Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 97: Điểm Đáng Nghi Nhất.

Mặc Tiểu Đào

25/01/2024

“Tôi không đồng ý.” Tô Cẩn cầm một phần báo cáo ở bên cạnh.

Trì Triệt hiểu ý, lập tức nhận lấy từ đằng xa rồi giao cho Tiếu Dương.

Lúc Tiếu Dương lật xem thì nghe thấy cô nói tiếp: “Tôi đã đưa đồ ăn còn sót lại trong dạ dày người chết đến bộ pháp chống xét nghiệm, báo cáo cho thấy không có thành phần thuốc gây mê, mặt khác...”

Cô chỉ vào chuôi dao: “Sở dĩ tôi chưa rút dao ra, vì muốn các anh tự đến nhìn...”

“Có phát hiện gì?” Tiếu Dương khom lưng, nhìn thẳng vào con dao kia.

Chỉ là một con dao gọt trái cây bình thường mà thôi, cũng không có điểm nào đặc biệt.

“Đây là một con dao inox, với độ bền và độ dẻo dai thì chỉ có thể cắt rau gọt hoa quả...” Tô Cẩn đo mặt ngang của lưỡi dao: “Rộng 4,5cm, dày 0.3mm, mặt dao dài 15cm, chuôi dao 8cm... Trong báo cáo pháp chứng có nhắc đến một nhóm vân tay trên chuôi dao, là của kẻ tình nghi Hạ Bân...”

“Ừm, điều này thì có vấn đề gì?” Tiếu Dương không hiểu.

Tô Cẩn lấy ra một thiết bị giống với đèn pin cầm tay từ trong thùng dụng cụ, dụng cụ có kích thước bằng cây bút là một máy dò tia cực tím.

Sau khi mở ra, một vệt sáng xanh xuất hiện trên thiết bị.



Cô chiếu lên trên chuôi dao, có thể nhìn rõ những dấu vân tay mơ hồ bên trên.

“Thông thường, sau khi người chết bị đâm một nhát dao sẽ làm ra phản ứng bản năng. Đội trưởng Tiếu, nếu có người đâm anh, anh sẽ làm thế nào?” Cô ngẩng đầu hỏi.

“Ừm..” Tiếu Dương suy nghĩ, anh ta ra hiệu cho Lý Bạch.

Lý Bạch siết chặt nắm đấm giả vờ “đâm” một cái, nắm đấm đặt ở lồng ngực Tiếu Dương, Tiếu Dương vô thức túm lấy tay anh ta.

“Người bình thường sẽ làm ra động tác tự vệ!” Đôi mắt Tiếu Dương sáng ngời.

“Con dao chỉ dài từng đó, lúc người chết phản kháng không thể không tiếp xúc, nhưng không phát hiện vân tay của cô ta ở trên dao, hơn nữa...” Cô dừng lại, chỉ vào nhóm vân tay dưới tia tử ngoại: “Nhóm vân tay này không hoàn chỉnh, bị thiếu mất một phần...”

Đây là điểm đáng nghi nhất!

Vì sao lại thiếu một phần vân tay? Nếu người chết phản kháng chạm vào chuôi dao lau mất một phần, vậy trên phần bị thiếu phải có dấu vân tay của cô ta mới đúng.

“Tôi hiểu ý cô...” Tiếu Dương cau mày, một tay vỗ cằm, nhìn chằm chằm chuôi dao: “Trên chuôi dao chỉ có dấu vân tay một người thì đúng là quá sạch sẽ. Đây là vấn đề, xem ra vụ án này có rất nhiều điểm đáng nghi.”

“Điểm đáng nghi có lợi cho bị cáo, vậy càng có thể chứng minh cảnh sát Hạ vô tội.” Lý Bạch tỏ ra vui mừng.



Tiếu Dương cau mày, nói với cô gái: “Pháp y Tô, cảm ơn cô đã cung cấp manh mối, điều này rất có ích cho việc phá án của chúng tôi.”

Tô Cẩn khẽ gật đầu, cúi đầu tiếp tục xử lý xác chết.

Tiếu Dương còn có chuyện phải làm, đã rời đi với Lý Bạch.

Trì Triệt vẫn đứng ở cạnh cửa, anh ta dựa vào tường, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đứng trước bàn giải phẫu, hàng mày kiếm cau lại.

Ánh mắt của anh ta như đang đánh giá, như đang tìm tòi nghiên cứu, Tô Cẩn cảm nhận được, cô ngước mắt nhìn anh ta: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có việc gì...” Người đàn ông nhìn sang chỗ khác, đút tay vào túi, cười nói: “Chỉ cảm thấy cô hơi khác lạ.”

“Khác chỗ nào?” Cô quay lại, khâu kín lồng ngực xác chết.

Trì Triệt cười khẽ, lắc đầu không nói gì nữa.

Anh ta không biết nên nói như thế nào, ngày thường Tô Cẩn rất kiệm lời, cô sẽ nói khá nhiều trong lúc khám nghiệm tử thi, nhưng hôm nay lại hơi khác.

Cô chủ động bảo anh ta gọi Tiếu Dương đến, rất ít nói về phương diện khám nghiệm tử thi, ngược lại còn nhắc đến manh mối liên quan, điều này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi công việc pháp y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook