Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Chương 12: TOÀN VĂN HOÀN + PHIÊN NGOẠI

Tiểu Thất Tể Tử

07/01/2025

Chớp mắt lại ba ngày trôi qua.

Bộ quần áo sạch sẽ cuối cùng của tôi cũng dính đầy bùn đất.

Đội tìm kiếm cứu nạn ở phía xa đột nhiên hô lên: "Có người ra rồi, gọi bác sĩ đến đây."

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Giữa màn mưa phùn, một bóng người cao ráo thoát khỏi đám đông, leo lên một sườn dốc cao.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến.

Lý Văn Kinh nhìn về phía này, gần như ngay lập tức, đã nhìn thấy tôi.

Anh ấy tách khỏi đám đông, tập tễnh đi về phía này.

Vượt qua một ụ đất nhỏ, còn bị vấp ngã, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Cuối cùng Lý Văn Kinh cũng đi đến trước mặt tôi, vừa định lên tiếng.

Giang Mộc tiến đến: "Lão đại!"

Lý Văn Kinh vịn vào xe chở vật tư, dùng cái chân lành còn lại đá Giang Mộc: "Cậu dám đưa cô ấy đến đây chịu khổ? Muốn c.h.ế.t hả?"

Nói xong, Lý Văn Kinh nhìn đầu gối sưng đỏ của tôi, lại gắt gỏng mắng: "Đây là nơi nào chứ! Sống sung sướng chán rồi à..."

Tôi nhét chai nước khoáng trong tay vào tay Lý Văn Kinh, quay đầu bỏ đi.

"Dạng Dạng..."

Giọng Lý Văn Kinh run run, thái độ lập tức dịu xuống, đi theo phía sau: "Đừng đi nữa, toàn là bùn đất, bẩn lắm."

Tôi vừa khóc vừa trút giận, dẫm mạnh vào vũng bùn, b.ắ.n bùn đất lên khắp người Lý Văn Kinh.

Cuối cùng anh ấy cũng đuổi kịp tôi, ôm tôi vào lòng: "Đừng chạy nữa, chân em có đau không?"

Lòng bàn tay anh ấy quá ấm áp.

Áp vào má tôi, xua tan đi cái ẩm ướt do mưa phùn mang lại.

Mắt tôi cay xè, nước mắt cứ thế tuôn rơi, nghẹn ngào nói: "La Dạng em từ nhỏ đến lớn muốn gì mà không có? Tại sao phải chịu khổ vì anh chứ?"

Những ngày qua ăn ngủ không yên, lo lắng sợ hãi, cuối cùng cũng tìm được nơi trút bỏ vào lúc này.

Lý Văn Kinh cúi đầu, cẩn thận dụi vào tôi: "Anh xin lỗi... Sau này anh sẽ không như vậy nữa... Anh thề, sẽ không để em phải chịu khổ nữa."

Tôi thấy n.g.ự.c mình đau nhói, nước mắt nhanh chóng làm ướt một mảng áo Lý Văn Kinh.

Tim Lý Văn Kinh đập rất nhanh.

Từng nhịp, từng nhịp đập vào lồng ngực.

Hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu tôi, Lý Văn Kinh cúi đầu, giọng nói sát gần tôi: "Dạng Dạng, nên đi ngủ rồi, đi nghỉ ngơi nhé, được không?"

Lý Văn Kinh đẩy tôi vào lều, dọn dẹp một chiếc giường nhỏ sạch sẽ.

Anh ấy làm việc rất tỉ mỉ.

Không đến mấy phút, chiếc giường nhỏ đã trở nên mềm mại và thoải mái.

Lý Văn Kinh ngồi xổm bên giường, không chớp mắt nhìn tôi.

Tôi liên tục đẩy anh ấy: "Đi khám bác sĩ đi, cẩn thận không bị gãy chân đấy."

"Được."

Lý Văn Kinh hôn lên trán tôi, đợi tôi ngủ say, mới đứng dậy tập tễnh đi ra ngoài.

Giấc ngủ này của tôi rất sâu.

Lúc tỉnh dậy, xung quanh tối om, tiếng mưa bên ngoài lều đã tạnh.

Tôi cử động người, phát hiện mình đang được ôm trong lòng.

Râu ria lởm chởm cứ cọ vào sau gáy tôi, gần như ngay khi tôi tỉnh dậy, Lý Văn Kinh cũng tỉnh.

Anh theo bản năng ôm chặt tôi hơn, giọng khàn khàn: "Sao vậy?"

Tôi còn không biết anh lên đây từ lúc nào.



Theo bản năng hỏi: "Chân anh thế nào?"

"Chỉ bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

Tôi xoay người, ôm lấy anh.

Lý Văn Kinh cứng người, có chút bất ngờ: "Dạng Dạng, em muốn làm gì?"

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, tay lần theo vạt áo anh ấy, luồn vào trong.

Lý Văn Kinh không dám động đậy nữa, ôm eo tôi, tiếng thở dốc trầm thấp trong bóng tối càng thêm rõ ràng.

"Không được... Đừng như vậy..."

Tiếng thở gấp gáp đầy quyến rũ của anh truyền vào tai tôi.

Ngay khi anh không nhịn được nữa, tôi dừng tay lại.

"Được rồi."

"Được rồi?"

Lý Văn Kinh nghiến chặt răng.

Tôi lại chui vào lòng anh, nhắm mắt lại, ừ hử: "Quả thật không có vết thương nào khác, em yên tâm rồi."

Lý Văn Kinh không nói dối tôi.

Ngày hôm sau, chân anh đã đỡ hơn phân nửa.

Cho đến khi đội cứu hộ rút lui, tôi và Lý Văn Kinh mới lên máy bay trở về.

Nhớ lại lần về nhà trước, tôi và Lý Văn Kinh đã cãi nhau ở sân bay, lúc ra khỏi sân bay, tôi cố ý kéo Lý Văn Kinh đi đường khác.

Anh ấy đi theo phía sau, cười như không cười: "Vẫn còn mê tín chuyện này à? Hay là em có chuyện giấu anh?"

Tôi bịt miệng anh lại, lên xe.

Lúc chạng vạng, sắp về đến nhà thì trời lại đổ mưa.

Vì không kịp né tránh, cả tôi và Lý Văn Kinh đều bị ướt áo.

Đúng lúc anh shipper đến giao hàng, Lý Văn Kinh ôm giúp tôi, rồi bước vào nhà.

Tôi vào phòng tắm lau tóc, Lý Văn Kinh đứng ở huyền quan, mở gói hàng giúp tôi.

Lúc tôi cầm khăn tắm đi ra, thì thấy anh ấy đứng bất động ở cửa, quay lưng về phía tôi.

"Cái gì vậy?"

Tôi bước tới, góc nhìn thay đổi, thứ trong tay Lý Văn Kinh lọt vào tầm mắt.

Tim tôi chợt thắt lại.

Mảnh vải nóng bỏng mềm mại đó, quấn quanh bàn tay thon dài của Lý Văn Kinh, rũ xuống.

Lý Văn Kinh nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng hồi lâu.

Tôi quay đầu bỏ đi, không ngờ bị anh ôm eo kéo lại, ngồi xuống sofa.

Lý Văn Kinh bật cười thành tiếng: "Đại tiểu thư, em đúng là giấu anh một chuyện động trời..."

Tim tôi đập chậm một nhịp, bị Lý Văn Kinh nắm tay, ấn lên người anh: "Chỉ là, anh không ngờ lần này lại là phần thưởng. Mặc cho anh xem, được không?"

Dưới đầu ngón tay, là nhiệt độ nóng bỏng của Lý Văn Kinh.

Tôi như đã hạ quyết tâm điều gì đó, đột nhiên kéo cà vạt của anh, lật người đè anh xuống dưới.

"Anh ngoan ngoãn, mới có thưởng."

Yết hầu Lý Văn Kinh chuyển động: "Được."

"Em muốn làm gì anh, cũng được."

Màn đêm buông xuống, căn phòng tối dần.

Tôi che mắt anh ấy, chủ động hôn anh.

Lý Văn Kinh đã đổ mồ hôi, hơi thở nóng rực: "Dạng Dạng... Cho anh nhìn em..."

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ấy: "Trả lời câu hỏi, anh thích em bao lâu rồi?"



"Rất lâu rồi."

"Rất lâu là bao lâu?"

"Anh không nhớ rõ nữa, có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, hoặc có lẽ là... lần đầu tiên bị em mắng là chó hoang..."

“Còn nữa, tại sao anh không cho em gặp người nhà anh?”

Lý Văn Kinh ngẩng cổ, hít sâu một hơi, “Em gái anh? Không được.”

“Tại sao không được?”

Lý Văn Kinh im lặng một lúc, “Nó thích phụ nữ.”

Lợi dụng lúc tôi đang ngẩn người, Lý Văn Kinh thoát khỏi sự khống chế của tôi, giật phăng tấm che mắt.

Anh luôn hành động chẳng theo lẽ thường nào cả.

Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị anh bế vào phòng ngủ.

“Dạng Dạng, em mặc bộ này… thật đẹp…”

Tôi tức giận, “Anh đúng là đồ vô liêm sỉ—”

“Chó hoang.”

Lý Văn Kinh nói nốt câu còn lại, ánh mắt nóng bỏng, cầm tay tôi đặt lên sau tai mình, để mặc tôi vò loạn mái tóc đen cứng của anh.

Sau đó, anh cúi xuống hôn tôi, “Ngoan nào, mắng thêm vài câu nữa đi, sờ anh thêm chút nữa.”

“Chó hoang…”

Lý Văn Kinh ghé sát tai tôi, nói nhỏ vài câu.

Mặt tôi đỏ bừng, quát: “Anh… anh im miệng… Không biết xấu hổ…”

Lời trách mắng bất lực chỉ đổi lại tiếng cười trầm thấp của Lý Văn Kinh.

Trong màn đêm dày đặc, khiến người ta chân tay rụng rời.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo ngược.

Gió thổi vào, cuốn đi từng trang giấy trên bệ cửa sổ.

PHIÊN NGOẠI:

Đó là bức thư tuyệt mệnh của Lý Văn Kinh mà tôi tìm thấy trong két sắt.

Kể từ ngày kết hôn, tôi đã trở thành người thừa kế được chỉ định của anh.

Tôi mơ hồ nhớ lại ngày đầu tiên gặp Lý Văn Kinh.

Hôm đó gió ở sân bay rất lớn, chiếc khăn tay của tôi theo gió bay vào lòng Lý Văn Kinh.

Lý Văn Kinh nhặt lên, gấp thành hình vuông, đưa cho tôi.

Tôi không thèm nhìn, lướt qua anh.

Đó là lần đầu tiên tôi thể hiện thái độ với Lý Văn Kinh.

Tôi ghét anh.

Tôi cứ tưởng anh đã vứt nó đi rồi.

Lúc này, ánh trăng thanh khiết chiếu lên đầu giường, chiếc khăn tay nhỏ nằm dưới tấm kính trên tủ đầu giường.

Tấm kính sạch sẽ không một hạt bụi.

Lý Văn Kinh thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt tôi, khẽ cười, ngậm lấy môi tôi.

Tiếng gió trong sáng, mang theo lời thì thầm của anh.

Chầm chậm lướt qua màn đêm vô tận.

“Ngoan nào, anh sẽ mãi mãi trung thành với em.”

Giống như một con ch.ó hoang khó thuần, trung thành với sự dịu dàng.

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook