Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 35: Biết Cất Nhắc

Hoàn Nhĩ WR

10/08/2022

Người của Hình Ngục không biết vì sao, vốn đã phá lệ nhìn không ưa Diêu Hồng, mà lúc này Sở Thiếu Trung đến đây, hình như cũng có hiềm khích với thiếu niên này.

Liễu thị cùng Diêu Thủ Ninh vừa vặn bị cuốn vào tư oán của hai bên, trở thành lợi thế của hai nhóm người này.

Thiếu niên áo đen lúc này nhúng tay vào, vừa là thế viện binh, cũng là giằng co.

Hình ngục vốn không thích Diêu Hồng, chỉ sợ càng sẽ không nguyện ý thả mẹ con nàng rời đi, nói không chừng sau này còn có thể ghi hận gây khó dễ cho Diêu gia.

Theo tính tình Liễu thị, nếu bên người không có Diêu Thủ Ninh ở đây, ngay cả biết rõ con đường phía trước khó đi, cũng nhất định không muốn trượng phu khó xử.

Nhưng bây giờ Diêu Thủ Ninh nắm chặt tay bà, đứa con gái nhỏ này của bà còn chưa tới mười sáu, từ nhỏ đã được nuông chiều từ nhỏ.

Hình ngục là nơi nào? Ngay cả Triều Trung Văn được xưng là mình đồng da sắt đi vào nơi đó cũng bị lột một tầng da, Liễu thị nào nỡ mang nữ nhi vào?

Vừa nghĩ đến đây, Liễu thị không khỏi sinh lòng hối hận.

Hôm nay ra cửa không may mắn.

Ngàn vạn lần không nên vì nhất thời khí phách, đến tiệm thuốc của Tôn thần y gây sự.

Nếu sớm biết như thế, thà chịu thua thiệt cho rồi, dù thế nào cũng phải nuốt xuống khẩu khí này.

Lúc này Liễu thị do dự chưa quyết định, liếc mắt nhìn Diêu Hồng một cái, ánh mắt hai vợ chồng giao nhau, đều rõ tâm ý đối phương.

"Bản quan đã nói qua, trước khi vụ án chưa rõ, dẫn hết vào Hình ngục, ai cũng không được phép rời đi.”

Sở Thiếu Trung lạnh lùng lặp lại một câu, "Kính xin Thế tử đừng làm khó chúng ta.”

Thiếu niên áo đen nghe xong lời này, mỉm cười:

"Ta cũng đã nói qua, muốn đưa mẫu nữ này lên xe ngựa hồi phủ, cũng hy vọng ngươi không cần không biết điều.”

Giọng điệu hắn nói chuyện không nhanh không chậm, học theo ngữ khí của Sở Thiếu Trung, thái độ hung hăng càn quấy bướng bỉnh nửa điểm không che dấu, không có ý muốn cho Sở Thiếu Trung thể diện, làm cho người Sở gia trên lưng ngựa sắc mặt đen thui, giận dữ quát một tiếng:

"Ngươi..."

"Luận chức quan, bản quan là tứ phẩm ngục tư, nắm trong tay chức hình ngục bắt giữ," Sở Thiếu Trung nén giận, quát:

"Luận tuổi tác, ta cùng thế hệ với phụ thân ngươi, sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?”

Sóng mắt thiếu niên áo đen vừa chuyển, dường như có chút giật mình:

"Lời nói tự rước lấy nhục như vậy, nếu Sở Hiếu Thông ở chỗ này, chỉ sợ là sẽ không nói.”

"Ngươi dám gọi thẳng tên bá phụ ta! "Sở Thiếu Trung vẻ mặt hung ác, đã ấn lên trường đao bên hông, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hiển nhiên thái độ không coi ai ra gì, đã kích thích đến mức hắn ta đã sinh ra sát khí.

Thiếu niên cũng không để hắn ta vào mắt, thấy hắn ta nổi giận, không khỏi cười 'xuy' một tiếng:



"Chó sủa cũng không cắn người.”

"Ha ha ha.”

Trình Phụ Vân trong xe ngựa xem một hồi kịch vui, nhéo khăn gấm, vào lúc này che miệng cười to ra tiếng:

"Xem ra vị chỉ huy sứ binh mã ti bắc thành này sinh ra một nữ nhi tốt, ngay cả thế tử cũng động phàm tâm.”

Y vừa nói lời này, sắc mặt Diêu Hồng đen thui, theo bản năng giang hai tay ra, hận không thể nghiêm khắc giấu Diêu Thủ Ninh dưới cánh chim của mình, tránh đi ý dò xét chung quanh.

Thế nhưng vẻ đẹp của Diêu Thủ Ninh như minh châu, khó có thể che dấu.

Ngay cả nhìn thoáng qua, cũng bị mọi người nhìn ở trong mắt.

Trình Phụ Vân nói xong lời này, Sở Thiếu Trung nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

Lời nói của lão thái giám này vừa giống như khiêu khích ám chỉ, lại giống như như có như không cho nhau một bậc thang, tạm thời hòa hoãn cục diện bế tắc.

Nữ nhi này của Bắc thành binh mã tư Diêu Hồng quả thật quá xinh đẹp, làm vị thế tử của Trấn Quốc Thần Võ tướng quân phủ trong lời đồn này cũng động tâm, trong đầu sinh ra ý niệm thương hương tiếc ngọc cũng không phải là không có khả năng.

