Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 89: Sống Phải Thấy Người, Chết Phải Thấy Xác.
Mặc Tiểu Đào
25/01/2024
Lưu Tĩnh Hùng thở phào, hai người phụ trách còn lại đồng thanh nói: “Nói ít làm nhiều!”
Nhận được lời cảnh cáo của bọn họ, Lưu Tĩnh Hùng im lặng cau mày.
Ngay lúc đang mất tập trung, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, tiếng giày cao gót cộp cộp quanh quẩn trong phòng khách.
“Tiểu Lưu...” Đan Tuyết Nhu bước xuống cầu thang, cô gọi anh ta.
Đám vệ sĩ đứng ngay ngắn, cúi đầu với cô: “Cô cả...”
“Thật sự không có tin tức nào của A Huân sao?” Cô hỏi: “Anh đã đến hiện trường chưa?”
“Quản gia Ấn đã bí mật đến đó, vì không thể để lộ thân phận của cậu chủ nên ông ấy không tiện xuất hiện...” Lưu Tĩnh Hùng báo cáo: “Ông Lục không còn nữa, không thể trực tiếp nghe ngóng bên cảnh sát, chỉ có thể chờ tin tức...”
Đan Tuyết Nhu gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã.
Lúc trước Đan Thần Huân giao hẹn với gia đình cho anh năm năm tự do, ngày đầu tiên anh đi làm ở Tổng cục cảnh sát, ngoại trừ Lục Chính Hùng thì không còn ai biết bối cảnh gia đình anh.
Cột thành viên gia đình trong hồ sơ của anh cũng để trống, trên chứng minh thư chỉ có địa chỉ Học viện cảnh sát, người liên hệ là giáo viên hướng dẫn ở Học viện cảnh sát.
Bây giờ Lục Chính Hùng đã chết, nếu muốn nghe ngóng tin tức từ nội bộ cảnh sát, trừ khi công khai thân phận của Đan Thần Huân.
Sau khi xảy ra chuyện, ông cụ Đan muốn đến hiện trường nhưng bị người trong nhà ngăn cản.
Mọi người hiểu rõ tính cách Đan Thần Huân, không được công khai thân phận khi anh chưa cho phép thì mối quan hệ của hai ông cháu sẽ căng thẳng hơn.
“Bên nhà họ Lục đã biết A Huân mất tích chưa?” Cô lại hỏi.
“Chắc biết rồi...” Cảnh sát không nhắc đến việc cảnh viên mất tích với bên ngoài, có lẽ sợ dư luận, không muốn làm lớn chuyện.
Nếu không phải trong đồn cảnh sát có người tiết lộ tin tức cho ông cụ, nhà họ Đan cũng không biết việc Đan Thần Huân đã mất tích.
Lục Chính Hùng là thầy của Đan Thần Huân, anh cũng thân thiết với nhà họ Lục, chắc chắn sẽ có người thông báo việc anh đã mất tích cho nhà họ Lục.
“Vậy liên lạc với Lục Niệm đi, để con bé chủ ý tình hình bên cảnh sát, chỉ cần có tin tức phải báo cho chúng ta biết ngay.” Đan Tuyết Nhu dặn dò.
“Cô cả yên tâm, quản gia Ấn đã liên lạc với cô Lục rồi.”
“Ừm.” Cô khẽ thở dài, ven sợi tóc rũ xuống ra sau tai, sau đó rời khỏi phòng khách.
Bên ngoài biệt thự, Đan Nguyên Sâm vẫn chưa đi, đang đứng trước hòn non bộ trong sân gọi điện thoại.
“Ừm, tiếp tục tìm, tiên không phải vấn đề. Tóm lại sống phải thấy người chết phải thấy xác!” Một tay anh ta cầm điện thoại, một tay cầm xì gà, điếu thuốc đã sắp cháy hết.
Đan Tuyết Nhu đến gần, người đàn ông nhìn thoáng qua cô, anh ta hít một hơi cuối cùng rồi cúp máy.
“Chú hai...” Cô khẽ gọi, hỏi ý kiến: “Chú đang phái những người khác đi tìm A Huân sao?”
Người đàn ông im lặng vứt tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân dập tắt: “Tìm một vài người trong giới xã hội đen, đám người này có nhiều tin tức, quan hệ rộng...”
Đan Tuyết Nhu gật đầu, cô không đứng lại quá lâu, chào một câu rồi rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô một lúc lâu, chờ đến khi người phụ nữ ngồi lên xe mới giơ tay lên.
Vệ sĩ riêng đúng cách đó không xa bước tới, cúi đầu chờ anh ta dặn dò.
“Không tiếc bất cứ giá nào, phải tìm thấy nó trước ngày mai! Cái tên Lưu Tĩnh... gì đó?”
“Lưu Tĩnh Hùng.” Vệ sĩ nhắc nhở.
“Đúng, Lưu Tĩnh Hùng, cho người theo dõi sát.”
“Dạ vâng.” Vệ sĩ hiểu ý, hơi khom lưng chào rồi xoay người rời đi...
Đan Nguyên Sâm đứng bên cạnh hòn non bộ, anh ta lại châm một điếu xì ga, đứng dưới ánh nắng sớm hít từng hơi một.
Anh ta nhìn xung quanh Đan Uyển, con đường và tòa nhà đằng xa, đôi mắt đen híp lại.
