Chương 100: Cách mới
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Nắng sớm nhảy nhót trên gương mặt, Trần Trản tỉnh trước, chống đầu ngắm Ân Vinh Lan.
Vẫn đang ngủ, vẻ mặt tươi vui.
Trần Trản khẽ run mi, tự lẩm bẩm: “Dù không biết đang mơ thấy gì...”
Nhưng chắc đen tối lắm!
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chút, Ân Vinh Lan chậm rãi mở mắt, thấy một khuôn mặt sát dí vào.
Thấy y như bị dọa, Trần Trản nhàn nhạt nói: “Anh không yêu em chân thành.”
Ân Vinh Lan cười khổ: “Đột nhiên tỉnh dậy thấy một khuôn mặt ngay sát, ai chả giật mình.”
Trần Trản: “Trên phim nếu người ta tự nhiên đến gần, họ đều cho là muốn hôn.”
Ân Vinh Lan ngẫm nghĩ: “Hay làm lại nhé?”
“Không.” Trần Trản khoác áo xuống giường: “Em từ chối tất cả hành động thân mật trước khi đánh răng rửa mặt.”
Sửa soạn cho ngày mới, Trần Trản coi như dậy sớm, còn có người chịu khó hơn cậu.
“Bọn mi giết lầm thủ hạ của tao.” Ngô tiên sinh ngồi trên ghế sa-lông uống trà, khóe mắt phảng phất vài tia tính toán.
Phí bao nhiêu sức mới liên lạc được với chấp pháp giả, khi biết nguyên nhân An Lãnh bị giết, kể cả hắn cũng không khỏi ngẩn ra mấy giây.
“Lỗi tại hắn không giải thích rõ.”
Ngô tiên sinh liếc mắt nhìn khối cầu đối diện một cái, che giấy ý lạnh trong mắt, từ trước đến nay chấp pháp giả không thèm quan tâm đ.ạo lý tình nghĩa gì, xem như An Lãnh chết vô ích.
“Trần Trản có thân phận nào khác không?” Ngô tiên sinh hỏi thẳng điểm mấu chốt.
“May mắn hơn người thường chút thôi.”
1
Ngô tiên sinh cụp mắt không nói.
Lời cuối cùng An Lãnh không kịp nói hắn vẫn chưa đoán ra, hắn và chấp pháp giả đều có lòng phòng bị nhau nên cũng không hỏi thấu triệt.
Chấp pháp giả nhấn mạnh: “Trần Trản nhất định phải chết.”
Ngô tiên sinh nhíu mày, nói mấy câu phí lời này làm gì: “Không bằng thử cách khác.”
Đặt chén trà trong tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát: “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, có thể thử cách ngược lại xem.”
Khối cầu hơi nhếch miệng lộ hàm răng sắc bén: “Nói rõ đi.”
“Trong bọn mi ai có hành động kỳ cục nhất, lấy độc trị độc.”
3
Kẻ bị coi là độc vật, Trần Trản, đang cùng ăn sáng với Ân Vinh Lan, y chủ động bóc vỏ trứng giúp cậu, đến khi cả hai ăn được kha khá lại ung dung đưa khăn giấy cho.
Thời gian vừa khéo.
Trần Trản không nhịn được liếc y một cái, kiểu quan tâm một cách tự nhiên này khiến người ta rất dễ tiếp nhận.
Từ đầu đến cuối Ân Vinh Lan chưa hề ngẩng đầu, làm như không chú ý đến cái gì, trong lòng lại chậm rãi tính toán: Lâm Trì Ngang từng nói lúc theo đuổi Khương Dĩnh, quan trọng là các chi tiết nhỏ.
Điều này có thể tiếp thu.
Trần Trản đột nhiên ghé sát vào, Ân Vinh Lan: “Sao thế?”
“Cảm thấy anh hơi lạ.” Trần Trản ngồi trở lại, sờ cằm: “Giống lòng mang ý xấu.”
Ân Vinh Lan nở nụ cười bao dung, ngược lại còn khiến người nghi ngờ hơi đuối lý.
Trần Trản bĩu môi, lúc đang dọn bàn nghe y hỏi: “Tối nay rảnh không?”
“Có.”
“Theo anh đến chỗ này.”
Tuy không biết đến cùng trong hồ lô y có thuốc gì (*), nhưng để phối hợp, Trần Trản không ngủ trưa nữa mà làm việc luôn, trước khi mặt trời lặn nhanh chóng gõ xong chương mới.
(* ý không biết người ta nghĩ gì, có cái gì)
Trời vừa tối, nơi đầu tiên đến là căn phòng bị cháy của cậu.
Trần Trản hỏi lý do đưa cậu đến.
Đầu ngón tay Ân Vinh Lan khẽ vuốt lên vách tường, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày sau mới quay đầu lại nói: “Chỉ muốn đi cùng em đến xem một chút, không có lý do khác.”
Trần Trản lấy khăn giấy cho y lau ngón tay đen sì, tiện thể cảnh cáo: “Nếu dám viết lên tường “Từng đi qua đây”, anh chết chắc.”
Ân Vinh Lan bật cười.
Sau đó lại đưa người đến phía sau núi.
Ngước nhìn lên đ.ỉn.h núi, “trận đại chiến kinh tâm động phách” lại hiện lên trong đầu Trần Trản.
Ân Vinh Lan: “Đêm đó sau khi anh ngủ, có phải em lén đến đây không?”
Trần Trản thở dài, cái thứ GPS này ấy à, không biết nên nói là phúc hay họa của con người đây.
Trong lúc còn đang xúc động cảm thán, lại bị gọi lên xe.
Nhìn đèn nê-ông rực rỡ hai bên đường, Trần Trản nói: “Hình như đây không phải đường về nhà.”
Ân Vinh Lan yên tĩnh làm nhiệm vụ tài xế, đưa cậu đến nơi cuối cùng trong ngày.
Trung tâm thương mại Lê Thành sau khi trải qua sự kiện ma ám, ai đi ngang qua cũng tránh. Tuy tin không được đưa nhưng một số cư dân gần đó vẫn biết có vụ chết người, nơi này sắp đóng góp vào series truyền thuyết đô thị (*) rồi.
(* chỉ mấy chuyện kì lạ, chuyện ma trong thành thị)
Khóa cửa lúc trước bị An Lãnh phá, bây giờ đổi cái mới làm màu hơn chút.
Ân Vinh Lan lắc đầu: “Đối với anh mà nói, đây là nơi em từng gặp nguy hiểm.”
Ánh sáng bốn phía bật lên, Trần Trản đột nhiên quay đầu lại thấy Ân Vinh Lan đứng ngay sau cậu, vẻ mặt hơi khác thường: “Anh đã không được tham dự nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời em, kể cả những khi em gặp nguy nan.”
Tiếng nhạc lãng mạn vang lên, Trần Trản hiểu ra mục đích chuyến đi lần này, từng nơi cậu đến hôm nay đều là những nơi cậu gặp nạn.
Hình ảnh cá voi khổng lồ bơi tung tăng trên đầu cùng đèn nháy lấp lánh, nổi bật lên một thế giới mộng mơ huyền ảo.
Không thể không nói, Lâm Trì Ngang cho thiết kế đại sảnh thật phí công phu.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Ân Vinh Lan nói ra hai chữ “kết hôn”: “Năm tháng sau này, anh hứa rằng sẽ không để em rơi vào hiểm cảnh nữa.”
Trong không gian kín lặng, đổ cho thiết bị thông gió chưa hoạt động đủ, mới khiến đôi tim loạn nhịp.
“Anh...”
Trần Trản mím mím môi: “Lấy chỗ Lâm Trì Ngang định dùng cầu hôn có ổn không?”
Ân Vinh Lan nghiêm túc khẩn thiết: “Nơi này có kí ức không đẹp của em, anh muốn biến nó thành kỉ niệm đẹp của chúng ta.”
“...”
Kết hôn.
Đây đã từng là chuyện quá mức xa xôi với cậu, khi vừa thi đại học xong chỉ nghĩ đến sau này gây dựng sự nghiệp thành công như thế nào.
Bây giờ một chiếc nhẫn được đưa tới trước mắt, một khi đeo vào, có lẽ sẽ là một thế giới mới.
Ân Vinh Lan bình tĩnh chờ đợi đáp án, đây là kế hoạch chọn lọc có khả năng thành công nhất, nếu thất bại, còn ba phương án dự bị nữa.
Trần Trản liếc y một cái: “Thành ý đâu? Ít nhất cũng phải đeo cho em chứ.”
1
Trong nháy mắt Ân Vinh Lan thất thần, sự tình thuận lợi khó mà tin nổi, cơ hồ là run rẩy đeo nhẫn cho cậu.
Trần Trản cúi đầu, rũ mắt ngắm nhìn, bề mặt khắc hoa văn sóng lượn, hình như có một ý nghĩa khác.
(mạnh dạn đoán liên quan chữ 澜 - lan trong tên anh Lan nghĩa là sóng lớn)
Ân Vinh Lan: “Trong nước không chấp nhận hôn nhân đồng tính, nhưng anh thấy dù sao cũng nên có nghi thức trao nhẫn.”
Trần Trản: “Được.”
Nhìn vào mắt nhau, mỗi người đều mỉm cười rồi đi.
Sau khi về Trần Trản liền thông báo nghỉ phép một tuần trên”Ảnh hậu”, chỉ nói vì lý do cá nhân, khiến khu bình luận xôn xao suy đoán.
Cũng may chỉ là một tuần, đồng thời cam kết sẽ bù đắp, bình luận coi như ôn hòa.
Nơi đất khách quê người, khí trời khác lạ.
Hiếm khi không bộn bề công việc, thong dong phơi nắng trên bãi cát mềm mại.
Theo khơi xa xanh thẳm mà tĩnh lặng tâm tình, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phá đám.
Trần Trản lần mò tìm máy, mở ra xem, không phải gọi mình.
Cùng lúc đó bên Ân Vinh Lan truyền đến “A lô“.
Trần Trản nghiêng đầu nhìn sang, nhép miệng: “Công ty?”
Ân Vinh Lan lắc đầu, đi qua chỗ khác nhận điện thoại.
“Anh đang làm gì đó?”
Ân Vinh Lan: “Hưởng tuần trăng mật sớm.”
Đầu bên kia trầm mặc chốc lát.
Sau một hồi, tiếng Lâm Trì Ngang tuy vẫn như cũ, nhưng có thể cảm giác được sự nhẫn nhịn cực độ: “Anh đúng là lợi hại, cho ý kiến hay lắm.”
Sau này có khi còn phải hợp tác nữa, Ân Vinh Lan không quá ra vẻ, hỏi: “Tiến hành không thuận lợi?”
Giọng điệu vô tội biết bao.
Lâm Trì Ngang “A” cười lạnh một tiếng: “Có biết mấy ngày này tôi trải qua cái gì không?”
Ân Vinh Lan cũng không muốn biết, nhưng không tiện cúp máy trước.
“Bệnh viện, đồn cảnh sát, thầy đồng vào nhà làm lễ.”
1
Xâu chuỗi logic mấy cái này, bỗng hiểu ra, Ân Vinh Lan cau mày: “Có viết đúng như đã bảo không?”
Bên kia không đáp, đại khái không muốn nhớ lại chuyện đã rồi, chỉ để lại tiếng tít tít tít vô hạn.
Ân Vinh Lan lắc đầu, quay lại ghế nằm, đeo kính râm lên.
Trần Trản liếc y: “Ai vậy, thần bí thế?”
Ân Vinh Lan: “Một người đàn ông vừa mới trải qua cuộc đời lên voi xuống chó.”
Thấy y nói không rõ ràng, Trần Trản cũng lười đoán, tiếp tục hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp hiếm hoi.
Đáng tiếc trời nắng chang cũng có thể đổ mưa rào, có những chuyện người không tự chủ điều khiển được.
Bên đây Trần Trản đang nghĩ về năm tháng yên bình sau này, tại một quán ăn gần đó có một đôi mắt vẫn luôn nhìn sang không rời.
Người phục vụ đưa nước trái cây, không nhịn được nhìn thêm... Cử chỉ hành vi của người này có chút kỳ lạ, dù chỉ là thay đổi tư thế ngồi bình thường, khi hắn làm đều đem lại cảm giác không hài hòa.
Thanh niên đột nhiên ngẩng đầu lên, người phục vụ sợ giật mình một cái, lúng túng cười cười, bước nhanh đem đồ cho bàn khác.
Thanh niên lắc cổ trái phải, nắm mở bàn tay, lẩm bẩm cơ thể mới tiếp nhận, khống chế không tiện.
Đây là chấp pháp giả bị đồng nghiệp đề cử đi đối phó Trần Trản, vì vị này từng ăn não của một người không trả nổi giá trị tẩy trắng, chắc sẽ dễ tiếp cận Trần Trản rồi thuận tiện ra tay hơn.
1
Đám cưới và tuần trăng mật, đây là những lúc người ta thả lỏng nhất.
Sở dĩ để nó tới đối phó Trần Trản cũng do sự nổi tiếng lạ lùng kỳ quặc trong nhóm chấp pháp giả. Các đồng nghiệp còn lại và Ngô tiên sinh đã rút kinh nghiệm xương máu, cho rằng mạch não của Trần Trản không giống người thường, càng tính kế càng dễ thất sách.
Nhất định phải tìm một sự tồn tại thần kỳ có thể sánh ngang.
Ân Vinh Lan: “Anh đi mua nước đây.”
Trần Trản khẽ gật đầu.
Ân Vinh Lan đứng dậy đi về hướng quán ăn.
Luôn có cảm giác đối phương đi thẳng về phía mình, chấp pháp giả rơi vào bất an, giờ vờ cúi đầu uống nước chanh.
Ngay từ khi mới tới bãi biển này, Ân Vinh Lan đã chú ý thấy người này có vẻ khác thường, vì trước mắt chưa quấy rối thời gian hiếm có này của hai người nên mới chờ đến tận bây giờ.
Lúc thanh niên còn đang lo lắng, Ân Vinh Lan đã đứng trước mặt hắn: “Kiểm tra.”
“Cái gì?”
Ân Vinh Lan: “Chứng minh thư.”
Thanh niên nhập cảnh trái phép, lúc thường hành vi quái dị còn không hay giao lưu với đồng nghiệp, chớ nói chi là người.
Lục lọi túi một hồi, trừ ít tiền lẻ không tìm ra thứ gì nữa, sau mới nhận ra: “Anh không phải là cảnh sát, không có quyền xem.”
Ân Vinh Lan: “Trong vòng nửa tiếng, tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo cáo anh.”
Thanh niên hụt hơi: “Dựa vào đâu?”
Ân Vinh Lan: “Trông như buôn lậu.”
“...”
Chỉ tùy tiện gạt đôi câu, không ngờ người này dễ lừa thật.
“Anh chờ một chút.” Thanh niên vội vàng nói, nhìn xung quanh một chút, cẩn thận từng li từng tí kéo cổ áo xuống một chút: “Tôi có chứng minh thư.”
Ân Vinh Lan nhìn hình xăm đồ án phức tạp, cau mày.
Thanh niên lại kéo xuống thêm chút: “Anh nhìn đi, đây là mã QR.”
“...”
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Lấy độc trị độc, dùng kỳ cục thắng kỳ cục.
Thực tế thì...
Ân Vinh Lan: Anh không phải là người.
Thanh niên kinh sợ biến sắc: Sao anh biết?!
1
Kelly: Khóa học của thầy Lan đảm bảo tốt nghiệp loại giỏi, trật tốt nghiệp không chịu trách nhiệm:))
Vẫn đang ngủ, vẻ mặt tươi vui.
Trần Trản khẽ run mi, tự lẩm bẩm: “Dù không biết đang mơ thấy gì...”
Nhưng chắc đen tối lắm!
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chút, Ân Vinh Lan chậm rãi mở mắt, thấy một khuôn mặt sát dí vào.
Thấy y như bị dọa, Trần Trản nhàn nhạt nói: “Anh không yêu em chân thành.”
Ân Vinh Lan cười khổ: “Đột nhiên tỉnh dậy thấy một khuôn mặt ngay sát, ai chả giật mình.”
Trần Trản: “Trên phim nếu người ta tự nhiên đến gần, họ đều cho là muốn hôn.”
Ân Vinh Lan ngẫm nghĩ: “Hay làm lại nhé?”
“Không.” Trần Trản khoác áo xuống giường: “Em từ chối tất cả hành động thân mật trước khi đánh răng rửa mặt.”
Sửa soạn cho ngày mới, Trần Trản coi như dậy sớm, còn có người chịu khó hơn cậu.
“Bọn mi giết lầm thủ hạ của tao.” Ngô tiên sinh ngồi trên ghế sa-lông uống trà, khóe mắt phảng phất vài tia tính toán.
Phí bao nhiêu sức mới liên lạc được với chấp pháp giả, khi biết nguyên nhân An Lãnh bị giết, kể cả hắn cũng không khỏi ngẩn ra mấy giây.
“Lỗi tại hắn không giải thích rõ.”
Ngô tiên sinh liếc mắt nhìn khối cầu đối diện một cái, che giấy ý lạnh trong mắt, từ trước đến nay chấp pháp giả không thèm quan tâm đ.ạo lý tình nghĩa gì, xem như An Lãnh chết vô ích.
“Trần Trản có thân phận nào khác không?” Ngô tiên sinh hỏi thẳng điểm mấu chốt.
“May mắn hơn người thường chút thôi.”
1
Ngô tiên sinh cụp mắt không nói.
Lời cuối cùng An Lãnh không kịp nói hắn vẫn chưa đoán ra, hắn và chấp pháp giả đều có lòng phòng bị nhau nên cũng không hỏi thấu triệt.
Chấp pháp giả nhấn mạnh: “Trần Trản nhất định phải chết.”
Ngô tiên sinh nhíu mày, nói mấy câu phí lời này làm gì: “Không bằng thử cách khác.”
Đặt chén trà trong tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát: “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, có thể thử cách ngược lại xem.”
Khối cầu hơi nhếch miệng lộ hàm răng sắc bén: “Nói rõ đi.”
“Trong bọn mi ai có hành động kỳ cục nhất, lấy độc trị độc.”
3
Kẻ bị coi là độc vật, Trần Trản, đang cùng ăn sáng với Ân Vinh Lan, y chủ động bóc vỏ trứng giúp cậu, đến khi cả hai ăn được kha khá lại ung dung đưa khăn giấy cho.
Thời gian vừa khéo.
Trần Trản không nhịn được liếc y một cái, kiểu quan tâm một cách tự nhiên này khiến người ta rất dễ tiếp nhận.
Từ đầu đến cuối Ân Vinh Lan chưa hề ngẩng đầu, làm như không chú ý đến cái gì, trong lòng lại chậm rãi tính toán: Lâm Trì Ngang từng nói lúc theo đuổi Khương Dĩnh, quan trọng là các chi tiết nhỏ.
Điều này có thể tiếp thu.
Trần Trản đột nhiên ghé sát vào, Ân Vinh Lan: “Sao thế?”
“Cảm thấy anh hơi lạ.” Trần Trản ngồi trở lại, sờ cằm: “Giống lòng mang ý xấu.”
Ân Vinh Lan nở nụ cười bao dung, ngược lại còn khiến người nghi ngờ hơi đuối lý.
Trần Trản bĩu môi, lúc đang dọn bàn nghe y hỏi: “Tối nay rảnh không?”
“Có.”
“Theo anh đến chỗ này.”
Tuy không biết đến cùng trong hồ lô y có thuốc gì (*), nhưng để phối hợp, Trần Trản không ngủ trưa nữa mà làm việc luôn, trước khi mặt trời lặn nhanh chóng gõ xong chương mới.
(* ý không biết người ta nghĩ gì, có cái gì)
Trời vừa tối, nơi đầu tiên đến là căn phòng bị cháy của cậu.
Trần Trản hỏi lý do đưa cậu đến.
Đầu ngón tay Ân Vinh Lan khẽ vuốt lên vách tường, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày sau mới quay đầu lại nói: “Chỉ muốn đi cùng em đến xem một chút, không có lý do khác.”
Trần Trản lấy khăn giấy cho y lau ngón tay đen sì, tiện thể cảnh cáo: “Nếu dám viết lên tường “Từng đi qua đây”, anh chết chắc.”
Ân Vinh Lan bật cười.
Sau đó lại đưa người đến phía sau núi.
Ngước nhìn lên đ.ỉn.h núi, “trận đại chiến kinh tâm động phách” lại hiện lên trong đầu Trần Trản.
Ân Vinh Lan: “Đêm đó sau khi anh ngủ, có phải em lén đến đây không?”
Trần Trản thở dài, cái thứ GPS này ấy à, không biết nên nói là phúc hay họa của con người đây.
Trong lúc còn đang xúc động cảm thán, lại bị gọi lên xe.
Nhìn đèn nê-ông rực rỡ hai bên đường, Trần Trản nói: “Hình như đây không phải đường về nhà.”
Ân Vinh Lan yên tĩnh làm nhiệm vụ tài xế, đưa cậu đến nơi cuối cùng trong ngày.
Trung tâm thương mại Lê Thành sau khi trải qua sự kiện ma ám, ai đi ngang qua cũng tránh. Tuy tin không được đưa nhưng một số cư dân gần đó vẫn biết có vụ chết người, nơi này sắp đóng góp vào series truyền thuyết đô thị (*) rồi.
(* chỉ mấy chuyện kì lạ, chuyện ma trong thành thị)
Khóa cửa lúc trước bị An Lãnh phá, bây giờ đổi cái mới làm màu hơn chút.
Ân Vinh Lan lắc đầu: “Đối với anh mà nói, đây là nơi em từng gặp nguy hiểm.”
Ánh sáng bốn phía bật lên, Trần Trản đột nhiên quay đầu lại thấy Ân Vinh Lan đứng ngay sau cậu, vẻ mặt hơi khác thường: “Anh đã không được tham dự nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời em, kể cả những khi em gặp nguy nan.”
Tiếng nhạc lãng mạn vang lên, Trần Trản hiểu ra mục đích chuyến đi lần này, từng nơi cậu đến hôm nay đều là những nơi cậu gặp nạn.
Hình ảnh cá voi khổng lồ bơi tung tăng trên đầu cùng đèn nháy lấp lánh, nổi bật lên một thế giới mộng mơ huyền ảo.
Không thể không nói, Lâm Trì Ngang cho thiết kế đại sảnh thật phí công phu.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Ân Vinh Lan nói ra hai chữ “kết hôn”: “Năm tháng sau này, anh hứa rằng sẽ không để em rơi vào hiểm cảnh nữa.”
Trong không gian kín lặng, đổ cho thiết bị thông gió chưa hoạt động đủ, mới khiến đôi tim loạn nhịp.
“Anh...”
Trần Trản mím mím môi: “Lấy chỗ Lâm Trì Ngang định dùng cầu hôn có ổn không?”
Ân Vinh Lan nghiêm túc khẩn thiết: “Nơi này có kí ức không đẹp của em, anh muốn biến nó thành kỉ niệm đẹp của chúng ta.”
“...”
Kết hôn.
Đây đã từng là chuyện quá mức xa xôi với cậu, khi vừa thi đại học xong chỉ nghĩ đến sau này gây dựng sự nghiệp thành công như thế nào.
Bây giờ một chiếc nhẫn được đưa tới trước mắt, một khi đeo vào, có lẽ sẽ là một thế giới mới.
Ân Vinh Lan bình tĩnh chờ đợi đáp án, đây là kế hoạch chọn lọc có khả năng thành công nhất, nếu thất bại, còn ba phương án dự bị nữa.
Trần Trản liếc y một cái: “Thành ý đâu? Ít nhất cũng phải đeo cho em chứ.”
1
Trong nháy mắt Ân Vinh Lan thất thần, sự tình thuận lợi khó mà tin nổi, cơ hồ là run rẩy đeo nhẫn cho cậu.
Trần Trản cúi đầu, rũ mắt ngắm nhìn, bề mặt khắc hoa văn sóng lượn, hình như có một ý nghĩa khác.
(mạnh dạn đoán liên quan chữ 澜 - lan trong tên anh Lan nghĩa là sóng lớn)
Ân Vinh Lan: “Trong nước không chấp nhận hôn nhân đồng tính, nhưng anh thấy dù sao cũng nên có nghi thức trao nhẫn.”
Trần Trản: “Được.”
Nhìn vào mắt nhau, mỗi người đều mỉm cười rồi đi.
Sau khi về Trần Trản liền thông báo nghỉ phép một tuần trên”Ảnh hậu”, chỉ nói vì lý do cá nhân, khiến khu bình luận xôn xao suy đoán.
Cũng may chỉ là một tuần, đồng thời cam kết sẽ bù đắp, bình luận coi như ôn hòa.
Nơi đất khách quê người, khí trời khác lạ.
Hiếm khi không bộn bề công việc, thong dong phơi nắng trên bãi cát mềm mại.
Theo khơi xa xanh thẳm mà tĩnh lặng tâm tình, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phá đám.
Trần Trản lần mò tìm máy, mở ra xem, không phải gọi mình.
Cùng lúc đó bên Ân Vinh Lan truyền đến “A lô“.
Trần Trản nghiêng đầu nhìn sang, nhép miệng: “Công ty?”
Ân Vinh Lan lắc đầu, đi qua chỗ khác nhận điện thoại.
“Anh đang làm gì đó?”
Ân Vinh Lan: “Hưởng tuần trăng mật sớm.”
Đầu bên kia trầm mặc chốc lát.
Sau một hồi, tiếng Lâm Trì Ngang tuy vẫn như cũ, nhưng có thể cảm giác được sự nhẫn nhịn cực độ: “Anh đúng là lợi hại, cho ý kiến hay lắm.”
Sau này có khi còn phải hợp tác nữa, Ân Vinh Lan không quá ra vẻ, hỏi: “Tiến hành không thuận lợi?”
Giọng điệu vô tội biết bao.
Lâm Trì Ngang “A” cười lạnh một tiếng: “Có biết mấy ngày này tôi trải qua cái gì không?”
Ân Vinh Lan cũng không muốn biết, nhưng không tiện cúp máy trước.
“Bệnh viện, đồn cảnh sát, thầy đồng vào nhà làm lễ.”
1
Xâu chuỗi logic mấy cái này, bỗng hiểu ra, Ân Vinh Lan cau mày: “Có viết đúng như đã bảo không?”
Bên kia không đáp, đại khái không muốn nhớ lại chuyện đã rồi, chỉ để lại tiếng tít tít tít vô hạn.
Ân Vinh Lan lắc đầu, quay lại ghế nằm, đeo kính râm lên.
Trần Trản liếc y: “Ai vậy, thần bí thế?”
Ân Vinh Lan: “Một người đàn ông vừa mới trải qua cuộc đời lên voi xuống chó.”
Thấy y nói không rõ ràng, Trần Trản cũng lười đoán, tiếp tục hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp hiếm hoi.
Đáng tiếc trời nắng chang cũng có thể đổ mưa rào, có những chuyện người không tự chủ điều khiển được.
Bên đây Trần Trản đang nghĩ về năm tháng yên bình sau này, tại một quán ăn gần đó có một đôi mắt vẫn luôn nhìn sang không rời.
Người phục vụ đưa nước trái cây, không nhịn được nhìn thêm... Cử chỉ hành vi của người này có chút kỳ lạ, dù chỉ là thay đổi tư thế ngồi bình thường, khi hắn làm đều đem lại cảm giác không hài hòa.
Thanh niên đột nhiên ngẩng đầu lên, người phục vụ sợ giật mình một cái, lúng túng cười cười, bước nhanh đem đồ cho bàn khác.
Thanh niên lắc cổ trái phải, nắm mở bàn tay, lẩm bẩm cơ thể mới tiếp nhận, khống chế không tiện.
Đây là chấp pháp giả bị đồng nghiệp đề cử đi đối phó Trần Trản, vì vị này từng ăn não của một người không trả nổi giá trị tẩy trắng, chắc sẽ dễ tiếp cận Trần Trản rồi thuận tiện ra tay hơn.
1
Đám cưới và tuần trăng mật, đây là những lúc người ta thả lỏng nhất.
Sở dĩ để nó tới đối phó Trần Trản cũng do sự nổi tiếng lạ lùng kỳ quặc trong nhóm chấp pháp giả. Các đồng nghiệp còn lại và Ngô tiên sinh đã rút kinh nghiệm xương máu, cho rằng mạch não của Trần Trản không giống người thường, càng tính kế càng dễ thất sách.
Nhất định phải tìm một sự tồn tại thần kỳ có thể sánh ngang.
Ân Vinh Lan: “Anh đi mua nước đây.”
Trần Trản khẽ gật đầu.
Ân Vinh Lan đứng dậy đi về hướng quán ăn.
Luôn có cảm giác đối phương đi thẳng về phía mình, chấp pháp giả rơi vào bất an, giờ vờ cúi đầu uống nước chanh.
Ngay từ khi mới tới bãi biển này, Ân Vinh Lan đã chú ý thấy người này có vẻ khác thường, vì trước mắt chưa quấy rối thời gian hiếm có này của hai người nên mới chờ đến tận bây giờ.
Lúc thanh niên còn đang lo lắng, Ân Vinh Lan đã đứng trước mặt hắn: “Kiểm tra.”
“Cái gì?”
Ân Vinh Lan: “Chứng minh thư.”
Thanh niên nhập cảnh trái phép, lúc thường hành vi quái dị còn không hay giao lưu với đồng nghiệp, chớ nói chi là người.
Lục lọi túi một hồi, trừ ít tiền lẻ không tìm ra thứ gì nữa, sau mới nhận ra: “Anh không phải là cảnh sát, không có quyền xem.”
Ân Vinh Lan: “Trong vòng nửa tiếng, tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo cáo anh.”
Thanh niên hụt hơi: “Dựa vào đâu?”
Ân Vinh Lan: “Trông như buôn lậu.”
“...”
Chỉ tùy tiện gạt đôi câu, không ngờ người này dễ lừa thật.
“Anh chờ một chút.” Thanh niên vội vàng nói, nhìn xung quanh một chút, cẩn thận từng li từng tí kéo cổ áo xuống một chút: “Tôi có chứng minh thư.”
Ân Vinh Lan nhìn hình xăm đồ án phức tạp, cau mày.
Thanh niên lại kéo xuống thêm chút: “Anh nhìn đi, đây là mã QR.”
“...”
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Lấy độc trị độc, dùng kỳ cục thắng kỳ cục.
Thực tế thì...
Ân Vinh Lan: Anh không phải là người.
Thanh niên kinh sợ biến sắc: Sao anh biết?!
1
Kelly: Khóa học của thầy Lan đảm bảo tốt nghiệp loại giỏi, trật tốt nghiệp không chịu trách nhiệm:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.