Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ
Chương 7
La Bặc Thỏ Tử
03/03/2022
Phí Bằng Trình bị đuổi đi ra ngoài, Lục Thận Phi cũng tạm thời rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài "tiếp đãi" phía đối tác.
Tòng Húc một mình ngốc tại chỗ, tiếp tục lật xem tạp chí.
Lật lật, âm thầm ngẩn người, nhớ tới câu "Trước đây cậu không như vậy" Lỗ Đạt Đạt nói vào tối hôm qua trước khi rời đi.
Trước đây Tòng Húc thật sự không như vậy, ít nhất sẽ không ở trước mặt Lục Thận Phi nói biệt danh Tam Bổn Tử, cũng sẽ không làm xấu mặt mũi của người bên cạnh Lục Thận Phi, làm cho không ai xuống đài được.
Trước đây cậu luôn muốn, Lục Thận Phi không có bạn bè, lên đại học khó được có một vài bạn học có mối quan hệ cũng không tệ lắm, sau lưng đặt biệt danh cho cậu thì cứ đặt đi, dù sao cũng sẽ không gọi ngay trước mặt cậu, cậu cũng không thường xuyên đến đại học A, coi như không biết.
Nhưng đáy lòng Tòng Húc cũng hiểu rõ, thật ra Phí Bằng Trình không quá ưng ý cậu, dù sao Lục Thận Phi học đại học nổi tiếng, bạn học tiếp xung trong cùng trường học học thức lẫn năng lực đều rất mạnh, cũng không ít người lớn lên đẹp, chủ động theo đuổi Lục Thận Phi, xếp hạng trong này, cậu ngoại trừ mặt, mọi thứ đều thấp từ dưới lên.
Còn nhớ rõ năm ba đại học ấy, cậu đi theo Lục Thận Phi, cùng Phí Bằng Trình ăn cơm.
Lúc Lục Thận Phi ở đó, mọi thứ đều tốt, Lục Thận Phi đứng dậy đi vệ sinh, Phí Bằng Trình cầm bia, ước chừng cũng do đã uống nhiều, đỏ mặt híp mắt nhìn Tòng Húc, nhìn vài lần, chậc một tiếng, không quản được miệng, thấp giọng nói thầm một câu: "Thật không biết coi trọng điểm gì của cậu."
Tòng Húc đến bây giờ vẫn nhớ rõ, lúc ấy cậu đặc biệt xấu hổ.
Phí Bằng Trình là người lắm miệng, ngược lại không hề phát hiện, tiếp tục uống rượu, uống mấy ngụm, tựa như đang tán gẫu hỏi: "Những việc chúng tôi nói, cậu nghe hiểu được không?"
Nghe không hiểu.
Tòng Húc càng xấu hổ.
Phí Bằng Trình hừ cười lắc đầu.
Tòng Húc cũng nhớ rõ, năm đó cậu chưa nói bất kỳ điều gì cho Lục Thận Phi, còn cùng Lục Thận Phi mang Phí Bằng Trình đã uống say đưa về phòng ngủ.
Hiện giờ nhớ lại, Tòng Húc vừa buồn bực vừa khó hiểu, bản thân mình năm đó nghĩ cái quỷ gì?
Những lời nói đó, ai nghe xong có thể dễ chịu? Lúc ấy nên giận dỗi đi về.
Tưởng tượng như vậy, rốt cuộc Tòng Húc hoàn toàn ý thức được, tâm thái của cậu hoàn toàn thay đổi.
Chẳng sợ hiện tại cậu chỉ có ký ức khi mới 21 tuổi, thì cũng không phải trạng thái khi 21 tuổi.
Là bởi vì lớn tuổi, trưởng thành, trải qua nhiều quan hệ rồi?
Có khả năng, dù sao cậu đã 27.
Có lẽ cậu 27 tuổi chính là như bây giờ.
Tòng Húc một lần nữa nhìn kỹ bản thân không quá giống chính mình, cảm thấy như bây giờ khá tốt, không im lặng không nói lời nào, có thể giận người khác, muốn gì nói đó, càng tự tại hơn.
Tòng Húc tiếp tục xem tạp chí.
Xem được một lúc, mẹ Tòng ôm một bó hoa mới mua quay lại, đẩy cửa tiến vào, nói: "Húc Húc, Tiểu Phí tới."
"Con biết." Tòng Húc nâng mắt lên khỏi tạp chí: "Mẹ biết anh ta sao?"
Mẹ Tòng đổi hoa tươi trong bình thủy tinh: "Mẹ biết."
Dừng một chút: "A, đúng rồi, con không nhớ rõ."
Giải thích: "Nhà máy có một năm tồn đọng một mớ hàng hóa, làm sao cũng không bán ra được, Tiểu Phí đến giúp."
