Sau Khi Nam Khôi Cùng Bàn Ngã Ngựa
Chương 5
Thính Đồng Thoại
22/11/2022
Tôi tự theo đuổi bản thân?
Lâm Đăng Nhất đi thẳng không quay đầu, Dụ Trạch Niên không hiểu hắn đã phạm phải điều cấm kỵ gì của cậu, từ phía sau hét lên: "Này, đừng đi mà, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng đấy."
Bờ đê không có lan can, trước đám cỏ xanh là dòng suối chảy róc rách, trời càng tối dần càng ít người đi trên đê. Hai thiếu niên lần lượt đi tới, thiếu niên đi trước thờ ơ không nói một lời, mặt mày như đêm tối gió thoảng mà lạnh lẽo, thiếu niên đi đằng sau không biết đang nói cái gì, chạy chậm đuổi theo mấy bước rồi lại lùi lại giải thích.
Lâm Đăng Nhất đột ngột dừng lại nhìn hắn: "Tại sao lại muốn tôi theo đuổi?"
"Tại vì cậu đẹp trai." Dụ Trạch Niên thổi rắm cầu vồng không hề chớp mắt, dựng ngón tay cái với Lâm Đăng Nhất: "Chỉ cần khuôn mặt này của cậu thì không sợ không cưa được. Thấy sao, nếu đồng ý thì tôi sẽ không đòi cậu một đồng nợ nào nữa."
"Lý do." Lâm Đăng Nhất hỏi: "Vì sao lại theo đuổi cô ấy?"
"À thì theo đuổi hộ anh em của tôi, nó thích qua mini game, thích đến nỗi còn mơ thấy cô ấy luôn, tôi làm anh em làm sao lại không giúp đỡ được."
Cái lý do này không hề thuyết phục.
"Tôi từ chối." Lâm Đăng Nhất nói.
"300 vạn!" Dụ Trạch Niên nhắc nhở.
Lâm Đăng Nhất: "Cậu điếc à?" Không nghe rõ?
Dụ Trạch Niên cười, sao người này lại không ăn cả cứng lẫn mềm nhỉ, chỉ là nhờ theo đuổi một cô gái thôi mà sao khó thế nhỉ.
Ý tưởng này của Trác Nhiên quá phiền phức.
Nhìn theo bóng dáng đi càng ngày càng xa của Lâm Đăng Nhất, Dụ Trạch Niên cắn môi dưới mắt hơi híp lại, dáng hình thẳng đứng dần dần khuất mờ trong ánh lửa đỏ hoàng hôn.
Tóc đen của thiếu niên vuốt lên trên lông mày, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, chiếc nhẫn trên ngón út lóe sắc màu đêm tối, góc áo bay lên trong gió.
Hắn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại cho Trác Nhiên: "Thích thì tự mình theo đuổi, bổn thiếu gia không hầu hạ."
- --
11 giờ tối.
Ở nhà.
Trước máy tính, trong livestream của DD.
Sau khi tắm xong, mái tóc đen của Dụ Trạch Niên vẫn còn nhỏ nước, ánh đèn bàn màu vàng chiếu ánh sáng ấm áp lên trên tường, hắn ngồi khoanh hai chân trên ghế eSports, cạn lời nhìn khung nhắn tin riêng.
Nhức đầu.
Mẹ nó đúng là.
Sao hắn lại không thể từ chối dứt khoát Trác Nhiên được cơ chứ!
"***."
Theo đuổi kiểu gì nhỉ.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều bị con gái theo đuổi, làm sao có thể theo đuổi lại con gái. Dụ Trạch Niên nhìn vào hộp thoại của DD mà không nghĩ ra nên nhắn gì. Những gì hắn nghĩ ra đều là mấy ý tưởng xấu, chiến đội lại không còn ý tưởng nào để hắn theo đuổi.
Mặc dù từ ngày đầu tiên Dụ Trạch Niên đã biết chắc chắn DD không phải là một người dễ xử lý, qua nói chuyện phiếm đã có cảm giác tính tình cô không tốt nhưng trách nhiệm đặt lên vai hắn lúc này thật sự nặng.
Tìm một lượt trong danh bạ điện thoại nhưng không có ai để nói chuyện này.
Có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu nhưng không phải chuyện gì cũng nói được.
Cuối cùng hắn nhấn vào hộp thoại của Trình Kiết Nhiên hỏi: [Làm thế nào để theo đuổi một người?]
Trình Kiết Nhiên trả lời rất nhanh: [Viết thư tình.]
Đây là điểm thông minh của Trình Kiết Nhiên, hắn ta chưa bao giờ hỏi nhiều chẳng hạn như: Cậu theo đuổi ai.
Dụ Trạch Niên: [Đổi cái khác đi, có cách nào qua mạng không, ví dụ như dùng máy tính hay điện thoại gì gì đó.]
Trình Kiết Nhiên: [Trò chuyện.]
Dụ Trạch Niên: [Vô nghĩa... Vấn đề là làm thế nào để nói chuyện.]
Trình Kiết Nhiên: [Nói mấy câu thả thính.]
"Câu thả thính?"
Dễ xử lý rồi, Dụ Trạch Niên tra Baidu [Bách khoa toàn thư thả thính], hắn trực tiếp bấm vào cái đầu tiên: Những lời thả thính thường dùng nhất, những tiếng yêu ngọt ngào và lãng mạn.
Dịch nửa ngày, đầu hắn toàn dấu hỏi chấm.
Con gái đều thích cái này?
[Mỗi khi em chủ động tìm tôi, tôi vui vẻ đến nỗi có thể tập hết cả bài thể dục treo nhạc.]
"Cái quái gì, cái này có liên quan gì đến thể dục theo nhạc đâu." Pass, không dùng.
[Má núm đồng tiền của em thật đẹp, tôi muốn nuôi một bé cá vàng trong má núm của em.]
Dụ Trạch Niên cười chế nhạo, hừ, e rằng trên mặt có cả vũng nước.
[Muốn tặng em một món quà cực đáng iu, tiếc là chuyển phát thanh không cho tôi chui vào hộp.]
Có khi là quá béo không chui vào nổi.
Đỉnh, Dụ Trạch Niên lật qua lật lại, mỗi một câu đều khiến hắn nghi ngờ thế giới này.
Hắn phải hỏi lại Trình Kiết Nhiên: "Anh có chắc con gái đều thích nghe mấy câu này không?"
Trình Kiết Nhiên: [Chắc chắn. Chỉ là con gái thường nói một đằng làm một nẻo, các cô ấy ban đầu sẽ không dễ dàng chấp nhận, sẽ dùng mọi cách để từ chối cậu nhưng sự thật là: Các cô ấy nói không là có, từ chối là đồng ý, phủ định là khẳng định. Chân lý khi theo đuổi con gái là: Da mặt phải dày.]
Khó khăn lắm Trình Kiết Nhiên mới nhắn nhiều như vậy, Dụ Trạch Nhiên vừa nhìn phòng livestream của DD vừa nhìn mấy câu thả thính trên Baidu.
Một lúc lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi chọn một câu.
Nhập vào.
Gọi tao là bố: [Cục cưng đáng yêu của tôi, tôi luôn nhớ đến em khi ăn quá nhiều muối.]
Đặt ngón giữa trên nút ENTER nhưng không ấn nổi xuống, Dụ Trạch Niên còn nảy ra suy nghĩ giết bỏ Trác Nhiên, đường đường là đại thiếu gia một tập đoàn hắn chưa bao giờ phải trải qua chuyện nào như vậy.
"***." Nhắm mắt gửi đi! Bằng mọi giá.
Nhìn thấy câu này được gửi vào trong khung trò chuyện riêng, Dụ Trạch Niên cảm thấy hắn thực sự đã hy sinh cả mạng già này cho chiến đội rồi.
Hắn chưa kịp thở ra một hơi thì bên kia đã gửi tin nhắn lại.
DD: [?]
Hắn vội vàng gửi biểu cảm: [Ngại ngùng.jpg]
DD trả lời rất nhanh: [Tôi nghĩ anh nhàn đến đau bi rồi.]
Dụ Trạch Niên:????
"Con mẹ mày." Dụ Trạch Niên nhảy dựng từ ghế eSport chỉ vào máy tính: "Tôi nhàn rỗi đến đau bi?"
"Cô nghĩ tôi rất vui vẻ khi theo đuổi cô à?"
"Được, rất được." Điều này đã làm Dụ đại thiếu gia tức giận, lúc trước hắn còn miễn cưỡng giúp Trác Nhiên cướp người nhưng hiện tại hắn thật sự nghiêm túc, cho rằng hắn Dụ Trạch Niên đây ăn cơm à?
"Nếu nói tôi nhàn rỗi đến đau bi thì tôi nhàn cho cô xem."
Một tiêu đề trực tiếp nhảy lên đầu website Trees -- [Tất cả vào cho tôi!]
Mọi người trong nền tảng đều nhìn thấy "baba" này lại vung tiền, từng người một tới nhanh hơn thỏ.
[Baba! Con tới!]
[Tới rồi bố ơi!]
[Baba, ngài gọi gì con?]
......
Lâm Đăng Nhất vừa trao đổi với người bên UAA thời gian hẹn gặp, cậu tắt điện thoại ngẩng đầu lên liền thấy phòng livestream của mình như núi lửa phun trào, đâu đâu cũng là màn đạn và người xem.
Câm nín... Môi mỏng mấp máy, chẳng cần nghĩ cũng biết việc này do ai mà ra.
Cái tên "Gọi tao là bố" này rốt cuộc là con trai ngốc nhà địa chủ nào thế, coi tiền không phải là tiền thật à?
Khung chat riêng, DD: [Cuối cùng cậu muốn làm gì?]
Gọi tao là bố: [đau bi-ing, đừng động.]
DD: [...]
Đẩy bàn phím, Lâm Đăng Nhất không quan tâm nữa.
Vương Tiểu Trát đang xem KING livestream thì nhận được Wechat của Lâm Đăng Nhất.
Light: [Tôi hẹn quản lý của UEE gặp nhau vào thứ bảy.]
Vương Tiểu Trát - người đang xem livestream với khuôn mặt hâm mộ suýt nữa rớt điện thoại.
Vương Tiểu Trát không trap: [Thật luôn!!!!! Ông chọn UAA hả???]
Light: [Ừm.]
Vương Tiểu Trát: [Ahhhhhhhhhh, anh trai của em ơi, em tự hào về anh quá, anh quá đỉnh luôn cục cưng ơi, em kiêu ngạo vì anh trai! Ra đây cho em hun cái nào moaaa!]
Light: [Buồn nôn, cút đi.]
Mặc dù miệng chửi người nhưng sau khi nói mấy câu, ánh mắt Lâm Đăng Nhất cũng không còn tối tăm như vậy nữa.
Dấu vết nơi khóe môi mờ nhạt đến mức gần như không đáng kể, nhưng biểu cảm vẫn lộ ra ý cười dù chỉ trong giây lát.
Cậu lấy một điếu thuốc dài mảnh dành cho nữ, Lâm Đăng Nhất theo thói quen nghịch bật lửa nhưng không bật lên. Cậu mở cửa sổ dựa vào, lặng lẽ nhìn pháo hoa sáng lên rồi tắt, ngẩng đầu nhìn trời, những vì sao trong mắt cậu cũng lúc mờ lúc tỏ như pháo hoa.
.......
"Em biết không, ở phía Tây của dải ngân hà có chòm sao thứ 13 của cung hoàng đạo - Ophiuchus. Đó là con trai của Apollo và Coronis, Asclepius. Trong thần thoại, ngài là thần của y học có thể chữa khỏi tất cả căn bệnh trên đời này. Bé Đăng của chúng ta cứ nhìn lên trời cầu nguyện nhé, có lẽ ngài ấy sẽ nghe thấy lời ước của con và giúp con hoàn thành nó trong giấc mơ."
Sự ấm áp trong trí nhớ là từ đôi bàn tay thon gầy dịu dàng xoa đầu cậu, đôi bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm của Lâm Đăng Nhất, đôi mắt ôn hòa tràn đầy yêu chiều.
