Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 239: Nhiệm Vụ Phụ
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
Khối bát diện màu đỏ như máu nhỏ như con xúc xắc không ngừng lăn trong không trung và vững vàng đáp xuống lòng bàn tay trắng nõn.
Diệp Sanh bước đi trên hành lang của tòa nhà giảng dạy bỏ hoang, tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng. Sàn hành lang của tòa nhà Bác Văn đầy lông máu và thịt đông lại, gió từ cầu thang thổi lên, những tiếng r3n rỉ nghe như tiếng khóc.
Mà cậu lại đang bước đi trong bóng tối, hoàn toàn hòa nhập với môi trường kỳ lạ này, mang đến cho cậu một cảm giác áp bức ngột ngạt.
Khối bát diện bị ném lên xuống, hình vòng cung đẫm máu và kỳ quái.
Những ngón tay dài và trắng của Diệp Sanh nắm lấy nó.
Chiếc áo sơ mi đen khiến phần da hở trên cổ trông trắng trẻo, vai, lưng, eo và chân đều cân đối hoàn hảo. Khi Diệp Sanh đi đến cuối cùng, cánh cửa hoen gỉ và đổ nát của lớp 1 đã chủ động mở ra cho cậu. Kẹt một tiếng, Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn thấy khu vực cấm cuối cùng của phó bản này.
Vụ giết người ban đầu đã biến toàn bộ lớp học thành địa ngục trần gian. Hiện tại, boss phó bản, tên dị giáo cấp D, thầy Tiêu, đang run rẩy dựa vào tường, khi chết, đầu của gã bị xẻ làm đôi và khoét rỗng, bây giờ hai bên trái và phải lại được ghép lại với nhau, và phần trên và phần dưới hơi lệch. Ngũ quan trên khuôn mặt của gã cũng một trên một dưới, biến dạng và méo mó.
Thầy Tiêu vẫn mặc chiếc áo giáo viên nhuốm đầy máu đỏ đen, mỉm cười với Diệp Sanh còn xấu hơn cả khóc.
Thầy Tiêu có răng vẩu, là một loại răng vẩu rất đáng sợ, lởm chởm, giống như một con quái vật.
Điều này phù hợp với tình trạng rối loạn ăn uống của gã.
Diệp Sanh nói: "Ông có biết mình bị kéo vào Trò chơi Khải Minh không?"
Thầy Tiêu run rẩy nói: "Tôi biết, tôi biết. Đế Quốc đã sớm thông báo cho tôi."
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Trò chơi Khải Minh đặt ra hạn chế gì cho ông."
Thầy Tiêu gần như quỳ xuống trước mặt cậu, khóc lớn: "Tôi không thể chủ động giết người trừ khi người chơi cố gắng tấn công tôi. Tôi, tôi chỉ muốn ăn năng lượng của một số người sống. Tất nhiên, nếu họ muốn tự sát, cho tôi đồ ăn còn tốt hơn nữa."
Ứng dụng Khải Minh nhấn mạnh với người chơi rằng boss phó bản sẽ không chủ động tấn công con người nên họ chỉ cần nhập vai và tìm nhiệm vụ một cách an tâm.
Diệp Sanh: "Nhiệm vụ chính của "Trường trung học Thanh Hòe" là gì?"
Thầy Tiêu nói: "Tiễn tôi đi, cũng chính là... cho tôi ăn no."
Diệp Sanh cúi đầu xem có chỗ nào sạch sẽ không.
Cảm giác ngột ngạt khi cậu đứng đó mạnh mẽ đến nỗi thầy Tiêu lập tức chủ động lau ghế cho cậu.
Diệp Sanh nói: "Nói cụ thể đi."
Thầy Tiêu sao dám giấu?
Gã lập tức kể cho cậu về tất cả các nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ chính của trường trung học Thanh Hòe, đồng thời kể cho Diệp Sanh biết chuyện đã xảy ra ở đây.
"Kia, cái kia, boss, tôi có chứng rối loạn ăn uống. Tôi thích ăn óc, đại não, tiểu não và thân não của người ta."
Bất cứ ai có thể trở thành kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ bảy đều ít nhiều bi3n thái. Thầy Tiêu nói xong, gã cẩn thận nhìn vẻ mặt của Diệp Sanh, xác định cậu không có biểu cảm gì mới tiếp tục nói.
"Trường trung học Thanh Hòe là một ngôi trường hoàn toàn khép kín. Nó theo đuổi nền giáo dục sói* và mỗi ngày truyền cho học sinh ý tưởng rằng nếu không vào được một trường đại học tốt, cuộc sống của họ sẽ bị hủy hoại. Vì vậy, năm nào mọi người cũng có người nhảy khỏi tòa nhà vì họ không thể chịu được áp lực! Sau khi tôi tốt nghiệp cao học, khi tôi xem tin tức về việc có người nhảy khỏi tòa nhà ở trường trung học Thanh Hòe và não của cậu ấy bị rò rỉ ra ngoài, lòng tôi chợt động và đầu tôi nóng bừng, vì vậy tôi đóng gói đồ đạc và đến đây ngay trong đêm."
