Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi
Chương 1
Cơ Xuân Dạ
16/02/2024
Năm xuân Cảnh Thái thứ hai mươi tư, phủ Tuyên Bình Hầu.
Sáng sớm giờ Mão*, bầu trời mờ mịt không sao, chỉ có một lớp ánh sáng mỏng manh. Thị nữ Hà Quang xuyên qua hành lang đến Tích Thuý Uyển, mở rèm ra nhìn thấy nương tử nhà mình đang ngồi dưới ngọn đèn.
*Giờ Mão tương ứng với khoảng thời gian từ 5h đến 7h sáng.
Tiêu Tịch Nhan tay cầm sổ sách, mái tóc đen được búi một nửa, phảng phất như một cành hoa yểu điệu sắp rơi.
Thiếu nữ một thân băng cơ ngọc cốt, đôi mắt trong veo, giống như khuôn ngọc của Bồ Tát, nhìn qua chính là tính cách ôn nhu dịu dàng. Chỉ là trời sinh cơ thể quá gầy yếu, gương mặt tái nhợt làm người ta nhớ đến bình sứ thon dài tráng men xanh - lạnh lẽo, dễ vỡ.
Hà Quang bưng chén trà lên rót, khuyên nhủ: "Nương tử lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Giọng nói của Tiêu Tịch Nhan mềm mại quyến rũ, duyên dáng như hoa mai ngày xuân: "Dù sao cũng không ngủ được, thay vì cứ nằm mãi chi bằng tìm chút việc để làm."
Dù Hà Quang ngày ngày phụng dưỡng nhưng gò má cũng không khỏi đỏ bừng vì giọng nói quyến rũ này của nương tử, lại vẫn không nhịn được lo lắng.
"Nhưng núi sổ sách này trong chốc lát không thể xem hết được. Dù sao cũng không cần phải vội đưa cho phu nhân, mấy ngày trước y sư đã dặn dò hiện giờ tiết xuân se lạnh, người nên bớt suy nghĩ ngủ nhiều hơn..."
Chỉ là lời còn chưa dứt đã bị một giọng nói hấp tấp cắt ngang. Một nô tỳ khác của Tiêu Tịch Nhan là Tiểu Trúc xông vào: "Nương tử, nghe nói phu nhân bên kia hình như xảy ra chuyện! Vừa rồi nô tỳ mới thấy Vương ma ma có vẻ phiền muộn, nói là đêm qua đèn ở Ngọc Đường Uyển canh ba mới tắt."
Người sống ở Ngọc Đường Uyển là Hầu phu nhân Trịnh thị, cũng là a nương của Tiêu Tịch Nhan.
Hà Quang lại chuyển đề tài nói: "Nương tử, tới uống thuốc trước đã." Nàng rót nước ấm cho Tiêu Tịch Nhan, lấy ra từ trong bình sứ một viên Noãn Hương Hoàn.
Hai hàng lông mày của Tiêu Tịch Nhan hơi chau lại, uống nó với nước. Nàng trời sinh cơ thể gầy yếu vì mắc bệnh tim, ngày nào cũng phải uống thuốc. Không thể trị được tận gốc mà chỉ có thể giảm nhẹ phần nào.
Hà Quang đương nhiên biết Tiểu Trúc tới báo tin dữ. Thường ngày nương tử hay giúp đỡ phu nhân xử lý nội vụ và việc vặt trong phủ. Hiện giờ phu nhân có chuyện u sầu, nương tử chắc hẳn lại phải tốn sức giải quyết lo lắng của phu nhân.
Đặc biệt nương tử có một bào đệ*, là lang quân duy nhất dưới gối của Hầu gia cùng phu nhân, tên là Tiêu Bảo Du. Từ nhỏ được cả nhà cưng chiều nên cũng hình thành tính cách bất kham khó trị, khiến mọi người nhọc lòng.
*Bào đệ (胞弟): em trai ruột
"Nương tử, chẳng qua lại là..."
Tiêu Tịch Nhan thấp giọng nói: "Dù thế nào cũng đến chỗ nương xem trước đã." Bệnh tình của nàng cũng không cấp bách, nhưng mà làm một người con phải biết chia sẻ lo lắng với trưởng bối.
—
Tiêu Tịch Nhan lễ phép nói: "Nữ nhi tới, thần an* a nương."
