Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 19: Đảm Nhiệm Nhẹ Nhàng Bị Sét Đánh (2)
(>..
16/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa ăn cơm xong, Tống Mạnh Vũ mang theo bạn học cố ý ngồi lại để nghe xem bàn bốn người Phó Thầm nói gì, sau khi nhìn thấy hộp cơm thiếu chút nữa đã không nhịn được cười.
Trong nhà mới tìm về một đám nhà quê, đúng là cực phẩm nhân gian.
Tống Mạnh Vũ sắm vai một người chị 'đủ tiêu chuẩn': “Trà Trà, em đã trở về nhà họ Lương rồi thì ăn gì bổ dưỡng đi, chúng tôi đều hiểu rằng trước đây em rất vất vả, đi học chỉ có thể mang theo bắp cải xào cho bữa trưa.”
“Bắp cải xào, anh Phó Thầm bọn họ ăn không quen, em…”
Những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng, Tống Mạnh Vũ trừng mắt nhìn Phó Thầm như vừa nhìn thấy ma. Phó Thầm vậy mà ... cầm đũa gắp lá bắp cải đưa vào miệng ăn sạch.
“Vừa thanh ngọt vừa giòn, rất ngon.” Phó Thầm bình thường không kén ăn nhưng cậu đã rất ngạc nhiên khi ăn nó.
Không cần nhờ đến gia vị mà độ ngon chỉ đơn giản đến từ chính bắp cải, Phó Thầm đã nếm nhiều món ăn từ nhà hàng ba sao Michelin, tiệc chiêu đãi nhà nước cho đến những quán nhỏ quanh trường, đều không ngon bằng món bắp cải này.
Hơn nữa, cậu hơi nheo mắt lại, luôn cảm thấy món bắp cải vừa ăn có phần quen thuộc
Tống Mạnh Vũ vừa thẹn vừa giận, trước khi vụ việc thiên kim thật giả bị lộ ra, thái độ của Phó Thầm đối với người em này của mình thậm chí còn tệ hơn đối với Quý Phi Dương và Tạ Tuy, dựa vào gì mà khi Nguyễn Trà vừa trở về lại có thể trở thành ngoại lệ của Phó Thầm?
Dựa vào gì khi Nguyễn Trà chỉ sống ở thôn nhỏ, không hề nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Thơm quá.” Tạ Tuy vốn buồn ngủ hít hít mũi, gương mặt biến sắc.
Đường nét cơ thể mềm mại, chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Nguyễn Trà tràn đầy khát vọng: “Xin chào, tôi tên là Tạ Tuy, có thể ăn một miếng bắp cải của cậu không?”
Nguyễn Trà đưa tay đẩy hộp cơm đến trước mặt Tạ Tuy, nở nụ cười tươi rói cùng vẻ mặt vô cùng hào phóng: “Ăn đi.” Bắp cải thôi mà, nhà mình muốn ăn cứ lên núi nhổ là có.
Học sinh vây xem trơ mắt nhìn Tạ Tuy cầm đũa gắp ăn từng miếng từng miếng bắp cải, ánh mắt hạnh phúc đến híp lại!
Ở trường Trung học Số 2 này có ai mà không biết thói kén ăn của Tạ Tuy! Căn tin trường Trung học Số 2 cao sáu tầng tập trung nhiều món ăn ở các vùng khác nhau đều do nhà họ Tạ trực tiếp ném tiền vào xây nên đấy.
Một người được mệnh danh chiếc lưỡi vàng thực sự ăn món bắp cải xào do Nguyễn Trà mang đến với vẻ mặt vui vẻ như vậy sao?
Quý Phi Dương hết nhìn Tạ Tuy lại quay sang nhìn Phó Thầm, trong lòng lung lay, vào giây phút cuối cùng, nhanh tay lẹ mắt đoạt được miếng bắp cải xào cuối cùng dưới đũa Tạ Tuy, kêu lên một tiếng rồi bỏ vào miệng.
“…”
Đây là món bắp cải thần tiên gì, tươi ngon đến thiếu chút nữa cắn vào lưỡi!
“Nguyễn Trà! Tôi sai rồi! Tôi không nên đánh giá bắp cải bằng vẻ ngoài, tôi thật sự đã sai!” Quý Phi Dương khóc không ra nước mắt, chẳng trách Phó Thầm ăn xong một câu cũng không nói gì, chỉ là ngon quá nói không nên lời.
Các học sinh vây quanh: “?”
Mọi người đã ăn bắp cải thần tiên chưa? Quý Phi Dương mang vẻ mặt hận không thể đem cả hộp cơm nuốt xuống bụng.
Trong phòng học lớp A10, Tạ Trường An - người về lớp sớm vài phút nhìn thấy Nguyễn Trà trở về từ bữa trưa, mắt sáng lên định bước đến hỏi về món bắp cải ở căn tin vào buổi trưa, nhưng chưa kịp nói cậu đã nhìn thấy Nguyễn Trà sững sờ tại chỗ.
Vừa ăn cơm xong, Tống Mạnh Vũ mang theo bạn học cố ý ngồi lại để nghe xem bàn bốn người Phó Thầm nói gì, sau khi nhìn thấy hộp cơm thiếu chút nữa đã không nhịn được cười.
Trong nhà mới tìm về một đám nhà quê, đúng là cực phẩm nhân gian.
Tống Mạnh Vũ sắm vai một người chị 'đủ tiêu chuẩn': “Trà Trà, em đã trở về nhà họ Lương rồi thì ăn gì bổ dưỡng đi, chúng tôi đều hiểu rằng trước đây em rất vất vả, đi học chỉ có thể mang theo bắp cải xào cho bữa trưa.”
“Bắp cải xào, anh Phó Thầm bọn họ ăn không quen, em…”
Những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng, Tống Mạnh Vũ trừng mắt nhìn Phó Thầm như vừa nhìn thấy ma. Phó Thầm vậy mà ... cầm đũa gắp lá bắp cải đưa vào miệng ăn sạch.
“Vừa thanh ngọt vừa giòn, rất ngon.” Phó Thầm bình thường không kén ăn nhưng cậu đã rất ngạc nhiên khi ăn nó.
Không cần nhờ đến gia vị mà độ ngon chỉ đơn giản đến từ chính bắp cải, Phó Thầm đã nếm nhiều món ăn từ nhà hàng ba sao Michelin, tiệc chiêu đãi nhà nước cho đến những quán nhỏ quanh trường, đều không ngon bằng món bắp cải này.
Hơn nữa, cậu hơi nheo mắt lại, luôn cảm thấy món bắp cải vừa ăn có phần quen thuộc
Tống Mạnh Vũ vừa thẹn vừa giận, trước khi vụ việc thiên kim thật giả bị lộ ra, thái độ của Phó Thầm đối với người em này của mình thậm chí còn tệ hơn đối với Quý Phi Dương và Tạ Tuy, dựa vào gì mà khi Nguyễn Trà vừa trở về lại có thể trở thành ngoại lệ của Phó Thầm?
Dựa vào gì khi Nguyễn Trà chỉ sống ở thôn nhỏ, không hề nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Thơm quá.” Tạ Tuy vốn buồn ngủ hít hít mũi, gương mặt biến sắc.
Đường nét cơ thể mềm mại, chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Nguyễn Trà tràn đầy khát vọng: “Xin chào, tôi tên là Tạ Tuy, có thể ăn một miếng bắp cải của cậu không?”
Nguyễn Trà đưa tay đẩy hộp cơm đến trước mặt Tạ Tuy, nở nụ cười tươi rói cùng vẻ mặt vô cùng hào phóng: “Ăn đi.” Bắp cải thôi mà, nhà mình muốn ăn cứ lên núi nhổ là có.
Học sinh vây xem trơ mắt nhìn Tạ Tuy cầm đũa gắp ăn từng miếng từng miếng bắp cải, ánh mắt hạnh phúc đến híp lại!
Ở trường Trung học Số 2 này có ai mà không biết thói kén ăn của Tạ Tuy! Căn tin trường Trung học Số 2 cao sáu tầng tập trung nhiều món ăn ở các vùng khác nhau đều do nhà họ Tạ trực tiếp ném tiền vào xây nên đấy.
Một người được mệnh danh chiếc lưỡi vàng thực sự ăn món bắp cải xào do Nguyễn Trà mang đến với vẻ mặt vui vẻ như vậy sao?
Quý Phi Dương hết nhìn Tạ Tuy lại quay sang nhìn Phó Thầm, trong lòng lung lay, vào giây phút cuối cùng, nhanh tay lẹ mắt đoạt được miếng bắp cải xào cuối cùng dưới đũa Tạ Tuy, kêu lên một tiếng rồi bỏ vào miệng.
“…”
Đây là món bắp cải thần tiên gì, tươi ngon đến thiếu chút nữa cắn vào lưỡi!
“Nguyễn Trà! Tôi sai rồi! Tôi không nên đánh giá bắp cải bằng vẻ ngoài, tôi thật sự đã sai!” Quý Phi Dương khóc không ra nước mắt, chẳng trách Phó Thầm ăn xong một câu cũng không nói gì, chỉ là ngon quá nói không nên lời.
Các học sinh vây quanh: “?”
Mọi người đã ăn bắp cải thần tiên chưa? Quý Phi Dương mang vẻ mặt hận không thể đem cả hộp cơm nuốt xuống bụng.
Trong phòng học lớp A10, Tạ Trường An - người về lớp sớm vài phút nhìn thấy Nguyễn Trà trở về từ bữa trưa, mắt sáng lên định bước đến hỏi về món bắp cải ở căn tin vào buổi trưa, nhưng chưa kịp nói cậu đã nhìn thấy Nguyễn Trà sững sờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.