Chương 19: Tính Kế (2)
Sư Hối
21/08/2024
Nhưng ngay cả đầu bếp cũng nhận ra được chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người bọn họ.
—— Hai người kia một bữa cơm ăn xong.
“Tôi ăn xong rồi, lên lầu trước đây.” Trọng Giang nói.
Hạ Giác Hành cầm chiếc ly trong tay, lắc lắc nói với cô: “Ừm, tôi uống thêm chút nước.”
Có trời mới biết, anh uống ly nước đó hơn nửa giờ, mực nước chỉ tụt xuống chưa đầy một centimet.
Cuối cùng, sau khi nhìn Hạ Giác Hành ngơ ngác trước bàn ăn gần một giờ, quản gia ho khan nói: “Lúc trở về có ăn cơm rồi sao? Hôm nay mọi người ăn rất ít.”
“Không đói lắm.” Hạ Giác Hành có lệ mà trả lời.
Quản gia nói: “Lát nữa nếu cô cậu đói thì có thể lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng bằng lò vi sóng, tôi xin phép rời đi trước.”
Lúc quản gia rời đi như có như không mà than thở, “Dạ dày không tốt còn thích cậy mạnh, đừng đến nửa đêm lại gọi cho tôi nói cô cảm thấy khó chịu, cần thuốc dạ dày.”
Hạ Giác Hành đảo mắt nhìn lại, vừa định mở miệng nói gì đó, cánh cửa liền đóng lại.
“……”
Bất đắc dĩ mà thở dài, Hạ Giác Hành đứng dậy vào phòng bếp, một lúc sau lại tay không đi ra ngoài.
Anh đã đi qua đi lại giữa bếp và phòng khách ba bốn lần, cuối cùng đành cam chịu hâm nóng bát cháo rồi bưng lên lầu.
Trong phòng ngủ của Trọng Giang không có ai, trong phòng làm việc hay phòng tập thể dục trên tầng ba cũng không có ai, Hạ Giác Hành suy nghĩ một chút rồi đi về phía gác xép.
Hành lang dẫn lên gác mái được treo những chiếc đèn tường kiểu cổ điển, Hạ Giác Hành đi theo ánh sáng mờ ảo đến cửa gác mái và nhìn thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa.
Quả nhiên là ở chỗ này.
Hạ Giác Hành đang định gõ cửa bước vào thì giây tiếp theo, anh sững người.
Gác mái thấp, Trọng Giang ngồi trên ghế có phủ một lớp chăn mỏng, hai chân cong lại, váy xắn lên ngang eo, quan trọng là, cô…không mặc quần lót, đôi bắp chân thon gọn, mảnh vải mỏng hờ hững quấn lên đôi chân thon thả của cô, như có như không, cảnh xuân dưới váy vẫn không thể nào bị che khuất.
Thiếu nữ cúi đầu, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai trắng nõn, tóc dày như mạng nhện. Mà tay cô đang cầm một cái máy rung hình thù dễ thương nhét, mò mẫm nhét vào trong cơ thể của mình
Phần đầu của máy rung hướng vào phía khe hở giữa môi hoa, nhưng lại rất khó đi vào
“…… Sao lại chật thế chứ”
Trọng Giang than một câu, nhấc cái máy rung chọt chọt vào phía dưới.
Phần đầu của máy rung là silicon, không thể gây thương tích nhưng nhược điểm là rất khó để đưa vào.
—— Hai người kia một bữa cơm ăn xong.
“Tôi ăn xong rồi, lên lầu trước đây.” Trọng Giang nói.
Hạ Giác Hành cầm chiếc ly trong tay, lắc lắc nói với cô: “Ừm, tôi uống thêm chút nước.”
Có trời mới biết, anh uống ly nước đó hơn nửa giờ, mực nước chỉ tụt xuống chưa đầy một centimet.
Cuối cùng, sau khi nhìn Hạ Giác Hành ngơ ngác trước bàn ăn gần một giờ, quản gia ho khan nói: “Lúc trở về có ăn cơm rồi sao? Hôm nay mọi người ăn rất ít.”
“Không đói lắm.” Hạ Giác Hành có lệ mà trả lời.
Quản gia nói: “Lát nữa nếu cô cậu đói thì có thể lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng bằng lò vi sóng, tôi xin phép rời đi trước.”
Lúc quản gia rời đi như có như không mà than thở, “Dạ dày không tốt còn thích cậy mạnh, đừng đến nửa đêm lại gọi cho tôi nói cô cảm thấy khó chịu, cần thuốc dạ dày.”
Hạ Giác Hành đảo mắt nhìn lại, vừa định mở miệng nói gì đó, cánh cửa liền đóng lại.
“……”
Bất đắc dĩ mà thở dài, Hạ Giác Hành đứng dậy vào phòng bếp, một lúc sau lại tay không đi ra ngoài.
Anh đã đi qua đi lại giữa bếp và phòng khách ba bốn lần, cuối cùng đành cam chịu hâm nóng bát cháo rồi bưng lên lầu.
Trong phòng ngủ của Trọng Giang không có ai, trong phòng làm việc hay phòng tập thể dục trên tầng ba cũng không có ai, Hạ Giác Hành suy nghĩ một chút rồi đi về phía gác xép.
Hành lang dẫn lên gác mái được treo những chiếc đèn tường kiểu cổ điển, Hạ Giác Hành đi theo ánh sáng mờ ảo đến cửa gác mái và nhìn thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa.
Quả nhiên là ở chỗ này.
Hạ Giác Hành đang định gõ cửa bước vào thì giây tiếp theo, anh sững người.
Gác mái thấp, Trọng Giang ngồi trên ghế có phủ một lớp chăn mỏng, hai chân cong lại, váy xắn lên ngang eo, quan trọng là, cô…không mặc quần lót, đôi bắp chân thon gọn, mảnh vải mỏng hờ hững quấn lên đôi chân thon thả của cô, như có như không, cảnh xuân dưới váy vẫn không thể nào bị che khuất.
Thiếu nữ cúi đầu, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai trắng nõn, tóc dày như mạng nhện. Mà tay cô đang cầm một cái máy rung hình thù dễ thương nhét, mò mẫm nhét vào trong cơ thể của mình
Phần đầu của máy rung hướng vào phía khe hở giữa môi hoa, nhưng lại rất khó đi vào
“…… Sao lại chật thế chứ”
Trọng Giang than một câu, nhấc cái máy rung chọt chọt vào phía dưới.
Phần đầu của máy rung là silicon, không thể gây thương tích nhưng nhược điểm là rất khó để đưa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.