Chương 63: Cho Ngươi Mượn
Hoàn Nhĩ WR
29/12/2022
Mẫu thân chết, Tô Diệu Chân và đệ đệ một mình vào Thần Đô nương nhờ họ hàng, trong lúc sợ hãi không nơi nương tựa này mà khiến nàng ta nhớ lại tình cảnh hôm qua, Liễu thị rất sợ nàng ta sợ hãi.
Bởi vậy khi gọi tên của nàng ta thì đặt bàn tay của mình lên trên vai của nàng ta:
" Con xem có thể thuật lại chuyện hôm qua với Lục quản sự hay không..."
Tô Diệu Chân ngược lại thập phần hiểu chuyện, trở tay cầm tay Liễu thị, lộ ra nụ cười trấn an bà, tiếp theo mới tiến lên nói:
"Tiểu nữ họ Tô, hôm qua..."
Thái độ của nàng ta thản nhiên hào phóng, thuật lại chuyện hôm qua cưỡi xe ngựa vào Thần Đô, sau đó chuyện ngựa phát điên cũng nói một lần.
Nửa đoạn đầu không khác với lời Liễu thị nói lắm, sau đó nói một ít chuyện xảy ra sau khi Liễu thị rời đi.
Nàng ta có thể muốn giúp một tay, sự tình nói rất tỉ mỉ, một ít việc nhỏ không đáng kể, cũng đều nhắc tới, làm cho Lục quản sự không khỏi liên tiếp nhìn nàng ta vài lần, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Thiếu nữ này tuổi không quá hai mươi, lại tự mình trải qua sự kiện ngày hôm qua, theo lý mà nói hẳn là chưa tỉnh hồn mới đúng.
Nhưng cảm xúc của nàng ta thật sự quá bình tĩnh, khi kể lại chuyện này lại giống như đang nói đến chuyện xưa của người khác, một chút cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Tô Diệu Chân có cẩn thận hơn nữa, cũng không sánh bằng người phủ tướng quân hôm qua đi tới.
Thậm chí sau khi sự việc xảy ra, La Tử Văn, Cố Trường Nhai bên cạnh Lục Chấp còn rõ ràng hơn nàng ta nhiều, lời nói của nàng ta nghe đến dụng tâm, kì thực cũng không có tác dụng gì.
Tô Diệu Chân nói xong, dường như không dấu vết nhìn mặt Lục quản sự, lại thấy hắn cau chặt hai hàng lông mày, dường như lâm vào trầm tư, nhìn không ra có vì lời nói của mình mà động dung hay không, ghi nhớ nàng ta ở trong lòng.
Trong lòng nàng ta có chút thất vọng, lại rũ mắt xuống, ngăn trở thần sắc trong mắt, giả bộ nhu thuận hiền dịu, lui về bên cạnh Liễu thị.
"Đa tạ Diêu phu nhân, Tô tiểu thư thông báo những tình huống này.”
Nói một lúc lâu, Lục quản sự cũng không nghe được tin tức hữu dụng gì từ đám người Diêu gia.
Hôm qua sau khi xảy ra chuyện, người của tướng quân phủ cũng đã điều tra Diêu Hồng, nhân khẩu Diêu gia đơn giản, xuất thân trong sạch, lúc này dưới tình huống chủ nhân không có ở nhà, cũng không nên mạnh mẽ giữ người, để tránh đánh rắn động cỏ.
Nghĩ đến chỗ này, Lục quản sự chắp tay với mọi người thở dài:
"Sau này nếu trưởng công chúa, tướng quân hồi phủ, ta nhất định sẽ báo những tin tức này cho chủ nhân.”
Liễu thị biết đây là lời tiễn khách, gật gật đầu:
"Vậy ta cũng không quấy rầy nữa, ngày khác nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật, một lần nữa đưa thiếp mời đến nhà thăm viếng, cảm tạ ân cứu mạng của thế tử. Bà suy nghĩ một chút, thêm một câu:
"Nếu có chỗ có thể sử dụng đến chúng ta, cũng thỉnh trưởng công chúa phân phó là được, ta tuyệt đối không chối từ.”
