Chương 42: Hoa Mắt
Hoàn Nhĩ WR
05/09/2022
Nàng ấy lo lắng cho Diêu Thủ Ninh, lại không biết khí lực từ đâu tới, tự mình ngồi dậy.
Thấy muội muội nắm lấy đầu ngón tay của mình, Diêu Uyển Ninh không khỏi vươn tay ra sờ:
"Có phải bị thương ở đâu không?”
"Muội..."
Diêu Thủ Ninh nghĩ đến cơn đau dữ dội này, giống như đau nhói đến linh hồn, sợ là ngón tay đã bị phỏng da tróc thịt.
Nhưng sau khi nàng nghe được Diêu Uyển Ninh nói, theo bản năng mở bàn tay đang áp trước ngực ra, đã thấy năm ngón tay nhỏ nhắn, đầu ngón tay trắng nõn, rõ ràng nửa điểm thương thế cũng không có.
Nàng xoa đầu ngón tay thật mạnh, màu máu dưới da thịt mịn màng bắt đầu hiện lên, cũng không có chút vết thương nào, hiển nhiên đau đớn lúc trước chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Diêu Thủ Ninh nhìn ngón tay mình, sắc mặt kinh nghi.
"Không có..." Làm sao có thể không có chứ? Chẳng lẽ đau đớn lúc trước, cũng chỉ là một loại ảo giác?
Diêu Thủ Ninh chịu đựng cơn sợ hãi trong lòng, lắc đầu, ánh mắt dừng trên mặt nàng ấy.
Đã thấy hai gò má Diêu Uyển Ninh hiện ra vẻ bệnh trạng đỏ bừng, ánh mắt bởi vì quanh năm bệnh nặng, màu sắc hơi nhạt, lúc này tràn ngập lo lắng.
Nhưng đây đều không phải là nguyên nhân khiến Diêu Thủ Ninh nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lúc nãy nàng rõ ràng "nhìn" vào mi tâm Diêu Uyển Ninh lại không biết lúc nào hiện lên một nốt ruồi to cỡ hạt vừng.
Chỉ là bây giờ lại cẩn thận nhìn lại, làn da của nàng ấy tái nhợt, giữa mi tâm sạch sẽ, làm gì có nốt ruồi nào chứ?
Diêu Thủ Ninh nhắm mắt lại, cách mấy hơi thở lại mở mắt ra nhìn Diêu Uyển Ninh——
Mi tâm của nàng ấy cũng không có nốt ruồi nhỏ bằng hạt vừng, lúc trước nàng quả thật bị hoa mắt rồi.
"Không có việc gì."
Diêu Thủ Ninh lắc đầu thật mạnh, thở sâu một hơi:
"Có lẽ tối hôm qua muội không ngủ ngon, bị hoa mắt."
"Bị hoa mắt?"
Diêu Uyển Ninh theo bản năng sờ lên mặt của mình, sau khi nghe nàng nói không có việc gì, trong lòng không khỏi buông lỏng, cười nhẹ giọng hỏi:
"Muội thấy gì trên mặt tỷ à?"
Nếu là chuyện khác, liên quan đến chuyện cổ quái phát sinh trên người nàng gần đây, Diêu Thủ Ninh cũng không dám tùy ý nói lung tung, sợ tỷ tỷ lo lắng.
Thế nhưng chuyện này có liên quan đến Diêu Uyển Ninh, nàng luôn cảm thấy cần phải tỉnh táo.
"Muội dường như ở trên khuôn mặt của tỷ ..."
Diêu Thủ Ninh nói đến đây, kìm nén nỗi sợ hãi lúc trước bị thiêu đốt, lần thứ hai vươn tay chạm vào mi tâm nàng ấy:
"Nhìn thấy ở chỗ này của tỷ tỷ, mọc nốt ruồi.”
Diêu Uyển Ninh đối với nàng hoàn toàn không phòng bị, thấy nàng vươn tay tới cũng không né tránh, mặc cho đầu ngón tay nàng ấn lên mi tâm mình.
Lúc này đầu ngón tay Diêu Thủ Ninh chạm vào nơi xuất hiện nốt ruồi nhỏ, làm nàng thở phào nhẹ nhõm, là cảm giác nóng bỏng lúc trước đã biến mất.
Tuy nói mi tâm Diêu Uyển Ninh vẫn nóng hổi, nhưng lại không nóng giống như lúc trước đến mức có thể làm tay bị thương, chỉ là nóng sốt bình thường mà thôi.
Diêu Thủ Ninh càng cảm thấy kỳ quái, lại chà xát hai cái, chà xát mi tâm Diêu Uyển Ninh phiếm hồng, mới dời ngón tay ra.
Tay nàng vừa rời đi, chính Diêu Uyển Ninh cũng sờ sờ lên nơi nàng vừa xoa nắn hai cái.
Nơi đó bằng phẳng, không sờ được điểm nhô lên.
Ngược lại, nhiệt độ ngón tay của Diêu Thủ Ninh giống như đã được in dấu, xuyên qua mi tâm lưu lại trong đầu nàng.
Đầu nàng ấy vốn vì nhiệt độ cao mà mơ mơ màng màng, bị Diêu Thủ Ninh chạm vào lần này, hình như đều cảm thấy thanh tỉnh một chút.
"Nào có nốt ruồi nhỏ?”
Bạch Ngọc ở một bên cũng tiến lại gần, nhìn hai cái, nói thầm một tiếng:
"Không có nha"
Khóe miệng Diêu Uyển Ninh mỉm cười, nói:
"Có thể là nhìn nhầm rồi.”
"Cũng có lẽ.”
Diêu Thủ Ninh do dự một chút, vẫn nhẹ gật đầu, đáp một câu.
Nàng quả thật có thể là hoa mắt nhìn lầm, Diêu Uyển Ninh tuy rằng bị bệnh đã lâu, khí sắc không tốt lắm, nhưng da thịt trên mặt lại bóng loáng không tì vết, cũng không có nốt ruồi gì.
Chẳng lẽ là hai ngày nay mơ thấy biểu tỷ, thấy mi tâm nàng ta có một nốt ruồi son nhỏ, liền nhìn mọi người đều cảm thấy có nốt ruồi?
Gần đây nàng luôn xuất hiện ảo giác, xem ra thân thể quả thật có vấn đề không nhỏ rồi.
Nhìn lại liều thuốc an thần mà Liễu thị cho nàng uống, chỉ sợ chỉ uống hai thang thôi là không đủ.
Nàng hạ quyết, quyết tâm gần đây phải nghỉ ngơi thật tốt, sợ thân thể xảy ra tật xấu.
Diêu Uyển Ninh xoa mi tâm hai cái, lại cảm thấy đau đầu.
Đầu ngón tay lành lạnh xuyên thấu qua cơ thể, lau đi nhiệt độ Diêu Thủ Ninh xoa nắn lúc trước mang đến, khiến đôi môi nàng ấy trở nên bầm đen.
Hai người không nói chuyện nốt ruồi này nữa, nàng ấy ngược lại hỏi về sự hỗn loạn xảy ra trên đường lớn Hồi Thăng hôm nay:
"Nghe nói xảy ra nhân mạng?"
"Vâng.”
Diêu Thủ Ninh đáp một câu, tạm thời đè xuống thấp thỏm trong lòng mình, nói đến chuyện xảy ra hôm nay.
Nàng kể chuyện Liễu thị đi tìm Tôn thần y gây sự, kết quả khiến cho đám người vây xem, lại có con ngựa mất khống chế, khiến cho chuyện xe ngựa đụng vào đám người đại khái nói một lần.
Nhắc tới có người bị kích thích phát bệnh bệnh tâm thần, bắt đầu cầm đao chém người, không chỉ có Diêu Uyển Ninh, mà ngay cả Thanh Nguyên, Bạch Ngọc cũng nghe được mà trợn to mắt, không dám phát ra âm thanh.
