Chương 59: Tìm Con Trai
Hoàn Nhĩ WR
10/12/2022
Người bán hàng rong hứng khởi nói, cũng không vội vàng thúc giục Đông Quỳ chọn kẹo hồ lô:
"Trong phủ không ít người bị giật mình tỉnh giấc, nửa đêm đánh rắn, sáng nay còn cầm mấy túi chất lên xe, do người phủ tướng quân điều động Hắc Giáp quân, vận chuyển không ít xác rắn ra khỏi thành.”
"Nhiều như vậy à! "Đông Quỳ mặc dù nghe người bán hàng rong nói rắn nhiều, nhưng vừa nghe xe vận chuyển xác rắn ra khỏi thành, vẫn bị hoảng sợ.
Bình thường vào mùa hè, rắn trưởng thành xuất hiện cũng không phải là đại sự hiếm hoi gì, nhưng số lượng càng nhiều, cũng đã thập phần tà môn.
Huống chi lúc này cũng đã là đầu tháng mười một, theo lý mà nói bầy rắn đã sớm ngủ đông, hiện giờ cả đàn cả lũ xuất hiện, khó trách chuyện này vừa quậy một phát, cũng đã truyền đi chung quanh mọi người đều biết.
Có mộng cảnh nhắc nhở hôm qua, Diêu Thủ Ninh gần như dám khẳng định tối hôm qua tướng quân phủ náo loạn chuyện đàn rắn, chắc chắc luồng khí đen hôm qua chui vào trong mi tâm Lục Chấp không thoát khỏi liên quan.
Suy nghĩ cẩn thận, đêm trước Tô Diệu Chân tới, nàng mơ thấy biểu tỷ dùng tên giả là Hồ Diệu Chân gõ cửa.
Mà sau khi Lục Chấp bị luồng khí đen nhập vào cơ thể, nàng lại mơ thấy luồng khí đen giữa mi tâm Lục Chấp hóa thành rắn, lao thẳng thẳng vào mặt nàng.
Hai lần ứng nghiệm giấc mơ, đối với nàng mà nói không chỉ là biết trước, rất có thể là một loại cảnh cáo trước, giống như là muốn nhắc nhở nàng chú ý, nhưng năng lực của nàng còn chưa đủ, cho nên chỉ có thể phát giác nguy hiểm, nhưng lại không thấy rõ nguy hiểm chân chính rốt cuộc ở nơi nào.
Càng nghĩ, Diêu Thủ Ninh lại càng cảm thấy bất an, lúc này không còn tâm tình lựa chọn xâu mứt quả nữa, mà vội vàng thúc giục Đông Quỳ tùy ý lấy mấy nhánh, muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Liễu thị.
Nào ngờ nàng còn chưa nói gì, chợt nghe người bán hàng rong kia lại nói:
"Lại nói tiếp, việc lạ đêm qua thật đúng là nhiều thiệt đó.”
"Còn có chuyện lạ nào nữa?”
Diêu Thủ Ninh đã tâm thần có chút không tập trung, nghe hắn nói như vậy, không khỏi mi tâm nhảy dựng lên, lại không kìm nén được nội tâm tò mò của mình.
"Có đây này. "
Người bán hàng rong gật gật đầu, "Nửa đêm hôm qua, có người nghe được tiếng ai gọi nhi tử, có lẽ là tiểu tử nhà nào bị đi lạc.”
Nói tới đây, một lão giả bán bánh rán bên cạnh dường như nghe rất lâu, cũng không kiềm chế được, tiếp lời nói:
"Cái này ta cũng nghe nói. Ông lau hai tay trên tạp dề của mình và nói:
"Buổi sáng khi khuê nữ nhà Lý đại quản sự giữ cửa nhà Vĩnh Lạc Hầu phủ đến mua bánh, nói là trong phủ có người tìm nhi tử, lúc đó là nửa đêm canh ba, nghe gọi 'con ơi', còn làm nàng ta sợ tới mức không nhẹ.”
"Làm sao có thể?”
Người bán hàng rong nghe xong lời này, theo bản năng phản bác:
"Xuân Hương tỷ tỷ ở chuồng ngựa phủ Ninh Quốc Công nói là người trong phủ bọn họ đang tìm nhi tử, nàng nói đặc biệt đứng dậy nhìn đồng hồ cát, là khoảng giờ Tý một khắc.”
Hai người nói xong, bên cạnh có người cũng ồn ào nói chuyện, mấy người buôn bán đêm qua có nói là nghe được tiếng gọi 'con ơi'.
Tất cả mọi người đều có chút không phục, sôi nổi tranh luận cho là người của chủ nhà mình đang tìm 'nhi tử', nói đến về sau, giống như phủ đệ khắp nội thành đều có người nghe được tiếng gọi 'con ơi' này.
Diêu Thủ Ninh lúc này làm sao còn nhớ rõ xâu mứt quả, nghe chuyện này, cảm thấy vừa quỷ dị, vừa sợ hãi lại tràn ngập hứng thú với những điều chưa biết, liền nhịn không được xen vào một câu:
"Có khả năng hay không, là tất cả mọi người nghe được tiếng tìm nhi tử hả?”
"Vậy làm sao có thể?"
Lão giả bán bánh rán vội vàng nói:
"Nội thành lớn như vậy, những phủ đệ này tuy nói cách nhau không xa, nhưng nếu muốn đi hết, cho dù đi nhanh một chút thì một ngày cũng không đủ.”
"Nghe nói tiếng gọi 'con ơi', là của một lão phụ nhân đã có tuổi.”
Ban đêm tối lửa tắt đèn, chân của lão phụ nhân càng không có khả năng đi nhanh, làm sao có thể ở trong một đêm kêu khiến cả nội thành đều biết?
"Không có khả năng! Không có khả năng!"
Lão giả liên tục xua tay, dáng vẻ tuyệt đối không có khả năng.
Nếu người gọi 'con ơi' không phải là người thì sao?
Trong đầu Diêu Thủ Ninh, trước tiên hiện ra một ý niệm như vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong đầu nàng liền bám rễ, nàng càng nghĩ càng sợ hãi, rồi lại nhịn xuống nội tâm hoảng sợ, hỏi tiếp:
"Cũng có thể đêm khuya vắng lặng, giọng nói truyền rất xa, cho nên tất cả mọi người đều nghe được thì sao?”
Lời nói của nàng cũng không phải không có đạo lý, lão giả sửng sốt một chút, cũng không có ý phản bác nữa.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một lão phụ nhân nghe xong hồi lâu, vẫn không lên tiếng thở dài một tiếng, lắc đầu:
"Không chỉ nội thành.”
"Có ý tứ gì?"
Lão giả bán bánh rán nghe được lời này, quay đầu hỏi một tiếng.
Lão phụ nhân cũng không nói lời nào, lại cúi đầu, sửa sang lại sạp hàng trước mặt mình.
Diêu Thủ Ninh nhìn thoáng qua, trước mặt bà ta bày một cái sàng che, bên trong bán một ít khăn thêu, hà bao, đệm giày các loại vật phẩm, chế tác ngược lại thập phần cẩn thận, nhưng hiển nhiên hôm nay sinh ý không phải rất tốt, trước mặt chất mấy cái ngay ngắn, xem ra còn chưa bán được mấy món.
Nàng nháy mắt với Đông Quỳ, vừa quay đầu nói với lão phụ kia:
"Khăn tay, túi thơm, v.v. cũng đặt cho ta hai món.”
Đôi mắt của lão phụ nhân kia sáng lên, lúc này trả lời một tiếng:
"Ai."
Bà ta cũng biết ý tứ của Diêu Thủ Ninh, vừa chọn đồ, vừa nói:
"Lão bà tử là đến từ thành tây.”
Diêu Thủ Ninh nghe được chỗ này, một cỗ dự cảm không tốt liền dâng lên trong lòng:
"Thành Tây?" Nàng giống như nghĩ đến một cái gì đó, nhưng lại giả vờ trấn định:
"Nghe nói hôm qua đường Hồi Thăng ngay cửa vào thành của thành Tây, đã xảy ra một vụ án mạng.”
Đông Quỳ nghe Diêu Thủ Ninh nói như vậy, không khỏi run rẩy vài cái, giống như là có chút không rõ vì sao tiểu thư nhà mình lại nhắc tới chuyện này.
Lão bà tử kia dừng lại động tác, ngẩng đầu lên:
"Đúng vậy!"
Bà ta nói:
"Không gạt ngài, ta ở cách đường Hồi Thăng đó không xa.”
"Nói đến cũng rất là tà môn." Bà ta nói đến đây, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi:
"Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, náo loạn rất lớn, rất nhiều sai gia đều tới, phụ cận đều bị thẩm vấn một phen." Nhà bà ta cách cửa hàng thuốc của Tôn thần y mấy con phố, ngày hôm qua sau khi vào đêm cũng bị kiểm tra, lấy ra chân dung nam nhân đã chết, hỏi bà ta có nhận ra hay không.
Người một nhà bị hành hạ đến gần nửa đêm mới nghỉ ngơi, nhưng sau khi nằm trên giường, còn chưa ngủ, liền nghe được tiếng vang quỷ dị.
"Ngài có nghe thấy tiếng người gọi 'con ơi' không?”
Diêu Thủ Ninh nghe bà ta nói đến đây, trong lòng đã có tính toán, nhưng nàng mơ hồ lại chờ mong mình kỳ thật là đoán sai.
Nhưng ngay sau đó, lão phụ nhân gật đầu:
"Nghe được, lúc đó nhiều nhất là giờ Tý một khắc.”
Lời nói của bà ta khẳng định suy đoán của Diêu Thủ Ninh, cũng làm cho người chung quanh nghe được lời này lộ ra vẻ hoảng sợ.
Từ trong miệng mọi người nghe được, ước chừng thời gian không khác nhau lắm, thành tây, nội thành đều nghe được có một lão phụ nhân đang tìm nhi tử.
Nếu không phải cùng một người, thời điểm này không khỏi quá trùng hợp; Nếu là cùng một người, có thể trong chốc lát, có thể từ tây thành đi tới nội thành, mà lại còn xoay quanh nội thành gần như một lần, cũng không phải là một lão phụ nhân bình thường có thể làm được.
"Lúc đó rất nhiều người hẳn là còn chưa ngủ, liền nghe được có một lão bà tử đang tìm con.”
Mọi người cũng không lên tiếng, nghe bà ta nói tiếp:
"Náo loạn hơn nửa ngày, chó bắt đầu sủa dữ dội, sau đó lại giống như bị dọa đến mức không dám lên tiếng nữa.”
"Trong phủ không ít người bị giật mình tỉnh giấc, nửa đêm đánh rắn, sáng nay còn cầm mấy túi chất lên xe, do người phủ tướng quân điều động Hắc Giáp quân, vận chuyển không ít xác rắn ra khỏi thành.”
"Nhiều như vậy à! "Đông Quỳ mặc dù nghe người bán hàng rong nói rắn nhiều, nhưng vừa nghe xe vận chuyển xác rắn ra khỏi thành, vẫn bị hoảng sợ.
Bình thường vào mùa hè, rắn trưởng thành xuất hiện cũng không phải là đại sự hiếm hoi gì, nhưng số lượng càng nhiều, cũng đã thập phần tà môn.
Huống chi lúc này cũng đã là đầu tháng mười một, theo lý mà nói bầy rắn đã sớm ngủ đông, hiện giờ cả đàn cả lũ xuất hiện, khó trách chuyện này vừa quậy một phát, cũng đã truyền đi chung quanh mọi người đều biết.
Có mộng cảnh nhắc nhở hôm qua, Diêu Thủ Ninh gần như dám khẳng định tối hôm qua tướng quân phủ náo loạn chuyện đàn rắn, chắc chắc luồng khí đen hôm qua chui vào trong mi tâm Lục Chấp không thoát khỏi liên quan.
Suy nghĩ cẩn thận, đêm trước Tô Diệu Chân tới, nàng mơ thấy biểu tỷ dùng tên giả là Hồ Diệu Chân gõ cửa.
Mà sau khi Lục Chấp bị luồng khí đen nhập vào cơ thể, nàng lại mơ thấy luồng khí đen giữa mi tâm Lục Chấp hóa thành rắn, lao thẳng thẳng vào mặt nàng.
Hai lần ứng nghiệm giấc mơ, đối với nàng mà nói không chỉ là biết trước, rất có thể là một loại cảnh cáo trước, giống như là muốn nhắc nhở nàng chú ý, nhưng năng lực của nàng còn chưa đủ, cho nên chỉ có thể phát giác nguy hiểm, nhưng lại không thấy rõ nguy hiểm chân chính rốt cuộc ở nơi nào.
Càng nghĩ, Diêu Thủ Ninh lại càng cảm thấy bất an, lúc này không còn tâm tình lựa chọn xâu mứt quả nữa, mà vội vàng thúc giục Đông Quỳ tùy ý lấy mấy nhánh, muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Liễu thị.
Nào ngờ nàng còn chưa nói gì, chợt nghe người bán hàng rong kia lại nói:
"Lại nói tiếp, việc lạ đêm qua thật đúng là nhiều thiệt đó.”
"Còn có chuyện lạ nào nữa?”
Diêu Thủ Ninh đã tâm thần có chút không tập trung, nghe hắn nói như vậy, không khỏi mi tâm nhảy dựng lên, lại không kìm nén được nội tâm tò mò của mình.
"Có đây này. "
Người bán hàng rong gật gật đầu, "Nửa đêm hôm qua, có người nghe được tiếng ai gọi nhi tử, có lẽ là tiểu tử nhà nào bị đi lạc.”
Nói tới đây, một lão giả bán bánh rán bên cạnh dường như nghe rất lâu, cũng không kiềm chế được, tiếp lời nói:
"Cái này ta cũng nghe nói. Ông lau hai tay trên tạp dề của mình và nói:
"Buổi sáng khi khuê nữ nhà Lý đại quản sự giữ cửa nhà Vĩnh Lạc Hầu phủ đến mua bánh, nói là trong phủ có người tìm nhi tử, lúc đó là nửa đêm canh ba, nghe gọi 'con ơi', còn làm nàng ta sợ tới mức không nhẹ.”
"Làm sao có thể?”
Người bán hàng rong nghe xong lời này, theo bản năng phản bác:
"Xuân Hương tỷ tỷ ở chuồng ngựa phủ Ninh Quốc Công nói là người trong phủ bọn họ đang tìm nhi tử, nàng nói đặc biệt đứng dậy nhìn đồng hồ cát, là khoảng giờ Tý một khắc.”
Hai người nói xong, bên cạnh có người cũng ồn ào nói chuyện, mấy người buôn bán đêm qua có nói là nghe được tiếng gọi 'con ơi'.
Tất cả mọi người đều có chút không phục, sôi nổi tranh luận cho là người của chủ nhà mình đang tìm 'nhi tử', nói đến về sau, giống như phủ đệ khắp nội thành đều có người nghe được tiếng gọi 'con ơi' này.
Diêu Thủ Ninh lúc này làm sao còn nhớ rõ xâu mứt quả, nghe chuyện này, cảm thấy vừa quỷ dị, vừa sợ hãi lại tràn ngập hứng thú với những điều chưa biết, liền nhịn không được xen vào một câu:
"Có khả năng hay không, là tất cả mọi người nghe được tiếng tìm nhi tử hả?”
"Vậy làm sao có thể?"
Lão giả bán bánh rán vội vàng nói:
"Nội thành lớn như vậy, những phủ đệ này tuy nói cách nhau không xa, nhưng nếu muốn đi hết, cho dù đi nhanh một chút thì một ngày cũng không đủ.”
"Nghe nói tiếng gọi 'con ơi', là của một lão phụ nhân đã có tuổi.”
Ban đêm tối lửa tắt đèn, chân của lão phụ nhân càng không có khả năng đi nhanh, làm sao có thể ở trong một đêm kêu khiến cả nội thành đều biết?
"Không có khả năng! Không có khả năng!"
Lão giả liên tục xua tay, dáng vẻ tuyệt đối không có khả năng.
Nếu người gọi 'con ơi' không phải là người thì sao?
Trong đầu Diêu Thủ Ninh, trước tiên hiện ra một ý niệm như vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong đầu nàng liền bám rễ, nàng càng nghĩ càng sợ hãi, rồi lại nhịn xuống nội tâm hoảng sợ, hỏi tiếp:
"Cũng có thể đêm khuya vắng lặng, giọng nói truyền rất xa, cho nên tất cả mọi người đều nghe được thì sao?”
Lời nói của nàng cũng không phải không có đạo lý, lão giả sửng sốt một chút, cũng không có ý phản bác nữa.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một lão phụ nhân nghe xong hồi lâu, vẫn không lên tiếng thở dài một tiếng, lắc đầu:
"Không chỉ nội thành.”
"Có ý tứ gì?"
Lão giả bán bánh rán nghe được lời này, quay đầu hỏi một tiếng.
Lão phụ nhân cũng không nói lời nào, lại cúi đầu, sửa sang lại sạp hàng trước mặt mình.
Diêu Thủ Ninh nhìn thoáng qua, trước mặt bà ta bày một cái sàng che, bên trong bán một ít khăn thêu, hà bao, đệm giày các loại vật phẩm, chế tác ngược lại thập phần cẩn thận, nhưng hiển nhiên hôm nay sinh ý không phải rất tốt, trước mặt chất mấy cái ngay ngắn, xem ra còn chưa bán được mấy món.
Nàng nháy mắt với Đông Quỳ, vừa quay đầu nói với lão phụ kia:
"Khăn tay, túi thơm, v.v. cũng đặt cho ta hai món.”
Đôi mắt của lão phụ nhân kia sáng lên, lúc này trả lời một tiếng:
"Ai."
Bà ta cũng biết ý tứ của Diêu Thủ Ninh, vừa chọn đồ, vừa nói:
"Lão bà tử là đến từ thành tây.”
Diêu Thủ Ninh nghe được chỗ này, một cỗ dự cảm không tốt liền dâng lên trong lòng:
"Thành Tây?" Nàng giống như nghĩ đến một cái gì đó, nhưng lại giả vờ trấn định:
"Nghe nói hôm qua đường Hồi Thăng ngay cửa vào thành của thành Tây, đã xảy ra một vụ án mạng.”
Đông Quỳ nghe Diêu Thủ Ninh nói như vậy, không khỏi run rẩy vài cái, giống như là có chút không rõ vì sao tiểu thư nhà mình lại nhắc tới chuyện này.
Lão bà tử kia dừng lại động tác, ngẩng đầu lên:
"Đúng vậy!"
Bà ta nói:
"Không gạt ngài, ta ở cách đường Hồi Thăng đó không xa.”
"Nói đến cũng rất là tà môn." Bà ta nói đến đây, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi:
"Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, náo loạn rất lớn, rất nhiều sai gia đều tới, phụ cận đều bị thẩm vấn một phen." Nhà bà ta cách cửa hàng thuốc của Tôn thần y mấy con phố, ngày hôm qua sau khi vào đêm cũng bị kiểm tra, lấy ra chân dung nam nhân đã chết, hỏi bà ta có nhận ra hay không.
Người một nhà bị hành hạ đến gần nửa đêm mới nghỉ ngơi, nhưng sau khi nằm trên giường, còn chưa ngủ, liền nghe được tiếng vang quỷ dị.
"Ngài có nghe thấy tiếng người gọi 'con ơi' không?”
Diêu Thủ Ninh nghe bà ta nói đến đây, trong lòng đã có tính toán, nhưng nàng mơ hồ lại chờ mong mình kỳ thật là đoán sai.
Nhưng ngay sau đó, lão phụ nhân gật đầu:
"Nghe được, lúc đó nhiều nhất là giờ Tý một khắc.”
Lời nói của bà ta khẳng định suy đoán của Diêu Thủ Ninh, cũng làm cho người chung quanh nghe được lời này lộ ra vẻ hoảng sợ.
Từ trong miệng mọi người nghe được, ước chừng thời gian không khác nhau lắm, thành tây, nội thành đều nghe được có một lão phụ nhân đang tìm nhi tử.
Nếu không phải cùng một người, thời điểm này không khỏi quá trùng hợp; Nếu là cùng một người, có thể trong chốc lát, có thể từ tây thành đi tới nội thành, mà lại còn xoay quanh nội thành gần như một lần, cũng không phải là một lão phụ nhân bình thường có thể làm được.
"Lúc đó rất nhiều người hẳn là còn chưa ngủ, liền nghe được có một lão bà tử đang tìm con.”
Mọi người cũng không lên tiếng, nghe bà ta nói tiếp:
"Náo loạn hơn nửa ngày, chó bắt đầu sủa dữ dội, sau đó lại giống như bị dọa đến mức không dám lên tiếng nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.