Tướng quân phủ hôm nay đang là lúc rối ren, Lục quản sự cũng tranh thủ thời gian đến gặp gỡ mọi người, nghe lời này, cũng chính là hợp tâm ý, cho tùy tùng bên cạnh cầm lễ vật, lại thần sắc lo lắng nhìn theo Liễu thị xoay người lên xe ——
Đã thấy Diêu Thủ Ninh đi theo bên cạnh Liễu thị đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng giống như chần chờ một lát sau mới hạ quyết tâm, đột nhiên tiến lên một bước.
"Xin hãy giao cái này cho Thế tử.”
Nàng đưa ống trúc vẫn đang ôm chặt trong ngực cho Lục quản sự, lộ ra vẻ mặt đau đớn:
"Nhất định phải tự mình giao cho hắn, để cho hắn nhìn chữ bên trong nha.”
Lão quản sự cho dù kiến thức rộng rãi, tố chất tâm lý cực tốt, cũng bị hành động này của nàng làm cho trở tay không kịp, đang muốn nói chuyện, Diêu Thủ Ninh nghĩ đến chữ viết này huyền diệu, lại có chút hối hận:
"Thế nhưng không phải là tặng, chỉ là tạm thời cho hắn mượn.”
"Thủ Ninh!”
Liễu thị còn chưa lên xe, nghe lời này, cảm thấy có chút có vấn đề.
Xoay người nhìn, nhất thời cảm thấy máu xông đỉnh đầu, hai má đều muốn bốc khói.
Bà vô cùng tức giận, gần như mạnh mẽ đè nén xúc động muốn gầm thét của mình, thở sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Con còn không mau trở về cho ta!”
Diêu Thủ Ninh nghe Liễu thị nói, biết Liễu thị đây là thực sự tức giận, lúc này da đầu cũng có chút tê rần, nhưng vẫn dặn dò lão quản sự:
"Nhớ rõ, phải đích thân giao cho hắn, và mở nó ra để cho hắn nhìn ..."
Bộ chữ này của Liễu Tịnh Chu thần diệu phi phàm, ngay cả giọng nói trên người Tô Diệu Chân cũng bị khắc chế, thế mà người bình thường lại nhìn không ra cửa ngõ trong đó.
Lục Chấp nếu thật sự là bởi vì trúng tà mà hôn mê bất tỉnh, như vậy lúc này chữ của Liễu Tịnh Chu nói không chừng có thể cứu mạng hắn.
“...... Ta, ta nhất định nhớ rõ nhắc nhở thế tử.”
Khóe miệng Lục quản sự co giật, đáp một tiếng.
Liễu thị chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, trên mặt nóng bừng, hận không thể lập tức túm nữ nhi này trở về xe ngựa.
Diêu Thủ Ninh cũng không dám chọc Liễu thị nổi giận nữa, lại lưu luyến không rời nhìn ống trúc đang được ôm trong lòng Lục quản sự, nhéo nhéo ngón tay mình, nhẫn tâm xoay người trở về xe ngựa.
Chuyện cho tới bây giờ, chữ đã được đưa ra ngoài, không còn đường đổi ý nữa.
Chuyện này nàng xử lý không thỏa đáng, nhưng việc cấp bách trước mắt lại không có cơ hội thần không biết quỷ giác đưa tranh chữ đến tay Lục Chấp.
Xa xa Liễu thị mặt đen như đáy nồi, cắn chặt hàm răng, cực lực khống chế lửa giận của mình.
Tô Diệu Chân ở một bên mím môi, dường như đang mỉm cười.
Nhưng Diêu Thủ Ninh lại "nhìn" ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, ý cười này che dấu, cất giấu hai loại ý tứ.
Giống như đã hoài nghi mục đích nàng đưa ra bức tranh chữ của Liễu Tịnh Chu, lại giống như đang châm chọc nàng mặt dày vô sỉ, ý đồ nịnh bợ lấy lòng Lục Chấp.
Đối mặt với anh mắt của Tô Diệu Chân, nàng có chút sợ hãi, lại cảm thấy không phục, nhưng đối mặt với bộ dáng cố làm ra vẻ của Tô Diệu Chân, ngay cả có lời cũng không có chỗ nói, chỉ đành xám xịt trở lại bên cạnh Liễu thị.
Liễu thị tức giận bốc khói, lại dưới sự chứng kiến của Lục quản sự, chỉ có thể áp chế lửa giận, oán hận trừng mắt nhìn nữ nhi một cái:
"Trở về sẽ trị tội con.”