Tòng Húc bình tĩnh: "À."
Mẹ Tòng bình luận: "Tiểu Phí vẫn khá tốt."
Tòng Húc thầm nghĩ: Việc nào ra việc đó, ở phía mẹ thì khá tốt, ở phía cậu, không hề.
Nhưng Tòng Húc cũng không tiếp tục mắng người, dỗi cũng dỗi rồi, tố cáo cũng làm rồi, người ta đến thăm bệnh còn cố tình mang theo hộp quà tới, vẫn là phía đối tác của Lục Thận Phi, lại từng giúp nhà mình một chút, không thể làm cho quá khó coi.
Vì thế Phí Bằng Trình lại vào cửa, Tòng Húc hơi giả bộ chút, trả lời thái độ không tốt lắm, đáp: Còn được, tạm thời không chết được.
Lục Thận Phi đứng ở bên cạnh lạnh khuôn mặt tiếp lời, Phí Bằng Trình tìm không thấy bậc thang đi xuống, xấu hổ không thôi.
Mẹ Tòn thấy không ai phản ứng Phí Bằng Trình, chỉ có thể hỗ trợ tiếp đãi: "Tiểu Phí cậu ngồi đi, uống nước không, ăn chút trái cây đi."
Phí Bằng Trình khách khách khí khí: "Làm phiền rồi, cảm ơn dì."
Mẹ Tòng khách sáo nói chuyện cùng anh ta một lát.
Có thể nhìn ra, Phí Bằng Trình nói là tới thăm hỏi, kỳ thật là tới tìm Lục Thận Phi.
Bà hỏi: "Công ty gần đây có phải rất bận hay không."
Trong lòng Phí Bằng Trình quỳ xuống cảm ơn mẹ Tòng, tìm được bậc thang, nhanh chóng chạy xuống, thở dài nói: "Cũng không phải rất bận."
Ánh mắt liếc Lục Thận Phi: "Chỉ là có một dự án rất quan trọng, người không thể rời khỏi."
Nếu chưa có thay đổi đêm qua, thì mẹ Tòng ước gì Lục Thận Phi đến từ nào thì lăn đi chỗ đó, nhưng giờ phút này, cần Lục Thận Phi không chỉ có dự án, mà còn có Tòng Húc.
Mẹ Tòng cười cười, đánh Thái Cực: "Công việc không cần vội, từ từ làm."
Phí Bằng Trình: "Dự án lần này, thật sự là không chậm được."
Mẹ Tòng muốn thoát khỏi con đường cũ, trực tiếp đổi đề tài, hỏi Phí Bằng Trình: "Ăn chưa?"
Phí Bằng Trình tiếp tục đuổi theo, đuổi theo một đường thật gấp, khách sạn cũng chưa nghỉ, phong trần mệt mỏi, nghe vậy nói: "Cảm ơn dì, cháu không ăn, cháu còn có rất chuyện quan trọng muốn nói với Lục......"
Mẹ Tòng đứng lên, xách theo túi: "Không ăn? Cơm sao có thể không ăn?"
Xách xong bao đến xách người: "Đi, dì mang ngươi đi ăn cơm."
Phí Bằng Trình sửng sốt, từ chối: "Không được, không được, thật sự không ăn, cảm ơn dì."
Mẹ Tòng lôi kéo người đi: "Cháu đã gọi ta là dì, còn từng giúp nhà dì, một bữa cơm cũng phải cho mặt mũi chứ."
Nói xong nhìn về phía Lục Thận Phi: "Tiểu Lục a, con chăm Húc Húc, mẹ mang Tiểu Phí đi ăn cơm." Vừa kéo vừa đi.
Phí Bằng Trình không cứng quá bẻ Tòng mẹ tay, không vài bước đã bị kéo đến cửa, bắt lấy khung cửa, quay đầu nhìn về phía Lục Thận Phi, ý đồ làm cuối cùng giãy giụa: "Lục......!"
Mới vừa phun ra cái họ, đã bị mẹ Tòng đè lại đẩy ra ngoài: "Nghe dì, ăn cơm trước!"
Cửa đóng lại, tạp chí che trên mặt, Tòng Húc cười lệch qua đầu giường.
Lục Thận Phi cười không nổi, ngồi vào mép giường, lấy tạp chí trên mặt Tòng Húc ra, biểu tình sâu thẳm: "Chưa từng nghe em nói."
Biệt hiệu, cùng với người bên cạnh mình có thể có ác ý khinh thường, đều chưa từng nghe cậu nói ra.
Ngược lại Tòng Húc cảm thấy ngoài ý muốn: "Lúc vào đại học chưa nói, cái này em nhớ rõ. Chẳng lẽ sau khi tốt nghiệp xong, sau hơn 6 năm em cũng chưa từng nói sao?"