*Thần an (晨安): Chào buổi sáng
Vị phụ nhân ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ chạm khắc hoa chính là Hầu phu nhân Trịnh thị. Lúc còn trẻ Trịnh thị cũng là một vị mỹ nhân mặt mày xinh đẹp, nhưng bị năm tháng tra tấn, lại trải qua ba lần mang thai, đẻ bốn người con mà dần mất đi tinh thần. Sau khi gầy đi lại càng hiện thêm vài phần mệt mỏi khắc nghiệt.
Ánh mắt Trịnh thị dừng lại trên người Tiêu Tịch Nhan, thấy thiếu nữ khí chất như hoa lan, giọng nói mềm mại như chim oanh, phong thái dáng vẻ đều tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc thế gia, khoé mắt mới trở nên thoải mái hơn chút: "Vẫn là Thất nương có lòng nhất, con đến ngồi bên cạnh ta đi."
Bà lại thở dài: "Nếu Bảo Du có thể hiểu chuyện giống con thì tốt rồi."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tiêu Tịch Nhan nháy mắt hiểu rõ, nàng chần chừ một lát mới định mở miệng.
Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng cười như tiếng chuông bạc, chỉ thấy một tiểu nương tử cả người phấn điêu ngọc trác chạy vào, như một con én nhào vào trong lòng Trịnh thị.
Trịnh thị oán trách nói: "Ai da, vừa mới nói ca ca của con, con lại chạy đến."
"Nương, nương, người đừng tức giận, đều do ca ca không tốt, Bảo Trân tới giúp người giải toả được không?" Thiếu nữ châu tròn ngọc sáng, bụ bẫm ngây thơ, có thể thấy được Trịnh thị vô cùng sủng ái. Đây chính là ấu muội Tiêu Bảo Trân của Tiêu Tịch Nhan, người con thứ chín trong gia tộc.
Bên trong phủ Tuyên Bình Hầu ngày càng suy tàn, lại không thiếu con nối dõi, đặc biệt là nữ nhi. Trong đó Tiêu Bảo Trân tương đối được sủng ái vì nàng có một ca ca song sinh.
Trịnh thị bị nàng dỗ đến vui vẻ, cười không ngừng nói: "Con đứa nhỏ này lanh lợi, nghịch ngợm y như ca ca con, đều sinh ra để làm khổ ta." Tuy lời nói trách móc nặng nề nhưng Trịnh thị nói không đau không ngứa, ánh mắt tràn ngập yêu thương trìu mến.
Tiêu Bảo Trân tuỳ ý vùi mình trong lòng Trịnh thị, tinh nghịch tươi cười làm nũng: "Nương nói đến cùng vẫn là đau lòng bọn con đúng không?"
"Ngồi không ra ngồi, a tỷ con còn ở đây đấy."
Lời này nói ra khiến Tiêu Tịch Nhan có vẻ giống như người ngoài. Nhưng mà so với sự thân mật gần gũi của mẫu tử hai người, nữ lang bên cạnh im lặng rũ mắt không nói gì quả thực giống như một người ngoài cuộc.
Trịnh thị nhớ tới chính sự, vỗ vai Tiêu Bảo Trân, lúc này mới nghiêng đầu cười nói: "Thất nương, nói đến việc của Tam lang cũng phải dựa vào con, nương dù sao cũng không có biện pháp. Trong phủ con chính là người huệ chất lan tâm* nhất, nương cũng chỉ yên tâm nhờ cậy con."
*Huệ chất lan tâm (蕙质兰心): chỉ người phụ nữ có trái tim trong sáng như hoa huệ và phẩm chất thanh nhã như hoa lan.
Tiêu Tịch Nhan nhẹ giọng hỏi: "Nương, Bảo Du rốt cuộc làm sao vậy?"
"Mấy ngày trước Tam lang ở học viện nhất thời bướng bỉnh, xé một quyển sách làm cho Sầm phu tử rất tức giận. Phu tử kia đã nói rõ ràng trong học viện này nếu có Bảo Du sẽ không có hắn. Nhưng công bằng mà nói lời của phu tử này cũng có chút... Con xem, bây giờ Bảo Du nên làm thế nào cho phải?"
Tiêu Tịch Nhan nhíu mày lại, giữa hàng mày lộ vẻ ưu sầu: "Bảo Du chọc giận phu tử chỉ sợ cũng không phải vì mỗi chuyện xé sách, bây giờ nó vẫn chưa nhận lỗi với phu tử sao?" Nói vậy quyển sách kia có lẽ không phải tuyển tập bình thường.
