Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Chương 5: Con Rùa
Miên Nhuyễn Nhuyễn
15/05/2023
Phu quân bất đắc dĩ phải đưa nàng đi ra ngoài.
Bình thường phu quân cũng đưa nàng đi, nhưng gần đây phu quân bận rộn, Nguyệt Đức hứa với phu quân sẽ về đúng thời gian quy định.
Hôm nay Nguyệt Đức đi về nhà bên cạnh con suối nhỏ, trên đường có một con rùa đột nhiên cắn vào tà váy của nàng giữ nàng lại.
Nguyệt Đức dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nàng và phu quân bỏ trốn vốn cũng không có nhiều tiền.
Bộ xiêm y này là phu nhân viết chữ thuê cho người ta rất lâu mới mua được.
“Phu quân sẽ giận đó.”
Nguyệt Đức cẩn thận rút tà váy trong miệng con rùa ra, vỗ lên mai rùa một cái giống như dạy dỗ nó, sau đó phát hiện trên đó còn có một dấu răng rất nhỏ.
Nguyệt Đức suy nghĩ một chút.
Nguyệt Đức ôm nó xuống dưới suối để nó bơi trong nước tránh bị người khác bắt lại rồi làm thịt mất.
Nguyệt Đức tốn chút thời gian sau đó đẩy vài cái nó bơi theo dòng nước ngay.
Nguyệt Đức cảm thán con rùa này thật thông minh.
Hoàng hôn buông xuống, Nguyệt Đức bước từng bước ổn định đi về nhà, sợ về muốn một chút phu quân sẽ đến đây tìm nàng.
Chưa đi được mấy bước lại gặp một con rùa cũng cắn vào tà váy của nàng. Trên núi này nhiều rùa thế cơ à?
Nàng cúi đầu nhìn thấy dấu răng quen thuộc trên mai rùa, là con rùa lúc nãy sao?
Nguyệt Đức cảm thấy kỳ lạ, tốc độ của rùa nhanh như vậy sao? Hay là nàng nhớ lầm?
Nguyệt Đức nhìn hoa văn trên mai rùa, vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong vô thức giống như rơi vào trong một viễn cảnh.
Trong vô thức, một thiếu niên có chiếc răng vỡ nở nụ cười xán lạn, hai cái răng nanh cực kỳ sắc bén, bên trên tóc mềm còn có hai cái tai…
Là chó sao? Chó săn à?
Không đợi Nguyệt Đức nhìn rõ thì cảnh tượng đã thay đổi.
Lại thấy một con chó săn cùng với một con thỏ béo chạy như điên, con thỏ cười vui vẻ để lộ ra hai cái răng cửa trắng xinh, gió thổi làm cho đôi tai bằng lông mềm của nó bay phấp phới.
Nguyệt Đức suy nghĩ. Đây là tổ hợp gì thế?
Cảnh tượng lại thay đổi.
Một con thỏ và một con chó kia cùng nhe răng uy hiếp hướng về phía kẻ thù chung là một vị công tử dáng người cao gầy.
Công tử mặc quần áo màu trắng ngà thêu viền vàng giống như người tu tiên.
Nguyệt Đức lại nghi ngờ chính mình. Tu tiên? Đó là cái gì? Vì sao nàng lại nghĩ đến từ này?
Tổ hợp ba người lại càng kì lạ.
Đặc biệt là khi con thỏ béo và con chó kia đều nhe răng hung tợn về phía vị công tử kia làm cho người ta cảm thấy nó đang làm trò cười.
Bình thường phu quân cũng đưa nàng đi, nhưng gần đây phu quân bận rộn, Nguyệt Đức hứa với phu quân sẽ về đúng thời gian quy định.
Hôm nay Nguyệt Đức đi về nhà bên cạnh con suối nhỏ, trên đường có một con rùa đột nhiên cắn vào tà váy của nàng giữ nàng lại.
Nguyệt Đức dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nàng và phu quân bỏ trốn vốn cũng không có nhiều tiền.
Bộ xiêm y này là phu nhân viết chữ thuê cho người ta rất lâu mới mua được.
“Phu quân sẽ giận đó.”
Nguyệt Đức cẩn thận rút tà váy trong miệng con rùa ra, vỗ lên mai rùa một cái giống như dạy dỗ nó, sau đó phát hiện trên đó còn có một dấu răng rất nhỏ.
Nguyệt Đức suy nghĩ một chút.
Nguyệt Đức ôm nó xuống dưới suối để nó bơi trong nước tránh bị người khác bắt lại rồi làm thịt mất.
Nguyệt Đức tốn chút thời gian sau đó đẩy vài cái nó bơi theo dòng nước ngay.
Nguyệt Đức cảm thán con rùa này thật thông minh.
Hoàng hôn buông xuống, Nguyệt Đức bước từng bước ổn định đi về nhà, sợ về muốn một chút phu quân sẽ đến đây tìm nàng.
Chưa đi được mấy bước lại gặp một con rùa cũng cắn vào tà váy của nàng. Trên núi này nhiều rùa thế cơ à?
Nàng cúi đầu nhìn thấy dấu răng quen thuộc trên mai rùa, là con rùa lúc nãy sao?
Nguyệt Đức cảm thấy kỳ lạ, tốc độ của rùa nhanh như vậy sao? Hay là nàng nhớ lầm?
Nguyệt Đức nhìn hoa văn trên mai rùa, vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong vô thức giống như rơi vào trong một viễn cảnh.
Trong vô thức, một thiếu niên có chiếc răng vỡ nở nụ cười xán lạn, hai cái răng nanh cực kỳ sắc bén, bên trên tóc mềm còn có hai cái tai…
Là chó sao? Chó săn à?
Không đợi Nguyệt Đức nhìn rõ thì cảnh tượng đã thay đổi.
Lại thấy một con chó săn cùng với một con thỏ béo chạy như điên, con thỏ cười vui vẻ để lộ ra hai cái răng cửa trắng xinh, gió thổi làm cho đôi tai bằng lông mềm của nó bay phấp phới.
Nguyệt Đức suy nghĩ. Đây là tổ hợp gì thế?
Cảnh tượng lại thay đổi.
Một con thỏ và một con chó kia cùng nhe răng uy hiếp hướng về phía kẻ thù chung là một vị công tử dáng người cao gầy.
Công tử mặc quần áo màu trắng ngà thêu viền vàng giống như người tu tiên.
Nguyệt Đức lại nghi ngờ chính mình. Tu tiên? Đó là cái gì? Vì sao nàng lại nghĩ đến từ này?
Tổ hợp ba người lại càng kì lạ.
Đặc biệt là khi con thỏ béo và con chó kia đều nhe răng hung tợn về phía vị công tử kia làm cho người ta cảm thấy nó đang làm trò cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.