Hình ngục Sở gia cùng Trấn Quốc Thần Võ tướng quân phủ từ trước đến nay bất hòa, tranh đấu nhiều năm, có tất cả thắng thua.

Hôm nay nghe nói vị Thế tử từ trước đến nay làm việc luôn cẩn thận này lại rêu rao giết người trên đường phố, cho nên kinh động đến thế lực khắp nơi.

Hiện tại nhìn hành động này của hắn, hình như thật sự mê hoặc vì sắc đẹp, làm ra chuyện không lý trí.

"Thiếu niên ngưỡng mộ cái đẹp, yêu thích cảnh xuân tươi đẹp, cũng không phải chuyện gì lạ." Trình Phụ Vân cười tủm tỉm:

"Người không phong lưu uổng công thiếu niên, Sở đại nhân cần gì phải làm ác nhân kia chứ?”

Y nhéo khăn gấm, tạo dáng hoa lan chỉ, lộ ra một đôi mắt cười cong cong, đuôi mắt xuất hiện hai cái đuôi cá, giống như đường kẻ mắt kéo dài, làm cho bộ dáng tươi cười đầy mặt của y nhìn tựa như một con hồ ly giảo hoạt.

"Không bằng nghe ta, thuận nước giong thuyền, thả người ra.”

Trình Phụ Vân vừa chuyển giọng, sâu kín nói:

"Cần gì phải làm ác nhân kia chứ?”

Y lúc thì cười, lúc thì vẻ mặt u oán, nháy mắt ra hiệu, giống như đang làm nũng lấy lòng, làm Sở Thiếu Trung nghe mà trên người nổi lên từng lớp da gà, không khỏi lộ ra vẻ chán ghét.

"Hừ.”

Sở Thiếu Trung đang bị lời nói của thiếu niên áo đen làm cho vô cùng tức giận, có chút không xuống đài được.

Sở, Lục hai nhà có thù, nhưng cho dù lén lút ám đấu như thế nào, mặt ngoài vẫn phải duy trì thái bình.

Nhưng lúc trước thiếu niên tính tình ương ngạnh, nửa đường sống cũng không lưu lại, nếu hắn ta nén giận, chắc chắn sẽ mất mặt xấu hổ.

Nếu động thủ, Lục gia đã tới hắc giáp, hơn nữa hai người bên cạnh hắn như hổ rình mồi, người của Hình Ngục Ti chưa chắc là địch thủ của hắn.



Vừa vặn Trình Phụ Vân lúc này ngắt lời, làm hắn ta không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, ngược lại chuyển tâm tư đến Trấn Ma Ti.

Hắn ta không hề che giấu sự ghét bỏ trên mặt mình, lên tiếng châm chọc:

"Trình công nói làm như có thật, làm như mình cũng từng có tâm tình giống như vậy.”

Lão thái giám này xuất thân Trấn Ma Ti, mà Trấn Ma Ti tự thành phe phái, giống như cấp trên trực tiếp Phùng Chấn của hắn ta, đều là chó săn của Hoàng đế, ỷ vào Thần Khải Đế sủng hạnh, liền thường xuyên không để người Sở gia ở trong lòng.

Lúc này y nói những lời này, sợ cũng là cố ý muốn châm ngòi, để hắn ta cùng người Lục gia đánh nhau mà thôi.

Sở Thiếu Trung biết y không có ý tốt, hơn nữa lúc nãy bị thiếu niên áo đen chọc giận không nhẹ, lúc này liền đặc biệt cay nghiệt:

"Ta còn tưởng rằng sau khi tịnh thân, Trình công đã sớm thanh tâm quả dục, nhìn thấu hồng trần, không hiểu chuyện nam nữ này, xem ra là ta xem thường tấm lòng thế tục của Trình công.”

Hắn ta châm chọc một phen, Trình Phụ Vân cũng không để ý, cười nói:

"Thế gian người tục tằng nhiều, có mắt không tròng cũng không chỉ có một mình ngươi, chỉ là đáng tiếc Sở đại nhân, tuổi còn trẻ, lại là người mù.”

"Ngươi!"

Sở thiếu trung vốn muốn châm chọc y, lại bị lão thái giám này mặt dày trào phúng, không khỏi giận tím mặt, theo bản năng ấn lên đại đao bên hông.

"Các vị cần gì phải động khí?”

Đúng lúc này, thanh niên áo xanh được gọi là Tử Văn mở miệng nói:

"Mọi người cùng vào triều làm quan, cần gì phải làm tổn thương hòa khí trên đường phố, làm cho người ta chê cười chứ?”

Lúc này người nhà họ Lục lại trở nên hòa thuận.

Trong lòng Sở Thiếu Trung không biết vì sao, càng thêm phiền não, ấn đao quát to:

"Việc này do Hình Ngục tiếp nhận, trước khi sự tình chưa rõ ràng, không cho phép bất kỳ kẻ nào rời đi!”

'BOANG...!'

Thiếu niên áo đen kia vừa nghe lời này, ngón cái nắm ở vỏ kiếm nhếch lên, bắn ra chuôi kiếm.

Thân kiếm bắn ra một đoạn, trường kiếm lộ ra, lóe lên hàn quang.

Hắn cũng không để ý tới Sở Thiếu Trung, chậm rãi nói:

"Ta đưa phu nhân lên xe ngựa hồi phủ.”

Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Sở Thiếu Trung, trong đồng tử đã nổi lên sát ý.

Sở Thiếu Trung bị hắn nhìn, trong lòng sinh ra hàn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook