Chương 41: Mất Khống Chế (2)
Sư Hối
06/09/2024
Trọng Giang cũng bởi vậy mà nghỉ học hai năm.
Sau đó, Trọng Giang được điều trị tâm lý, dần dần chuyển từ sợ người lạ sang ghét người lạ, tính cách cô trở nên thu mình và lạnh lùng, rất ngại tiếp xúc với người khác.
Trọng Giang cứ như vậy khó khăn mà sống đến năm cô 14 tuổi, mùa xuân năm đó, cô mất đi người thân quan trọng nhất của mình, Trọng Giang quỳ trước giường bệnh, nắm chặt tay ông nội, buồn bã cầu xin ông đừng để cô một mình, nước mắt chảy dài trên má cô, biến thành những chuỗi hạt đứt đoạn.
Ông nội đang nằm trên giường bệnh, cố gắng mở to mắt nhìn cô, mỗi ánh mắt đều chứa đầy nỗi buồn.
Ông ấy đến chết cũng không thể yên tâm với đứa nhỏ này, cứ lẩm bẩm tên cô một cách mơ hồ, nói sau này cô phải làm sao bây giờ.
Sau này phải làm sao bây giờ?
Câu nói này gần như trở thành tâm ma của Trọng Giang, đúng lúc cô đang tràn đầy hoảng sợ về tương lai thì trời giáng xuống sạp báo để cô nhặt được quyển sách về tương lai kia.
Trọng Giang cứ như vậy trốn tránh, tìm cho mình một con đường riêng.
Cô may mắn nghĩ rằng chỉ cần không làm theo những gì trong sách viết, cô sẽ không làm cho ông nội thất vọng, tương lai về sau sẽ không còn lo nghĩ nữa?
Thật nực cười.
Thật nực cười.
Thật nực cười.
Hạ Giác Hành đi tới trước mặt Trọng Giang trước mặt, ngước nhìn mặt cô: “Xin lỗi... Với tư cách là con trai của Hạ Anh, anh xin lỗi.”
Trong lúc nhất thời, những điều mà Trọng Giang cảm thấy kỳ quái không hiểu nổi trước đây đã sáng tỏ, cô đã hiểu tại sao thái độ của Hạ Giác Hành đối với cô lại dễ dãi như vậy, tại sao anh lại giả vờ như không nghe thấy mọi ám chỉ của cô.
“Ha?” Trọng Giang cười hờ, giọng nói đầy mỉa mai: “Vậy là một tháng qua, là anh muốn bồi thường cho tôi? Vì chuyện Hạ Anh đã từng cho người bắt cóc tôi?”
Bởi vì Hạ Giác Hành hổ thẹn với cô!
Một cảm giác phi lý và tức giận to lớn tràn ngập tâm trí của Trọng Giang, cô luôn cho rằng trong mọi chuyện xảy ra ở Cực Bắc, ít nhiều gì thì Hạ Giác Hành cũng có năm sáu phần thích cô, nhưng cô không ngờ rằng đối với Hạ Giác Hành mà nói, đây chỉ là bồi thường mà thôi.
“Đúng vậy.” Hạ Giác Hành thừa nhận nói: “Anh muốn bồi thường cho em.”
Trọng Giang nắm lấy cằm của Hạ Giác Hành, đưa khuôn mặt cô lại rất gần, gần đến mức Hạ Giác Hành có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của anh trong mắt cô.
Sau đó, Trọng Giang được điều trị tâm lý, dần dần chuyển từ sợ người lạ sang ghét người lạ, tính cách cô trở nên thu mình và lạnh lùng, rất ngại tiếp xúc với người khác.
Trọng Giang cứ như vậy khó khăn mà sống đến năm cô 14 tuổi, mùa xuân năm đó, cô mất đi người thân quan trọng nhất của mình, Trọng Giang quỳ trước giường bệnh, nắm chặt tay ông nội, buồn bã cầu xin ông đừng để cô một mình, nước mắt chảy dài trên má cô, biến thành những chuỗi hạt đứt đoạn.
Ông nội đang nằm trên giường bệnh, cố gắng mở to mắt nhìn cô, mỗi ánh mắt đều chứa đầy nỗi buồn.
Ông ấy đến chết cũng không thể yên tâm với đứa nhỏ này, cứ lẩm bẩm tên cô một cách mơ hồ, nói sau này cô phải làm sao bây giờ.
Sau này phải làm sao bây giờ?
Câu nói này gần như trở thành tâm ma của Trọng Giang, đúng lúc cô đang tràn đầy hoảng sợ về tương lai thì trời giáng xuống sạp báo để cô nhặt được quyển sách về tương lai kia.
Trọng Giang cứ như vậy trốn tránh, tìm cho mình một con đường riêng.
Cô may mắn nghĩ rằng chỉ cần không làm theo những gì trong sách viết, cô sẽ không làm cho ông nội thất vọng, tương lai về sau sẽ không còn lo nghĩ nữa?
Thật nực cười.
Thật nực cười.
Thật nực cười.
Hạ Giác Hành đi tới trước mặt Trọng Giang trước mặt, ngước nhìn mặt cô: “Xin lỗi... Với tư cách là con trai của Hạ Anh, anh xin lỗi.”
Trong lúc nhất thời, những điều mà Trọng Giang cảm thấy kỳ quái không hiểu nổi trước đây đã sáng tỏ, cô đã hiểu tại sao thái độ của Hạ Giác Hành đối với cô lại dễ dãi như vậy, tại sao anh lại giả vờ như không nghe thấy mọi ám chỉ của cô.
“Ha?” Trọng Giang cười hờ, giọng nói đầy mỉa mai: “Vậy là một tháng qua, là anh muốn bồi thường cho tôi? Vì chuyện Hạ Anh đã từng cho người bắt cóc tôi?”
Bởi vì Hạ Giác Hành hổ thẹn với cô!
Một cảm giác phi lý và tức giận to lớn tràn ngập tâm trí của Trọng Giang, cô luôn cho rằng trong mọi chuyện xảy ra ở Cực Bắc, ít nhiều gì thì Hạ Giác Hành cũng có năm sáu phần thích cô, nhưng cô không ngờ rằng đối với Hạ Giác Hành mà nói, đây chỉ là bồi thường mà thôi.
“Đúng vậy.” Hạ Giác Hành thừa nhận nói: “Anh muốn bồi thường cho em.”
Trọng Giang nắm lấy cằm của Hạ Giác Hành, đưa khuôn mặt cô lại rất gần, gần đến mức Hạ Giác Hành có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của anh trong mắt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.