Chương 1: Vé Tàu (1)
Sư Hối
17/08/2024
Vào ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Trọng Giang rúc vào phòng chiếu ở dưới tầng hầm và gọi cho giáo viên chủ nhiệm của mình, nói rằng cô cảm thấy không khỏe, muốn xin nghỉ hai ngày.
Qua điện thoại, cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng hỏi cô đã đến bệnh viện khám chưa, bệnh có nặng không, bác sĩ đã kê thuốc gì rồi, cô có muốn nhập viện không.
Trọng Giang ngồi ở trên giường, trả lời cho có lệ “Vâng”, cuối cùng để lại một câu “sẽ đi ngay ạ”.
Vì thế cô giáo liền săn sóc nói: “Vậy cô không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, có chuyện gì nhớ rõ gọi điện cho cô nhé.”
Trọng Giang rũ mắt, tắt điện thoại, ném điện thoại qua một bên.
Cô cầm lấy quyển sách cũ đang đặt ở trên đùi lên và rũ mắt nhìn xuống.
Đây là một quyển sách đã cũ mèm, được làm rất cẩu thả, chất liệu giấy thô đã bị ố vàng đã thể hiện đầy đủ giá trị của nó—— hàng vỉa hè một quyển mười đồng, hai quyển mười lăm đồng.
Nhưng Trọng Giang lại không tốn xu nào để mua quyển sách này.
Nói đúng ra là lúc cô mới vừa nhặt lấy quyển sách này ở trước sạp bán báo nhỏ kia, cái sạp bán báo đó liền biến mất, cô còn chưa kịp trả tiền.
Trọng Giang bật hết đèn trong phòng chiếu phim lên, bắt đầu đọc từ chương 50: .
Cô mua quyển sách không thể hiểu nổi này lúc cô đang học năm hai sơ trung, hôm đó tài xế riêng của gia đình cô xin nghỉ phép, Trọng Giang một mình về nhà. Khi cô một mình đi qua sạp báo nhỏ gần trường, cô như thể bị ma nhập mà bất ngờ nhặt quyển tiểu thuyết lãng mạn hạng ba dành cho thanh thiếu niên này lên.
Ngay cái khoảnh khắc Trọng Giang nhặt quyển sách lên, sạp báo trước mặt cô đã biến mất.
Trọng Giang mười bốn tuổi đứng giữa vỉa hè, cau mày khó hiểu. Một người bạn học cùng lớp đi ngang qua, do dự một chút rồi hỏi cô, “Trọng Giang, cậu đứng ở chỗ này làm gì vậy? Tài xế của nhà cậu vẫn chưa đến à?”
Trọng Giang vẫn còn nhớ câu trả lời của mình lúc đó, cô cau mày hỏi các bạn cùng lớp: “Cậu có thấy có một sạp bán báo ở đây không?”
Bạn cùng lớp ngơ ngác mà “A?” Một tiếng, sau đó liền nói: “Sạp báo nằm ở bên trái cổng trường cơ, cậu đi sai hướng rồi.”
Trọng Giang siết chặt quyển sách ở trong tay, vội vàng nói lời cảm ơn rồi chạy nhanh về hướng ngược lại.
Sạp báo bên trái cổng trường trông giống hệt cái sạp mà cô vừa mới thấy, ngay cả những quyển truyện tranh lúc nãy cô vô tình xem qua cũng được xếp theo thứ tự giống nhau, điều khác biệt duy nhất là cuốn sách cô đang cầm trong tay không có trên sạp báo này.
Qua điện thoại, cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng hỏi cô đã đến bệnh viện khám chưa, bệnh có nặng không, bác sĩ đã kê thuốc gì rồi, cô có muốn nhập viện không.
Trọng Giang ngồi ở trên giường, trả lời cho có lệ “Vâng”, cuối cùng để lại một câu “sẽ đi ngay ạ”.
Vì thế cô giáo liền săn sóc nói: “Vậy cô không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, có chuyện gì nhớ rõ gọi điện cho cô nhé.”
Trọng Giang rũ mắt, tắt điện thoại, ném điện thoại qua một bên.
Cô cầm lấy quyển sách cũ đang đặt ở trên đùi lên và rũ mắt nhìn xuống.
Đây là một quyển sách đã cũ mèm, được làm rất cẩu thả, chất liệu giấy thô đã bị ố vàng đã thể hiện đầy đủ giá trị của nó—— hàng vỉa hè một quyển mười đồng, hai quyển mười lăm đồng.
Nhưng Trọng Giang lại không tốn xu nào để mua quyển sách này.
Nói đúng ra là lúc cô mới vừa nhặt lấy quyển sách này ở trước sạp bán báo nhỏ kia, cái sạp bán báo đó liền biến mất, cô còn chưa kịp trả tiền.
Trọng Giang bật hết đèn trong phòng chiếu phim lên, bắt đầu đọc từ chương 50: .
Cô mua quyển sách không thể hiểu nổi này lúc cô đang học năm hai sơ trung, hôm đó tài xế riêng của gia đình cô xin nghỉ phép, Trọng Giang một mình về nhà. Khi cô một mình đi qua sạp báo nhỏ gần trường, cô như thể bị ma nhập mà bất ngờ nhặt quyển tiểu thuyết lãng mạn hạng ba dành cho thanh thiếu niên này lên.
Ngay cái khoảnh khắc Trọng Giang nhặt quyển sách lên, sạp báo trước mặt cô đã biến mất.
Trọng Giang mười bốn tuổi đứng giữa vỉa hè, cau mày khó hiểu. Một người bạn học cùng lớp đi ngang qua, do dự một chút rồi hỏi cô, “Trọng Giang, cậu đứng ở chỗ này làm gì vậy? Tài xế của nhà cậu vẫn chưa đến à?”
Trọng Giang vẫn còn nhớ câu trả lời của mình lúc đó, cô cau mày hỏi các bạn cùng lớp: “Cậu có thấy có một sạp bán báo ở đây không?”
Bạn cùng lớp ngơ ngác mà “A?” Một tiếng, sau đó liền nói: “Sạp báo nằm ở bên trái cổng trường cơ, cậu đi sai hướng rồi.”
Trọng Giang siết chặt quyển sách ở trong tay, vội vàng nói lời cảm ơn rồi chạy nhanh về hướng ngược lại.
Sạp báo bên trái cổng trường trông giống hệt cái sạp mà cô vừa mới thấy, ngay cả những quyển truyện tranh lúc nãy cô vô tình xem qua cũng được xếp theo thứ tự giống nhau, điều khác biệt duy nhất là cuốn sách cô đang cầm trong tay không có trên sạp báo này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.