Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 9: Nhiệm Vụ Thất Bại (2)
(>..
16/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đặt ở bình thường, dùng tiêu chuẩn của lớp A10 để đánh giá, cũng là rất không tồi rồi, nhưng khi so sánh với Nguyễn Trà, quả thực không nhìn được mà.
Chẳng những Nguyễn Trà viết không thiếu một chữ, mà còn đúng tất cả.
Ánh mắt của giáo viên tiếng Anh lập tức phát sáng, ở trong một lớp học toàn học sinh kém, tự nhiên lại gặp được một học sinh có nền tảng chắc chắn, nhìn qua lại rất ngoan. Thật là khiến cho người ta vui mừng!
"Aspiration."
Vừa dứt lời, trong phòng học lại có những tiếng xì xào vang lên, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn nghe viết mấy từ mới mà họ đã học từ tuần trước.
Nếu mọi người không biết, ít nhất vẫn có ấn tượng, hiện tại không có ấn tượng gì thì không nói, giáo viên còn không đọc giải nghĩa, làm cho bọn họ lấy điện thoại cũng không tra được!
Mấy bạn học vò đầu bứt tai thảo luận với nhau, cậu xem của mình, mình xem của cậu, nhưng nhìn thấy ai cũng không giống như đã viết đúng.
Đúng lúc mọi người thất vọng nhìn xung quanh, giương mắt lên lại thấy Nguyễn Trà lưu loát liền mạch mà viết ra một từ đơn mới, lại phát âm đối chiếu với các chữ cái tạo thành, thế mà lại rất giống với chữ aspiration mà giáo viên vừa đọc.
Sau khi Lâm Lăng nhìn thấy Nguyễn Trà viết ra được chữ aspiration, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ không thôi, ngòi bút đâm thật mạnh lên quyển vở: "Làm sao có thể!"
Đôi mắt của cô ta gắt gao mà nhìn chằm chằm bảng đen, sau đó nhìn thấy Nguyễn Trà không chỉ viết được từ aspiration, mà mấy từ đơn sau đó không có giải thích cũng có thể một mạch viết ra được!
Lúc trước còn trào phúng Nguyễn Trà không biết lượng sức, giờ đây nhìn lại giống như đang nói chính mình vậy!
Tạ Trường An chậm rì rì thu hồi bàn tay đang gãi mặt của mình lại, viết từng từ đơn lên trên giấy, trong giọng nói thì thầm mang theo hưng phấn: "Chân nhân bất lộ tướng* nha!"
*Chân nhân bất lộ tướng: Người giỏi mà che giấu, thường không tùy tiện khoe tài năng của mình cho người khác.
Nhâm Khinh Khinh ở lớp A2 đang nghe viết từ mới, sau khi nghe thấy từ đơn không có giải thích, khẽ cau mày, động tác hạ bút có chút do dự, sau vài giây cô ta dựa theo kinh nghiệm phát âm theo các chữ cái hợp lại của trước kia, chậm rãi viết ra từ đơn, đồng thời không nhịn được mà oán giận trong lòng: "Tại sao lại vô duyên vô cớ mà lại kiểm tra từ đơn còn chưa học đến cơ chứ."
"Hiệu quả." Giáo viên tiếng Anh liên tiếp nói ra vài từ, nhìn thấy Nguyễn Trà thật sự đều biết, thì độ thiện cảm piu piu piu mà bắn ra bên ngoài. Không nhanh không chậm mà đọc ra giải thích của từ đơn.
Các bạn học phía dưới từ bỏ rồi, học sinh yếu cũng có danh dự của học sinh yếu nhé!
"Chị Từ, làm gì vậy, vừa nãy chị không giải thích, chúng em còn có thể dựa vào cách đọc mà viết ra, bây giờ ngay cả cách đọc cũng không đưa nữa?"
"Hơn nữa từ 'hữu hiệu' chúng em còn chưa học đúng không? Em nhìn thấy Tống Mạnh Vũ cũng không biết."
"Đúng vậy, Tống Mạnh Vũ là đại biểu tiếng Anh đó."
Cô giáo Từ phụ trách bộ môn tiếng Anh nghe thấy vậy, bình thản nói: "Em không biết tra baidu sao? Đừng cảm thấy giáo viên không nhìn thấy, đợi lát nữa tan học các em tự lên đây nhìn xem, bên dưới ai lén lút làm gì, ở trên này đều nhìn thấy hết."
Vừa dứt câu, mấy học sinh đang chơi điện thoại, đánh điện tử đều mang theo nét mặt xấu hổ, nhưng cũng chỉ một vài người mà thôi.
