Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 14: Tai Hại, Lớp Một Không Cho Đóng Hệ Thống (1)
(>..
16/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ trước đến nay Lâm Lăng ở trường luôn có thói quen mềm nắn rắn buông, nhìn bút chì trên bàn, không cam lòng ngồi trở lại chỗ ngồi, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Trà, sớm muộn gì cũng xử lý cậu!
Quý Phi Dương đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt sau tròng kính lóe lên vẻ nhiều chuyện: “Nguyễn Trà, nếu cậu không ghét Phó Thầm thì vừa rồi cậu hỏi đến cậu ấy làm gì?"
Nghe vậy, Nguyễn Trà đang thu dọn bút chì nhìn Quý Phi Dương bằng nửa con mắt: “Phó Thầm làm Hội trưởng hội học sinh, vậy mà lại cho phép cậu làm mai ở trường, hai người các cậu…”
Mặc dù cho phép mang theo điện thoại di động, không quan tâm đến việc yêu sớm nhưng việc Quý Phi Dương quang minh chính đại làm nguyệt lão lôi kéo bạn học vẫn xem là không phù hợp với quy định của trường.
“Giữ mồm miệng của cậu.”
Quý Phi Dương đã bị Phó Thầm cảnh cáo vô số lần về việc làm mai nhưng ai bảo mình không từ bỏ được sở thích khắc sâu trong DNA chứ!
Một khi để Phó Thầm biết mình không chỉ làm mai mà thậm chí còn hủy hoại danh dự của cậu ấy, làm sao còn có thể đường sống đây!
Không đợi Quý Phi Dương tiếp tục nói, một giọng nói giận dữ từ cửa truyền đến: “Quý lão cẩu, cậu lại đến lớp chúng tôi làm mai. Nhanh chóng rời khỏi chiếc “ghế rồng” của tôi ngay lập tức.”
Tạ Trường An vừa giải quyết xong vấn đề cá nhân, trở về thì nhìn thấy Quý Phi Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình: “Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa anh Thâm đến trường, để anh ấy bắt được cậu ở lớp mười làm mai, nhất định sẽ bẻ gãy móng vuốt của cậu!”
Quý Phi Dương bị bắt ngay tại trận, làm mặt quỷ, trêu tức nói: “Ông nội cậu là cá trích bùn, ai có thể bắt được? Tôi có thể sống trong tay Phó Thầm một năm mà còn có thể sợ Từ Thâm sao? Ha ha ha.”
Ngay sau đó, Nguyễn Trà ngẩng đầu nhìn ra cửa với vẻ mặt kinh ngạc: “Phó Thầm tới rồi?”
“Ngọa tào?”
Quý Phi Dương bị dọa trực tiếp té từ trên ghế xuống, dùng bàn che khuất bản thân, nhỏ giọng bàn luận: "Nguyễn Trà, được được được, đừng để Phó Thầm nhìn thấy mình, bị Phó Thầm bắt được mình đi đào thông tin người khác, mình sẽ phải quét vườn ngô đồng một tháng mất. Hu hu.”
Học sinh lớp A10 gần như đồng loạt nhìn ra cửa, cánh cửa sau đang đóng chặt của lớp học được đẩy ra từ bên ngoài, sau đó họ nhìn thấy người nắm cáng của lớp, Từ Thâm.
Kẻ đánh nhau không có đối thủ, làm mấy cao thủ xã hội đen khác không dám khiêu khích, dựa vào việc nộp giấy trắng nằm ngủ suốt buổi học để giữ vững vị trí cuối lớp, Từ Thâm.
Từ Thâm vừa đến đã nhận được sự chú ý của cả lớp, ném cặp sách về chỗ ngồi cau mày hỏi: “Các cậu đang đón khách à?”
Cả lớp: “...”
Quý Phi Dương: “?”
Sau khi Nguyễn Trà nhìn nam chính Từ Thâm trong sách, cô cúi thấp đầu sờ lên mái tóc xoăn mềm của Quý Phi Dương đang sợ hãi, thành khẩn an ủi: “Mình xin lỗi, mình hoa mắt rồi.”
“Hơn nữa...” Ánh mắt Nguyễn Trà và Quý Phi Dương chạm nhau, cô cười nói: “Mình chưa từng gặp Phó Thầm nên cho dù anh ấy tới thì mình cũng chẳng nhận ra. Chỉ cần quét vườn ngô đồng thôi mà, cũng đâu bắt cậu dọn nhà vệ sinh.”
Nguyễn Trà và Quý Phi Dương đang mặt đối mặt, cũng không ai chú ý tới phòng học bỗng nhiên im lặng, Nguyễn Trà vừa dứt lời thì một bàn tay thon dài lạnh lùng xuất hiện trước mắt Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhân của bàn tay, một khuôn mặt trẻ trung xa lạ, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, vẻ mặt nhàn nhạt tái nhợt.
