Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 27: Người Bị Hại Thứ Tư.
Mặc Tiểu Đào
24/01/2024
“Được, anh phụ trách bên bà Cố.” Đan Thần Huân chỉ nói một câu rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Khuôn mặt Tiết Linh Âm đen sì, cô theo Hạ Bân đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Tiếu Dương, cô trợn to mắt, trong mắt hiện rõ sự tức giận...
“Mẹ nó! Kiêu căng gì chứ?! Anh ta cũng không điều tra ra manh mối!” Vừa ra khỏi cửa, Hạ Bân đã nói thầm, dáng vẻ siết chặt nắm đấm như muốn đánh người.
“Năng lực không bằng người ta, ghen ghét thôi mà...” Tiết Linh Âm giận dữ cười lạnh.
“Tôi không ưa dáng vẻ của anh ta...”
Hạ Bân than phiền, Đan Thần Huân đi phía trước, quay người lại. Ánh mắt người đàn ông vô cùng sắc bén, dù không lên tiếng nhưng ánh mắt lạnh lùng này đã đủ khiến anh ta im lặng.
“Nhớ cho kĩ, trong tổ của tôi không có người nhiều chuyện.” Anh thản nhiên nói, giọng điệu lạnh lùng không hề có độ ấm.
“Vâng...” Hai người không dám nói nhiều nữa.
Ba người lần lượt rời khỏi đồn cảnh sát, còn chưa lái xe ra cửa lớn đã nhận được tin tức.
Lại xảy ra án mạng!
Bọn họ chạy thẳng đến hiện trường, Tiếu Dương dẫn người đi theo phía sau.
Xác chết ở khu đồng hoang ngoại ô, do một người leo núi phát hiện, nửa thân trên bị chó hoang trên núi kéo đến con đường núi, bị cắn đến mức biến dạng hoàn toàn.
Lúc cảnh sát đến hiện trường đã hơn chín giờ tối, hiện trường đã lắp đặt đèn, xung quanh sáng ngời.
Đan Thần Huân và cấp dưới vây quanh phần xác trên đường núi, mỗi người cầm một cái đèn pin trong tay.
“Lại là phụ nữ, lại là chém ngang lưng, vị trí gần rốn...” Hạ Bân cầm đèn pin soi vào thi thể khuôn mặt người chết đầy máu, bị gặm cắn đến mức không còn chỗ nào nguyên vẹn, đã không nhìn ra khuôn mặt.
Quần áo trên người rách nát, cánh tay không bị cắt đứt hoàn toàn, còn có một ít da thịt dính liền.
“Sếp, là cùng một hung thủ à?” Tiết Linh Âm hỏi, cách thức phân xác gần như giống hệt, thân hình người chết cũng tương tự với ba người chết trước đó: “Đây đã là người bị hại thứ tư! Nếu không bắt được hung thủ, sẽ có người tiếp theo.”
Đan Thần Huân im lặng, anh đứng dậy đi về phía trước.
Nửa thân dưới của cái xác kia đang nằm trong một cái hồ cách đường núi năm trăm mét. Có thể do mặt đất ẩm nên nửa thân dưới thối rữa nghiêm trọng hơn nửa thân trên.
Căn cứ vào kinh nghiệm, Đan Thần Huân phán đoán người này đã chết hơn hai ngày, nói cách khác, người này bị hại ngay sau khi bọn họ phát hiện xác chết ở nhà kho.
“Hung thủ rất to gan, gần đây chúng ta điều tra nghiêm ngặt như thế mà hắn không hề thu tay, liên tục giết hại bốn cô gái một cách tàn nhẫn, đúng là biến thái đến cực điểm!” Lý Bạch theo Tiếu Dương đến hiện trường, giận dữ nói, còn lão Lâm cau mày không nói gì.
Vừa nãy Viên Khả chỉ nhìn thoáng qua nửa thân trên ở ven đường đã nôn mửa, lần này còn máu me hơn, khuôn mặt người chết nát bét có thể thấy cả xương. Cô nôn đến mức dạ dày đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhóm cảnh sát nam quan tâm đến cô, bảo cô đứng xa một chút.
Viên Khả rất yêu quý công việc này, muốn đi theo hai vị đội trưởng học tập, nên cô cố chịu đựng, đứng bên cạnh cái xác không đi. Cũng may nửa thân dưới khá hoàn chỉnh, ngoại trừ việc ngâm trong nước bùn hơi phù lên và thối rữa.
“Hung thủ có tâm lý vặn vẹo, đã không còn quan niệm đạo đức, để loại người này tồn tại trong xã hội rất nguy hiểm, việc xuất hiện người bị hại tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian.” Tiếu Dương chỉ muốn lập tức bắt được hung thủ, chém hắn thành nghìn mảnh.
Đan Thần Huân vẫn luôn yên lặng, anh đi quanh một vòng, vì muốn bảo vệ hiện trường nên không thể tùy tiện di chuyển thi thể cho đến khi pháp y và pháp chứng đến.
Mọi người yên lặng vừa quan sát vừa chờ đợi.
