Chương 27: Núi Lửa (1)
Sư Hối
24/08/2024
Hạ Giác Hành xin lỗi cô: “Lúc nãy anh vẫn chưa tỉnh.”
“Không sao đâu, dù sao em cũng không giấu được cô ấy.” Trọng Giang xuống giường, mang dép vào, thản nhiên nói: “Cô ấy rất kín miệng, sẽ không nói cho ai biết.”
Hạ Giác Hành không nói nên lời trong giây lát.
Hai người rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống lầu, quản gia nhìn bọn họ cùng nhau đi xuống lầu, vẻ mặt không thay đổi, hỏi: “Hai mươi phút nữa ăn cơm có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề gì.”
“Cơm nước xong tài xế sẽ đưa cô đến đó. Lúc nãy khi chúng tôi đi ngang qua đó thì đã có rất nhiều người đến rồi.” Quản gia kết luận một câu : “Chưa bao giờ thấy nơi này có nhiều người như vậy.”
Trọng Giang cười không ngừng: “Hy vọng chuyến đi này của chúng tôi sẽ không tệ.”
Tâm trạng của cô cực kỳ tốt, quản gia mỉm cười chúc phúc cho cô: “Chắc chắn rồi.”
Hạ Giác Hành ngồi ăn bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu như mọi chuyện đêm qua là do Trọng Giang nhất thời không khống chế được cảm xúc, vậy thì…… Phản ứng hôm nay của cô có gì đó rất lạ.
Cô rất vui.
Vui vẻ đến mức khiến cho anh cảm thấy…… Cô thực sự thích anh.
Sau khi ăn sáng xong, hai người trang bị đẩy đủ đồ nghề rồi ra cửa, Trọng Giang chuẩn bị máy ảnh, Hạ Giác Hành nhìn thoáng qua, phát hiện ra đó là một cái mới.
“Sao lại đổi máy ảnh?”
“À, bộ nhớ của cái cũ đầy rồi, chưa kịp xử lý” Trọng Giang mơ hồ nói: “Hôm nay đi chụp núi lửa mà, không thể đến gần nên em đổi sang ống kính zoom tele.”
—— Cô không thể nói với Hạ Giác Hành rằng cô đã bật chế độ quay video của camera trước, sau đó để nó trên gác mái cả đêm.
Và Không chỉ để một cái.
Trọng Giang lộ ra một nụ cười ôn nhu vô hại: “Chúng ta đi thôi.”
Đúng là như lời quản gia nói, trên đường đi lên núi có rất nhiều xe cộ, nhiều đến mức kẹt xe luôn rồi, Trọng Giang vẫn đang kiểm tra lộ trình, nhìn tình trạng giao thông hiện tại cô quyết định trực tiếp đi theo đám đông.
Có người mặc đồng phục huỳnh quang giơ tay chặn xe lại, tài xế dừng xe bên đường và mở cửa sổ.
Cơn gió lạnh gào thét cuốn theo những bông tuyết ùa vào trong xe, lập tức cuốn đi hơi nóng do máy sưởi mang lại. Tài xế xoa xoa hai má, nói chuyện với người bên ngoài bằng tiếng Iceland.
Trọng Giang hỏi: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Hạ Giác Hành chăm chú nghe một hồi, cũng không xác định được: “Hình như là đội cứu trợ, bọn họ yêu cầu chúng ta đăng kí xe và thông tin người lên núi.”
“Không sao đâu, dù sao em cũng không giấu được cô ấy.” Trọng Giang xuống giường, mang dép vào, thản nhiên nói: “Cô ấy rất kín miệng, sẽ không nói cho ai biết.”
Hạ Giác Hành không nói nên lời trong giây lát.
Hai người rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống lầu, quản gia nhìn bọn họ cùng nhau đi xuống lầu, vẻ mặt không thay đổi, hỏi: “Hai mươi phút nữa ăn cơm có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề gì.”
“Cơm nước xong tài xế sẽ đưa cô đến đó. Lúc nãy khi chúng tôi đi ngang qua đó thì đã có rất nhiều người đến rồi.” Quản gia kết luận một câu : “Chưa bao giờ thấy nơi này có nhiều người như vậy.”
Trọng Giang cười không ngừng: “Hy vọng chuyến đi này của chúng tôi sẽ không tệ.”
Tâm trạng của cô cực kỳ tốt, quản gia mỉm cười chúc phúc cho cô: “Chắc chắn rồi.”
Hạ Giác Hành ngồi ăn bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu như mọi chuyện đêm qua là do Trọng Giang nhất thời không khống chế được cảm xúc, vậy thì…… Phản ứng hôm nay của cô có gì đó rất lạ.
Cô rất vui.
Vui vẻ đến mức khiến cho anh cảm thấy…… Cô thực sự thích anh.
Sau khi ăn sáng xong, hai người trang bị đẩy đủ đồ nghề rồi ra cửa, Trọng Giang chuẩn bị máy ảnh, Hạ Giác Hành nhìn thoáng qua, phát hiện ra đó là một cái mới.
“Sao lại đổi máy ảnh?”
“À, bộ nhớ của cái cũ đầy rồi, chưa kịp xử lý” Trọng Giang mơ hồ nói: “Hôm nay đi chụp núi lửa mà, không thể đến gần nên em đổi sang ống kính zoom tele.”
—— Cô không thể nói với Hạ Giác Hành rằng cô đã bật chế độ quay video của camera trước, sau đó để nó trên gác mái cả đêm.
Và Không chỉ để một cái.
Trọng Giang lộ ra một nụ cười ôn nhu vô hại: “Chúng ta đi thôi.”
Đúng là như lời quản gia nói, trên đường đi lên núi có rất nhiều xe cộ, nhiều đến mức kẹt xe luôn rồi, Trọng Giang vẫn đang kiểm tra lộ trình, nhìn tình trạng giao thông hiện tại cô quyết định trực tiếp đi theo đám đông.
Có người mặc đồng phục huỳnh quang giơ tay chặn xe lại, tài xế dừng xe bên đường và mở cửa sổ.
Cơn gió lạnh gào thét cuốn theo những bông tuyết ùa vào trong xe, lập tức cuốn đi hơi nóng do máy sưởi mang lại. Tài xế xoa xoa hai má, nói chuyện với người bên ngoài bằng tiếng Iceland.
Trọng Giang hỏi: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Hạ Giác Hành chăm chú nghe một hồi, cũng không xác định được: “Hình như là đội cứu trợ, bọn họ yêu cầu chúng ta đăng kí xe và thông tin người lên núi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.