Nếu không với tính tình ôn hoà của Sầm phu tử từ trước đến nay cũng sẽ không nói ra những lời gay gắt như thế.
Đáy mắt Trịnh thị hiện lên một tia xấu hổ: "Không phải chỉ là một cuốn sách thôi sao, xé thì xé, bồi thường không dễ à? Phu tử kia lại nói không cần, chỉ không cho Bảo Du đến nữa. Nhưng con cũng biết a đệ của con chẳng qua tính tình nghịch ngợm một chút chứ người rất tốt... Phu tử đây chẳng phải là nhằm vào nó sao?"
Ấu muội Tiêu Bảo Trân xoay chuyển tròng mắt, liếc nhìn Tiêu Tịch Nhan cười toe toét: "Nhất định có cách mà, trước kia a tỷ thiếu chút nữa đã vào học viện. Không có vấn đề gì đâu, hình như a tỷ cũng quen biết môn sinh đắc ý của Sầm phu tử?"
Tiêu Tịch Nhan không nói nên lời, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Bảo Du gây chuyện thị phi. Bởi vì Trịnh thị che chở nên mọi việc càng trầm trọng thêm.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi: "Người đã bao giờ nói với nó phải học cách tôn sư trọng đạo chưa?"
Học viện Thiên Lộc nổi tiếng khắp nơi, không bám vào một khuôn mẫu nào. Dù là nữ tử cũng có thể dựa vào tài năng học thức để nhập viện. Cơ thể nàng ốm yếu, từng hy vọng nhập học nhưng không được. Tiêu Bảo Du là do Trình thị tốn một số tiền lớn để vào được, nhưng vẫn như cũ ngày ngày gây chuyện.
Trịnh thị ấn nhẹ lông mày, lại nhẹ nhàng nói: "Tịch Nhan, con cũng đừng trách Tam lang, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng nói thế nào đi nữa nó cũng là nam đinh duy nhất của phủ Tuyên Bình Hầu, là người thừa kế tương lai của Hầu phủ. Không phải nương bất công, sau này nhà mẹ đẻ của con cũng hoàn toàn dựa vào tiền đồ của Bảo Du. Hiện giờ con là đích tỷ, chỉ có thể đảm đương nhiều một chút, cho dù là vì ta, được không?"
"Không biết Hầu gia ở bên ngoài nuôi bao nhiêu oanh oanh yến yến, nương sợ một ngày nào đó lại nhảy ra một lang quân tới tranh vị trí của Bảo Du. Mấy năm nay nương vì sinh dưỡng mấy hài tử các con chỉ có thể nhọc lòng lo lắng. Các con vốn cùng một mẹ, nhất định phải đồng tâm hiệp lực..."
Trịnh thị nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen mực, thăm thẳm như giếng sâu trút bỏ tất cả sự oán hận và không cam lòng của một phụ nhân chốn khuê phòng. Tiêu Tịch Nhan nhìn vào mắt bà, trong lòng lại chậm rãi trầm xuống, nàng cụp mi xuống, mơ hồ nói:
"Nương, con hiểu rồi."
—
Tiêu Tịch Nhan chỉ ở lại một lát rồi rời khỏi Ngọc Đường. Ánh mặt trời buổi trưa đã có chút gay gắt, thiếu nữ đứng ở trong đình, phảng phất như một bông hoa khô héo mất nước.
Khi nàng đi rồi, xa xa trong sảnh lại truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của hai mẹ con.
Tiêu Tịch Nhan biết rõ so với các đệ muội mà nói, nàng không phải là đứa con mà nương mong đợi. Nàng không nhịn được nghĩ tới một số chuyện cũ.
Cái thai đầu tiên của Trịnh thị bị hỏng. Cực khổ sinh đứa con thứ hai lại là nữ hài. Lúc này di nương trong phủ đã sinh vài tiểu nương tử, nữ hài đối với Trịnh thị mà nói đã định sẵn là có thể có hoặc không.
Bà tử hỏi Trịnh thị nên lấy tên gì cho tiểu nương tử. Trịnh thị không quan tâm chút nào, chỉ tuỳ tiện liếc mắt nhìn cây hoa bìm bìm bên ngoài cửa sổ, nói gọi nàng là Tịch Nhan.
Tiêu hầu gia đương nhiên cũng không quan tâm nữ nhi tên là gì, vì thế tên này quyết định như vậy.
Tịch Nhan, Tịch Nhan, cho dù dễ nghe nhưng lại không phải dấu hiệu gì tốt. Nó vốn là bông hoa sáng nở tối tàn. Thời kỳ nở hoa không dài, giống như Tiêu Tịch Nhan sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, nghe nói là tướng mệnh chết yểu.
Hà Quang đau lòng, cảm thấy không đáng. Nương tử nhà nàng sinh ra đã bệnh tật ốm yếu nhưng Trịnh thị không để tâm, còn yêu cầu nương tử chăm sóc đệ muội nhiều hơn.
"Phu nhân cũng quá thiên vị rồi, nương tử, người cần gì phải để ý những việc này."
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu: "Hà Quang, cẩn thận lời nói." Dù cho không còn cách nào nhưng nàng sinh ra và lớn lên ở đây.
Nương nhờ vả nàng không thể bỏ mặc, đệ muội tuổi nhỏ bướng bỉnh nàng cũng không thể không quan tâm.
Hà Quang cụp mi xuống, thấp giọng nói: "Vâng, nô tỳ đã biết."
Tiêu Tịch Nhan thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Nếu không có việc gì thì buổi chiều chúng ta đến tiệm sách một chuyến đi." Sầm phu tử thích sưu tập nghiên mực, có lẽ chỉ có thể dùng cách này để cứu vãn.
Kỷ gia ở cách vách chính là thư hương môn đình, thường ngày hay qua lại với Sầm phu tử, đặc biệt là con trai cả của Kỷ gia Kỷ Đình Trạch, ở trong học viện đã thu được rất nhiều mỹ danh khen ngợi. Tiêu Tịch Nhan nhớ tới thiếu niên như vầng trăng trong vắt kia, chợt như cảm thấy một cơn gió thổi qua mặt.
Nàng và hắn có chút quan hệ cá nhân, có lẽ đến lúc đó có thể đưa nghiên mực để hắn chuyển giúp, cũng có thể nhờ hắn nói tốt giúp mấy câu.
......
Tiệm sách Thanh Phong không nằm trên phố phồn hoa nhộn nhịp mà ở một nơi hẻo lánh yên tĩnh. Một chiếc xe sơn dầu tinh xảo dừng ngoài hiệu sách, bên đường chỉ có một vài vị khách ít ỏi.
"Hà Quang, ngươi đi hỏi tiểu nhị xem chủ quán có ở đây không."
"Dạ nương tử."
Hà Quang đi đến quầy tìm tiểu nhị, Tiêu Tịch Nhan đứng một mình ở phòng khác định chọn vài thứ.
Ông chủ tiệm sách là một người giàu có nhãn rỗi, chỉ mê sách và bảo vật quý hiếm, không cần lượng khách lớn, chỉ muốn giữ đồ và kết bạn nên tiểu nhị cũng không có mấy người. Lầu một yên tĩnh, bốn cánh cửa rèm mở to, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiêu Tịch Nhan nhón chân muốn với lấy cuốn sách. Đúng lúc này một thiếu nữ mặc áo choàng đột nhiên từ đường tắt trong hiệu sách chạy ra, bước chân nàng ta hoảng loạn, giống như có người truy đuổi phía sau.
Nhìn thấy Tiêu Tịch Nhan, thiếu nữ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng như bị đánh thuốc mê, hơi thở như bị phong ấn lẩm bẩm mấy chữ: "Cứu ta, có cường đạo..."
Ngón tay của đối phương run rẩy túm lấy ống tay áo của Tiêu Tịch Nhan. Bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến cho sức mạnh đột nhiên tăng lên.
Tiêu Tịch Nhan vừa định đỡ lấy nàng ta nhưng thân thể nàng mỏng manh, cũng bị đối phương đẩy ngã.
"Cô đừng sợ, Hà Quang, Hà Quang!"
Phía sau lại có tiếng bước chân vội vã theo sát. Hai người đàn ông đã lao tới, một người trên mặt có vết bớt, một người dùng khăn che mặt.
"Tiểu nương dám cắn lão tử, chạy cũng nhanh đấy, còn bị người qua đường nhìn thấy!"
"Nếu đã như vậy, chỉ có thể mang cả hai đi."
Tiêu Tịch Nhan trong lòng sợ hãi, nhưng giây tiếp theo từ sau cổ truyền đến một cơn đau dữ dội. Nàng mềm oặt vô lực ngã xuống, đột nhiên mất hết cảm giác.