*Giáo dục sói: Bản thân "giáo dục sói" không liên quan nhiều đến tinh thần của loài sói mà chỉ dựa trên cách loài sói sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt. Nó rèn luyện ý chí của học sinh và sự cạnh tranh giữa kẻ yếu và kẻ mạnh.
Thầy Tiêu nói.
"Tôi sẽ đặc biệt chú ý đến những học sinh xa lánh trong lớp, tính cách u ám, thành tích không tốt. Tôi sẽ đợi đến ngày các em không chịu nổi mà nhảy khỏi tòa nhà, rồi tôi sẽ ngồi xổm trên mặt đất để nhặt thức ăn."
Thầy Tiêu thề với trời: "Tôi chưa bao giờ tự ý làm hại ai, tôi chỉ nhặt của hời mà ăn thôi! Dù sao cậu ta cũng đã chết rồi, tôi không thể ăn một chút sao?!"
Diệp Sanh: "..." Cậu thực sự không hiểu tại sao Tiêu Dịch Thi lại có gan nói ra lời ấm ức như vậy.
Thầy Tiêu thở dài.
"Tôi bị lật thuyền trong mương ở trên người một bạn nữ trong lớp. Cô bé là con gái của một kẻ sát nhân và cũng là đối tượng bị bắt nạt trong lớp. Lúc đầu, tôi chỉ muốn ngồi xổm đợi cô bé nhảy khỏi tòa nhà —— nhưng không ngờ, bố cô bé là một kẻ giết người, và cô bé cũng là một kẻ giết người! Một người lương thiện, trông gầy gò và yếu đuối, có thể bị đánh đập, mắng mỏ, mà lại đi giết người tới mức lục thân không nhận! Lúc đó tôi đang ở trong lớp tự học buổi tối thứ sáu, và tôi tận mắt nhìn thấy cô bé dùng dây thừng siết chết người bạn cùng bàn rồi ném xác xuống ao."
"Tôi ch ảy nước dãi, à không, nước mắt lập tức chảy dài trên mặt. Thật là tàn nhẫn. Tôi thừa dịp khi cơ thể còn ấm, tôi nhảy xuống sông vớt người nọ ra, dùng búa cạy mở não cậu ta ra ăn xong lại vứt xác xuống hồ. Tôi tính thứ hai tôi sẽ gọi cảnh sát."
Diệp Sanh: "Thứ sáu ông nhìn thấy cô ấy giết người, tại sao ông lại đợi đến thứ hai mới gọi cảnh sát?"
Thầy Tiêu nhịn không được, nhớ lại ngày đó nước miếng không kiềm chế được trào ra, thèm muốn nói: "Bởi vì khi đó cô ta chỉ giết người đầu tiên mà thôi! Kế hoạch trả thù của cô ta là nhằm vào cả lớp! Cô ta vẫn chưa dừng lại! Tôi......tôi đã đói lâu rồi."
Cứ như vậy, gã lặng lẽ đi theo con gái của kẻ sát nhân, ch ảy nước miếng.
Khi cô giết ai đó, gã dùng búa đập vỡ não người đó và ăn mọi thứ bên trong.
"Các phương thức giết người của cô ta đều kỳ quái. Đầu tiên, cô ta dùng thuốc độc g iết chết tất cả bạn cùng phòng trong ký túc xá, sau đó, trong tòa nhà nghệ thuật, cô ta biến thi thể của một sinh viên mỹ thuật thành một bức tượng thạch cao, cô ta còn vào nhà vệ sinh và dùng cưa để cưa xác một cậu bé thành nhiều mảnh. Nhiệm vụ phụ của trường trung học Thanh Hòe là về sự kỳ lạ của những nơi này."
"Chúng phân biệt là 【Tiếng khóc bên hồ】 【Bức tượng chảy máu】 【Đôi mắt trong nhà vệ sinh】 【Dưới gầm giường trong phòng ngủ】."
"Không ai trong số họ trở thành dị giáo sau khi chết, nên về cơ bản, việc tìm ra lý do quái đản và hiểu rõ nguyên nhân cái chết của họ sẽ vượt qua được nhiệm vụ phụ."
"Cuối cùng, tôi theo cô bé vào lớp học lớp 1, năm ba. Tôi tưởng rằng còn có thể có thêm một bữa ăn ngon nữa nhưng hóa ra cô bé đang đợi tôi!!!"
