Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 541:
Mặc Tiểu Đào
01/05/2024
Một người trong số đó là người phát hiện ra nạn nhân.
“Cảnh sát.” Anh ta chào hỏi ba người.
Đan Thần Huân gật đầu, đến gần hỏi: “Sau khi bị cháy nổ, có ai chạm vào van khí đốt không?”
“Không có.” Lính cứu hỏa nói rất chắc chắn: “Cho đến khi đảm bảo an toàn tuyệt đối, bất kỳ người nào cũng không được ra vào tòa nhà, càng không được tiếp xúc với bất kỳ thiết bị gì, bao gồm cả chúng tôi.”
Đan Thần Huân hơi nhíu mày, anh và Tô Cẩn nhìn nhau, sau đó xuống tầng.
Đi qua hai tầng, Tô Cẩn nói: “Nói cách khác, có khả năng có người lén chạm vào van.”
“Không loại trừ khả năng này.” Còn chưa nói hết câu, điện thoại của Đan Thần Huân vang lên.
Anh nghe máy một lúc, nói: “Ừ, chúng tôi sẽ về ngay.”
Cúp máy, anh nói với Tô Cẩn: “Bên sếp Cố có phát hiện, chúng ta về đồn cảnh sát trước.”
Nghe vậy, hai cô gái bước nhanh hơn.
Xuống dưới tầng, Đan Thần Huân sắp xếp lão Dương, Cao Sơn và Doãn Đông Phương ở lại tiếp tục điều tra, Hạ Bân và Lý Bạch theo bọn họ cùng về đồn cảnh sát…
Hai mươi phút sau, một đoàn người xuất hiện ở phòng xét nghiệm.
Sếp Cố và Dư Tư Tư đứng trước bàn, trên bàn để một miếng vải trắng có chất liệu đặc biệt, trên vải trắng còn in một dấu giày đen.
“Đây là dấu giày trên lưng nạn nhân…” Sếp Cố giải thích với bọn họ: “Giày da nam, khoảng size 43, chúng tôi đã cố hết sức phục hồi nhưng chỉ lấy được đường vân ở nửa bàn chân trước, không lấy được gót chân…”
Tô Cẩn không thể đứng quá gần, cô đứng cạnh bức tường nhìn từ xa.
Sếp Cố đã cố tình sử dụng màu đen nên đường vân giày rất rõ ràng.
“Đường vân đế giày hơi nhạt, chắc giày đã khá cũ, chủ nhân chiếc giày đi kiểu chữ bát*, đường vân cạnh ngoài đế giày bị mài mòn khá nghiêm trọng.”
(*) Đi kiểu chữ bát nghĩa là hai gót chân hướng vào trong, đầu bàn chân hướng ra ngoài.
Viên Khả quan sát, đúng là đường vân cạnh ngoài nhạt hơn rất nhiều.
“Sếp, tôi có một suy nghĩ…” Viên Khả nhìn sang Đan Thần Huân.
“Nói đi.” Anh không ngước mắt lên, vẫn nhìn đường vân giày.
“Có khi nào dấu giày sau lưng nạn nhân và dấu giày cạnh giường là cùng một người không? Cũng là dấu gót chân không rõ ràng, có phải vì vấn đề dùng lực không?” Viên Khả từng gặp người như thế, cả cơ thể đều quen lao về phía trước, đến mức điểm chịu lực của bàn chân cũng dồn về nửa bàn chân trước.
“Vấn đề dùng lực?” Lý Bạch không hiểu.
“Có khả năng đó.” Sếp Cố giải thích cho mọi người nghe: “Ý của Tiểu Viên là cơ thể người này có thói quen hướng về trước, dùng lực vào nửa bàn chân trước, vì vậy dấu giày nửa bàn chân trước khá rõ ràng.”
“Nói vậy, dấu giày bên giường cũng cùng một người?” Hạ Bân khoanh tay trước ngực, vỗ cằm suy nghĩ.
Đan Thần Huân im lặng một lúc, ngẩng đầu hỏi Tô Cẩn: “Em có ý kiến gì không?”
“Size giày 43, dựa theo tỉ lệ chiều cao bình thường, người này cao ít nhất 1m75 trở lên, có thể để lại dấu chân bên giường như vậy, chắc cân nặng không nhẹ.” Tô Cẩn nói.
“Cái huy hiệu kia thì sao? Có thể phục hồi như cũ không?” Đan Thần Huân lại hỏi.
Sếp Cố gật đầu: “Phải tốn thêm thời gian…”
Anh ta đi đến trước máy tính, mở bức ảnh chiếc huy hiệu kia.
“Tiểu Dư từng học kỹ thuật phục hồi văn bản ở nước ngoài, lần này đã có tác dụng…” Sếp Cố ấn một cái, hình ảnh được phóng đại ra mấy lần, cuối cùng hiển thị một cửa sổ, trên cửa sổ thể hiện hoa văn và chữ viết trên huy hiệu: “Công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp.”
“Hoa Bách Hợp?” Viên Khả ngạc nhiên nói: “Đây là công ty trừ sâu nổi tiếng ở Đế Thành, thời gian trước nhà tôi cũng tìm đến công ty trừ sâu này! Pháp y Tô…”
(Cam: Từ c540 – 550 mình để free, coi như quà cho mng nghỉ lễ. Mặc dù hết ngày rồi, nhưng chúc mng nghỉ lễ vui vẻ~)
“Cảnh sát.” Anh ta chào hỏi ba người.
