điều tra một chuyện, các người đi theo tôi.” Việc sơ tán người dân trong tình huống dị giáo cấp cao đã là điều mà Cục Phi tự nhiên rất quen thuộc.
Đạo diễn giơ tay, giọng run run nhắc nhở: “Báo cáo cảnh sát, vừa rồi có động đất.”
Từ Thanh không kiên nhẫn, không thể nhịn được nữa nói: “Lại đây!” Hắn có khí chất mạnh mẽ, vẻ mặt nghiêm túc.
Một nhóm sinh viên đại học còn chưa bước ra ngoài xã hội đột nhiên dừng lại, ngây người đi theo hắn.
Sau khi xác nhận trong nhà thi đấu không có người bình thường, Trình Tắc liền duỗi tay ra.
Cô là quan chấp hành cấp A, thân là cục trưởng Cục Phi tự nhiên Hoài Thành, dị năng của Trình Tắc cũng là hệ không gian.
Thiên Xu nói với cô rằng dị giáo ở nhà thi đấu cũ này rất lớn, cực kỳ lớn.
Khu vực này phải được khoanh vùng và xử lý.
Những đám mây và khói màu hoa cà từ mặt đất bốc lên, liên tục tụ lại trên bầu trời và ngưng tụ thành một kết giới hình bán nguyệt.
Một hàng rào màu tím cao hàng chục mét bao trùm toàn bộ nhà thi đấu cũ, tạo thành một không gian cách ly với thế giới bên ngoài khiến người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong!
Sau đó, mặt đất lại rung chuyển, tòa nhà to lớn hùng vĩ trước mặt chỉ có thể gọi người ngước nhìn lên này, dường như “sống lại”, máu đỏ thắm rỉ ra từ bức tường cuồn cuộn không ngừng.
Diệp Sanh bước nhanh ra khỏi nhà thi đấu và nghe thấy một âm thanh như núi đổ, ầm! Cậu quay đầu lại và mở to mắt.
Dưới bầu trời màu hoa oải hương, có một hư ảnh khổng lồ đầy máu đang thức dậy phía trên nhà thi đấu.
Cảnh tượng này quá ma huyễn.
Phía sau tòa nhà, một “người khổng lồ” từng chút một đứng dậy. Nó cao hơn và lớn hơn nhà thi đấu.
Thân hình to lớn, đỏ như máu giống như một ngọn núi hùng vĩ. Người khổng lồ không có khuôn mặt, không có nét mặt và không có tứ chi xác định. Thịt nát, xi măng, xương —— ghép lại với nhau thành một hình dạng con người mơ hồ. Nó đứng giữa trời và đất, mùi hôi thối của xác chết tràn ngập bầu trời. Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến người ta không thở được.
Bây giờ người khổng lồ đang rất tức giận.
Nó bước về phía trước, và với mỗi bước nó đi, toàn bộ vùng đất dường như đang chuyển động.
Rầm, rầm, rầm!
Khi đến gần hơn, mọi người đều thấy trên cơ thể người khổng lồ có một cái lỗ. Có thứ gì đó cứ chảy ra khỏi lỗ.
Tuyết tan, máu, thịt và mảnh vụn chảy ra... Hòa lẫn trong dòng máu bẩn thỉu đó còn có vài người.
Họ dường như bị trục xuất khỏi bụng của người khổng lồ.
Lạc Hưng Ngôn vẻ mặt xanh mét, cùng với ba người Hạ Văn Thạch, Trần Cẩn, Tạ Văn Từ đã ngất xỉu.
Cố Sự Đại Vương đã rời đi.
Giấc mơ cổ tích bị Diệp Sanh phá vỡ.
Bây giờ Tường Người đã cho họ thấy màu sắc thực sự của nó.
Lạc Hưng Ngôn lúc này thực sự đã nổi điên, đôi mắt mèo đầy giận dữ và sát ý, tay nắm chặt sợi dây xích sắt, gân xanh nổi lên. Ở trong truyện cổ tích, ngại với quy tắc của Cố Sự Đại Vương nên anh mới bị hạn chế ở khắp nơi.
Bây giờ một kẻ dị giáo cấp B đã xuất hiện, anh phải tự tay giế t chết nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.