Thầy Tiêu tức giận đến suýt nứt đầu, tuy nhiên ngay từ đầu, đầu của gã đã bị chẻ đôi đầu, sau đó gã bình tĩnh lại, đưa tay ra đỡ sọ, ổn định lại rồi tiếp tục nói một cách khó khăn.
"Cô ta hỏi tôi, não người có hương vị gì? Và rồi cô ta giết tôi."
"Cô ta còn mổ đầu tôi, khoét rỗng não tôi. Cô ta nuốt một ngụm não, cảm thấy ghê tởm nên vứt bỏ toàn bộ não, tiểu não và cuống não của tôi. Đại não ném xuống hồ, tiểu não ném vào phòng vệ sinh nam, còn cuống não thì ném vào tòa nhà nghệ thuật. Nhiệm vụ chính thực ra là giúp tôi tìm lại bộ não của mình."
Thầy Tiêu tức giận muốn chết.
Diệp Sanh: "..." Chẳng trách gã chỉ là dị giáo cấp D. Nếu cô gái đó được phép trở thành kẻ dị giáo ở trường trung học Thanh Hòe, cô ta ít nhất sẽ đạt đến cấp B.
"Còn cô gái đó thì sao? Cô ấy không trở thành kẻ dị giáo sao?"
Thầy Tiêu lắc đầu: "Không, sau khi gi ết chết mọi người, cô ấy đã nhảy từ trên cao xuống tự sát, chắc chắn cô ấy không hề hối hận."
Sau khi nghe hết các câu chuyện chính và phụ, cuối cùng Diệp Sanh cũng hiểu tại sao đây là phó bản 【Nhập vai】, bởi vì cách để qua cửa là tìm đồ vật, giúp Thầy Tiêu phục hồi thân não, đại não và tiểu não bị mất do cô gái giết người rồi vứt bỏ. Những thứ này đều nằm trong ba địa điểm quái đản trong khuôn viên trường trung học Thanh Hòe. Chỉ vì không có dị giáo ở những nơi này không có nghĩa là không có hiện tượng thần quái nào đó.
Đối với người bình thường, chỉ cần nhìn thấy máu chảy ra từ mắt của bức tượng cũng đủ khiến họ sợ gần chết.
Mức độ nguy hiểm của trường trung học Thanh Hòe rất thấp, chủ yếu kiểm tra lòng dũng cảm, sự cẩn thận và khả năng thu thập manh mối của một người.
Thầy Tiêu hoảng sợ: "Boss, boss, cậu còn có mệnh lệnh nào khác không?"
Diệp Sanh: "Không."
Thầy Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Ồ, được thôi. Nếu những người chơi này tìm cách mời thần linh mời tôi tới lần nữa, tôi sẽ nói cho bọn họ điều kiện tiễn tôi đi."
Diệp Sanh nói: "Ừ."
Cậu cất khối bát diện đi và lấy cây bút kể chuyện ra.
Thầy Tiêu: "!"
Nếu như trước đó khối bát diện khiến thầy Tiêu thấm ra khỏi tường thì cây bút truyện này giờ đây khiến thầy Tiêu sợ hãi muốn thấm trở lại vị trí cũ.
"Bo...boss..."
Diệp Sanh xoay bút, nhất thời không nghĩ ra cậu nên viết như thế nào, liền đặt nó xuống.
Diệp Sanh nói: "Ông tiếp tục nhiệm vụ, coi như tôi chưa từng tới."
Diệp Sanh đứng dậy và bước ra ngoài.
Thầy Tiêu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Được, được."
Trường trung học Thanh Hòe hiện đã được Diệp Sanh nhìn thấy không sót gì.
Diệp Sanh quan sát sự phân bố của các giá trị thần quái trong ngôi trường này và phát hiện ra rằng mặc dù không có kẻ dị giáo ở hồ sau, nhà vệ sinh, ký túc xá và tòa nhà nghệ thuật nhưng con người rất dễ trở nên điên loạn, họ có được đôi mắt âm dương và nhìn thấy những bóng ma mà họ không nên nhìn thấy.
Sau khi cậu từ tòa nhà Bác Văn trở về, các bạn cùng lớp 1 vẫn đang thảo luận.
Sắc mặt mọi người đều hoảng sợ và tái nhợt, không ai dám một mình trở về ký túc xá.
"Nhật ký của Vương Tiểu Minh nói bọn họ đang chơi trò Bút Tiên trong phòng học của lớp 1, tầng 3, tòa nhà Bác Văn. Chúng ta cũng đến đó à?"
"Cậu định làm gì ở đó? Cậu muốn chơi Bút Tiên thêm một lần nữa sao?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ chính là tiễn thần đi. Mấu chốt là chúng ta phải hiểu được thần muốn gì. Điều kiện tiễn thần đi không phải chỉ có thần ban cho chúng ta sao?"