Đan Thần Huân gật đầu, đến gần hỏi: “Sau khi bị cháy nổ, có ai chạm vào van khí đốt không?”
“Không có.” Lính cứu hỏa nói rất chắc chắn: “Cho đến khi đảm bảo an toàn tuyệt đối, bất kỳ người nào cũng không được ra vào tòa nhà, càng không được tiếp xúc với bất kỳ thiết bị gì, bao gồm cả chúng tôi.”
Đan Thần Huân hơi nhíu mày, anh và Tô Cẩn nhìn nhau, sau đó xuống tầng.
Đi qua hai tầng, Tô Cẩn nói: “Nói cách khác, có khả năng có người lén chạm vào van.”
“Không loại trừ khả năng này.” Còn chưa nói hết câu, điện thoại của Đan Thần Huân vang lên.
Anh nghe máy một lúc, nói: “Ừ, chúng tôi sẽ về ngay.”
Cúp máy, anh nói với Tô Cẩn: “Bên sếp Cố có phát hiện, chúng ta về đồn cảnh sát trước.”
Nghe vậy, hai cô gái bước nhanh hơn.
Xuống dưới tầng, Đan Thần Huân sắp xếp lão Dương, Cao Sơn và Doãn Đông Phương ở lại tiếp tục điều tra, Hạ Bân và Lý Bạch theo bọn họ cùng về đồn cảnh sát…
Hai mươi phút sau, một đoàn người xuất hiện ở phòng xét nghiệm.
Sếp Cố và Dư Tư Tư đứng trước bàn, trên bàn để một miếng vải trắng có chất liệu đặc biệt, trên vải trắng còn in một dấu giày đen.
“Đây là dấu giày trên lưng nạn nhân…” Sếp Cố giải thích với bọn họ: “Giày da nam, khoảng size 43, chúng tôi đã cố hết sức phục hồi nhưng chỉ lấy được đường vân ở nửa bàn chân trước, không lấy được gót chân…”
Tô Cẩn không thể đứng quá gần, cô đứng cạnh bức tường nhìn từ xa.
Sếp Cố đã cố tình sử dụng màu đen nên đường vân giày rất rõ ràng.
“Đường vân đế giày hơi nhạt, chắc giày đã khá cũ, chủ nhân chiếc giày đi kiểu chữ bát*, đường vân cạnh ngoài đế giày bị mài mòn khá nghiêm trọng.”
(*) Đi kiểu chữ bát nghĩa là hai gót chân hướng vào trong, đầu bàn chân hướng ra ngoài.
Viên Khả quan sát, đúng là đường vân cạnh ngoài nhạt hơn rất nhiều.
“Sếp, tôi có một suy nghĩ…” Viên Khả nhìn sang Đan Thần Huân.
“Nói đi.” Anh không ngước mắt lên, vẫn nhìn đường vân giày.
“Có khi nào dấu giày sau lưng nạn nhân và dấu giày cạnh giường là cùng một người không? Cũng là dấu gót chân không rõ ràng, có phải vì vấn đề dùng lực không?” Viên Khả từng gặp người như thế, cả cơ thể đều quen lao về phía trước, đến mức điểm chịu lực của bàn chân cũng dồn về nửa bàn chân trước.
“Vấn đề dùng lực?” Lý Bạch không hiểu.
“Có khả năng đó.” Sếp Cố giải thích cho mọi người nghe: “Ý của Tiểu Viên là cơ thể người này có thói quen hướng về trước, dùng lực vào nửa bàn chân trước, vì vậy dấu giày nửa bàn chân trước khá rõ ràng.”
“Nói vậy, dấu giày bên giường cũng cùng một người?” Hạ Bân khoanh tay trước ngực, vỗ cằm suy nghĩ.
Đan Thần Huân im lặng một lúc, ngẩng đầu hỏi Tô Cẩn: “Em có ý kiến gì không?”
“Size giày 43, dựa theo tỉ lệ chiều cao bình thường, người này cao ít nhất 1m75 trở lên, có thể để lại dấu chân bên giường như vậy, chắc cân nặng không nhẹ.” Tô Cẩn nói.
“Cái huy hiệu kia thì sao? Có thể phục hồi như cũ không?” Đan Thần Huân lại hỏi.
Sếp Cố gật đầu: “Phải tốn thêm thời gian…”
Anh ta đi đến trước máy tính, mở bức ảnh chiếc huy hiệu kia.
“Tiểu Dư từng học kỹ thuật phục hồi văn bản ở nước ngoài, lần này đã có tác dụng…” Sếp Cố ấn một cái, hình ảnh được phóng đại ra mấy lần, cuối cùng hiển thị một cửa sổ, trên cửa sổ thể hiện hoa văn và chữ viết trên huy hiệu: “Công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp.”
“Hoa Bách Hợp?” Viên Khả ngạc nhiên nói: “Đây là công ty trừ sâu nổi tiếng ở Đế Thành, thời gian trước nhà tôi cũng tìm đến công ty trừ sâu này! Pháp y Tô…”
(Cam: Từ c540 – 550 mình để free, coi như quà cho mng nghỉ lễ. Mặc dù hết ngày rồi, nhưng chúc mng nghỉ lễ vui vẻ~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.