Sau Khi Mẹ Ruột Bị Hào Môn Nhận Về
Chương 4:
Lãng Đồ
02/01/2022
Lớp 10.
Giáo viên Tiếng Anh nói xong, thấy Nguyễn Trà vẫn ngồi một chỗ ngốc nghếch, thậm chí sách vở cũng chưa mở ra, cảm thấy không hài lòng, dùng cuốn sách tiếng anh gõ gõ bục giảng, liếc mắt nhìn bảng danh sách vừa nhận được: “Nguyễn Trà, lên bảng kiểm tra bài cũ.”
“A?” Nguyễn Trà đang bối rối, nghĩ xem không biết có nên kéo theo Nhâm Khinh Khinh, hai cùng tới chỗ chết, sau này cũng đỡ liên lụy tới cha mẹ. Ai ngờ bỗng nhiên giáo viên Tiếng Anh lại điểm danh, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt cô hoang mang. Mặt khác coi như trước mặt bạn cũng không vì vậy mà trúng tim đen.
Nghĩ kỹ lại thì tới thành phố, thành tích cũng như nhau, hơn nữa chương trình học ở cấp ba Quốc tế là học nhanh, không theo kịp thì quá tầm thường, thật là đáng thương!
Giáo viên Tiếng anh lặp lại lời nói: “Lên bảng kiểm tra bài cũ!”
Nguyễn Trà gật đầu, đem chiếc điện thoại vừa lấy ra chuẩn bị chơi game cất lại dưới ngăn bàn, nét mặt buồn bực đứng lên bục giảng. Trong một đêm ngắn ngủi, đầu tiên là xuyên không đã trở thành cô gái xấu xí lại còn vừa đoản mệnh, là vật hi sinh cho nữ chính, đã vậy còn làm liên lụy tới cha mẹ, thật đáng thương.
Nhớ lại lúc đọc truyện, Nguyễn Trà nhận thấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ về Nhâm Khinh Khinh, cô sẽ có cơ hội nâng cao trí lực, vừa thông minh lại xinh đẹp.
Dù là cá mặn như Nguyễn Trà không nghĩ muốn chiếm lĩnh hệ thống, nhưng không thể không nói đến việc làm một bài lại có thể thăng cấp thành học bá Văn học, nữ chính quả thực có phước lớn. Có điều hiện tại cái gọi là phước lớn ấy cũng chỉ là thứ phá hoại.
Người công dân năm tốt như Nguyễn Trà lần đầu tiên trong đời nảy sinh ra ý định giết người, nhưng bản thân cô lại do dự. Nếu cô cùng Nhâm Khinh Khinh cùng chết thì cha mẹ sẽ thật sự sẽ không giống như trong truyện, một chết một điên ư?
Quay về chỗ ngồi sau khi bị khiển trách trong lòng không vui, Lâm Lăng quay đầu nhìn Nguyễn Trà cả sắc mặt lẫn tâm trạng đều không tốt, trong lòng lại vui vẻ mà cười nhạo, bởi cậu cũng đã từng vào trường hợp giống như cô: “Có người không biết tự lượng sức nên bị phạt trước lớp!”
Nguyễn Trà hoàn toàn mặc kệ Lâm Lăng. Cô hiện tại đang chìm vào những suy nghĩ tiêu cực rằng bản thân có thể sẽ trở nên xấu xí. Bước lên bục giảng nhưng trong lòng mang sát khí với Nhâm Khinh Khinh mà thái dương Nguyễn Trà giống như bị kim đâm, cực kì đau.
Ngón tay run rẩy cầm một viên phấn, bởi đầu quá đau mà suýt chút làm rơi phấn.
Tạ Trường An, bạn cùng bàn Nguyễn Trà, bắt gặp gương mặt không còn giọt máu của cô mà đưa tay gãi gãi bên má, kiểm tra bài cũ thôi mà cũng sợ đến vậy sao?
“Obvious, hiển nhiên rõ ràng.” Giáo viên Tiếng Anh nhìn quanh lớp một vòng, tình cờ bắt gặp có học sinh cúi đầu xuống ngăn bàn, không nhẹ không nặng nói thêm: “Viết xong hãy tự mình kiểm điểm.”
Đặc thù trong các bài kiểm tra thường lệ của lớp 10, các giáo viên đảm nhiệm luôn luôn mắt nhắm mắt mở. Dù sao, hơn nửa trong số họ cũng đều thừa kế gia nghiệp. Cái gì mà nói thi đậu đại học là đường lui duy nhất, quả thực không đúng với bọn họ.
Sau khi nhìn quanh lớp một vòng, giáo viên Tiếng anh ngước mắt nhìn lên bảng suy nghĩ đánh giá một chút học sinh mới chuyển trường, vậy mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới những từ đã kiểm tra, lập tức kinh sợ.
Từ lúc bắt đầu tiết học, cô viết tổng cộng 35 từ tiếng anh, dù có là học sinh học khá tiếng anh thì cũng phải quay xuống hỏi, mười từ thì phải hỏi đến năm đến sáu.
Bình thường dùng kiến thức lớp 10 để đánh giá cũng không tệ, nhưng so với Nguyễn Trà thì khó có thể nhận ra được.
Nguyễn Trà không chỉ viết được tất cả mà còn viết không sai một từ, toàn bộ đều chính xác!
Đôi mắt giáo viên Tiếng anh như phát sáng, trong một lớp học tập có học lực kém bỗng xuất hiện một học sinh vừa ngoan vừa giỏi, thật khiến cho người ta vui trong lòng!
“Aspiration.”
Vừa dứt lời, trong lớp học phát lên những âm thanh sột soạt, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn nghe viết những từ đơn giản.
Cả lớp dường như không có chút ấn tượng nào với từ vừa đọc. Lần này giáo viên không giải thích nghĩa, bọn họ cũng không thể dùng điện thoại để tra được.
Dưới lớp mọi người vò đầu bứt tai toán loạn, người này xem bài người kia, nhưng chẳng ai giống ai.
Tưởng như hết hy vọng, đưa mắt nhìn lên bảng liền thấy Nguyễn Trà viết liền mạch lưu loát viết ra một từ, đối chiếu với cách phát âm của giáo viên thì lại chính là từ đó aspiration.
Lâm Lăng nhìn Nguyễn Trà viết ra aspiration, hai mắt mở to sửng sốt, đầu bút viết chọc thật mạnh xuống vở: “Sao có thể!”
Lâm Lăng nhìn chằm chằm lên bảng, Nguyễn Trà không chỉ viết ra aspiration mà ba từ sau đó dù không có giải thích nghĩa cũng viết ra được.
Trước đây chế nhạo Nguyễn Trà không biết lượng sức, hiện tại giống như đang tự nói chính mình vậy!
Tạ Trường An chậm rãi thu bàn tay gãi gãi mặt, viết theo Nguyễn Trà một từ vào giấy, phấn khích khẽ nói: “Chân nhân bất lộ tướng!”
Bên khung bảng thứ hai, Nhâm Khinh Khinh nghe được từ tiếng anh không kèm giải thích nghĩa, khẽ nhíu mày, có chút do dự. Một lúc sau, dựa vào kinh nghiệm cùng cách phát âm của từ đó, Nhâm Khinh Khinh chậm rãi viết ra một từ, trong lòng không nhịn được mà than phiền: “Tại sao tự nhiên vô cớ lại bị gọi lên kiểm tra bài cũ.”
“Hiệu quả” Giáo viên Tiếng nói liên tiếp mấy từ. Thấy Nguyễn Trà thể hiện thực sự tốt, mức độ thiện cảm biubiubiu, không nhanh không chậm mà đọc ra một từ giải thích nghĩa.
Phía bên dưới không ai làm, học sinh yếu kém cũng có danh dư a!
“Chị Từ, làm sao đây? Vừa rồi không có giải thích nghĩa, chúng ta có thể dựa vào cách phát âm để viết ra 1 từ, bây giờ cả cách phát âm cũng không cho!”
“Hơn nữa chúng ta cũng chưa học từ Hiệu quả? Chúng ta hỏi Tống Mạnh Vũ được không?”
“Đúng vậy, lớp trưởng Mạnh Vũ có thể sẽ đồng ý”
Cô giáo Từ, người phụ trách môn tiếng anh nghe được, điềm đạm nói: “Các em đang tra Baidu sao? Đừng nghĩ giáo viên không nhìn thấy, sau khi tan học hãy lên phía trước nhìn xuống dưới, ai làm việc gì đều thấy rất rõ”
Vừa dứt lời, trên mặt những học sinh đang dùng điện thoại và chơi game thoáng hiện nét ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ có một chút.
Cô giáo Từ nghiêng mắt nhìn vở Tống Mạnh Vũ, khẽ lắc đầu: “Lớp Tiếng anh của chúng ta làm rất tốt, muốn kiểm tra cả lớp đã chuẩn bị bài đến đâu, nên cô đã lấy kiến thức ở lớp trọng điểm, mà lớp trọng điểm có kiến thức còn khó hơn, nên độ khó với các em đã tăng lên hơn nửa, nên các em không cần cảm thấy buồn đâu.”
Nói tới nói lui, cô giáo Từ cũng có chút áy náy, chỉ vì muốn kiểm tra học lực của Nguyễn Trà mà đã nâng độ khó của một vài từ lớp 10 lên một chút.
Không ngờ, Nguyễn Trà lại làm nên một bất ngờ lớn.
Mà trên mặt Tống Mạnh Vũ nóng ran, đầu ngón tay cầm bút trắng bệch, nghiêng đầu nhìn người thích nổi bật Lâm Lăng cũng không viết ra được, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi thấy những từ Nguyễn Trà viết lên bảng, Tống Mạnh Vũ kinh ngạc mở to mắt, tất cả đều do Nguyễn Trà viết hết sao?
Mấy từ phía sau chỉ đọc giải thích nghĩa, không có phát âm.Những từ viết ra hoàn toàn vô nghĩa!
Ngay sau đó, suy nghĩ Tống Mạnh Vũ may mắn được cô giáo Từ phá vỡ.
Cô Từ kiểm tra những từ do Nguyễn Trà viết, hài lòng tươi cười, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vui mừng: “Cho các cô cậu 5 phút để chữa hết những từ vừa nghe được. Không cần dùng đến sách vở, Nguyễn Trà viết đúng toàn bộ!”
Cả lớp: “!!!”
Nguyễn Trà lắng nghe bên dưới có tiếng thở nhẹ, lại nhìn những từ đơn giản trên bảng, đột nhiên nghĩ đến “Thành tích năm lớp 10 của mình thật sự không tồi.” lại đúng là thật.
Bản thân mình ở lớp 10 này hoàn toàn có thể trở thành học sinh giỏi!
Ngay khi Nguyễn Trà chuẩn bị bước xuống bục giảng trở về vị trí ngồi, một âm thanh điện tử lạnh lùng vang lên bên tai mà không báo trước!
[ Đinh! Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra từ, nhưng bởi vì trước đó mục tiêu là hoàn thành các cặp từ, quyết định nhiệm vụ thất bại, trừ 1 điểm. ]
Nguyễn Trà : “!!!”
Giáo viên Tiếng Anh nói xong, thấy Nguyễn Trà vẫn ngồi một chỗ ngốc nghếch, thậm chí sách vở cũng chưa mở ra, cảm thấy không hài lòng, dùng cuốn sách tiếng anh gõ gõ bục giảng, liếc mắt nhìn bảng danh sách vừa nhận được: “Nguyễn Trà, lên bảng kiểm tra bài cũ.”
“A?” Nguyễn Trà đang bối rối, nghĩ xem không biết có nên kéo theo Nhâm Khinh Khinh, hai cùng tới chỗ chết, sau này cũng đỡ liên lụy tới cha mẹ. Ai ngờ bỗng nhiên giáo viên Tiếng Anh lại điểm danh, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt cô hoang mang. Mặt khác coi như trước mặt bạn cũng không vì vậy mà trúng tim đen.
Nghĩ kỹ lại thì tới thành phố, thành tích cũng như nhau, hơn nữa chương trình học ở cấp ba Quốc tế là học nhanh, không theo kịp thì quá tầm thường, thật là đáng thương!
Giáo viên Tiếng anh lặp lại lời nói: “Lên bảng kiểm tra bài cũ!”
Nguyễn Trà gật đầu, đem chiếc điện thoại vừa lấy ra chuẩn bị chơi game cất lại dưới ngăn bàn, nét mặt buồn bực đứng lên bục giảng. Trong một đêm ngắn ngủi, đầu tiên là xuyên không đã trở thành cô gái xấu xí lại còn vừa đoản mệnh, là vật hi sinh cho nữ chính, đã vậy còn làm liên lụy tới cha mẹ, thật đáng thương.
Nhớ lại lúc đọc truyện, Nguyễn Trà nhận thấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ về Nhâm Khinh Khinh, cô sẽ có cơ hội nâng cao trí lực, vừa thông minh lại xinh đẹp.
Dù là cá mặn như Nguyễn Trà không nghĩ muốn chiếm lĩnh hệ thống, nhưng không thể không nói đến việc làm một bài lại có thể thăng cấp thành học bá Văn học, nữ chính quả thực có phước lớn. Có điều hiện tại cái gọi là phước lớn ấy cũng chỉ là thứ phá hoại.
Người công dân năm tốt như Nguyễn Trà lần đầu tiên trong đời nảy sinh ra ý định giết người, nhưng bản thân cô lại do dự. Nếu cô cùng Nhâm Khinh Khinh cùng chết thì cha mẹ sẽ thật sự sẽ không giống như trong truyện, một chết một điên ư?
Quay về chỗ ngồi sau khi bị khiển trách trong lòng không vui, Lâm Lăng quay đầu nhìn Nguyễn Trà cả sắc mặt lẫn tâm trạng đều không tốt, trong lòng lại vui vẻ mà cười nhạo, bởi cậu cũng đã từng vào trường hợp giống như cô: “Có người không biết tự lượng sức nên bị phạt trước lớp!”
Nguyễn Trà hoàn toàn mặc kệ Lâm Lăng. Cô hiện tại đang chìm vào những suy nghĩ tiêu cực rằng bản thân có thể sẽ trở nên xấu xí. Bước lên bục giảng nhưng trong lòng mang sát khí với Nhâm Khinh Khinh mà thái dương Nguyễn Trà giống như bị kim đâm, cực kì đau.
Ngón tay run rẩy cầm một viên phấn, bởi đầu quá đau mà suýt chút làm rơi phấn.
Tạ Trường An, bạn cùng bàn Nguyễn Trà, bắt gặp gương mặt không còn giọt máu của cô mà đưa tay gãi gãi bên má, kiểm tra bài cũ thôi mà cũng sợ đến vậy sao?
“Obvious, hiển nhiên rõ ràng.” Giáo viên Tiếng Anh nhìn quanh lớp một vòng, tình cờ bắt gặp có học sinh cúi đầu xuống ngăn bàn, không nhẹ không nặng nói thêm: “Viết xong hãy tự mình kiểm điểm.”
Đặc thù trong các bài kiểm tra thường lệ của lớp 10, các giáo viên đảm nhiệm luôn luôn mắt nhắm mắt mở. Dù sao, hơn nửa trong số họ cũng đều thừa kế gia nghiệp. Cái gì mà nói thi đậu đại học là đường lui duy nhất, quả thực không đúng với bọn họ.
Sau khi nhìn quanh lớp một vòng, giáo viên Tiếng anh ngước mắt nhìn lên bảng suy nghĩ đánh giá một chút học sinh mới chuyển trường, vậy mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới những từ đã kiểm tra, lập tức kinh sợ.
Từ lúc bắt đầu tiết học, cô viết tổng cộng 35 từ tiếng anh, dù có là học sinh học khá tiếng anh thì cũng phải quay xuống hỏi, mười từ thì phải hỏi đến năm đến sáu.
Bình thường dùng kiến thức lớp 10 để đánh giá cũng không tệ, nhưng so với Nguyễn Trà thì khó có thể nhận ra được.
Nguyễn Trà không chỉ viết được tất cả mà còn viết không sai một từ, toàn bộ đều chính xác!
Đôi mắt giáo viên Tiếng anh như phát sáng, trong một lớp học tập có học lực kém bỗng xuất hiện một học sinh vừa ngoan vừa giỏi, thật khiến cho người ta vui trong lòng!
“Aspiration.”
Vừa dứt lời, trong lớp học phát lên những âm thanh sột soạt, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn nghe viết những từ đơn giản.
Cả lớp dường như không có chút ấn tượng nào với từ vừa đọc. Lần này giáo viên không giải thích nghĩa, bọn họ cũng không thể dùng điện thoại để tra được.
Dưới lớp mọi người vò đầu bứt tai toán loạn, người này xem bài người kia, nhưng chẳng ai giống ai.
Tưởng như hết hy vọng, đưa mắt nhìn lên bảng liền thấy Nguyễn Trà viết liền mạch lưu loát viết ra một từ, đối chiếu với cách phát âm của giáo viên thì lại chính là từ đó aspiration.
Lâm Lăng nhìn Nguyễn Trà viết ra aspiration, hai mắt mở to sửng sốt, đầu bút viết chọc thật mạnh xuống vở: “Sao có thể!”
Lâm Lăng nhìn chằm chằm lên bảng, Nguyễn Trà không chỉ viết ra aspiration mà ba từ sau đó dù không có giải thích nghĩa cũng viết ra được.
Trước đây chế nhạo Nguyễn Trà không biết lượng sức, hiện tại giống như đang tự nói chính mình vậy!
Tạ Trường An chậm rãi thu bàn tay gãi gãi mặt, viết theo Nguyễn Trà một từ vào giấy, phấn khích khẽ nói: “Chân nhân bất lộ tướng!”
Bên khung bảng thứ hai, Nhâm Khinh Khinh nghe được từ tiếng anh không kèm giải thích nghĩa, khẽ nhíu mày, có chút do dự. Một lúc sau, dựa vào kinh nghiệm cùng cách phát âm của từ đó, Nhâm Khinh Khinh chậm rãi viết ra một từ, trong lòng không nhịn được mà than phiền: “Tại sao tự nhiên vô cớ lại bị gọi lên kiểm tra bài cũ.”
“Hiệu quả” Giáo viên Tiếng nói liên tiếp mấy từ. Thấy Nguyễn Trà thể hiện thực sự tốt, mức độ thiện cảm biubiubiu, không nhanh không chậm mà đọc ra một từ giải thích nghĩa.
Phía bên dưới không ai làm, học sinh yếu kém cũng có danh dư a!
“Chị Từ, làm sao đây? Vừa rồi không có giải thích nghĩa, chúng ta có thể dựa vào cách phát âm để viết ra 1 từ, bây giờ cả cách phát âm cũng không cho!”
“Hơn nữa chúng ta cũng chưa học từ Hiệu quả? Chúng ta hỏi Tống Mạnh Vũ được không?”
“Đúng vậy, lớp trưởng Mạnh Vũ có thể sẽ đồng ý”
Cô giáo Từ, người phụ trách môn tiếng anh nghe được, điềm đạm nói: “Các em đang tra Baidu sao? Đừng nghĩ giáo viên không nhìn thấy, sau khi tan học hãy lên phía trước nhìn xuống dưới, ai làm việc gì đều thấy rất rõ”
Vừa dứt lời, trên mặt những học sinh đang dùng điện thoại và chơi game thoáng hiện nét ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ có một chút.
Cô giáo Từ nghiêng mắt nhìn vở Tống Mạnh Vũ, khẽ lắc đầu: “Lớp Tiếng anh của chúng ta làm rất tốt, muốn kiểm tra cả lớp đã chuẩn bị bài đến đâu, nên cô đã lấy kiến thức ở lớp trọng điểm, mà lớp trọng điểm có kiến thức còn khó hơn, nên độ khó với các em đã tăng lên hơn nửa, nên các em không cần cảm thấy buồn đâu.”
Nói tới nói lui, cô giáo Từ cũng có chút áy náy, chỉ vì muốn kiểm tra học lực của Nguyễn Trà mà đã nâng độ khó của một vài từ lớp 10 lên một chút.
Không ngờ, Nguyễn Trà lại làm nên một bất ngờ lớn.
Mà trên mặt Tống Mạnh Vũ nóng ran, đầu ngón tay cầm bút trắng bệch, nghiêng đầu nhìn người thích nổi bật Lâm Lăng cũng không viết ra được, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi thấy những từ Nguyễn Trà viết lên bảng, Tống Mạnh Vũ kinh ngạc mở to mắt, tất cả đều do Nguyễn Trà viết hết sao?
Mấy từ phía sau chỉ đọc giải thích nghĩa, không có phát âm.Những từ viết ra hoàn toàn vô nghĩa!
Ngay sau đó, suy nghĩ Tống Mạnh Vũ may mắn được cô giáo Từ phá vỡ.
Cô Từ kiểm tra những từ do Nguyễn Trà viết, hài lòng tươi cười, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được vui mừng: “Cho các cô cậu 5 phút để chữa hết những từ vừa nghe được. Không cần dùng đến sách vở, Nguyễn Trà viết đúng toàn bộ!”
Cả lớp: “!!!”
Nguyễn Trà lắng nghe bên dưới có tiếng thở nhẹ, lại nhìn những từ đơn giản trên bảng, đột nhiên nghĩ đến “Thành tích năm lớp 10 của mình thật sự không tồi.” lại đúng là thật.
Bản thân mình ở lớp 10 này hoàn toàn có thể trở thành học sinh giỏi!
Ngay khi Nguyễn Trà chuẩn bị bước xuống bục giảng trở về vị trí ngồi, một âm thanh điện tử lạnh lùng vang lên bên tai mà không báo trước!
[ Đinh! Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra từ, nhưng bởi vì trước đó mục tiêu là hoàn thành các cặp từ, quyết định nhiệm vụ thất bại, trừ 1 điểm. ]
Nguyễn Trà : “!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.