______
Chương sau nam chính sẽ lên sàn nhé mọi người.
Sáng sớm giờ Mão*, bầu trời mờ mịt không sao, chỉ có một lớp ánh sáng mỏng manh. Thị nữ Hà Quang xuyên qua hành lang đến Tích Thuý Uyển, mở rèm ra nhìn thấy nương tử nhà mình đang ngồi dưới ngọn đèn.
*Giờ Mão tương ứng với khoảng thời gian từ 5h đến 7h sáng.
Tiêu Tịch Nhan tay cầm sổ sách, mái tóc đen được búi một nửa, phảng phất như một cành hoa yểu điệu sắp rơi.
Thiếu nữ một thân băng cơ ngọc cốt, đôi mắt trong veo, giống như khuôn ngọc của Bồ Tát, nhìn qua chính là tính cách ôn nhu dịu dàng. Chỉ là trời sinh cơ thể quá gầy yếu, gương mặt tái nhợt làm người ta nhớ đến bình sứ thon dài tráng men xanh - lạnh lẽo, dễ vỡ.
Hà Quang bưng chén trà lên rót, khuyên nhủ: "Nương tử lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Giọng nói của Tiêu Tịch Nhan mềm mại quyến rũ, duyên dáng như hoa mai ngày xuân: "Dù sao cũng không ngủ được, thay vì cứ nằm mãi chi bằng tìm chút việc để làm."
Dù Hà Quang ngày ngày phụng dưỡng nhưng gò má cũng không khỏi đỏ bừng vì giọng nói quyến rũ này của nương tử, lại vẫn không nhịn được lo lắng.
"Nhưng núi sổ sách này trong chốc lát không thể xem hết được. Dù sao cũng không cần phải vội đưa cho phu nhân, mấy ngày trước y sư đã dặn dò hiện giờ tiết xuân se lạnh, người nên bớt suy nghĩ ngủ nhiều hơn..."
Chỉ là lời còn chưa dứt đã bị một giọng nói hấp tấp cắt ngang. Một nô tỳ khác của Tiêu Tịch Nhan là Tiểu Trúc xông vào: "Nương tử, nghe nói phu nhân bên kia hình như xảy ra chuyện! Vừa rồi nô tỳ mới thấy Vương ma ma có vẻ phiền muộn, nói là đêm qua đèn ở Ngọc Đường Uyển canh ba mới tắt."
Người sống ở Ngọc Đường Uyển là Hầu phu nhân Trịnh thị, cũng là a nương của Tiêu Tịch Nhan.
Hà Quang lại chuyển đề tài nói: "Nương tử, tới uống thuốc trước đã." Nàng rót nước ấm cho Tiêu Tịch Nhan, lấy ra từ trong bình sứ một viên Noãn Hương Hoàn.
Hai hàng lông mày của Tiêu Tịch Nhan hơi chau lại, uống nó với nước. Nàng trời sinh cơ thể gầy yếu vì mắc bệnh tim, ngày nào cũng phải uống thuốc. Không thể trị được tận gốc mà chỉ có thể giảm nhẹ phần nào.
Hà Quang đương nhiên biết Tiểu Trúc tới báo tin dữ. Thường ngày nương tử hay giúp đỡ phu nhân xử lý nội vụ và việc vặt trong phủ. Hiện giờ phu nhân có chuyện u sầu, nương tử chắc hẳn lại phải tốn sức giải quyết lo lắng của phu nhân.
Đặc biệt nương tử có một bào đệ*, là lang quân duy nhất dưới gối của Hầu gia cùng phu nhân, tên là Tiêu Bảo Du. Từ nhỏ được cả nhà cưng chiều nên cũng hình thành tính cách bất kham khó trị, khiến mọi người nhọc lòng.
*Bào đệ (胞弟): em trai ruột
"Nương tử, chẳng qua lại là..."
Tiêu Tịch Nhan thấp giọng nói: "Dù thế nào cũng đến chỗ nương xem trước đã." Bệnh tình của nàng cũng không cấp bách, nhưng mà làm một người con phải biết chia sẻ lo lắng với trưởng bối.
—
Tiêu Tịch Nhan lễ phép nói: "Nữ nhi tới, thần an* a nương."
