Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Chương 1: TUYỆT KHÔNG THỪA NHẬN ĐÃ KHÔI PHỤC TRÍ NHỚ

Tiểu Thất Tể Tử

07/01/2025

Trước khi khôi phục trí nhớ, tôi cứ nghĩ Lý Văn Kinh là người chồng tốt nhất trên đời.

Tôi yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại.

Không nhìn thấy anh ta một giây là tôi lại khóc lóc ỉ ôi.

Trên bàn ăn sáng, tôi đang bám chặt lấy tay áo Lý Văn Kinh không buông.

Nước mắt lưng tròng.

"Anh lại định bỏ em đi nữa phải không?"

"La Dạng, buông tay."

Người đàn ông bị tôi níu kéo vẻ mặt lạnh nhạt, rút ​​​​tay ra, cúc áo vest phát ra tiếng kêu răng rắc đầy nguy hiểm.

Tôi ôm chặt cánh tay anh ta, giọng điệu u oán:

"Anh lúc trước không nói như vậy, anh nói sẽ yêu em cả đời, không có anh em thực sự sẽ chết..."

Cuộc đối thoại kiểu này, mỗi buổi sáng đều diễn ra.

Trung bình hai ba ngày, tôi lại làm loạn một lần.

Chỉ có Lý Văn Kinh mới dỗ dành được tôi.

Lý Văn Kinh nhắm mắt lại, từ bỏ giãy dụa, "Anh đi họp, tối nay sẽ về."

"Tối nay là tối muộn nào? Em ngủ một mình sợ lắm."

Thấy anh ta không nói gì, tôi bắt đầu cúi đầu rơi nước mắt.

Trên mặt Lý Văn Kinh thoáng qua vẻ đau đầu.

Nhẫn nại hỏi nhỏ: "Nói đi, em lại muốn gì nữa?"

Tôi quay mặt sang, chỉ vào má, "Anh còn chưa hôn em."

Trong gương phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của tôi.

Lý Văn Kinh dáng người cao ráo, ngồi bên cạnh tôi.

Thật là... trời sinh một cặp mà ——

Lời than thở còn chưa dứt, dòng suy nghĩ bỗng chốc dừng lại.

Gương mặt tuấn tú kia dần dần trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ.

Cùng với việc ký ức ùa về, tôi lập tức c.h.ế.t lặng tại chỗ.



Ánh mắt si mê dần chuyển sang kinh hãi.

Chờ đã.

Tôi đang làm cái gì vậy?

Tôi, La Dạng, CEO của tập đoàn La thị.

Trên thương trường đấu đá với Lý Văn Kinh đến c.h.ế.t đi sống lại.

Bây giờ đầu óc hỏng rồi, vậy mà lại gọi Lý Văn Kinh là chồng?!

Toàn thân tôi căng thẳng, đang định mở miệng mỉa mai.

Thì thấy Lý Văn Kinh, người vốn luôn lạnh lùng, nhíu mày, cúi người hôn lên má tôi.

Nụ hôn lạnh lẽo như dòng điện chạy khắp toàn thân trong nháy mắt.

Lý Văn Kinh bất lực nói: "Được rồi, giờ thì ngoan ngoãn ở nhà được chưa?"

Lý Văn Kinh đi rồi.

Tôi đứng ngây ra đó, mất hơn hai mươi phút mới hoàn hồn.

Anh ta vừa rồi... đã hôn tôi sao?

Nói về mối quan hệ giữa tôi và Lý Văn Kinh, thì đúng là gặp mặt là muốn đ.â.m nhau vài nhát dao.

Lần gặp trước, tôi còn cười hì hì nguyền rủa anh ta "chết yểu".

Lý Văn Kinh lạnh nhạt liếc tôi một cái, đáp lại một cách nhạt nhẽo: "Vậy e là tôi phải kéo La tiểu thư cùng chôn theo rồi."

Ai ngờ chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, tôi đã trải qua tai nạn xe hơi, mất trí nhớ, yêu Lý Văn Kinh từ cái nhìn đầu tiên.

Thậm chí, còn bám riết anh ta dọn vào nhà riêng của anh ta ở.

Đúng là tạo nghiệp mà...

Trong biệt thự yên tĩnh.

Tôi ngồi trên ghế, bình tĩnh hồi lâu.

Xác định một điều: Tuyệt đối không thể thừa nhận là tôi đã khôi phục trí nhớ.

Lý Văn Kinh sẽ cười nhạo tôi cả đời.

Tôi điên cuồng lục tung vali trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại công việc của mình trong một túi bí mật.



Thư ký khi nhận được điện thoại của tôi thì suýt nữa khóc thành tiếng:

"La tổng, nửa tháng nay cô đi đâu vậy? Lý Văn Kinh sắp cướp hết cả công việc kinh doanh của cô rồi."

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Hèn gì nửa tháng nay anh ta đối xử với tôi dịu dàng hết mực.

Hóa ra là vừa cười nhạo tôi trong lòng, vừa điên cuồng nuốt chửng công việc kinh doanh của tôi phải không?

"Hợp đồng ở Ngư Thành là ký hôm nay phải không?"

Thư ký sốt ruột như kiến ​​trên chảo nóng: "Vâng, cô biến mất nửa tháng nay, bên Ngư Thành định ký với Lý Văn Kinh rồi."

Lòng tôi chùng xuống.

Tôi lập tức đứng dậy mặc quần áo: "Lý Văn Kinh để tôi chặn lại, bảo Ngô Hội, nếu không lấy được hợp đồng thì tôi đuổi việc hắn!"

Hôm đó, tôi đáp chuyến bay sau Lý Văn Kinh, hạ cánh xuống Ngư Thành.

Dự án bên này vẫn luôn do phó tổng Ngô Hội của công ty phụ trách.

Gương mặt mới toanh này của tôi rất thích hợp để tung hoành ngang dọc.

Trong sảnh tiệc tối đèn đuốc sáng trưng, mọi người cụng ly chúc mừng nhau.

Tôi soi mình vào tấm kính lớn trong sảnh, hài lòng ngắm nhìn chiếc váy đuôi cá màu vàng nhạt trên người.

Đây là cái tôi mua bằng thẻ của Lý Văn Kinh trong thời gian mất trí nhớ.

Cộng thêm đồ trang sức, trước sau tiêu tốn gần chục triệu tệ.

Ngay cả vé máy bay lần này cũng là quẹt thẻ của anh ta.

Lý Văn Kinh chắc chắn biết tôi đã đến.

Tôi đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua đám đông, nhưng không thấy Lý Văn Kinh.

Đang định lui ra ngoài, thì lưng bỗng nhiên va phải một thân hình rắn chắc.

Hương gỗ trầm ấm thanh lịch lập tức bao bọc lấy tôi.

Giọng nói quen thuộc của Lý Văn Kinh mang theo sự mỉa mai lạnh lùng, chui vào tai.

"La tiểu thư không giả vờ nữa à?"

Tôi sững người một giây, rồi đột ngột xoay người lao vào vòng tay anh ta, "Chồng ơi, em nhớ anh quá!"

Cử động quá mạnh, khiến sau lưng lộ ra cả mảng da thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook