Chương 85: Rất Ngột Ngạt
Hoàn Nhĩ WR
27/04/2023
Nàng theo bản năng nhìn Đông Quỳ, hết sức không phục: mình gần đây bị Liễu thị chọc tức khóc hai lần, nhưng không có một lần nào khiến Liễu thị mềm lòng, càng khóc còn càng bị khiển trách, rốt cuộc ai mới là tiểu thư Diêu gia đây?
Đông Quỳ cùng nàng làm bạn nhiều năm, vừa nhìn ánh mắt nàng, liền biết chuyện trong lòng nàng nghĩ, chẳng qua khi ở trước mặt lão gia, thái thái, không tiện vạch trần Diêu Thủ Ninh.
Một biểu tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ, nói chuyện thủ thỉ thù thì, điềm đạm đáng thương tất nhiên không cần nhắc tới.
Một người lúc đó ở trên xe nằm sấp trong ngực Tào ma ma khóc lớn, giống như là hài tử gây họa, thái thái tự nhiên đau lòng người trước rồi.
Lúc này Liễu thị đang rơi vào thế khó, một bên là Tô Diệu Chân im lặng rơi lệ, làm như chịu hết ủy khuất, bên kia lại là trượng phu biết sự tình nghiêm trọng, nhất thời có chút đau đầu.
Mấy ngày nay, bà và Tô Diệu ở chung, ấn tượng đối với nàng ta rất tốt, cảm thấy tính tình nhu thuận, nói chuyện cũng có trật tự, giọng nói nhẹ nhàng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta tức giận như thế.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách phát giận một trận, nhưng nàng ta đã nhanh chóng ý thức được sai lầm, vội vàng xin lỗi, làm Liễu thị cảm thấy đây là một đứa trẻ ngoan giống như Diêu Uyển Ninh.
Bà suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
"Diệu Chân, con trước đừng nóng vội." Liễu thị trấn an nàng ta, lại vội vàng liếc mắt ra hiệu với Diêu Hồng.
Diêu Hồng liền thở dài, không còn sự nghiêm khắc trước đó nữa, sắc mặt trở nên hòa hoãn một chút:
"Diệu Chân, chuyện này không phải là ta muốn làm khó dễ con.”
Cuối cùng ông vẫn nể mặt thê tử, thái độ mềm mỏng, không muốn ép buộc thiếu nữ trước mặt nữa:
"Chỉ là ta muốn con biết, những lời ta hỏi lúc trước, một khi vào nha môn, vẫn sẽ có người khác đến hỏi con.”
Nói xong, vẻ mặt của ông nghiêm túc:
"Vụ án liên quan đến thế tử của Định quốc thần võ đại tướng quân phủ, Hoàng Thượng đều tự mình hỏi đến vụ án, đến lúc đó có tam ti hội thẩm, chỉ sợ người thẩm vấn con, sẽ là người của Hình Ngục Sở gia!”
Người Sở gia cũng không phải người bình thường, Diêu Thủ Ninh, Liễu thị cùng với Tô Diệu Chân ngày đó ở trước cửa y quán chợ phía Tây, cũng đã tự mình gặp qua người Sở gia lúc đó thần thái có bao nhiêu hung ác.
"Những lời hắn ta hỏi, sẽ sắc bén hơn ta vừa hỏi, thái độ sẽ hung hãn hơn vài phần, đến lúc đó thậm chí có thể dùng hình phạt!”
Diêu Hồng có rất nhiều nghi hoặc, bất quá thấy bộ dáng này của Tô Diệu Chân, cũng biết mình tạm thời hỏi không ra cái gì.
Đáy mắt ông mệt mỏi càng sâu, đồng thời đưa tay xoa xoa mi tâm của mình:
"Bản thân con phải có sự chuẩn bị tâm lý.”
"Dượng yên tâm.”
Tô Diệu Chân khóc một chút, coi như là hòa hoãn lại cảm xúc, nghe nói lời này của Diêu Hồng, lại khôi phục trấn định lúc trước:
"Cho dù có dùng đại hình, nhưng con chưa từng làm, kiên quyết không có khả năng thừa nhận.”
Nàng ta nói như thập phần có cốt khí, môi Diêu Hồng giật giật, nuốt một câu 'Đến lúc đó chứng cứ đặt ở trước mặt, có thể không phải do con phủ nhận' trở về trong bụng.
Ông thở dài:
"Quên đi, nếu con đã nói như vậy, ta cũng không tiện nhiều lời nữa, những chuyện này tạm thời không đề cập tới, con cùng Khánh Xuân trước theo ta ra cửa, xác nhận thân phận Lưu Đại rồi nói sau.”
Dù như thế nào, Diêu gia đã chảy vào trong vũng nước đục lần này, hiện tại cũng khó mà thoát thân.
Tính tình du côn của Diêu Hồng phát tác, dứt khoát không thèm dự đoán chuyện sau này nữa, trước mắt lo giải quyết mớ hỗn độn hiện tại đã.
Lời đã nói đến mức này, tự nhiên không còn đường mặc cả nữa.
Tô Diệu Chân cả người phát run, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như là nhịn lại nhịn, cuối cùng giống như là tiếp nhận hiện thực, thần sắc dần dần bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
"Vâng.”
Trong lòng nàng ta kỳ thật vô cùng nghẹn khuất.
Lần trước đi tới phủ tướng quân, ngay cả cửa cũng không có vào được, càng đừng nói đến gặp Lục Chấp một lần.
Lúc này đây tình huống lại càng không giống lúc trước, là trưởng công chúa gửi thiệp đến mời.
Có "Thần Dụ" nhắc nhở, nàng ta biết Lục Chấp hiện giờ trúng yêu độc, mê man bất tỉnh, vả lại phủ tướng quân hiện giờ bị xà yêu Xa thị trả thù quấy rối, đang lúc gặp chuyện.
Nàng ta lấy được một phương thuốc xua đuổi rắn, vốn nên hiến cho trưởng công chúa, dùng cái này đổi lấy vài phần kính trọng của Chu Hằng Nhụy, đạt được cơ hội tương lai kết giao cùng Lục Chấp.
Nhưng bây giờ xem ra, tính toán thất bại, lần đầu tiên nàng ta và Lục Chấp gặp mặt, còn phải tìm thời cơ khác.
Thế nhưng thân phận chênh lệch lớn như vậy, nếu muốn thật sự kết giao, để cho hắn nhớ mình trong lòng, làm sao dễ dàng như vậy.
Lần này ngược lại tiện nghi cho Diêu Thủ Ninh, nàng ta tỉ mỉ nhẫn nại, có 'Thần Dụ' trợ giúp trải ra một ván cờ lớn như vậy, chính là vì hôm nay, lại không nghĩ tới lại có một kết cục như vậy.
Nàng ta dị thường không cam lòng, nhưng cũng biết đạo lý nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bởi vậy sau khi nghĩ thông suốt, liền lau nước mắt, rời khỏi vòng tay Liễu thị, đứng bên cạnh Diêu Hồng.
Diêu Hồng thấy nàng ta ngoan ngoãn, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước cùng Tô Diệu Chân tranh chấp hai câu, ngược lại làm cho ấn tượng của ông đối với Tô Diệu Chân thay đổi, vốn tưởng rằng chỉ là thiếu nữ thẹn thùng ngoan ngoãn ít lời, không ngờ ông lại nhìn nhầm.
Vụ án này tìm được thi thể Lưu Đại, cũng coi như có tiến triển, ông ngay cả thời gian vào nhà uống nước cũng không dám trì hoãn, liền gọi Tô Diệu Chân đến lập tức cùng ông xuất hành.
Nàng ta đi theo, đi hai bước, lại quay đầu nhìn Diêu Thủ Ninh một cái.
Trong ánh mắt kia giống như ẩn chứa vô số thâm ý, nhìn đến mức làm Diêu Thủ Ninh sởn tóc gáy, theo bản năng nhắm mắt né tránh.
Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, muốn nhìn trực diện Tô Diệu Chân, thì thấy nàng ta đã thu hồi tầm mắt, đi theo phía sau Diêu Hồng.
"Nương!”
Diêu Thủ Ninh luôn cảm thấy mình thua trận, không khỏi tức giận đến dậm chân:
"Biểu tỷ vừa nãy nhìn con làm gì?”
Trong lòng Liễu thị chất chứa tâm sự.
Cái chết của Lưu Đại mang đến ảnh hưởng không tầm thường, người bị liên lụy cũng không phải chỉ có chị em Tô Diệu Chân, có thể còn có đại gia đình Diêu gia này.