"Cái này không phải quá mạo hiểm sao? Tôi, tôi có chút sợ huhuhuhuhu."
Trước đó Từ Mãng đã bị Diệp Sanh hung hăng vả mặt, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, gã là người duy nhất có dị năng trong lớp, lòng dũng cảm và kinh nghiệm đối mặt với ma quỷ đã đánh bại tất cả mọi người. Từ Mãng chủ động nói ra mình phát hiện được gì, trước kia đám người kia chơi trò chơi Bút Tiên như thế nào, sau đó trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Từ Mãng bị một phát bắn của Diệp Sanh làm cho sợ hãi đến mức không thể để d*c vọng trong người gã dâng lên, nhưng điều đó không có nghĩa là gã không oán giận Trữ Khánh và những người khác.
Gã không thể giải quyết họ một cách công khai nên gã sẽ làm việc đó một cách bí mật.
Vì vậy Từ Mãng dựa vào kinh nghiệm của bản thân với tư cách là dị năng giả để phủ nhận phân tích của Từ Mãng và từ từ ép bọn họ ra ngoài.
Một số người vốn ở cùng nhóm với Trữ Khánh dần dần phát hiện ra điều này, đều tỏ ra do dự. Cuối cùng khát vọng chiến thắng đã vượt qua tất cả, bọn họ và Từ Mãng vô tình sát cánh cùng nhau.
Khi Diệp Sanh trở lại lớp học.
Mọi người đã hoàn thành phân tích sơ bộ.
Họ quyết định đến tòa nhà Bác Văn và hỏi Thần một lần nữa, lần này họ hỏi Thần một cách rõ ràng về điều kiện để tiễn nó đi.
"Buổi tối phòng học sẽ tắt đèn, trường trung học Thanh Hòe có rất nhiều nhiệm vụ phụ, chúng ta không thể chỉ ở một chỗ, mọi người hãy trở về ký túc xá, có hiện tượng gì lạ thì nhớ nói cho tôi biết."
Từ Mãng cười khẩy.
"Tôi biết mọi người còn chưa quen, không sao cả, một mình tôi đi đến tòa nhà Bác Văn để thỉnh thần."
Nhưng ngay sau khi gã ra ngoài, lớp trưởng lớp bên cạnh đã đến chỗ gã. Đó là một dị năng giả khác che giấu dị năng bước vào. Một thanh niên béo lùn ục ịch.
Thanh niên mập mạp cười nói: "Người anh em, lãnh đạo một nhóm người bình thường khó lắm."
Từ Mãng sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cậu muốn nói cái gì?"
Chàng trai béo lùn nói: "Tôi đã học được một điều. Trường trung học Thanh Hòe vừa kết thúc kỳ thi hàng tháng quy mô lớn cách đây không lâu, hiện tại đang sắp xếp lại lớp học."
Ánh mắt Từ Mãng lóe lên, nhưng gã nhanh chóng đè nén hưng phấn nói: "Chờ một chút đã."
Haha, gã muốn giết đám ngốc lớp 1 này trước.
【 Ugh... Sự ích kỷ của dị năng giả sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng. 】
【 Có phải họ đang có kế hoạch thành lập một lớp học của riêng mình? Uh, còn những người bình thường thì chơi len sợi? 】
【 Nếu bọn họ thành lập một lớp ngay bây giờ thì còn tốt. Điều kinh tởm là Từ Mãng dự định lợi dụng cơ hội cứu mạng một lần mà Trò chơi Khải Minh ban cho những người mới kia để đánh đổi mạng sống của một nhóm người và lấy nhiệm vụ phụ. 】
【 Các công dân của Thành phố Giải trí Thế giới có một kỹ năng truyền thống, qua cầu đốt ván, dùng xong liền giết. 】
【 Tại sao mấy người lại bênh vực kẻ yếu với những người mới đến như vậy? Mấy người không thấy rằng họ thậm chí còn không dám chơi Bút Tiên nữa sao? Nguyên tắc kẻ yếu ăn kẻ mạnh được áp dụng ở mọi nơi. 】
【 Tôi cũng nghĩ rằng làn đạn bớt thánh mẫu đi. Ở trường trung học Thanh Hòe, dị năng giả nghiền nát về mọi mặt. 】
【 Những kẻ dị giáo cấp D trong phó bản vẫn chưa chủ động ra tay. Tôi đã có thể dự đoán được cái kết rồi. Những người bình thường làm việc cho các dị năng giả, và cuối cùng các dị năng giả tổ chức lại glớp và cùng nhau loại bỏ tất cả những người bình thường. 】
【 Suốt quá trình tôi không nhìn thấy Diệp Sanh, tôi tưởng anh ấy sẽ cho tôi chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng anh ấy thậm chí còn không tham gia vào cuộc thảo luận. 】
【 Đưa máy quay cho Diệp Sanh, tôi muốn xem anh ấy thể hiện như thế nào trong phó bản. 】
Diệp Sanh bước đi trên hành lang của tòa nhà giảng dạy bỏ hoang, tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng. Sàn hành lang của tòa nhà Bác Văn đầy lông máu và thịt đông lại, gió từ cầu thang thổi lên, những tiếng r3n rỉ nghe như tiếng khóc.
