Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 120: Chiều sâu

Xuân Phong Dao

07/05/2024

Buổi tối hôm đó, Trần Trản nằm trên giường lướt xem bình luận.

Livestream hôm nọ kết thúc đột ngột, giờ cậu mới mở lại xem, chẳng biết được đặt biệt danh là Cá Koi từ khi nào.

Gần đến mùa thi, không ít tin nhắn bình luận được gửi đến xin lời chúc may mắn từ cậu.

Trần Trản xem thấy hơi hơi chột dạ, nhìn lướt qua Ân Vinh Lan, cảm giác mắt đau đau, đây rõ ràng là hung khí nhân gian mới đúng.

Trần Trản đổi sang tìm tòi cái từ mấu chốt ở đây... Đấu giá từ thiện.

Chẳng mấy chốc một tập đoàn thành lập hơn bốn mươi năm nhảy ra bảo tổ chức tiệc tối từ thiện, đã công bố một vài món đồ đấu giá, trong đó vừa hay có bức tranh hàng ngàn con ngựa phi nước đại kia của Ân Vinh Lan.

Bình luận không liên quan đến mấy tin hot bên lề này chỉ có vài trăm cái.

Trần Trản thấy vài cái ha ha không đúng lúc gì cả trong đó, kèm bình luận không “lan quyên” gì đến tính chất buổi đấu giá, mà nhằm vào vật phẩm đấu giá.

Bình luận này có mấy chục lượt “Like“.

Trong đầu Trần Trản tự động hiện lên từng gương mặt trẻ trung phơi phới, nghiêng đầu nhìn Ân Vinh Lan: “Thả tin rồi à?”

Ân Vinh Lan gật đầu.

Còn chưa được nửa ngày, tốc độ lan truyền thật khiến người ta kinh ngạc.

Trần Trản hiếu kỳ: “Sao làm được dị?”

Ân Vinh Lan: “Đăng status thôi.”

Bản thân mình đăng một lượt rồi sai người đăng tiếp, hiệu suất cao lắm.

“...”

Trần Trản: “Nếu đăng tin vào sáng ngày mai có thể càng tốt hơn đó.”

Ân Vinh Lan: “Không phải giống nhau à?”

Trần Trản nghiêm túc nói: “Ít nhất để họ ngủ ngon một đêm đã chứ.”

Ánh mắt Ân Vinh Lan chậm rãi trở nên trầm lắng, nhìn từ một góc độ nào đó, quả thật Trần Trản đã đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, biết suy nghĩ cho người ta rồi.

1

Dường như nhìn ra nội tâm của y, Trần Trản ngượng ngùng cười: “Người tốt mới sống bình an cả đời.”

Ân Vinh Lan dịu dàng vuốt sửa mấy lọn tóc bù xù của cậu: “Anh biết.”

Hệ thống kêu gào cậu nói tiếng người đi, Trần Trản một mực không quan tâm đến, cũng không quên vẽ trên quyển sổ tặng kèm một hình trái tim “iu thưn” màu đỏ.

Buổi đấu giá lần này cũng tổ chức tại Thiên Hải như đợt trước, lúc đó Ân Vinh Lan mặc chiếc áo may ô vẫn miễn cưỡng giữ được một chút giá cuối cùng.

Khác với hôm đó y cuống cuồng lên máy bay tư nhân ra về, lần nay hai người công khai dắt tay nhau xuất hiện ở buổi đấu giá. Đồ vest giày da cùng kiểu, phong độ nhẹ nhàng, người ngoài nhìn chỉ thấy từng độ cong khóe môi cũng chẳng khác, vợ chồng ăn ý vô cùng.

Người quen nhìn cảnh này, ngầm hiểu ý cười nhạt một tiếng: “Nồi nào vung nấy... Cụng ly.”

Hai người vừa nói chuyện đã từng tham gia <Khuynh Trần ký>, vốn không quen biết gì nhau nhưng con người ấy mà, kẻ thù của kẻ thù là bạn của ta, vừa gặp đã thành chí giao, nói một lời hiểu sâu vạn dặm.

Có thể nói chuyện thoải mái đa số là người trẻ tuổi, người hơi lớn tuổi hơn chút chỉ trầm ổn trao đổi danh thiếp, đàm luận chuyện công việc chuyên môn. Ân Vinh Lan chắc chắn đứng trong hàng ngũ đó, Trần Trản làm bộ bưng ly vang đỏ ngồi trên ghế cách mấy mét, cũng không uống, chỉ dạt dào hứng thú nhìn tình cảnh này.

Tuổi Ân Vinh Lan cũng chưa lớn lắm, nhưng đã đánh mất vẻ phấn chấn nhiệt huyết thanh niên nên có... Có được tính là chưa già đã yếu hơm?

Nghi vấn của cậu còn chưa kịp được giải đáp, một luồng khí không quen thuộc đã áp sát đến.

Ngẩng đầu nhìn lại thấy một gương mặt quen thuộc, có chút gầy hơn trước kia, cằm đã hơi nhọn.

Đàm Thường Minh cười giả tạo: “Nghe nói hôm nay anh cũng có đồ đấu giá?”

Trần Trản: “Là quà tặng, không đáng nhắc tới đâu.”

Nhấp ngụm rượu, lại nói: “Nếu anh yêu thích cũng có thể mua lại.”

Đàm Thường Minh hơi trào phúng: “Làm tên ngốc nhiều tiền như trên mạng hay nói?”

Trần Trản lắc đầu: “Chuyện về anh chỉ chiếm phần nhỏ thôi, còn lại toàn là sự tích đặc sắc của người khác, hoàn toàn có thể bán lại giá cao, mưu lược hết đó.”

Đàm Thường Minh không nhịn được nảy lòng một cái.

“Huống hồ cách tốt nhất chiến thắng sợ hãi là đối diện trực tiếp với nó, anh có thể đọc thẳng sách, bản thân sẽ dũng cảm hơn rồi... Có dũng có mưu, ai dám chê anh?”

Nhịp tim tăng nhanh thình thịch, trận địa đã thất thủ... Đàm Thường Minh nuốt nước miếng: “Đắt không?”

Trần Trản lắc đầu: “Đắt là tranh cơ, sách chỉ là quà tặng kèm thôi. Nếu các anh ngu ngơ tăng giá hơn trăm nghìn thì coi như phá quá rồi.”

“Hợp lý.” Đàm Thường Minh đi sang chỗ khác tỉ mỉ cân nhắc một phen, hồn nhiên quên mất ý định ban đầu chuẩn bị một đợt công kích sóng gió đầy trời cho người này luôn.

Trần Trản mỉm cười nhìn anh rời đi, nhìn quanh tìm đồ ăn hợp vị.

Còn chưa đi được mấy bước liền nghe tiếng truyền đến: “Lại tẩy não rồi?”

1

Trước mặt Ân Vinh Lan cậu tháo hết ngụy trang, đặt ly rượu xuống, bưng đĩa bánh kem lên: “Chỉ hỗ trợ phân tích lợi hại thôi mừ.”

Cậu chưa bao giờ thay người khác quyết định cái gì cả.

Ăn hai miếng bơ ngọt ngấy, cậu bĩu môi. Ân Vinh Lan hiểu ý lấy đĩa bánh ăn hết phần còn lại: “Đừng đi đâu nữa, chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Trần Trản gật đầu, theo y đi tới chỗ hai người ngồi xuống.

“Thích gì cứ nói.” Ân Vinh Lan dặn: “Đều là đồ từ thiện, nên mua một cái.”

Hiểu rõ tính chất buổi tiệc này, Trần Trản cũng không khách khí, MC vừa lên đài liền nghiêm túc nghe giới thiệu mỗi một món đồ.

Rất nhiều đồ cổ, Trần Trản không hứng thú lắm, mãi đến tận khi một bình rượu xuất hiện, quyết đoán nói: “Cái này có ích nè, mua về uống được.”

Ân Vinh Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ của cậu, buồn cười nói: “Giá cái này do niên đại thôi.”

Trần Trản hỏi ngược lại: “Không uống thì để đựng tro?”



Suýt nữa quên mất người này thực sự là một người theo chủ nghĩa hiện thực, Ân Vinh Lan thỏa mãn cậu giơ biển trả giá, ngoại trừ vài người thích uống rượu thì chẳng bao người tham dự, rất dễ dàng đấu giá thành công.

Từng món đồ đều thành hoa có chậu, cuối cùng đã tới bức tranh kia.

Tranh thật sự đẹp, vải đỏ được lật lên trong nháy mắt thu hút tất cả mọi người, không thiếu vẻ mặt nhất định phải có được.

Tiếng MC bỗng nhiên hơi lạc: “Nếu lấy được bức tranh này, quý vị có thể được tặng kèm một số... quyển sổ nhỏ.”

Xuất phát từ rèn luyện chuyên nghiệp hằng ngày, không thể không thể hiện trước mặt mọi người một phen: “Trong đây là ghi chép một số câu chuyện, quý vị có thể xem là nguồn cảm hứng chưa từng xuất bản.”

Những người biết được nội tình đều liếc ánh nhìn quái lạ về phía Trần Trản.

Ân Vinh Lan an vị bên cạnh cậu, che chở phần lớn ánh mắt.

MC: “Giá khởi điểm 15 triệu.”

Mười lăm triệu chỉ là giá bức tranh, tăng giá sau đó chủ yếu vì mấy quyển sổ, phòng chừng chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Trần Trản nhẹ giọng nói: “Đoán coi nhà nào được?”

Ân Vinh Lan: “Đàm Thường Minh.”

Trần Trản tỏ vẻ vô tội: “Em cũng không thật sự tẩy não hắn.”

Ân Vinh Lan: “Ông ngoại Đàm Thường Minh thích tranh, mua cũng không thiệt.”

Nói chuyện một hồi, cuối cùng tranh và sổ nhỏ đã thành vật trong túi Đàm Thường Minh thật.

Buổi đấu giá chỉ chiếm khoảng một phần ba thời gian bữa tiệc, Trần Trản trái lại thật sự tò mò bình rượu kia có gì đặc biệt, nhưng đáng tiếc nhanh nhất ngày mai đồ mới chuyển đến, bây giờ không cách nào xem được cả.

Trần Trản âm thầm suy tư, đợi đến khi nhận được rượu, dùng trong bữa tối có ánh nến lại chả hợp quá.

“Nếm thử xem.” Ân Vinh Lan cầm một chén rượu hơi bốc khí: “Chỗ này đắt nhất đó.”

Ba từ cuối này cực hấp dẫn người ta, Trần Trản uống một ngụm... Cao cấp thiệt.

Phút chốc mặt đã ửng hồng.

“Độ cao lắm, uống ít thôi.”

Trần Trản lắc lư chén rượu: “Lúc này mà dùng rượu mạnh, khiến người ta nghĩ...”

Ân Vinh Lan: “Rượu chỉ là cái cớ thôi.”

Nếu muốn thật sự uống đến không biết trời trăng mây gió là cái chi nữa, trái lại để say đến mất lý trí lại không khả thi lắm.

Trần Trản ngắm nghía một hồi, hiểu được tại sao lại có người cố gắng chọn loại rượu này, uống có mấy ngụm đã có thể vờ nhũn nhiễu ngã vào lòng người kia.

Ân Vinh Lan vốn không muốn để cậu thấy tình cảnh này, trong mắt y, thật ra tâm hồn Trần Trản vô cùng trong sáng, nhưng khi quay mặt sang nhìn liền thấy “hơ nì” đang cầm sổ nhỏ tốc ký, còn không quên vẽ vài nét, cảm giác càng chân thực, rất đỗi gần.

“...”

“Một say giải ngàn sầu, em chưa từng trải qua cảm giác này.” Vừa viết vừa nói.

Đó giờ cậu là một học sinh ngoan ngoãn đàng hoàng, nào dám trắng trợn không kiêng dè mà uống rượu.

Đối với mấy chuyện mới mẻ vầy Trần Trản rất có máu chiến: “Em uống thêm vài chén, say rồi anh phải quay lại nha, sau làm tham khảo.”

Điểm đặc sắc của kẻ độc* là không buông tha cho người khác, còn dạ sói* lại không buông tha chính mình.

(*ở đây tác giả chơi chữ: 狠 - ngoan nghĩa là tàn nhẫn hung ác, viết rất giống 狼 - lang nghĩa là sói, khác có một nét thôi đúng không, thú vị là ngoan còn có nghĩa là chó cắn nhau, chó mà đã cắn là khó nhả lắm)

Trần Trản uống say “có kế hoạch”, trước khi chân nam đá chân chiêu còn không quên bàn giao “hậu sự”: “Để ý bản thảo của em đó.”

Đáng tiếc cái thứ lý trí này, chẳng khác gì hành trang của thần tượng*, thói quen khó bỏ. Mấy chén vào bụng, Trần Trản say rồi, nhưng ngoan lắm, ngồi một góc lầm bầm lầu bầu.

(* ngôn ngữ mạng bên bển, chỉ những thứ idol hay đắp nặn bên ngoài, làm tăng khí chất, “giá” đối với người khác, tăng khoảng cách với người bình thường, lâu dần khó bỏ hình tượng, kiểu cô gì hay trang điểm đậm bất chấp phim bất chấp hoàn cảnh đó. Ở đây chỉ say rồi người ta khó thay đổi bản chất thật)

Ân Vinh Lan nhìn thấy thú vị, dìu cậu ra khỏi phòng, Trần Trản ngồi xổm trước cửa không chịu đi, tiếp tục nói linh tinh.

Ân Vinh Lan ghé sát tai vào nghe, toàn nói mê nói sảng...

“Sao thi đại học hổng được?”

2

Quay qua quay lại đều chỉ nói như thế.

Hết cách đành cõng người ra về.

Cùng lúc đó Đàm Thường Minh vừa quay lại sau khi đi rửa tay, không khỏi nhìn sang.

Trần Trản kéo cái nơ cổ, nhíu mày: “Nhìn cái gì! Chưa bao giờ thấy Trư Bát Giới cõng vợ à?!”

“...”

Men rượu vào... một giấc đến sáng hôm sau.

Chú chó ta đứng trong sân sủa inh ỏi đòi ăn, Trần Trản bò dậy, vừa ra khỏi phòng ngủ thấy Ân Vinh Lan đang bưng bát cơm chó ra ngoài.

“Video đâu?” Trần Trản day day huyệt thái dương: “Đưa em xem.”

Trên bếp hương cháo thơm lành, trứng gà chưa nấu, có vẻ bữa sáng chưa làm xong, cậu có thể tranh thủ chỉnh sửa tư liệu sống.

“Không quay.” Ân Vinh Lan tỉnh táo thuật lại toàn bộ cảnh tượng tối qua.

Trong phòng lặng yên như tờ.

Trần Trản đành bỏ cuộc lấy tư liệu từ chính người mình, có lẽ cảm hứng lấy từ người khác thực tế hơn.

Ở ngoài sân, chó có cơm lập tức giữ yên lặng.

Ân Vinh Lan nhìn thời gian, lại lúi húi bếp núc.

Ăn xong bữa sáng, đột nhiên y nói gần đây trong thành phố không yên ổn lắm, liên tục xảy ra mấy vụ án mạng, để tránh gây khủng hoảng nên tin tức đã bị đè xuống một phần.

Trần Trản cũng phát hiện chỗ không bình thường, dạo này xe cảnh sát tuần tra trên phố nhiều hơn ngày thường rõ ràng.

“Tính kỹ thì án mạng đầu tiên xảy ra không lâu sau khi em đăng truyện mới.”



Trần Trản thở dài, đề ngừa chuyện bất ngờ xui xẻo gì, chương mới nhất của cậu không định để nhân vật qua đường nào tử vong.

Chỉnh sửa dàn ý đôi chút cho phù hợp, lúc viết truyện lại nhất thời không có cảm giác thuận tay.

Ân Vinh Lan dọn dẹp xong bàn ăn chuẩn bị đi làm, trước khi đi Trần Trản hỏi y: “Làm sao để tăng chiều sâu cho truyện giờ?”

“Cho nhân vật chính chết.” Ân Vinh Lan không chút nghĩ ngợi đưa ra đáp án.

Trần Trản kinh ngạc: “Có ác quá không?”

Ân Vinh Lan nhạt nói: “Mười giây thôi, kể bốn vở hài kịch vĩ đại.”

Hai mươi giây trôi qua, Trần Trản vắt hết óc nhưng không kể hết được.

“Bi kịch.”

Trần Trản một hơi nói ra năm, sáu cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Chủ biệt thự là nhân vật chính, nếu chết chính là kết thúc toàn bộ câu chuyện, cậu bắt đầu đánh mục tiêu lên bạn cùng nhà thần bí.

Ngô tiên sinh đã thu gặt một lượng người hâm mộ không nhỏ, huống hồ kẻ này còn có mấy nhân cách khác nhau, lại hay dùng mấy cách đánh cấp thấp khó giành thắng lợi, không bằng phát huy chút nhiệt huyết còn dư cuối cùng, vì tác phẩm thêm sắc thêm sáng.

Công ty.

Dàn ý viết viết xóa xóa, cuối cùng Ân Vinh Lan cũng đọc được chương mới Trần Trản đăng ---

Con đường đột nhiên nứt ra một kẽ hở sâu, xa xa khói đen nghi ngút, ánh lửa rực sáng nửa bầu trời.

Tiếng thét chói tai, tiếng còi xe, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi hoang tàn.

Chủ biệt thự tăng ga, cây gối cột điện gãy đổ che khuất tầm nhìn, anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn đến đâu.

Một bàn tay đột nhiên đưa qua che lấp đôi mắt anh.

“Làm gì?” Chủ biệt thự giật mình hoảng sợ. Vô lăng chệch hướng khiến xe vẹo xiêu va chạm.

“Người sẽ sống.”

Cuối cùng kết đoạn ở hình ảnh xe va vào nham thạch mà dừng lại, chủ biệt thự bất tỉnh nhân sự. Tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế chạy trốn khỏi thành phố này, chỉ có người bạn cùng nhà thần bí bước từng bước về phía núi lửa đang phun trào.

Ân Vinh Lan đọc đến đây cũng không khỏi hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Trản ra tay nhanh đến thế, lập tức tìm ra một vai tế trời.

Cười một chốc rồi rất nhanh quay lại tập trung vào công việc.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, người đi làm khó tránh uể oải tinh thần.

Lễ tân nhịn cơn buồn ngủ, thấy có người đi tới, phản xạ có điều kiện giữ nguyên nụ cười lễ phép. Nhưng cô ngay lập tức phát hiện điều gì không đúng, người tới trùm kín mít từ đầu đến chân, kính râm khẩu trang mũ lưỡi trai, trời giữa hè mà mặc cả áo bành tô.

“Xin hỏi... anh có hẹn trước không ạ?”

Trần Trản tiến lên, lễ tân không kiềm được lùi một bước nhỏ.

“Tôi không phải người xấu.” Giọng nói nghe có chút khó chịu, kéo nửa đoạn khẩu trang xuống lộ ra bộ mặt thật: “Là tôi.”

“Trần Trản?”

Trần Trản gật đầu: “Tôi muốn gặp Ân Vinh Lan.”

Chỉ có gương mặt giống không chứng minh được gì, lễ tân uyển chuyển bảo cần xem chứng minh thư.

Từ đầu tới cuối Trần Trản đều phối hợp.

Sau khi xác nhân thân phận, cô lễ tân cười thêm chân thành: “Ông chủ ở trên lầu, xin mời tự nhiên.”

Trong lúc Trần Trản đang chờ thang máy, một nhân viên đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Không cần gọi điện hỏi trước chút?”

Lễ tân lắc đầu: “Thần bí thế này chắc là muốn tạo bất ngờ á, người ta bị phá hỏng tôi chịu trách nhiệm làm sao?”

Trần Trản lén lén lút lút chạy vào văn phòng dọa Ân Vinh Lan nhảy một cái, thấy rõ quần áo của cậu đành bất đắc dĩ nói: “Không nóng à?”

1

Ngồi xuống ghế sô pha, Trần Trản thuận tay thả xuống một cái túi, có vẻ vừa mới dạo siêu thị xong.

“Nhà văn viết truyện điều kiện tiên quyết là gì?”

Ân Vinh Lan nghi hoặc: “Còn cần điều kiện?”

Trần Trản cười, chỉ là trong nụ cười chẳng có mấy phần thật ý: “Đầu tiên, độc giả không biết thân phận thực tế của anh; còn nữa, bọn họ không biết rõ chỗ ở của anh.”

Thế mới có thể viết trắng viết trợn không thèm kiêng dè.

Ân Vinh Lan cau mày: “Quan trọng?”

Trần Trản gật đầu dứt khoát: “Cực kỳ quan trọng.”

Ví dụ như hôm nay cậu đi trên đường, thiếu chút nữa bị người đánh.

Ai mà ngờ fan không kể thể loại, ác hiền chen chúc, điên cuồng trực tiếp ra tay.

Ân Vinh Lan nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vui vẻ nói: “Anh đọc chương mới rồi, không nói rõ cái chết, viết tiếp cho phục sinh là được mà.”

Trần Trản tháo khẩu trang xuống: “Chết trong núi lửa cả rồi, cứu kiểu gì? Hay định để nó bơi trong dung nham, nhảy lên hát tôi trụi tóc và trở nên mạnh mẽ* à?”

(* Saitama đó:)))

Nói tới đây lại làu bàu: “Nếu trụi tóc thì có phải độc giả sẽ không thích nhân vật này nữa không?”

Và mình cũng sẽ không bị đánh.

- --

Lời tác giả:

Trần Trản ngửa mặt lên trời: Tôi có một giấc mộng mới, viết ra một bi kịch vĩ đại.

Fan sách: Chúng ta tát ổng tỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook