Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 12: Người Có Tài Thật Đặc Biệt (2)
(>..
16/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong trường học, nơi nào có bạn học mới đảm bảo sẽ có bóng dáng của Quý Phi Dương, mà trong tình hình ở khối lớp 11 có hai học sinh mới, Quý Phi Dương lại chọn Nguyễn Trà trước, dù sao năm đó mẹ của Nguyễn Trà và mẹ của người anh em tốt Phó Thầm của mình ôm nhầm con.
Quý Phi Dương cảm thấy mình cần phải đến thu thập một chút tin tức.
"Trong cơ sở dữ liệu của mình bao gồm tư liệu của hơn một nửa số học sinh của trường Trung học Số 2, sở thích tính cách, thông tin liên hệ, cửa hàng thường đến vân vân, đúng là cái gì cần có cũng đều có, tuyệt đối có thể giúp cậu có được nam thần mà cậu thầm thích!"
Nghĩ một chút, cậu ấy lại xấu hổ thẹn thùng mà bổ sung: "Trong đó cũng có tư liệu của mình."
Nguyễn Trà không quan tâm câu nói bổ sung của Quý Phi Dương, nhẹ giọng lặp lại: "Yêu cầu?"
Nhìn thấy Quý Phi Dương gật đầu, Nguyễn Trà nghiêng đầu trầm tư một lúc, sau đó mở sách vật lý ở trên bàn ra, chỉ vào câu hỏi bổ sung trong bài tập, thản nhiên nói: "Người có thể nói ra đáp án của bài tập này trong vòng một phút chính là nam trần trong lòng của mình!"
Quý Phi Dương nhìn chằm chằm vào câu hỏi trong sách mà hôm qua mình làm ba tiếng đồng hồ không ra kết quả kia, ngay lập tức trong lòng sinh ra phẫn nộ nói: "Vo=4*106m/s!"
Thấy thế, Nguyễn Trà rất kinh ngạc: "Cậu biết?"
"Buổi sáng mình vừa hỏi Phó Thầm." Quý Phi Dương cúi đầu uể oải, đã không còn vẻ tràn đầy sức sống như vừa nãy nữa, cậu ấy đã gặp qua người yêu cầu đối tượng ngưỡng mộ trong lòng là học sinh giỏi rồi, nhưng chưa thấy ai yêu cầu là học sinh ưu tú cả: "Nhưng Phó Thầm luôn luôn được điểm tối đa trong môn Vật Lý cũng phải tính toán 5 phút mới ra kết quả! Trừ cậu ấy ra, trong trường sẽ không có ai phù hợp với yêu cầu của cậu nữa!"
Nguyễn Trà: Mình vốn dĩ chỉ muốn cho cậu ấy biết khó mà lui.
Nguyễn Trà quyết định né tránh chủ đề này: "Cậu quen với Phó Thầm sao?"
Một câu hỏi lại, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hơn nửa bạn học đang ngồi trong lớp.
Bốn mươi mấy năm trước, Nhà họ Lương và nhà họ Vệ có thể nói là gia thế tương đương, Nhà họ Lương có địa vị ở phía Nam, nhà họ Vệ có địa vị ở Thâm Quyến, nhưng phu nhân nhà họ Vệ trên đường đi về phía Nam, nghe nói chồng mình bị bắt vì tội tham nhũng, bị shock nặng dẫn đến sinh non.
Ai cũng không thể nghĩ đến, hai đứa trẻ sinh non ở trong cùng một bệnh viện có thể bị bế nhầm, mà hai người vừa bị bế sai lại chính là Vệ Kiều vừa mới quay về nhà họ Lương và Lương Duyệt đã qua đời.
Chủ gia đình nhà họ Vệ vì tham ô mà bị mất chức, thế hệ sau kinh doanh cũng không tốt, trong ba tháng ngắn ngủi, nhà cửa bị bán mất, tài sản bị tiêu tan.
Sau đó, vài người còn lại của nhà họ Vệ , người thì chết trong nhà tù, người thì chết trong bệnh viện, Vệ Kiều lúc đó mới vài tuổi được cô nhi viện ở trong trấn nhận nuôi.
Nguyễn Trà và Phó Thầm, là hai đứa trẻ bị bế nhầm năm đó, vẫn có người cảm thấy hai người có lẽ không nên đổi lại, dù sao… So với Vệ Kiều từ nhỏ đã phải sống trong cô nhi viện thì Lương Duyệt, người từ nhỏ đã được nuôi lớn ở nhà họ Lương thực ra đã rất hạnh phúc rồi.
Nghe thấy Nguyễn Trà hỏi, suy nghĩ đầu tiên của Quý Phi Dương là Nguyễn Trà chán ghét Phó Thầm, vội vàng nói: "Chuyện của mẹ hai người, tất cả đều do sai lầm của bệnh viện, hôm qua Phó Thầm từ nghĩa trang nhà họ Vệ về, cũng đã nói xin lỗi với mẹ của cậu."