“Hạ Bân!” Mấy phút sau, Đan Thần Huân phát hiện thấy có gì ở trên mặt đất, anh ta ra hiệu cấp dưới.
Khuôn mặt Tiết Linh Âm đen sì, cô theo Hạ Bân đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Tiếu Dương, cô trợn to mắt, trong mắt hiện rõ sự tức giận...
“Mẹ nó! Kiêu căng gì chứ?! Anh ta cũng không điều tra ra manh mối!” Vừa ra khỏi cửa, Hạ Bân đã nói thầm, dáng vẻ siết chặt nắm đấm như muốn đánh người.
“Năng lực không bằng người ta, ghen ghét thôi mà...” Tiết Linh Âm giận dữ cười lạnh.
“Tôi không ưa dáng vẻ của anh ta...”
Hạ Bân than phiền, Đan Thần Huân đi phía trước, quay người lại. Ánh mắt người đàn ông vô cùng sắc bén, dù không lên tiếng nhưng ánh mắt lạnh lùng này đã đủ khiến anh ta im lặng.
“Nhớ cho kĩ, trong tổ của tôi không có người nhiều chuyện.” Anh thản nhiên nói, giọng điệu lạnh lùng không hề có độ ấm.
“Vâng...” Hai người không dám nói nhiều nữa.
Ba người lần lượt rời khỏi đồn cảnh sát, còn chưa lái xe ra cửa lớn đã nhận được tin tức.
Lại xảy ra án mạng!
Bọn họ chạy thẳng đến hiện trường, Tiếu Dương dẫn người đi theo phía sau.
Xác chết ở khu đồng hoang ngoại ô, do một người leo núi phát hiện, nửa thân trên bị chó hoang trên núi kéo đến con đường núi, bị cắn đến mức biến dạng hoàn toàn.
Lúc cảnh sát đến hiện trường đã hơn chín giờ tối, hiện trường đã lắp đặt đèn, xung quanh sáng ngời.
Đan Thần Huân và cấp dưới vây quanh phần xác trên đường núi, mỗi người cầm một cái đèn pin trong tay.
“Lại là phụ nữ, lại là chém ngang lưng, vị trí gần rốn...” Hạ Bân cầm đèn pin soi vào thi thể khuôn mặt người chết đầy máu, bị gặm cắn đến mức không còn chỗ nào nguyên vẹn, đã không nhìn ra khuôn mặt.
Quần áo trên người rách nát, cánh tay không bị cắt đứt hoàn toàn, còn có một ít da thịt dính liền.
“Sếp, là cùng một hung thủ à?” Tiết Linh Âm hỏi, cách thức phân xác gần như giống hệt, thân hình người chết cũng tương tự với ba người chết trước đó: “Đây đã là người bị hại thứ tư! Nếu không bắt được hung thủ, sẽ có người tiếp theo.”
Đan Thần Huân im lặng, anh đứng dậy đi về phía trước.
Nửa thân dưới của cái xác kia đang nằm trong một cái hồ cách đường núi năm trăm mét. Có thể do mặt đất ẩm nên nửa thân dưới thối rữa nghiêm trọng hơn nửa thân trên.
Căn cứ vào kinh nghiệm, Đan Thần Huân phán đoán người này đã chết hơn hai ngày, nói cách khác, người này bị hại ngay sau khi bọn họ phát hiện xác chết ở nhà kho.
“Hung thủ rất to gan, gần đây chúng ta điều tra nghiêm ngặt như thế mà hắn không hề thu tay, liên tục giết hại bốn cô gái một cách tàn nhẫn, đúng là biến thái đến cực điểm!” Lý Bạch theo Tiếu Dương đến hiện trường, giận dữ nói, còn lão Lâm cau mày không nói gì.
Vừa nãy Viên Khả chỉ nhìn thoáng qua nửa thân trên ở ven đường đã nôn mửa, lần này còn máu me hơn, khuôn mặt người chết nát bét có thể thấy cả xương. Cô nôn đến mức dạ dày đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhóm cảnh sát nam quan tâm đến cô, bảo cô đứng xa một chút.
Viên Khả rất yêu quý công việc này, muốn đi theo hai vị đội trưởng học tập, nên cô cố chịu đựng, đứng bên cạnh cái xác không đi. Cũng may nửa thân dưới khá hoàn chỉnh, ngoại trừ việc ngâm trong nước bùn hơi phù lên và thối rữa.
“Hung thủ có tâm lý vặn vẹo, đã không còn quan niệm đạo đức, để loại người này tồn tại trong xã hội rất nguy hiểm, việc xuất hiện người bị hại tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian.” Tiếu Dương chỉ muốn lập tức bắt được hung thủ, chém hắn thành nghìn mảnh.
Đan Thần Huân vẫn luôn yên lặng, anh đi quanh một vòng, vì muốn bảo vệ hiện trường nên không thể tùy tiện di chuyển thi thể cho đến khi pháp y và pháp chứng đến.
Mọi người yên lặng vừa quan sát vừa chờ đợi.
“Hạ Bân!” Mấy phút sau, Đan Thần Huân phát hiện thấy có gì ở trên mặt đất, anh ta ra hiệu cấp dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.