Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 16: Tai Hại, Lớp Một Không Cho Đóng Hệ Thống (3)
(>..
16/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bốn phía Từ Thâm xuất hiện khoảng trống, ai cũng không dám trêu chọc tên ngang ngược nhất trường này, tất cả đều im lặng ở chỗ ngồi hóng chuyện, ngay cả Tạ Trường An lúc nào cũng la la hét hét mà giờ rất ngoan ngoãn cùng bạn học ngồi chen chúc trên chiếc ghế.
Bởi vì gia thế cùng tuổi tác đều tương đương nên cả Phó Thầm và Từ Thâm từ khi sinh ra đến lúc đi học vẫn luôn bị so sánh với nhau, điều khiến Từ Thâm cảm thấy ghét nhất chính là ba cậu ta lúc nào cũng khen Phó Thầm, thiếu điều muốn Phó Thầm đổi sang họ Từ!
Nghe vậy, Phó Thầm liếc nhìn cậu ta, hoàn toàn không quan tâm đến sự ngỗ nghịch và thù hận trong mắt Từ Thâm, cậu kéo nhẹ ống tay áo đồng phục mỉm cười: “Bạn học Từ, ở trường hy vọng cậu có thể sử dụng ngôn từ văn minh hơn.”
“Lớp A10 chúng tôi không có chỗ cho cậu, mau cút!” Tính tình nóng nảy của Từ Thâm đã bộc phát, lời còn chưa kịp nói xong đã đá văng cái bàn ra ngoài. Nguyễn Trà cầm lấy nửa cây bút chì chọc chọc vào tay Phó Thầm: “Buổi trưa cậu cứ đợi mình ở cửa lớp. Giờ học sắp bắt đầu, cậu và Quý Phi Dương về đi.”
Trong sách mô tả Từ Thâm ra tay đánh người vừa tàn nhẫn vừa dùng lực mạnh, Nguyễn Trà lo lắng Phó Thầm – người chăm sóc ba mình trong sách bị Từ Thâm đánh, tương lai sau này gia đình thật sự có xung đột ba sẽ không còn ai chăm sóc.
Thấy Nguyễn Trà và Phó Thầm trong lớp thì thầm nói chuyện, Từ Thâm không hài lòng đạp thêm một cước vào bàn: “Người mới tới, cậu thích Phó Thầm à? Nếu thích thì dọn qua lớp A1 đi, ở lớp A10 làm gì?”
“À, lớp A1 không chấp nhận chuyện dùng tiền đi cửa sau!”
Trong lòng Nguyễn Trà thảng thốt, sau khi nghe được nhiệm vụ hệ thống cô có chút hối hận về cuộc sống lười biếng trước kia, ở trường trung học Nhị Trung, chất lượng giảng dạy cao nhất đều ở lớp trọng điểm 1 và 2, bản thân kém Nhậm Khinh Khinh ở phần nghiên cứu.
Lớp A10: “...”
Bình thường không cảm thấy nhưng bây giờ nhìn qua lớp A10 quả thật kém hơn lớp A1, dù sao lớp A1 cũng có bậc cửa.
“Con mẹ nó…”
“Từ Thâm!”
Phó Thầm trầm giọng cắt ngang Từ Thâm, đưa tay vỗ vai Nguyễn Trà sau đó nhướng mắt lạnh lùng nhìn về phía sau: “Tôi không nhớ rõ trong nội quy trường có một quy định là lớp A1 không thể đến lớp A10, cậu có năng lực có thể đến phòng hiệu trưởng ép ông ấy thêm một điều khoản vào quy chế của trường.”
Cậu nói xong thấy Từ Thâm cố ý tiến lên, khẽ nâng cằm về phía cửa: “Chuyện của hai chúng ta, đừng kéo thêm những người khác, có gì ra ngoài nói chuyện.”
Từ Thâm: “Đi cái đầu cậu, cậu cho rằng tôi bị lừa một lần thì có thể bị lừa lần hai sao?”
[Reng reng reng]
Tiếng chuông của tiết bốn vang lên, tất cả học sinh lớp A10 đều thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy môn Vật lý làm cho người ta vừa nhớ thương lại vừa chờ mong như vậy.
Phó Thầm quay đầu lại gật đầu nhẹ với Nguyễn Trà sau đó xách cổ áo Quý Phi Dương dẫn người ra khỏi phòng học, vừa mới ra khỏi cửa vẻ mặt chợt lạnh xuống, nhấc chân đạp vào bắp đùi Quý Phi Dương: “Có năng lực, không phải nói cậu đừng đến lớp A10 sao? Cậu nghĩ người nhắm vào Nguyễn Trà không nhiều à.”
“Rõ ràng cậu vừa xuất hiện, người quan tâm càng nhiều đấy.” Quý Phi Dương lẩm bẩm gấp tờ giấy A4 bỏ vào túi nào ngờ giữa đường bị Phó Hâm cướp nửa đi, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn.
Phó Thầm liếc nhìn Quý Phi Dương, không nhanh không chậm đem tờ giấy A4 đã gấp xong bỏ vào túi đồng phục của mình: “Chuyện của em gái tôi, không cần cậu quan tâm, thứ hai tuần sau bắt đầu đến nhà vệ sinh nam lầu ba quét dọn một tháng.”
Quý Phi Dương: “…”
Bốn phía Từ Thâm xuất hiện khoảng trống, ai cũng không dám trêu chọc tên ngang ngược nhất trường này, tất cả đều im lặng ở chỗ ngồi hóng chuyện, ngay cả Tạ Trường An lúc nào cũng la la hét hét mà giờ rất ngoan ngoãn cùng bạn học ngồi chen chúc trên chiếc ghế.
Bởi vì gia thế cùng tuổi tác đều tương đương nên cả Phó Thầm và Từ Thâm từ khi sinh ra đến lúc đi học vẫn luôn bị so sánh với nhau, điều khiến Từ Thâm cảm thấy ghét nhất chính là ba cậu ta lúc nào cũng khen Phó Thầm, thiếu điều muốn Phó Thầm đổi sang họ Từ!
Nghe vậy, Phó Thầm liếc nhìn cậu ta, hoàn toàn không quan tâm đến sự ngỗ nghịch và thù hận trong mắt Từ Thâm, cậu kéo nhẹ ống tay áo đồng phục mỉm cười: “Bạn học Từ, ở trường hy vọng cậu có thể sử dụng ngôn từ văn minh hơn.”
“Lớp A10 chúng tôi không có chỗ cho cậu, mau cút!” Tính tình nóng nảy của Từ Thâm đã bộc phát, lời còn chưa kịp nói xong đã đá văng cái bàn ra ngoài. Nguyễn Trà cầm lấy nửa cây bút chì chọc chọc vào tay Phó Thầm: “Buổi trưa cậu cứ đợi mình ở cửa lớp. Giờ học sắp bắt đầu, cậu và Quý Phi Dương về đi.”
Trong sách mô tả Từ Thâm ra tay đánh người vừa tàn nhẫn vừa dùng lực mạnh, Nguyễn Trà lo lắng Phó Thầm – người chăm sóc ba mình trong sách bị Từ Thâm đánh, tương lai sau này gia đình thật sự có xung đột ba sẽ không còn ai chăm sóc.
Thấy Nguyễn Trà và Phó Thầm trong lớp thì thầm nói chuyện, Từ Thâm không hài lòng đạp thêm một cước vào bàn: “Người mới tới, cậu thích Phó Thầm à? Nếu thích thì dọn qua lớp A1 đi, ở lớp A10 làm gì?”
“À, lớp A1 không chấp nhận chuyện dùng tiền đi cửa sau!”
Trong lòng Nguyễn Trà thảng thốt, sau khi nghe được nhiệm vụ hệ thống cô có chút hối hận về cuộc sống lười biếng trước kia, ở trường trung học Nhị Trung, chất lượng giảng dạy cao nhất đều ở lớp trọng điểm 1 và 2, bản thân kém Nhậm Khinh Khinh ở phần nghiên cứu.
Lớp A10: “...”
Bình thường không cảm thấy nhưng bây giờ nhìn qua lớp A10 quả thật kém hơn lớp A1, dù sao lớp A1 cũng có bậc cửa.
“Con mẹ nó…”
“Từ Thâm!”
Phó Thầm trầm giọng cắt ngang Từ Thâm, đưa tay vỗ vai Nguyễn Trà sau đó nhướng mắt lạnh lùng nhìn về phía sau: “Tôi không nhớ rõ trong nội quy trường có một quy định là lớp A1 không thể đến lớp A10, cậu có năng lực có thể đến phòng hiệu trưởng ép ông ấy thêm một điều khoản vào quy chế của trường.”
Cậu nói xong thấy Từ Thâm cố ý tiến lên, khẽ nâng cằm về phía cửa: “Chuyện của hai chúng ta, đừng kéo thêm những người khác, có gì ra ngoài nói chuyện.”
Từ Thâm: “Đi cái đầu cậu, cậu cho rằng tôi bị lừa một lần thì có thể bị lừa lần hai sao?”
[Reng reng reng]
Tiếng chuông của tiết bốn vang lên, tất cả học sinh lớp A10 đều thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy môn Vật lý làm cho người ta vừa nhớ thương lại vừa chờ mong như vậy.
Phó Thầm quay đầu lại gật đầu nhẹ với Nguyễn Trà sau đó xách cổ áo Quý Phi Dương dẫn người ra khỏi phòng học, vừa mới ra khỏi cửa vẻ mặt chợt lạnh xuống, nhấc chân đạp vào bắp đùi Quý Phi Dương: “Có năng lực, không phải nói cậu đừng đến lớp A10 sao? Cậu nghĩ người nhắm vào Nguyễn Trà không nhiều à.”
“Rõ ràng cậu vừa xuất hiện, người quan tâm càng nhiều đấy.” Quý Phi Dương lẩm bẩm gấp tờ giấy A4 bỏ vào túi nào ngờ giữa đường bị Phó Hâm cướp nửa đi, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn.
Phó Thầm liếc nhìn Quý Phi Dương, không nhanh không chậm đem tờ giấy A4 đã gấp xong bỏ vào túi đồng phục của mình: “Chuyện của em gái tôi, không cần cậu quan tâm, thứ hai tuần sau bắt đầu đến nhà vệ sinh nam lầu ba quét dọn một tháng.”
Quý Phi Dương: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.