Trong trường học, nơi nào có bạn học mới đảm bảo sẽ có bóng dáng của Quý Phi Dương, mà trong tình hình ở khối lớp 11 có hai học sinh mới, Quý Phi Dương lại chọn Nguyễn Trà trước, dù sao năm đó mẹ của Nguyễn Trà và mẹ của người anh em tốt Phó Thầm của mình ôm nhầm con.
Quý Phi Dương cảm thấy mình cần phải đến thu thập một chút tin tức.
"Trong cơ sở dữ liệu của mình bao gồm tư liệu của hơn một nửa số học sinh của trường Trung học Số 2, sở thích tính cách, thông tin liên hệ, cửa hàng thường đến vân vân, đúng là cái gì cần có cũng đều có, tuyệt đối có thể giúp cậu có được nam thần mà cậu thầm thích!"
Nghĩ một chút, cậu ấy lại xấu hổ thẹn thùng mà bổ sung: "Trong đó cũng có tư liệu của mình."
Nguyễn Trà không quan tâm câu nói bổ sung của Quý Phi Dương, nhẹ giọng lặp lại: "Yêu cầu?"
Nhìn thấy Quý Phi Dương gật đầu, Nguyễn Trà nghiêng đầu trầm tư một lúc, sau đó mở sách vật lý ở trên bàn ra, chỉ vào câu hỏi bổ sung trong bài tập, thản nhiên nói: "Người có thể nói ra đáp án của bài tập này trong vòng một phút chính là nam trần trong lòng của mình!"
Quý Phi Dương nhìn chằm chằm vào câu hỏi trong sách mà hôm qua mình làm ba tiếng đồng hồ không ra kết quả kia, ngay lập tức trong lòng sinh ra phẫn nộ nói: "Vo=4*106m/s!"
Thấy thế, Nguyễn Trà rất kinh ngạc: "Cậu biết?"
"Buổi sáng mình vừa hỏi Phó Thầm." Quý Phi Dương cúi đầu uể oải, đã không còn vẻ tràn đầy sức sống như vừa nãy nữa, cậu ấy đã gặp qua người yêu cầu đối tượng ngưỡng mộ trong lòng là học sinh giỏi rồi, nhưng chưa thấy ai yêu cầu là học sinh ưu tú cả: "Nhưng Phó Thầm luôn luôn được điểm tối đa trong môn Vật Lý cũng phải tính toán 5 phút mới ra kết quả! Trừ cậu ấy ra, trong trường sẽ không có ai phù hợp với yêu cầu của cậu nữa!"
Nguyễn Trà: Mình vốn dĩ chỉ muốn cho cậu ấy biết khó mà lui.
Nguyễn Trà quyết định né tránh chủ đề này: "Cậu quen với Phó Thầm sao?"
Một câu hỏi lại, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hơn nửa bạn học đang ngồi trong lớp.
Bốn mươi mấy năm trước, Nhà họ Lương và nhà họ Vệ có thể nói là gia thế tương đương, Nhà họ Lương có địa vị ở phía Nam, nhà họ Vệ có địa vị ở Thâm Quyến, nhưng phu nhân nhà họ Vệ trên đường đi về phía Nam, nghe nói chồng mình bị bắt vì tội tham nhũng, bị shock nặng dẫn đến sinh non.
Ai cũng không thể nghĩ đến, hai đứa trẻ sinh non ở trong cùng một bệnh viện có thể bị bế nhầm, mà hai người vừa bị bế sai lại chính là Vệ Kiều vừa mới quay về nhà họ Lương và Lương Duyệt đã qua đời.
Chủ gia đình nhà họ Vệ vì tham ô mà bị mất chức, thế hệ sau kinh doanh cũng không tốt, trong ba tháng ngắn ngủi, nhà cửa bị bán mất, tài sản bị tiêu tan.
Sau đó, vài người còn lại của nhà họ Vệ , người thì chết trong nhà tù, người thì chết trong bệnh viện, Vệ Kiều lúc đó mới vài tuổi được cô nhi viện ở trong trấn nhận nuôi.
Nguyễn Trà và Phó Thầm, là hai đứa trẻ bị bế nhầm năm đó, vẫn có người cảm thấy hai người có lẽ không nên đổi lại, dù sao… So với Vệ Kiều từ nhỏ đã phải sống trong cô nhi viện thì Lương Duyệt, người từ nhỏ đã được nuôi lớn ở nhà họ Lương thực ra đã rất hạnh phúc rồi.
Nghe thấy Nguyễn Trà hỏi, suy nghĩ đầu tiên của Quý Phi Dương là Nguyễn Trà chán ghét Phó Thầm, vội vàng nói: "Chuyện của mẹ hai người, tất cả đều do sai lầm của bệnh viện, hôm qua Phó Thầm từ nghĩa trang nhà họ Vệ về, cũng đã nói xin lỗi với mẹ của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.