A Huân, cháu phải sống thật tốt, đừng làm tôi thất vọng...
Nhận được lời cảnh cáo của bọn họ, Lưu Tĩnh Hùng im lặng cau mày.
Ngay lúc đang mất tập trung, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, tiếng giày cao gót cộp cộp quanh quẩn trong phòng khách.
“Tiểu Lưu...” Đan Tuyết Nhu bước xuống cầu thang, cô gọi anh ta.
Đám vệ sĩ đứng ngay ngắn, cúi đầu với cô: “Cô cả...”
“Thật sự không có tin tức nào của A Huân sao?” Cô hỏi: “Anh đã đến hiện trường chưa?”
“Quản gia Ấn đã bí mật đến đó, vì không thể để lộ thân phận của cậu chủ nên ông ấy không tiện xuất hiện...” Lưu Tĩnh Hùng báo cáo: “Ông Lục không còn nữa, không thể trực tiếp nghe ngóng bên cảnh sát, chỉ có thể chờ tin tức...”
Đan Tuyết Nhu gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã.
Lúc trước Đan Thần Huân giao hẹn với gia đình cho anh năm năm tự do, ngày đầu tiên anh đi làm ở Tổng cục cảnh sát, ngoại trừ Lục Chính Hùng thì không còn ai biết bối cảnh gia đình anh.
Cột thành viên gia đình trong hồ sơ của anh cũng để trống, trên chứng minh thư chỉ có địa chỉ Học viện cảnh sát, người liên hệ là giáo viên hướng dẫn ở Học viện cảnh sát.
Bây giờ Lục Chính Hùng đã chết, nếu muốn nghe ngóng tin tức từ nội bộ cảnh sát, trừ khi công khai thân phận của Đan Thần Huân.
Sau khi xảy ra chuyện, ông cụ Đan muốn đến hiện trường nhưng bị người trong nhà ngăn cản.
Mọi người hiểu rõ tính cách Đan Thần Huân, không được công khai thân phận khi anh chưa cho phép thì mối quan hệ của hai ông cháu sẽ căng thẳng hơn.
“Bên nhà họ Lục đã biết A Huân mất tích chưa?” Cô lại hỏi.
“Chắc biết rồi...” Cảnh sát không nhắc đến việc cảnh viên mất tích với bên ngoài, có lẽ sợ dư luận, không muốn làm lớn chuyện.
Nếu không phải trong đồn cảnh sát có người tiết lộ tin tức cho ông cụ, nhà họ Đan cũng không biết việc Đan Thần Huân đã mất tích.
Lục Chính Hùng là thầy của Đan Thần Huân, anh cũng thân thiết với nhà họ Lục, chắc chắn sẽ có người thông báo việc anh đã mất tích cho nhà họ Lục.
“Vậy liên lạc với Lục Niệm đi, để con bé chủ ý tình hình bên cảnh sát, chỉ cần có tin tức phải báo cho chúng ta biết ngay.” Đan Tuyết Nhu dặn dò.
“Cô cả yên tâm, quản gia Ấn đã liên lạc với cô Lục rồi.”
“Ừm.” Cô khẽ thở dài, ven sợi tóc rũ xuống ra sau tai, sau đó rời khỏi phòng khách.
Bên ngoài biệt thự, Đan Nguyên Sâm vẫn chưa đi, đang đứng trước hòn non bộ trong sân gọi điện thoại.
“Ừm, tiếp tục tìm, tiên không phải vấn đề. Tóm lại sống phải thấy người chết phải thấy xác!” Một tay anh ta cầm điện thoại, một tay cầm xì gà, điếu thuốc đã sắp cháy hết.
Đan Tuyết Nhu đến gần, người đàn ông nhìn thoáng qua cô, anh ta hít một hơi cuối cùng rồi cúp máy.
“Chú hai...” Cô khẽ gọi, hỏi ý kiến: “Chú đang phái những người khác đi tìm A Huân sao?”
Người đàn ông im lặng vứt tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân dập tắt: “Tìm một vài người trong giới xã hội đen, đám người này có nhiều tin tức, quan hệ rộng...”
Đan Tuyết Nhu gật đầu, cô không đứng lại quá lâu, chào một câu rồi rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô một lúc lâu, chờ đến khi người phụ nữ ngồi lên xe mới giơ tay lên.
Vệ sĩ riêng đúng cách đó không xa bước tới, cúi đầu chờ anh ta dặn dò.
“Không tiếc bất cứ giá nào, phải tìm thấy nó trước ngày mai! Cái tên Lưu Tĩnh... gì đó?”
“Lưu Tĩnh Hùng.” Vệ sĩ nhắc nhở.
“Đúng, Lưu Tĩnh Hùng, cho người theo dõi sát.”
“Dạ vâng.” Vệ sĩ hiểu ý, hơi khom lưng chào rồi xoay người rời đi...
Đan Nguyên Sâm đứng bên cạnh hòn non bộ, anh ta lại châm một điếu xì ga, đứng dưới ánh nắng sớm hít từng hơi một.
Anh ta nhìn xung quanh Đan Uyển, con đường và tòa nhà đằng xa, đôi mắt đen híp lại.
A Huân, cháu phải sống thật tốt, đừng làm tôi thất vọng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.