*Thần an (晨安): Chào buổi sáng
Vị phụ nhân ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ chạm khắc hoa chính là Hầu phu nhân Trịnh thị. Lúc còn trẻ Trịnh thị cũng là một vị mỹ nhân mặt mày xinh đẹp, nhưng bị năm tháng tra tấn, lại trải qua ba lần mang thai, đẻ bốn người con mà dần mất đi tinh thần. Sau khi gầy đi lại càng hiện thêm vài phần mệt mỏi khắc nghiệt.
Ánh mắt Trịnh thị dừng lại trên người Tiêu Tịch Nhan, thấy thiếu nữ khí chất như hoa lan, giọng nói mềm mại như chim oanh, phong thái dáng vẻ đều tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc thế gia, khoé mắt mới trở nên thoải mái hơn chút: "Vẫn là Thất nương có lòng nhất, con đến ngồi bên cạnh ta đi."
Bà lại thở dài: "Nếu Bảo Du có thể hiểu chuyện giống con thì tốt rồi."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tiêu Tịch Nhan nháy mắt hiểu rõ, nàng chần chừ một lát mới định mở miệng.
Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng cười như tiếng chuông bạc, chỉ thấy một tiểu nương tử cả người phấn điêu ngọc trác chạy vào, như một con én nhào vào trong lòng Trịnh thị.
Trịnh thị oán trách nói: "Ai da, vừa mới nói ca ca của con, con lại chạy đến."
"Nương, nương, người đừng tức giận, đều do ca ca không tốt, Bảo Trân tới giúp người giải toả được không?" Thiếu nữ châu tròn ngọc sáng, bụ bẫm ngây thơ, có thể thấy được Trịnh thị vô cùng sủng ái. Đây chính là ấu muội Tiêu Bảo Trân của Tiêu Tịch Nhan, người con thứ chín trong gia tộc.
Bên trong phủ Tuyên Bình Hầu ngày càng suy tàn, lại không thiếu con nối dõi, đặc biệt là nữ nhi. Trong đó Tiêu Bảo Trân tương đối được sủng ái vì nàng có một ca ca song sinh.
Trịnh thị bị nàng dỗ đến vui vẻ, cười không ngừng nói: "Con đứa nhỏ này lanh lợi, nghịch ngợm y như ca ca con, đều sinh ra để làm khổ ta." Tuy lời nói trách móc nặng nề nhưng Trịnh thị nói không đau không ngứa, ánh mắt tràn ngập yêu thương trìu mến.
Tiêu Bảo Trân tuỳ ý vùi mình trong lòng Trịnh thị, tinh nghịch tươi cười làm nũng: "Nương nói đến cùng vẫn là đau lòng bọn con đúng không?"
"Ngồi không ra ngồi, a tỷ con còn ở đây đấy."
Lời này nói ra khiến Tiêu Tịch Nhan có vẻ giống như người ngoài. Nhưng mà so với sự thân mật gần gũi của mẫu tử hai người, nữ lang bên cạnh im lặng rũ mắt không nói gì quả thực giống như một người ngoài cuộc.
Trịnh thị nhớ tới chính sự, vỗ vai Tiêu Bảo Trân, lúc này mới nghiêng đầu cười nói: "Thất nương, nói đến việc của Tam lang cũng phải dựa vào con, nương dù sao cũng không có biện pháp. Trong phủ con chính là người huệ chất lan tâm* nhất, nương cũng chỉ yên tâm nhờ cậy con."
*Huệ chất lan tâm (蕙质兰心): chỉ người phụ nữ có trái tim trong sáng như hoa huệ và phẩm chất thanh nhã như hoa lan.
Tiêu Tịch Nhan nhẹ giọng hỏi: "Nương, Bảo Du rốt cuộc làm sao vậy?"
"Mấy ngày trước Tam lang ở học viện nhất thời bướng bỉnh, xé một quyển sách làm cho Sầm phu tử rất tức giận. Phu tử kia đã nói rõ ràng trong học viện này nếu có Bảo Du sẽ không có hắn. Nhưng công bằng mà nói lời của phu tử này cũng có chút... Con xem, bây giờ Bảo Du nên làm thế nào cho phải?"
Tiêu Tịch Nhan nhíu mày lại, giữa hàng mày lộ vẻ ưu sầu: "Bảo Du chọc giận phu tử chỉ sợ cũng không phải vì mỗi chuyện xé sách, bây giờ nó vẫn chưa nhận lỗi với phu tử sao?" Nói vậy quyển sách kia có lẽ không phải tuyển tập bình thường.
