Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 547:
Mặc Tiểu Đào
01/05/2024
Cao Sơn vừa nhận được một tập tài liệu, là tình báo do một người cung cấp thông tin trong tổ càn quét mại dâm cung cấp: “Bất động sản Hứa thị đi đầu trong ngành bất động sản Đế Thành, quy mô kinh doanh rất lớn, có thể sánh vai với Tập đoàn Lăng thị, không biết vì nguyên nhân gì mà tám năm trước lại di dân cả nhà, mở công ty ở nước ngoài, có tin tức nói cô chủ Hứa Lê bị bệnh, trước khi di dân thường xuyên đến bệnh viện, có thể là ra nước ngoài chữa bệnh…”
“Chữa bệnh?” Đan Thần Huân nhíu mày, nếu chữa bệnh thì cũng không đến mức không chào mà đi, thậm chí không liên lạc với Lăng Thiên Lâm: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.” Cao Sơn cúp điện thoại.
“Nghe giọng điệu của Quan Chí Hằng, hình như Hứa Lê rất thích anh ta, nếu đã thích sao còn nói đi là đi?” Trong lòng Viên Khả còn rất nhiều nghi ngờ: “Hoặc là trong nhà cô ta biết chuyện này, ra sức phản đối nên mới di dân?”
“Cũng không đến mức đó chứ, phản đối là được, cần gì phải từ bỏ tài nguyên tốt, ra nước ngoài lập công ty khác!”
Viên Khả thật sự không nghĩ ra.
“Dù như thế nào thì chắc chắn Quan Chí Hằng cũng có vấn đề.” Tô Cẩn có cảm giác anh ta chưa khai nhận toàn bộ.
Đan Thần Huân im lặng, xe rời khỏi khu vực nội thành, lên cầu vượt.
“Sếp, chúng ta đi đâu đây?” Viên Khả nhận ra đây không phải con đường đến đồn cảnh sát.
“Sơn trang Việt Áo.” Anh nghiêm nghị nói.
Viên Khả nhíu mày, dựa vào ghế ngồi, khẽ thì thầm: “Hứa Lê không phải mối tình đầu của Lăng Thiên Lâm sao? Lúc cô ta ở bên Quan Chí Hằng, hai người còn chưa chia tay à?”
Tô Cẩn liếc nhìn Viên Khả, Viên Khả ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa.
Sơn trang Việt Áo cách khu vực nội thành một quãng đường, xuống cầu vượt là đường cao tốc liên tỉnh, sau khoảng 40 phút đã đến chân núi.
Sơn trang Việt Áo nằm ở đỉnh núi, cao hơn 500m so với mực nước biển, được coi là dãy núi cao nhất ở Đế Thành.
Xe ô tô chạy men theo đường quanh núi, lúc đến sườn núi đã thấy một cánh cửa sắt màu đen.
Trên cửa sắt có trang bị màn hình trông coi cửa ra vào, cảm ứng có xe tới gần, màn hình lập tức sáng lên: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Trong màn hình không có ai hết, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp không có tình cảm của vệ sĩ.
“Đan Thần Huân.” Anh hạ cửa sổ xe, tự báo thân phận.
“Ồ, là cậu chủ Đan! Mời vào, mời vào!” Giọng vệ sĩ lập tức trở nên khách sáo, sau đó cửa sắt từ từ mở ra.
Đan Thần Huân lái xe vào cửa lớn, xe tiếp tục chạy lên núi.
“Sếp, có phải anh là…” Viên Khả nhổm người lên giữa hai chiếc ghế trước, cẩn thận hỏi: “Có phải anh là người nhà họ Đan không?”
Sếp là bạn Lăng Thiên Lâm, vệ sĩ gọi anh là cậu chủ Đan, họ Đan lại có quan hệ mật thiết với nhà giàu có như Tập đoàn Lăng thị, không trùng hợp thế chứ?
Đan Thần Huân không nói gì, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng khiến Viên Khả thấy sợ hãi không dám hỏi nữa.
Cô ngồi về chỗ nhìn Tô Cẩn, cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản như nước.
Viên Khả bĩu môi, ngồi yên…
Khoảng mười mấy phút sau, xe chạy lên đỉnh núi.
Cơn gió đêm trên đỉnh núi trong lành lạnh lẽo, sơn trang Việt Áo đứng sừng sững giữa núi, trong khu biệt thự có mười mấy tòa nhà cả to cả nhỏ, những tòa nhà màu trắng ngà theo phong cách Gothic, dưới ánh trăng trông trang nghiêm và to lớn.
Xe chạy vào cửa lớn, đã có một hàng vệ sĩ đứng chờ.
Bảy tám vệ sĩ đeo tai nghe, bọn họ đều biết Đan Thần Huân, khom lưng chào về phía chiếc xe của anh.
“Cậu chủ Đan, đến muộn vậy ạ?” Vệ sĩ trưởng mở cửa cho anh.
Lúc anh ta chuẩn bị mở cửa sau, Đan Thần Huân ngăn cản anh ta: “Ly Vân, không cần.”
“Chữa bệnh?” Đan Thần Huân nhíu mày, nếu chữa bệnh thì cũng không đến mức không chào mà đi, thậm chí không liên lạc với Lăng Thiên Lâm: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.” Cao Sơn cúp điện thoại.
“Nghe giọng điệu của Quan Chí Hằng, hình như Hứa Lê rất thích anh ta, nếu đã thích sao còn nói đi là đi?” Trong lòng Viên Khả còn rất nhiều nghi ngờ: “Hoặc là trong nhà cô ta biết chuyện này, ra sức phản đối nên mới di dân?”
“Cũng không đến mức đó chứ, phản đối là được, cần gì phải từ bỏ tài nguyên tốt, ra nước ngoài lập công ty khác!”
Viên Khả thật sự không nghĩ ra.
“Dù như thế nào thì chắc chắn Quan Chí Hằng cũng có vấn đề.” Tô Cẩn có cảm giác anh ta chưa khai nhận toàn bộ.
Đan Thần Huân im lặng, xe rời khỏi khu vực nội thành, lên cầu vượt.
“Sếp, chúng ta đi đâu đây?” Viên Khả nhận ra đây không phải con đường đến đồn cảnh sát.
“Sơn trang Việt Áo.” Anh nghiêm nghị nói.
Viên Khả nhíu mày, dựa vào ghế ngồi, khẽ thì thầm: “Hứa Lê không phải mối tình đầu của Lăng Thiên Lâm sao? Lúc cô ta ở bên Quan Chí Hằng, hai người còn chưa chia tay à?”
Tô Cẩn liếc nhìn Viên Khả, Viên Khả ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa.
Sơn trang Việt Áo cách khu vực nội thành một quãng đường, xuống cầu vượt là đường cao tốc liên tỉnh, sau khoảng 40 phút đã đến chân núi.
Sơn trang Việt Áo nằm ở đỉnh núi, cao hơn 500m so với mực nước biển, được coi là dãy núi cao nhất ở Đế Thành.
Xe ô tô chạy men theo đường quanh núi, lúc đến sườn núi đã thấy một cánh cửa sắt màu đen.
Trên cửa sắt có trang bị màn hình trông coi cửa ra vào, cảm ứng có xe tới gần, màn hình lập tức sáng lên: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Trong màn hình không có ai hết, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp không có tình cảm của vệ sĩ.
“Đan Thần Huân.” Anh hạ cửa sổ xe, tự báo thân phận.
“Ồ, là cậu chủ Đan! Mời vào, mời vào!” Giọng vệ sĩ lập tức trở nên khách sáo, sau đó cửa sắt từ từ mở ra.
Đan Thần Huân lái xe vào cửa lớn, xe tiếp tục chạy lên núi.
“Sếp, có phải anh là…” Viên Khả nhổm người lên giữa hai chiếc ghế trước, cẩn thận hỏi: “Có phải anh là người nhà họ Đan không?”
Sếp là bạn Lăng Thiên Lâm, vệ sĩ gọi anh là cậu chủ Đan, họ Đan lại có quan hệ mật thiết với nhà giàu có như Tập đoàn Lăng thị, không trùng hợp thế chứ?
Đan Thần Huân không nói gì, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng khiến Viên Khả thấy sợ hãi không dám hỏi nữa.
Cô ngồi về chỗ nhìn Tô Cẩn, cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản như nước.
Viên Khả bĩu môi, ngồi yên…
Khoảng mười mấy phút sau, xe chạy lên đỉnh núi.
Cơn gió đêm trên đỉnh núi trong lành lạnh lẽo, sơn trang Việt Áo đứng sừng sững giữa núi, trong khu biệt thự có mười mấy tòa nhà cả to cả nhỏ, những tòa nhà màu trắng ngà theo phong cách Gothic, dưới ánh trăng trông trang nghiêm và to lớn.
Xe chạy vào cửa lớn, đã có một hàng vệ sĩ đứng chờ.
Bảy tám vệ sĩ đeo tai nghe, bọn họ đều biết Đan Thần Huân, khom lưng chào về phía chiếc xe của anh.
“Cậu chủ Đan, đến muộn vậy ạ?” Vệ sĩ trưởng mở cửa cho anh.
Lúc anh ta chuẩn bị mở cửa sau, Đan Thần Huân ngăn cản anh ta: “Ly Vân, không cần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.