Mà cậu lại đang bước đi trong bóng tối, hoàn toàn hòa nhập với môi trường kỳ lạ này, mang đến cho cậu một cảm giác áp bức ngột ngạt.
Khối bát diện bị ném lên xuống, hình vòng cung đẫm máu và kỳ quái.
Những ngón tay dài và trắng của Diệp Sanh nắm lấy nó.
Chiếc áo sơ mi đen khiến phần da hở trên cổ trông trắng trẻo, vai, lưng, eo và chân đều cân đối hoàn hảo. Khi Diệp Sanh đi đến cuối cùng, cánh cửa hoen gỉ và đổ nát của lớp 1 đã chủ động mở ra cho cậu. Kẹt một tiếng, Diệp Sanh ngước mắt lên và nhìn thấy khu vực cấm cuối cùng của phó bản này.
Vụ giết người ban đầu đã biến toàn bộ lớp học thành địa ngục trần gian. Hiện tại, boss phó bản, tên dị giáo cấp D, thầy Tiêu, đang run rẩy dựa vào tường, khi chết, đầu của gã bị xẻ làm đôi và khoét rỗng, bây giờ hai bên trái và phải lại được ghép lại với nhau, và phần trên và phần dưới hơi lệch. Ngũ quan trên khuôn mặt của gã cũng một trên một dưới, biến dạng và méo mó.
Thầy Tiêu vẫn mặc chiếc áo giáo viên nhuốm đầy máu đỏ đen, mỉm cười với Diệp Sanh còn xấu hơn cả khóc.
Thầy Tiêu có răng vẩu, là một loại răng vẩu rất đáng sợ, lởm chởm, giống như một con quái vật.
Điều này phù hợp với tình trạng rối loạn ăn uống của gã.
Diệp Sanh nói: "Ông có biết mình bị kéo vào Trò chơi Khải Minh không?"
Thầy Tiêu run rẩy nói: "Tôi biết, tôi biết. Đế Quốc đã sớm thông báo cho tôi."
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Trò chơi Khải Minh đặt ra hạn chế gì cho ông."
Thầy Tiêu gần như quỳ xuống trước mặt cậu, khóc lớn: "Tôi không thể chủ động giết người trừ khi người chơi cố gắng tấn công tôi. Tôi, tôi chỉ muốn ăn năng lượng của một số người sống. Tất nhiên, nếu họ muốn tự sát, cho tôi đồ ăn còn tốt hơn nữa."
Ứng dụng Khải Minh nhấn mạnh với người chơi rằng boss phó bản sẽ không chủ động tấn công con người nên họ chỉ cần nhập vai và tìm nhiệm vụ một cách an tâm.
Diệp Sanh: "Nhiệm vụ chính của "Trường trung học Thanh Hòe" là gì?"
Thầy Tiêu nói: "Tiễn tôi đi, cũng chính là... cho tôi ăn no."
Diệp Sanh cúi đầu xem có chỗ nào sạch sẽ không.
Cảm giác ngột ngạt khi cậu đứng đó mạnh mẽ đến nỗi thầy Tiêu lập tức chủ động lau ghế cho cậu.
Diệp Sanh nói: "Nói cụ thể đi."
Thầy Tiêu sao dám giấu?
Gã lập tức kể cho cậu về tất cả các nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ chính của trường trung học Thanh Hòe, đồng thời kể cho Diệp Sanh biết chuyện đã xảy ra ở đây.
"Kia, cái kia, boss, tôi có chứng rối loạn ăn uống. Tôi thích ăn óc, đại não, tiểu não và thân não của người ta."
Bất cứ ai có thể trở thành kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ bảy đều ít nhiều bi3n thái. Thầy Tiêu nói xong, gã cẩn thận nhìn vẻ mặt của Diệp Sanh, xác định cậu không có biểu cảm gì mới tiếp tục nói.
"Trường trung học Thanh Hòe là một ngôi trường hoàn toàn khép kín. Nó theo đuổi nền giáo dục sói* và mỗi ngày truyền cho học sinh ý tưởng rằng nếu không vào được một trường đại học tốt, cuộc sống của họ sẽ bị hủy hoại. Vì vậy, năm nào mọi người cũng có người nhảy khỏi tòa nhà vì họ không thể chịu được áp lực! Sau khi tôi tốt nghiệp cao học, khi tôi xem tin tức về việc có người nhảy khỏi tòa nhà ở trường trung học Thanh Hòe và não của cậu ấy bị rò rỉ ra ngoài, lòng tôi chợt động và đầu tôi nóng bừng, vì vậy tôi đóng gói đồ đạc và đến đây ngay trong đêm."
*Giáo dục sói: Bản thân "giáo dục sói" không liên quan nhiều đến tinh thần của loài sói mà chỉ dựa trên cách loài sói sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt. Nó rèn luyện ý chí của học sinh và sự cạnh tranh giữa kẻ yếu và kẻ mạnh.
Thầy Tiêu nói.
"Tôi sẽ đặc biệt chú ý đến những học sinh xa lánh trong lớp, tính cách u ám, thành tích không tốt. Tôi sẽ đợi đến ngày các em không chịu nổi mà nhảy khỏi tòa nhà, rồi tôi sẽ ngồi xổm trên mặt đất để nhặt thức ăn."
Thầy Tiêu thề với trời: "Tôi chưa bao giờ tự ý làm hại ai, tôi chỉ nhặt của hời mà ăn thôi! Dù sao cậu ta cũng đã chết rồi, tôi không thể ăn một chút sao?!"
Diệp Sanh: "..." Cậu thực sự không hiểu tại sao Tiêu Dịch Thi lại có gan nói ra lời ấm ức như vậy.
Thầy Tiêu thở dài.
"Tôi bị lật thuyền trong mương ở trên người một bạn nữ trong lớp. Cô bé là con gái của một kẻ sát nhân và cũng là đối tượng bị bắt nạt trong lớp. Lúc đầu, tôi chỉ muốn ngồi xổm đợi cô bé nhảy khỏi tòa nhà —— nhưng không ngờ, bố cô bé là một kẻ giết người, và cô bé cũng là một kẻ giết người! Một người lương thiện, trông gầy gò và yếu đuối, có thể bị đánh đập, mắng mỏ, mà lại đi giết người tới mức lục thân không nhận! Lúc đó tôi đang ở trong lớp tự học buổi tối thứ sáu, và tôi tận mắt nhìn thấy cô bé dùng dây thừng siết chết người bạn cùng bàn rồi ném xác xuống ao."
"Tôi ch ảy nước dãi, à không, nước mắt lập tức chảy dài trên mặt. Thật là tàn nhẫn. Tôi thừa dịp khi cơ thể còn ấm, tôi nhảy xuống sông vớt người nọ ra, dùng búa cạy mở não cậu ta ra ăn xong lại vứt xác xuống hồ. Tôi tính thứ hai tôi sẽ gọi cảnh sát."
Diệp Sanh: "Thứ sáu ông nhìn thấy cô ấy giết người, tại sao ông lại đợi đến thứ hai mới gọi cảnh sát?"
Thầy Tiêu nhịn không được, nhớ lại ngày đó nước miếng không kiềm chế được trào ra, thèm muốn nói: "Bởi vì khi đó cô ta chỉ giết người đầu tiên mà thôi! Kế hoạch trả thù của cô ta là nhằm vào cả lớp! Cô ta vẫn chưa dừng lại! Tôi......tôi đã đói lâu rồi."
Cứ như vậy, gã lặng lẽ đi theo con gái của kẻ sát nhân, ch ảy nước miếng.
Khi cô giết ai đó, gã dùng búa đập vỡ não người đó và ăn mọi thứ bên trong.
"Các phương thức giết người của cô ta đều kỳ quái. Đầu tiên, cô ta dùng thuốc độc g iết chết tất cả bạn cùng phòng trong ký túc xá, sau đó, trong tòa nhà nghệ thuật, cô ta biến thi thể của một sinh viên mỹ thuật thành một bức tượng thạch cao, cô ta còn vào nhà vệ sinh và dùng cưa để cưa xác một cậu bé thành nhiều mảnh. Nhiệm vụ phụ của trường trung học Thanh Hòe là về sự kỳ lạ của những nơi này."
"Chúng phân biệt là 【Tiếng khóc bên hồ】 【Bức tượng chảy máu】 【Đôi mắt trong nhà vệ sinh】 【Dưới gầm giường trong phòng ngủ】."
"Không ai trong số họ trở thành dị giáo sau khi chết, nên về cơ bản, việc tìm ra lý do quái đản và hiểu rõ nguyên nhân cái chết của họ sẽ vượt qua được nhiệm vụ phụ."
"Cuối cùng, tôi theo cô bé vào lớp học lớp 1, năm ba. Tôi tưởng rằng còn có thể có thêm một bữa ăn ngon nữa nhưng hóa ra cô bé đang đợi tôi!!!"
Thầy Tiêu tức giận đến suýt nứt đầu, tuy nhiên ngay từ đầu, đầu của gã đã bị chẻ đôi đầu, sau đó gã bình tĩnh lại, đưa tay ra đỡ sọ, ổn định lại rồi tiếp tục nói một cách khó khăn.