Hơn nữa trải qua náo loạn vừa rồi, trong lòng bà vừa phiền vừa hoảng vừa lo lắng, chính là lúc hoang mang lo sợ, làm sao có thể chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa hai cô gái.
Nghe xong lời này, cảm thấy nữ nhi nổi tính tình trẻ con, liền không yên lòng ứng phó nàng:
"Nàng có nhìn con đâu? Con cứ lòng dạ hẹp hòi."
"Rõ ràng nàng ta nhìn con mà, ánh mắt..." Diêu Thủ Ninh cũng nói không nên lời ánh mắt Tô Diệu Chân, giống như mình cướp nam nhân của nàng ta, là đại địch cả đời này của nàng ta, sẽ thề không đội trời chung với mình.
"Xong rồi..."
Diêu Thủ Ninh rùng mình một cái, nhớ tới lời nói dối lúc trước mình ở trên xe vì ứng phó Tô Diệu Chân mới nói 'Thích Lục Chấp', da đầu không khỏi tê dại.
Còn muốn nói thêm, Liễu thị đã cảm thấy mi tâm phát đau, xoa xoa hai cái, không kiên nhẫn lên tiếng:
"Được rồi, chúng ta ra ngoài lên xe trước.”
Lúc này trong nhà không được an bình, bản thân Liễu thị cũng không nguyện ý đi ra ngoài, nhưng hôm qua trưởng công chúa tự mình phái người đến mời, bà đều đã đồng ý, lúc này đột nhiên nói không được, thật sự thất lễ không nói, còn dễ dàng đắc tội người khác.
Huống chi Thế tử là ân nhân của bà, bà cũng muốn đi xem tình huống của Lục Chấp, thuận tiện cũng muốn hỏi thăm trưởng công chúa vụ án này, xem có thể tìm được một ít manh mối khác hay không, có thể có trợ giúp Diêu Hồng một chút.
Nghĩ đến chỗ này, Liễu thị nhất thời cũng nóng nảy, thúc giục người nhanh chóng ra cửa.
Vốn thời gian đã cấp bách, lần này trì hoãn, sắc trời cũng không còn sớm.
Diêu Thủ Ninh còn muốn nói chuyện, nhưng thấy Liễu thị thần sắc không tốt, sắc mặt đen thui, liền chỉ có thể nhịn cảm thụ trong lòng, cùng bà vội vàng ra cửa lên xe ngựa.
Đông Quỳ cùng nàng làm bạn nhiều năm, vừa nhìn ánh mắt nàng, liền biết chuyện trong lòng nàng nghĩ, chẳng qua khi ở trước mặt lão gia, thái thái, không tiện vạch trần Diêu Thủ Ninh.
Một biểu tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ, nói chuyện thủ thỉ thù thì, điềm đạm đáng thương tất nhiên không cần nhắc tới.
Một người lúc đó ở trên xe nằm sấp trong ngực Tào ma ma khóc lớn, giống như là hài tử gây họa, thái thái tự nhiên đau lòng người trước rồi.
Lúc này Liễu thị đang rơi vào thế khó, một bên là Tô Diệu Chân im lặng rơi lệ, làm như chịu hết ủy khuất, bên kia lại là trượng phu biết sự tình nghiêm trọng, nhất thời có chút đau đầu.
Mấy ngày nay, bà và Tô Diệu ở chung, ấn tượng đối với nàng ta rất tốt, cảm thấy tính tình nhu thuận, nói chuyện cũng có trật tự, giọng nói nhẹ nhàng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta tức giận như thế.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách phát giận một trận, nhưng nàng ta đã nhanh chóng ý thức được sai lầm, vội vàng xin lỗi, làm Liễu thị cảm thấy đây là một đứa trẻ ngoan giống như Diêu Uyển Ninh.
Bà suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
"Diệu Chân, con trước đừng nóng vội." Liễu thị trấn an nàng ta, lại vội vàng liếc mắt ra hiệu với Diêu Hồng.
Diêu Hồng liền thở dài, không còn sự nghiêm khắc trước đó nữa, sắc mặt trở nên hòa hoãn một chút:
"Diệu Chân, chuyện này không phải là ta muốn làm khó dễ con.”
Cuối cùng ông vẫn nể mặt thê tử, thái độ mềm mỏng, không muốn ép buộc thiếu nữ trước mặt nữa:
"Chỉ là ta muốn con biết, những lời ta hỏi lúc trước, một khi vào nha môn, vẫn sẽ có người khác đến hỏi con.”
Nói xong, vẻ mặt của ông nghiêm túc:
"Vụ án liên quan đến thế tử của Định quốc thần võ đại tướng quân phủ, Hoàng Thượng đều tự mình hỏi đến vụ án, đến lúc đó có tam ti hội thẩm, chỉ sợ người thẩm vấn con, sẽ là người của Hình Ngục Sở gia!”
Người Sở gia cũng không phải người bình thường, Diêu Thủ Ninh, Liễu thị cùng với Tô Diệu Chân ngày đó ở trước cửa y quán chợ phía Tây, cũng đã tự mình gặp qua người Sở gia lúc đó thần thái có bao nhiêu hung ác.
"Những lời hắn ta hỏi, sẽ sắc bén hơn ta vừa hỏi, thái độ sẽ hung hãn hơn vài phần, đến lúc đó thậm chí có thể dùng hình phạt!”
Diêu Hồng có rất nhiều nghi hoặc, bất quá thấy bộ dáng này của Tô Diệu Chân, cũng biết mình tạm thời hỏi không ra cái gì.
Đáy mắt ông mệt mỏi càng sâu, đồng thời đưa tay xoa xoa mi tâm của mình:
"Bản thân con phải có sự chuẩn bị tâm lý.”
"Dượng yên tâm.”
Tô Diệu Chân khóc một chút, coi như là hòa hoãn lại cảm xúc, nghe nói lời này của Diêu Hồng, lại khôi phục trấn định lúc trước:
"Cho dù có dùng đại hình, nhưng con chưa từng làm, kiên quyết không có khả năng thừa nhận.”
Nàng ta nói như thập phần có cốt khí, môi Diêu Hồng giật giật, nuốt một câu 'Đến lúc đó chứng cứ đặt ở trước mặt, có thể không phải do con phủ nhận' trở về trong bụng.
Ông thở dài:
"Quên đi, nếu con đã nói như vậy, ta cũng không tiện nhiều lời nữa, những chuyện này tạm thời không đề cập tới, con cùng Khánh Xuân trước theo ta ra cửa, xác nhận thân phận Lưu Đại rồi nói sau.”
Dù như thế nào, Diêu gia đã chảy vào trong vũng nước đục lần này, hiện tại cũng khó mà thoát thân.
Tính tình du côn của Diêu Hồng phát tác, dứt khoát không thèm dự đoán chuyện sau này nữa, trước mắt lo giải quyết mớ hỗn độn hiện tại đã.
Lời đã nói đến mức này, tự nhiên không còn đường mặc cả nữa.
Tô Diệu Chân cả người phát run, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như là nhịn lại nhịn, cuối cùng giống như là tiếp nhận hiện thực, thần sắc dần dần bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
"Vâng.”
Trong lòng nàng ta kỳ thật vô cùng nghẹn khuất.
Lần trước đi tới phủ tướng quân, ngay cả cửa cũng không có vào được, càng đừng nói đến gặp Lục Chấp một lần.
Lúc này đây tình huống lại càng không giống lúc trước, là trưởng công chúa gửi thiệp đến mời.
Có "Thần Dụ" nhắc nhở, nàng ta biết Lục Chấp hiện giờ trúng yêu độc, mê man bất tỉnh, vả lại phủ tướng quân hiện giờ bị xà yêu Xa thị trả thù quấy rối, đang lúc gặp chuyện.
Nàng ta lấy được một phương thuốc xua đuổi rắn, vốn nên hiến cho trưởng công chúa, dùng cái này đổi lấy vài phần kính trọng của Chu Hằng Nhụy, đạt được cơ hội tương lai kết giao cùng Lục Chấp.
Nhưng bây giờ xem ra, tính toán thất bại, lần đầu tiên nàng ta và Lục Chấp gặp mặt, còn phải tìm thời cơ khác.
Thế nhưng thân phận chênh lệch lớn như vậy, nếu muốn thật sự kết giao, để cho hắn nhớ mình trong lòng, làm sao dễ dàng như vậy.
Lần này ngược lại tiện nghi cho Diêu Thủ Ninh, nàng ta tỉ mỉ nhẫn nại, có 'Thần Dụ' trợ giúp trải ra một ván cờ lớn như vậy, chính là vì hôm nay, lại không nghĩ tới lại có một kết cục như vậy.
Nàng ta dị thường không cam lòng, nhưng cũng biết đạo lý nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bởi vậy sau khi nghĩ thông suốt, liền lau nước mắt, rời khỏi vòng tay Liễu thị, đứng bên cạnh Diêu Hồng.
Diêu Hồng thấy nàng ta ngoan ngoãn, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước cùng Tô Diệu Chân tranh chấp hai câu, ngược lại làm cho ấn tượng của ông đối với Tô Diệu Chân thay đổi, vốn tưởng rằng chỉ là thiếu nữ thẹn thùng ngoan ngoãn ít lời, không ngờ ông lại nhìn nhầm.
Vụ án này tìm được thi thể Lưu Đại, cũng coi như có tiến triển, ông ngay cả thời gian vào nhà uống nước cũng không dám trì hoãn, liền gọi Tô Diệu Chân đến lập tức cùng ông xuất hành.
Nàng ta đi theo, đi hai bước, lại quay đầu nhìn Diêu Thủ Ninh một cái.
Trong ánh mắt kia giống như ẩn chứa vô số thâm ý, nhìn đến mức làm Diêu Thủ Ninh sởn tóc gáy, theo bản năng nhắm mắt né tránh.
Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, muốn nhìn trực diện Tô Diệu Chân, thì thấy nàng ta đã thu hồi tầm mắt, đi theo phía sau Diêu Hồng.
"Nương!”
Diêu Thủ Ninh luôn cảm thấy mình thua trận, không khỏi tức giận đến dậm chân:
"Biểu tỷ vừa nãy nhìn con làm gì?”
Trong lòng Liễu thị chất chứa tâm sự.
Cái chết của Lưu Đại mang đến ảnh hưởng không tầm thường, người bị liên lụy cũng không phải chỉ có chị em Tô Diệu Chân, có thể còn có đại gia đình Diêu gia này.
Hơn nữa trải qua náo loạn vừa rồi, trong lòng bà vừa phiền vừa hoảng vừa lo lắng, chính là lúc hoang mang lo sợ, làm sao có thể chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa hai cô gái.
Nghe xong lời này, cảm thấy nữ nhi nổi tính tình trẻ con, liền không yên lòng ứng phó nàng:
"Nàng có nhìn con đâu? Con cứ lòng dạ hẹp hòi."
"Rõ ràng nàng ta nhìn con mà, ánh mắt..." Diêu Thủ Ninh cũng nói không nên lời ánh mắt Tô Diệu Chân, giống như mình cướp nam nhân của nàng ta, là đại địch cả đời này của nàng ta, sẽ thề không đội trời chung với mình.
"Xong rồi..."
Diêu Thủ Ninh rùng mình một cái, nhớ tới lời nói dối lúc trước mình ở trên xe vì ứng phó Tô Diệu Chân mới nói 'Thích Lục Chấp', da đầu không khỏi tê dại.
Còn muốn nói thêm, Liễu thị đã cảm thấy mi tâm phát đau, xoa xoa hai cái, không kiên nhẫn lên tiếng:
"Được rồi, chúng ta ra ngoài lên xe trước.”
Lúc này trong nhà không được an bình, bản thân Liễu thị cũng không nguyện ý đi ra ngoài, nhưng hôm qua trưởng công chúa tự mình phái người đến mời, bà đều đã đồng ý, lúc này đột nhiên nói không được, thật sự thất lễ không nói, còn dễ dàng đắc tội người khác.
Huống chi Thế tử là ân nhân của bà, bà cũng muốn đi xem tình huống của Lục Chấp, thuận tiện cũng muốn hỏi thăm trưởng công chúa vụ án này, xem có thể tìm được một ít manh mối khác hay không, có thể có trợ giúp Diêu Hồng một chút.
Nghĩ đến chỗ này, Liễu thị nhất thời cũng nóng nảy, thúc giục người nhanh chóng ra cửa.
Vốn thời gian đã cấp bách, lần này trì hoãn, sắc trời cũng không còn sớm.
Diêu Thủ Ninh còn muốn nói chuyện, nhưng thấy Liễu thị thần sắc không tốt, sắc mặt đen thui, liền chỉ có thể nhịn cảm thụ trong lòng, cùng bà vội vàng ra cửa lên xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.