Đặt ở bình thường, dùng tiêu chuẩn của lớp A10 để đánh giá, cũng là rất không tồi rồi, nhưng khi so sánh với Nguyễn Trà, quả thực không nhìn được mà.
Chẳng những Nguyễn Trà viết không thiếu một chữ, mà còn đúng tất cả.
Ánh mắt của giáo viên tiếng Anh lập tức phát sáng, ở trong một lớp học toàn học sinh kém, tự nhiên lại gặp được một học sinh có nền tảng chắc chắn, nhìn qua lại rất ngoan. Thật là khiến cho người ta vui mừng!
"Aspiration."
Vừa dứt lời, trong phòng học lại có những tiếng xì xào vang lên, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn nghe viết mấy từ mới mà họ đã học từ tuần trước.
Nếu mọi người không biết, ít nhất vẫn có ấn tượng, hiện tại không có ấn tượng gì thì không nói, giáo viên còn không đọc giải nghĩa, làm cho bọn họ lấy điện thoại cũng không tra được!
Mấy bạn học vò đầu bứt tai thảo luận với nhau, cậu xem của mình, mình xem của cậu, nhưng nhìn thấy ai cũng không giống như đã viết đúng.
Đúng lúc mọi người thất vọng nhìn xung quanh, giương mắt lên lại thấy Nguyễn Trà lưu loát liền mạch mà viết ra một từ đơn mới, lại phát âm đối chiếu với các chữ cái tạo thành, thế mà lại rất giống với chữ aspiration mà giáo viên vừa đọc.
Sau khi Lâm Lăng nhìn thấy Nguyễn Trà viết ra được chữ aspiration, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ không thôi, ngòi bút đâm thật mạnh lên quyển vở: "Làm sao có thể!"
Đôi mắt của cô ta gắt gao mà nhìn chằm chằm bảng đen, sau đó nhìn thấy Nguyễn Trà không chỉ viết được từ aspiration, mà mấy từ đơn sau đó không có giải thích cũng có thể một mạch viết ra được!
Lúc trước còn trào phúng Nguyễn Trà không biết lượng sức, giờ đây nhìn lại giống như đang nói chính mình vậy!
Tạ Trường An chậm rì rì thu hồi bàn tay đang gãi mặt của mình lại, viết từng từ đơn lên trên giấy, trong giọng nói thì thầm mang theo hưng phấn: "Chân nhân bất lộ tướng* nha!"
*Chân nhân bất lộ tướng: Người giỏi mà che giấu, thường không tùy tiện khoe tài năng của mình cho người khác.
Nhâm Khinh Khinh ở lớp A2 đang nghe viết từ mới, sau khi nghe thấy từ đơn không có giải thích, khẽ cau mày, động tác hạ bút có chút do dự, sau vài giây cô ta dựa theo kinh nghiệm phát âm theo các chữ cái hợp lại của trước kia, chậm rãi viết ra từ đơn, đồng thời không nhịn được mà oán giận trong lòng: "Tại sao lại vô duyên vô cớ mà lại kiểm tra từ đơn còn chưa học đến cơ chứ."
"Hiệu quả." Giáo viên tiếng Anh liên tiếp nói ra vài từ, nhìn thấy Nguyễn Trà thật sự đều biết, thì độ thiện cảm piu piu piu mà bắn ra bên ngoài. Không nhanh không chậm mà đọc ra giải thích của từ đơn.
Các bạn học phía dưới từ bỏ rồi, học sinh yếu cũng có danh dự của học sinh yếu nhé!
"Chị Từ, làm gì vậy, vừa nãy chị không giải thích, chúng em còn có thể dựa vào cách đọc mà viết ra, bây giờ ngay cả cách đọc cũng không đưa nữa?"
"Hơn nữa từ 'hữu hiệu' chúng em còn chưa học đúng không? Em nhìn thấy Tống Mạnh Vũ cũng không biết."
"Đúng vậy, Tống Mạnh Vũ là đại biểu tiếng Anh đó."
Cô giáo Từ phụ trách bộ môn tiếng Anh nghe thấy vậy, bình thản nói: "Em không biết tra baidu sao? Đừng cảm thấy giáo viên không nhìn thấy, đợi lát nữa tan học các em tự lên đây nhìn xem, bên dưới ai lén lút làm gì, ở trên này đều nhìn thấy hết."
Vừa dứt câu, mấy học sinh đang chơi điện thoại, đánh điện tử đều mang theo nét mặt xấu hổ, nhưng cũng chỉ một vài người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.