Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật
Chương 113
Cựu Mộng Như Sương
14/07/2024
Sau khi tỉnh lại Lệ Nhiên liền đi ra ngoài, còn chưa kịp xem nội dung trên vòng tay thông minh, vốn dĩ anh tính lên xe bay rồi xem sau... nhưng hoàn toàn không ngờ rằng trong phòng lại có thêm một người.
Hơn nữa người này còn là Quý Thịnh.
... Mặc dù Lệ Nhiên không có giao thiệp gì với Quý Thịnh, nhưng anh vẫn biết Quý Thịnh trông như thế nào.
Giờ khắc này Quý Thịnh đang đứng ở đây, khiến Lệ Nhiên có cảm giác như thời không sai lệch.
Quý Thịnh và Lệ Phần vẫn luôn là nước lửa bất dung.
Đã thế “nhà” là một nơi riêng tư, khiến người ta cảm thấy an tâm, vậy mà Quý Thịnh lại có thể bước vào nơi này, còn điềm nhiên như không đứng ở kia uống nước...
Giống như giọt nước rớt vào chảo dầu sôi.
Không phải trước đây anh ta và Lệ Phần đánh nhau tới mức tôi sống anh chết sao?
Lệ Nhiên cụp mắt, giả vờ như không nhìn thấy Quý Thịnh, anh đi thẳng ra ngoài.
Nhưng Quý Thịnh lại nhìn anh chằm chằm không dời mắt, lúc Lệ Nhiên đi lướt qua người anh ta, anh ta nói: “Chuyện lúc nãy anh nói là thật sao?”
Lệ Nhiên liếc Quý Thịnh một cái.
Anh căn bản không biết Quý Thịnh đang nói gì nên chỉ có thể hàm hồ “ừ” một tiếng, mặt anh lạnh tanh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm lại chiếc xe lăn bản mệnh của mình thôi.
Nhưng mà anh còn chưa tới hiên nhà đã nghe thấy Quý Thịnh nói tiếp rằng:
“Tôi không có tư cách gì phán xét quy củ nhà anh.”
Quý Thịnh thản nhiên nói: “Nhưng tôi là anh họ của Sở Trần nên vẫn phải nói thêm hai câu. Tôi nhận ra được tính tình anh cũng không tốt đẹp gì, tôi hy vọng rằng sau khi Lệ Nhiên chết anh có thể đối xử tốt với Sở Trần. Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, anh có chuyện gì không làm được đều có thể tìm tôi, đây là lời hứa tôi dành cho anh, cũng là... cũng là muốn nói với anh rằng Sở Trần không phải không có đường lui.”
Lệ Nhiên: “...”
Lệ Nhiên nghe hiểu ý của Quý Thịnh.
Mặc dù bây giờ tình cảm của Sở Trần và Lệ Nhiên không tệ, nhưng ai biết được sau này thế nào. Bây giờ Sở Trần đã không còn nhà họ Sở, nhưng Lệ Nhiên vẫn có nhà họ Lệ phía sau, nếu thật sự cãi nhau hay bất hòa, tuyệt đối sẽ bất lợi với Sở Trần.
Quý Thịnh nói như thế, tương đương với đang nhắc nhở Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên sờ vòng tay thông minh.
Chuyện xấu hổ nhất đến rồi đây.
... Bây giờ Lệ Nhiên đang ở trạng thái hai chân đi thẳng, chắc chắn không thể dùng tài khoản của Lệ Nhiên kết bạn với Quý Thịnh được, nhưng thân phận tài khoản của Lệ Phần lại là Quân đoàn trưởng của Quân đoàn Phần Diệm, năm đó lúc một thân một mình đột nhập Quân đoàn liên minh đã kết bạn với Quý Thịnh rồi.
Trước đây Quý Thịnh muốn điều tra nhà họ Sở chính là dùng tài khoản kia liên lạc với Lệ Phần.
“Sau này nói sau đi, tôi không có chuyện gì cần anh giúp đỡ cả.”
Lệ Nhiên nói.
Quý Thịnh nhướng mày.
Âm điệu và thái độ nói chuyện của người này không giống với trước đó.
Lúc trước người này nói chuyện như bắn pháo, mang đến cảm giác phải nghe liền tù tì một mạch, ánh mắt cũng luôn dán chặt trên người mình đánh giá hết lần này đến lần khác, làm như trên người mình có chỗ nào bất thường vậy.
Nhưng ngữ điệu nói chuyện lúc này lại bình ổn, hơn nữa còn không nhìn thẳng vào mình mà chỉ cắm đầu đi ra ngoài...
Quý Thịnh gọi lại: “Lệ Phần?”
Lệ Nhiên hơi nhíu mày.
Anh quay đầu, giọng nói lạnh hẳn đi, mang theo chút vô lại nói: “Có chuyện gì?”
Quý Thịnh: “Không có gì.”
Ngữ điệu của câu này không khác so với Lệ Phần buổi trưa là mấy.
Dù sao thì Quý Thịnh cũng là lần đầu tiên gặp Lệ Phần, không cách nào lập tức phán đoán được rốt cuộc Lệ Phần là người như thế nào, anh ta nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã đổi giày xong, không nói thêm gì nữa. Truyện Hài Hước
Quý Thịnh giơ vòng tay thông minh lên, lên tinh võng tìm kiếm nội dung có liên quan đến Lệ Phần.
Tin tức trên tinh võng không có gì nhiều, chỉ nói Lệ Phần và Lệ Nhiên là anh em sinh đôi thôi.
Điểm khác nhau chính là sức mạnh tinh thần của Lệ Nhiên chỉ có cấp B, vì gặp tai nạn xe nên dẫn đến hai chân tàn phế, còn mắc chứng tinh thần bạo loạn, còn điều kiện của Lệ Phần thì tốt hơn rất nhiều, trên tư liệu hiển thị sức mạnh tinh thần của Lệ Phần là cấp A, từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, tính cách thì có hơi táo bạo.
Người như thế này, muốn tìm một người bạn đời vẫn rất dễ dàng.
Nhưng sau khi Lệ Nhiên chết anh ta lại muốn cưới Sở Trần?
Tại sao?
Quý Thịnh đang suy nghĩ rối rắm thì thấy Sở Trần từ trên lầu xuống, hai người chào hỏi đơn giản vài câu. Sở Trần đi vào nhà bếp, Quý Thịnh liền nhắc nhở: “Vừa rồi anh trai em ra ngoài rồi, không biết có về hay không.”
“Ra ngoài rồi ư?” Sở Trần lựa chọn nguyên liệu, nói: “Đợi lát nữa tôi hỏi thử xem sao.”
Trong lòng Sở Trần thầm đoán rằng, có lẽ là Lệ Nhiên đã tỉnh lại, tiếp nhận thân thể rồi.
Cậu đặt nguyên liệu đã lựa chọn xong sang một bên, mở vòng tay thông minh lên gửi tin nhắn cho tài khoản phụ của Lệ Phần: /Anh trai, Quý Thịnh nói anh ra ngoài rồi, hôm nay có về ăn cơm không?/
Tài khoản của Lệ Nhiên trả lời: /Anh về ngay đây./
Sở Trần lập tức hiểu rõ.
Cậu thong thả nấu cơm, đợi đến khi sắp nấu xong thì vừa vặn nghe được tiếng mở cửa.
Sở Trần trong nhà bếp thò đầu ra xem thử thì thấy Lệ Nhiên đã về, cậu cười híp mắt đi tới cạnh Lệ Nhiên, hôn lên môi Lệ Nhiên vài cái.
Sau khi đứng thẳng người dậy, cậu giới thiệu hai người làm quen nhau: “Anh Quý, đây chính là chồng tôi, Lệ Nhiên. Chồng à, đây là con trai của chị gái của mẹ em, Quý Thịnh.”
“Chào anh.”
Trong ánh mắt Lệ Nhiên mang theo vẻ đánh giá, quả thật chính là thái độ trong lần gặp nhau đầu tiên.
Quý Thịnh không mặn không nhạt đáp: “Chào anh.”
Ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua người Lệ Nhiên đang ngồi trên xe lăn, nhìn ngoài mặt thì anh và Lệ Phần không khác nhau chỗ nào cả. Nếu không phải Sở Trần nói anh là Lệ Nhiên, cộng với việc người này ngồi trên xe lăn và quần áo trên người khác nhau thì Quý Thịnh cũng phải cho rằng người này vẫn là Lệ Phần.
Rốt cuộc là phân biệt thế nào vậy?
Lúc cùng đi vào bàn ăn, Quý Thịnh không nhịn lòng được mà kéo Sở Trần lại hỏi.
Sở Trần quay đầu: “Sao thế? Anh Quý có yêu cầu gì sao?”
Quý Thịnh hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết cậu phân biệt hai người họ thế nào được không?”
Sở Trần nhìn lướt qua Lệ Nhiên trước mặt, cười nói: “Nếu anh không phân biệt được thì có một cách rất đơn giản – hai chân Nhiên Nhiên tàn phế, phải ngồi xe lăn, còn anh trai thì không cần. Họ là anh em sinh đôi, trước đây anh chưa từng tiếp xúc với hai người họ, chỉ dựa vào khuôn mặt nên không nhận ra cũng rất bình thường. Còn tôi có thể nhìn ra hai người không giống nhau.”
“Vậy sao?”
Quý Thịnh nhíu mày.
Sở Trần đường hoàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, có một số cặp sinh đôi có vẻ ngoài quả thật rất giống nhau nhưng những người thân thiết đều có thể phân biệt được họ, bằng không sẽ lộn xộn lên hết không phải sao.”
Quý Thịnh gật đầu.
Cũng phải.
Trước đó anh ta vẫn nghĩ, chỉ dùng xe lăn để phân biệt, lỡ như hai người giả mạo thành đối phương, Sở Trần lại thân thiết với người ta chẳng phải là sẽ chịu thiệt sao. Sau đó anh ta lại nhớ đến chuyện kế vợ... Lệ Phần căn bản không cần phải giả mạo.
Bản thân anh ta vốn đã có thể thân thiết với Sở Trần rồi.
Vậy mình cũng không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Sau khi ngồi xuống ghế, ba người im lặng ăn cơm.
Sở Trần nói: “Đúng rồi anh Quý, tôi đã tìm nơi ở giúp anh rồi, là khách sạn có điều kiện tốt nhất ở khu một của Vọng Thành, cách nơi này cũng không xa, đợt lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ dẫn anh sang đó, tiện thể xem xem anh có thiếu thứ gì không để mua trước.”
Quý Thịnh: “Ừ. Nếu cậu không để ý thì cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Quý Thịnh, tiếp xúc với nhau mấy tiếng đồng hồ, chúng ta cũng coi là bạn bè rồi đúng chứ?”
Sở Trần khẽ dừng: “... Được.”
Động tác ăn cơm của Lệ Nhiên rất chậm rãi, anh nghe thế bèn nhìn Quý Thịnh đang ngồi trước mặt mình một cái, nhưng không nói thêm gì.
Đợi ăn cơm xong, Lệ Nhiên lén Quý Thịnh hỏi Sở Trần: “Em không thích anh ta sao?”
“Đâu có đâu.”
Sở Trần lắc đầu nói: “Em không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta hết, chỉ là trước mắt mới tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, không nói được là thích hay không thích.”
“Phòng trống trên lầu rất nhiều.” Lệ Nhiên nhắc cậu.
Lúc này Sở Trần mới hiểu ra, thì ra Lệ Nhiên muốn hỏi Sở Trần tại sao lại bảo Quý Thịnh ở khách sạn. Sở Trần thấp giọng nói: “Em sợ anh ta nhận ra anh...”
Cậu không nói hết phần còn lại.
Vẻ mặt Lệ Nhiên thản nhiên nói: “Không sao, anh ta không nhận ra anh đâu. Nhưng mà những chuyện thế này, anh hy vọng em sẽ làm theo lòng mình, mà không phải lo lắng cho anh.” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Dù sao thì anh ta cũng là anh họ của em.”