"Vậy bé Đăng muốn ước một điều, em ước rằng mẹ sẽ nhanh khỏi bệnh, ước rằng các vị thần sẽ đến! Anh hai ơi, có lẽ anh không có gì nhưng hai anh em mình cùng ước thì các vị thần nhất định sẽ nghe được lời của chúng ta." Lâm Đăng Nhất bé nhỏ hai mắt đen như ngọc trai, trong lòng tràn đầy mong đợi, cậu hưng phấn nhắm mắt lẩm bẩm ước nguyện.
Lâm Dữ Phong ôm Lâm Đăng Nhất, anh cực kỳ yêu em trai cưng mập mạp này của mình, anh không nhịn đợi véo má phúng phính thịt của em trai.
"Sau này có ước nguyện thì cứ chân thành ước với các vì sao trên bầu trời biết chưa?" Lâm Dữ Phong trêu em trai.
"Vâng! Em nhớ rồi!"
- -------
Đèn sáng khắp nơi trong thành phố, hàng ngàn gia đình tận hưởng sự yên tĩnh của màn đêm che phủ.
Những ánh đèn lấp lánh giống như những vì sao trên bầu trời.
Khói đã tan, chút ánh sáng cuối cùng vụt tắn, đôi mắt cậu như phủ một tầng sương mù, nhẹ mà nông.
Vứt tàn thuốc đi, Lâm Đăng Nhất về lại bàn máy tính.
Thời giờ hoài niệm còn chưa hoài toàn phai nhạt, thế giới của Lâm Đăng Nhất đã hoàn toàn sụp đổ.
Mới chỉ một lúc không ở tron phòng livestream thôi mà phòng phát sóng đã bị "Gọi tao là bố" phá tan tành rồi... Cậu gần như không có thời gian để chấm dứt nỗi buồn của mình đã bị tình hình trước mặt đánh cho trở tay không kịp.
Cậu nhíu mày nhìn.
Toàn bộ khu vực thông báo của app đã chứa đầy những lời thông báo tình cảm của Gọi tao là bố.
[Các anh em làm chứng nhé, từ ngày hôm nay, tôi muốn theo đuổi DD.]
Lâm Đăng Nhất:...
[Bố đây xin thông báo, DD là người phụ nữ của ông đây.]
Lâm Đăng Nhất:...
[Em gái à, đừng khiêu khích anh, em, anh đã quyết tâm theo đuổi rồi.]
Lâm Đăng Nhất:...
Con mẹ nó sao lại là toàn mấy câu sặc mùi máu chó giả vờ thành tổng tài của mấy thằng trẻ trâu thế này.
Cậu rất nghi ngờ người kia còn chưa thành niên luôn? À đâu, đủ mười bốn tuổi chưa?
Lâm Đăng Nhất không nhịn nổi đáp lại, tự mình đăng tin lên đầu: [Anh bị điên à?]
Gọi tao là bố: [Em gái à, em đang đùa với lửa đấy.]
Lâm Đăng Nhất:...
Dụ Trạch Niên đang chơi rất vui vẻ, thấy DD khó chịu hắn lại càng vui vẻ hơn.
So sánh mặt dày thì làm gì có ai dày hơn thiếu gia đây, tôi ném tiền mà cô lại dám không vui, dám không cần à?
Dụ Trạch Niên bình thường có thể nói là một người rất điên dồ, vàng thật bạc thật, bên nhân viên chính thức bên trụ sở chính thức của Trees có lẽ cười sắp chết luôn mất.
Dụ Trạch Niên chắc chắn rằng trước mặt hắn cái gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền, bởi vì hắn chưa bao giờ gặp được người nhiều tiền hơn hắn cả - ít nhất là đến bây giờ.
Những việc có thể dùng tiền giải quyết thì dùng tiền, không thể dùng tiền giải quyết - chưa có việc gì.
Hắn không tin DD này có thể không động tâm?
Theo sự phân chia của nền tảng Trees, chỉ mấy hôm nay DD đã kiếm được ít nhất mười mấy vạn.
"À" Dụ Trạch Niên gửi một thông báo cuối cùng: "Em gái, nếu có bản lĩnh thì cấm chat anh đi."
[Ting---]
[Lời nhắc nhở thân thiện chính thức của Trees: Chào anh, anh đã bị streamer DD cấm chat 168 giờ.]
Gọi tao là bố:?
Lâm Đăng Nhất đi thẳng không quay đầu, Dụ Trạch Niên không hiểu hắn đã phạm phải điều cấm kỵ gì của cậu, từ phía sau hét lên: "Này, đừng đi mà, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng đấy."
Bờ đê không có lan can, trước đám cỏ xanh là dòng suối chảy róc rách, trời càng tối dần càng ít người đi trên đê. Hai thiếu niên lần lượt đi tới, thiếu niên đi trước thờ ơ không nói một lời, mặt mày như đêm tối gió thoảng mà lạnh lẽo, thiếu niên đi đằng sau không biết đang nói cái gì, chạy chậm đuổi theo mấy bước rồi lại lùi lại giải thích.
Lâm Đăng Nhất đột ngột dừng lại nhìn hắn: "Tại sao lại muốn tôi theo đuổi?"
"Tại vì cậu đẹp trai." Dụ Trạch Niên thổi rắm cầu vồng không hề chớp mắt, dựng ngón tay cái với Lâm Đăng Nhất: "Chỉ cần khuôn mặt này của cậu thì không sợ không cưa được. Thấy sao, nếu đồng ý thì tôi sẽ không đòi cậu một đồng nợ nào nữa."
"Lý do." Lâm Đăng Nhất hỏi: "Vì sao lại theo đuổi cô ấy?"
"À thì theo đuổi hộ anh em của tôi, nó thích qua mini game, thích đến nỗi còn mơ thấy cô ấy luôn, tôi làm anh em làm sao lại không giúp đỡ được."
Cái lý do này không hề thuyết phục.
"Tôi từ chối." Lâm Đăng Nhất nói.
"300 vạn!" Dụ Trạch Niên nhắc nhở.
Lâm Đăng Nhất: "Cậu điếc à?" Không nghe rõ?
Dụ Trạch Niên cười, sao người này lại không ăn cả cứng lẫn mềm nhỉ, chỉ là nhờ theo đuổi một cô gái thôi mà sao khó thế nhỉ.
Ý tưởng này của Trác Nhiên quá phiền phức.
Nhìn theo bóng dáng đi càng ngày càng xa của Lâm Đăng Nhất, Dụ Trạch Niên cắn môi dưới mắt hơi híp lại, dáng hình thẳng đứng dần dần khuất mờ trong ánh lửa đỏ hoàng hôn.
Tóc đen của thiếu niên vuốt lên trên lông mày, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, chiếc nhẫn trên ngón út lóe sắc màu đêm tối, góc áo bay lên trong gió.
Hắn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại cho Trác Nhiên: "Thích thì tự mình theo đuổi, bổn thiếu gia không hầu hạ."
- --
11 giờ tối.
Ở nhà.
Trước máy tính, trong livestream của DD.
Sau khi tắm xong, mái tóc đen của Dụ Trạch Niên vẫn còn nhỏ nước, ánh đèn bàn màu vàng chiếu ánh sáng ấm áp lên trên tường, hắn ngồi khoanh hai chân trên ghế eSports, cạn lời nhìn khung nhắn tin riêng.
Nhức đầu.
Mẹ nó đúng là.
Sao hắn lại không thể từ chối dứt khoát Trác Nhiên được cơ chứ!
"***."
Theo đuổi kiểu gì nhỉ.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều bị con gái theo đuổi, làm sao có thể theo đuổi lại con gái. Dụ Trạch Niên nhìn vào hộp thoại của DD mà không nghĩ ra nên nhắn gì. Những gì hắn nghĩ ra đều là mấy ý tưởng xấu, chiến đội lại không còn ý tưởng nào để hắn theo đuổi.
Mặc dù từ ngày đầu tiên Dụ Trạch Niên đã biết chắc chắn DD không phải là một người dễ xử lý, qua nói chuyện phiếm đã có cảm giác tính tình cô không tốt nhưng trách nhiệm đặt lên vai hắn lúc này thật sự nặng.
Tìm một lượt trong danh bạ điện thoại nhưng không có ai để nói chuyện này.
Có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu nhưng không phải chuyện gì cũng nói được.
