Chương 12: Khéo Léo Hỏi Thăm
Hoàn Nhĩ WR
08/06/2022
"Hy vọng cơn mưa này nhanh chóng dừng lại."
Diêu Thủ Ninh chà chà hai chân đóng băng đến cứng đờ đau đớn, nhìn màn trời âm thầm thở dài một câu.
Mỗi năm đến thời điểm mùa đông, chính là ngày Diêu Uyển Ninh chịu khổ.
Cơ thể nàng ấy yếu ớt dễ bị nhiễm lạnh, vừa đến mùa đông là gần như hiếm khi có thể rời khỏi phòng.
Đông Quỳ mở ô ra, nàng chui vào, chủ tớ hai người một đường giẫm lên nước mưa chạy tới phòng Diêu Uyển Ninh.
Cũng may Diêu gia chỉ là một tòa tiểu viện tam tiến, nơi ở cũng không phải rất lớn.
Thế nhưng Thần Đô tấc đất tấc vàng, Diêu Hồng ở trong Thần Đô chỉ là một chỉ huy sứ chính lục phẩm, mấy chục năm gần đây, tài chính triều đình rất căng thẳng, bổng lộc của ông cũng không cao, lại phải nuôi một đại gia đình, may mắn ngẫu nhiên còn có người dưới hiếu kính, mới miễn cưỡng vượt qua.
Cho nên tiểu viện ở Thần Đô này, lúc trước cũng là dựa vào tiền để dành nhiều năm của hai vợ chồng cộng thêm một phần tiền hồi môn Liễu thị mới mua được.
Thân thể Diêu Uyển Ninh yếu ớt, gian phòng ở phía đông nam là có ánh sáng tốt nhất. Lúc Diêu Thủ Ninh đi tới, nàng đang nằm trong phòng, không có đứng dậy.
Liễu thị thương yêu nữ nhi thân thể không khỏe, bởi vậy đặc biệt an bài hai nha đầu thiếp thân hầu hạ nàng, một tên là Thanh Nguyên, một tên là Bạch Ngọc.
Đều là những cô nương có tính cách nội liễm, chăm sóc thập phần tỉ mỉ.
"Tỷ tỷ——"
Người Diêu Thủ Ninh còn ở dưới hành lang, giọng nói đã truyền vào trong phòng.
Một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh ngọc, khuôn mặt thanh tú nghe thấy tiếng nói đi ra, mang theo mùi thuốc đắng, thấy được Diêu Thủ Ninh, không khỏi vui mừng gọi một tiếng:
"Nhị cô nương tỉnh rồi."
Diêu Thủ Ninh gật đầu, đáp một tiếng.
Tuổi tác của nàng không lớn, tính cách cũng hoạt bát, lại thường xuyên đến chỗ Diêu Uyển Ninh, cho nên cũng đều quen thuộc với Thanh Nguyên, Bạch Ngọc.
Nếu là bình thường, còn sẽ thuận miệng tán gẫu thêm vài câu.
Nhưng lúc này trong lòng nàng lo lắng cho Diêu Uyển Ninh, liền không còn tâm tư khác, hỏi một câu:
"Tỷ ta khá hơn chút nào không?"
Bạch Ngọc vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu:
"Tối hôm qua bắt đầu không ngủ được, sau khi uống canh an thần, mới miễn cưỡng nằm xuống, nhưng cả đêm đều đổ mồ hôi lạnh, Thanh Nguyên không dám nhắm mắt luôn."
Trong lúc nói chuyện, Diêu Thủ Ninh đã cất bước đi vào.
Bởi vì quanh năm uống thuốc, trong phòng Diêu Uyển Ninh giống như quanh quẩn một mùi đắng.
Đông Quỳ thu lại chiếc ô đang nhỏ nước, đặt ở một bên mái hiên.
Trong phòng đã sớm đốt một chậu than, nhưng hơi nóng kia lại giống như không xua tan được hàn khí trong phòng.
Mấy người đi vào nội thất, liền nhìn thấy thiếu nữ mảnh mai đang dựa vào đầu giường thở dốc.
Bởi vì mấy ngày gần đây trời mưa, cửa sổ đã hạ xuống, trong phòng không thông gió, mùi thuốc kia càng thêm gay mũi.
Diêu Uyển Ninh dựa vào nửa cái đệm, một tay cầm khăn, há miệng giống như con cá rời khỏi nước.
Đầu giường của cô đặt một cái bàn con tròn, phía trên đặt một bát thuốc đang bốc lên hơi nóng.
Thấy Diêu Thủ Ninh vui vẻ đi vào, nàng lại nhẹ nhàng thở ra, lại có chút vui vẻ.
"Khi nãy nương mới truyền tin qua, nói muội tỉnh rồi, bảo tỷ đừng lo lắng."
Khi nàng nói chuyện có chút ồm ồm, giống như mũi bị nghẹt, không được thông:
"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến chỗ tỷ làm gì?"
Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, da thịt có cảm giác xám xịt quanh năm không nhìn thấy ánh sáng.
Tóc nàng ướt đẫm mồ hôi, từng sợi từng sợi tóc dán sát vào da đầu, nửa trên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu cam, nửa người dưới được chăn dày bọc chặt.
Lúc nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, giống như là có chút run rẩy, không đủ hơi.
Diêu Thủ Ninh vừa nhìn nàng ấy như vậy, thì không khỏi có chút lo lắng:
"Bạch Ngọc nói tỷ không ngủ ngon, có phải bị muội dọa hay không?"
Nàng cởi áo choàng ngồi xuống, Đông Quỳ đối với chuyện này cũng không xa lạ, thấy Bạch Ngọc không giúp được, liền vô cùng cơ trí dời ghế, đặt ở bên cạnh giường.
"Không có chuyện gì, đều là bệnh cũ. "
Diêu Uyển Ninh lắc đầu, vừa thấy muội muội ngồi xuống, không khỏi quay mặt sang một bên, cầm khăn che miệng mũi:
"Muội không được qua đây, tỷ sợ lây bệnh cho muội."
"Nào có dễ dàng như vậy?"
Diêu Thủ Ninh đối với lời nói của nàng không cho là đúng, sau khi ngồi xuống vươn tay sờ lên một bàn tay khác đang đặt ở trước bụng nàng.
Bàn tay lạnh như băng kia, giống như là nửa điểm nhiệt độ cũng không có.
"Sao lại lạnh thế này."
Diêu Uyển Ninh ngửa đầu, dùng sức hít mũi hai cái, nói:
"Bệnh cũ mà thôi."
Thân thể của nàng bất kể như thế nào cũng không ủ nóng được.
Thời điểm Diêu Thủ Ninh cầm tay của nàng, lòng bàn tay mềm mại, phảng phất như không có xương, lại vô cùng ấm áp, nhiệt độ truyền qua thoải mái hơn lò sưởi một chút.
"Xem bộ dáng là khỏe thật rồi." Diêu Uyển Ninh một tay cầm khăn che môi, một mặt tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Diêu Thủ Ninh.
Thấy hai gò má nàng lộ ra ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, không thấy nửa phần uể oải, không khỏi vui vẻ thay muội muội, lại có chút hâm mộ thể chất từ nhỏ không bệnh không tai của nàng.
"Thuốc của Tôn thần y đã uống chưa?"
Diêu Thủ Ninh nắm chặt tay Diêu Uyển Ninh, liền cảm thấy trên người nàng truyền tới một cỗ hàn ý kinh người, thuận theo bàn tay hai người nắm chặt truyền vào thân thể nàng.
Da gà dựng lên, nàng theo bản năng xoay cổ, giảm bớt cỗ hàn khí này.
"Hôm qua đã uống qua rồi." Diêu Uyển Ninh phát giác được động tác của nàng, bất động thanh sắc mượn thời cơ bưng thuốc, rút tay về:
"Cái này cũng đã uống hai lần rồi."
Cùng lúc nói chuyện, nàng bưng chén thuốc còn đang bốc hơi nóng nâng lên lòng bàn tay, dừng một lát, tiếp theo liền đưa đến bên miệng.
"Xem ra Tôn thần y này cũng không linh nghiệm như lời đồn." Diêu Thủ Ninh thấy nàng bưng chén thuốc, từng ngụm từng ngụm uống nước thuốc kia, không khỏi có chút đau lòng:
"Nếu mấy thang thuốc này uống vẫn không thấy tốt, chỉ sợ thật giống như mẫu thân nói, Tôn thần y này chỉ là có hư danh."
Nàng nhíu mày, nhận mứt quả trong tay Bạch Ngọc, đưa đến trước mặt Diêu Uyển Ninh, muốn dỗ dành tỷ ấy vui vẻ:
"Đến lúc đó nương nói, tìm người đập sạp của hắn ta, xem sau này hắn ta lừa gạt như thế nào!"
Diêu Uyển Ninh uống thuốc, nghe muội muội nói lời này, bị nàng chọc cười, nhất thời không phát hiện bị sặc thuốc, nhất thời ho ra tiếng.
Cứ như vậy, ngược lại khiến Diêu Thủ Ninh hoảng sợ, vội vàng xoa ngực vuốt lưng cho nàng.
Sau một lúc lâu, Diêu Uyển Ninh mới bình tĩnh lại, được muội muội ôm vào lòng thở dốc.
"Đều là bệnh cũ, muốn trị cũng không phải chuyện ba ngày hai bữa."
Đối với chuyện khám bệnh, nàng so với Liễu thị rộng lượng hơn một chút.
Có lẽ là bệnh lâu rồi, cũng gặp qua không ít người lừa gạt, đối với Diêu Uyển Ninh mà nói, Tôn Thần y có lẽ cũng chỉ là một trong những lang băm bất hạnh gặp phải trong đời nàng mà thôi.
Chỉ là nhìn Liễu thị kích động vội vàng chuẩn bị lễ vật, lại ngóng trông ngày Tôn thần y vào Thần Đô, nàng không muốn đi dội nước lạnh vào mẫu thân.
Diêu Uyển Ninh không muốn nói nhiều về chuyện này, uống hai ngụm nước, nhuận hầu, bất động thanh sắc dời đi chủ đề:
"Đúng rồi, muội tới tìm ta có chuyện gì không?"
Diêu Uyển Ninh vừa nói ra lời này, khiến Diêu Thủ Ninh lắp bắp kinh hãi.
Nàng không nghĩ tới tỷ tỷ lúc bình thường thân thể không tốt, lực quan sát lại hơn xa người khác.
Từ nhỏ cùng nàng lớn lên, Đông Quỳ hầu hạ bên người nàng cũng không nhìn ra mục đích của nàng, vì nàng chỉ là qua thăm tỷ tỷ, Diêu Uyển Ninh lại liếc mắt một cái liền nhìn ra mình tới tìm nàng ấy là có việc.
"Cũng không có gì."
Ý niệm trong lòng nàng nhanh chóng xoay chuyển một vòng, đã nghĩ đến câu trả lời:
"Hôm qua trên xe ngựa, nương không phải nhắc tới di mẫu muốn đưa biểu tỷ, biểu đệ đến nhà ta sao?" Nàng nửa thật nửa giả nói:
"Muội chính là có chút tò mò, nương có nói qua với tỷ hay không, dì cùng biểu tỷ trông như thế nào?"
Diêu Thủ Ninh chà chà hai chân đóng băng đến cứng đờ đau đớn, nhìn màn trời âm thầm thở dài một câu.
Mỗi năm đến thời điểm mùa đông, chính là ngày Diêu Uyển Ninh chịu khổ.
Cơ thể nàng ấy yếu ớt dễ bị nhiễm lạnh, vừa đến mùa đông là gần như hiếm khi có thể rời khỏi phòng.
Đông Quỳ mở ô ra, nàng chui vào, chủ tớ hai người một đường giẫm lên nước mưa chạy tới phòng Diêu Uyển Ninh.
Cũng may Diêu gia chỉ là một tòa tiểu viện tam tiến, nơi ở cũng không phải rất lớn.
Thế nhưng Thần Đô tấc đất tấc vàng, Diêu Hồng ở trong Thần Đô chỉ là một chỉ huy sứ chính lục phẩm, mấy chục năm gần đây, tài chính triều đình rất căng thẳng, bổng lộc của ông cũng không cao, lại phải nuôi một đại gia đình, may mắn ngẫu nhiên còn có người dưới hiếu kính, mới miễn cưỡng vượt qua.
Cho nên tiểu viện ở Thần Đô này, lúc trước cũng là dựa vào tiền để dành nhiều năm của hai vợ chồng cộng thêm một phần tiền hồi môn Liễu thị mới mua được.
Thân thể Diêu Uyển Ninh yếu ớt, gian phòng ở phía đông nam là có ánh sáng tốt nhất. Lúc Diêu Thủ Ninh đi tới, nàng đang nằm trong phòng, không có đứng dậy.
Liễu thị thương yêu nữ nhi thân thể không khỏe, bởi vậy đặc biệt an bài hai nha đầu thiếp thân hầu hạ nàng, một tên là Thanh Nguyên, một tên là Bạch Ngọc.
Đều là những cô nương có tính cách nội liễm, chăm sóc thập phần tỉ mỉ.
"Tỷ tỷ——"
Người Diêu Thủ Ninh còn ở dưới hành lang, giọng nói đã truyền vào trong phòng.
Một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh ngọc, khuôn mặt thanh tú nghe thấy tiếng nói đi ra, mang theo mùi thuốc đắng, thấy được Diêu Thủ Ninh, không khỏi vui mừng gọi một tiếng:
"Nhị cô nương tỉnh rồi."
Diêu Thủ Ninh gật đầu, đáp một tiếng.
Tuổi tác của nàng không lớn, tính cách cũng hoạt bát, lại thường xuyên đến chỗ Diêu Uyển Ninh, cho nên cũng đều quen thuộc với Thanh Nguyên, Bạch Ngọc.
Nếu là bình thường, còn sẽ thuận miệng tán gẫu thêm vài câu.
Nhưng lúc này trong lòng nàng lo lắng cho Diêu Uyển Ninh, liền không còn tâm tư khác, hỏi một câu:
"Tỷ ta khá hơn chút nào không?"
Bạch Ngọc vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu:
"Tối hôm qua bắt đầu không ngủ được, sau khi uống canh an thần, mới miễn cưỡng nằm xuống, nhưng cả đêm đều đổ mồ hôi lạnh, Thanh Nguyên không dám nhắm mắt luôn."
Trong lúc nói chuyện, Diêu Thủ Ninh đã cất bước đi vào.
Bởi vì quanh năm uống thuốc, trong phòng Diêu Uyển Ninh giống như quanh quẩn một mùi đắng.
Đông Quỳ thu lại chiếc ô đang nhỏ nước, đặt ở một bên mái hiên.
Trong phòng đã sớm đốt một chậu than, nhưng hơi nóng kia lại giống như không xua tan được hàn khí trong phòng.
Mấy người đi vào nội thất, liền nhìn thấy thiếu nữ mảnh mai đang dựa vào đầu giường thở dốc.
Bởi vì mấy ngày gần đây trời mưa, cửa sổ đã hạ xuống, trong phòng không thông gió, mùi thuốc kia càng thêm gay mũi.
Diêu Uyển Ninh dựa vào nửa cái đệm, một tay cầm khăn, há miệng giống như con cá rời khỏi nước.
Đầu giường của cô đặt một cái bàn con tròn, phía trên đặt một bát thuốc đang bốc lên hơi nóng.
Thấy Diêu Thủ Ninh vui vẻ đi vào, nàng lại nhẹ nhàng thở ra, lại có chút vui vẻ.
"Khi nãy nương mới truyền tin qua, nói muội tỉnh rồi, bảo tỷ đừng lo lắng."
Khi nàng nói chuyện có chút ồm ồm, giống như mũi bị nghẹt, không được thông:
"Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến chỗ tỷ làm gì?"
Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, da thịt có cảm giác xám xịt quanh năm không nhìn thấy ánh sáng.
Tóc nàng ướt đẫm mồ hôi, từng sợi từng sợi tóc dán sát vào da đầu, nửa trên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu cam, nửa người dưới được chăn dày bọc chặt.
Lúc nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, giống như là có chút run rẩy, không đủ hơi.
Diêu Thủ Ninh vừa nhìn nàng ấy như vậy, thì không khỏi có chút lo lắng:
"Bạch Ngọc nói tỷ không ngủ ngon, có phải bị muội dọa hay không?"
Nàng cởi áo choàng ngồi xuống, Đông Quỳ đối với chuyện này cũng không xa lạ, thấy Bạch Ngọc không giúp được, liền vô cùng cơ trí dời ghế, đặt ở bên cạnh giường.
"Không có chuyện gì, đều là bệnh cũ. "
Diêu Uyển Ninh lắc đầu, vừa thấy muội muội ngồi xuống, không khỏi quay mặt sang một bên, cầm khăn che miệng mũi:
"Muội không được qua đây, tỷ sợ lây bệnh cho muội."
"Nào có dễ dàng như vậy?"
Diêu Thủ Ninh đối với lời nói của nàng không cho là đúng, sau khi ngồi xuống vươn tay sờ lên một bàn tay khác đang đặt ở trước bụng nàng.
Bàn tay lạnh như băng kia, giống như là nửa điểm nhiệt độ cũng không có.
"Sao lại lạnh thế này."
Diêu Uyển Ninh ngửa đầu, dùng sức hít mũi hai cái, nói:
"Bệnh cũ mà thôi."
Thân thể của nàng bất kể như thế nào cũng không ủ nóng được.
Thời điểm Diêu Thủ Ninh cầm tay của nàng, lòng bàn tay mềm mại, phảng phất như không có xương, lại vô cùng ấm áp, nhiệt độ truyền qua thoải mái hơn lò sưởi một chút.