Từ trước đến nay Lâm Lăng ở trường luôn có thói quen mềm nắn rắn buông, nhìn bút chì trên bàn, không cam lòng ngồi trở lại chỗ ngồi, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Trà, sớm muộn gì cũng xử lý cậu!
Quý Phi Dương đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt sau tròng kính lóe lên vẻ nhiều chuyện: “Nguyễn Trà, nếu cậu không ghét Phó Thầm thì vừa rồi cậu hỏi đến cậu ấy làm gì?"
Nghe vậy, Nguyễn Trà đang thu dọn bút chì nhìn Quý Phi Dương bằng nửa con mắt: “Phó Thầm làm Hội trưởng hội học sinh, vậy mà lại cho phép cậu làm mai ở trường, hai người các cậu…”
Mặc dù cho phép mang theo điện thoại di động, không quan tâm đến việc yêu sớm nhưng việc Quý Phi Dương quang minh chính đại làm nguyệt lão lôi kéo bạn học vẫn xem là không phù hợp với quy định của trường.
“Giữ mồm miệng của cậu.”
Quý Phi Dương đã bị Phó Thầm cảnh cáo vô số lần về việc làm mai nhưng ai bảo mình không từ bỏ được sở thích khắc sâu trong DNA chứ!
Một khi để Phó Thầm biết mình không chỉ làm mai mà thậm chí còn hủy hoại danh dự của cậu ấy, làm sao còn có thể đường sống đây!
Không đợi Quý Phi Dương tiếp tục nói, một giọng nói giận dữ từ cửa truyền đến: “Quý lão cẩu, cậu lại đến lớp chúng tôi làm mai. Nhanh chóng rời khỏi chiếc “ghế rồng” của tôi ngay lập tức.”
Tạ Trường An vừa giải quyết xong vấn đề cá nhân, trở về thì nhìn thấy Quý Phi Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình: “Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa anh Thâm đến trường, để anh ấy bắt được cậu ở lớp mười làm mai, nhất định sẽ bẻ gãy móng vuốt của cậu!”
Quý Phi Dương bị bắt ngay tại trận, làm mặt quỷ, trêu tức nói: “Ông nội cậu là cá trích bùn, ai có thể bắt được? Tôi có thể sống trong tay Phó Thầm một năm mà còn có thể sợ Từ Thâm sao? Ha ha ha.”
Ngay sau đó, Nguyễn Trà ngẩng đầu nhìn ra cửa với vẻ mặt kinh ngạc: “Phó Thầm tới rồi?”
“Ngọa tào?”
Quý Phi Dương bị dọa trực tiếp té từ trên ghế xuống, dùng bàn che khuất bản thân, nhỏ giọng bàn luận: "Nguyễn Trà, được được được, đừng để Phó Thầm nhìn thấy mình, bị Phó Thầm bắt được mình đi đào thông tin người khác, mình sẽ phải quét vườn ngô đồng một tháng mất. Hu hu.”
Học sinh lớp A10 gần như đồng loạt nhìn ra cửa, cánh cửa sau đang đóng chặt của lớp học được đẩy ra từ bên ngoài, sau đó họ nhìn thấy người nắm cáng của lớp, Từ Thâm.
Kẻ đánh nhau không có đối thủ, làm mấy cao thủ xã hội đen khác không dám khiêu khích, dựa vào việc nộp giấy trắng nằm ngủ suốt buổi học để giữ vững vị trí cuối lớp, Từ Thâm.
Từ Thâm vừa đến đã nhận được sự chú ý của cả lớp, ném cặp sách về chỗ ngồi cau mày hỏi: “Các cậu đang đón khách à?”
Cả lớp: “...”
Quý Phi Dương: “?”
Sau khi Nguyễn Trà nhìn nam chính Từ Thâm trong sách, cô cúi thấp đầu sờ lên mái tóc xoăn mềm của Quý Phi Dương đang sợ hãi, thành khẩn an ủi: “Mình xin lỗi, mình hoa mắt rồi.”
“Hơn nữa...” Ánh mắt Nguyễn Trà và Quý Phi Dương chạm nhau, cô cười nói: “Mình chưa từng gặp Phó Thầm nên cho dù anh ấy tới thì mình cũng chẳng nhận ra. Chỉ cần quét vườn ngô đồng thôi mà, cũng đâu bắt cậu dọn nhà vệ sinh.”
Nguyễn Trà và Quý Phi Dương đang mặt đối mặt, cũng không ai chú ý tới phòng học bỗng nhiên im lặng, Nguyễn Trà vừa dứt lời thì một bàn tay thon dài lạnh lùng xuất hiện trước mắt Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhân của bàn tay, một khuôn mặt trẻ trung xa lạ, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, vẻ mặt nhàn nhạt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.