Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Chương 8: Đừng Mà… (Hơi H)
Miên Nhuyễn Nhuyễn
20/08/2023
Hắn cảm nhận được Nguyệt Đức đã ướt hoàn toàn cũng đã đủ ướt.
Cố Hi Triết đứng dậy dùng côn thịt thô lớn đặt lên hoa tâm ướt đẫm cọ xát.
Hắn đã không nhịn nổi nữa, thân thể cử động quy đầu cực lớn đâm về phía trước.
Nguyệt Đức quỳ úp sấp, bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng nắm chặt chăn, cả người căng chặt và bài xích.
Không muốn… Đừng mà…
Côn thịt bị lớp thịt mềm đẩy cơ, cơ thể của Nguyệt Đức càng căng chặt thì càng khó đi vào, côn thịt thô cứng lại trượt ra khỏi hai cánh hoa ướt mềm.
Nguyệt Đức khóc, nàng quay đầu lại: “Phu quân… Lần sau thử lại được không…”
Thật ra không phải là đau nhưng trong lòng Nguyệt Đức luôn có sự ngăn cách.
Giọng của Cố Hi Triết khàn khàn: “Nhưng Nguyệt Nguyệt cứ nói lần sau mãi thì khi nào chúng ta mới có thể sinh tiểu oa nhi?”
Cố Hi Triết nhíu mày vẫn muốn hoàn thành động phòng với Nguyệt Đức trước.
Chỉ có cách này hắn và Nguyệt Đức mới trở thành phu thê thật sự, có dính líu đến nhau.
Hắn cầm lấy côn tịt thô cứng của mình hướng về phía miệng huyệt, miệng huyệt đang chảy yêu dịch, trơn mềm thật sự có thể vào được.
Nguyệt Đức khóc nức nở, cơ thể càng run rẩy lớn hơn, khóc thảm thiết nhưng lại không muốn để cho người ta thấy.
Cố Hi Triết mím môi, hắn biết dù Nguyệt Đúc đã mất trí nhớ nhưng vẫn bài xích hắn theo bản năng…
Mặc dù đã làm tất cả, dù ngày nào cũng nói với nàng rằng hai người cực kỳ thắm thiết, dù hai người đã trở thành vợ chồng thật sự nhưng vẫn không được.
Bởi vì mình không phải là hắn sao?
Cố Hi Triết nén đau thương áp xuống dục vọng đắp chăn cho nàng, ôm Nguyệt Đức cách một lớp chăn: “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, đừng khóc nữa được không? Phu quân sai rồi là phu quân quá nóng vội.”
Nguyệt Đức ngừng nức nở, ừ khẽ.
Cố Hi Triết đi ra ngoài cầm một chậu nước đã đổ từ trên đầu xuống dùng khăn vò đầu liên tục.
Hắn cần phải đè nén và bình tĩnh.
Trong bóng đêm có hai con mắt màu xanh ở trong chum ngóc đầu ra.
Cả người Cố Hi Triết ướt đẫm nước đá, khí lạnh bốc lên, giọng điệu lạnh băng.
“Nếu ngươi đã đến đây thì đừng hòng chạy đi truyền tin cho yêu tộc. Cũng đừng mong Nguyệt Nguyệt sẽ quay về bên cạnh hắn ta. Nàng bị hắn tổn thương đến mức nào mới bị mất trí nhớ. Hắn không xứng. Nếu ngươi muốn ở lại bên cạnh Nguyệt Nguyệt thì đừng nhúng tay vào, quản tốt cái miệng của mình đi.”
Gió đêm mùa hè thổi qua dường như mang theo khí lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Cố Hi Triết đứng dậy dùng côn thịt thô lớn đặt lên hoa tâm ướt đẫm cọ xát.
Hắn đã không nhịn nổi nữa, thân thể cử động quy đầu cực lớn đâm về phía trước.
Nguyệt Đức quỳ úp sấp, bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng nắm chặt chăn, cả người căng chặt và bài xích.
Không muốn… Đừng mà…
Côn thịt bị lớp thịt mềm đẩy cơ, cơ thể của Nguyệt Đức càng căng chặt thì càng khó đi vào, côn thịt thô cứng lại trượt ra khỏi hai cánh hoa ướt mềm.
Nguyệt Đức khóc, nàng quay đầu lại: “Phu quân… Lần sau thử lại được không…”
Thật ra không phải là đau nhưng trong lòng Nguyệt Đức luôn có sự ngăn cách.
Giọng của Cố Hi Triết khàn khàn: “Nhưng Nguyệt Nguyệt cứ nói lần sau mãi thì khi nào chúng ta mới có thể sinh tiểu oa nhi?”
Cố Hi Triết nhíu mày vẫn muốn hoàn thành động phòng với Nguyệt Đức trước.
Chỉ có cách này hắn và Nguyệt Đức mới trở thành phu thê thật sự, có dính líu đến nhau.
Hắn cầm lấy côn tịt thô cứng của mình hướng về phía miệng huyệt, miệng huyệt đang chảy yêu dịch, trơn mềm thật sự có thể vào được.
Nguyệt Đức khóc nức nở, cơ thể càng run rẩy lớn hơn, khóc thảm thiết nhưng lại không muốn để cho người ta thấy.
Cố Hi Triết mím môi, hắn biết dù Nguyệt Đúc đã mất trí nhớ nhưng vẫn bài xích hắn theo bản năng…
Mặc dù đã làm tất cả, dù ngày nào cũng nói với nàng rằng hai người cực kỳ thắm thiết, dù hai người đã trở thành vợ chồng thật sự nhưng vẫn không được.
Bởi vì mình không phải là hắn sao?
Cố Hi Triết nén đau thương áp xuống dục vọng đắp chăn cho nàng, ôm Nguyệt Đức cách một lớp chăn: “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, đừng khóc nữa được không? Phu quân sai rồi là phu quân quá nóng vội.”
Nguyệt Đức ngừng nức nở, ừ khẽ.
Cố Hi Triết đi ra ngoài cầm một chậu nước đã đổ từ trên đầu xuống dùng khăn vò đầu liên tục.
Hắn cần phải đè nén và bình tĩnh.
Trong bóng đêm có hai con mắt màu xanh ở trong chum ngóc đầu ra.
Cả người Cố Hi Triết ướt đẫm nước đá, khí lạnh bốc lên, giọng điệu lạnh băng.
“Nếu ngươi đã đến đây thì đừng hòng chạy đi truyền tin cho yêu tộc. Cũng đừng mong Nguyệt Nguyệt sẽ quay về bên cạnh hắn ta. Nàng bị hắn tổn thương đến mức nào mới bị mất trí nhớ. Hắn không xứng. Nếu ngươi muốn ở lại bên cạnh Nguyệt Nguyệt thì đừng nhúng tay vào, quản tốt cái miệng của mình đi.”
Gió đêm mùa hè thổi qua dường như mang theo khí lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.