Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 545:
Mặc Tiểu Đào
01/05/2024
“Hai người có quan hệ gì?” Đan Thần Huân lại hỏi.
“Bạn bè bình thường.” Quan Chí Hằng hút thuốc, không thể thấy rõ vẻ mặt anh ta trong làn khói mù lượn lờ.
“Từ 2 đến 3 giờ sáng ngày 23, anh ở đâu?” Hạ Bân lấy bản ghi lời khai ra, chuẩn bị ghi chép.
“Hôm qua?” Quan Chí Hằng suy nghĩ một lúc: “Tôi tan làm lúc 10 giờ, sau đó tôi và cấp dưới đến quán bar uống rượu, khoảng 4 giờ sáng mới ra về.”
“Có những ai?”
“Là đám người bên ngoài đó, giám đốc Nhung cũng đi chung, mọi người có thể hỏi anh ta.” Người đàn ông hút nốt nửa điếu thuốc còn lại, sau đó ném đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn: “Cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đêm qua Hứa Lê bị người ta giết hại trong nhà, anh không biết sao?” Viên Khả đánh giá vẻ mặt anh ta.
Bàn tay đang lấy thuốc lá của người đàn ông hơi khựng lại, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin: “Cô ấy… cô ấy đã chết?”
“Anh thật sự không biết?” Hạ Bân quan sát vẻ mặt anh ta, không nhận ra điều khác thường
“Đương nhiên tôi không biết, cảnh sát, chẳng lẽ mọi người nghi ngờ tôi?” Anh ta lại châm một điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, trong ánh lửa chớp tắt, khuôn mặt người đàn ông nặng nề, dường như còn hơi đau lòng.
“Anh chắc chắn 4 giờ sáng mới rời khỏi quán bar?” Đan Thần Huân vẫy tay, Viên Khả hiểu ý, lập tức đi ra ngoài gọi giám đốc Nhung.
“Giám đốc Nhung, anh nói cho mấy vị cảnh sát biết, có phải đêm qua chúng ta đang ở quán bar không?” Quan Chí Hằng nói.
“Đúng vậy, chúng tôi uống nhiều quá nên ngủ luôn trong phòng bao, khi tỉnh lại đã hơn 4 giờ sáng, chúng tôi và ông chủ cùng rời khỏi quán bar.”
“Uống nhiều quá?” Đan Thần Huân bắt được từ mấu chốt: “Tất cả mọi người đều uống quá chén?”
“Ừm, hôm trước nhận được một đơn hàng lớn, ký hợp đồng năm năm, ông chủ mời chúng tôi đi uống rượu, mọi người vui vẻ nên uống hơi nhiều, say đến bất tỉnh, lúc tôi tỉnh lại, những người khác vẫn chưa tỉnh!”
Đến bây giờ giám đốc Nhung vẫn thấy choáng váng, đúng là cảm giác say không hề thoải mái.
Hạ Bân nhìn Đan Thần Huân, lại hỏi: “Còn ai có thể chứng minh ông chủ Quan không hề rời khỏi phòng?”
Giám đốc Nhung vội vàng nói: “Sếp uống say trước cả chúng tôi, cậu ấy uống bốn bình rượu vang đỏ, vốn dĩ đã không giỏi uống rượu lại say trước cả chúng tôi, đâu đi ra ngoài được nữa?”
Lúc đó ông chủ ngã nằm dưới đất, mọi người còn cười anh ta chưa thấy phụ nữ đã run chân.
“Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Quan Chí Hằng xua tay, giám đốc Nhung lập tức đi ra ngoài.
“Anh vẫn liên lạc với Hứa Lê?” Đan Thần Huân hỏi tiếp.
“Không.” Quan Chí Hằng vừa hút thuốc vừa nói: “Tám năm trước cô ấy đã ra nước ngoài, sau đó chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa, tôi cũng không biết cô ấy đã về Đế Thành.”
“Hai người quen nhau từ khi nào? Tám năm trước?” Đan Thần Huân quan sát vẻ mặt anh ta.
“Khoảng chín năm trước, hình như cô ấy đang học lớp 11…” Người đàn ông nhớ lại: “Đúng, chắc là mùa thu năm 2011.”
“Năm 2011 Hứa Lê mới 17 tuổi, lúc đó anh cũng lớn tuổi, sao hai người lại trở thành bạn bè?”
“Điều này…” Quan Chí Hằng hơi do dự, dường như rất khó nói ra, im lặng một lúc mới nói: “Tôi cũng không biết nên nói thế nào, cô ấy… Không biết tại sao cô ấy lại thích tôi, luôn gọi điện thoại cho tôi nói thích tôi, còn hẹn tôi ra ngoài.”
Anh ta cau mày: “Tôi lớn hơn cô ấy 12 tuổi, hơn nữa cô ấy là trẻ vị thành niên, sao tôi có thể đồng ý? Nhưng cô ấy vẫn bám lấy tôi, tôi…”
“Anh đã chấp nhận cô ấy?” Nghe đến đó, sắc mặt Đan Thần Huân tối lại.
“Bạn bè bình thường.” Quan Chí Hằng hút thuốc, không thể thấy rõ vẻ mặt anh ta trong làn khói mù lượn lờ.
“Từ 2 đến 3 giờ sáng ngày 23, anh ở đâu?” Hạ Bân lấy bản ghi lời khai ra, chuẩn bị ghi chép.
“Hôm qua?” Quan Chí Hằng suy nghĩ một lúc: “Tôi tan làm lúc 10 giờ, sau đó tôi và cấp dưới đến quán bar uống rượu, khoảng 4 giờ sáng mới ra về.”
“Có những ai?”
“Là đám người bên ngoài đó, giám đốc Nhung cũng đi chung, mọi người có thể hỏi anh ta.” Người đàn ông hút nốt nửa điếu thuốc còn lại, sau đó ném đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn: “Cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đêm qua Hứa Lê bị người ta giết hại trong nhà, anh không biết sao?” Viên Khả đánh giá vẻ mặt anh ta.
Bàn tay đang lấy thuốc lá của người đàn ông hơi khựng lại, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin: “Cô ấy… cô ấy đã chết?”
“Anh thật sự không biết?” Hạ Bân quan sát vẻ mặt anh ta, không nhận ra điều khác thường
“Đương nhiên tôi không biết, cảnh sát, chẳng lẽ mọi người nghi ngờ tôi?” Anh ta lại châm một điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, trong ánh lửa chớp tắt, khuôn mặt người đàn ông nặng nề, dường như còn hơi đau lòng.
“Anh chắc chắn 4 giờ sáng mới rời khỏi quán bar?” Đan Thần Huân vẫy tay, Viên Khả hiểu ý, lập tức đi ra ngoài gọi giám đốc Nhung.
“Giám đốc Nhung, anh nói cho mấy vị cảnh sát biết, có phải đêm qua chúng ta đang ở quán bar không?” Quan Chí Hằng nói.
“Đúng vậy, chúng tôi uống nhiều quá nên ngủ luôn trong phòng bao, khi tỉnh lại đã hơn 4 giờ sáng, chúng tôi và ông chủ cùng rời khỏi quán bar.”
“Uống nhiều quá?” Đan Thần Huân bắt được từ mấu chốt: “Tất cả mọi người đều uống quá chén?”
“Ừm, hôm trước nhận được một đơn hàng lớn, ký hợp đồng năm năm, ông chủ mời chúng tôi đi uống rượu, mọi người vui vẻ nên uống hơi nhiều, say đến bất tỉnh, lúc tôi tỉnh lại, những người khác vẫn chưa tỉnh!”
Đến bây giờ giám đốc Nhung vẫn thấy choáng váng, đúng là cảm giác say không hề thoải mái.
Hạ Bân nhìn Đan Thần Huân, lại hỏi: “Còn ai có thể chứng minh ông chủ Quan không hề rời khỏi phòng?”
Giám đốc Nhung vội vàng nói: “Sếp uống say trước cả chúng tôi, cậu ấy uống bốn bình rượu vang đỏ, vốn dĩ đã không giỏi uống rượu lại say trước cả chúng tôi, đâu đi ra ngoài được nữa?”
Lúc đó ông chủ ngã nằm dưới đất, mọi người còn cười anh ta chưa thấy phụ nữ đã run chân.
“Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Quan Chí Hằng xua tay, giám đốc Nhung lập tức đi ra ngoài.
“Anh vẫn liên lạc với Hứa Lê?” Đan Thần Huân hỏi tiếp.
“Không.” Quan Chí Hằng vừa hút thuốc vừa nói: “Tám năm trước cô ấy đã ra nước ngoài, sau đó chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa, tôi cũng không biết cô ấy đã về Đế Thành.”
“Hai người quen nhau từ khi nào? Tám năm trước?” Đan Thần Huân quan sát vẻ mặt anh ta.
“Khoảng chín năm trước, hình như cô ấy đang học lớp 11…” Người đàn ông nhớ lại: “Đúng, chắc là mùa thu năm 2011.”
“Năm 2011 Hứa Lê mới 17 tuổi, lúc đó anh cũng lớn tuổi, sao hai người lại trở thành bạn bè?”
“Điều này…” Quan Chí Hằng hơi do dự, dường như rất khó nói ra, im lặng một lúc mới nói: “Tôi cũng không biết nên nói thế nào, cô ấy… Không biết tại sao cô ấy lại thích tôi, luôn gọi điện thoại cho tôi nói thích tôi, còn hẹn tôi ra ngoài.”
Anh ta cau mày: “Tôi lớn hơn cô ấy 12 tuổi, hơn nữa cô ấy là trẻ vị thành niên, sao tôi có thể đồng ý? Nhưng cô ấy vẫn bám lấy tôi, tôi…”
“Anh đã chấp nhận cô ấy?” Nghe đến đó, sắc mặt Đan Thần Huân tối lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.