"Cô ta hỏi tôi, não người có hương vị gì? Và rồi cô ta giết tôi."
"Cô ta còn mổ đầu tôi, khoét rỗng não tôi. Cô ta nuốt một ngụm não, cảm thấy ghê tởm nên vứt bỏ toàn bộ não, tiểu não và cuống não của tôi. Đại não ném xuống hồ, tiểu não ném vào phòng vệ sinh nam, còn cuống não thì ném vào tòa nhà nghệ thuật. Nhiệm vụ chính thực ra là giúp tôi tìm lại bộ não của mình."
Thầy Tiêu tức giận muốn chết.
Diệp Sanh: "..." Chẳng trách gã chỉ là dị giáo cấp D. Nếu cô gái đó được phép trở thành kẻ dị giáo ở trường trung học Thanh Hòe, cô ta ít nhất sẽ đạt đến cấp B.
"Còn cô gái đó thì sao? Cô ấy không trở thành kẻ dị giáo sao?"
Thầy Tiêu lắc đầu: "Không, sau khi gi ết chết mọi người, cô ấy đã nhảy từ trên cao xuống tự sát, chắc chắn cô ấy không hề hối hận."
Sau khi nghe hết các câu chuyện chính và phụ, cuối cùng Diệp Sanh cũng hiểu tại sao đây là phó bản 【Nhập vai】, bởi vì cách để qua cửa là tìm đồ vật, giúp Thầy Tiêu phục hồi thân não, đại não và tiểu não bị mất do cô gái giết người rồi vứt bỏ. Những thứ này đều nằm trong ba địa điểm quái đản trong khuôn viên trường trung học Thanh Hòe. Chỉ vì không có dị giáo ở những nơi này không có nghĩa là không có hiện tượng thần quái nào đó.
Đối với người bình thường, chỉ cần nhìn thấy máu chảy ra từ mắt của bức tượng cũng đủ khiến họ sợ gần chết.
Mức độ nguy hiểm của trường trung học Thanh Hòe rất thấp, chủ yếu kiểm tra lòng dũng cảm, sự cẩn thận và khả năng thu thập manh mối của một người.
Thầy Tiêu hoảng sợ: "Boss, boss, cậu còn có mệnh lệnh nào khác không?"
Diệp Sanh: "Không."
Thầy Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Ồ, được thôi. Nếu những người chơi này tìm cách mời thần linh mời tôi tới lần nữa, tôi sẽ nói cho bọn họ điều kiện tiễn tôi đi."
Diệp Sanh nói: "Ừ."
Cậu cất khối bát diện đi và lấy cây bút kể chuyện ra.
Thầy Tiêu: "!"
Nếu như trước đó khối bát diện khiến thầy Tiêu thấm ra khỏi tường thì cây bút truyện này giờ đây khiến thầy Tiêu sợ hãi muốn thấm trở lại vị trí cũ.
"Bo...boss..."
Diệp Sanh xoay bút, nhất thời không nghĩ ra cậu nên viết như thế nào, liền đặt nó xuống.
Diệp Sanh nói: "Ông tiếp tục nhiệm vụ, coi như tôi chưa từng tới."
Diệp Sanh đứng dậy và bước ra ngoài.
Thầy Tiêu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Được, được."
Trường trung học Thanh Hòe hiện đã được Diệp Sanh nhìn thấy không sót gì.
Diệp Sanh quan sát sự phân bố của các giá trị thần quái trong ngôi trường này và phát hiện ra rằng mặc dù không có kẻ dị giáo ở hồ sau, nhà vệ sinh, ký túc xá và tòa nhà nghệ thuật nhưng con người rất dễ trở nên điên loạn, họ có được đôi mắt âm dương và nhìn thấy những bóng ma mà họ không nên nhìn thấy.
Sau khi cậu từ tòa nhà Bác Văn trở về, các bạn cùng lớp 1 vẫn đang thảo luận.
Sắc mặt mọi người đều hoảng sợ và tái nhợt, không ai dám một mình trở về ký túc xá.
"Nhật ký của Vương Tiểu Minh nói bọn họ đang chơi trò Bút Tiên trong phòng học của lớp 1, tầng 3, tòa nhà Bác Văn. Chúng ta cũng đến đó à?"
"Cậu định làm gì ở đó? Cậu muốn chơi Bút Tiên thêm một lần nữa sao?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ chính là tiễn thần đi. Mấu chốt là chúng ta phải hiểu được thần muốn gì. Điều kiện tiễn thần đi không phải chỉ có thần ban cho chúng ta sao?"
"Cái này không phải quá mạo hiểm sao? Tôi, tôi có chút sợ huhuhuhuhu."