Nếu không với tính tình ôn hoà của Sầm phu tử từ trước đến nay cũng sẽ không nói ra những lời gay gắt như thế.
Đáy mắt Trịnh thị hiện lên một tia xấu hổ: "Không phải chỉ là một cuốn sách thôi sao, xé thì xé, bồi thường không dễ à? Phu tử kia lại nói không cần, chỉ không cho Bảo Du đến nữa. Nhưng con cũng biết a đệ của con chẳng qua tính tình nghịch ngợm một chút chứ người rất tốt... Phu tử đây chẳng phải là nhằm vào nó sao?"
Ấu muội Tiêu Bảo Trân xoay chuyển tròng mắt, liếc nhìn Tiêu Tịch Nhan cười toe toét: "Nhất định có cách mà, trước kia a tỷ thiếu chút nữa đã vào học viện. Không có vấn đề gì đâu, hình như a tỷ cũng quen biết môn sinh đắc ý của Sầm phu tử?"
Tiêu Tịch Nhan không nói nên lời, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Bảo Du gây chuyện thị phi. Bởi vì Trịnh thị che chở nên mọi việc càng trầm trọng thêm.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi: "Người đã bao giờ nói với nó phải học cách tôn sư trọng đạo chưa?"
Học viện Thiên Lộc nổi tiếng khắp nơi, không bám vào một khuôn mẫu nào. Dù là nữ tử cũng có thể dựa vào tài năng học thức để nhập viện. Cơ thể nàng ốm yếu, từng hy vọng nhập học nhưng không được. Tiêu Bảo Du là do Trình thị tốn một số tiền lớn để vào được, nhưng vẫn như cũ ngày ngày gây chuyện.
Trịnh thị ấn nhẹ lông mày, lại nhẹ nhàng nói: "Tịch Nhan, con cũng đừng trách Tam lang, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng nói thế nào đi nữa nó cũng là nam đinh duy nhất của phủ Tuyên Bình Hầu, là người thừa kế tương lai của Hầu phủ. Không phải nương bất công, sau này nhà mẹ đẻ của con cũng hoàn toàn dựa vào tiền đồ của Bảo Du. Hiện giờ con là đích tỷ, chỉ có thể đảm đương nhiều một chút, cho dù là vì ta, được không?"
"Không biết Hầu gia ở bên ngoài nuôi bao nhiêu oanh oanh yến yến, nương sợ một ngày nào đó lại nhảy ra một lang quân tới tranh vị trí của Bảo Du. Mấy năm nay nương vì sinh dưỡng mấy hài tử các con chỉ có thể nhọc lòng lo lắng. Các con vốn cùng một mẹ, nhất định phải đồng tâm hiệp lực..."
Trịnh thị nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen mực, thăm thẳm như giếng sâu trút bỏ tất cả sự oán hận và không cam lòng của một phụ nhân chốn khuê phòng. Tiêu Tịch Nhan nhìn vào mắt bà, trong lòng lại chậm rãi trầm xuống, nàng cụp mi xuống, mơ hồ nói:
"Nương, con hiểu rồi."
—
Tiêu Tịch Nhan chỉ ở lại một lát rồi rời khỏi Ngọc Đường. Ánh mặt trời buổi trưa đã có chút gay gắt, thiếu nữ đứng ở trong đình, phảng phất như một bông hoa khô héo mất nước.
Khi nàng đi rồi, xa xa trong sảnh lại truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của hai mẹ con.
Tiêu Tịch Nhan biết rõ so với các đệ muội mà nói, nàng không phải là đứa con mà nương mong đợi. Nàng không nhịn được nghĩ tới một số chuyện cũ.
Cái thai đầu tiên của Trịnh thị bị hỏng. Cực khổ sinh đứa con thứ hai lại là nữ hài. Lúc này di nương trong phủ đã sinh vài tiểu nương tử, nữ hài đối với Trịnh thị mà nói đã định sẵn là có thể có hoặc không.
Bà tử hỏi Trịnh thị nên lấy tên gì cho tiểu nương tử. Trịnh thị không quan tâm chút nào, chỉ tuỳ tiện liếc mắt nhìn cây hoa bìm bìm bên ngoài cửa sổ, nói gọi nàng là Tịch Nhan.
Tiêu hầu gia đương nhiên cũng không quan tâm nữ nhi tên là gì, vì thế tên này quyết định như vậy.
Tịch Nhan, Tịch Nhan, cho dù dễ nghe nhưng lại không phải dấu hiệu gì tốt. Nó vốn là bông hoa sáng nở tối tàn. Thời kỳ nở hoa không dài, giống như Tiêu Tịch Nhan sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, nghe nói là tướng mệnh chết yểu.
Hà Quang đau lòng, cảm thấy không đáng. Nương tử nhà nàng sinh ra đã bệnh tật ốm yếu nhưng Trịnh thị không để tâm, còn yêu cầu nương tử chăm sóc đệ muội nhiều hơn.
"Phu nhân cũng quá thiên vị rồi, nương tử, người cần gì phải để ý những việc này."
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu: "Hà Quang, cẩn thận lời nói." Dù cho không còn cách nào nhưng nàng sinh ra và lớn lên ở đây.
Nương nhờ vả nàng không thể bỏ mặc, đệ muội tuổi nhỏ bướng bỉnh nàng cũng không thể không quan tâm.
Hà Quang cụp mi xuống, thấp giọng nói: "Vâng, nô tỳ đã biết."
Tiêu Tịch Nhan thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Nếu không có việc gì thì buổi chiều chúng ta đến tiệm sách một chuyến đi." Sầm phu tử thích sưu tập nghiên mực, có lẽ chỉ có thể dùng cách này để cứu vãn.
Kỷ gia ở cách vách chính là thư hương môn đình, thường ngày hay qua lại với Sầm phu tử, đặc biệt là con trai cả của Kỷ gia Kỷ Đình Trạch, ở trong học viện đã thu được rất nhiều mỹ danh khen ngợi. Tiêu Tịch Nhan nhớ tới thiếu niên như vầng trăng trong vắt kia, chợt như cảm thấy một cơn gió thổi qua mặt.
Nàng và hắn có chút quan hệ cá nhân, có lẽ đến lúc đó có thể đưa nghiên mực để hắn chuyển giúp, cũng có thể nhờ hắn nói tốt giúp mấy câu.
......
Tiệm sách Thanh Phong không nằm trên phố phồn hoa nhộn nhịp mà ở một nơi hẻo lánh yên tĩnh. Một chiếc xe sơn dầu tinh xảo dừng ngoài hiệu sách, bên đường chỉ có một vài vị khách ít ỏi.
"Hà Quang, ngươi đi hỏi tiểu nhị xem chủ quán có ở đây không."
"Dạ nương tử."
Hà Quang đi đến quầy tìm tiểu nhị, Tiêu Tịch Nhan đứng một mình ở phòng khác định chọn vài thứ.
Ông chủ tiệm sách là một người giàu có nhãn rỗi, chỉ mê sách và bảo vật quý hiếm, không cần lượng khách lớn, chỉ muốn giữ đồ và kết bạn nên tiểu nhị cũng không có mấy người. Lầu một yên tĩnh, bốn cánh cửa rèm mở to, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiêu Tịch Nhan nhón chân muốn với lấy cuốn sách. Đúng lúc này một thiếu nữ mặc áo choàng đột nhiên từ đường tắt trong hiệu sách chạy ra, bước chân nàng ta hoảng loạn, giống như có người truy đuổi phía sau.
Nhìn thấy Tiêu Tịch Nhan, thiếu nữ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng như bị đánh thuốc mê, hơi thở như bị phong ấn lẩm bẩm mấy chữ: "Cứu ta, có cường đạo..."
Ngón tay của đối phương run rẩy túm lấy ống tay áo của Tiêu Tịch Nhan. Bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến cho sức mạnh đột nhiên tăng lên.
Tiêu Tịch Nhan vừa định đỡ lấy nàng ta nhưng thân thể nàng mỏng manh, cũng bị đối phương đẩy ngã.
"Cô đừng sợ, Hà Quang, Hà Quang!"
Phía sau lại có tiếng bước chân vội vã theo sát. Hai người đàn ông đã lao tới, một người trên mặt có vết bớt, một người dùng khăn che mặt.
"Tiểu nương dám cắn lão tử, chạy cũng nhanh đấy, còn bị người qua đường nhìn thấy!"
"Nếu đã như vậy, chỉ có thể mang cả hai đi."
Tiêu Tịch Nhan trong lòng sợ hãi, nhưng giây tiếp theo từ sau cổ truyền đến một cơn đau dữ dội. Nàng mềm oặt vô lực ngã xuống, đột nhiên mất hết cảm giác.
______
Chương sau nam chính sẽ lên sàn nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.