Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 52: Tặng Tranh Chữ

Hoàn Nhĩ WR

21/11/2022

Âm thanh gọi 'con' kia làm phiền Diêu Thủ Ninh gần như cả đêm, âm hồn bất tán, ầm ĩ đến mức nàng ngủ không ngon giấc, buổi sáng thức dậy cũng hiếm khi buồn ngủ, ngồi yên một hồi, lại ôm chăn một lần nữa ngã vào trong giường.

Đông Quỳ gần như bị giọng nói uể oải của nàng chọc cười, nói tiếp:

"Có phải hôm qua nghe người chết kia đang tìm mẫu thân hay không?”

Hôm qua khi Lục Chấp thẩm vấn nguyên nhân sự việc, nam tử áo xanh kia từng hỏi thân phận người chết, có người nhắc tới nam tử này có một mẫu thân, chỉ là lúc xảy ra sự việc, phỏng chừng mẹ con phân tán.

Nếu là trước đó, Diêu Thủ Ninh chỉ sợ cũng giống như nàng, cho rằng đây chỉ là ngày có suy nghĩ, đêm có nằm mơ.

Nhưng liên tục trải qua hai giấc mơ, nàng mơ hồ cảm thấy giấc mơ của mình có thể là một loại nhắc nhở.

Thế nhưng kiến thức hiện tại của nàng còn hạn chế, thật sự không biết loại nhắc nhở này có ý nghĩa gì, mở to mắt nhìn chằm chằm la trướng nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

"Tiểu thư mau dậy đi."

Đông Quỳ nói xong, thấy nàng nằm trên giường không dậy nổi, không khỏi đưa tay muốn kéo nàng đứng dậy.

"Không muốn..."

Diêu Thủ Ninh cũng không phối hợp, lăn thân thể một vòng, ôm chăn lăn vào sâu trong giường.

Tinh lực của nàng luôn dồi dào, thân thể lại khỏe mạnh, trước kia ăn ngon ngủ ngon, trong lòng không có phiền não, buổi sáng cũng không nằm ỳ trên giường.

Nhưng hai ngày liên tiếp không ngủ ngon, lại nghĩ đến sau khi rời giường đi vào trong phòng Liễu thị còn phải đối mặt với Tô Diệu Chân kỳ quái, liền hận không thể một lần nữa nhắm mắt lại ngủ bù.

Nàng đưa lưng về phía Đông Quỳ, những sợi tóc đen tản ra khắp giường, bóng và dày như sa tanh.

Tẩm y mỏng manh khó che giấu đường cong của nàng, cho dù tuổi còn chưa lớn, nhưng đã có thể thấy được dáng người thướt tha của thiếu nữ, từ phía sau nhìn lại, lưng mỏng manh cùng xương hông nối liền thắt lưng mảnh khảnh tạo thành độ cong kinh người.

Đáng tiếc ở trước mặt nàng chính là Đông Quỳ từ nhỏ lớn lên với nàng, đối với một màn trước mặt này đều thờ ơ.

Thấy nàng chơi xấu, đưa tay nắm lấy chăn, kéo mạnh về phía bên giường, bắt được Diêu Thủ Ninh.

"Mau dậy thôi."

Đông Quỳ kéo nàng đứng lên, dũng mãnh ôm nàng cả người và chăn vào lòng:

"Biểu tiểu thư đến rồi, phu nhân khẳng định muốn dùng bữa sáng với ngài.”

Đến lúc đó nàng đến trễ, Liễu thị nhất định không vui, không chỉ Diêu Thủ Ninh bị trách cứ, chỉ sợ mình cũng phải cùng nhau gánh vác.

"Ta không thích biểu tỷ.”

Diêu Thủ Ninh được Đông Quỳ ôm vào trong ngực, có chút ngây thơ nhìn nàng ấy:

"Em nói với nương, ta bị bệnh.”

"Không thể.”

Đông Quỳ chọc thủng ý định của nàng.



Trước không nói tối hôm qua nàng cũng đã nhắc tới bà không thích Tô Diệu Chân, Liễu thị khẳng định sẽ không tin lời mình nói.

Còn nữa, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh, lúc này nếu nói bị bệnh, nếu Liễu thị tìm người đến bắt mạch, một khi vạch trần nàng, chỉ sợ chủ tớ hai người đều sẽ xui xẻo.

"Huống chi, biểu tiểu thư đến rồi, dù sao ngài cũng phải gặp mặt, trốn cũng trốn không thoát.”

Đông Quỳ vô tình phá vỡ ảo tưởng của nàng, sắc mặt Diêu Thủ Ninh nhất thời suy sụp.

Ngay khi hai người nói ầm ĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang:

"Nhị tiểu thư.”

"Phùng Xuân tỷ tỷ tới rồi!”

Tinh thần Đông Quỳ chấn động, vội vàng nói:

"Ngài xem, nhất định là thái thái phái người đến thúc giục.”

Hai đêm liên nàng không ngủ ngon, thần sắc có chút mệt mỏi, buổi sáng thức dậy muộn hơn bình thường.

Nếu là trước kia, Đông Quỳ đi viện Liễu thị báo một tiếng là được.

Liễu thị đau lòng nữ nhi, tự nhiên sẽ cho nàng ngủ một hồi thẳng giấc.

Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, vào buổi sáng đầu tiên khi Tô Diệu Chân đến Diêu gia, Liễu thị tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhi vắng mặt.

Trong lúc nói chuyện, Phùng Xuân đã vào trong phòng, gọi một tiếng:

"Nhị tiểu thư?”

"Phùng Xuân tỷ tỷ, nhị tiểu thư ở trong phòng!”

Đông Quỳ bị nàng quấn lấy, trong lúc nhất thời không thoát thân được, không khỏi lớn tiếng trả lời một câu.

Lúc Phùng Xuân đi vào, chỉ thấy bộ dáng Đông Quỳ cực lực giãy dụa.

Dáng người nàng gầy yếu, chiều cao không bằng Diêu Thủ Ninh.

Hơn nữa Đông Quỳ thu tay lại, rất sợ lưu lại hồng ấn trên da thịt trắng như tuyết trên người nàng, cho nên không chỉ không thể kéo Diêu Thủ Ninh xuống giường, ngược lại bị nàng kéo lên giường.

Chỉ thấy nhị tiểu thư quấn chăn quấn quanh người nàng, dáng vẻ nàng cố gắng gian nan bò về phía trước, giống như một con ruồi đang cõng quả nhãn trên lưng, thấy vậy Phùng Xuân nhịn không được cười ra tiếng.

"Nhị tiểu thư, nên dậy rồi.”

Nàng vừa đi vào, liền giúp Đông Quỳ vội vàng tìm quần áo Diêu Thủ Ninh muốn mặc, vừa nói:

"Biểu tiểu thư đã qua, xe ngựa xuất phủ cũng chuẩn bị xong, thái thái bảo ta tới thúc giục một chút.”

Diêu Thủ Ninh vừa nghe lời này, hai tay mềm mại vờn quanh người Đông Quỳ buông lỏng, có chút tò mò hỏi:



"Nương muốn dẫn ta ra ngoài?”

Điều này thực sự rất lạ.

Liễu thị từ trước đến nay luôn quản lý nàng rất chặt chẽ, không thích dẫn nàng ra ngoài.

Hơn nữa hôm qua xảy ra đại sự như vậy, theo lý mà nói, phải nên để nàng ở nhà tu dưỡng thể xác và tinh thần mới đúng, sao hôm nay vội vàng muốn dẫn nàng ra ngoài?

Nàng vừa nói xong lời này, Phùng Xuân liền cười nói:

"Ta ngược lại quên nói chuyện này.”

Nàng ấy một mặt tìm quần áo Diêu Thủ Ninh phải mặc ra ngoài, một mặt ôn nhu giải thích:

"Phu nhân nói, hôm qua nhờ Lục thế tử trong phủ Định Quốc Thần Võ đại tướng quân cứu mạng, mới có thể bình an trở về nhà.”

Sau đó Diêu Hồng lại thuận lợi mang theo tỷ đệ Tô Diệu Chân trở về, không bị người của Hình Ngục ty giữ lại, làm Liễu thị vừa mừng vừa sợ.

Tuy rằng sau đó Diêu Hồng không nói rõ nguyên nhân, nhưng lúc nàng sắp đi ngủ, lại nhớ tới lúc hai mẹ con trở về, ở trên xe ngựa nói.

Lúc đó Diêu Thủ Ninh thuận miệng nói ra lời nói dối lại bị bà ghi nhớ trong lòng, Diêu Thủ Ninh nói, Lục Chấp bảo nàng yên tâm, Diêu Hồng sẽ không xảy ra chuyện.

Lời này trong lòng Liễu thị, tự động biến thành: Yên tâm, hắn nhất định sẽ không để cho người Diêu gia xảy ra chuyện.

Kể từ đó, Diêu gia có thể coi như thiếu Lục Chấp một nhân tình thật lớn.

Liễu thị nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, cảm thấy vẫn nên tự mình chuẩn bị chút lễ vật đến cửa nói cảm ơn, dò xét ý tứ phủ tướng quân, lại long trọng chuẩn bị lễ vật bái phỏng.

Tuy nói hai nhà Diêu, Lục chênh lệch rất lớn, bà tới cửa tặng lễ, chưa chắc sẽ được người ta chào đón, chỉ sợ còn có hiềm nghi bị người ta lầm tưởng là leo lên cành cao.

Thế nhưng một con ngựa thì một con ngựa, lời đồn nhảm tuy đáng sợ, nhưng Liễu thị lại không phải là người vong ân phụ nghĩa kia.

Bởi vậy sáng sớm cho người chuẩn bị xe ngựa, đồng thời lại lệnh cho Tào ma ma chuẩn bị hậu lễ.

Bà sợ người của Lục gia chướng mắt tiền tài tục vụ, còn chuẩn bị đặc biệt chọn một quyển tranh chữ lớn Liễu Tịnh Chu năm đó tự tay viết làm lễ vật.

Liễu Tịnh Chu danh mãn Nam Chiêu, không chỉ học văn tốt, hơn nữa tranh chữ cũng là song tuyệt.

Trong ấn tượng của Liễu thị, thường xuyên sẽ có người đến cửa bái phỏng, muốn cầu xin tác phẩm thư pháp của Liễu Tịnh Chu.

Có thể nói, tranh chữ Liễu Tịnh Chu, là vật ngàn vàng khó cầu.

Chỉ là thứ này đối với người ngoài hiếm lạ, đối với mình mà nói, cũng là ngại nhiều.

Liễu thị nghĩ tới nghĩ lui, tranh chữ Liễu Tịnh Chu tự tay viết tuy không ít, nhưng những thứ này trong mắt bà đều không tính là đặc biệt.

Chỉ có năm đó khi bà xuất giá, Liễu Tịnh Chu tự tay giao cho bà một bức tranh chữ.

Bộ chữ kia nghe nói ông viết không hề dễ dàng, lúc giao cho bà, ngàn dặn vạn dặn dò, bảo bà nhất định phải bảo quản thật tốt, ngàn vạn lần không được làm mất, dường như là vô cùng được ông coi trọng.

Nếu bức tranh chữ này ở trong mắt Liễu Tịnh Chu được coi trọng như thế, nói vậy là vật phi phàm, vào lúc này vừa lúc phát huy tác dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook