Sau Khi Mẹ Ruột Bị Hào Môn Nhận Về
Chương 9:
Lãng Đồ
04/01/2022
Cậu không cưỡi cái gì thì phát huy không tốt?
Muốn cưỡi cái gì tận hai con?
Muốn làm gấu trúc? ? ?
Từ trước đến nay Từ Thâm luôn kiêu ngạo, không có phép tắc, nghe xong lời Nguyễn Trà nói, nhất thời giật mình, trong phút chốc vẻ mặt cũng trở lên trống rỗng.
[Bang - ]
Một âm thanh vang lên, phá vỡ sự đờ đẫn của các học sinh đang vây xem, Tạ Trường An nhặt bình nước bị đánh rơi, ánh mắt khâm phục không thôi: “Nguyễn Trà, rất xuất sắc!”
Trong lòng các nữ sinh vốn đã phát sinh nhiều bất mãn với cô, nhìn Nguyễn Trà với ánh mắt phức tạp, dám chơi cả Bá giáo. Đúng là có chút bản lĩnh.
Có trí tuệ, không cần dùng đến mặt mũi xinh đẹp.
Từ Thâm thấy bị cự tuyệt, đột nhiên không biết phản ứng ra sao. Một lúc lâu sau, con mắt dài trở lên lạnh nhạt, dắt ngựa của mình đụng vào ngựa của Nguyễn Trà, tựa như: “Hỏi lại cậu một lần nữa, không thể so sánh?”
Nét mặt Từ Thâm lộ vẻ không vui, Tạ Trường An bất chấp tiến lên: “Anh Thâm, tài cưỡi ngựa của anh ai có thể so sánh được, chúng ta sắp hết giờ học rồi, đừng để Nguyễn Trà thấy khó xử.”
Nguyễn Trà lập tức nhảy xuống ngựa, không hề sợ khuôn mặt lạnh nhạt của Từ Thâm, nghiêng đầu huýt sáo: “Xin lỗi, không làm được gấu trúc, miễn nói chuyện.”
Nghe vậy, mặt Từ Thâm lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm lại: “Nguyễn Trà!”
Ngay tại lúc hai người giằng co, một tiếng the thé kéo dài mà dồn dập đâm thủng không gian lạnh lẽo. Con ngựa mà Từ Thâm cưỡi đột nhiên mất khống chế vén lên bốn chân đột nhiên xông ra ngoài!
Từ Thâm chưa chuẩn bị gì cả, cả người bị đạp vào khiến cho lảo đảo, vài ba lần định cưỡng chế ngựa dừng lại, nhưng toàn bộ đều thất bại, Từ Thâm mãi không thể cưỡi lên lưng ngựa, cứ lặp lại động tác lên lưng ngựa mãi.
Lớp 10: “….”
Người ta không thi cưỡi ngựa với cậu, cậu lại đem vẻ đẹp trai mình ra làm trò cười sao?
Biểu hiện hiên ngang trên lưng ngựa của Nguyễn Trà lúc trước, ở lớp mười có thể nói là hết sức nổi bật, bình thường học cùng nữ sinh chỉ có thể dắt ngựa chạy chậm. Hoàng Giai Giai cùng các bạn nữ khác rất phấn khích, xoay quanh Nguyễn Trà.
Hoàng Giai Giai chiếm được vị trí tuyệt hảo, ánh mắt lấp lánh: “Nguyễn Trà, cậu có thể dẫn tôi cưỡi ngựa một vòng không? Tôi cực kỳ thích kiểu cưỡi ngựa này!”
“Tôi cũng muốn! Nguyễn Trà cậu thực sự vừa kiêu sa vừa đẹp, xem tim đám con gái chúng tôi đều đập thình thịch!”
Ngày đầu tiên, mấy nữ sinh đang nói chuyện kia, thậm chí có chút gai mắt với Nguyễn Trà, cảm thấy bản thân học cùng với nữ sinh trong thị trấn nhỏ ở cùng một lớp học, quả thực bị sỉ nhục.
Nhưng mà, sản nghiệp nhà mình có thua kém nhà họ Lương, đêm qua về nhà đã bị cha mẹ cảnh cáo, cần phải quan hệ tốt với Nguyễn Trà.
Cha mẹ nói rất đúng, không nên nói Nguyễn Trà đi ra từ thị trấn nhỏ, cho dù Nguyễn Trà từ khe núi đi ra, địa vị nhà bọn họ vẫn kém nhà họ Lương chống lưng ở phía sau cho Nguyễn Trà.
Hơn nữa, Nguyễn Trà hoàn toàn khác mấy cô gái đến từ thị trấn nhỏ trong tưởng tượng, không riêng gì tài năng giữ chữ viết đúng các từ hôm trước, mà cả kĩ thuật cưỡi ngựa so với hơn nửa con trai trong lớp đều tốt hơn! Có thể nói ở lớp 10, ngoại trừ Từ Thâm, căn bản không ai có thể so sánh với Nguyễn Trà về cưỡi ngựa!
Tống Mạnh Vụ nhìn thấy mọi người đang tâng bốc Nguyễn Trà, suýt nữa cắn vào môi dưới, buông xuống nắm chặt bàn tay, trong ánh mắt tràn đầy thù hằn.
Lâm Lăng vừa mới điều chỉnh cảm xúc xong nhìn sang Tống Mạnh Vũ, miệng châm biếm: “Tống Mạnh Vũ, xem ra đối với em gái của mình cậu không hiểu gì cả, xem ra lời đồn Nguyễn Trà học tập bình thường, cũng không biết có đúng không?”
Tống Mạnh Vũ nhìn Nguyễn Trà đang cười ở phía trước, đột nhiên hiểu được bản thân nên làm cái gì.
Nguyễn Trà bị mọi người vây quanh, lại nhìn đến Từ Thâm đang chạy từng vòng, từng vòng. Bản thân cô thấy hối hận rồi, cô nói với Hoàng Giai Giai: “Sắp đến tiết rồi, hơn nữa không còn chỗ chạy, tiết học cưỡi ngựa tiếp theo tôi sẽ dẫn cậu theo.
Trước kia cô ôm em gái cưỡi ngựa, cảm giác thoải mái biết bao.
Một bạn học chen qua người Hoàng Giai Giai, vẻ mặt mong chờ: “Nguyễn Trà, trường cấp ba của cậu có dạy cưỡi ngựa không? Phương pháp giảng dạy có giống với trường cấp ba quốc tế này không? Cậu có thể dạy chúng tôi không?”
Các học sinh lớp 10 đều không quá nhiệt tình trong học tập, nhưng trong cách chơi, không thể không nhiệt tình, thấy Nguyễn Trà vừa xinh đẹp lại có thể chơi được, trái tim một số bạn nữ thích chơi đã bắt đầu dao động rồi.
“Trường cấp ba của tôi không có lớp cưỡi ngựa, giáo viên thể dục của tôi vẫn bị bệnh, tiết thể dục cũng như tiết tự học.” Nguyễn Trà tháo mũ bảo hiểm xuống, mỉm cười: “Chủ yếu núi chỗ tôi quá lớn, không dùng hết nên bị bỏ hoang, cha tôi có làm một trang trại ngựa ở đó.”
Nói xong, Nguyễn Trà lại hất ngón tay lên búng vào mũ bảo hiểm, tâm trạng vô cùng tốt: “Chờ nghỉ đông và nghỉ hè các cậu rảnh, có thể đến trang trại ngựa nhà tôi xem thử, cam đoan mỗi người các cậu một con, đến lúc đó tôi sẽ dạy các cậu.”
Ngựa, trang trại ngựa? ? ?
Đám người Hoàng Giai Giai ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên mấy cô gái có cảm giác, cuộc sống trong thị trấn nhỏ của Nguyễn Trà với trong tưởng tượng của họ, thật sự không giống nhau.
Bởi vì có nhà ai trong thị trấn nhỏ, có thể làm ra một cái trang trại ngựa với mấy chục nghìn con ngựa chứ!
Buổi tối, khi Nguyễn Trà ngồi xe trường học để trở về biệt thự nhà họ Lương thì lại gặp được Lương Thiến Linh.
Nguyễn Trà đảo mắt qua, chỉ thấy Tống Mạnh Vũ mặc chiếc váy trắng nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở phía sau Lương Thiến Linh, để mặt mộc, thuần khiết và mềm mại, Tống Mạnh vũ ngồi xe riêng của gia đình nên tới nhanh hơn so với Nguyễn Trà một chút.
“Trà trà đã về rồi!” Vệ Kiểu nhìn thấy con gái mình, mặt mày hớn hở, đưa tay nhận lấy cặp sách của Nguyễn Trà, ân cần hỏi: “Con ở trường có vui không? Con có gặp bạn mới không?”
Ông cụ Lương ngồi ở vị trí chính, cũng hướng ánh mắt lên người Nguyễn Trà, hiển nhiên có để ý đến câu trả lời của Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ôm lấy Vệ Kiểu, hôn lên mặt Vệ Kiểu một cái: “Chơi vô cùng vui vẻ, còn kết giao được bạn mới, hơn nữa còn thêm Wechat, hôm nay trường sắp xếp học cưỡi ngựa, con được thầy khen!”
Dù ở ngoài tự lập ra sao, ở nhà, Nguyễn Trà vẫn là một đứa trẻ hay làm nũng mẹ, mong muốn được thưởng.
Nói xong, Nguyễn Trà thấy ông cụ Lương đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, chột dạ sờ mũi một cái, lại tiến lên ôm ông cụ Lương, thân thiết gọi: “Ông ngoại!”
“Nào!” Ông cụ Lương trả lời rồi vươn vai, ông âu yếm sờ đầu Nguyễn Trà.
Bởi vì chuyện của chồng mà không ít lần Lương Thiến Linh gây khó dễ cho nhà họ Lương, ông cụ Lương vì thế mà lạnh nhạt đi vài phần, thế nhưng nhìn cảnh tình cảm gia đình trước mặt, trên mặt nửa cười nửa không: “Trà Trà, không phải dì Hai nói con, kỹ năng cưỡi ngựa ít nhất một hai năm mới có thể chắc tay, cho dù con mong muốn người nhà khích lệ, cũng không thể nói dối người khác là được giáo viên khen ngợi”
Thấy sắc mặt ông cụ Lương không tốt, Tống Mạnh Vũ vội kéo tay áo của Lương Thiến Linh, xấu hổ nói nhỏ: “Mẹ đừng nói nữa.”
Chuyện học cưỡi ngựa quả thực rõ ràng, Tống Mạnh Vũ không muốn nhớ lại.
Lương Thiến Linh đang nói đến việc bảo ông cụ đầu tư cho công ty trong nhà, đã bị Nguyễn Trà trở về cắt đứt, trong lòng tức giận, thế nên mới châm vào vài câu.
Bà ta vỗ vỗ cánh tay Tống Mạnh Vũ, kiêu căng lại tự hào: "Mạnh Vũ, con nói biểu hiện của Trà Trà ở trường như thế nào? Giới chúng ta rất coi trọng nhân phẩm, cũng không thể ỷ vào tuổi còn nhỏ, liền nói dối, sẽ bị người ta khinh thường, hơn nữa Trà Trà, người nhà mình nói chuyện nhà mình, đừng cảm thấy mất mặt.”
Vệ Kiểu ôm bụng, bật cười: “Chị hai, ý chị là gì? Xem ra Phi Phi không ở nhà, chị bắt nạt mẹ con hai chúng ta? Trà Trà chúng ta từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, chị chỉ ai nói dối đấy?
“Thiến Linh!” Giữa hai hàng lông mày ông cụ Lương hiện ra nếp gấp cực sâu, cầm gậy ba toong rầm rầm gõ xuống sàn nhà, giọng nói vừa trầm vừa mạnh: "Chú ý thân phận của con!”
Lương Thiến Linh chưa kéo được người đầu tư, bà ta rất tức giận, thấy ông cụ đang đứng ở phòng mợ ba, suýt nữa không khống chế được cảm xúc, vỗ vỗ Tống Mạnh Vũ, âm thanh sắc bén: “Mạnh Vũ, hỏi con! Nguyễn Trà trong lớp cưỡi ngựa như thế nào, con xem được không? Con có ở đó không?”
Lúc ấy đi Cẩm thành, Lương Thiến Linh lo lắng đi theo, mãi sau khi thấy căn nhà nhỏ bé gia đình họ Nguyễn, lo lắng mới biến mất, một nông dân không thể nhìn thấy thế thế giới rộng lớn mà thôi, trở về để có thể lấy được ít cổ phần, căn bản không cản trở được bà ta.
Nhưng Lương Thiến Linh nhìn thấy ông cụ coi trọng mợ ba, sự lo lắng trong lòng lại nổi lên, thế nào cũng phải đem toàn bộ gia đình vào vũng bùn mới được.
Tống Mạnh Vũ cũng oán hận Nguyễn Trà cướp đi một nửa sự chú ý của ông ngoại, vừa nghĩ đến sự nổi bật ban ngày trong lớp cưỡi ngựa của Nguyễn Trà, bạn học trong lớp đối với Nguyễn Trà tôn sùng cùng với Từ Thâm chủ động đáp lời, sự ghen tị trong lòng tựa như cỏ dại nơi hoang vu, không kiêng nể gì mà sinh sôi nảy nở.
Cô do dự, nhìn như giúp Nguyễn Trà che dấu nói: "Chỉ là... Biểu hiện bình thường. ”
"Biểu hiện bình thường? Mạnh Vũ, dùng trình độ cưỡi ngựa của bản thân làm tiêu chuẩn biểu hiện bình thường, Trà Trà có học đấy. ”
Nguyễn Trà một tay giữ chặt Vệ Kiểu đang muốn phản bác, ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Lương Thiến Linh và Tống Mạnh Vũ: "Thì ra trình độ của chị Mạnh Vũ không tệ sao? Vừa vặn, trong lớp cưỡi ngựa của con có mấy động tác chưa thuộc, dì Hai, dì bảo chị Mạnh Vũ chỉ dạy con một chút? ”
- Chỉ dạy mà thôi, chuyện nhỏ——
Nửa câu sau của Lương Thiến Linh bị kẹt trong cổ họng, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào điện thoại di động của Nguyễn Trà đang phát video, sắc mặt chợt xanh bệch, đột nhiên nắm chặt tay Tống Mạnh Vũ.
Trong video, Nguyễn Trà đội mũ bảo hiểm, mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, tự tin lại hào hoa trên lưng ngựa, các loại cân bằng, chống đỡ, xoay người có độ khó cao, quả thực giống như đang thưởng thức màn trình diễn cưỡi ngựa chân chính vậy!
Lương Thiến Linh hé môi, không nói nên lời để Tống Mạnh Vũ chỉ giáo.
Mà Tống Mạnh Vũ, căn bản không ngờ lại có người quay video, mặt bị đánh đau nhức, cả người run rẩy, nhất thời không biết làm sao, khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông cụ họ Lương, cảm xúc trong lồng ngực bỗng trào ra, rốt cuộc cũng không duy trì được sự bình tĩnh bên ngoài.
Cô đẩy Lương Thiến Linh ra với đôi mắt đỏ hoe, khó xử khóc lớn chạy ra ngoài.
Vệ Kiểu đang khen ngợi dáng vẻ oai hùng của con ái mình, vừa thấy Tống Mạnh Vũ chạy ra ngoài, vội vàng gọi người trong sân, "Buổi tối, mọi người hỗ trợ đi xem một chút, tiểu cô nương một mình, nguy cơ có nguy hiểm.
"Mạnh Vũ, Mạnh Vũ!" Lương Thiến Linh có chút tức giận do Tống Mạnh Vũ làm mất mặt mình, vừa nhấc chân, lại quay đầu nhìn về phía ông cụ Lương: "Ba, chuyện đầu tư..."
Ông cụ Lương nặng nề gõ cây gậy ba toong thật mạnh xuống đất, đột nhiên miệng nói ra từ thô lỗ: "Đầu tư cái rắm! Nhìn con gái con đi! Một cô gái tốt, tất cả đều bị con dạy hỏng!”
Ông hận không thể đấm ngực dậm chân, rồng sinh chín con thì vẫn có tính cách khác nhau, ba đứa con nhà mình, được bồi dưỡng tình yêu thương lớn lên mà lòng dạ lại hẹp hòi!
Nguyễn Trà và Vệ Kiểu nhìn nhau, đều nhún vai bất lực, nghi ngờ cái gì không nghi ngờ, thế nào lại phải nghi ngờ kĩ thuật cưỡi ngựa, chả nhẽ chướng mắt trang trại nuôi ngựa của nhà họ?
Muốn cưỡi cái gì tận hai con?
Muốn làm gấu trúc? ? ?
Từ trước đến nay Từ Thâm luôn kiêu ngạo, không có phép tắc, nghe xong lời Nguyễn Trà nói, nhất thời giật mình, trong phút chốc vẻ mặt cũng trở lên trống rỗng.
[Bang - ]
Một âm thanh vang lên, phá vỡ sự đờ đẫn của các học sinh đang vây xem, Tạ Trường An nhặt bình nước bị đánh rơi, ánh mắt khâm phục không thôi: “Nguyễn Trà, rất xuất sắc!”
Trong lòng các nữ sinh vốn đã phát sinh nhiều bất mãn với cô, nhìn Nguyễn Trà với ánh mắt phức tạp, dám chơi cả Bá giáo. Đúng là có chút bản lĩnh.
Có trí tuệ, không cần dùng đến mặt mũi xinh đẹp.
Từ Thâm thấy bị cự tuyệt, đột nhiên không biết phản ứng ra sao. Một lúc lâu sau, con mắt dài trở lên lạnh nhạt, dắt ngựa của mình đụng vào ngựa của Nguyễn Trà, tựa như: “Hỏi lại cậu một lần nữa, không thể so sánh?”
Nét mặt Từ Thâm lộ vẻ không vui, Tạ Trường An bất chấp tiến lên: “Anh Thâm, tài cưỡi ngựa của anh ai có thể so sánh được, chúng ta sắp hết giờ học rồi, đừng để Nguyễn Trà thấy khó xử.”
Nguyễn Trà lập tức nhảy xuống ngựa, không hề sợ khuôn mặt lạnh nhạt của Từ Thâm, nghiêng đầu huýt sáo: “Xin lỗi, không làm được gấu trúc, miễn nói chuyện.”
Nghe vậy, mặt Từ Thâm lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm lại: “Nguyễn Trà!”
Ngay tại lúc hai người giằng co, một tiếng the thé kéo dài mà dồn dập đâm thủng không gian lạnh lẽo. Con ngựa mà Từ Thâm cưỡi đột nhiên mất khống chế vén lên bốn chân đột nhiên xông ra ngoài!
Từ Thâm chưa chuẩn bị gì cả, cả người bị đạp vào khiến cho lảo đảo, vài ba lần định cưỡng chế ngựa dừng lại, nhưng toàn bộ đều thất bại, Từ Thâm mãi không thể cưỡi lên lưng ngựa, cứ lặp lại động tác lên lưng ngựa mãi.
Lớp 10: “….”
Người ta không thi cưỡi ngựa với cậu, cậu lại đem vẻ đẹp trai mình ra làm trò cười sao?
Biểu hiện hiên ngang trên lưng ngựa của Nguyễn Trà lúc trước, ở lớp mười có thể nói là hết sức nổi bật, bình thường học cùng nữ sinh chỉ có thể dắt ngựa chạy chậm. Hoàng Giai Giai cùng các bạn nữ khác rất phấn khích, xoay quanh Nguyễn Trà.
Hoàng Giai Giai chiếm được vị trí tuyệt hảo, ánh mắt lấp lánh: “Nguyễn Trà, cậu có thể dẫn tôi cưỡi ngựa một vòng không? Tôi cực kỳ thích kiểu cưỡi ngựa này!”
“Tôi cũng muốn! Nguyễn Trà cậu thực sự vừa kiêu sa vừa đẹp, xem tim đám con gái chúng tôi đều đập thình thịch!”
Ngày đầu tiên, mấy nữ sinh đang nói chuyện kia, thậm chí có chút gai mắt với Nguyễn Trà, cảm thấy bản thân học cùng với nữ sinh trong thị trấn nhỏ ở cùng một lớp học, quả thực bị sỉ nhục.
Nhưng mà, sản nghiệp nhà mình có thua kém nhà họ Lương, đêm qua về nhà đã bị cha mẹ cảnh cáo, cần phải quan hệ tốt với Nguyễn Trà.
Cha mẹ nói rất đúng, không nên nói Nguyễn Trà đi ra từ thị trấn nhỏ, cho dù Nguyễn Trà từ khe núi đi ra, địa vị nhà bọn họ vẫn kém nhà họ Lương chống lưng ở phía sau cho Nguyễn Trà.
Hơn nữa, Nguyễn Trà hoàn toàn khác mấy cô gái đến từ thị trấn nhỏ trong tưởng tượng, không riêng gì tài năng giữ chữ viết đúng các từ hôm trước, mà cả kĩ thuật cưỡi ngựa so với hơn nửa con trai trong lớp đều tốt hơn! Có thể nói ở lớp 10, ngoại trừ Từ Thâm, căn bản không ai có thể so sánh với Nguyễn Trà về cưỡi ngựa!
Tống Mạnh Vụ nhìn thấy mọi người đang tâng bốc Nguyễn Trà, suýt nữa cắn vào môi dưới, buông xuống nắm chặt bàn tay, trong ánh mắt tràn đầy thù hằn.
Lâm Lăng vừa mới điều chỉnh cảm xúc xong nhìn sang Tống Mạnh Vũ, miệng châm biếm: “Tống Mạnh Vũ, xem ra đối với em gái của mình cậu không hiểu gì cả, xem ra lời đồn Nguyễn Trà học tập bình thường, cũng không biết có đúng không?”
Tống Mạnh Vũ nhìn Nguyễn Trà đang cười ở phía trước, đột nhiên hiểu được bản thân nên làm cái gì.
Nguyễn Trà bị mọi người vây quanh, lại nhìn đến Từ Thâm đang chạy từng vòng, từng vòng. Bản thân cô thấy hối hận rồi, cô nói với Hoàng Giai Giai: “Sắp đến tiết rồi, hơn nữa không còn chỗ chạy, tiết học cưỡi ngựa tiếp theo tôi sẽ dẫn cậu theo.
Trước kia cô ôm em gái cưỡi ngựa, cảm giác thoải mái biết bao.
Một bạn học chen qua người Hoàng Giai Giai, vẻ mặt mong chờ: “Nguyễn Trà, trường cấp ba của cậu có dạy cưỡi ngựa không? Phương pháp giảng dạy có giống với trường cấp ba quốc tế này không? Cậu có thể dạy chúng tôi không?”
Các học sinh lớp 10 đều không quá nhiệt tình trong học tập, nhưng trong cách chơi, không thể không nhiệt tình, thấy Nguyễn Trà vừa xinh đẹp lại có thể chơi được, trái tim một số bạn nữ thích chơi đã bắt đầu dao động rồi.
“Trường cấp ba của tôi không có lớp cưỡi ngựa, giáo viên thể dục của tôi vẫn bị bệnh, tiết thể dục cũng như tiết tự học.” Nguyễn Trà tháo mũ bảo hiểm xuống, mỉm cười: “Chủ yếu núi chỗ tôi quá lớn, không dùng hết nên bị bỏ hoang, cha tôi có làm một trang trại ngựa ở đó.”
Nói xong, Nguyễn Trà lại hất ngón tay lên búng vào mũ bảo hiểm, tâm trạng vô cùng tốt: “Chờ nghỉ đông và nghỉ hè các cậu rảnh, có thể đến trang trại ngựa nhà tôi xem thử, cam đoan mỗi người các cậu một con, đến lúc đó tôi sẽ dạy các cậu.”
Ngựa, trang trại ngựa? ? ?
Đám người Hoàng Giai Giai ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên mấy cô gái có cảm giác, cuộc sống trong thị trấn nhỏ của Nguyễn Trà với trong tưởng tượng của họ, thật sự không giống nhau.
Bởi vì có nhà ai trong thị trấn nhỏ, có thể làm ra một cái trang trại ngựa với mấy chục nghìn con ngựa chứ!
Buổi tối, khi Nguyễn Trà ngồi xe trường học để trở về biệt thự nhà họ Lương thì lại gặp được Lương Thiến Linh.
Nguyễn Trà đảo mắt qua, chỉ thấy Tống Mạnh Vũ mặc chiếc váy trắng nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở phía sau Lương Thiến Linh, để mặt mộc, thuần khiết và mềm mại, Tống Mạnh vũ ngồi xe riêng của gia đình nên tới nhanh hơn so với Nguyễn Trà một chút.
“Trà trà đã về rồi!” Vệ Kiểu nhìn thấy con gái mình, mặt mày hớn hở, đưa tay nhận lấy cặp sách của Nguyễn Trà, ân cần hỏi: “Con ở trường có vui không? Con có gặp bạn mới không?”
Ông cụ Lương ngồi ở vị trí chính, cũng hướng ánh mắt lên người Nguyễn Trà, hiển nhiên có để ý đến câu trả lời của Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ôm lấy Vệ Kiểu, hôn lên mặt Vệ Kiểu một cái: “Chơi vô cùng vui vẻ, còn kết giao được bạn mới, hơn nữa còn thêm Wechat, hôm nay trường sắp xếp học cưỡi ngựa, con được thầy khen!”
Dù ở ngoài tự lập ra sao, ở nhà, Nguyễn Trà vẫn là một đứa trẻ hay làm nũng mẹ, mong muốn được thưởng.
Nói xong, Nguyễn Trà thấy ông cụ Lương đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, chột dạ sờ mũi một cái, lại tiến lên ôm ông cụ Lương, thân thiết gọi: “Ông ngoại!”
“Nào!” Ông cụ Lương trả lời rồi vươn vai, ông âu yếm sờ đầu Nguyễn Trà.
Bởi vì chuyện của chồng mà không ít lần Lương Thiến Linh gây khó dễ cho nhà họ Lương, ông cụ Lương vì thế mà lạnh nhạt đi vài phần, thế nhưng nhìn cảnh tình cảm gia đình trước mặt, trên mặt nửa cười nửa không: “Trà Trà, không phải dì Hai nói con, kỹ năng cưỡi ngựa ít nhất một hai năm mới có thể chắc tay, cho dù con mong muốn người nhà khích lệ, cũng không thể nói dối người khác là được giáo viên khen ngợi”
Thấy sắc mặt ông cụ Lương không tốt, Tống Mạnh Vũ vội kéo tay áo của Lương Thiến Linh, xấu hổ nói nhỏ: “Mẹ đừng nói nữa.”
Chuyện học cưỡi ngựa quả thực rõ ràng, Tống Mạnh Vũ không muốn nhớ lại.
Lương Thiến Linh đang nói đến việc bảo ông cụ đầu tư cho công ty trong nhà, đã bị Nguyễn Trà trở về cắt đứt, trong lòng tức giận, thế nên mới châm vào vài câu.
Bà ta vỗ vỗ cánh tay Tống Mạnh Vũ, kiêu căng lại tự hào: "Mạnh Vũ, con nói biểu hiện của Trà Trà ở trường như thế nào? Giới chúng ta rất coi trọng nhân phẩm, cũng không thể ỷ vào tuổi còn nhỏ, liền nói dối, sẽ bị người ta khinh thường, hơn nữa Trà Trà, người nhà mình nói chuyện nhà mình, đừng cảm thấy mất mặt.”
Vệ Kiểu ôm bụng, bật cười: “Chị hai, ý chị là gì? Xem ra Phi Phi không ở nhà, chị bắt nạt mẹ con hai chúng ta? Trà Trà chúng ta từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, chị chỉ ai nói dối đấy?
“Thiến Linh!” Giữa hai hàng lông mày ông cụ Lương hiện ra nếp gấp cực sâu, cầm gậy ba toong rầm rầm gõ xuống sàn nhà, giọng nói vừa trầm vừa mạnh: "Chú ý thân phận của con!”
Lương Thiến Linh chưa kéo được người đầu tư, bà ta rất tức giận, thấy ông cụ đang đứng ở phòng mợ ba, suýt nữa không khống chế được cảm xúc, vỗ vỗ Tống Mạnh Vũ, âm thanh sắc bén: “Mạnh Vũ, hỏi con! Nguyễn Trà trong lớp cưỡi ngựa như thế nào, con xem được không? Con có ở đó không?”
Lúc ấy đi Cẩm thành, Lương Thiến Linh lo lắng đi theo, mãi sau khi thấy căn nhà nhỏ bé gia đình họ Nguyễn, lo lắng mới biến mất, một nông dân không thể nhìn thấy thế thế giới rộng lớn mà thôi, trở về để có thể lấy được ít cổ phần, căn bản không cản trở được bà ta.
Nhưng Lương Thiến Linh nhìn thấy ông cụ coi trọng mợ ba, sự lo lắng trong lòng lại nổi lên, thế nào cũng phải đem toàn bộ gia đình vào vũng bùn mới được.
Tống Mạnh Vũ cũng oán hận Nguyễn Trà cướp đi một nửa sự chú ý của ông ngoại, vừa nghĩ đến sự nổi bật ban ngày trong lớp cưỡi ngựa của Nguyễn Trà, bạn học trong lớp đối với Nguyễn Trà tôn sùng cùng với Từ Thâm chủ động đáp lời, sự ghen tị trong lòng tựa như cỏ dại nơi hoang vu, không kiêng nể gì mà sinh sôi nảy nở.
Cô do dự, nhìn như giúp Nguyễn Trà che dấu nói: "Chỉ là... Biểu hiện bình thường. ”
"Biểu hiện bình thường? Mạnh Vũ, dùng trình độ cưỡi ngựa của bản thân làm tiêu chuẩn biểu hiện bình thường, Trà Trà có học đấy. ”
Nguyễn Trà một tay giữ chặt Vệ Kiểu đang muốn phản bác, ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Lương Thiến Linh và Tống Mạnh Vũ: "Thì ra trình độ của chị Mạnh Vũ không tệ sao? Vừa vặn, trong lớp cưỡi ngựa của con có mấy động tác chưa thuộc, dì Hai, dì bảo chị Mạnh Vũ chỉ dạy con một chút? ”
- Chỉ dạy mà thôi, chuyện nhỏ——
Nửa câu sau của Lương Thiến Linh bị kẹt trong cổ họng, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào điện thoại di động của Nguyễn Trà đang phát video, sắc mặt chợt xanh bệch, đột nhiên nắm chặt tay Tống Mạnh Vũ.
Trong video, Nguyễn Trà đội mũ bảo hiểm, mặc trang phục cưỡi ngựa gọn gàng, tự tin lại hào hoa trên lưng ngựa, các loại cân bằng, chống đỡ, xoay người có độ khó cao, quả thực giống như đang thưởng thức màn trình diễn cưỡi ngựa chân chính vậy!
Lương Thiến Linh hé môi, không nói nên lời để Tống Mạnh Vũ chỉ giáo.
Mà Tống Mạnh Vũ, căn bản không ngờ lại có người quay video, mặt bị đánh đau nhức, cả người run rẩy, nhất thời không biết làm sao, khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông cụ họ Lương, cảm xúc trong lồng ngực bỗng trào ra, rốt cuộc cũng không duy trì được sự bình tĩnh bên ngoài.
Cô đẩy Lương Thiến Linh ra với đôi mắt đỏ hoe, khó xử khóc lớn chạy ra ngoài.
Vệ Kiểu đang khen ngợi dáng vẻ oai hùng của con ái mình, vừa thấy Tống Mạnh Vũ chạy ra ngoài, vội vàng gọi người trong sân, "Buổi tối, mọi người hỗ trợ đi xem một chút, tiểu cô nương một mình, nguy cơ có nguy hiểm.
"Mạnh Vũ, Mạnh Vũ!" Lương Thiến Linh có chút tức giận do Tống Mạnh Vũ làm mất mặt mình, vừa nhấc chân, lại quay đầu nhìn về phía ông cụ Lương: "Ba, chuyện đầu tư..."
Ông cụ Lương nặng nề gõ cây gậy ba toong thật mạnh xuống đất, đột nhiên miệng nói ra từ thô lỗ: "Đầu tư cái rắm! Nhìn con gái con đi! Một cô gái tốt, tất cả đều bị con dạy hỏng!”
Ông hận không thể đấm ngực dậm chân, rồng sinh chín con thì vẫn có tính cách khác nhau, ba đứa con nhà mình, được bồi dưỡng tình yêu thương lớn lên mà lòng dạ lại hẹp hòi!
Nguyễn Trà và Vệ Kiểu nhìn nhau, đều nhún vai bất lực, nghi ngờ cái gì không nghi ngờ, thế nào lại phải nghi ngờ kĩ thuật cưỡi ngựa, chả nhẽ chướng mắt trang trại nuôi ngựa của nhà họ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.