Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 2: Một gia đình ba cá mặn (2)
(>..
16/03/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở trong sách, 'Nguyễn Trà' vừa xuất hiện đã là xấu xí và khổ sở, bị cô lập chế giễu, lại bị hãm hại, nhưng mình bây giờ, không xấu xí cũng không ngu ngốc.
Điều Nguyễn Trà lo lắng duy nhất chính là trường học mà ông ngoại sắp xếp cho cô, bởi vì tình huống không thể chống cự, mà biến thành 'Nguyễn Trà' trong sách, không chỉ mình chết thảm, mà liên lụy cả ba mẹ.
Lên lầu ba, đang chuẩn bị trở về phòng, Nguyễn Trà nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang ra, trên chiếc giường lớn trải thảm lụa có hai người, trên mặt còn mang nụ cười ngây ngô.
"Kiểu Kiểu, khó trách em khi còn bé đã lười, ra là có số làm tiểu thư." Nguyễn Chính Phi nằm thẳng trên giường, còn Vệ Kiểu ở bên cạnh đang nắn bóp bả vai.
Vệ Kiểu tựa vào bụng của Nguyễn Chính Phi, ánh mắt ẩn chứa phong tình, mặc dù đều đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn như không tới ba mươi, có đôi mắt hạnh nhân giống với Nguyễn Trà: "Không phải, không phải mà, anh em nói, mấy ngày nữa để cho hai chúng ta đến cuộc họp ở công ty, có tiền hoa hồng, hai ta từ nay về sau lấy tiền hoa hồng là được, đúng là nằm ở nhà kiếm tiền!"
Nghe vậy, Nguyễn Chính Phi mặt vui vẻ: "Đúng vậy đúng vậy, nằm nhà kiếm tiền, hai chúng ta không cần lại lên núi, kiểm tra nhà, giấc mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật ha ha ha."
Nguyễn Trà: "..."
Hai vợ chồng Nguyễn gia ước mơ cũng quá đơn giản, căn bản không nhìn thấy Nguyễn Trà đứng ở cửa, ánh mắt sáng ngời, vẻ hưởng thụ hiện lên rất rõ.
"Không phải không phải, em nói ba người chúng ta khi nào trở về?"
"Trước hết cứ ở đây, hoàn cảnh cũng không tệ, hơn nữa phải chăm sóc ba người, cố gắng, nói cho cùng, ba nói đúng, trường học ở thành phố lớn so với ở trấn nhỏ thì tốt hơn rất nhiều."
Quả nhiên, mặc dù trước kia ba mẹ nói chỉ cần mình thấy vui là được, nhưng vẫn hy vọng cô được giáo dục trong môi trường tốt nhất, để cho thành tích của cô có thể càng ngày được nâng lên.
Nguyễn Trà gõ cửa một cái, rũ mi mắt: “Ba mẹ, con muốn về lại trường trong trấn."
Cô muốn quay lại trường học trong trấn, muốn tiếp tục ở trong trấn, gia đình ba người tiếp tục cuộc sống cá mặn vui vẻ.
Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu nhìn thấy Nguyễn Trà, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt ân cần: “Trà Trà, con không ở phòng bên cạnh chơi trò chơi sao? Sao tới đây? Lạ giường?"
"Không lạ." Nguyễn Trà lắc đầu, ngồi vào mép giường, nhìn cha mẹ, nghiêm túc nói: “Ba mẹ, con ở trường trong trấn học rất tốt, nên ra trường ở thành phố có thể sẽ kém hơn, chúng ta trở về đi thôi."
Chơi game thôi mà, về nhà là được, không cần ở trong lớp.
Nguyễn Chính Phi cười xoa đầu Nguyễn Trà: “Học gì chứ, lúc ba cùng với ông con đi làm thủ tục chuyển trường, cũng cố ý hỏi qua trường học, bình thường cũng có tiết nghệ thuật, sân trường lớn, nhiều đại hội, các loại đoàn hội cũng rất phong phú, con ở trường chơi thật vui vẻ một hai năm, trường trước kia ngoài học ra cũng không có bất kì hoạt động ngoại khóa nào ngoài giờ, cả ngày chỉ thấy con họ, ba mẹ nhìn thấy cũng rất đau lòng."
Ở trong sách, 'Nguyễn Trà' vừa xuất hiện đã là xấu xí và khổ sở, bị cô lập chế giễu, lại bị hãm hại, nhưng mình bây giờ, không xấu xí cũng không ngu ngốc.
Điều Nguyễn Trà lo lắng duy nhất chính là trường học mà ông ngoại sắp xếp cho cô, bởi vì tình huống không thể chống cự, mà biến thành 'Nguyễn Trà' trong sách, không chỉ mình chết thảm, mà liên lụy cả ba mẹ.
Lên lầu ba, đang chuẩn bị trở về phòng, Nguyễn Trà nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang ra, trên chiếc giường lớn trải thảm lụa có hai người, trên mặt còn mang nụ cười ngây ngô.
"Kiểu Kiểu, khó trách em khi còn bé đã lười, ra là có số làm tiểu thư." Nguyễn Chính Phi nằm thẳng trên giường, còn Vệ Kiểu ở bên cạnh đang nắn bóp bả vai.
Vệ Kiểu tựa vào bụng của Nguyễn Chính Phi, ánh mắt ẩn chứa phong tình, mặc dù đều đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn như không tới ba mươi, có đôi mắt hạnh nhân giống với Nguyễn Trà: "Không phải, không phải mà, anh em nói, mấy ngày nữa để cho hai chúng ta đến cuộc họp ở công ty, có tiền hoa hồng, hai ta từ nay về sau lấy tiền hoa hồng là được, đúng là nằm ở nhà kiếm tiền!"
Nghe vậy, Nguyễn Chính Phi mặt vui vẻ: "Đúng vậy đúng vậy, nằm nhà kiếm tiền, hai chúng ta không cần lại lên núi, kiểm tra nhà, giấc mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật ha ha ha."
Nguyễn Trà: "..."
Hai vợ chồng Nguyễn gia ước mơ cũng quá đơn giản, căn bản không nhìn thấy Nguyễn Trà đứng ở cửa, ánh mắt sáng ngời, vẻ hưởng thụ hiện lên rất rõ.
"Không phải không phải, em nói ba người chúng ta khi nào trở về?"
"Trước hết cứ ở đây, hoàn cảnh cũng không tệ, hơn nữa phải chăm sóc ba người, cố gắng, nói cho cùng, ba nói đúng, trường học ở thành phố lớn so với ở trấn nhỏ thì tốt hơn rất nhiều."
Quả nhiên, mặc dù trước kia ba mẹ nói chỉ cần mình thấy vui là được, nhưng vẫn hy vọng cô được giáo dục trong môi trường tốt nhất, để cho thành tích của cô có thể càng ngày được nâng lên.
Nguyễn Trà gõ cửa một cái, rũ mi mắt: “Ba mẹ, con muốn về lại trường trong trấn."
Cô muốn quay lại trường học trong trấn, muốn tiếp tục ở trong trấn, gia đình ba người tiếp tục cuộc sống cá mặn vui vẻ.
Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu nhìn thấy Nguyễn Trà, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt ân cần: “Trà Trà, con không ở phòng bên cạnh chơi trò chơi sao? Sao tới đây? Lạ giường?"
"Không lạ." Nguyễn Trà lắc đầu, ngồi vào mép giường, nhìn cha mẹ, nghiêm túc nói: “Ba mẹ, con ở trường trong trấn học rất tốt, nên ra trường ở thành phố có thể sẽ kém hơn, chúng ta trở về đi thôi."
Chơi game thôi mà, về nhà là được, không cần ở trong lớp.
Nguyễn Chính Phi cười xoa đầu Nguyễn Trà: “Học gì chứ, lúc ba cùng với ông con đi làm thủ tục chuyển trường, cũng cố ý hỏi qua trường học, bình thường cũng có tiết nghệ thuật, sân trường lớn, nhiều đại hội, các loại đoàn hội cũng rất phong phú, con ở trường chơi thật vui vẻ một hai năm, trường trước kia ngoài học ra cũng không có bất kì hoạt động ngoại khóa nào ngoài giờ, cả ngày chỉ thấy con họ, ba mẹ nhìn thấy cũng rất đau lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.