Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi
Chương 15
Cơ Xuân Dạ
05/03/2024
Tháng ba, hoa nở rộ, chuyến đi ngắm bình minh hứa hẹn đã nằm trong kế
hoạch. Phó Ngũ lớn lên ở núi Vô Kỵ, quen thuộc với phong cảnh trên núi
nên đề nghị đi nơi khác để ngắm bình minh.
Lúc trời còn tối mịt, ba người đã lên núi.
Đường núi gập ghềnh, rêu xuân ẩm ướt, thiếu niên cầm đèn đi phía trước, hai người đi theo sau. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng, Thẩm Ước không nói lời nào đưa tay về phía thiếu nữ bên cạnh.
Tiêu Tịch Nhan hiểu ý, cũng không cậy mạnh mà mà ăn ý đưa tay ra.
Mà hắn lại lần nữa nắm lấy cổ tay của nàng.
Trong rừng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mổ và tiếng hót líu lo của chim rừng, tựa hồ như nghe thấy tiếng bước chân, chim chóc sợ hãi bay lên.
Không biết đi được bao lâu, ba người cuối cùng cũng đứng sóng vai trên đỉnh núi, gò má Tiêu Tịch Nhan ửng đỏ, đôi mắt như sương mù. Trên người nàng có một chiếc áo choàng da cáo quấn quanh người, không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Khi sương mù tan đi, chỉ thấy một vòng ánh sáng chậm rãi nhô lên từ phía đông, một màu đỏ vàng đậm trải rộng giữa trời đất phản chiếu núi sông. Tiêu Tịch Nhan bị ánh sáng vây quanh, tựa như đang ở bên cạnh một lư hương, cảm giác ấm áp vô cùng.
Quả thực như Tiểu Ngũ đã nói, bình minh rực rỡ khiến lòng người tràn đầy hy vọng.
Nam nhân bên cạnh cao giọng, vẻ mặt bình đạm như hồ nước, đột nhiên mở miệng nói: "Thích mặt trời mọc?"
"Ừm." Thiếu nữ gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng: "Thích."
Thẩm Ược tựa như chỉ thuận miệng nói: "Phó Ngũ còn biết rất nhiều cảnh đẹp trên núi, lần sau để hắn dẫn cô đi xem những nơi khác."
Tiêu Tịch Nhan đứng trên đỉnh núi, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt.
Trước khi bị bắt cóc đến núi Vô Kỵ, cuộc sống của nàng buồn tẻ giống như một vũng nước đọng không có gợn sóng. Từ khi bị bắt nàng đã có rất nhiều lo lắng, khúc mắc và sợ hãi, nhưng lại không thể ngờ được mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Nhân sinh gặp gỡ vô cùng kỳ diệu.
Cùng lúc đó, màu sắc tươi sáng trước mắt khiến nàng nhịn không được ngoái đầu lại...
Thẩm Ước mũi cao mắt sâu, góc nghiêng sắc nét như núi đá, biểu tình thản nhiên, lông mi đen rũ xuống.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Vầng mặt trời phác hoạ hàng lông mi dày và dài của nam nhân, con ngươi thâm thuý đưa tình, đôi mắt như nham thạch. Vốn dĩ đã có diện mạo mỹ lệ kinh diễm, thêm vầng hào quang ở sau lưng, hắn càng giống như một vị thần tiên đột nhiên rơi vào phàm trần.
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên không ngăn được, tim trong lồng ngực đập càng lúc càng kịch liệt.
Con ngươi của thiếu nữ trong suốt và đen láy, có vẻ cung kính và sùng đạo như thể đang đối mặt với một bức tượng thần, còn có chút kinh ngạc cảm thán, âm cuối mềm mại và quyến rũ như cánh, lẩm bẩm nói:
"Mặt trời mọc trông giống như đôi mắt của huynh."
Rực rỡ và kinh diễm, vô cùng thu hút nàng. Vừa dứt lời, Tiêu Tịch Nhan cũng bị những lời trong lòng mình buột miệng thốt ra làm cho chấn động. Ý thức được mình vừa nói gì, đôi mắt ngấn nước bị nhuộm một tầng sương hoa đào, ngón tay như ngọc khẽ vặn vẹo.
Đáy mắt Thẩm Ước hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng không ngờ sau đó lại mỉm cười.
Lần đầu tiên Tiêu Tịch Nhan nhìn thấy Thẩm Ước cười.
Dù giống như sương sớm, chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại như băng tan tuyết chảy.
Chỉ là...
"Huynh cười cái gì?" Nàng quay đầu lại, đôi tai nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng như mây: "Có thể coi như ta chưa nói gì được không?"
"Nhưng ta nghe rất rõ, cô vừa nói..." Gương mặt kia trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ, nhưng trong lời nói tựa hồ cũng mang theo ý cười.
"Thẩm Ước." Hơi thở của thiếu nữ hơi gấp gáp, phảng phất như đang thẹn thùng oán giận.
Thẩm Ước nhìn chằm chằm vào núi mây, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có. "Tiêu Tịch Nhan."
"Ừ?" Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
"Cô rất lợi hại."
Tiêu Tịch Nhan quay đầu lại nhìn hắn, nàng không hiểu hắn có ý gì, con ngươi tràn đầy hoang mang. Sắc mặt nam nhân bị ánh sáng bao phủ, không rõ ràng lắm, cũng không nói gì.
Nàng có thể không lợi hại sao?
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến tim hắn phập phồng như gợn sóng.
Giữa khung cảnh rực rỡ, nam nhân cao lớn tuấn mỹ không nói lời nào, chỉ cúi đầu chuyên chú nhìn nữ lang yếu đuối trước mặt.
Giống như một cặp mỹ nam mỹ nữ trong vầng sáng, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Tiêu Tịch Nhan cuối cùng đập loạn xạ, ánh mắt không khỏi có chút né tránh.
Phó Ngũ đã đi loanh quanh được một lúc, đột nhiên quay lại đón hai người, điều này cũng làm gián đoạn sự mất tự nhiên của Tiêu Tịch Nhan. "Tịch Nhan tỷ, Tịch Nhan tỷ, hai người đến đây chơi..."
Mặt trời đã mọc được một lúc, cảnh vật trên núi càng thêm xán lạn và rõ ràng.
Thiếu niên hấp tấp kéo tay áo nàng, dẫn nàng sang bên kia núi: "Ta nói không sai đúng không. Lợi ích của việc ngắm bình minh là không chỉ trong chốc lát, phong cảnh sáng sớm thật đẹp. Thế nào Tịch Nhan tỷ? Nơi này có đẹp không?"
Trước mặt là một gốc cây hoa mơ.
Màu hồng trắng đậm nhạt, hoa mọc từng chùm nở đầy cây. Hoa mơ mềm mại xinh đẹp, khi gió thổi qua cây hoa, tuyết từ trên cây rơi xuống thơm ngát, hoa cũng thơm ngào ngạt.
Thiếu nữ đứng dưới gốc cây không khỏi ngẩng đầu nhìn cây hoa: "Thật sự rất đẹp, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Nhưng giữa người và hoa, cũng không biết ai đẹp hơn. Thẩm Ước từ xa nhìn nàng một lúc, sau đó thong thả đi tới bên cạnh thiếu nữ, cùng nhau ngắm hoa mơ.
Hoa mơ nở rất đẹp, chỉ tiếc là thời gian ra hoa không kéo dài, khi nở thường gặp gió mưa.
"Ở Nguyệt Di cũng có một rừng hoa mơ."
Tiêu Tịch Nhan dừng một chút, đây là lần đầu tiên Thẩm Ước nhắc tới nơi xuất thân của mình. Nàng lưỡng lự một lúc rồi nói:
"Ở Trường An cũng có cây mơ, nhưng đều ở lâm viên danh uyển. Vào mùa xuân, nhiều lang quân nương tử đến đó kết bạn, mở tiệc vui đùa trong rừng hoa. Chỉ là thân thể ta suy nhược, suốt ngày ở trong phủ, chưa từng tới đó, cũng không nhìn kỹ."
Vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, Thẩm Ước lại đột nhiên nhướng mày: "Mở tiệc chơi đùa?"
Trường An rất nhiều người thích học đòi văn vẻ, những bữa tiệc như vậy phần lớn đều do quý tộc chủ trì, nam nữ thanh niên liếc mắt đưa tình. Hắn hừ lạnh trong lòng một tiếng.
"Chẳng qua chỉ là một ít con cháu quyền quý ăn không ngồi rồi, cô không đi cũng không sao."
Tiêu Tịch Nhan cảm thấy bộ dáng chán ghét hồng trần này của hắn rất thú vị.
Nàng nhìn thấy Phó Ngũ không biết từ khi nào đã trèo lên một cây lớn, thỉnh thoảng duỗi tay hái hoa, chân thiếu niên đung đưa lắc qua lắc lại trên thân cây. Nàng lại mỉm cười: "Nhưng khí phách thiếu niên là một loại niềm vui hiếm có."
Đáy mắt thiếu nữ cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ thoáng qua.
Thẩm Ước vốn không phải người tâm tư tỉ mỉ, nhưng sự tiếc nuối trong mắt nàng lại khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Tò mò? Vậy ta cũng ôm cô lên nhìn xem."
"Không, không cần, ta chỉ tùy tiện nhắc tới thôi."
"Không cần lo lắng, ta sẽ ôm cô vững vàng." Ánh mắt Thẩm Ước nghiêm túc, cánh tay hơi mở ra, đáy mắt có chút dung túng.
Phó Ngũ ở trên cây nghe thấy rõ ràng, gọi lớn: "Tịch Nhan tỷ, tỷ cũng lên xem đi! Có Thẩm ca ở đây, đảm bảo tỷ tuyệt đối sẽ không rơi xuống."
Hai người xúi giục, Tiêu Tịch Nhan tựa hồ như leo lên lưng cọp khó xuống, không đồng ý cũng không được. Suy nghĩ của nàng hơi động, đột nhiên muốn vứt bỏ mọi sự cẩn thận trước đây, lớn mật khác người một lần.
Nếu không ai biết nàng là Tiêu thất nương của phủ Tuyên Bình Hầu, vậy leo cây thì đã sao?
Tiêu Tịch Nhan nín thở tập trung, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm. "Vậy huynh ôm ta lên đi."
Nói xong, bên tai thiếu nữ đã nhiễm sắc đỏ của ánh sáng trên núi.
Thẩm Ước cúi người, vòng tay qua đầu gối nàng, dễ dàng ôm nàng vào lòng rồi nhảy lên. Tiếng gió gào thét bên tai, chỉ trong phút chốc, khi Tiêu Tịch Nhan mở mắt ra lần nữa đã được Thẩm Ước đã nhẹ nhàng đặt lên cành cây.
Thân hình bên sườn vai rộng dáng cao, không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại.
"Dựa vào ta, cẩn thận kẻo ngã."
Đây là một cây cổ thụ thân dày, lá xanh, cho dù có ba người ngồi lên cũng vô cùng vững chắc, nhưng Thẩm Ước vẫn sợ nàng rơi xuống nên cánh tay vòng hờ bên cạnh thiếu nữ.
Từ góc nhìn của người khác giống như cánh tay cơ bắp của hắn đang hoàn toàn ôm lấy thiếu nữ mong manh như một bông hoa lê. Tiêu Tịch Nhan không cần quay đầu lại cũng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng thanh đạm như băng tuyết của hắn.
Nàng nghiêng đầu, bất ngờ bắt gặp một gương mặt tuấn tú đầy mê hoặc.
Lông mày kiếm của nam nhân vắt chéo lên thái dương, giữa đôi mắt phượng lóe lên một tia sáng vàng sậm, hắn im lặng nhìn nàng.
Cây hoa mơ ở ngay sau lưng hắn, so với cây mơ được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận ở Trường An, cây mơ trong núi rừng cao lớn sum suê hơn, cành hoa cũng dày đặc hơn, lộ ra một vẻ mạnh mẽ cứng cáp.
Những bông hoa chói mắt đẹp say đắm lòng người.
Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan khẽ run lên, trong lòng có chút mơ hồ, gò má hồng hào lại điểm thêm màu hoa đào. Thiếu nữ nhanh chóng quay đầu lại nhìn phía dưới tàng cây, chỉ lộ ra cần cổ thanh mảnh trắng nõn.
Nàng như một người được đúc khuôn, nhất cử nhất động đều tuân theo những chuẩn mực và quy tắc vô hình của thế gian.
Nhưng thế giới của hắn lại là một thế giới tự do tung hoành. Mặc dù có nguy hiểm tiềm ẩn nhưng không cần kiêng kị hay vướng bận điều gì...
Giờ phút này, từ trên cây cao quan sát đất trời, nàng cũng hiếm hoi nhìn thấy một góc thế giới thuộc về hắn.
Lúc trời còn tối mịt, ba người đã lên núi.
Đường núi gập ghềnh, rêu xuân ẩm ướt, thiếu niên cầm đèn đi phía trước, hai người đi theo sau. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng, Thẩm Ước không nói lời nào đưa tay về phía thiếu nữ bên cạnh.
Tiêu Tịch Nhan hiểu ý, cũng không cậy mạnh mà mà ăn ý đưa tay ra.
Mà hắn lại lần nữa nắm lấy cổ tay của nàng.
Trong rừng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mổ và tiếng hót líu lo của chim rừng, tựa hồ như nghe thấy tiếng bước chân, chim chóc sợ hãi bay lên.
Không biết đi được bao lâu, ba người cuối cùng cũng đứng sóng vai trên đỉnh núi, gò má Tiêu Tịch Nhan ửng đỏ, đôi mắt như sương mù. Trên người nàng có một chiếc áo choàng da cáo quấn quanh người, không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Khi sương mù tan đi, chỉ thấy một vòng ánh sáng chậm rãi nhô lên từ phía đông, một màu đỏ vàng đậm trải rộng giữa trời đất phản chiếu núi sông. Tiêu Tịch Nhan bị ánh sáng vây quanh, tựa như đang ở bên cạnh một lư hương, cảm giác ấm áp vô cùng.
Quả thực như Tiểu Ngũ đã nói, bình minh rực rỡ khiến lòng người tràn đầy hy vọng.
Nam nhân bên cạnh cao giọng, vẻ mặt bình đạm như hồ nước, đột nhiên mở miệng nói: "Thích mặt trời mọc?"
"Ừm." Thiếu nữ gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng: "Thích."
Thẩm Ược tựa như chỉ thuận miệng nói: "Phó Ngũ còn biết rất nhiều cảnh đẹp trên núi, lần sau để hắn dẫn cô đi xem những nơi khác."
Tiêu Tịch Nhan đứng trên đỉnh núi, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt.
Trước khi bị bắt cóc đến núi Vô Kỵ, cuộc sống của nàng buồn tẻ giống như một vũng nước đọng không có gợn sóng. Từ khi bị bắt nàng đã có rất nhiều lo lắng, khúc mắc và sợ hãi, nhưng lại không thể ngờ được mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Nhân sinh gặp gỡ vô cùng kỳ diệu.
Cùng lúc đó, màu sắc tươi sáng trước mắt khiến nàng nhịn không được ngoái đầu lại...
Thẩm Ước mũi cao mắt sâu, góc nghiêng sắc nét như núi đá, biểu tình thản nhiên, lông mi đen rũ xuống.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn nghiêng đầu: "Sao vậy?"
Vầng mặt trời phác hoạ hàng lông mi dày và dài của nam nhân, con ngươi thâm thuý đưa tình, đôi mắt như nham thạch. Vốn dĩ đã có diện mạo mỹ lệ kinh diễm, thêm vầng hào quang ở sau lưng, hắn càng giống như một vị thần tiên đột nhiên rơi vào phàm trần.
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên không ngăn được, tim trong lồng ngực đập càng lúc càng kịch liệt.
Con ngươi của thiếu nữ trong suốt và đen láy, có vẻ cung kính và sùng đạo như thể đang đối mặt với một bức tượng thần, còn có chút kinh ngạc cảm thán, âm cuối mềm mại và quyến rũ như cánh, lẩm bẩm nói:
"Mặt trời mọc trông giống như đôi mắt của huynh."
Rực rỡ và kinh diễm, vô cùng thu hút nàng. Vừa dứt lời, Tiêu Tịch Nhan cũng bị những lời trong lòng mình buột miệng thốt ra làm cho chấn động. Ý thức được mình vừa nói gì, đôi mắt ngấn nước bị nhuộm một tầng sương hoa đào, ngón tay như ngọc khẽ vặn vẹo.
Đáy mắt Thẩm Ước hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng không ngờ sau đó lại mỉm cười.
Lần đầu tiên Tiêu Tịch Nhan nhìn thấy Thẩm Ước cười.
Dù giống như sương sớm, chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại như băng tan tuyết chảy.
Chỉ là...
"Huynh cười cái gì?" Nàng quay đầu lại, đôi tai nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng như mây: "Có thể coi như ta chưa nói gì được không?"
"Nhưng ta nghe rất rõ, cô vừa nói..." Gương mặt kia trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ, nhưng trong lời nói tựa hồ cũng mang theo ý cười.
"Thẩm Ước." Hơi thở của thiếu nữ hơi gấp gáp, phảng phất như đang thẹn thùng oán giận.
Thẩm Ước nhìn chằm chằm vào núi mây, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có. "Tiêu Tịch Nhan."
"Ừ?" Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
"Cô rất lợi hại."
Tiêu Tịch Nhan quay đầu lại nhìn hắn, nàng không hiểu hắn có ý gì, con ngươi tràn đầy hoang mang. Sắc mặt nam nhân bị ánh sáng bao phủ, không rõ ràng lắm, cũng không nói gì.
Nàng có thể không lợi hại sao?
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến tim hắn phập phồng như gợn sóng.
Giữa khung cảnh rực rỡ, nam nhân cao lớn tuấn mỹ không nói lời nào, chỉ cúi đầu chuyên chú nhìn nữ lang yếu đuối trước mặt.
Giống như một cặp mỹ nam mỹ nữ trong vầng sáng, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Tiêu Tịch Nhan cuối cùng đập loạn xạ, ánh mắt không khỏi có chút né tránh.
Phó Ngũ đã đi loanh quanh được một lúc, đột nhiên quay lại đón hai người, điều này cũng làm gián đoạn sự mất tự nhiên của Tiêu Tịch Nhan. "Tịch Nhan tỷ, Tịch Nhan tỷ, hai người đến đây chơi..."
Mặt trời đã mọc được một lúc, cảnh vật trên núi càng thêm xán lạn và rõ ràng.
Thiếu niên hấp tấp kéo tay áo nàng, dẫn nàng sang bên kia núi: "Ta nói không sai đúng không. Lợi ích của việc ngắm bình minh là không chỉ trong chốc lát, phong cảnh sáng sớm thật đẹp. Thế nào Tịch Nhan tỷ? Nơi này có đẹp không?"
Trước mặt là một gốc cây hoa mơ.
Màu hồng trắng đậm nhạt, hoa mọc từng chùm nở đầy cây. Hoa mơ mềm mại xinh đẹp, khi gió thổi qua cây hoa, tuyết từ trên cây rơi xuống thơm ngát, hoa cũng thơm ngào ngạt.
Thiếu nữ đứng dưới gốc cây không khỏi ngẩng đầu nhìn cây hoa: "Thật sự rất đẹp, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Nhưng giữa người và hoa, cũng không biết ai đẹp hơn. Thẩm Ước từ xa nhìn nàng một lúc, sau đó thong thả đi tới bên cạnh thiếu nữ, cùng nhau ngắm hoa mơ.
Hoa mơ nở rất đẹp, chỉ tiếc là thời gian ra hoa không kéo dài, khi nở thường gặp gió mưa.
"Ở Nguyệt Di cũng có một rừng hoa mơ."
Tiêu Tịch Nhan dừng một chút, đây là lần đầu tiên Thẩm Ước nhắc tới nơi xuất thân của mình. Nàng lưỡng lự một lúc rồi nói:
"Ở Trường An cũng có cây mơ, nhưng đều ở lâm viên danh uyển. Vào mùa xuân, nhiều lang quân nương tử đến đó kết bạn, mở tiệc vui đùa trong rừng hoa. Chỉ là thân thể ta suy nhược, suốt ngày ở trong phủ, chưa từng tới đó, cũng không nhìn kỹ."
Vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, Thẩm Ước lại đột nhiên nhướng mày: "Mở tiệc chơi đùa?"
Trường An rất nhiều người thích học đòi văn vẻ, những bữa tiệc như vậy phần lớn đều do quý tộc chủ trì, nam nữ thanh niên liếc mắt đưa tình. Hắn hừ lạnh trong lòng một tiếng.
"Chẳng qua chỉ là một ít con cháu quyền quý ăn không ngồi rồi, cô không đi cũng không sao."
Tiêu Tịch Nhan cảm thấy bộ dáng chán ghét hồng trần này của hắn rất thú vị.
Nàng nhìn thấy Phó Ngũ không biết từ khi nào đã trèo lên một cây lớn, thỉnh thoảng duỗi tay hái hoa, chân thiếu niên đung đưa lắc qua lắc lại trên thân cây. Nàng lại mỉm cười: "Nhưng khí phách thiếu niên là một loại niềm vui hiếm có."
Đáy mắt thiếu nữ cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ thoáng qua.
Thẩm Ước vốn không phải người tâm tư tỉ mỉ, nhưng sự tiếc nuối trong mắt nàng lại khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Tò mò? Vậy ta cũng ôm cô lên nhìn xem."
"Không, không cần, ta chỉ tùy tiện nhắc tới thôi."
"Không cần lo lắng, ta sẽ ôm cô vững vàng." Ánh mắt Thẩm Ước nghiêm túc, cánh tay hơi mở ra, đáy mắt có chút dung túng.
Phó Ngũ ở trên cây nghe thấy rõ ràng, gọi lớn: "Tịch Nhan tỷ, tỷ cũng lên xem đi! Có Thẩm ca ở đây, đảm bảo tỷ tuyệt đối sẽ không rơi xuống."
Hai người xúi giục, Tiêu Tịch Nhan tựa hồ như leo lên lưng cọp khó xuống, không đồng ý cũng không được. Suy nghĩ của nàng hơi động, đột nhiên muốn vứt bỏ mọi sự cẩn thận trước đây, lớn mật khác người một lần.
Nếu không ai biết nàng là Tiêu thất nương của phủ Tuyên Bình Hầu, vậy leo cây thì đã sao?
Tiêu Tịch Nhan nín thở tập trung, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm. "Vậy huynh ôm ta lên đi."
Nói xong, bên tai thiếu nữ đã nhiễm sắc đỏ của ánh sáng trên núi.
Thẩm Ước cúi người, vòng tay qua đầu gối nàng, dễ dàng ôm nàng vào lòng rồi nhảy lên. Tiếng gió gào thét bên tai, chỉ trong phút chốc, khi Tiêu Tịch Nhan mở mắt ra lần nữa đã được Thẩm Ước đã nhẹ nhàng đặt lên cành cây.
Thân hình bên sườn vai rộng dáng cao, không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại.
"Dựa vào ta, cẩn thận kẻo ngã."
Đây là một cây cổ thụ thân dày, lá xanh, cho dù có ba người ngồi lên cũng vô cùng vững chắc, nhưng Thẩm Ước vẫn sợ nàng rơi xuống nên cánh tay vòng hờ bên cạnh thiếu nữ.
Từ góc nhìn của người khác giống như cánh tay cơ bắp của hắn đang hoàn toàn ôm lấy thiếu nữ mong manh như một bông hoa lê. Tiêu Tịch Nhan không cần quay đầu lại cũng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng thanh đạm như băng tuyết của hắn.
Nàng nghiêng đầu, bất ngờ bắt gặp một gương mặt tuấn tú đầy mê hoặc.
Lông mày kiếm của nam nhân vắt chéo lên thái dương, giữa đôi mắt phượng lóe lên một tia sáng vàng sậm, hắn im lặng nhìn nàng.
Cây hoa mơ ở ngay sau lưng hắn, so với cây mơ được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận ở Trường An, cây mơ trong núi rừng cao lớn sum suê hơn, cành hoa cũng dày đặc hơn, lộ ra một vẻ mạnh mẽ cứng cáp.
Những bông hoa chói mắt đẹp say đắm lòng người.
Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan khẽ run lên, trong lòng có chút mơ hồ, gò má hồng hào lại điểm thêm màu hoa đào. Thiếu nữ nhanh chóng quay đầu lại nhìn phía dưới tàng cây, chỉ lộ ra cần cổ thanh mảnh trắng nõn.
Nàng như một người được đúc khuôn, nhất cử nhất động đều tuân theo những chuẩn mực và quy tắc vô hình của thế gian.
Nhưng thế giới của hắn lại là một thế giới tự do tung hoành. Mặc dù có nguy hiểm tiềm ẩn nhưng không cần kiêng kị hay vướng bận điều gì...
Giờ phút này, từ trên cây cao quan sát đất trời, nàng cũng hiếm hoi nhìn thấy một góc thế giới thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.