Lục Thận Phi: "Chưa từng."
Tòng Húc nhướng nhướng mày.
Có lẽ là do tâm thái tốt tâm tình cũng tốt, cậu không để ý nhiều, cầm lại tạp chí: "Được rồi, không nói thì không nói đi."
Lục Thận Phi nhìn Tòng Húc.
Vốn dĩ Tòng Húc muốn tiếp tục xem tạp chí giết thời gian, thấy Lục Thận Phi nhìn mình chằm chằm, nhìn lại anh.
Nhìn lại, thấy Lục Thận Phi vẻ mặt chăm chú mà im lặng nhìn, góc nhìn của thượng đế lại đến nữa, yên lặng quan sát nghĩ: Lục Thận Phi hiện giờ, hình như so với thời học sinh sinh viên còn ít nói hơn, thường im lặng.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, hầu như chẳng nói gì, luôn ở bên cạnh giường bệnh, không phải nhìn cậu thì cũng đang làm giúp cậu việc gì đó.
Một khắc không rời, cho người ta một loại ảo giác hận không thể dùng một giây như một giờ, quý trọng từng phút từng giây.
Trước đó Tòng Húc cảm thấy Lục Thận Phi như vậy dụng tâm thâm tình, có lẽ anh cảm thấy sợ vì tai nạn xe cộ, dù sao nếu không phải do may mắn, tai nạn xe cộ đâm xe trở thành phế thải như vậy mà người vẫn còn.
Nhưng hiện tại...
Tòng Húc quan sát Lục Thận Phi, tinh tế suy tư từng chi tiết nhỏ, lúc sắp bắt được điểm gì đó thì Lục Thận Phi cúi người hôn xuống.
Suy nghĩ của Tòng Húc bị đánh gãy, hôn hôn hai cái, thoải mái đến híp mắt, lại nhéo nhẹ cằm Lục Thận Phi, nằm xuống như một con mèo háu ăn, vừa nhéo vừa nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy em hẳn là không phải thích bồn tắm đâu."
Ánh mắt Lục Thận Phi thâm thúy, vẻ mặt kiềm chế, vẫn luôn im lặng, nghe Tòng Húc nói xong, cúi đầu chậm rãi hôn.
Tòng Húc thoải mái mà hưởng thụ, muốn ngâm nga.
Cậu nắm cổ áo Lục Thận Phi, móc ngón tay, chủ động nâng cổ lên, tới gần hôn anh, vừa hôn vừa nói: "Có phải anh hiện tại còn bận hơn cả hồi mới vừa mở công ty không?"
Bận rộn đến không gặp, không gặp được nên không thường thân thiết, không thường thân thiết nên...
Tòng Húc: Sao lại cảm thấy thân thể có chút khao khát?
Hôn vài cái mà như hạn hán gặp mưa.
Thân thể 27 không đến mức còn xúc động hơn so với hơn 20 tuổi đâu nhỉ?
Nhưng Tòng Húc lại hôn hôn đến có cảm giác, ôm ấp hôn hít liền cảm thấy thoải mái.
Không có người khác ở trong phòng, Lục Thận Phi hôn cậu, cậu cũng muốn hôn Lục Thận Phi.
Tòng Húc bắt đầu có ý tưởng nhỏ, hôn xong một lúc, còn kéo cổ áo sơ mi của Lục Thận Phi nói: "Khách sạn anh ở có phải ở ngay gần đây không?"
Lục Thận Phi nói thẳng: "Đừng nghĩ, không được."
Tòng Húc trừng mắt: "Hợp tình, hợp lý, hợp pháp."
Lục Thận Phi nửa nằm bò, chống cánh tay cạnh người cậu: "Em ngốc ở bệnh viện đi."
Tòng Húc hiểu, là vì tốt cho cậu, sợ thân thể cậu đột nhiên gặp vấn đề gì, thà rằng cẩn thận, không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm.
Nhưng mà......
Tòng Húc còn đang nghĩ cách: "Chỉ đi một lát thôi, bệnh viện không tiện, toàn là người." Hôn hai lần đều có thể bị người khác gặp được.
Vừa nói vừa lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm cổ Lục Thận Phi, giọng điệu cũng mềm, giống như đang làm nũng.
Lục Thận Phi lại không nói, im lặng nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc hỏi anh: "Sao anh không nói gì?"
Lục Thận Phi trả lời thật: "Suy nghĩ chút việc."
Tòng Húc không hỏi suy nghĩ cái gì, hiện tại tất cả lực chú ý của cậu đều đặt trên ý tưởng nhỏ của mình, tiếp tục đề tài vừa rồi, còn lên một kế hoạch khả thi: "Chờ ăn xong cơm chiều, bác sĩ kiểm tra xong, ba mẹ đi về..."
Lục Thận Phi: "Ba mẹ đi về, phòng bệnh sẽ không có ai."
Vậy cũng không thể ở trong phòng bệnh làm gì.
Tòng Húc ý tứ nói: "Khách sạn tương đối tự do."
Lúc nói vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không biết còn tưởng cậu đang tham khảo vấn đề nghiêm túc gì.
Lục Thận Phi bị chọc cười, nhưng vẫn kiên trì như cũ: "Không được." Trước khi xuất viện, không được đi nơi nào hết, chỉ có thể ngốc ở bệnh viện.
Tòng Húc bĩu môi: "Anh thật là!" Có chút niềm vui trong sinh hoạt vợ chồng hay không a!
Cậu sắp xuất viện rồi, tay chân hoàn hảo không bị tổn hại gì, ngoại trừ mất trí nhớ, toàn thân không có vấn đề gì, hôn hôn yêu yêu có thể có vấn đề gì?
Lại nghĩ: Công ty cũng đã lên thị trường, vì một dự án mà Phí Bằng Trình cũng chạy đến đây đòi người, hai người khó có được thời gian dính bên nhau, đương nhiên phải nắm chặt.
Tòng Húc tự khuyên bản thân: Cũng không phải gấp gáp, gọi là sử dụng thời gian hiệu quả, hơn nữa, hợp pháp, hôn cũng hôn đến thoải mái như vậy...
Tòng Húc nâng cánh tay, vòng qua cổ Lục Thận Phi, thay đổi vẻ mặt, ánh mắt lóe sáng: "Có thể! Nói có thể!"
Lục Thận Phi cười cười, kiên trì: "Không thể." Nhưng hôn thêm vài lần thì có thể, vì thế cúi đầu. hôn sâu thật lâu.
Lần này lại bị người khác bắt gặp.
Bắt gặp không phải Lỗ Đạt Đạt, mà là Phí Bằng Trình quên điện thoại quay lại.
Phí Bằng Trình bị làm cho kinh ngạc, cửa mở rồi lại đóng, gây ra tiếng động lớn.
Sau khi khép lại cửa, Phí Bằng Trình đứng trước cửa ngơ ngác, thầm nghĩ: Không đúng phải không? Cái này quá không đúng rồi?
Một lát sau, Lục Thận Phi đi ra, cầm di động Phí Bằng Trình để quên ở bàn trà, đóng cửa lại, nét mặt không tốt.
Phí Bằng Trình tiếp nhận di động, giải thích: "Tôi không cố ý."
Nói xong kéo cánh tay Lục Thận Phi đi xa, mắt nhìn hướng phòng bệnh, thấp giọng: "Cậu và dì đều nói não Tòng Húc bị chấn động, có một số việc không nhớ được, tai nạn lớn như vậy, cậu không bỏ đi được, đến chăm, tôi có thể hiểu được."
Trừng mắt, chỉ vào phòng bệnh: "Nhưng vừa rồi cậu......!? Cậu muốn làm sao?"
Lục Thận Phi không tỏ vẻ gì, nhìn lướt qua Phí Bằng Trình, xoay người.
Phí Bằng Trình không cho anh đi, chắn đường, không thể không nhắc nhở: "Cậu muốn vội vàng, tôi không ngăn cản, nhưng cậu đừng quên, lúc trước là cậu ta nhất định đòi ly hôn?"
"Cậu cũng đừng quên, lúc trước khi hai người mới ở riêng, cậu ấy liền có những người khác ở bên ngoài!"
Phí Bằng Trình bởi vì từng gặp, biết, thay Lục Thận Phi cảm thấy không đáng, thậm chí nhớ rõ ngoại hình của người kia: "Trắng nõn sạch sẽ, đeo mắt kính, đuôi mắt có nốt ruồi, một tên tiểu bạch kiểm*, lúc ấy vẫn là sinh viên, họ Nhan."
"Cậu đã quên rồi sao?"
Vừa dứt lời, trợ lý tới đây, đánh gãy hai người: "Lục tổng, Phí tổng."
Phí Bằng Trình một bụng tức giận, khẩu khí khó chịu: "Không nhìn thấy đang nói chuyện sao! Làm sao?"
Trợ lý ý bảo phía sau cách đó không xa: "Ặc...... Có người tới thăm bệnh, tìm Tòng tiên sinh."
Phí Bằng Trình không kiên nhẫn: "Ai a."
Vừa ngẩng đầu, thấy được một khuôn mặt: Trắng nõn sạch sẽ, đeo mắt kính, đuôi mắt có nốt ruồi.
Trợ lý còn đang bổ sung: "Cậu ấy nói cậu ấy họ Nhan."
Phí Bằng Trình: "......"
Lục Thận Phi: "......"
Tòng Húc một mình ngốc tại chỗ, tiếp tục lật xem tạp chí.
Lật lật, âm thầm ngẩn người, nhớ tới câu "Trước đây cậu không như vậy" Lỗ Đạt Đạt nói vào tối hôm qua trước khi rời đi.
Trước đây Tòng Húc thật sự không như vậy, ít nhất sẽ không ở trước mặt Lục Thận Phi nói biệt danh Tam Bổn Tử, cũng sẽ không làm xấu mặt mũi của người bên cạnh Lục Thận Phi, làm cho không ai xuống đài được.
Trước đây cậu luôn muốn, Lục Thận Phi không có bạn bè, lên đại học khó được có một vài bạn học có mối quan hệ cũng không tệ lắm, sau lưng đặt biệt danh cho cậu thì cứ đặt đi, dù sao cũng sẽ không gọi ngay trước mặt cậu, cậu cũng không thường xuyên đến đại học A, coi như không biết.
Nhưng đáy lòng Tòng Húc cũng hiểu rõ, thật ra Phí Bằng Trình không quá ưng ý cậu, dù sao Lục Thận Phi học đại học nổi tiếng, bạn học tiếp xung trong cùng trường học học thức lẫn năng lực đều rất mạnh, cũng không ít người lớn lên đẹp, chủ động theo đuổi Lục Thận Phi, xếp hạng trong này, cậu ngoại trừ mặt, mọi thứ đều thấp từ dưới lên.
Còn nhớ rõ năm ba đại học ấy, cậu đi theo Lục Thận Phi, cùng Phí Bằng Trình ăn cơm.
Lúc Lục Thận Phi ở đó, mọi thứ đều tốt, Lục Thận Phi đứng dậy đi vệ sinh, Phí Bằng Trình cầm bia, ước chừng cũng do đã uống nhiều, đỏ mặt híp mắt nhìn Tòng Húc, nhìn vài lần, chậc một tiếng, không quản được miệng, thấp giọng nói thầm một câu: "Thật không biết coi trọng điểm gì của cậu."
Tòng Húc đến bây giờ vẫn nhớ rõ, lúc ấy cậu đặc biệt xấu hổ.
Phí Bằng Trình là người lắm miệng, ngược lại không hề phát hiện, tiếp tục uống rượu, uống mấy ngụm, tựa như đang tán gẫu hỏi: "Những việc chúng tôi nói, cậu nghe hiểu được không?"
Nghe không hiểu.
Tòng Húc càng xấu hổ.
Phí Bằng Trình hừ cười lắc đầu.
Tòng Húc cũng nhớ rõ, năm đó cậu chưa nói bất kỳ điều gì cho Lục Thận Phi, còn cùng Lục Thận Phi mang Phí Bằng Trình đã uống say đưa về phòng ngủ.
Hiện giờ nhớ lại, Tòng Húc vừa buồn bực vừa khó hiểu, bản thân mình năm đó nghĩ cái quỷ gì?
Những lời nói đó, ai nghe xong có thể dễ chịu? Lúc ấy nên giận dỗi đi về.
Tưởng tượng như vậy, rốt cuộc Tòng Húc hoàn toàn ý thức được, tâm thái của cậu hoàn toàn thay đổi.
Chẳng sợ hiện tại cậu chỉ có ký ức khi mới 21 tuổi, thì cũng không phải trạng thái khi 21 tuổi.
Là bởi vì lớn tuổi, trưởng thành, trải qua nhiều quan hệ rồi?
Có khả năng, dù sao cậu đã 27.
Có lẽ cậu 27 tuổi chính là như bây giờ.
Tòng Húc một lần nữa nhìn kỹ bản thân không quá giống chính mình, cảm thấy như bây giờ khá tốt, không im lặng không nói lời nào, có thể giận người khác, muốn gì nói đó, càng tự tại hơn.
Tòng Húc tiếp tục xem tạp chí.
Xem được một lúc, mẹ Tòng ôm một bó hoa mới mua quay lại, đẩy cửa tiến vào, nói: "Húc Húc, Tiểu Phí tới."
"Con biết." Tòng Húc nâng mắt lên khỏi tạp chí: "Mẹ biết anh ta sao?"
Mẹ Tòng đổi hoa tươi trong bình thủy tinh: "Mẹ biết."
Dừng một chút: "A, đúng rồi, con không nhớ rõ."
Giải thích: "Nhà máy có một năm tồn đọng một mớ hàng hóa, làm sao cũng không bán ra được, Tiểu Phí đến giúp."
Tòng Húc bình tĩnh: "À."
Mẹ Tòng bình luận: "Tiểu Phí vẫn khá tốt."
Tòng Húc thầm nghĩ: Việc nào ra việc đó, ở phía mẹ thì khá tốt, ở phía cậu, không hề.
Nhưng Tòng Húc cũng không tiếp tục mắng người, dỗi cũng dỗi rồi, tố cáo cũng làm rồi, người ta đến thăm bệnh còn cố tình mang theo hộp quà tới, vẫn là phía đối tác của Lục Thận Phi, lại từng giúp nhà mình một chút, không thể làm cho quá khó coi.
Vì thế Phí Bằng Trình lại vào cửa, Tòng Húc hơi giả bộ chút, trả lời thái độ không tốt lắm, đáp: Còn được, tạm thời không chết được.
Lục Thận Phi đứng ở bên cạnh lạnh khuôn mặt tiếp lời, Phí Bằng Trình tìm không thấy bậc thang đi xuống, xấu hổ không thôi.
Mẹ Tòn thấy không ai phản ứng Phí Bằng Trình, chỉ có thể hỗ trợ tiếp đãi: "Tiểu Phí cậu ngồi đi, uống nước không, ăn chút trái cây đi."
Phí Bằng Trình khách khách khí khí: "Làm phiền rồi, cảm ơn dì."
Mẹ Tòng khách sáo nói chuyện cùng anh ta một lát.
Có thể nhìn ra, Phí Bằng Trình nói là tới thăm hỏi, kỳ thật là tới tìm Lục Thận Phi.
Bà hỏi: "Công ty gần đây có phải rất bận hay không."
Trong lòng Phí Bằng Trình quỳ xuống cảm ơn mẹ Tòng, tìm được bậc thang, nhanh chóng chạy xuống, thở dài nói: "Cũng không phải rất bận."
Ánh mắt liếc Lục Thận Phi: "Chỉ là có một dự án rất quan trọng, người không thể rời khỏi."
Nếu chưa có thay đổi đêm qua, thì mẹ Tòng ước gì Lục Thận Phi đến từ nào thì lăn đi chỗ đó, nhưng giờ phút này, cần Lục Thận Phi không chỉ có dự án, mà còn có Tòng Húc.
Mẹ Tòng cười cười, đánh Thái Cực: "Công việc không cần vội, từ từ làm."
Phí Bằng Trình: "Dự án lần này, thật sự là không chậm được."
Mẹ Tòng muốn thoát khỏi con đường cũ, trực tiếp đổi đề tài, hỏi Phí Bằng Trình: "Ăn chưa?"
Phí Bằng Trình tiếp tục đuổi theo, đuổi theo một đường thật gấp, khách sạn cũng chưa nghỉ, phong trần mệt mỏi, nghe vậy nói: "Cảm ơn dì, cháu không ăn, cháu còn có rất chuyện quan trọng muốn nói với Lục......"
Mẹ Tòng đứng lên, xách theo túi: "Không ăn? Cơm sao có thể không ăn?"
Xách xong bao đến xách người: "Đi, dì mang ngươi đi ăn cơm."
Phí Bằng Trình sửng sốt, từ chối: "Không được, không được, thật sự không ăn, cảm ơn dì."
Mẹ Tòng lôi kéo người đi: "Cháu đã gọi ta là dì, còn từng giúp nhà dì, một bữa cơm cũng phải cho mặt mũi chứ."
Nói xong nhìn về phía Lục Thận Phi: "Tiểu Lục a, con chăm Húc Húc, mẹ mang Tiểu Phí đi ăn cơm." Vừa kéo vừa đi.
Phí Bằng Trình không cứng quá bẻ Tòng mẹ tay, không vài bước đã bị kéo đến cửa, bắt lấy khung cửa, quay đầu nhìn về phía Lục Thận Phi, ý đồ làm cuối cùng giãy giụa: "Lục......!"
Mới vừa phun ra cái họ, đã bị mẹ Tòng đè lại đẩy ra ngoài: "Nghe dì, ăn cơm trước!"
Cửa đóng lại, tạp chí che trên mặt, Tòng Húc cười lệch qua đầu giường.
Lục Thận Phi cười không nổi, ngồi vào mép giường, lấy tạp chí trên mặt Tòng Húc ra, biểu tình sâu thẳm: "Chưa từng nghe em nói."
Biệt hiệu, cùng với người bên cạnh mình có thể có ác ý khinh thường, đều chưa từng nghe cậu nói ra.
Ngược lại Tòng Húc cảm thấy ngoài ý muốn: "Lúc vào đại học chưa nói, cái này em nhớ rõ. Chẳng lẽ sau khi tốt nghiệp xong, sau hơn 6 năm em cũng chưa từng nói sao?"
Lục Thận Phi: "Chưa từng."
