Chương 23: Vui Mừng (2)
Sư Hối
21/08/2024
Nhưng ở vùng đất cực bắc thần tiên này, trên biển cả vô tận, trong từng tảng băng tuyết mờ ảo, khi quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy anh ở đó, trái tim của Trọng Giang vẫn không thể khống chế được mà bắt đầu đập nhanh.
Nơi này rất đặc biệt.
Trọng Giang hiểu rõ hai người có thể đến bên nhau là do bọn họ đang tha hương ở nước ngoài, điều này khiến cô có một chút ảo tưởng, liệu rằng cô sẽ có được thứ mà cô muốn chứ, mặc dù mọi chuyện sẽ kết thúc khi bọn họ trở về.
Dù chỉ có mười ngày hay là một đêm.
“Tại sao lại khóc?”
Trọng Giang nhướng mày, nước mắt rơi xuống gò má, chảy xuống ngực của Hạ Giác Hành, cô nhẹ giọng nói: “Để cậu không thể quên tôi.”
Lần đầu tiên ở trên gác mái ngắm cực quang, anh ngước lên nhìn cô gái đang rơi lệ ở trong lòng mình, anh thấy cô đang mỉm cười nhìn anh.
—— Quả thực, đây là điều mà anh sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời này.
Tay của Hạ Giác Hành bắt đầu thò vào váy của Trọng Giang, cô không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ, đưa tay sờ vào bên trong, có thể cảm thấy dấu vết của chất bôi trơn.
Ướt át và đầy nóng bỏng.
Trên tay Hạ Giác Hành có những vết chai mỏng, khi chúng chạm vào phần thịt non mềm trong đùi kia, cảm giác tê dại lan toả khắp cơ thể cô.
Tim của Trọng Giang đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi ngoài. Cơ thể của cô run rẩy, nhưng đó không phải là sợ hãi.
Dường như nhận ra sự khẩn trương của cô, Hạ Giác Hành nhẹ nhàng đỡ Trọng Giang dậy, động tác cũng ngừng lại.
“Tiếp tục.” Trọng Giang cắn vành tai của Hạ Giác Hành và nói.
Cô không quan tâm tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, liệu cái kết có thực sự bi thảm như trong sách viết hay không, cô chỉ muốn để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng của Hạ Giác Hành.
Những ngón tay của người khác lần đầu tiên chạm vào nơi bí mật của thiếu nữ, đầu ngón tay hơi lạnh, tách mở hai môi hoa rồi bị lớp thịt non mềm ẩm ướt bao lấy. Hạ Giác Hành dùng tay mơn trớn lớp thịt của môi hoa.
Thân thể Trọng Giang càng ngày càng mềm nhũn, tứ chi của cô có cảm giác đau xé lạ thường, giống như đang đứng lơ lửng ở nào đó mà không có điểm tựa.
“Có ổn không?” Hạ Giác Hành hỏi cô.
Những tiếng rên rỉ ngắt quãng đáp lại anh.
Hạ Giác Hành cúi đầu hôn lên trán Trọng Giang, khen: “Bảo bối thật ngoan.”
Trọng Giang không còn kiểm soát được cơ thể và biểu cảm của mình nữa, suy nghĩ của cô bị hành động và lời nói của Hạ Giác Hành khống chế, chỉ có thể tập trung đáp lại những dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể.
Nơi này rất đặc biệt.
Trọng Giang hiểu rõ hai người có thể đến bên nhau là do bọn họ đang tha hương ở nước ngoài, điều này khiến cô có một chút ảo tưởng, liệu rằng cô sẽ có được thứ mà cô muốn chứ, mặc dù mọi chuyện sẽ kết thúc khi bọn họ trở về.
Dù chỉ có mười ngày hay là một đêm.
“Tại sao lại khóc?”
Trọng Giang nhướng mày, nước mắt rơi xuống gò má, chảy xuống ngực của Hạ Giác Hành, cô nhẹ giọng nói: “Để cậu không thể quên tôi.”
Lần đầu tiên ở trên gác mái ngắm cực quang, anh ngước lên nhìn cô gái đang rơi lệ ở trong lòng mình, anh thấy cô đang mỉm cười nhìn anh.
—— Quả thực, đây là điều mà anh sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời này.
Tay của Hạ Giác Hành bắt đầu thò vào váy của Trọng Giang, cô không mặc gì ngoài chiếc váy ngủ, đưa tay sờ vào bên trong, có thể cảm thấy dấu vết của chất bôi trơn.
Ướt át và đầy nóng bỏng.
Trên tay Hạ Giác Hành có những vết chai mỏng, khi chúng chạm vào phần thịt non mềm trong đùi kia, cảm giác tê dại lan toả khắp cơ thể cô.
Tim của Trọng Giang đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi ngoài. Cơ thể của cô run rẩy, nhưng đó không phải là sợ hãi.
Dường như nhận ra sự khẩn trương của cô, Hạ Giác Hành nhẹ nhàng đỡ Trọng Giang dậy, động tác cũng ngừng lại.
“Tiếp tục.” Trọng Giang cắn vành tai của Hạ Giác Hành và nói.
Cô không quan tâm tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, liệu cái kết có thực sự bi thảm như trong sách viết hay không, cô chỉ muốn để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng của Hạ Giác Hành.
Những ngón tay của người khác lần đầu tiên chạm vào nơi bí mật của thiếu nữ, đầu ngón tay hơi lạnh, tách mở hai môi hoa rồi bị lớp thịt non mềm ẩm ướt bao lấy. Hạ Giác Hành dùng tay mơn trớn lớp thịt của môi hoa.
Thân thể Trọng Giang càng ngày càng mềm nhũn, tứ chi của cô có cảm giác đau xé lạ thường, giống như đang đứng lơ lửng ở nào đó mà không có điểm tựa.
“Có ổn không?” Hạ Giác Hành hỏi cô.
Những tiếng rên rỉ ngắt quãng đáp lại anh.
Hạ Giác Hành cúi đầu hôn lên trán Trọng Giang, khen: “Bảo bối thật ngoan.”
Trọng Giang không còn kiểm soát được cơ thể và biểu cảm của mình nữa, suy nghĩ của cô bị hành động và lời nói của Hạ Giác Hành khống chế, chỉ có thể tập trung đáp lại những dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.