Trước đó Từ Mãng đã bị Diệp Sanh hung hăng vả mặt, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, gã là người duy nhất có dị năng trong lớp, lòng dũng cảm và kinh nghiệm đối mặt với ma quỷ đã đánh bại tất cả mọi người. Từ Mãng chủ động nói ra mình phát hiện được gì, trước kia đám người kia chơi trò chơi Bút Tiên như thế nào, sau đó trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Từ Mãng bị một phát bắn của Diệp Sanh làm cho sợ hãi đến mức không thể để d*c vọng trong người gã dâng lên, nhưng điều đó không có nghĩa là gã không oán giận Trữ Khánh và những người khác.
Gã không thể giải quyết họ một cách công khai nên gã sẽ làm việc đó một cách bí mật.
Vì vậy Từ Mãng dựa vào kinh nghiệm của bản thân với tư cách là dị năng giả để phủ nhận phân tích của Từ Mãng và từ từ ép bọn họ ra ngoài.
Một số người vốn ở cùng nhóm với Trữ Khánh dần dần phát hiện ra điều này, đều tỏ ra do dự. Cuối cùng khát vọng chiến thắng đã vượt qua tất cả, bọn họ và Từ Mãng vô tình sát cánh cùng nhau.
Khi Diệp Sanh trở lại lớp học.
Mọi người đã hoàn thành phân tích sơ bộ.
Họ quyết định đến tòa nhà Bác Văn và hỏi Thần một lần nữa, lần này họ hỏi Thần một cách rõ ràng về điều kiện để tiễn nó đi.
"Buổi tối phòng học sẽ tắt đèn, trường trung học Thanh Hòe có rất nhiều nhiệm vụ phụ, chúng ta không thể chỉ ở một chỗ, mọi người hãy trở về ký túc xá, có hiện tượng gì lạ thì nhớ nói cho tôi biết."
Từ Mãng cười khẩy.
"Tôi biết mọi người còn chưa quen, không sao cả, một mình tôi đi đến tòa nhà Bác Văn để thỉnh thần."
Nhưng ngay sau khi gã ra ngoài, lớp trưởng lớp bên cạnh đã đến chỗ gã. Đó là một dị năng giả khác che giấu dị năng bước vào. Một thanh niên béo lùn ục ịch.
Thanh niên mập mạp cười nói: "Người anh em, lãnh đạo một nhóm người bình thường khó lắm."
Từ Mãng sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cậu muốn nói cái gì?"
Chàng trai béo lùn nói: "Tôi đã học được một điều. Trường trung học Thanh Hòe vừa kết thúc kỳ thi hàng tháng quy mô lớn cách đây không lâu, hiện tại đang sắp xếp lại lớp học."
Ánh mắt Từ Mãng lóe lên, nhưng gã nhanh chóng đè nén hưng phấn nói: "Chờ một chút đã."
Haha, gã muốn giết đám ngốc lớp 1 này trước.
【 Ugh... Sự ích kỷ của dị năng giả sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng. 】
【 Có phải họ đang có kế hoạch thành lập một lớp học của riêng mình? Uh, còn những người bình thường thì chơi len sợi? 】
【 Nếu bọn họ thành lập một lớp ngay bây giờ thì còn tốt. Điều kinh tởm là Từ Mãng dự định lợi dụng cơ hội cứu mạng một lần mà Trò chơi Khải Minh ban cho những người mới kia để đánh đổi mạng sống của một nhóm người và lấy nhiệm vụ phụ. 】
【 Các công dân của Thành phố Giải trí Thế giới có một kỹ năng truyền thống, qua cầu đốt ván, dùng xong liền giết. 】
【 Tại sao mấy người lại bênh vực kẻ yếu với những người mới đến như vậy? Mấy người không thấy rằng họ thậm chí còn không dám chơi Bút Tiên nữa sao? Nguyên tắc kẻ yếu ăn kẻ mạnh được áp dụng ở mọi nơi. 】
【 Tôi cũng nghĩ rằng làn đạn bớt thánh mẫu đi. Ở trường trung học Thanh Hòe, dị năng giả nghiền nát về mọi mặt. 】
【 Những kẻ dị giáo cấp D trong phó bản vẫn chưa chủ động ra tay. Tôi đã có thể dự đoán được cái kết rồi. Những người bình thường làm việc cho các dị năng giả, và cuối cùng các dị năng giả tổ chức lại glớp và cùng nhau loại bỏ tất cả những người bình thường. 】
【 Suốt quá trình tôi không nhìn thấy Diệp Sanh, tôi tưởng anh ấy sẽ cho tôi chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng anh ấy thậm chí còn không tham gia vào cuộc thảo luận. 】
【 Đưa máy quay cho Diệp Sanh, tôi muốn xem anh ấy thể hiện như thế nào trong phó bản. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.