Tòng Húc nhướng nhướng mày.
Có lẽ là do tâm thái tốt tâm tình cũng tốt, cậu không để ý nhiều, cầm lại tạp chí: "Được rồi, không nói thì không nói đi."
Lục Thận Phi nhìn Tòng Húc.
Vốn dĩ Tòng Húc muốn tiếp tục xem tạp chí giết thời gian, thấy Lục Thận Phi nhìn mình chằm chằm, nhìn lại anh.
Nhìn lại, thấy Lục Thận Phi vẻ mặt chăm chú mà im lặng nhìn, góc nhìn của thượng đế lại đến nữa, yên lặng quan sát nghĩ: Lục Thận Phi hiện giờ, hình như so với thời học sinh sinh viên còn ít nói hơn, thường im lặng.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, hầu như chẳng nói gì, luôn ở bên cạnh giường bệnh, không phải nhìn cậu thì cũng đang làm giúp cậu việc gì đó.
Một khắc không rời, cho người ta một loại ảo giác hận không thể dùng một giây như một giờ, quý trọng từng phút từng giây.
Trước đó Tòng Húc cảm thấy Lục Thận Phi như vậy dụng tâm thâm tình, có lẽ anh cảm thấy sợ vì tai nạn xe cộ, dù sao nếu không phải do may mắn, tai nạn xe cộ đâm xe trở thành phế thải như vậy mà người vẫn còn.
Nhưng hiện tại...
Tòng Húc quan sát Lục Thận Phi, tinh tế suy tư từng chi tiết nhỏ, lúc sắp bắt được điểm gì đó thì Lục Thận Phi cúi người hôn xuống.
Suy nghĩ của Tòng Húc bị đánh gãy, hôn hôn hai cái, thoải mái đến híp mắt, lại nhéo nhẹ cằm Lục Thận Phi, nằm xuống như một con mèo háu ăn, vừa nhéo vừa nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy em hẳn là không phải thích bồn tắm đâu."
Ánh mắt Lục Thận Phi thâm thúy, vẻ mặt kiềm chế, vẫn luôn im lặng, nghe Tòng Húc nói xong, cúi đầu chậm rãi hôn.
Tòng Húc thoải mái mà hưởng thụ, muốn ngâm nga.
Cậu nắm cổ áo Lục Thận Phi, móc ngón tay, chủ động nâng cổ lên, tới gần hôn anh, vừa hôn vừa nói: "Có phải anh hiện tại còn bận hơn cả hồi mới vừa mở công ty không?"
Bận rộn đến không gặp, không gặp được nên không thường thân thiết, không thường thân thiết nên...
Tòng Húc: Sao lại cảm thấy thân thể có chút khao khát?
Hôn vài cái mà như hạn hán gặp mưa.
Thân thể 27 không đến mức còn xúc động hơn so với hơn 20 tuổi đâu nhỉ?
Nhưng Tòng Húc lại hôn hôn đến có cảm giác, ôm ấp hôn hít liền cảm thấy thoải mái.
Không có người khác ở trong phòng, Lục Thận Phi hôn cậu, cậu cũng muốn hôn Lục Thận Phi.
Tòng Húc bắt đầu có ý tưởng nhỏ, hôn xong một lúc, còn kéo cổ áo sơ mi của Lục Thận Phi nói: "Khách sạn anh ở có phải ở ngay gần đây không?"
Lục Thận Phi nói thẳng: "Đừng nghĩ, không được."
Tòng Húc trừng mắt: "Hợp tình, hợp lý, hợp pháp."
Lục Thận Phi nửa nằm bò, chống cánh tay cạnh người cậu: "Em ngốc ở bệnh viện đi."
Tòng Húc hiểu, là vì tốt cho cậu, sợ thân thể cậu đột nhiên gặp vấn đề gì, thà rằng cẩn thận, không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm.
Nhưng mà......
Tòng Húc còn đang nghĩ cách: "Chỉ đi một lát thôi, bệnh viện không tiện, toàn là người." Hôn hai lần đều có thể bị người khác gặp được.
Vừa nói vừa lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm cổ Lục Thận Phi, giọng điệu cũng mềm, giống như đang làm nũng.
Lục Thận Phi lại không nói, im lặng nhìn Tòng Húc.
Tòng Húc hỏi anh: "Sao anh không nói gì?"
Lục Thận Phi trả lời thật: "Suy nghĩ chút việc."
Tòng Húc không hỏi suy nghĩ cái gì, hiện tại tất cả lực chú ý của cậu đều đặt trên ý tưởng nhỏ của mình, tiếp tục đề tài vừa rồi, còn lên một kế hoạch khả thi: "Chờ ăn xong cơm chiều, bác sĩ kiểm tra xong, ba mẹ đi về..."
