Chương 29: Núi Lửa (3)
Sư Hối
24/08/2024
Hạ Giác Hành buồn cười nói: “Thể lực của anh khá khoẻ.”
Trọng Giang không còn biết mình đang nói cái gì nữa: “Khoẻ vậy à, chia cho em một nửa đi, em cảm ơn.”
“Được, em nói đi, chia như thế nào?”
“Em nghĩ là……” Trọng Giang cảm thấy thích thú với cuộc trò chuyện không có nghĩa gì giữa bọn họ, cô ghé vào tai anh và nói: “Em nghĩ em nên giảm béo.”
Hạ Giác Hành khỏ hiểu hỏi lại: “Tại sao?”
Trọng Giang kéo kéo cái khăn quàng cổ: “Để anh dễ cõng em hơn…… A, tới nơi rồi.”
Dung nham đỏ trào ra giữa các ngọn núi, hơi nước dày đặc cùng với khói bụi bay lên, ừ màu đỏ đậm chuyển sang đỏ son rồi lại chuyển thành màu đỏ nhạt, cuồn cuộn dâng lên.
Trong tầm mắt có vô số tảng đá đen, cách đó không xa tuyết còn chưa tan, từng mảng màu sắc sặc sỡ trắng, đen, rồi lại đó, đập vào mắt luôn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
“Chúng ta đi lên phía trước một chút đi” Trọng Giang chỉ về phía đám đông: “Bên đó càng gần hơn.”
Trong tầm mặt toàn tràn ngập những sắc màu rực rỡ, làm cho sự mệt mỏi trên người tiêu tan đi không ít, Trọng Giang nắm lấy tay Hạ Giác Hành đi về phía trước, nói với anh: “Bây giờ em cảm thấy mấy tiếng đồng hồ leo núi này không phải uổng công rồi.”
Hạ Giác Hành hỏi: “Có muốn chụp ảnh không?”
Trọng Giang vô thức muốn từ chối, nhưng sau đó cô nhớ ra chiếc máy ảnh này là hàng mới, bên trong không có gì đáng xấu hổ, liền dứt khoát đưa cho Hạ Giác Hành, nhấn mạnh nói: “Nếu chụp xấu, anh sẽ chết cùng với nó.”
Hạ Giác Hành cười nói: “Tốt xấu gì anh cũng từng học qua lớp nhiếp ảnh, đừng có nghi ngờ kỹ thuật của anh như vậy chứ?”
“Em không cần biết.” Trọng Giang nói.
“Nói đến chụp ảnh, ba phần phụ thuộc vào kỹ thuật” Hạ Giác Hành điều chỉnh các thông số, hướng máy ảnh về phía Trọng Giang và nói: “Bảy phần còn lại phải dựa vào người mẫu.”
Đèn flash sáng lên rồi lại tắt, Trọng Giang chạy chậm tới hỏi: “Anh là đang khen em đẹp à?”
Hạ Giác Hành cho cô xem thử: “Đẹp nhất trên đời.”
Trọng Giang không nhìn kỹ ảnh, cô bị lời nói của Hạ Giác Hành làm cho hai má nở hoa, cảm thấy mỹ mãn nói rằng sẽ in những bức ảnh ra đóng khung rồi chưng trong nhà.
Hạ Giác Hành trêu chọc nói: “Vậy đưa cho anh một tấm đi.”
Trọng Giang thuận miệng hỏi: “Chỉ cần một tấm thôi sao? Những tấm khác thì sao?”
“Tấm khác?”
Trọng Giang chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, cô đảo mắt, cố đánh lừa anh: “Ồ, chính là mấy bức ảnh mà em vô tình chụp anh lúc ở trên tàu, anh có lấy những tấm đó không?”
Trọng Giang không còn biết mình đang nói cái gì nữa: “Khoẻ vậy à, chia cho em một nửa đi, em cảm ơn.”
“Được, em nói đi, chia như thế nào?”
“Em nghĩ là……” Trọng Giang cảm thấy thích thú với cuộc trò chuyện không có nghĩa gì giữa bọn họ, cô ghé vào tai anh và nói: “Em nghĩ em nên giảm béo.”
Hạ Giác Hành khỏ hiểu hỏi lại: “Tại sao?”
Trọng Giang kéo kéo cái khăn quàng cổ: “Để anh dễ cõng em hơn…… A, tới nơi rồi.”
Dung nham đỏ trào ra giữa các ngọn núi, hơi nước dày đặc cùng với khói bụi bay lên, ừ màu đỏ đậm chuyển sang đỏ son rồi lại chuyển thành màu đỏ nhạt, cuồn cuộn dâng lên.
Trong tầm mắt có vô số tảng đá đen, cách đó không xa tuyết còn chưa tan, từng mảng màu sắc sặc sỡ trắng, đen, rồi lại đó, đập vào mắt luôn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
“Chúng ta đi lên phía trước một chút đi” Trọng Giang chỉ về phía đám đông: “Bên đó càng gần hơn.”
Trong tầm mặt toàn tràn ngập những sắc màu rực rỡ, làm cho sự mệt mỏi trên người tiêu tan đi không ít, Trọng Giang nắm lấy tay Hạ Giác Hành đi về phía trước, nói với anh: “Bây giờ em cảm thấy mấy tiếng đồng hồ leo núi này không phải uổng công rồi.”
Hạ Giác Hành hỏi: “Có muốn chụp ảnh không?”
Trọng Giang vô thức muốn từ chối, nhưng sau đó cô nhớ ra chiếc máy ảnh này là hàng mới, bên trong không có gì đáng xấu hổ, liền dứt khoát đưa cho Hạ Giác Hành, nhấn mạnh nói: “Nếu chụp xấu, anh sẽ chết cùng với nó.”
Hạ Giác Hành cười nói: “Tốt xấu gì anh cũng từng học qua lớp nhiếp ảnh, đừng có nghi ngờ kỹ thuật của anh như vậy chứ?”
“Em không cần biết.” Trọng Giang nói.
“Nói đến chụp ảnh, ba phần phụ thuộc vào kỹ thuật” Hạ Giác Hành điều chỉnh các thông số, hướng máy ảnh về phía Trọng Giang và nói: “Bảy phần còn lại phải dựa vào người mẫu.”
Đèn flash sáng lên rồi lại tắt, Trọng Giang chạy chậm tới hỏi: “Anh là đang khen em đẹp à?”
Hạ Giác Hành cho cô xem thử: “Đẹp nhất trên đời.”
Trọng Giang không nhìn kỹ ảnh, cô bị lời nói của Hạ Giác Hành làm cho hai má nở hoa, cảm thấy mỹ mãn nói rằng sẽ in những bức ảnh ra đóng khung rồi chưng trong nhà.
Hạ Giác Hành trêu chọc nói: “Vậy đưa cho anh một tấm đi.”
Trọng Giang thuận miệng hỏi: “Chỉ cần một tấm thôi sao? Những tấm khác thì sao?”
“Tấm khác?”
Trọng Giang chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, cô đảo mắt, cố đánh lừa anh: “Ồ, chính là mấy bức ảnh mà em vô tình chụp anh lúc ở trên tàu, anh có lấy những tấm đó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.