Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật
Chương 77
Cựu Mộng Như Sương
14/07/2024
Sở Trần vừa nấu cơm xong, hai người Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt đã đến.
“Ba mẹ đến rồi à.”
Sở Trần khẽ cười một tiếng, quay sang ra lệnh với người máy nhỏ: “Đi lấy thêm hai cái chén với hai đôi đũa lại đây.”
Thẩm Du cười híp mắt: “Xem ra mẹ với ba con đến rất đúng lúc.”
“Chuẩn không cần chỉnh.” Sở Trần gật đầu.
Thẩm Du đặt túi xách lên sofa: “Trần Trần, mẹ đã đọc tin nhắn lúc trước con gửi cho mẹ. Tại mẹ bận việc nhiều quá, không có thời gian để thảo luận kỹ càng về vấn đề này nên mới không định trả lời tin nhắn. Hôm nay mẹ đến đây để bàn chuyện mở nhà hàng với con đây.”
Sở Trần cười nói: “Con biết rồi, không sao đâu mẹ.”
“Mở nhà hàng gì?” Lệ Nhiên bỗng lên tiếng.
Anh nhìn Sở Trần bằng ánh mắt khó hiểu.
Sở Trần giải thích: “Hiện tại trong tay em có dành dụm được một khoản tiền nho nhỏ, em thấy dù sao mình cũng rảnh rỗi, không bằng kiếm chút chuyện gì đó để làm. Anh cũng biết em rất thích nấu ăn mà, em nghĩ mở nhà hàng ăn uống cũng là một ý không tồi.”
Lệ Nhiên nhíu mày: “Em sắp đi nghĩa vụ quân sự ở hoang tinh rồi.”
Sở Trần chớp mắt: “Đúng vậy. Lúc trước em cứ tưởng nửa năm sau mới đi nghĩa vụ quân sự nên đã kể cho mẹ nghe về kế hoạch của mình, nhưng không ngờ trường học lại yêu cầu đi sớm hơn dự kiến. Em tính hoãn lại đến khi đi nghĩa vụ quân sự xong xuôi.”
Thẩm Du gật đầu: “Mẹ ủng hộ vô điều kiện. Dù sao tay nghề nấu nướng của Trần Trần đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.”
Mặc dù kế hoạch đã được hoãn lại nhưng sau khi ăn cơm xong, Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt vẫn nói rõ những điều cần lưu ý nếu muốn mở nhà hàng.
Có vẻ thủ tục còn đơn giản hơn ở Trái Đất.
“Nếu số tiền trong tay con tạm thời chưa cần dùng đến thì có thể mang đi đầu tư. Ngày mai mẹ sẽ gửi cho con một số tài liệu hữu ích, con đọc kỹ rồi suy xét thử xem.”
Thẩm Du đưa ra đề nghị.
Sở Trần: “Cảm ơn mẹ.”
Sau khi hai người rời đi, Sở Trần ngồi trên sofa tìm kiếm tin tức liên quan đến đầu tư tài chính. Lát sau, cậu phát hiện Lệ Nhiên đang ngồi bên cạnh duy trì im lặng một cách bất thường.
Sở Trần lén lút liếc nhìn Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên không lên tinh võng làm việc.
Anh ngồi trên sofa cách Sở Trần một khoảng đủ để hai ba người ngồi vô tư. Cơ thể hơi ngả về sau, lưng dựa vào ghế, tư thế ngồi nghiêm túc, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào màn hình trước mặt, môi mím chặt lại.
Thoạt nhìn chẳng khác gì mọi ngày nhưng Sở Trần đã quá quen với con người anh.
Chắc mẩm Lệ Nhiên đang không vui.
Sở Trần lập tức hiểu ra ngay.
Trước đó cậu không nói tiếng nào với Lệ Nhiên về chuyện muốn mở nhà hàng.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân làm Lệ Nhiên tức giận.
Sở Trần cảm thấy hơi buồn cười.
Nghĩ ra chủ ý khiến Lệ Nhiên nguôi giận, Sở Trần không chần chừ mở trung tâm thương mại đặt mua một bộ trang phục hầu gái.
Điền xong kích cỡ, đồng thời còn ghi chú đặc biệt dành riêng cho con trai mặc. Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Sở Trần sốt sắng đứng bật dậy: “Để em đi xem thử.”
Cậu mở cửa ra, nhưng chỉ dám hé mở một khe nhỏ, sau đó phóng ra ngoài nhanh như một cơn gió, còn không quên đóng cửa lại.
Nhận gói hàng từ trong tay người máy nhỏ, Sở Trần chui vào xe bay đang đỗ bên cạnh thay quần áo ngay và luôn.
Bộ váy hầu gái này cũng tương tự như loại váy mà con gái hay mặc, chẳng qua có phần rườm rà hơn, trên vạt váy đính rất nhiều ren và nơ bướm, còn có cả lồng váy nữa.
(*) Lồng váy:
Từ trước đến nay Sở Trần chưa bao giờ mặc thử đồ con gái, càng chưa từng mặc lồng váy lần nào. Loay hoay cả buổi trời vẫn không thể thành công mặc vào người, cuối cùng chỉ đành ném lồng váy sang một bên.
Thua keo này ta bày keo khác.
Bởi lẽ không có gương nên không thể nhìn xem bộ dạng mặc đồ hầu gái trông như thế nào, nhưng Sở Trần không quan tâm lắm.
Cậu bước xuống khỏi xe bay, đi đến trước cửa nhà rồi giơ tay gõ cửa.
Tranh thủ lúc cửa còn chưa mở, mắt thấy nếp gấp trên thân váy có chút vấn đề, Sở Trần vội xoay người chỉnh lại ren váy.
Rắc một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong.
“Quên mang chìa khóa à?” Lệ Nhiên thuận miệng hỏi.
Anh ngồi trên xe lăn, hỏi xong đợi mãi cũng không thấy người trước mặt trả lời, bèn ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng phát hiện không biết Sở Trần đã thay quần áo khác từ lúc nào.
Lệ Nhiên đứng hình tại chỗ.
Sở Trần khom lưng cúi gập người.
Trên đầu cậu đeo một chiếc cài tóc được viền ren, trên cổ đeo vòng cổ bằng ren màu đen trắng, cổ tay phải của bàn tay đang giữ chặt vạt váy cũng có đeo một chiếc vòng tay được đính kèm hai cái ruy băng, trong lúc cử động cứ lắc tới lắc lui.
Trên người cậu mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, được phối bằng hai màu đen trắng, còn đính đầy ren và nơ bướm.
Đôi chân dài mảnh khảnh đi tất chân màu trắng, giày vẫn giữ nguyên không đổi, thoạt nhìn có vẻ không phù hợp với bộ đồ hầu gái.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Lệ Nhiên, Sở Trần nhấc chân đá văng đôi giày sang một bên.
Ngón chân đi tất trắng nhẹ nhàng động đậy.
Vóc dáng Sở Trần không được tính là thấp, hình thể cũng không nhỏ nhắn như con gái, trong đám đàn ông chỉ được xem như thuộc loại mảnh mai, nhưng khi mặc trang phục này vào lại không khiến người khác nảy sinh cảm giác không thích hợp.
Mà trái lại...
Yết hầu Lệ Nhiên không nhịn được trượt lên trượt xuống.
Sở Trần từ từ đứng thẳng người dậy.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lệ Nhiên đang ngồi xe lăn trước mặt mình.
Đôi mắt trong veo ẩn chứa ý cười, Sở Trần đứng ngay ngắn, hai tay đan chéo đặt trước bụng, nhẹ nhàng nói: “Anh Lệ, tôi là người máy Trần Trần được anh gọi đến nhà, rất vui vì được phục vụ anh.”
Lệ Nhiên: “...”
Lệ Nhiên hạ mắt, tránh ra nhường đường: “Vào nhà trước cái đã.”
Sở Trần đi vào nhà.
Gần đây thời tiết trở lạnh, Sở Trần mặc váy ngắn ngủn, trên chân nhanh chóng rựng lên lớp da gà. Cậu tung tăng vào nhà, cười híp mắt nói: “Hôm nay anh Lệ muốn người máy Trần Trần có tính cách như thế nào?”
Lệ Nhiên cứng đờ.
Anh im lặng thật lâu rồi nói: “Sao cũng được.”
Sở Trần chớp mắt: “Vậy đầu tiên sẽ là Trần Trần nhiệt tình như lửa.”
Sở Trần tiến lại gần, trực tiếp ngồi lên đùi Lệ Nhiên.
Cậu cúi đầu hôn môi với anh.
Môi răng dây dưa triền miên.
Hôn được một lát, nụ hôn bỗng thay đổi mùi vị.
Sở Trần cảm giác bàn tay của Lệ Nhiên đang bóp cánh tay mình càng lúc càng mạnh. Cậu tạm dừng thở dốc, cuối cùng mút nhẹ đầu lưỡi đối phương rồi mới kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bất ngờ không báo trước nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt trở nên hung ác.
Đập vào mắt là dáng vẻ một lời khó nói hết của Sở Trần, trên mặt người đàn ông không nhịn được hiện lên vẻ hoảng loạn.
Sở Trần: “...”
Chậc.
Sở Trần chớp mắt, thầm nghĩ Lệ Nhiên thật đáng thương.
Cậu chỉ mới bắt đầu chơi đùa với Lệ Nhiên, mà anh còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu, cứ thế đã bị Lệ Phần ngang ngược chiếm cứ thân thể.
Vậy có nên chơi tiếp không nhỉ?
Sở Trần cúi đầu nhìn trang phục hầu gái trên người mình. Vất vả lắm cậu mới dằn xuống nỗi xấu hổ để mặc nó lên người.
Nếu bây giờ dừng lại thì quá lãng phí thời gian lẫn công sức đã bỏ ra. Nghĩ đến đây, Sở Trần lập tức hạ quyết tâm, lặp lại câu hỏi mà lúc trước đã hỏi Lệ Nhiên.
Lệ Phần sửng sốt.
Kế đó nhíu mày hỏi: “Tính cách gì cũng được?”
Sở Trần cười ấm áp như gió xuân: “Đúng vậy. Cho dù anh Lệ muốn dạng tính cách gì, Trần Trần đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng.”
Lệ Phần trầm tư chốc lát, đáp: “Vậy tính cách ba phần lạnh lùng bảy phần như ba, coi tôi như không khí, ngậm miệng không nói câu nào.”
Sở Trần: “...”
Sở Trần: “Anh nghĩ hay lắm.”
Lệ Phần: “...”
Sở Trần khẽ hừ một tiếng, toàn bộ ảo tưởng kiều diễm cháy hừng hực trong người đều bị cái tên ngốc không hiểu tình thú này vùi dập tan tành. Cậu hờn dỗi lườm anh một phát tóe khói, đứng dậy khỏi người Lệ Phần, đi thẳng vào phòng để đồ thay quần áo khác.
Đến khi đi ra, Sở Trần đã đổi thành quần áo mặc ở nhà.
Cậu lười trao đổi với Lệ Phần, trèo lên giường làm ổ định bật phim xem thì Lệ Phần chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Gần đây có rèn luyện sức mạnh tinh thần không?”
Sở Trần liếc xéo anh, cố tình đốp chát: “Sao Nhiên Nhiên cũng quan tâm đến vấn đề này? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm thầy giáo của em như anh trai?”
Cậu vừa dứt câu, Lệ Phần lập tức biết điều câm miệng lại.
Đến đêm, Lệ Phần lấy cớ bận việc phải đi ra ngoài, suốt đêm không trở về.
Sở Trần đã sớm lường trước, một mình chiếm cứ nguyên cái giường rộng lớn, giang tay giang chân ngủ say như chết.
...
Cuộc sống của Sở Trần mỗi ngày đều như cá gặp nước, còn Hoắc Lăng - công chính trong nguyên tác lại không được như ý.
Sinh nhật của Hoắc Lăng trải qua trên phi thuyền.
Bởi vì phi thuyền đang ở trong vũ trụ, cách những hành tinh xung quanh rất xa, thành thử suốt cả chặng đường không có tín hiệu.
Hoắc Lăng cô đơn ăn sinh nhật một mình, muộn màng nhận ra chỉ có Sở Trần đã tặng quà sinh nhật, thôi cũng coi như an ủi vì có người đã chúc mừng sinh nhật mình.
Còn Văn Gia Ngọc...
Hoắc Lăng không muốn nghĩ nhiều.
Vọng Thành cách hệ tinh hà H-310 vô cùng xa, bay khoảng chừng 15 ngày, cuối cùng phi thuyền mới hạ cánh.
Phi thuyền vừa đáp xuống, vòng tay của Hoắc Lăng liên tục thông báo có tin nhắn.
Hoắc Lăng đọc lướt qua, chọn trả lời mấy tin nhắn quan trọng, sau đó gọi điện cho Phong Như Vân.
“A Lăng, con đã đến nơi chưa?”
“Mẹ, con mới xuống phi thuyền.”
“Ừ, đi một đường chắc cũng mệt rồi nhỉ? Hay con đi nghỉ ngơi trước đi. Ừm, đến lúc đó... dù con có điều tra được cái gì cũng phải báo cho mẹ biết. Có một số việc con không quyết định được thì cứ để mẹ ra tay.”
Nghe giọng điệu này chắc là đã tin tưởng Văn Gia Ngọc ngoại tình.
Hoắc Lăng cười: “Vâng.”
Khi nhìn thấy tin nhắn của Sở Trần, Hoắc Lăng không khỏi nhíu mày.
Văn Gia Ngọc đi tìm Sở Trần làm gì? Đã bảo không liên quan tới Sở Trần rồi mà.
Hoắc Lăng chạm vào vòng tay thông minh, có mấy lần muốn gõ chữ nhưng cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng phiền muộn “chậc” một tiếng, không gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Dựa theo tư liệu điều tra, Hoắc Lăng tìm đến nhà họ Sư.
“Xin chào, tôi có việc muốn tìm Sư Hạo Ngôn.” Hoắc Lăng nói.
Vệ sĩ của nhà họ Sư nhìn Hoắc Lăng: “Có hẹn trước không?”
Nụ cười trên môi Hoắc Lăng không thay đổi: “Anh cứ nói với anh ta có một người tên Hoắc Lăng đến tìm, còn là bạn thân của Văn Gia Ngọc.”
Lần này Hoắc Lăng đến đây không phải để kiếm chuyện với Sư Hạo Ngôn mà chỉ muốn làm rõ mối quan hệ giữa anh ta và Văn Gia Ngọc, sẵn tiện đến khách sạn xác định thực hư mọi chuyện.
Vì vậy thái độ của Hoắc Lăng vẫn rất ôn hòa.
Vệ sĩ nhíu mày, vốn không muốn đi vào thông báo, nhưng Hoắc Lăng lại thả ra sức mạnh tinh thần, vệ sĩ bất đắc dĩ đành phải nghe theo.
Dù sao cũng chỉ thông báo một tiếng thôi.
Sư Hạo Ngôn vừa nghe vệ sĩ nói người đến tìm mình là Hoắc Lăng, tâm trạng phấn khởi cười phá lên, cứ như bị thần kinh: “Ha ha, Hoắc Lăng tìm đến tận cửa ư?”
“Cậu ta làm thế chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Dám chạy đến địa bàn của tôi! Trước đây tôi còn nghĩ phải trả thù như thế nào...”
Sư Hạo Ngôn kêu lên: “Mau, lập tức điều động toàn bộ cảnh vệ bắt giữ cái tên Hoắc Lăng kia! Đó chính là kẻ đã chém đứt cánh tay tôi!”
“Ba mẹ đến rồi à.”
Sở Trần khẽ cười một tiếng, quay sang ra lệnh với người máy nhỏ: “Đi lấy thêm hai cái chén với hai đôi đũa lại đây.”
Thẩm Du cười híp mắt: “Xem ra mẹ với ba con đến rất đúng lúc.”
“Chuẩn không cần chỉnh.” Sở Trần gật đầu.
Thẩm Du đặt túi xách lên sofa: “Trần Trần, mẹ đã đọc tin nhắn lúc trước con gửi cho mẹ. Tại mẹ bận việc nhiều quá, không có thời gian để thảo luận kỹ càng về vấn đề này nên mới không định trả lời tin nhắn. Hôm nay mẹ đến đây để bàn chuyện mở nhà hàng với con đây.”
Sở Trần cười nói: “Con biết rồi, không sao đâu mẹ.”
“Mở nhà hàng gì?” Lệ Nhiên bỗng lên tiếng.
Anh nhìn Sở Trần bằng ánh mắt khó hiểu.
Sở Trần giải thích: “Hiện tại trong tay em có dành dụm được một khoản tiền nho nhỏ, em thấy dù sao mình cũng rảnh rỗi, không bằng kiếm chút chuyện gì đó để làm. Anh cũng biết em rất thích nấu ăn mà, em nghĩ mở nhà hàng ăn uống cũng là một ý không tồi.”
Lệ Nhiên nhíu mày: “Em sắp đi nghĩa vụ quân sự ở hoang tinh rồi.”
Sở Trần chớp mắt: “Đúng vậy. Lúc trước em cứ tưởng nửa năm sau mới đi nghĩa vụ quân sự nên đã kể cho mẹ nghe về kế hoạch của mình, nhưng không ngờ trường học lại yêu cầu đi sớm hơn dự kiến. Em tính hoãn lại đến khi đi nghĩa vụ quân sự xong xuôi.”
Thẩm Du gật đầu: “Mẹ ủng hộ vô điều kiện. Dù sao tay nghề nấu nướng của Trần Trần đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.”
Mặc dù kế hoạch đã được hoãn lại nhưng sau khi ăn cơm xong, Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt vẫn nói rõ những điều cần lưu ý nếu muốn mở nhà hàng.
Có vẻ thủ tục còn đơn giản hơn ở Trái Đất.
“Nếu số tiền trong tay con tạm thời chưa cần dùng đến thì có thể mang đi đầu tư. Ngày mai mẹ sẽ gửi cho con một số tài liệu hữu ích, con đọc kỹ rồi suy xét thử xem.”
Thẩm Du đưa ra đề nghị.
Sở Trần: “Cảm ơn mẹ.”
Sau khi hai người rời đi, Sở Trần ngồi trên sofa tìm kiếm tin tức liên quan đến đầu tư tài chính. Lát sau, cậu phát hiện Lệ Nhiên đang ngồi bên cạnh duy trì im lặng một cách bất thường.
Sở Trần lén lút liếc nhìn Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên không lên tinh võng làm việc.
Anh ngồi trên sofa cách Sở Trần một khoảng đủ để hai ba người ngồi vô tư. Cơ thể hơi ngả về sau, lưng dựa vào ghế, tư thế ngồi nghiêm túc, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào màn hình trước mặt, môi mím chặt lại.
Thoạt nhìn chẳng khác gì mọi ngày nhưng Sở Trần đã quá quen với con người anh.
Chắc mẩm Lệ Nhiên đang không vui.
Sở Trần lập tức hiểu ra ngay.
Trước đó cậu không nói tiếng nào với Lệ Nhiên về chuyện muốn mở nhà hàng.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân làm Lệ Nhiên tức giận.
Sở Trần cảm thấy hơi buồn cười.
Nghĩ ra chủ ý khiến Lệ Nhiên nguôi giận, Sở Trần không chần chừ mở trung tâm thương mại đặt mua một bộ trang phục hầu gái.
Điền xong kích cỡ, đồng thời còn ghi chú đặc biệt dành riêng cho con trai mặc. Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Sở Trần sốt sắng đứng bật dậy: “Để em đi xem thử.”
Cậu mở cửa ra, nhưng chỉ dám hé mở một khe nhỏ, sau đó phóng ra ngoài nhanh như một cơn gió, còn không quên đóng cửa lại.
Nhận gói hàng từ trong tay người máy nhỏ, Sở Trần chui vào xe bay đang đỗ bên cạnh thay quần áo ngay và luôn.
Bộ váy hầu gái này cũng tương tự như loại váy mà con gái hay mặc, chẳng qua có phần rườm rà hơn, trên vạt váy đính rất nhiều ren và nơ bướm, còn có cả lồng váy nữa.
(*) Lồng váy:
Từ trước đến nay Sở Trần chưa bao giờ mặc thử đồ con gái, càng chưa từng mặc lồng váy lần nào. Loay hoay cả buổi trời vẫn không thể thành công mặc vào người, cuối cùng chỉ đành ném lồng váy sang một bên.
Thua keo này ta bày keo khác.
Bởi lẽ không có gương nên không thể nhìn xem bộ dạng mặc đồ hầu gái trông như thế nào, nhưng Sở Trần không quan tâm lắm.
Cậu bước xuống khỏi xe bay, đi đến trước cửa nhà rồi giơ tay gõ cửa.
Tranh thủ lúc cửa còn chưa mở, mắt thấy nếp gấp trên thân váy có chút vấn đề, Sở Trần vội xoay người chỉnh lại ren váy.
Rắc một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong.
“Quên mang chìa khóa à?” Lệ Nhiên thuận miệng hỏi.
Anh ngồi trên xe lăn, hỏi xong đợi mãi cũng không thấy người trước mặt trả lời, bèn ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng phát hiện không biết Sở Trần đã thay quần áo khác từ lúc nào.
Lệ Nhiên đứng hình tại chỗ.
Sở Trần khom lưng cúi gập người.
Trên đầu cậu đeo một chiếc cài tóc được viền ren, trên cổ đeo vòng cổ bằng ren màu đen trắng, cổ tay phải của bàn tay đang giữ chặt vạt váy cũng có đeo một chiếc vòng tay được đính kèm hai cái ruy băng, trong lúc cử động cứ lắc tới lắc lui.
Trên người cậu mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, được phối bằng hai màu đen trắng, còn đính đầy ren và nơ bướm.
Đôi chân dài mảnh khảnh đi tất chân màu trắng, giày vẫn giữ nguyên không đổi, thoạt nhìn có vẻ không phù hợp với bộ đồ hầu gái.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Lệ Nhiên, Sở Trần nhấc chân đá văng đôi giày sang một bên.
Ngón chân đi tất trắng nhẹ nhàng động đậy.
Vóc dáng Sở Trần không được tính là thấp, hình thể cũng không nhỏ nhắn như con gái, trong đám đàn ông chỉ được xem như thuộc loại mảnh mai, nhưng khi mặc trang phục này vào lại không khiến người khác nảy sinh cảm giác không thích hợp.
Mà trái lại...
Yết hầu Lệ Nhiên không nhịn được trượt lên trượt xuống.
Sở Trần từ từ đứng thẳng người dậy.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lệ Nhiên đang ngồi xe lăn trước mặt mình.
Đôi mắt trong veo ẩn chứa ý cười, Sở Trần đứng ngay ngắn, hai tay đan chéo đặt trước bụng, nhẹ nhàng nói: “Anh Lệ, tôi là người máy Trần Trần được anh gọi đến nhà, rất vui vì được phục vụ anh.”
Lệ Nhiên: “...”
Lệ Nhiên hạ mắt, tránh ra nhường đường: “Vào nhà trước cái đã.”
Sở Trần đi vào nhà.
Gần đây thời tiết trở lạnh, Sở Trần mặc váy ngắn ngủn, trên chân nhanh chóng rựng lên lớp da gà. Cậu tung tăng vào nhà, cười híp mắt nói: “Hôm nay anh Lệ muốn người máy Trần Trần có tính cách như thế nào?”
Lệ Nhiên cứng đờ.
Anh im lặng thật lâu rồi nói: “Sao cũng được.”
Sở Trần chớp mắt: “Vậy đầu tiên sẽ là Trần Trần nhiệt tình như lửa.”
Sở Trần tiến lại gần, trực tiếp ngồi lên đùi Lệ Nhiên.
Cậu cúi đầu hôn môi với anh.
Môi răng dây dưa triền miên.
Hôn được một lát, nụ hôn bỗng thay đổi mùi vị.
Sở Trần cảm giác bàn tay của Lệ Nhiên đang bóp cánh tay mình càng lúc càng mạnh. Cậu tạm dừng thở dốc, cuối cùng mút nhẹ đầu lưỡi đối phương rồi mới kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bất ngờ không báo trước nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt trở nên hung ác.
Đập vào mắt là dáng vẻ một lời khó nói hết của Sở Trần, trên mặt người đàn ông không nhịn được hiện lên vẻ hoảng loạn.
Sở Trần: “...”
Chậc.
Sở Trần chớp mắt, thầm nghĩ Lệ Nhiên thật đáng thương.
Cậu chỉ mới bắt đầu chơi đùa với Lệ Nhiên, mà anh còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu, cứ thế đã bị Lệ Phần ngang ngược chiếm cứ thân thể.
Vậy có nên chơi tiếp không nhỉ?
Sở Trần cúi đầu nhìn trang phục hầu gái trên người mình. Vất vả lắm cậu mới dằn xuống nỗi xấu hổ để mặc nó lên người.
Nếu bây giờ dừng lại thì quá lãng phí thời gian lẫn công sức đã bỏ ra. Nghĩ đến đây, Sở Trần lập tức hạ quyết tâm, lặp lại câu hỏi mà lúc trước đã hỏi Lệ Nhiên.
Lệ Phần sửng sốt.
Kế đó nhíu mày hỏi: “Tính cách gì cũng được?”
Sở Trần cười ấm áp như gió xuân: “Đúng vậy. Cho dù anh Lệ muốn dạng tính cách gì, Trần Trần đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng.”
Lệ Phần trầm tư chốc lát, đáp: “Vậy tính cách ba phần lạnh lùng bảy phần như ba, coi tôi như không khí, ngậm miệng không nói câu nào.”
Sở Trần: “...”
Sở Trần: “Anh nghĩ hay lắm.”
Lệ Phần: “...”
Sở Trần khẽ hừ một tiếng, toàn bộ ảo tưởng kiều diễm cháy hừng hực trong người đều bị cái tên ngốc không hiểu tình thú này vùi dập tan tành. Cậu hờn dỗi lườm anh một phát tóe khói, đứng dậy khỏi người Lệ Phần, đi thẳng vào phòng để đồ thay quần áo khác.
Đến khi đi ra, Sở Trần đã đổi thành quần áo mặc ở nhà.
Cậu lười trao đổi với Lệ Phần, trèo lên giường làm ổ định bật phim xem thì Lệ Phần chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Gần đây có rèn luyện sức mạnh tinh thần không?”
Sở Trần liếc xéo anh, cố tình đốp chát: “Sao Nhiên Nhiên cũng quan tâm đến vấn đề này? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm thầy giáo của em như anh trai?”
Cậu vừa dứt câu, Lệ Phần lập tức biết điều câm miệng lại.
Đến đêm, Lệ Phần lấy cớ bận việc phải đi ra ngoài, suốt đêm không trở về.
Sở Trần đã sớm lường trước, một mình chiếm cứ nguyên cái giường rộng lớn, giang tay giang chân ngủ say như chết.
...
Cuộc sống của Sở Trần mỗi ngày đều như cá gặp nước, còn Hoắc Lăng - công chính trong nguyên tác lại không được như ý.
Sinh nhật của Hoắc Lăng trải qua trên phi thuyền.
Bởi vì phi thuyền đang ở trong vũ trụ, cách những hành tinh xung quanh rất xa, thành thử suốt cả chặng đường không có tín hiệu.
Hoắc Lăng cô đơn ăn sinh nhật một mình, muộn màng nhận ra chỉ có Sở Trần đã tặng quà sinh nhật, thôi cũng coi như an ủi vì có người đã chúc mừng sinh nhật mình.
Còn Văn Gia Ngọc...
Hoắc Lăng không muốn nghĩ nhiều.
Vọng Thành cách hệ tinh hà H-310 vô cùng xa, bay khoảng chừng 15 ngày, cuối cùng phi thuyền mới hạ cánh.
Phi thuyền vừa đáp xuống, vòng tay của Hoắc Lăng liên tục thông báo có tin nhắn.
Hoắc Lăng đọc lướt qua, chọn trả lời mấy tin nhắn quan trọng, sau đó gọi điện cho Phong Như Vân.
“A Lăng, con đã đến nơi chưa?”
“Mẹ, con mới xuống phi thuyền.”
“Ừ, đi một đường chắc cũng mệt rồi nhỉ? Hay con đi nghỉ ngơi trước đi. Ừm, đến lúc đó... dù con có điều tra được cái gì cũng phải báo cho mẹ biết. Có một số việc con không quyết định được thì cứ để mẹ ra tay.”
Nghe giọng điệu này chắc là đã tin tưởng Văn Gia Ngọc ngoại tình.
Hoắc Lăng cười: “Vâng.”
Khi nhìn thấy tin nhắn của Sở Trần, Hoắc Lăng không khỏi nhíu mày.
Văn Gia Ngọc đi tìm Sở Trần làm gì? Đã bảo không liên quan tới Sở Trần rồi mà.
Hoắc Lăng chạm vào vòng tay thông minh, có mấy lần muốn gõ chữ nhưng cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng phiền muộn “chậc” một tiếng, không gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Dựa theo tư liệu điều tra, Hoắc Lăng tìm đến nhà họ Sư.
“Xin chào, tôi có việc muốn tìm Sư Hạo Ngôn.” Hoắc Lăng nói.
Vệ sĩ của nhà họ Sư nhìn Hoắc Lăng: “Có hẹn trước không?”
Nụ cười trên môi Hoắc Lăng không thay đổi: “Anh cứ nói với anh ta có một người tên Hoắc Lăng đến tìm, còn là bạn thân của Văn Gia Ngọc.”
Lần này Hoắc Lăng đến đây không phải để kiếm chuyện với Sư Hạo Ngôn mà chỉ muốn làm rõ mối quan hệ giữa anh ta và Văn Gia Ngọc, sẵn tiện đến khách sạn xác định thực hư mọi chuyện.
Vì vậy thái độ của Hoắc Lăng vẫn rất ôn hòa.
Vệ sĩ nhíu mày, vốn không muốn đi vào thông báo, nhưng Hoắc Lăng lại thả ra sức mạnh tinh thần, vệ sĩ bất đắc dĩ đành phải nghe theo.
Dù sao cũng chỉ thông báo một tiếng thôi.
Sư Hạo Ngôn vừa nghe vệ sĩ nói người đến tìm mình là Hoắc Lăng, tâm trạng phấn khởi cười phá lên, cứ như bị thần kinh: “Ha ha, Hoắc Lăng tìm đến tận cửa ư?”
“Cậu ta làm thế chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Dám chạy đến địa bàn của tôi! Trước đây tôi còn nghĩ phải trả thù như thế nào...”
Sư Hạo Ngôn kêu lên: “Mau, lập tức điều động toàn bộ cảnh vệ bắt giữ cái tên Hoắc Lăng kia! Đó chính là kẻ đã chém đứt cánh tay tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.