Chương 3: Vé tàu (3)
Sư Hối
18/08/2024
“Sau này, không ai còn gặp lại cô con gái cao cao tại thượng không ai sánh nổi một thời của nhà họ Trọng nữa, Mãi đến nhiều năm sau, trong một buổi họp lớp, Lâm Nhạc mới nghe được, cô vì để trả hết nợ nần nên đã sớm lấy chồng.”
Trọng Giang khép lại quyển sách.
Từ khi cô mười bốn tuổi có được cuốn sách này cho đến nay, cô đã đọc đoạn này vô số lần, cảm giác tức giận, kinh ngạc, bàng hoàng khi lần đầu đọc giờ đây đã trở nên lắng đọng như nước, chỉ còn thừa lại hai phần lo sợ.
Đáng lẽ cô phải tự tin mà tin rằng mình sẽ không ngu dốt và ngạo mạn như trong sách, cho đến khi cô không thể kiềm chế được mà nảy sinh tình cảm với một người..
Trọng Giang ngã xuống giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, cô nghĩ, tại sao trong sách không nói cô và Hạ Giác Hành sẽ mua vé chung một chuyến tàu?
Trong rất nhiều các tác phẩm điện ảnh và truyền hình về chủ đề vận mệnh luôn nhấn mạnh rằng số phận không thể thay đổi, mọi kết cục đều đã được định trước, và bất kỳ hành vi nào muốn trốn tránh số phận sẽ khiến con người càng nhanh đến với kết cục mà vận mệnh đã định sẵn.
Trọng Giang mất nửa năm để xác minh tính chân thực của quyển tiểu thuyết kia, sau khi xác nhận số phận được viết trong đó là sẽ thành sự thật, Trọng Giang rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân.
Ở trong sách, sau khi rơi vào lưới tình không thể quay đầu với Hạ Giác Hành, cô đã mất kiểm soát và trở nên điên cuồng đố kỵ với những người xuất hiện xung quanh anh, hành vi của cô đối với nữ chính Lâm Nhạc đã đạt đến mức độ được gọi là bạo lực học đường, điều này khiến cho Trọng Giang có chút cảm thấy hoang mang—— sao cô có thể tệ đến thế?
Khác hoàn toàn với những gì được viết trong cuốn sách, Trọng Giang là con gái duy nhất của nhà họ Trọng, cuộc hôn nhân của ba mẹ cô là hôn nhân thương mại, cho nên tình cảm giữa hai người bọn họ không tốt, đã ra ở riêng khi cô còn rất nhỏ, Trọng Giang hầu hết đều là do bảo mẫu nuôi dưỡng.
Mãi cho đến khi Trọng Giang được bảy tuổi, ông nội cô mới đưa cô về chăm sóc. Bảy năm sau, ông nội của Trọng Giang là Trọng Quỳ qua đời, cô bắt đầu sống một mình. Những người cô liên lạc thường xuyên nhất là thư ký của mẹ cô Tạ Sanh và thư ký của cha cô Lý Tất, cùng với quản gia và tài xế của cô.
Vì nguyên nhân gia đình nên tính cách của Trọng Giang lạnh lùng, cực đoan và cực kỳ cổ quái…… Đúng vậy không sai, Trọng Giang chắc chắn 100% rằng cô có thể làm những điều xấu như ở trong sách.
Trọng Giang khép lại quyển sách.
Từ khi cô mười bốn tuổi có được cuốn sách này cho đến nay, cô đã đọc đoạn này vô số lần, cảm giác tức giận, kinh ngạc, bàng hoàng khi lần đầu đọc giờ đây đã trở nên lắng đọng như nước, chỉ còn thừa lại hai phần lo sợ.
Đáng lẽ cô phải tự tin mà tin rằng mình sẽ không ngu dốt và ngạo mạn như trong sách, cho đến khi cô không thể kiềm chế được mà nảy sinh tình cảm với một người..
Trọng Giang ngã xuống giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, cô nghĩ, tại sao trong sách không nói cô và Hạ Giác Hành sẽ mua vé chung một chuyến tàu?
Trong rất nhiều các tác phẩm điện ảnh và truyền hình về chủ đề vận mệnh luôn nhấn mạnh rằng số phận không thể thay đổi, mọi kết cục đều đã được định trước, và bất kỳ hành vi nào muốn trốn tránh số phận sẽ khiến con người càng nhanh đến với kết cục mà vận mệnh đã định sẵn.
Trọng Giang mất nửa năm để xác minh tính chân thực của quyển tiểu thuyết kia, sau khi xác nhận số phận được viết trong đó là sẽ thành sự thật, Trọng Giang rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân.
Ở trong sách, sau khi rơi vào lưới tình không thể quay đầu với Hạ Giác Hành, cô đã mất kiểm soát và trở nên điên cuồng đố kỵ với những người xuất hiện xung quanh anh, hành vi của cô đối với nữ chính Lâm Nhạc đã đạt đến mức độ được gọi là bạo lực học đường, điều này khiến cho Trọng Giang có chút cảm thấy hoang mang—— sao cô có thể tệ đến thế?
Khác hoàn toàn với những gì được viết trong cuốn sách, Trọng Giang là con gái duy nhất của nhà họ Trọng, cuộc hôn nhân của ba mẹ cô là hôn nhân thương mại, cho nên tình cảm giữa hai người bọn họ không tốt, đã ra ở riêng khi cô còn rất nhỏ, Trọng Giang hầu hết đều là do bảo mẫu nuôi dưỡng.
Mãi cho đến khi Trọng Giang được bảy tuổi, ông nội cô mới đưa cô về chăm sóc. Bảy năm sau, ông nội của Trọng Giang là Trọng Quỳ qua đời, cô bắt đầu sống một mình. Những người cô liên lạc thường xuyên nhất là thư ký của mẹ cô Tạ Sanh và thư ký của cha cô Lý Tất, cùng với quản gia và tài xế của cô.
Vì nguyên nhân gia đình nên tính cách của Trọng Giang lạnh lùng, cực đoan và cực kỳ cổ quái…… Đúng vậy không sai, Trọng Giang chắc chắn 100% rằng cô có thể làm những điều xấu như ở trong sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.