Lục Thận Phi: "Ba mẹ đi về, phòng bệnh sẽ không có ai."
Vậy cũng không thể ở trong phòng bệnh làm gì.
Tòng Húc ý tứ nói: "Khách sạn tương đối tự do."
Lúc nói vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không biết còn tưởng cậu đang tham khảo vấn đề nghiêm túc gì.
Lục Thận Phi bị chọc cười, nhưng vẫn kiên trì như cũ: "Không được." Trước khi xuất viện, không được đi nơi nào hết, chỉ có thể ngốc ở bệnh viện.
Tòng Húc bĩu môi: "Anh thật là!" Có chút niềm vui trong sinh hoạt vợ chồng hay không a!
Cậu sắp xuất viện rồi, tay chân hoàn hảo không bị tổn hại gì, ngoại trừ mất trí nhớ, toàn thân không có vấn đề gì, hôn hôn yêu yêu có thể có vấn đề gì?
Lại nghĩ: Công ty cũng đã lên thị trường, vì một dự án mà Phí Bằng Trình cũng chạy đến đây đòi người, hai người khó có được thời gian dính bên nhau, đương nhiên phải nắm chặt.
Tòng Húc tự khuyên bản thân: Cũng không phải gấp gáp, gọi là sử dụng thời gian hiệu quả, hơn nữa, hợp pháp, hôn cũng hôn đến thoải mái như vậy...
Tòng Húc nâng cánh tay, vòng qua cổ Lục Thận Phi, thay đổi vẻ mặt, ánh mắt lóe sáng: "Có thể! Nói có thể!"
Lục Thận Phi cười cười, kiên trì: "Không thể." Nhưng hôn thêm vài lần thì có thể, vì thế cúi đầu. hôn sâu thật lâu.
Lần này lại bị người khác bắt gặp.
Bắt gặp không phải Lỗ Đạt Đạt, mà là Phí Bằng Trình quên điện thoại quay lại.
Phí Bằng Trình bị làm cho kinh ngạc, cửa mở rồi lại đóng, gây ra tiếng động lớn.
Sau khi khép lại cửa, Phí Bằng Trình đứng trước cửa ngơ ngác, thầm nghĩ: Không đúng phải không? Cái này quá không đúng rồi?
Một lát sau, Lục Thận Phi đi ra, cầm di động Phí Bằng Trình để quên ở bàn trà, đóng cửa lại, nét mặt không tốt.
Phí Bằng Trình tiếp nhận di động, giải thích: "Tôi không cố ý."
Nói xong kéo cánh tay Lục Thận Phi đi xa, mắt nhìn hướng phòng bệnh, thấp giọng: "Cậu và dì đều nói não Tòng Húc bị chấn động, có một số việc không nhớ được, tai nạn lớn như vậy, cậu không bỏ đi được, đến chăm, tôi có thể hiểu được."
Trừng mắt, chỉ vào phòng bệnh: "Nhưng vừa rồi cậu......!? Cậu muốn làm sao?"
Lục Thận Phi không tỏ vẻ gì, nhìn lướt qua Phí Bằng Trình, xoay người.
Phí Bằng Trình không cho anh đi, chắn đường, không thể không nhắc nhở: "Cậu muốn vội vàng, tôi không ngăn cản, nhưng cậu đừng quên, lúc trước là cậu ta nhất định đòi ly hôn?"
"Cậu cũng đừng quên, lúc trước khi hai người mới ở riêng, cậu ấy liền có những người khác ở bên ngoài!"
Phí Bằng Trình bởi vì từng gặp, biết, thay Lục Thận Phi cảm thấy không đáng, thậm chí nhớ rõ ngoại hình của người kia: "Trắng nõn sạch sẽ, đeo mắt kính, đuôi mắt có nốt ruồi, một tên tiểu bạch kiểm*, lúc ấy vẫn là sinh viên, họ Nhan."
"Cậu đã quên rồi sao?"
Vừa dứt lời, trợ lý tới đây, đánh gãy hai người: "Lục tổng, Phí tổng."
Phí Bằng Trình một bụng tức giận, khẩu khí khó chịu: "Không nhìn thấy đang nói chuyện sao! Làm sao?"
Trợ lý ý bảo phía sau cách đó không xa: "Ặc...... Có người tới thăm bệnh, tìm Tòng tiên sinh."
Phí Bằng Trình không kiên nhẫn: "Ai a."
Vừa ngẩng đầu, thấy được một khuôn mặt: Trắng nõn sạch sẽ, đeo mắt kính, đuôi mắt có nốt ruồi.
Trợ lý còn đang bổ sung: "Cậu ấy nói cậu ấy họ Nhan."
Phí Bằng Trình: "......"
Lục Thận Phi: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.