Bà cố gắng nặn ra ý cười, quay đầu lại gật đầu ra hiệu với Lục quản sự, lúc xoay người trên mặt lạnh như băng, cũng không thèm nhìn Diêu Thủ Ninh một cái, hiển nhiên là thật sự tức giận.
Mọi người lần lượt lên xe ngựa, Tô Diệu thật sợ hãi, dường như là đối với tính tình Liễu thị có chút sợ hãi, không nói một câu.
Diêu Thủ Ninh ngồi xuống bên cạnh Liễu thị, bất đắc dĩ thở dài:
"Nương..."
Liễu thị cũng không nói lời nào, chỉ là thân thể nghiêng về phía Tô Diệu Chân, không thèm để ý tới nàng.
"Tại sao người tức giận? Khi chúng ta ở trên xe ngựa, không phải đã nói là muốn tặng bức tranh chữ sao?" Nàng có chút buồn bực khó hiểu:
"Lục thế tử cứu ngài một mạng, thứ này tặng hắn không được sao?”
Chữ rơi vào tay Lục Chấp, vừa có cơ hội cứu hắn, vừa có thể khiến Tô Diệu Chân không thể xuống tay, đối với Diêu Thủ Ninh mà nói là phương thức giải quyết tốt nhất.
Tuy nói phương pháp đơn giản thô bạo, nhưng chỉ cần hữu dụng là được.
Liễu thị nghe nàng nói như vậy, cho rằng nàng chết không hối cải, không khỏi cười lạnh xoay người:
"Con thật sự không hiểu, hay là giả ngu lừa gạt ta mà thôi?”
"Con làm sao có thể lừa gạt nương chứ? "Diêu Thủ Ninh ôm cánh tay Liễu thị, cho dù ngoài mặt nàng đang chuyên chú nói chuyện với Liễu thị, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt Tô Diệu Chân như đâm vào lưng, thấy nàng ta đứng ngồi không yên.
Biểu tỷ muốn hủy tranh, là bởi vì nhìn ra thần dị trong tranh.
Mà mình tặng tranh cho người, rơi vào trong mắt nàng ta, chỉ sợ cũng sẽ sinh lòng hoài nghi.
Da đầu nàng tê dại, nhưng cố gắng bình tĩnh nói:
"Nếu con có sai, ngài nói thẳng ra, con sửa là được.”
Bởi vậy khi gọi tên của nàng ta thì đặt bàn tay của mình lên trên vai của nàng ta:
" Con xem có thể thuật lại chuyện hôm qua với Lục quản sự hay không..."
Tô Diệu Chân ngược lại thập phần hiểu chuyện, trở tay cầm tay Liễu thị, lộ ra nụ cười trấn an bà, tiếp theo mới tiến lên nói:
"Tiểu nữ họ Tô, hôm qua..."
Thái độ của nàng ta thản nhiên hào phóng, thuật lại chuyện hôm qua cưỡi xe ngựa vào Thần Đô, sau đó chuyện ngựa phát điên cũng nói một lần.
Nửa đoạn đầu không khác với lời Liễu thị nói lắm, sau đó nói một ít chuyện xảy ra sau khi Liễu thị rời đi.
Nàng ta có thể muốn giúp một tay, sự tình nói rất tỉ mỉ, một ít việc nhỏ không đáng kể, cũng đều nhắc tới, làm cho Lục quản sự không khỏi liên tiếp nhìn nàng ta vài lần, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Thiếu nữ này tuổi không quá hai mươi, lại tự mình trải qua sự kiện ngày hôm qua, theo lý mà nói hẳn là chưa tỉnh hồn mới đúng.
Nhưng cảm xúc của nàng ta thật sự quá bình tĩnh, khi kể lại chuyện này lại giống như đang nói đến chuyện xưa của người khác, một chút cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Tô Diệu Chân có cẩn thận hơn nữa, cũng không sánh bằng người phủ tướng quân hôm qua đi tới.
Thậm chí sau khi sự việc xảy ra, La Tử Văn, Cố Trường Nhai bên cạnh Lục Chấp còn rõ ràng hơn nàng ta nhiều, lời nói của nàng ta nghe đến dụng tâm, kì thực cũng không có tác dụng gì.
Tô Diệu Chân nói xong, dường như không dấu vết nhìn mặt Lục quản sự, lại thấy hắn cau chặt hai hàng lông mày, dường như lâm vào trầm tư, nhìn không ra có vì lời nói của mình mà động dung hay không, ghi nhớ nàng ta ở trong lòng.
Trong lòng nàng ta có chút thất vọng, lại rũ mắt xuống, ngăn trở thần sắc trong mắt, giả bộ nhu thuận hiền dịu, lui về bên cạnh Liễu thị.
"Đa tạ Diêu phu nhân, Tô tiểu thư thông báo những tình huống này.”
Nói một lúc lâu, Lục quản sự cũng không nghe được tin tức hữu dụng gì từ đám người Diêu gia.
Hôm qua sau khi xảy ra chuyện, người của tướng quân phủ cũng đã điều tra Diêu Hồng, nhân khẩu Diêu gia đơn giản, xuất thân trong sạch, lúc này dưới tình huống chủ nhân không có ở nhà, cũng không nên mạnh mẽ giữ người, để tránh đánh rắn động cỏ.
Nghĩ đến chỗ này, Lục quản sự chắp tay với mọi người thở dài:
"Sau này nếu trưởng công chúa, tướng quân hồi phủ, ta nhất định sẽ báo những tin tức này cho chủ nhân.”
Liễu thị biết đây là lời tiễn khách, gật gật đầu:
"Vậy ta cũng không quấy rầy nữa, ngày khác nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật, một lần nữa đưa thiếp mời đến nhà thăm viếng, cảm tạ ân cứu mạng của thế tử. Bà suy nghĩ một chút, thêm một câu:
"Nếu có chỗ có thể sử dụng đến chúng ta, cũng thỉnh trưởng công chúa phân phó là được, ta tuyệt đối không chối từ.”
Tướng quân phủ hôm nay đang là lúc rối ren, Lục quản sự cũng tranh thủ thời gian đến gặp gỡ mọi người, nghe lời này, cũng chính là hợp tâm ý, cho tùy tùng bên cạnh cầm lễ vật, lại thần sắc lo lắng nhìn theo Liễu thị xoay người lên xe ——
Đã thấy Diêu Thủ Ninh đi theo bên cạnh Liễu thị đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng giống như chần chờ một lát sau mới hạ quyết tâm, đột nhiên tiến lên một bước.
"Xin hãy giao cái này cho Thế tử.”
Nàng đưa ống trúc vẫn đang ôm chặt trong ngực cho Lục quản sự, lộ ra vẻ mặt đau đớn:
"Nhất định phải tự mình giao cho hắn, để cho hắn nhìn chữ bên trong nha.”
Lão quản sự cho dù kiến thức rộng rãi, tố chất tâm lý cực tốt, cũng bị hành động này của nàng làm cho trở tay không kịp, đang muốn nói chuyện, Diêu Thủ Ninh nghĩ đến chữ viết này huyền diệu, lại có chút hối hận:
"Thế nhưng không phải là tặng, chỉ là tạm thời cho hắn mượn.”
"Thủ Ninh!”
Liễu thị còn chưa lên xe, nghe lời này, cảm thấy có chút có vấn đề.
Xoay người nhìn, nhất thời cảm thấy máu xông đỉnh đầu, hai má đều muốn bốc khói.
Bà vô cùng tức giận, gần như mạnh mẽ đè nén xúc động muốn gầm thét của mình, thở sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Con còn không mau trở về cho ta!”
Diêu Thủ Ninh nghe Liễu thị nói, biết Liễu thị đây là thực sự tức giận, lúc này da đầu cũng có chút tê rần, nhưng vẫn dặn dò lão quản sự:
"Nhớ rõ, phải đích thân giao cho hắn, và mở nó ra để cho hắn nhìn ..."
Bộ chữ này của Liễu Tịnh Chu thần diệu phi phàm, ngay cả giọng nói trên người Tô Diệu Chân cũng bị khắc chế, thế mà người bình thường lại nhìn không ra cửa ngõ trong đó.
Lục Chấp nếu thật sự là bởi vì trúng tà mà hôn mê bất tỉnh, như vậy lúc này chữ của Liễu Tịnh Chu nói không chừng có thể cứu mạng hắn.
“...... Ta, ta nhất định nhớ rõ nhắc nhở thế tử.”
Khóe miệng Lục quản sự co giật, đáp một tiếng.
Liễu thị chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, trên mặt nóng bừng, hận không thể lập tức túm nữ nhi này trở về xe ngựa.
Diêu Thủ Ninh cũng không dám chọc Liễu thị nổi giận nữa, lại lưu luyến không rời nhìn ống trúc đang được ôm trong lòng Lục quản sự, nhéo nhéo ngón tay mình, nhẫn tâm xoay người trở về xe ngựa.
Chuyện cho tới bây giờ, chữ đã được đưa ra ngoài, không còn đường đổi ý nữa.
Chuyện này nàng xử lý không thỏa đáng, nhưng việc cấp bách trước mắt lại không có cơ hội thần không biết quỷ giác đưa tranh chữ đến tay Lục Chấp.
Xa xa Liễu thị mặt đen như đáy nồi, cắn chặt hàm răng, cực lực khống chế lửa giận của mình.
Tô Diệu Chân ở một bên mím môi, dường như đang mỉm cười.
Nhưng Diêu Thủ Ninh lại "nhìn" ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, ý cười này che dấu, cất giấu hai loại ý tứ.
Giống như đã hoài nghi mục đích nàng đưa ra bức tranh chữ của Liễu Tịnh Chu, lại giống như đang châm chọc nàng mặt dày vô sỉ, ý đồ nịnh bợ lấy lòng Lục Chấp.
Đối mặt với anh mắt của Tô Diệu Chân, nàng có chút sợ hãi, lại cảm thấy không phục, nhưng đối mặt với bộ dáng cố làm ra vẻ của Tô Diệu Chân, ngay cả có lời cũng không có chỗ nói, chỉ đành xám xịt trở lại bên cạnh Liễu thị.
Liễu thị tức giận bốc khói, lại dưới sự chứng kiến của Lục quản sự, chỉ có thể áp chế lửa giận, oán hận trừng mắt nhìn nữ nhi một cái:
"Trở về sẽ trị tội con.”
Bà cố gắng nặn ra ý cười, quay đầu lại gật đầu ra hiệu với Lục quản sự, lúc xoay người trên mặt lạnh như băng, cũng không thèm nhìn Diêu Thủ Ninh một cái, hiển nhiên là thật sự tức giận.
Mọi người lần lượt lên xe ngựa, Tô Diệu thật sợ hãi, dường như là đối với tính tình Liễu thị có chút sợ hãi, không nói một câu.
Diêu Thủ Ninh ngồi xuống bên cạnh Liễu thị, bất đắc dĩ thở dài:
"Nương..."
Liễu thị cũng không nói lời nào, chỉ là thân thể nghiêng về phía Tô Diệu Chân, không thèm để ý tới nàng.
"Tại sao người tức giận? Khi chúng ta ở trên xe ngựa, không phải đã nói là muốn tặng bức tranh chữ sao?" Nàng có chút buồn bực khó hiểu:
"Lục thế tử cứu ngài một mạng, thứ này tặng hắn không được sao?”
Chữ rơi vào tay Lục Chấp, vừa có cơ hội cứu hắn, vừa có thể khiến Tô Diệu Chân không thể xuống tay, đối với Diêu Thủ Ninh mà nói là phương thức giải quyết tốt nhất.
Tuy nói phương pháp đơn giản thô bạo, nhưng chỉ cần hữu dụng là được.
Liễu thị nghe nàng nói như vậy, cho rằng nàng chết không hối cải, không khỏi cười lạnh xoay người:
"Con thật sự không hiểu, hay là giả ngu lừa gạt ta mà thôi?”
"Con làm sao có thể lừa gạt nương chứ? "Diêu Thủ Ninh ôm cánh tay Liễu thị, cho dù ngoài mặt nàng đang chuyên chú nói chuyện với Liễu thị, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt Tô Diệu Chân như đâm vào lưng, thấy nàng ta đứng ngồi không yên.
Biểu tỷ muốn hủy tranh, là bởi vì nhìn ra thần dị trong tranh.
Mà mình tặng tranh cho người, rơi vào trong mắt nàng ta, chỉ sợ cũng sẽ sinh lòng hoài nghi.
Da đầu nàng tê dại, nhưng cố gắng bình tĩnh nói:
"Nếu con có sai, ngài nói thẳng ra, con sửa là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.