Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 63: Đầu Đuôi Câu Chuyện. (1)
Mặc Tiểu Đào
25/01/2024
Anh ta quay sang đau khổ cầu xin Đan Thần Huân: “Cảnh sát, đừng tổn thương nó, xin các cậu đừng bắn! Xin các cậu...”
“Đừng cầu xin bọn họ!” Đôi mắt Đỗ Hương Lệ đỏ ngầu, cô ta lấy ra một con dao, gào hét như một người điên: “Bắn đi, bắn đi! Dù sao tao cũng không muốn sống nữa!”
“Hương Lệ, đừng kích động, bình tĩnh lại đi...” Đỗ Vĩ Lập vừa xoa dịu cô ta vừa cầu xin cảnh sát: “Đừng bắn, có lẽ nó phát bệnh rồi, không khống chế được tâm trạng của mình.”
“Đỗ Hương Lệ, bỏ dao xuống!” Hạ Bân nhìn người phụ nữ nằm dưới đất, không thể xác định được người đó còn sống hay đã chết, chỉ sợ người đàn bà điên này đâm một nhát thì khó mà đoán được hậu quả.
“Bỏ xuống!” Lão Dương cũng cảnh cáo: “Đỗ Hương Lệ, cô không thể giải quyết mọi chuyện bằng cái chết, tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho anh trai cô. Không có lời khai của cô, anh ta sẽ trở thành đồng phạm, chắc chắn phải ngồi tù!”
Đỗ Hương Lệ nghe vậy thì cả người run rẩy, lập tức bình tĩnh lại.
Cô ta lắc đầu thật mạnh: “Không! Anh ấy không biết gì hết, là tao giết người, không liên quan đến anh ấy!”
“Vậy cô để dao xuống, quay về với chúng tôi.” Lão Dương rất giỏi đàm phán: “Chỉ có vậy, anh trai cô mới được phán vô tội rồi thả ra.”
“Tôi...” Dường như Đỗ Hương Lệ đã được thuyết phục, vẻ mặt hung dữ dần thả lỏng: “Được, tôi nhận tội, tôi quay về với các cậu, chỉ cần thả anh trai...”
Cô ta chậm rãi để dao xuống, Hạ Bân thấy có cơ hội liền tiến lên một bước. Anh ta đánh rơi con dao, túm lấy cổ tay Đỗ Hương Lệ vặn mạnh một cái, ép cánh tay cô ta ra sau lưng.
Lão Dương vội đi theo đá vào chân tội phạm, chân trái Đỗ Hương Lệ mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.
Hai người chia ra hai bên đè vai cô ta xuống, hoàn toàn khống chế cô ta.
Tiết Linh Âm cất súng chạy đến phía trước bao tải kiểm tra hơi thở của người phụ nữ, thấy cô ấy vẫn còn thở.
“Còn sống!” Cô lập tức gọi cấp cứu.
Đỗ Hương Lệ quỳ trên mặt đất, cô ta không hề giãy giụa mà chỉ ngẩng đầu nhìn Đỗ Vĩ Lập.
Đỗ Vĩ Lập bị Đan Thần Huân chặn lại nên không thể đến gần.
“Đưa đi.” Đan Thần Huân ra lệnh.
Hai cảnh sát kéo Đỗ Hương Lệ đứng dậy, trong khoảnh khắc đi ngang qua Đỗ Vĩ Lập, hai anh em nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đỗ Vĩ Lập gật đầu với cô ta, cô ta mỉm cười, nước mắt tuôn rơi...
Lúc Tiếu Dương chạy đến, Đỗ Hương Lệ đã bị áp giải lên xe.
Bệnh viện gần nhất cử xe cấp cứu đến, nạn nhân Lý Hiểu Hồng bị chặt hai tay và hai bắp chân, hung thủ không muốn cô ấy chết quá nhanh nên đã rắc bột cầm máu vào vết thương của cô ấy, ngoài ra còn cho cô ấy uống thuốc giảm đau.
Dù vậy thì Lý Hiểu Hồng vẫn hôn mê vì mất máu quá nhiều, đang trong tình trạng hấp hối.
Cảnh sát tiến hành thẩm vấn Đỗ Hương Lệ ngay trong đêm, đội trưởng hai tổ trọng án ngồi trước bàn tam giác, Hạ Bân và Lý Bạch đứng sau lưng bọn họ, những người khác đứng trong phòng giám sát ngay bên cạnh.
Đỗ Hương Lệ đã thú nhận tội ác của mình, cô ta kể lại tất cả chi tiết khi giết người...
Người bị hại đầu tiên là Phạm Diễm, hàng xóm của cô ta, thỉnh thoảng hai người gặp nhau trong thang máy.
Có một lần Phạm Diễm nhận đồ chuyển phát nhanh rất nặng, Đỗ Hương Lệ đã mang đến cửa nhà giúp, sau mỗi lần như vậy hai người đã quen biết.
Đỗ Hương Lệ làm ca sáng thường về nhà vào lúc nửa đêm, Phạm Diễm làm trong tiệm cắt tóc cũng thường về khuya, giờ tan làm của hai người không khác nhau là mấy.
Đỗ Hương Lệ sẽ mang đồ ăn khuya về cho Phạm Diễm, vì phép lịch sự, Phạm Diễm cũng mang đồ ăn cho cô ta.
Sau này Phạm Diễm mới biết Đỗ Hương Lệ không tan làm muộn như thế, mà đang cố ý đợi mình.
“Đừng cầu xin bọn họ!” Đôi mắt Đỗ Hương Lệ đỏ ngầu, cô ta lấy ra một con dao, gào hét như một người điên: “Bắn đi, bắn đi! Dù sao tao cũng không muốn sống nữa!”
“Hương Lệ, đừng kích động, bình tĩnh lại đi...” Đỗ Vĩ Lập vừa xoa dịu cô ta vừa cầu xin cảnh sát: “Đừng bắn, có lẽ nó phát bệnh rồi, không khống chế được tâm trạng của mình.”
“Đỗ Hương Lệ, bỏ dao xuống!” Hạ Bân nhìn người phụ nữ nằm dưới đất, không thể xác định được người đó còn sống hay đã chết, chỉ sợ người đàn bà điên này đâm một nhát thì khó mà đoán được hậu quả.
“Bỏ xuống!” Lão Dương cũng cảnh cáo: “Đỗ Hương Lệ, cô không thể giải quyết mọi chuyện bằng cái chết, tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho anh trai cô. Không có lời khai của cô, anh ta sẽ trở thành đồng phạm, chắc chắn phải ngồi tù!”
Đỗ Hương Lệ nghe vậy thì cả người run rẩy, lập tức bình tĩnh lại.
Cô ta lắc đầu thật mạnh: “Không! Anh ấy không biết gì hết, là tao giết người, không liên quan đến anh ấy!”
“Vậy cô để dao xuống, quay về với chúng tôi.” Lão Dương rất giỏi đàm phán: “Chỉ có vậy, anh trai cô mới được phán vô tội rồi thả ra.”
“Tôi...” Dường như Đỗ Hương Lệ đã được thuyết phục, vẻ mặt hung dữ dần thả lỏng: “Được, tôi nhận tội, tôi quay về với các cậu, chỉ cần thả anh trai...”
Cô ta chậm rãi để dao xuống, Hạ Bân thấy có cơ hội liền tiến lên một bước. Anh ta đánh rơi con dao, túm lấy cổ tay Đỗ Hương Lệ vặn mạnh một cái, ép cánh tay cô ta ra sau lưng.
Lão Dương vội đi theo đá vào chân tội phạm, chân trái Đỗ Hương Lệ mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.
Hai người chia ra hai bên đè vai cô ta xuống, hoàn toàn khống chế cô ta.
Tiết Linh Âm cất súng chạy đến phía trước bao tải kiểm tra hơi thở của người phụ nữ, thấy cô ấy vẫn còn thở.
“Còn sống!” Cô lập tức gọi cấp cứu.
Đỗ Hương Lệ quỳ trên mặt đất, cô ta không hề giãy giụa mà chỉ ngẩng đầu nhìn Đỗ Vĩ Lập.
Đỗ Vĩ Lập bị Đan Thần Huân chặn lại nên không thể đến gần.
“Đưa đi.” Đan Thần Huân ra lệnh.
Hai cảnh sát kéo Đỗ Hương Lệ đứng dậy, trong khoảnh khắc đi ngang qua Đỗ Vĩ Lập, hai anh em nhìn thẳng vào mắt nhau.
Đỗ Vĩ Lập gật đầu với cô ta, cô ta mỉm cười, nước mắt tuôn rơi...
Lúc Tiếu Dương chạy đến, Đỗ Hương Lệ đã bị áp giải lên xe.
Bệnh viện gần nhất cử xe cấp cứu đến, nạn nhân Lý Hiểu Hồng bị chặt hai tay và hai bắp chân, hung thủ không muốn cô ấy chết quá nhanh nên đã rắc bột cầm máu vào vết thương của cô ấy, ngoài ra còn cho cô ấy uống thuốc giảm đau.
Dù vậy thì Lý Hiểu Hồng vẫn hôn mê vì mất máu quá nhiều, đang trong tình trạng hấp hối.
Cảnh sát tiến hành thẩm vấn Đỗ Hương Lệ ngay trong đêm, đội trưởng hai tổ trọng án ngồi trước bàn tam giác, Hạ Bân và Lý Bạch đứng sau lưng bọn họ, những người khác đứng trong phòng giám sát ngay bên cạnh.
Đỗ Hương Lệ đã thú nhận tội ác của mình, cô ta kể lại tất cả chi tiết khi giết người...
Người bị hại đầu tiên là Phạm Diễm, hàng xóm của cô ta, thỉnh thoảng hai người gặp nhau trong thang máy.
Có một lần Phạm Diễm nhận đồ chuyển phát nhanh rất nặng, Đỗ Hương Lệ đã mang đến cửa nhà giúp, sau mỗi lần như vậy hai người đã quen biết.
Đỗ Hương Lệ làm ca sáng thường về nhà vào lúc nửa đêm, Phạm Diễm làm trong tiệm cắt tóc cũng thường về khuya, giờ tan làm của hai người không khác nhau là mấy.
Đỗ Hương Lệ sẽ mang đồ ăn khuya về cho Phạm Diễm, vì phép lịch sự, Phạm Diễm cũng mang đồ ăn cho cô ta.
Sau này Phạm Diễm mới biết Đỗ Hương Lệ không tan làm muộn như thế, mà đang cố ý đợi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.