Sau Khi Mẹ Ruột Bị Nhận Lại Về Hào Môn [Xuyên Thư]
Chương 35: Trong Lòng Vừa Vui Vẻ Lập Tức Bị Nghẹn (2)
(>..
16/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người vừa nhắm mắt lại, đã đắm chìm trong chuyện xưa của Nguyễn Trà. Xung quanh như thể có gió mát, mưa xuân, ánh nắng ấm áp cùng hoa sen mùa hạ. Trong sầm uất náo nhiệt lại có một sự thích thú hưởng thụ rất đỗi đời thường.
‘Cạch!’
Lâm Lăng cầm nĩa đâm thật mạnh lên đĩa, đáy mắt vừa hận lại vừa kinh ngạc. Đồng thời vẻ mặt khó coi, nghe các bạn học khác đang thảo luận về Nguyễn Trà, mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
Chính mình lại tự tay dựng đài cho Nguyễn Trà thể hiện! Cô ta còn tự mình để cô chiếm spoil ở trường Trung học số 2!
Thành thật mà nói, giữa học sinh cấp ba vốn sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn. Nhưng lần đầu tiên, Lâm Lăng gặp Nguyễn Trà đã bị thua hết lần này đến lần khác. Lần nào cô ta cũng đều bị vả mặt bành bạch. Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đã quen nuông chiều, khiến cô ta trở nên kiêu ngạo và tự phụ. Vì thế, Lâm Lăng không thể nuốt trôi được cục tức này!
Mấy bạn học nữ ngồi cùng bàn đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng họ cũng không biết phải an ủi như thế nào. Bởi vì, họ không nghĩ ra tại sao Lâm Lăng lại làm khó Nguyễn Trà trên bản thảo tiếng Anh. Toàn bộ trường Trung học Số 2 có mấy người có thể nghiêm túc nghe hiểu chứ?
“Lâm Lăng, Nguyễn Trà sẽ không nói với các bạn khác về chuyện bản thảo tin tức đâu nhỉ?”
“Nói thì đã sao, ai sẽ tin chứ? Vừa rồi, Nguyễn Trà có thể nói một cách suôn sẻ như vậy, trước đó nhất định đã chuẩn bị sẵn bản thảo rồi.”
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn còn giận dữ, móng tay moi lòng bàn tay đến độ đỏ ửng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Nếu cô ta thật sự nói ra chuyện bản thảo bị đổi, thì mình hoàn toàn có thể phản bác lại, khăng khăng cho rằng mình bị vu oan. Hơn nữa, tổng cộng mình đưa năm bản thảo, chẳng phải rất bình thường khi trong đó có một bản bị dán sai khi sao chép ư?”
Lâm Lăng nói xong, bèn nhíu mày, quan sát xung quanh một vòng, trong mắt lộ rõ nụ cười mỉa mai: “Tất nhiên, trong chúng ta có kẻ ăn cây táo, rào cây sung hay không, thì thời gian sẽ trả lời. Các cậu sẽ không làm mình thất vọng đâu nhỉ?”
“Sẽ không, tất nhiên là không rồi.” Mọi người đều không dám nhìn vào mắt Lâm Lăng, trên mặt lại tỏ ra hơi choáng váng.
Ngồi cùng bàn với họ chỉ một người ở lớp A10, gia đình mấy bạn còn lại đều mở công ty nhỏ phụ thuộc vào nhà họ Lâm. Họ khó khăn lắm mới bám được đùi, không thể dễ dàng đắc tội, nếu không cả nhà đành phát hít gió Tây Bắc.
Hơn nữa, dù các cô ấy muốn lấy lòng Nguyễn Trà, từ đó nịnh nọt nhà họ Lương. Mà nếu đi nói cho Nguyễn Trà biết chuyện Lâm Lăng tráo bản thảo, thì trong tay cũng không có chứng cứ xác thực gì.
Trái lại, Nguyễn Trà cũng không để ý liệu Lâm Lăng có tức điên hay không. Sau khi kết thúc buổi phát thanh, cô ngồi ở dãy bàn ghế trong khu nghỉ ngơi của phòng phát thanh, vẻ mặt đầy hưởng thụ thưởng thức bánh ngọt cùng salad rau quả do Phó Thầm mang tới.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều viết hai chữ ‘vui sướng’ cùng ‘hạnh phúc’!
Còn về phần Chử Thư Duy, khi Phó Thầm vừa xuất hiện, vẻ mặt nháy mắt thay đổi, kêu một tiếng ‘hội trưởng’ rồi lập tức tìm cớ rời đi. Khiến Nguyễn Trà suýt nữa đã nghi ngờ cậu ta từng bị Phó Thầm dạy dỗ.
“Ngoại trừ góc tiếng Anh vào buổi trưa mỗi ngày ra, thì bình thường câu lạc bộ tiếng Anh sẽ hoạt động tập thể vào bốn giờ chiều ngày thứ sáu. Nội dung sơ lược có diễn thuyết, ca hát, mô phỏng tình huống,... bằng tiếng Anh.”
Mọi người vừa nhắm mắt lại, đã đắm chìm trong chuyện xưa của Nguyễn Trà. Xung quanh như thể có gió mát, mưa xuân, ánh nắng ấm áp cùng hoa sen mùa hạ. Trong sầm uất náo nhiệt lại có một sự thích thú hưởng thụ rất đỗi đời thường.
‘Cạch!’
Lâm Lăng cầm nĩa đâm thật mạnh lên đĩa, đáy mắt vừa hận lại vừa kinh ngạc. Đồng thời vẻ mặt khó coi, nghe các bạn học khác đang thảo luận về Nguyễn Trà, mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
Chính mình lại tự tay dựng đài cho Nguyễn Trà thể hiện! Cô ta còn tự mình để cô chiếm spoil ở trường Trung học số 2!
Thành thật mà nói, giữa học sinh cấp ba vốn sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn. Nhưng lần đầu tiên, Lâm Lăng gặp Nguyễn Trà đã bị thua hết lần này đến lần khác. Lần nào cô ta cũng đều bị vả mặt bành bạch. Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đã quen nuông chiều, khiến cô ta trở nên kiêu ngạo và tự phụ. Vì thế, Lâm Lăng không thể nuốt trôi được cục tức này!
Mấy bạn học nữ ngồi cùng bàn đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng họ cũng không biết phải an ủi như thế nào. Bởi vì, họ không nghĩ ra tại sao Lâm Lăng lại làm khó Nguyễn Trà trên bản thảo tiếng Anh. Toàn bộ trường Trung học Số 2 có mấy người có thể nghiêm túc nghe hiểu chứ?
“Lâm Lăng, Nguyễn Trà sẽ không nói với các bạn khác về chuyện bản thảo tin tức đâu nhỉ?”
“Nói thì đã sao, ai sẽ tin chứ? Vừa rồi, Nguyễn Trà có thể nói một cách suôn sẻ như vậy, trước đó nhất định đã chuẩn bị sẵn bản thảo rồi.”
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn còn giận dữ, móng tay moi lòng bàn tay đến độ đỏ ửng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Nếu cô ta thật sự nói ra chuyện bản thảo bị đổi, thì mình hoàn toàn có thể phản bác lại, khăng khăng cho rằng mình bị vu oan. Hơn nữa, tổng cộng mình đưa năm bản thảo, chẳng phải rất bình thường khi trong đó có một bản bị dán sai khi sao chép ư?”
Lâm Lăng nói xong, bèn nhíu mày, quan sát xung quanh một vòng, trong mắt lộ rõ nụ cười mỉa mai: “Tất nhiên, trong chúng ta có kẻ ăn cây táo, rào cây sung hay không, thì thời gian sẽ trả lời. Các cậu sẽ không làm mình thất vọng đâu nhỉ?”
“Sẽ không, tất nhiên là không rồi.” Mọi người đều không dám nhìn vào mắt Lâm Lăng, trên mặt lại tỏ ra hơi choáng váng.
Ngồi cùng bàn với họ chỉ một người ở lớp A10, gia đình mấy bạn còn lại đều mở công ty nhỏ phụ thuộc vào nhà họ Lâm. Họ khó khăn lắm mới bám được đùi, không thể dễ dàng đắc tội, nếu không cả nhà đành phát hít gió Tây Bắc.
Hơn nữa, dù các cô ấy muốn lấy lòng Nguyễn Trà, từ đó nịnh nọt nhà họ Lương. Mà nếu đi nói cho Nguyễn Trà biết chuyện Lâm Lăng tráo bản thảo, thì trong tay cũng không có chứng cứ xác thực gì.
Trái lại, Nguyễn Trà cũng không để ý liệu Lâm Lăng có tức điên hay không. Sau khi kết thúc buổi phát thanh, cô ngồi ở dãy bàn ghế trong khu nghỉ ngơi của phòng phát thanh, vẻ mặt đầy hưởng thụ thưởng thức bánh ngọt cùng salad rau quả do Phó Thầm mang tới.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều viết hai chữ ‘vui sướng’ cùng ‘hạnh phúc’!
Còn về phần Chử Thư Duy, khi Phó Thầm vừa xuất hiện, vẻ mặt nháy mắt thay đổi, kêu một tiếng ‘hội trưởng’ rồi lập tức tìm cớ rời đi. Khiến Nguyễn Trà suýt nữa đã nghi ngờ cậu ta từng bị Phó Thầm dạy dỗ.
“Ngoại trừ góc tiếng Anh vào buổi trưa mỗi ngày ra, thì bình thường câu lạc bộ tiếng Anh sẽ hoạt động tập thể vào bốn giờ chiều ngày thứ sáu. Nội dung sơ lược có diễn thuyết, ca hát, mô phỏng tình huống,... bằng tiếng Anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.