Sau đó lại nói có quý nhân tương trợ, Liễu thị biến nguy thành an, trái tim căng thẳng của Diêu Uyển Ninh lúc này mới buông lỏng ra một chút, trái tim "bịch bịch" nhảy loạn, bờ môi phiếm xanh, run giọng hỏi:
"Vậy nương có bị thương hay không?”
Thân thể nàng ấy yếu ớt, cảm xúc từ trước đến nay nội liễm, rất ít thời khắc sốt ruột như vậy.
Lúc này sốt ruột, cảm thấy thở đều thập phần gian nan, giống như cá rời nước lên bờ, há to miệng, cố gắng hô hấp.
Diêu Thủ Ninh cũng không nhấc lên hứng thú của nàng ấy, sợ làm nàng ấy sốt ruột xảy ra vấn đề, nghe lời này, liền vội vàng nói:
"Không bị thương, may mà thế tử cứu kịp thời.”
Nàng dừng một chút, lại nói tiếp:
"Tỷ đoán xem người ngồi trên con ngựa điên kia là ai?”
Diêu Uyển Ninh vừa nghe Liễu thị không sao, trái tim mới chậm rãi thả về chỗ cũ, cảm thấy hơi thở của mình đã chậm đi một chút, nghe nàng hỏi như vậy, tâm niệm vừa chuyển, nhất thời liền nói: "
"Diệu Chân?”
"Làm sao tỷ biết?"
Lần này đến phiên Diêu Thủ Ninh giật mình.
Diêu Uyển Ninh hít thở từng ngụm, bình ổn cảm xúc, mới mở miệng giải thích cho muội muội nghe:
"Ngày thường muội ít khi xuất môn, bằng hữu kết giao bất quá cũng chỉ là nữ tử quan gia hàng xóm láng giềng.”
Bằng hữu tốt nhất, chính là đại tẩu tương lai còn chưa qua cửa Ôn Hiến Dung mà thôi.
Nếu Diêu Thủ Ninh đã nhắc tới xe ngựa từ ngoài thành mà đến, nhất định không phải người địa phương, nàng đương nhiên loại trừ những người mà mà nàng đã từng quen biết trước kia ra.
Nếu nàng đặc biệt nói đến người trong xe, còn để cho mình đoán, nhất định là quen biết.
Diêu Hồng năm xưa đều mất hết thân nhân, quê hương dù có thân thích cũng không thân cận.
Liễu thị bên này, ngoại trừ một ngoại tổ phụ Liễu Tịnh Chu ở Nam Chiêu xa xôi ra, còn có một tiểu Liễu thị hiện giờ đang ở Giang Ninh.
Nửa năm trước bà ấy viết thư, nói muốn đưa một đôi nữ nhi vào Thần Đô, mấy ngày trước Liễu thị còn cố ý nhắc tới.
"Kết hợp với suy đoán trên, cho nên ttỷ đoán là tỷ đệ Diệu Chân.”
Diêu Thủ Ninh nhìn tỷ tỷ, trợn mắt há hốc mồm.
Ngày thường Diêu Uyển Ninh nói không nhiều, an tĩnh tĩnh lặng, đại đa số thời gian đều là bị bệnh, lại không ngờ tâm tư lại tinh tế như vậy.
Chỉ từ mấy câu nói của nàng, liền có thể đoán sự tình đúng đến tám chín phần.
"Tỷ tỷ thật sự quá lợi hại.”
Nàng thật lòng thở dài một câu, khuôn mặt Diêu Uyển Ninh thoáng cái liền hơi đỏ lên, giống như được nàng khen ngợi nên có chút thẹn thùng:
"Cũng là phỏng đoán, cộng thêm hiểu biết của tỷ đối với muội."
Diêu Uyển Ninh nói xong lời này, Thanh Nguyên liền cười nói:
"Đó cũng là đại tiểu thư thông minh, chứ nô tỳ đoán không ra.”
Bạch Ngọc cũng đáp một tiếng, mấy người ngươi một lời ta một câu, trong phòng ngược lại náo nhiệt hẳn lên.
Thấy muội muội nắm lấy đầu ngón tay của mình, Diêu Uyển Ninh không khỏi vươn tay ra sờ:
"Có phải bị thương ở đâu không?”
"Muội..."
Diêu Thủ Ninh nghĩ đến cơn đau dữ dội này, giống như đau nhói đến linh hồn, sợ là ngón tay đã bị phỏng da tróc thịt.
Nhưng sau khi nàng nghe được Diêu Uyển Ninh nói, theo bản năng mở bàn tay đang áp trước ngực ra, đã thấy năm ngón tay nhỏ nhắn, đầu ngón tay trắng nõn, rõ ràng nửa điểm thương thế cũng không có.
Nàng xoa đầu ngón tay thật mạnh, màu máu dưới da thịt mịn màng bắt đầu hiện lên, cũng không có chút vết thương nào, hiển nhiên đau đớn lúc trước chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Diêu Thủ Ninh nhìn ngón tay mình, sắc mặt kinh nghi.
"Không có..." Làm sao có thể không có chứ? Chẳng lẽ đau đớn lúc trước, cũng chỉ là một loại ảo giác?
Diêu Thủ Ninh chịu đựng cơn sợ hãi trong lòng, lắc đầu, ánh mắt dừng trên mặt nàng ấy.
Đã thấy hai gò má Diêu Uyển Ninh hiện ra vẻ bệnh trạng đỏ bừng, ánh mắt bởi vì quanh năm bệnh nặng, màu sắc hơi nhạt, lúc này tràn ngập lo lắng.
Nhưng đây đều không phải là nguyên nhân khiến Diêu Thủ Ninh nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lúc nãy nàng rõ ràng "nhìn" vào mi tâm Diêu Uyển Ninh lại không biết lúc nào hiện lên một nốt ruồi to cỡ hạt vừng.
Chỉ là bây giờ lại cẩn thận nhìn lại, làn da của nàng ấy tái nhợt, giữa mi tâm sạch sẽ, làm gì có nốt ruồi nào chứ?
Diêu Thủ Ninh nhắm mắt lại, cách mấy hơi thở lại mở mắt ra nhìn Diêu Uyển Ninh——
Mi tâm của nàng ấy cũng không có nốt ruồi nhỏ bằng hạt vừng, lúc trước nàng quả thật bị hoa mắt rồi.
"Không có việc gì."
Diêu Thủ Ninh lắc đầu thật mạnh, thở sâu một hơi:
"Có lẽ tối hôm qua muội không ngủ ngon, bị hoa mắt."
"Bị hoa mắt?"
Diêu Uyển Ninh theo bản năng sờ lên mặt của mình, sau khi nghe nàng nói không có việc gì, trong lòng không khỏi buông lỏng, cười nhẹ giọng hỏi:
"Muội thấy gì trên mặt tỷ à?"
Nếu là chuyện khác, liên quan đến chuyện cổ quái phát sinh trên người nàng gần đây, Diêu Thủ Ninh cũng không dám tùy ý nói lung tung, sợ tỷ tỷ lo lắng.
Thế nhưng chuyện này có liên quan đến Diêu Uyển Ninh, nàng luôn cảm thấy cần phải tỉnh táo.
"Muội dường như ở trên khuôn mặt của tỷ ..."
Diêu Thủ Ninh nói đến đây, kìm nén nỗi sợ hãi lúc trước bị thiêu đốt, lần thứ hai vươn tay chạm vào mi tâm nàng ấy:
"Nhìn thấy ở chỗ này của tỷ tỷ, mọc nốt ruồi.”
Diêu Uyển Ninh đối với nàng hoàn toàn không phòng bị, thấy nàng vươn tay tới cũng không né tránh, mặc cho đầu ngón tay nàng ấn lên mi tâm mình.
Lúc này đầu ngón tay Diêu Thủ Ninh chạm vào nơi xuất hiện nốt ruồi nhỏ, làm nàng thở phào nhẹ nhõm, là cảm giác nóng bỏng lúc trước đã biến mất.
Tuy nói mi tâm Diêu Uyển Ninh vẫn nóng hổi, nhưng lại không nóng giống như lúc trước đến mức có thể làm tay bị thương, chỉ là nóng sốt bình thường mà thôi.
Diêu Thủ Ninh càng cảm thấy kỳ quái, lại chà xát hai cái, chà xát mi tâm Diêu Uyển Ninh phiếm hồng, mới dời ngón tay ra.
Tay nàng vừa rời đi, chính Diêu Uyển Ninh cũng sờ sờ lên nơi nàng vừa xoa nắn hai cái.
Nơi đó bằng phẳng, không sờ được điểm nhô lên.
Ngược lại, nhiệt độ ngón tay của Diêu Thủ Ninh giống như đã được in dấu, xuyên qua mi tâm lưu lại trong đầu nàng.
Đầu nàng ấy vốn vì nhiệt độ cao mà mơ mơ màng màng, bị Diêu Thủ Ninh chạm vào lần này, hình như đều cảm thấy thanh tỉnh một chút.
"Nào có nốt ruồi nhỏ?”
Bạch Ngọc ở một bên cũng tiến lại gần, nhìn hai cái, nói thầm một tiếng:
"Không có nha"
Khóe miệng Diêu Uyển Ninh mỉm cười, nói:
"Có thể là nhìn nhầm rồi.”
"Cũng có lẽ.”
Diêu Thủ Ninh do dự một chút, vẫn nhẹ gật đầu, đáp một câu.
Nàng quả thật có thể là hoa mắt nhìn lầm, Diêu Uyển Ninh tuy rằng bị bệnh đã lâu, khí sắc không tốt lắm, nhưng da thịt trên mặt lại bóng loáng không tì vết, cũng không có nốt ruồi gì.
Chẳng lẽ là hai ngày nay mơ thấy biểu tỷ, thấy mi tâm nàng ta có một nốt ruồi son nhỏ, liền nhìn mọi người đều cảm thấy có nốt ruồi?
Gần đây nàng luôn xuất hiện ảo giác, xem ra thân thể quả thật có vấn đề không nhỏ rồi.
Nhìn lại liều thuốc an thần mà Liễu thị cho nàng uống, chỉ sợ chỉ uống hai thang thôi là không đủ.
Nàng hạ quyết, quyết tâm gần đây phải nghỉ ngơi thật tốt, sợ thân thể xảy ra tật xấu.
Diêu Uyển Ninh xoa mi tâm hai cái, lại cảm thấy đau đầu.
Đầu ngón tay lành lạnh xuyên thấu qua cơ thể, lau đi nhiệt độ Diêu Thủ Ninh xoa nắn lúc trước mang đến, khiến đôi môi nàng ấy trở nên bầm đen.
Hai người không nói chuyện nốt ruồi này nữa, nàng ấy ngược lại hỏi về sự hỗn loạn xảy ra trên đường lớn Hồi Thăng hôm nay:
"Nghe nói xảy ra nhân mạng?"
"Vâng.”
Diêu Thủ Ninh đáp một câu, tạm thời đè xuống thấp thỏm trong lòng mình, nói đến chuyện xảy ra hôm nay.
Nàng kể chuyện Liễu thị đi tìm Tôn thần y gây sự, kết quả khiến cho đám người vây xem, lại có con ngựa mất khống chế, khiến cho chuyện xe ngựa đụng vào đám người đại khái nói một lần.
Nhắc tới có người bị kích thích phát bệnh bệnh tâm thần, bắt đầu cầm đao chém người, không chỉ có Diêu Uyển Ninh, mà ngay cả Thanh Nguyên, Bạch Ngọc cũng nghe được mà trợn to mắt, không dám phát ra âm thanh.
Sau đó lại nói có quý nhân tương trợ, Liễu thị biến nguy thành an, trái tim căng thẳng của Diêu Uyển Ninh lúc này mới buông lỏng ra một chút, trái tim "bịch bịch" nhảy loạn, bờ môi phiếm xanh, run giọng hỏi:
"Vậy nương có bị thương hay không?”
Thân thể nàng ấy yếu ớt, cảm xúc từ trước đến nay nội liễm, rất ít thời khắc sốt ruột như vậy.
Lúc này sốt ruột, cảm thấy thở đều thập phần gian nan, giống như cá rời nước lên bờ, há to miệng, cố gắng hô hấp.
Diêu Thủ Ninh cũng không nhấc lên hứng thú của nàng ấy, sợ làm nàng ấy sốt ruột xảy ra vấn đề, nghe lời này, liền vội vàng nói:
"Không bị thương, may mà thế tử cứu kịp thời.”
Nàng dừng một chút, lại nói tiếp:
"Tỷ đoán xem người ngồi trên con ngựa điên kia là ai?”
Diêu Uyển Ninh vừa nghe Liễu thị không sao, trái tim mới chậm rãi thả về chỗ cũ, cảm thấy hơi thở của mình đã chậm đi một chút, nghe nàng hỏi như vậy, tâm niệm vừa chuyển, nhất thời liền nói: "
"Diệu Chân?”
"Làm sao tỷ biết?"
Lần này đến phiên Diêu Thủ Ninh giật mình.
Diêu Uyển Ninh hít thở từng ngụm, bình ổn cảm xúc, mới mở miệng giải thích cho muội muội nghe:
"Ngày thường muội ít khi xuất môn, bằng hữu kết giao bất quá cũng chỉ là nữ tử quan gia hàng xóm láng giềng.”
Bằng hữu tốt nhất, chính là đại tẩu tương lai còn chưa qua cửa Ôn Hiến Dung mà thôi.
Nếu Diêu Thủ Ninh đã nhắc tới xe ngựa từ ngoài thành mà đến, nhất định không phải người địa phương, nàng đương nhiên loại trừ những người mà mà nàng đã từng quen biết trước kia ra.
Nếu nàng đặc biệt nói đến người trong xe, còn để cho mình đoán, nhất định là quen biết.
Diêu Hồng năm xưa đều mất hết thân nhân, quê hương dù có thân thích cũng không thân cận.
Liễu thị bên này, ngoại trừ một ngoại tổ phụ Liễu Tịnh Chu ở Nam Chiêu xa xôi ra, còn có một tiểu Liễu thị hiện giờ đang ở Giang Ninh.
Nửa năm trước bà ấy viết thư, nói muốn đưa một đôi nữ nhi vào Thần Đô, mấy ngày trước Liễu thị còn cố ý nhắc tới.
"Kết hợp với suy đoán trên, cho nên ttỷ đoán là tỷ đệ Diệu Chân.”
Diêu Thủ Ninh nhìn tỷ tỷ, trợn mắt há hốc mồm.
Ngày thường Diêu Uyển Ninh nói không nhiều, an tĩnh tĩnh lặng, đại đa số thời gian đều là bị bệnh, lại không ngờ tâm tư lại tinh tế như vậy.
Chỉ từ mấy câu nói của nàng, liền có thể đoán sự tình đúng đến tám chín phần.
"Tỷ tỷ thật sự quá lợi hại.”
Nàng thật lòng thở dài một câu, khuôn mặt Diêu Uyển Ninh thoáng cái liền hơi đỏ lên, giống như được nàng khen ngợi nên có chút thẹn thùng:
"Cũng là phỏng đoán, cộng thêm hiểu biết của tỷ đối với muội."
Diêu Uyển Ninh nói xong lời này, Thanh Nguyên liền cười nói:
"Đó cũng là đại tiểu thư thông minh, chứ nô tỳ đoán không ra.”
Bạch Ngọc cũng đáp một tiếng, mấy người ngươi một lời ta một câu, trong phòng ngược lại náo nhiệt hẳn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.