"Xem bộ dáng là khỏe thật rồi." Diêu Uyển Ninh một tay cầm khăn che môi, một mặt tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Diêu Thủ Ninh.
Thấy hai gò má nàng lộ ra ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, không thấy nửa phần uể oải, không khỏi vui vẻ thay muội muội, lại có chút hâm mộ thể chất từ nhỏ không bệnh không tai của nàng.
"Thuốc của Tôn thần y đã uống chưa?"
Diêu Thủ Ninh nắm chặt tay Diêu Uyển Ninh, liền cảm thấy trên người nàng truyền tới một cỗ hàn ý kinh người, thuận theo bàn tay hai người nắm chặt truyền vào thân thể nàng.
Da gà dựng lên, nàng theo bản năng xoay cổ, giảm bớt cỗ hàn khí này.
"Hôm qua đã uống qua rồi." Diêu Uyển Ninh phát giác được động tác của nàng, bất động thanh sắc mượn thời cơ bưng thuốc, rút tay về:
"Cái này cũng đã uống hai lần rồi."
Cùng lúc nói chuyện, nàng bưng chén thuốc còn đang bốc hơi nóng nâng lên lòng bàn tay, dừng một lát, tiếp theo liền đưa đến bên miệng.
"Xem ra Tôn thần y này cũng không linh nghiệm như lời đồn." Diêu Thủ Ninh thấy nàng bưng chén thuốc, từng ngụm từng ngụm uống nước thuốc kia, không khỏi có chút đau lòng:
"Nếu mấy thang thuốc này uống vẫn không thấy tốt, chỉ sợ thật giống như mẫu thân nói, Tôn thần y này chỉ là có hư danh."
Nàng nhíu mày, nhận mứt quả trong tay Bạch Ngọc, đưa đến trước mặt Diêu Uyển Ninh, muốn dỗ dành tỷ ấy vui vẻ:
"Đến lúc đó nương nói, tìm người đập sạp của hắn ta, xem sau này hắn ta lừa gạt như thế nào!"
Diêu Uyển Ninh uống thuốc, nghe muội muội nói lời này, bị nàng chọc cười, nhất thời không phát hiện bị sặc thuốc, nhất thời ho ra tiếng.
Cứ như vậy, ngược lại khiến Diêu Thủ Ninh hoảng sợ, vội vàng xoa ngực vuốt lưng cho nàng.
Sau một lúc lâu, Diêu Uyển Ninh mới bình tĩnh lại, được muội muội ôm vào lòng thở dốc.
"Đều là bệnh cũ, muốn trị cũng không phải chuyện ba ngày hai bữa."
Đối với chuyện khám bệnh, nàng so với Liễu thị rộng lượng hơn một chút.
Có lẽ là bệnh lâu rồi, cũng gặp qua không ít người lừa gạt, đối với Diêu Uyển Ninh mà nói, Tôn Thần y có lẽ cũng chỉ là một trong những lang băm bất hạnh gặp phải trong đời nàng mà thôi.
Chỉ là nhìn Liễu thị kích động vội vàng chuẩn bị lễ vật, lại ngóng trông ngày Tôn thần y vào Thần Đô, nàng không muốn đi dội nước lạnh vào mẫu thân.
Diêu Uyển Ninh không muốn nói nhiều về chuyện này, uống hai ngụm nước, nhuận hầu, bất động thanh sắc dời đi chủ đề:
"Đúng rồi, muội tới tìm ta có chuyện gì không?"
Diêu Uyển Ninh vừa nói ra lời này, khiến Diêu Thủ Ninh lắp bắp kinh hãi.
Nàng không nghĩ tới tỷ tỷ lúc bình thường thân thể không tốt, lực quan sát lại hơn xa người khác.
Từ nhỏ cùng nàng lớn lên, Đông Quỳ hầu hạ bên người nàng cũng không nhìn ra mục đích của nàng, vì nàng chỉ là qua thăm tỷ tỷ, Diêu Uyển Ninh lại liếc mắt một cái liền nhìn ra mình tới tìm nàng ấy là có việc.
"Cũng không có gì."
Ý niệm trong lòng nàng nhanh chóng xoay chuyển một vòng, đã nghĩ đến câu trả lời:
"Hôm qua trên xe ngựa, nương không phải nhắc tới di mẫu muốn đưa biểu tỷ, biểu đệ đến nhà ta sao?" Nàng nửa thật nửa giả nói:
"Muội chính là có chút tò mò, nương có nói qua với tỷ hay không, dì cùng biểu tỷ trông như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.