Cuối cùng hắn nhấn vào hộp thoại của Trình Kiết Nhiên hỏi: [Làm thế nào để theo đuổi một người?]
Trình Kiết Nhiên trả lời rất nhanh: [Viết thư tình.]
Đây là điểm thông minh của Trình Kiết Nhiên, hắn ta chưa bao giờ hỏi nhiều chẳng hạn như: Cậu theo đuổi ai.
Dụ Trạch Niên: [Đổi cái khác đi, có cách nào qua mạng không, ví dụ như dùng máy tính hay điện thoại gì gì đó.]
Trình Kiết Nhiên: [Trò chuyện.]
Dụ Trạch Niên: [Vô nghĩa... Vấn đề là làm thế nào để nói chuyện.]
Trình Kiết Nhiên: [Nói mấy câu thả thính.]
"Câu thả thính?"
Dễ xử lý rồi, Dụ Trạch Niên tra Baidu [Bách khoa toàn thư thả thính], hắn trực tiếp bấm vào cái đầu tiên: Những lời thả thính thường dùng nhất, những tiếng yêu ngọt ngào và lãng mạn.
Dịch nửa ngày, đầu hắn toàn dấu hỏi chấm.
Con gái đều thích cái này?
[Mỗi khi em chủ động tìm tôi, tôi vui vẻ đến nỗi có thể tập hết cả bài thể dục treo nhạc.]
"Cái quái gì, cái này có liên quan gì đến thể dục theo nhạc đâu." Pass, không dùng.
[Má núm đồng tiền của em thật đẹp, tôi muốn nuôi một bé cá vàng trong má núm của em.]
Dụ Trạch Niên cười chế nhạo, hừ, e rằng trên mặt có cả vũng nước.
[Muốn tặng em một món quà cực đáng iu, tiếc là chuyển phát thanh không cho tôi chui vào hộp.]
Có khi là quá béo không chui vào nổi.
Đỉnh, Dụ Trạch Niên lật qua lật lại, mỗi một câu đều khiến hắn nghi ngờ thế giới này.
Hắn phải hỏi lại Trình Kiết Nhiên: "Anh có chắc con gái đều thích nghe mấy câu này không?"
Trình Kiết Nhiên: [Chắc chắn. Chỉ là con gái thường nói một đằng làm một nẻo, các cô ấy ban đầu sẽ không dễ dàng chấp nhận, sẽ dùng mọi cách để từ chối cậu nhưng sự thật là: Các cô ấy nói không là có, từ chối là đồng ý, phủ định là khẳng định. Chân lý khi theo đuổi con gái là: Da mặt phải dày.]
Khó khăn lắm Trình Kiết Nhiên mới nhắn nhiều như vậy, Dụ Trạch Nhiên vừa nhìn phòng livestream của DD vừa nhìn mấy câu thả thính trên Baidu.
Một lúc lâu sau, hắn nghiến răng nghiến lợi chọn một câu.
Nhập vào.
Gọi tao là bố: [Cục cưng đáng yêu của tôi, tôi luôn nhớ đến em khi ăn quá nhiều muối.]
Đặt ngón giữa trên nút ENTER nhưng không ấn nổi xuống, Dụ Trạch Niên còn nảy ra suy nghĩ giết bỏ Trác Nhiên, đường đường là đại thiếu gia một tập đoàn hắn chưa bao giờ phải trải qua chuyện nào như vậy.
"***." Nhắm mắt gửi đi! Bằng mọi giá.
Nhìn thấy câu này được gửi vào trong khung trò chuyện riêng, Dụ Trạch Niên cảm thấy hắn thực sự đã hy sinh cả mạng già này cho chiến đội rồi.
Hắn chưa kịp thở ra một hơi thì bên kia đã gửi tin nhắn lại.
DD: [?]
Hắn vội vàng gửi biểu cảm: [Ngại ngùng.jpg]
DD trả lời rất nhanh: [Tôi nghĩ anh nhàn đến đau bi rồi.]
Dụ Trạch Niên:????
"Con mẹ mày." Dụ Trạch Niên nhảy dựng từ ghế eSport chỉ vào máy tính: "Tôi nhàn rỗi đến đau bi?"
"Cô nghĩ tôi rất vui vẻ khi theo đuổi cô à?"
"Được, rất được." Điều này đã làm Dụ đại thiếu gia tức giận, lúc trước hắn còn miễn cưỡng giúp Trác Nhiên cướp người nhưng hiện tại hắn thật sự nghiêm túc, cho rằng hắn Dụ Trạch Niên đây ăn cơm à?
"Nếu nói tôi nhàn rỗi đến đau bi thì tôi nhàn cho cô xem."
Một tiêu đề trực tiếp nhảy lên đầu website Trees -- [Tất cả vào cho tôi!]
Mọi người trong nền tảng đều nhìn thấy "baba" này lại vung tiền, từng người một tới nhanh hơn thỏ.
[Baba! Con tới!]
[Tới rồi bố ơi!]
[Baba, ngài gọi gì con?]
......
Lâm Đăng Nhất vừa trao đổi với người bên UAA thời gian hẹn gặp, cậu tắt điện thoại ngẩng đầu lên liền thấy phòng livestream của mình như núi lửa phun trào, đâu đâu cũng là màn đạn và người xem.
Câm nín... Môi mỏng mấp máy, chẳng cần nghĩ cũng biết việc này do ai mà ra.
Cái tên "Gọi tao là bố" này rốt cuộc là con trai ngốc nhà địa chủ nào thế, coi tiền không phải là tiền thật à?
Khung chat riêng, DD: [Cuối cùng cậu muốn làm gì?]
Gọi tao là bố: [đau bi-ing, đừng động.]
DD: [...]
Đẩy bàn phím, Lâm Đăng Nhất không quan tâm nữa.
Vương Tiểu Trát đang xem KING livestream thì nhận được Wechat của Lâm Đăng Nhất.
Light: [Tôi hẹn quản lý của UEE gặp nhau vào thứ bảy.]
Vương Tiểu Trát - người đang xem livestream với khuôn mặt hâm mộ suýt nữa rớt điện thoại.
Vương Tiểu Trát không trap: [Thật luôn!!!!! Ông chọn UAA hả???]
Light: [Ừm.]
Vương Tiểu Trát: [Ahhhhhhhhhh, anh trai của em ơi, em tự hào về anh quá, anh quá đỉnh luôn cục cưng ơi, em kiêu ngạo vì anh trai! Ra đây cho em hun cái nào moaaa!]
Light: [Buồn nôn, cút đi.]
Mặc dù miệng chửi người nhưng sau khi nói mấy câu, ánh mắt Lâm Đăng Nhất cũng không còn tối tăm như vậy nữa.
Dấu vết nơi khóe môi mờ nhạt đến mức gần như không đáng kể, nhưng biểu cảm vẫn lộ ra ý cười dù chỉ trong giây lát.
Cậu lấy một điếu thuốc dài mảnh dành cho nữ, Lâm Đăng Nhất theo thói quen nghịch bật lửa nhưng không bật lên. Cậu mở cửa sổ dựa vào, lặng lẽ nhìn pháo hoa sáng lên rồi tắt, ngẩng đầu nhìn trời, những vì sao trong mắt cậu cũng lúc mờ lúc tỏ như pháo hoa.
.......
"Em biết không, ở phía Tây của dải ngân hà có chòm sao thứ 13 của cung hoàng đạo - Ophiuchus. Đó là con trai của Apollo và Coronis, Asclepius. Trong thần thoại, ngài là thần của y học có thể chữa khỏi tất cả căn bệnh trên đời này. Bé Đăng của chúng ta cứ nhìn lên trời cầu nguyện nhé, có lẽ ngài ấy sẽ nghe thấy lời ước của con và giúp con hoàn thành nó trong giấc mơ."
Sự ấm áp trong trí nhớ là từ đôi bàn tay thon gầy dịu dàng xoa đầu cậu, đôi bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm của Lâm Đăng Nhất, đôi mắt ôn hòa tràn đầy yêu chiều.
"Vậy bé Đăng muốn ước một điều, em ước rằng mẹ sẽ nhanh khỏi bệnh, ước rằng các vị thần sẽ đến! Anh hai ơi, có lẽ anh không có gì nhưng hai anh em mình cùng ước thì các vị thần nhất định sẽ nghe được lời của chúng ta." Lâm Đăng Nhất bé nhỏ hai mắt đen như ngọc trai, trong lòng tràn đầy mong đợi, cậu hưng phấn nhắm mắt lẩm bẩm ước nguyện.
Lâm Dữ Phong ôm Lâm Đăng Nhất, anh cực kỳ yêu em trai cưng mập mạp này của mình, anh không nhịn đợi véo má phúng phính thịt của em trai.
"Sau này có ước nguyện thì cứ chân thành ước với các vì sao trên bầu trời biết chưa?" Lâm Dữ Phong trêu em trai.
"Vâng! Em nhớ rồi!"
- -------
Đèn sáng khắp nơi trong thành phố, hàng ngàn gia đình tận hưởng sự yên tĩnh của màn đêm che phủ.
Những ánh đèn lấp lánh giống như những vì sao trên bầu trời.
Khói đã tan, chút ánh sáng cuối cùng vụt tắn, đôi mắt cậu như phủ một tầng sương mù, nhẹ mà nông.
Vứt tàn thuốc đi, Lâm Đăng Nhất về lại bàn máy tính.
Thời giờ hoài niệm còn chưa hoài toàn phai nhạt, thế giới của Lâm Đăng Nhất đã hoàn toàn sụp đổ.
Mới chỉ một lúc không ở tron phòng livestream thôi mà phòng phát sóng đã bị "Gọi tao là bố" phá tan tành rồi... Cậu gần như không có thời gian để chấm dứt nỗi buồn của mình đã bị tình hình trước mặt đánh cho trở tay không kịp.
Cậu nhíu mày nhìn.
Toàn bộ khu vực thông báo của app đã chứa đầy những lời thông báo tình cảm của Gọi tao là bố.
[Các anh em làm chứng nhé, từ ngày hôm nay, tôi muốn theo đuổi DD.]
Lâm Đăng Nhất:...
[Bố đây xin thông báo, DD là người phụ nữ của ông đây.]
Lâm Đăng Nhất:...
[Em gái à, đừng khiêu khích anh, em, anh đã quyết tâm theo đuổi rồi.]
Lâm Đăng Nhất:...
Con mẹ nó sao lại là toàn mấy câu sặc mùi máu chó giả vờ thành tổng tài của mấy thằng trẻ trâu thế này.
Cậu rất nghi ngờ người kia còn chưa thành niên luôn? À đâu, đủ mười bốn tuổi chưa?
Lâm Đăng Nhất không nhịn nổi đáp lại, tự mình đăng tin lên đầu: [Anh bị điên à?]
Gọi tao là bố: [Em gái à, em đang đùa với lửa đấy.]
Lâm Đăng Nhất:...
Dụ Trạch Niên đang chơi rất vui vẻ, thấy DD khó chịu hắn lại càng vui vẻ hơn.
So sánh mặt dày thì làm gì có ai dày hơn thiếu gia đây, tôi ném tiền mà cô lại dám không vui, dám không cần à?
Dụ Trạch Niên bình thường có thể nói là một người rất điên dồ, vàng thật bạc thật, bên nhân viên chính thức bên trụ sở chính thức của Trees có lẽ cười sắp chết luôn mất.
Dụ Trạch Niên chắc chắn rằng trước mặt hắn cái gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền, bởi vì hắn chưa bao giờ gặp được người nhiều tiền hơn hắn cả - ít nhất là đến bây giờ.
Những việc có thể dùng tiền giải quyết thì dùng tiền, không thể dùng tiền giải quyết - chưa có việc gì.
Hắn không tin DD này có thể không động tâm?
Theo sự phân chia của nền tảng Trees, chỉ mấy hôm nay DD đã kiếm được ít nhất mười mấy vạn.
"À" Dụ Trạch Niên gửi một thông báo cuối cùng: "Em gái, nếu có bản lĩnh thì cấm chat anh đi."
[Ting---]
[Lời nhắc nhở thân thiện chính thức của Trees: Chào anh, anh đã bị streamer DD cấm chat 168 giờ.]
Gọi tao là bố:?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.