Sở Trần không nhịn được mà bật cười.
Cậu trêu Lệ Nhiên: “Vậy anh không sợ trong nhà có nhiều thêm một người, buổi tối lúc em và anh thế kia... sẽ bị anh ta nghe thấy sao?”
Lệ Nhiên sửng sốt, kéo tay Sở Trần: “Không sợ.”
Lệ Nhiên nghĩ thầm, dù sao thì lúc làm cũng là Lệ Dục lên.
Sở Trần cười thầm trong lòng.
Trước đó cậu bảo Quý Thịnh ở khách sạn, quả thật là vì suy xét đến vấn đề thân phận của Lệ Phần.
Nếu Lệ Nhiên đã không để ý, vậy Sở Trần cũng không lấn cấn gì.
Cậu không có cảm giác gì với Quý Thịnh, nhưng mà niệm tình Quý Thịnh cũng coi như nửa thầy của mình, tốt xấu gì đôi bên cũng có quan hệ huyết thống, lần này anh ta lại đến thăm cậu, nên để anh ta ở lại đây cũng không sao.
Dù sao thì cũng đã đồng ý cho Quý Thịnh tới ăn chực rồi, nếu thật sự ở khách sạn, Quý Thịnh đi đi về về cũng rất phiền phức.
Sở Trần quyết định xong thì liền trực tiếp nói với Quý Thịnh: “Quý Thịnh, nếu anh không thích ở khách sạn thì trên lầu cũng còn phòng trống đó.”
Quý Thịnh nhướng mày, nhìn về người phía sau Sở Trần một cái.
Anh ta hiểu được, thái độ của Sở Trần thay đổi nhất định là vì Lệ Nhiên đang đứng sau kia.
Hai người nhìn nhau, Lệ Nhiên gật đầu đầy ôn hoà và vô hại với Quý Thịnh.
Quý Thịnh rất biết ơn, lúc lên lầu chọn phòng anh ta còn cố ý nói với Lệ Nhiên: “Cảm ơn anh đã đồng ý cho tôi ở lại.”
Quý Thịnh không thiếu một chỗ ở, cũng không thiếu chút tiền ở khách sạn.
Mặc dù anh ta và Sở Trần có quan hệ thân thích, nhưng nói cho cùng vẫn là lần đầu tiên gặp nhau, giữa hai người còn tương đối xa lại. Muốn ở lại, không vì gì ngoài việc muốn tiếp xúc với Sở Trần nhiều hơn.
Một mặt là vì Sở Trần là em họ của anh ta, mà người mẹ Giản Vân của anh ta cũng rất để tâm đến người em họ này.
Một mặt khác là vì anh ta cảm thấy rất hứng thú với tính cách của Sở Trần và cặp anh em Lệ Phần và Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên không nhiều lời, chỉ “ừ” một tiếng.
Sở Trần đi đầu, cậu chọn một gian phòng tương đối tốt rồi ôm nệm chăn và ga giường sạch sẽ đi vào.
Quý Thịnh tự trải giường.
Sở Trần đứng bên cạnh nhìn động tác nhanh nhẹn lưu loát của Quý Thịnh, chỉ chỉ về gian phòng bên cạnh, nói: “Tôi và Nhiên Nhiên ở ngay bên cạnh, có gì cần có thể nói với tôi.”
Quý Thịnh gật đầu: “Được, cảm ơn cậu.”
Sở Trần nhìn anh ta một cái: “Không cần khách khí.”
Tối ngày hôm đó, Sở Trần và Lệ Nhiên nằm trên giường.
Dù sao Sở Trần cũng là một cậu nhóc dồi dào tinh lực, hơn nữa hai ngày trước đó đều ở cùng Lệ Phần, hôm nay cậu có hơi hứng thú. Sở Trần khoác một tay lên vai Lệ Nhiên, sáp tới, nhỏ giọng nói: “Thế nào? Anh có muốn làm một cuộc giao dịch trăm triệu, để anh Quý ở phòng bên cạnh cảm nhận được độ dũng mãnh của anh không?”
Lệ Nhiên: “...”
...
Chuyện bên lề:
Lệ Nhiên: Duck không cần.
Hơn nữa người này còn là Quý Thịnh.
... Mặc dù Lệ Nhiên không có giao thiệp gì với Quý Thịnh, nhưng anh vẫn biết Quý Thịnh trông như thế nào.
Giờ khắc này Quý Thịnh đang đứng ở đây, khiến Lệ Nhiên có cảm giác như thời không sai lệch.
Quý Thịnh và Lệ Phần vẫn luôn là nước lửa bất dung.
Đã thế “nhà” là một nơi riêng tư, khiến người ta cảm thấy an tâm, vậy mà Quý Thịnh lại có thể bước vào nơi này, còn điềm nhiên như không đứng ở kia uống nước...
Giống như giọt nước rớt vào chảo dầu sôi.
Không phải trước đây anh ta và Lệ Phần đánh nhau tới mức tôi sống anh chết sao?
Lệ Nhiên cụp mắt, giả vờ như không nhìn thấy Quý Thịnh, anh đi thẳng ra ngoài.
Nhưng Quý Thịnh lại nhìn anh chằm chằm không dời mắt, lúc Lệ Nhiên đi lướt qua người anh ta, anh ta nói: “Chuyện lúc nãy anh nói là thật sao?”
Lệ Nhiên liếc Quý Thịnh một cái.
Anh căn bản không biết Quý Thịnh đang nói gì nên chỉ có thể hàm hồ “ừ” một tiếng, mặt anh lạnh tanh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm lại chiếc xe lăn bản mệnh của mình thôi.
Nhưng mà anh còn chưa tới hiên nhà đã nghe thấy Quý Thịnh nói tiếp rằng:
“Tôi không có tư cách gì phán xét quy củ nhà anh.”
Quý Thịnh thản nhiên nói: “Nhưng tôi là anh họ của Sở Trần nên vẫn phải nói thêm hai câu. Tôi nhận ra được tính tình anh cũng không tốt đẹp gì, tôi hy vọng rằng sau khi Lệ Nhiên chết anh có thể đối xử tốt với Sở Trần. Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, anh có chuyện gì không làm được đều có thể tìm tôi, đây là lời hứa tôi dành cho anh, cũng là... cũng là muốn nói với anh rằng Sở Trần không phải không có đường lui.”
Lệ Nhiên: “...”
Lệ Nhiên nghe hiểu ý của Quý Thịnh.
Mặc dù bây giờ tình cảm của Sở Trần và Lệ Nhiên không tệ, nhưng ai biết được sau này thế nào. Bây giờ Sở Trần đã không còn nhà họ Sở, nhưng Lệ Nhiên vẫn có nhà họ Lệ phía sau, nếu thật sự cãi nhau hay bất hòa, tuyệt đối sẽ bất lợi với Sở Trần.
Quý Thịnh nói như thế, tương đương với đang nhắc nhở Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên sờ vòng tay thông minh.
Chuyện xấu hổ nhất đến rồi đây.
... Bây giờ Lệ Nhiên đang ở trạng thái hai chân đi thẳng, chắc chắn không thể dùng tài khoản của Lệ Nhiên kết bạn với Quý Thịnh được, nhưng thân phận tài khoản của Lệ Phần lại là Quân đoàn trưởng của Quân đoàn Phần Diệm, năm đó lúc một thân một mình đột nhập Quân đoàn liên minh đã kết bạn với Quý Thịnh rồi.
Trước đây Quý Thịnh muốn điều tra nhà họ Sở chính là dùng tài khoản kia liên lạc với Lệ Phần.
“Sau này nói sau đi, tôi không có chuyện gì cần anh giúp đỡ cả.”
Lệ Nhiên nói.
Quý Thịnh nhướng mày.
Âm điệu và thái độ nói chuyện của người này không giống với trước đó.
Lúc trước người này nói chuyện như bắn pháo, mang đến cảm giác phải nghe liền tù tì một mạch, ánh mắt cũng luôn dán chặt trên người mình đánh giá hết lần này đến lần khác, làm như trên người mình có chỗ nào bất thường vậy.
Nhưng ngữ điệu nói chuyện lúc này lại bình ổn, hơn nữa còn không nhìn thẳng vào mình mà chỉ cắm đầu đi ra ngoài...
Quý Thịnh gọi lại: “Lệ Phần?”
Lệ Nhiên hơi nhíu mày.
Anh quay đầu, giọng nói lạnh hẳn đi, mang theo chút vô lại nói: “Có chuyện gì?”
Quý Thịnh: “Không có gì.”
Ngữ điệu của câu này không khác so với Lệ Phần buổi trưa là mấy.
Dù sao thì Quý Thịnh cũng là lần đầu tiên gặp Lệ Phần, không cách nào lập tức phán đoán được rốt cuộc Lệ Phần là người như thế nào, anh ta nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã đổi giày xong, không nói thêm gì nữa. Truyện Hài Hước
Quý Thịnh giơ vòng tay thông minh lên, lên tinh võng tìm kiếm nội dung có liên quan đến Lệ Phần.
Tin tức trên tinh võng không có gì nhiều, chỉ nói Lệ Phần và Lệ Nhiên là anh em sinh đôi thôi.
Điểm khác nhau chính là sức mạnh tinh thần của Lệ Nhiên chỉ có cấp B, vì gặp tai nạn xe nên dẫn đến hai chân tàn phế, còn mắc chứng tinh thần bạo loạn, còn điều kiện của Lệ Phần thì tốt hơn rất nhiều, trên tư liệu hiển thị sức mạnh tinh thần của Lệ Phần là cấp A, từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, tính cách thì có hơi táo bạo.
Người như thế này, muốn tìm một người bạn đời vẫn rất dễ dàng.
Nhưng sau khi Lệ Nhiên chết anh ta lại muốn cưới Sở Trần?
Tại sao?
Quý Thịnh đang suy nghĩ rối rắm thì thấy Sở Trần từ trên lầu xuống, hai người chào hỏi đơn giản vài câu. Sở Trần đi vào nhà bếp, Quý Thịnh liền nhắc nhở: “Vừa rồi anh trai em ra ngoài rồi, không biết có về hay không.”
“Ra ngoài rồi ư?” Sở Trần lựa chọn nguyên liệu, nói: “Đợi lát nữa tôi hỏi thử xem sao.”
Trong lòng Sở Trần thầm đoán rằng, có lẽ là Lệ Nhiên đã tỉnh lại, tiếp nhận thân thể rồi.
Cậu đặt nguyên liệu đã lựa chọn xong sang một bên, mở vòng tay thông minh lên gửi tin nhắn cho tài khoản phụ của Lệ Phần: /Anh trai, Quý Thịnh nói anh ra ngoài rồi, hôm nay có về ăn cơm không?/
Tài khoản của Lệ Nhiên trả lời: /Anh về ngay đây./
Sở Trần lập tức hiểu rõ.
Cậu thong thả nấu cơm, đợi đến khi sắp nấu xong thì vừa vặn nghe được tiếng mở cửa.
Sở Trần trong nhà bếp thò đầu ra xem thử thì thấy Lệ Nhiên đã về, cậu cười híp mắt đi tới cạnh Lệ Nhiên, hôn lên môi Lệ Nhiên vài cái.
Sau khi đứng thẳng người dậy, cậu giới thiệu hai người làm quen nhau: “Anh Quý, đây chính là chồng tôi, Lệ Nhiên. Chồng à, đây là con trai của chị gái của mẹ em, Quý Thịnh.”
“Chào anh.”
Trong ánh mắt Lệ Nhiên mang theo vẻ đánh giá, quả thật chính là thái độ trong lần gặp nhau đầu tiên.
Quý Thịnh không mặn không nhạt đáp: “Chào anh.”
Ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua người Lệ Nhiên đang ngồi trên xe lăn, nhìn ngoài mặt thì anh và Lệ Phần không khác nhau chỗ nào cả. Nếu không phải Sở Trần nói anh là Lệ Nhiên, cộng với việc người này ngồi trên xe lăn và quần áo trên người khác nhau thì Quý Thịnh cũng phải cho rằng người này vẫn là Lệ Phần.
Rốt cuộc là phân biệt thế nào vậy?
Lúc cùng đi vào bàn ăn, Quý Thịnh không nhịn lòng được mà kéo Sở Trần lại hỏi.
Sở Trần quay đầu: “Sao thế? Anh Quý có yêu cầu gì sao?”
Quý Thịnh hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết cậu phân biệt hai người họ thế nào được không?”
Sở Trần nhìn lướt qua Lệ Nhiên trước mặt, cười nói: “Nếu anh không phân biệt được thì có một cách rất đơn giản – hai chân Nhiên Nhiên tàn phế, phải ngồi xe lăn, còn anh trai thì không cần. Họ là anh em sinh đôi, trước đây anh chưa từng tiếp xúc với hai người họ, chỉ dựa vào khuôn mặt nên không nhận ra cũng rất bình thường. Còn tôi có thể nhìn ra hai người không giống nhau.”
“Vậy sao?”
Quý Thịnh nhíu mày.
Sở Trần đường hoàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, có một số cặp sinh đôi có vẻ ngoài quả thật rất giống nhau nhưng những người thân thiết đều có thể phân biệt được họ, bằng không sẽ lộn xộn lên hết không phải sao.”
Quý Thịnh gật đầu.
Cũng phải.
Trước đó anh ta vẫn nghĩ, chỉ dùng xe lăn để phân biệt, lỡ như hai người giả mạo thành đối phương, Sở Trần lại thân thiết với người ta chẳng phải là sẽ chịu thiệt sao. Sau đó anh ta lại nhớ đến chuyện kế vợ... Lệ Phần căn bản không cần phải giả mạo.
Bản thân anh ta vốn đã có thể thân thiết với Sở Trần rồi.
Vậy mình cũng không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Sau khi ngồi xuống ghế, ba người im lặng ăn cơm.
Sở Trần nói: “Đúng rồi anh Quý, tôi đã tìm nơi ở giúp anh rồi, là khách sạn có điều kiện tốt nhất ở khu một của Vọng Thành, cách nơi này cũng không xa, đợt lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ dẫn anh sang đó, tiện thể xem xem anh có thiếu thứ gì không để mua trước.”
Quý Thịnh: “Ừ. Nếu cậu không để ý thì cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Quý Thịnh, tiếp xúc với nhau mấy tiếng đồng hồ, chúng ta cũng coi là bạn bè rồi đúng chứ?”
Sở Trần khẽ dừng: “... Được.”
Động tác ăn cơm của Lệ Nhiên rất chậm rãi, anh nghe thế bèn nhìn Quý Thịnh đang ngồi trước mặt mình một cái, nhưng không nói thêm gì.
Đợi ăn cơm xong, Lệ Nhiên lén Quý Thịnh hỏi Sở Trần: “Em không thích anh ta sao?”
“Đâu có đâu.”
Sở Trần lắc đầu nói: “Em không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta hết, chỉ là trước mắt mới tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, không nói được là thích hay không thích.”
“Phòng trống trên lầu rất nhiều.” Lệ Nhiên nhắc cậu.
Lúc này Sở Trần mới hiểu ra, thì ra Lệ Nhiên muốn hỏi Sở Trần tại sao lại bảo Quý Thịnh ở khách sạn. Sở Trần thấp giọng nói: “Em sợ anh ta nhận ra anh...”
Cậu không nói hết phần còn lại.
Vẻ mặt Lệ Nhiên thản nhiên nói: “Không sao, anh ta không nhận ra anh đâu. Nhưng mà những chuyện thế này, anh hy vọng em sẽ làm theo lòng mình, mà không phải lo lắng cho anh.” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Dù sao thì anh ta cũng là anh họ của em.”
Sở Trần không nhịn được mà bật cười.
Cậu trêu Lệ Nhiên: “Vậy anh không sợ trong nhà có nhiều thêm một người, buổi tối lúc em và anh thế kia... sẽ bị anh ta nghe thấy sao?”
Lệ Nhiên sửng sốt, kéo tay Sở Trần: “Không sợ.”
Lệ Nhiên nghĩ thầm, dù sao thì lúc làm cũng là Lệ Dục lên.
Sở Trần cười thầm trong lòng.
Trước đó cậu bảo Quý Thịnh ở khách sạn, quả thật là vì suy xét đến vấn đề thân phận của Lệ Phần.
Nếu Lệ Nhiên đã không để ý, vậy Sở Trần cũng không lấn cấn gì.
Cậu không có cảm giác gì với Quý Thịnh, nhưng mà niệm tình Quý Thịnh cũng coi như nửa thầy của mình, tốt xấu gì đôi bên cũng có quan hệ huyết thống, lần này anh ta lại đến thăm cậu, nên để anh ta ở lại đây cũng không sao.
Dù sao thì cũng đã đồng ý cho Quý Thịnh tới ăn chực rồi, nếu thật sự ở khách sạn, Quý Thịnh đi đi về về cũng rất phiền phức.
Sở Trần quyết định xong thì liền trực tiếp nói với Quý Thịnh: “Quý Thịnh, nếu anh không thích ở khách sạn thì trên lầu cũng còn phòng trống đó.”
Quý Thịnh nhướng mày, nhìn về người phía sau Sở Trần một cái.
Anh ta hiểu được, thái độ của Sở Trần thay đổi nhất định là vì Lệ Nhiên đang đứng sau kia.
Hai người nhìn nhau, Lệ Nhiên gật đầu đầy ôn hoà và vô hại với Quý Thịnh.
Quý Thịnh rất biết ơn, lúc lên lầu chọn phòng anh ta còn cố ý nói với Lệ Nhiên: “Cảm ơn anh đã đồng ý cho tôi ở lại.”
Quý Thịnh không thiếu một chỗ ở, cũng không thiếu chút tiền ở khách sạn.
Mặc dù anh ta và Sở Trần có quan hệ thân thích, nhưng nói cho cùng vẫn là lần đầu tiên gặp nhau, giữa hai người còn tương đối xa lại. Muốn ở lại, không vì gì ngoài việc muốn tiếp xúc với Sở Trần nhiều hơn.
Một mặt là vì Sở Trần là em họ của anh ta, mà người mẹ Giản Vân của anh ta cũng rất để tâm đến người em họ này.
Một mặt khác là vì anh ta cảm thấy rất hứng thú với tính cách của Sở Trần và cặp anh em Lệ Phần và Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên không nhiều lời, chỉ “ừ” một tiếng.
Sở Trần đi đầu, cậu chọn một gian phòng tương đối tốt rồi ôm nệm chăn và ga giường sạch sẽ đi vào.
Quý Thịnh tự trải giường.
Sở Trần đứng bên cạnh nhìn động tác nhanh nhẹn lưu loát của Quý Thịnh, chỉ chỉ về gian phòng bên cạnh, nói: “Tôi và Nhiên Nhiên ở ngay bên cạnh, có gì cần có thể nói với tôi.”
Quý Thịnh gật đầu: “Được, cảm ơn cậu.”
Sở Trần nhìn anh ta một cái: “Không cần khách khí.”
Tối ngày hôm đó, Sở Trần và Lệ Nhiên nằm trên giường.
Dù sao Sở Trần cũng là một cậu nhóc dồi dào tinh lực, hơn nữa hai ngày trước đó đều ở cùng Lệ Phần, hôm nay cậu có hơi hứng thú. Sở Trần khoác một tay lên vai Lệ Nhiên, sáp tới, nhỏ giọng nói: “Thế nào? Anh có muốn làm một cuộc giao dịch trăm triệu, để anh Quý ở phòng bên cạnh cảm nhận được độ dũng mãnh của anh không?”
Lệ Nhiên: “...”
...
Chuyện bên lề:
Lệ Nhiên: Duck không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.